Bộ Thanh Duyên ngẩn người, y đến nghe ngóng thân phận bọn Tôn Lập, không ngờ Tô Phượng Trai coi trọng họ như vậy, do dự một chút thì gật đầu: "Được, lão nhân gia muốn thì tiểu tử làm theo."
Tô Phượng Trai cười ha hả: "Tiểu tử, không phục hả?"
Bộ Thanh Duyên không nói.
"Xú tiểu tử, ngoài mặt cung kính với Tô gia gia, tâm lý lại nghĩ khác."
Bộ Thanh Duyên cũng cười: "Lão nhân gia bảo tiểu tử không khách khí mà."
Tô Phượng Trai thở dài: "Lão phu bảo ngươi đi xin lỗi không vì mình mà vì các ngươi."
Bộ Thanh Duyên không hiểu: "Vì bọn tiểu tử?"
"Tôn Lập về mặt linh thú hơn xa lão phu, được y xuất thủ thì sẽ có Ô Hoàn đệ nhất Thú thần ấn!"
Bộ Thanh Duyên cả kinh: "Tôn Lập? Y? Lợi hại hơn Tô lão?"
Tô Phượng Trai trịnh trọng gật đầu: "Không thế thì lão đầu tử sao lại khách khí như y?"
Bộ Thanh Duyên vẫn khó chấp nhận, cúi đầu cho nội tâm bớt hỗn loạn: Tô gia gia là Bắc Ô Hoàn đệ nhất nhân rồi mà thanh niên tu sĩ chưa tới hai mươi tuổi đó còn lợi hại hơn? Không thể nào! Nhưng Tô gia gia không gạt y, càng không thể hạ thấp mình mà nâng coa người khác, chuyện đó... lại là thật!
Một chốc sau, y mới ngẩng lên, chật vật chấp nhận sự thực nhưng về tình cảm vẫn thấy khó tin.
Chợt y nhớ ra lời Tô Phượng Trai thì càng kinh hãi: "Tô gia gia, Ô Hoàn đệ nhất là..."
Tô Phượng Trai gật đầu: "Không sai, hơn cả Vu Thần Uyên."
Bộ Thanh Duyên một chốc sau vẫn không nói thành lời.
Lúc y hiểu ra thì vái sát đất.
Tô Phượng Trai đỡ y: "Làm gì hả."
"Tô lão đưa cơ duyên này tới, Bộ Thanh Duyên muôn kiếp không quên!" Bộ Thanh Duyên trịnh trọng nói: "Tiểu tử sẽ xin lỗi Tôn tiên sinh."
Tô Phượng Trai gọi: "Nghe lão phu khuyên, ngươi đi cùng Tuyết Tuyết thì việc này còn ba phần khả năng. Đưa thêm Đỗ Long Sinh thì không."
Bộ Thanh Duyên ngẩn người. Lúc trước Đỗ Long Sinh và Giang Sĩ Ngọc xung đột, do dự một chốc liền nói: "Đỗ Long Sinh xung đột với Giang Sĩ Ngọc, chứ không phải với Tôn tiên sinh, Giang Sĩ Ngọc chỉ là đồng bạn của Tôn tiên sinh, tiểu tử trả thêm thù lao, Tôn tiên sinh chắc không cự tuyệt?"
Tô Phượng Trai lắc đầu: "Tiểu tử ngươi vẫn chưa hiểu họ, Đỗ Long Sinh đắc tội đồng bạn của y còn nghiêm trọng hơn đắc tội chính y."
Bộ Thanh Duyên do dự: "Việc này..."
Tô Phượng Trai khuyên: "Nghĩ kỹ đi, đây là cơ duyên, lão đầu tử đón họ từ nhà Tông Dương Hỏa, Tông Dương Hỏa coi họ như tổ tông."
Bộ Thanh Duyên bất ngờ: "Lão nhân gia đi Nam Ô Hoàn?"
Tô Phượng Trai trừng mắt: "Vì sao không thể!"
Tông Dương Hỏa là ấn sư đứng thứ ba Nam Ô Hoàn, Bộ Thanh Duyên đương nhiên có nghe. Y do dự, chợt vỗ trán: "Tô gia gia, y là Tôn Lập! Là Tôn Lập đó?"
Tô Phượng Trai gật đầu: "Giờ mới hiểu hả."
"Trời đất, y một mình san bằng tổng đà Nam Đấu môn!" Bộ Thanh Duyên kinh ngạc đến không biết nói gì.
"Lúc y san bằng tổng đà Nam Đấu môn, lão phu ở cạnh, đấy là trên đường về, y thuận tay thực hiện." Tô Phượng Trai bình thản: "Hiện tại đã biết là cơ duyên chưa, dù phát hiện Vân thạch khoáng mạch cũng không bằng."
Bộ Thanh Duyên ngây ra, Tô Phượng Trai cũng không nói nữa.
Một tuần hương sau, Bộ Thanh Duyên mới từ từ đứng lên vái Tô Phượng Trai: "Tô lão, ban nãy lão nhân gia đã nói đắc tội đồng bạn của Tôn tiên sinh còn nghiêm trọng hơn chính y. Tôn tiên sinh cao nghĩa như thế, tiểu tử không bằng Tôn tiên sinh nhưng không nên vì tương lai mà bỏ bằng hữu. Đỗ Long Sinh tuy khó chịu nhưng hợp với tiểu tử, tiểu tử đưa y đến Tô gia bảo, không thể giữa đường bỏ rơi. Tiểu biết lần này là cơ duyên, nhưng bỏ rơi Đỗ Long Sinh thì sẽ mất đi bản tâm, Bộ Thanh Duyên đành cô phụ lòng tốt của Tô lão..."
"Hài tử..." Tô Phượng Trai muốn mắng, Bộ Thanh Duyên bất động chờ nghe. Tô Phượng Trai thở dài xua tay: "Thôi vậy, tùy duyên."
...
Bộ Thanh Duyên về Cao Bằng hiên, gọi Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh đóng cửa phòng lại rồi nói.
Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh chấn kinh vô cùng, Bộ Thanh Duyên nói xong thì để cả hai tiêu hóa tin tức.
Lúc y mới nghe thấy cũng có khác gì?
"Chuyện này... Thật không ngờ, yên lặng đi theo chúng ta lâu như thế, không ngờ lại là ma đầu phá tan tổng đà Nam Đấu môn!" Tuyết Tuyết thè lưỡi.
Sắc mặt Đỗ Long Sinh rất khó coi nhưng không phục: "Đệ không cầu y! Cậy vào pháp khí chứ có gì đâu?"
"Hơn nữa như thế không chứng minh y giỏi gì về Thú thần ấn."
Bộ Thanh Duyên cũng bực mình: "Tô lão đích thân thừa nhận không bằng, lẽ nào không đủ?"
Đỗ Long Sinh giảo biện: "Tô lão nói là tạo nghệ linh thú, mà thế thì nhiều loại lắm, chắc gì là Thú thần ấn."
"Ngươi!" Bộ Thanh Duyên bực mình: "Có đi không?!"
Đỗ Long Sinh rụt cổ: "Các vị đều đi, tiểu đệ tất nhiên theo."
Bộ Thanh Duyên tắt tiếng, y cố lắm mới đưa cả y vào cơ duyên mà tiểu tử này còn lắm lời, y dù là phỗng sành cũng phải nổi đóa.
"Cẩn thận, không nên nói thì đừng nói!" Lạnh lùng dặn đoạn Bộ Thanh Duyên quay đi, Tuyết Tuyết nhìn Đỗ Long Sinh rồi an ủi: "Sư huynh có lòng tốt, nếu Tôn Lập đó lợi hại, sư huynh nên nhịn, được cao cấp Thú thần ấn cũng đáng, mau đi thôi."
Đỗ Long Sinh gật đầu, nhưng dù thế nào cũng thấy không thoải mái.
Bộ Thanh Duyên không đến chỗ Tôn Lập ngay mà đợi Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh, cả ba chuẩn bị hậu lễ xong mới tới.
Lần này để hết tùy tùng hộ vệ ở nhà.
...
Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Tử Đình ra mở, tưởng Tô Phượng Trai có việc gì nên mỉm cười, thấy bọn Bộ Thanh Duyên thì sầm lại: "Tìm ai?"
Đỗ Long Sinh định đi nhưng Tuyết Tuyết lén đưa chân ra giẫm vào dây giày khiến y thầm ấm ức.
Bộ Thanh Duyên khách khí vòng tay: "Cô nương, xin báo hộ là Bộ Thanh Duyên cầu kiến Tôn tiên sinh."
Lý Tử Đình hầm hừ: "Quả nhiên là người từ đại môn phái, quy củ lắm thật, bọn ta không cần thế."
Nhưng vẫn gọi: "Tôn ca, có người tìm."
Tôn Lập nhạt giọng: "Bộ huynh, mời vào."
Tất cả chỉ bất mãn với Đỗ Long Sinh, Bộ Thanh Duyên không có gì đáng ghét.
Bộ Thanh Duyên dẫn Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh vào, Đỗ Long Sinh cúi đầu im lặng nhưng lửa giận ngập lòng.
"Tôn tiên sinh." Bộ Thanh Duyên vái: "Trước đây hiểu lầm, mong tiên sinh đại nhân đại lượng, không chấp trách."
Tôn Lập nhạt giọng: "Thứ nhất không phải việc gì to tát, thứ hai chúng ta không quen thuộc, sau này không gặp nhau, hiểu lầm cũng không sao."
Bộ Thanh Duyên ngại ngùng: "Tôn tiên sinh, bọn tại hạ có thành ý đến xin lỗi, chút lễ mọn mong tiên sinh nhận cho."
Y đưa mai trữ vật giới chỉ bằng hai tay. Tôn Lập không nhận: "Không cần như thế, không có việc gì khác, các vị về cho."
Đỗ Long Sinh không nén được: "Ngươi không xem là lễ vật gì hả?"
"Bất tất."
"Trữ vật giới chỉ có hai tứ phẩm linh thú noãn, năm vạn vân thạch, ba ngũ phẩm pháp khí!" Đỗ Long Sinh nói một hơi.
Tôn Lập ngẩn người: "Các hạ tưởng lễ vật đó to lắm hả."
"Đương nhiên, chỉ hai tứ phẩm linh thú đã to lắm rồi!" Bộ Thanh Duyên không ngăn kịp, Đỗ Long Sinh nói ra.
"Tiên sinh, Đỗ sư đệ là thế, mong tiên sin hđừng chấp." Bộ Thanh Duyên cũng hơi hối hận, vội giải thích.
Tôn Lập không nói, lần trữ vật giới chỉ lấy ra tám tứ phẩm linh thú noãn, rồi bốn tam phẩm linh thú noãn, rồi lại hai nhị phẩm linh thú noãn!
Những thứ này gã lấy được ở tổ Tham lang điểu vương, có mấy quả đã nở, được đưa vào thú binh linh hoàn.
Đỗ Long Sinh xám ngoét mặt mày. Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết ngượng theo, người ta thật sự không coi những thứ đó ra gì.
Tôn Lập thu lại: "Còn việc gì nữa không?"
La Hoàn mắng: "Tệ quá, còn tệ nữa thì ngươi sẽ bị sét đánh."
Bộ Thanh Duyên nóng mặt, nhưng cố ôm quyền: "Tôn tiên sinh, nghe nói tiên sinh là ấn sư, không biết có thể giúp cho bọn tại hạ ba Thú thần ấn?"
Thật ra y không chắc, Tô Phượng Trai đã nói mang theo Đỗ Long Sinh thì việc này hết hi vọng, y không chỉ mang theo mà Đỗ Long Sinh còn đắc tội Tôn Lập nặng hơn.
Bộ Thanh Duyên không hề bị cự tuyệt và chế nhạo mà ngẩng lên thì Tôn Lập thản nhiên: "Đồ của mỗ, quý."
Tô Phượng Trai cười ha hả: "Tiểu tử, không phục hả?"
Bộ Thanh Duyên không nói.
"Xú tiểu tử, ngoài mặt cung kính với Tô gia gia, tâm lý lại nghĩ khác."
Bộ Thanh Duyên cũng cười: "Lão nhân gia bảo tiểu tử không khách khí mà."
Tô Phượng Trai thở dài: "Lão phu bảo ngươi đi xin lỗi không vì mình mà vì các ngươi."
Bộ Thanh Duyên không hiểu: "Vì bọn tiểu tử?"
"Tôn Lập về mặt linh thú hơn xa lão phu, được y xuất thủ thì sẽ có Ô Hoàn đệ nhất Thú thần ấn!"
Bộ Thanh Duyên cả kinh: "Tôn Lập? Y? Lợi hại hơn Tô lão?"
Tô Phượng Trai trịnh trọng gật đầu: "Không thế thì lão đầu tử sao lại khách khí như y?"
Bộ Thanh Duyên vẫn khó chấp nhận, cúi đầu cho nội tâm bớt hỗn loạn: Tô gia gia là Bắc Ô Hoàn đệ nhất nhân rồi mà thanh niên tu sĩ chưa tới hai mươi tuổi đó còn lợi hại hơn? Không thể nào! Nhưng Tô gia gia không gạt y, càng không thể hạ thấp mình mà nâng coa người khác, chuyện đó... lại là thật!
Một chốc sau, y mới ngẩng lên, chật vật chấp nhận sự thực nhưng về tình cảm vẫn thấy khó tin.
Chợt y nhớ ra lời Tô Phượng Trai thì càng kinh hãi: "Tô gia gia, Ô Hoàn đệ nhất là..."
Tô Phượng Trai gật đầu: "Không sai, hơn cả Vu Thần Uyên."
Bộ Thanh Duyên một chốc sau vẫn không nói thành lời.
Lúc y hiểu ra thì vái sát đất.
Tô Phượng Trai đỡ y: "Làm gì hả."
"Tô lão đưa cơ duyên này tới, Bộ Thanh Duyên muôn kiếp không quên!" Bộ Thanh Duyên trịnh trọng nói: "Tiểu tử sẽ xin lỗi Tôn tiên sinh."
Tô Phượng Trai gọi: "Nghe lão phu khuyên, ngươi đi cùng Tuyết Tuyết thì việc này còn ba phần khả năng. Đưa thêm Đỗ Long Sinh thì không."
Bộ Thanh Duyên ngẩn người. Lúc trước Đỗ Long Sinh và Giang Sĩ Ngọc xung đột, do dự một chốc liền nói: "Đỗ Long Sinh xung đột với Giang Sĩ Ngọc, chứ không phải với Tôn tiên sinh, Giang Sĩ Ngọc chỉ là đồng bạn của Tôn tiên sinh, tiểu tử trả thêm thù lao, Tôn tiên sinh chắc không cự tuyệt?"
Tô Phượng Trai lắc đầu: "Tiểu tử ngươi vẫn chưa hiểu họ, Đỗ Long Sinh đắc tội đồng bạn của y còn nghiêm trọng hơn đắc tội chính y."
Bộ Thanh Duyên do dự: "Việc này..."
Tô Phượng Trai khuyên: "Nghĩ kỹ đi, đây là cơ duyên, lão đầu tử đón họ từ nhà Tông Dương Hỏa, Tông Dương Hỏa coi họ như tổ tông."
Bộ Thanh Duyên bất ngờ: "Lão nhân gia đi Nam Ô Hoàn?"
Tô Phượng Trai trừng mắt: "Vì sao không thể!"
Tông Dương Hỏa là ấn sư đứng thứ ba Nam Ô Hoàn, Bộ Thanh Duyên đương nhiên có nghe. Y do dự, chợt vỗ trán: "Tô gia gia, y là Tôn Lập! Là Tôn Lập đó?"
Tô Phượng Trai gật đầu: "Giờ mới hiểu hả."
"Trời đất, y một mình san bằng tổng đà Nam Đấu môn!" Bộ Thanh Duyên kinh ngạc đến không biết nói gì.
"Lúc y san bằng tổng đà Nam Đấu môn, lão phu ở cạnh, đấy là trên đường về, y thuận tay thực hiện." Tô Phượng Trai bình thản: "Hiện tại đã biết là cơ duyên chưa, dù phát hiện Vân thạch khoáng mạch cũng không bằng."
Bộ Thanh Duyên ngây ra, Tô Phượng Trai cũng không nói nữa.
Một tuần hương sau, Bộ Thanh Duyên mới từ từ đứng lên vái Tô Phượng Trai: "Tô lão, ban nãy lão nhân gia đã nói đắc tội đồng bạn của Tôn tiên sinh còn nghiêm trọng hơn chính y. Tôn tiên sinh cao nghĩa như thế, tiểu tử không bằng Tôn tiên sinh nhưng không nên vì tương lai mà bỏ bằng hữu. Đỗ Long Sinh tuy khó chịu nhưng hợp với tiểu tử, tiểu tử đưa y đến Tô gia bảo, không thể giữa đường bỏ rơi. Tiểu biết lần này là cơ duyên, nhưng bỏ rơi Đỗ Long Sinh thì sẽ mất đi bản tâm, Bộ Thanh Duyên đành cô phụ lòng tốt của Tô lão..."
"Hài tử..." Tô Phượng Trai muốn mắng, Bộ Thanh Duyên bất động chờ nghe. Tô Phượng Trai thở dài xua tay: "Thôi vậy, tùy duyên."
...
Bộ Thanh Duyên về Cao Bằng hiên, gọi Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh đóng cửa phòng lại rồi nói.
Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh chấn kinh vô cùng, Bộ Thanh Duyên nói xong thì để cả hai tiêu hóa tin tức.
Lúc y mới nghe thấy cũng có khác gì?
"Chuyện này... Thật không ngờ, yên lặng đi theo chúng ta lâu như thế, không ngờ lại là ma đầu phá tan tổng đà Nam Đấu môn!" Tuyết Tuyết thè lưỡi.
Sắc mặt Đỗ Long Sinh rất khó coi nhưng không phục: "Đệ không cầu y! Cậy vào pháp khí chứ có gì đâu?"
"Hơn nữa như thế không chứng minh y giỏi gì về Thú thần ấn."
Bộ Thanh Duyên cũng bực mình: "Tô lão đích thân thừa nhận không bằng, lẽ nào không đủ?"
Đỗ Long Sinh giảo biện: "Tô lão nói là tạo nghệ linh thú, mà thế thì nhiều loại lắm, chắc gì là Thú thần ấn."
"Ngươi!" Bộ Thanh Duyên bực mình: "Có đi không?!"
Đỗ Long Sinh rụt cổ: "Các vị đều đi, tiểu đệ tất nhiên theo."
Bộ Thanh Duyên tắt tiếng, y cố lắm mới đưa cả y vào cơ duyên mà tiểu tử này còn lắm lời, y dù là phỗng sành cũng phải nổi đóa.
"Cẩn thận, không nên nói thì đừng nói!" Lạnh lùng dặn đoạn Bộ Thanh Duyên quay đi, Tuyết Tuyết nhìn Đỗ Long Sinh rồi an ủi: "Sư huynh có lòng tốt, nếu Tôn Lập đó lợi hại, sư huynh nên nhịn, được cao cấp Thú thần ấn cũng đáng, mau đi thôi."
Đỗ Long Sinh gật đầu, nhưng dù thế nào cũng thấy không thoải mái.
Bộ Thanh Duyên không đến chỗ Tôn Lập ngay mà đợi Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh, cả ba chuẩn bị hậu lễ xong mới tới.
Lần này để hết tùy tùng hộ vệ ở nhà.
...
Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Tử Đình ra mở, tưởng Tô Phượng Trai có việc gì nên mỉm cười, thấy bọn Bộ Thanh Duyên thì sầm lại: "Tìm ai?"
Đỗ Long Sinh định đi nhưng Tuyết Tuyết lén đưa chân ra giẫm vào dây giày khiến y thầm ấm ức.
Bộ Thanh Duyên khách khí vòng tay: "Cô nương, xin báo hộ là Bộ Thanh Duyên cầu kiến Tôn tiên sinh."
Lý Tử Đình hầm hừ: "Quả nhiên là người từ đại môn phái, quy củ lắm thật, bọn ta không cần thế."
Nhưng vẫn gọi: "Tôn ca, có người tìm."
Tôn Lập nhạt giọng: "Bộ huynh, mời vào."
Tất cả chỉ bất mãn với Đỗ Long Sinh, Bộ Thanh Duyên không có gì đáng ghét.
Bộ Thanh Duyên dẫn Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh vào, Đỗ Long Sinh cúi đầu im lặng nhưng lửa giận ngập lòng.
"Tôn tiên sinh." Bộ Thanh Duyên vái: "Trước đây hiểu lầm, mong tiên sinh đại nhân đại lượng, không chấp trách."
Tôn Lập nhạt giọng: "Thứ nhất không phải việc gì to tát, thứ hai chúng ta không quen thuộc, sau này không gặp nhau, hiểu lầm cũng không sao."
Bộ Thanh Duyên ngại ngùng: "Tôn tiên sinh, bọn tại hạ có thành ý đến xin lỗi, chút lễ mọn mong tiên sinh nhận cho."
Y đưa mai trữ vật giới chỉ bằng hai tay. Tôn Lập không nhận: "Không cần như thế, không có việc gì khác, các vị về cho."
Đỗ Long Sinh không nén được: "Ngươi không xem là lễ vật gì hả?"
"Bất tất."
"Trữ vật giới chỉ có hai tứ phẩm linh thú noãn, năm vạn vân thạch, ba ngũ phẩm pháp khí!" Đỗ Long Sinh nói một hơi.
Tôn Lập ngẩn người: "Các hạ tưởng lễ vật đó to lắm hả."
"Đương nhiên, chỉ hai tứ phẩm linh thú đã to lắm rồi!" Bộ Thanh Duyên không ngăn kịp, Đỗ Long Sinh nói ra.
"Tiên sinh, Đỗ sư đệ là thế, mong tiên sin hđừng chấp." Bộ Thanh Duyên cũng hơi hối hận, vội giải thích.
Tôn Lập không nói, lần trữ vật giới chỉ lấy ra tám tứ phẩm linh thú noãn, rồi bốn tam phẩm linh thú noãn, rồi lại hai nhị phẩm linh thú noãn!
Những thứ này gã lấy được ở tổ Tham lang điểu vương, có mấy quả đã nở, được đưa vào thú binh linh hoàn.
Đỗ Long Sinh xám ngoét mặt mày. Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết ngượng theo, người ta thật sự không coi những thứ đó ra gì.
Tôn Lập thu lại: "Còn việc gì nữa không?"
La Hoàn mắng: "Tệ quá, còn tệ nữa thì ngươi sẽ bị sét đánh."
Bộ Thanh Duyên nóng mặt, nhưng cố ôm quyền: "Tôn tiên sinh, nghe nói tiên sinh là ấn sư, không biết có thể giúp cho bọn tại hạ ba Thú thần ấn?"
Thật ra y không chắc, Tô Phượng Trai đã nói mang theo Đỗ Long Sinh thì việc này hết hi vọng, y không chỉ mang theo mà Đỗ Long Sinh còn đắc tội Tôn Lập nặng hơn.
Bộ Thanh Duyên không hề bị cự tuyệt và chế nhạo mà ngẩng lên thì Tôn Lập thản nhiên: "Đồ của mỗ, quý."
/419
|