Ngưu Đức Vũ ngẩn người: "Cho hết Kim Dương phái?"
Khách khanh theo danh nghĩa là tự do, không hẳn là người Kim Dương phái. Nhưng Tôn Lập lại rộng rãi cho hết thú noãn, hiển nhiên đã coi mình là một phần tử của môn phái. Mắt Ngưu Đức Vũ hơi ướt, câu nói đó của gã khiến ba mươi năm phấn đấu của y không uổng.
"Lão đệ..."
Tôn Lập cản lại: "Đừng nói những câu khách khí."
Ngưu Đức Vũ nghẹn ngào gật đầu: "Được, tại hạ xin nhớ trong lòng."
Số thú noãn này theo cách của Ô Hoàn là bát phẩm, thất phẩm, thực tế nếu theo tiêu chuẩn Đại Tùy thì cùng lắm đạt cửu phẩm. Tôn Lập tuy có thú binh linh hoàn, nhưng đê cấp thú binh thì gã không thích.
Ngưu Đức Vũ nghiêm túc đếm thú noãn, cẩn thận cho vào trữ vật không gian, đoạn sờ trữ vật giới chỉ, hạnh phúc cười vui.
Tôn Lập hơi máy động, năm xưa ở Tố Bão sơn, gã không phải cũng thế sao? Bao nhiêu thứ vất vả tích lũy - - có khi trong mắt cường giả thì cũng như Ngưu Đức Vũ hiện tại chăng?
Trời chưa sáng, nhưng vất vả như thế, cả ba hơi mệt, tìm một động huyệt đả tọa điều tức.
Ngưu Đức Vũ và Tô Tiểu Mai đã nhập định, Tôn Lập chọt mở mắt, nhìn Ngưu Đức Vũ với vẻ có lỗi rồi vận "Bản ngã luyện" đi ra.
Gã không tránh Tô Tiểu Mai, nhưng Tô Tiểu Mai động đậy là Ngưu Đức Vũ nhận ra.
Gã vô thanh vô tức rời sơn động, đi sâu vào sơn cốc.
Tham lang điểu đích xác là hậu duệ của thượng cổ Đạo đản long điểu, ít nhất đến giờ thì tập tính y hệt, chỉ là thực lực kém xa.
La Hoàn cho gã biết Đạo đản long điểu còn một tập quán, là hiến hết thú noãn cao cấp cho điểu vương, sào huyệt của điểu vương luôn cách xa đàn, ở nơi bí ẩn để thể hiện sự bất phàm.
Tôn Lập tìm ban nãy đã chú ý mấy địa điểm, gã không nói với Ngưu Đức Vũ nhưng thật sự lo lắng sẽ xuất hiện cao cấp thú noãn, khi đó gã sẽ muốn chiếm làm của riêng, mà dù cho Kim Dương phái thì cũng thành tai họa cho phái này.
Gã có phát hiện hai động huyệt hơi lớn hơn nhưng đều trống trơn, không phải sào huyệt của điểu vương.
Tận cuối sơn cốc, kiểm tra hết những điểm khả nghi mà vẫn công cốc.
Gã chưa ngã lòng, vòng lại tìm nhưng không thấy gì, sau cùng đành chấp nhận hiện thực: Tham lang điểu không phải Đạo đản long điểu, tập tính hơi khác nhau.
Gã lại nghĩ Tham lang điểu chỉ thất phẩm, rời sào huyệt là nhát gan giảo hoạt, sao dám ăm trộm trứng của cao cấp linh thú?
Gã quay lại theo lối cũ, nghe tiếng động, tưởng Ngưu Đức Vũ hoặc Tô Tiểu Mai tỉnh dậy nhưng không ngờ cái bóng loáng lên, Tham lang điểu chui ra.
Tham lang điểu này lớn gần gấp rưỡi đồng loại, đầu có mào đỏ, Tôn Lập ẩn sau nham thạch lại có Bản ngã luyện nên nó không phát hiện.
Cự điểu cẩn thận đi ra, rồi chạy men theo một dốc núi.
Tôn Lập vô thanh vô tức bám theo.
Cự điểu đến một sơn động Tôn Lập từng kiểm tra, gã nghi hoặc: lẽ nào mình bỏ sót?
Cự điểu không xuống đáy động mà dừng trước một khối đá gần cửa, dùng thân thể đẩy ra, lộ ra một khung cửa chỉ đủ một người đi vào.
Tôn Lập thấy cự điểu có người chui vào thì xuất hiện.
Tham lang điểu vương giật mình, kêu lên rồi chạy. Hiển nhiên Tiểu Hắc để lại "Ấn tượng" quá sâu.
Dọa Tham lang điểu vương xong, Tôn Lập quan sát cửa động.
Lúc trước gã kiểm tra, cũng đã để ý tảng đá này, nhưng chỉ cao bằng gã mà Tham lang điểu cao hơn hẳn người thường, điểu vương khẳng định càng cao, nên gã cho rằng dù phía sau có động quật thì cũng không đủ cho điểu vương ra vào, nhưng điểu vương tựa hồ có thể chui vào, nó làm cách nào gã không buồn đoán, lấy một viên dạ minh châu ra ném vào, quang mang nhu hòa chiếu sáng cả sơn động.
Bên trong tĩnh lặng nhưng Tôn Lập vẫn cẩn thận sai thú binh khá nhỏ chui vào, xác nhận không có nguy hiểm thì mới vào.
Cửa động không lớn nhưng vào rồi thì không cần bò bao xa, càng lúc càng rộng dần, sau năm trượng là một thạch huyệt lớn cao năm trượng, rộng hơn mười trượng, phía trước bằng phẳng, phía sau dốc lên dần, chỗ cao nhất là một tổ chim.
Hai bên thạch động Tôn Lập đi vào có giá đá thấp bày hai mươi bốn thú noãn.
Dĩ nhiên không phải loại tầm thường như bên ngoài, Tôn Lập liếc nhìn, tệ nhất cũng ngũ phẩm, thậm chí cao nhất đã đạt nhị phẩm!
Dù theo tiêu chuẩn Đại Tùy thì phẩm cấp thú noãn này cũng không tệ, gã không hề do dự cho hết vào thú binh linh hoàn.
Đấy mới là tinh hoa của sào huyệt Tham lang điểu!
Lấy xong thì động huyệt không còn gì đáng chú ý, động huyệt này thông gió không tốt, mùi rất nặng, gã định quay ra thì một thứ lóe lên trong mắt.
Tôn Lập hồ nghi quay lại, bịt mũi nhìn vào tổ chim đoạn nhảy qua mười trượng, đến gầm xem thì không cười được nữa.
Đấy là tổ điểu vương, khác hẳn tổ Tham lang điểu ở ngoài, không dùng thứ gì mềm trải thành mà chất cành cây, đá, xương thú vào, Tham lang điểu thích thế chứ linh thú khác thì không.
Những thứ trong tổ Tham lang điểu ở ngoài đều bình thường, nhưng trong tổ điểu vương đích thì cọng củi cũng là nguyên liệu cao cấp Minh hải âm trầm mộc, Thiên niên kim ti mộc, Ngưng sa cổ đàn, Túy thần hương bách!
Từng nhất xương thú, có mai vạn niên lão quy, có răng, xương thậm chí lợi trảo của cao cấp linh thú, đều là thứ hiếm có.
Thậm chí Tôn Lập còn phát một tấm da Tam nhãn bạch hổ bì đã rách có thể dùng khắc chế linh văn trận trang, không hề kém hơn Cửu nha bạch tượng bì!
Đá đều là bảo thạch, khoáng thạch quý giá, đẳng cấp từ tứ phẩm trở lên - - theo tiêu chuẩn Đại Tùy!
Tôn Lập tưởng tinh hoa của tổ Tham lang điểu là hai mươi bốn thú noãn, giờ mới nhận ra là đây.
Tôn Lập không hề khách khí tách ra, phân loại cho vào trữ vật không gian.
Xử lý xong gã chợt phát hiện còn một lưỡi dao!
Ở đây có binh khí không lạ, trước khi có phong ấn, Vạn Thần sơn có nhiều tu sĩ, sau đó năm năm một lần lại có Thú thần đại hội, tu sĩ ra vào không ít.
Tu sĩ chết tại Vạn Thần sơn tính tới hàng vạn, pháp bảo binh khí của họ đều rớt lại.
Binh khí này là pháp khí, lớn cỡ canh tay, bề ngoài cổ kính, những vết rỉ sét lộ ra đường vân theo quy tắc, cơ hồ là linh văn.
Thứ lộ ra là cán, to như thế thì đủ thấy lưỡi cỡ nào.
Bất quá Tôn Lập không để ý, pháp khí là thế, thứ này trông đáng sợ nhưng phẩm cấp chưa chắc hơn một tiểu kiếm.
Gã cầm lấy kéo ra, xoạt một tiếng, cả tổ chim sập xuống.
Cái tổ này lấy binh nhận pháp khí làm cốt để chất lên!
Tôn Lập không để ý đến Ô Hoàn pháp khí, kéo ra định ném đi nhưng tức thì kéo thêm một vật.
Tôn Lập ngây ra.
Lưỡi đao khá bất phàm: dài một trượng, rộng ba thước, dày nửa thước!
Từ cán đến bảo vệ tay, tới lưỡi dao lớn đều cổ kình, thần bí khôn tả.
Thân đao có một khe thoát máu màu vàng ở giữa, trong khe thoát có khắc chín văn tự cổ kính, tuy ảm đạm vô quang nhưng thoạt nhìn là thấy hàm chứa pháp tắc thâm ảo, tuyệt đối chạm tới pháp tắc của thế giới bản nguyên!
Đuôi rãnh thoát máu và mũi đao có khảm một con mắt cổ quái.
Con mắt nhắm lại, tựa hồ chỉ là hoa văn trang trí nhưng thứ khiến gã kinh ngạc chính là con mắt này, nhổ cự đao là gã có cảm giác bị nhìn rõ từ đầu đến chân!
Cảm giác thật quá quỷ dị.
Tôn Lập quan sát kỹ, định hỏi lưỡng vị lão tổ, mục quang nhìn từ cự đao xuống thứ cự đao kéo theo.
Gã run lên ngẩn ra...
Khách khanh theo danh nghĩa là tự do, không hẳn là người Kim Dương phái. Nhưng Tôn Lập lại rộng rãi cho hết thú noãn, hiển nhiên đã coi mình là một phần tử của môn phái. Mắt Ngưu Đức Vũ hơi ướt, câu nói đó của gã khiến ba mươi năm phấn đấu của y không uổng.
"Lão đệ..."
Tôn Lập cản lại: "Đừng nói những câu khách khí."
Ngưu Đức Vũ nghẹn ngào gật đầu: "Được, tại hạ xin nhớ trong lòng."
Số thú noãn này theo cách của Ô Hoàn là bát phẩm, thất phẩm, thực tế nếu theo tiêu chuẩn Đại Tùy thì cùng lắm đạt cửu phẩm. Tôn Lập tuy có thú binh linh hoàn, nhưng đê cấp thú binh thì gã không thích.
Ngưu Đức Vũ nghiêm túc đếm thú noãn, cẩn thận cho vào trữ vật không gian, đoạn sờ trữ vật giới chỉ, hạnh phúc cười vui.
Tôn Lập hơi máy động, năm xưa ở Tố Bão sơn, gã không phải cũng thế sao? Bao nhiêu thứ vất vả tích lũy - - có khi trong mắt cường giả thì cũng như Ngưu Đức Vũ hiện tại chăng?
Trời chưa sáng, nhưng vất vả như thế, cả ba hơi mệt, tìm một động huyệt đả tọa điều tức.
Ngưu Đức Vũ và Tô Tiểu Mai đã nhập định, Tôn Lập chọt mở mắt, nhìn Ngưu Đức Vũ với vẻ có lỗi rồi vận "Bản ngã luyện" đi ra.
Gã không tránh Tô Tiểu Mai, nhưng Tô Tiểu Mai động đậy là Ngưu Đức Vũ nhận ra.
Gã vô thanh vô tức rời sơn động, đi sâu vào sơn cốc.
Tham lang điểu đích xác là hậu duệ của thượng cổ Đạo đản long điểu, ít nhất đến giờ thì tập tính y hệt, chỉ là thực lực kém xa.
La Hoàn cho gã biết Đạo đản long điểu còn một tập quán, là hiến hết thú noãn cao cấp cho điểu vương, sào huyệt của điểu vương luôn cách xa đàn, ở nơi bí ẩn để thể hiện sự bất phàm.
Tôn Lập tìm ban nãy đã chú ý mấy địa điểm, gã không nói với Ngưu Đức Vũ nhưng thật sự lo lắng sẽ xuất hiện cao cấp thú noãn, khi đó gã sẽ muốn chiếm làm của riêng, mà dù cho Kim Dương phái thì cũng thành tai họa cho phái này.
Gã có phát hiện hai động huyệt hơi lớn hơn nhưng đều trống trơn, không phải sào huyệt của điểu vương.
Tận cuối sơn cốc, kiểm tra hết những điểm khả nghi mà vẫn công cốc.
Gã chưa ngã lòng, vòng lại tìm nhưng không thấy gì, sau cùng đành chấp nhận hiện thực: Tham lang điểu không phải Đạo đản long điểu, tập tính hơi khác nhau.
Gã lại nghĩ Tham lang điểu chỉ thất phẩm, rời sào huyệt là nhát gan giảo hoạt, sao dám ăm trộm trứng của cao cấp linh thú?
Gã quay lại theo lối cũ, nghe tiếng động, tưởng Ngưu Đức Vũ hoặc Tô Tiểu Mai tỉnh dậy nhưng không ngờ cái bóng loáng lên, Tham lang điểu chui ra.
Tham lang điểu này lớn gần gấp rưỡi đồng loại, đầu có mào đỏ, Tôn Lập ẩn sau nham thạch lại có Bản ngã luyện nên nó không phát hiện.
Cự điểu cẩn thận đi ra, rồi chạy men theo một dốc núi.
Tôn Lập vô thanh vô tức bám theo.
Cự điểu đến một sơn động Tôn Lập từng kiểm tra, gã nghi hoặc: lẽ nào mình bỏ sót?
Cự điểu không xuống đáy động mà dừng trước một khối đá gần cửa, dùng thân thể đẩy ra, lộ ra một khung cửa chỉ đủ một người đi vào.
Tôn Lập thấy cự điểu có người chui vào thì xuất hiện.
Tham lang điểu vương giật mình, kêu lên rồi chạy. Hiển nhiên Tiểu Hắc để lại "Ấn tượng" quá sâu.
Dọa Tham lang điểu vương xong, Tôn Lập quan sát cửa động.
Lúc trước gã kiểm tra, cũng đã để ý tảng đá này, nhưng chỉ cao bằng gã mà Tham lang điểu cao hơn hẳn người thường, điểu vương khẳng định càng cao, nên gã cho rằng dù phía sau có động quật thì cũng không đủ cho điểu vương ra vào, nhưng điểu vương tựa hồ có thể chui vào, nó làm cách nào gã không buồn đoán, lấy một viên dạ minh châu ra ném vào, quang mang nhu hòa chiếu sáng cả sơn động.
Bên trong tĩnh lặng nhưng Tôn Lập vẫn cẩn thận sai thú binh khá nhỏ chui vào, xác nhận không có nguy hiểm thì mới vào.
Cửa động không lớn nhưng vào rồi thì không cần bò bao xa, càng lúc càng rộng dần, sau năm trượng là một thạch huyệt lớn cao năm trượng, rộng hơn mười trượng, phía trước bằng phẳng, phía sau dốc lên dần, chỗ cao nhất là một tổ chim.
Hai bên thạch động Tôn Lập đi vào có giá đá thấp bày hai mươi bốn thú noãn.
Dĩ nhiên không phải loại tầm thường như bên ngoài, Tôn Lập liếc nhìn, tệ nhất cũng ngũ phẩm, thậm chí cao nhất đã đạt nhị phẩm!
Dù theo tiêu chuẩn Đại Tùy thì phẩm cấp thú noãn này cũng không tệ, gã không hề do dự cho hết vào thú binh linh hoàn.
Đấy mới là tinh hoa của sào huyệt Tham lang điểu!
Lấy xong thì động huyệt không còn gì đáng chú ý, động huyệt này thông gió không tốt, mùi rất nặng, gã định quay ra thì một thứ lóe lên trong mắt.
Tôn Lập hồ nghi quay lại, bịt mũi nhìn vào tổ chim đoạn nhảy qua mười trượng, đến gầm xem thì không cười được nữa.
Đấy là tổ điểu vương, khác hẳn tổ Tham lang điểu ở ngoài, không dùng thứ gì mềm trải thành mà chất cành cây, đá, xương thú vào, Tham lang điểu thích thế chứ linh thú khác thì không.
Những thứ trong tổ Tham lang điểu ở ngoài đều bình thường, nhưng trong tổ điểu vương đích thì cọng củi cũng là nguyên liệu cao cấp Minh hải âm trầm mộc, Thiên niên kim ti mộc, Ngưng sa cổ đàn, Túy thần hương bách!
Từng nhất xương thú, có mai vạn niên lão quy, có răng, xương thậm chí lợi trảo của cao cấp linh thú, đều là thứ hiếm có.
Thậm chí Tôn Lập còn phát một tấm da Tam nhãn bạch hổ bì đã rách có thể dùng khắc chế linh văn trận trang, không hề kém hơn Cửu nha bạch tượng bì!
Đá đều là bảo thạch, khoáng thạch quý giá, đẳng cấp từ tứ phẩm trở lên - - theo tiêu chuẩn Đại Tùy!
Tôn Lập tưởng tinh hoa của tổ Tham lang điểu là hai mươi bốn thú noãn, giờ mới nhận ra là đây.
Tôn Lập không hề khách khí tách ra, phân loại cho vào trữ vật không gian.
Xử lý xong gã chợt phát hiện còn một lưỡi dao!
Ở đây có binh khí không lạ, trước khi có phong ấn, Vạn Thần sơn có nhiều tu sĩ, sau đó năm năm một lần lại có Thú thần đại hội, tu sĩ ra vào không ít.
Tu sĩ chết tại Vạn Thần sơn tính tới hàng vạn, pháp bảo binh khí của họ đều rớt lại.
Binh khí này là pháp khí, lớn cỡ canh tay, bề ngoài cổ kính, những vết rỉ sét lộ ra đường vân theo quy tắc, cơ hồ là linh văn.
Thứ lộ ra là cán, to như thế thì đủ thấy lưỡi cỡ nào.
Bất quá Tôn Lập không để ý, pháp khí là thế, thứ này trông đáng sợ nhưng phẩm cấp chưa chắc hơn một tiểu kiếm.
Gã cầm lấy kéo ra, xoạt một tiếng, cả tổ chim sập xuống.
Cái tổ này lấy binh nhận pháp khí làm cốt để chất lên!
Tôn Lập không để ý đến Ô Hoàn pháp khí, kéo ra định ném đi nhưng tức thì kéo thêm một vật.
Tôn Lập ngây ra.
Lưỡi đao khá bất phàm: dài một trượng, rộng ba thước, dày nửa thước!
Từ cán đến bảo vệ tay, tới lưỡi dao lớn đều cổ kình, thần bí khôn tả.
Thân đao có một khe thoát máu màu vàng ở giữa, trong khe thoát có khắc chín văn tự cổ kính, tuy ảm đạm vô quang nhưng thoạt nhìn là thấy hàm chứa pháp tắc thâm ảo, tuyệt đối chạm tới pháp tắc của thế giới bản nguyên!
Đuôi rãnh thoát máu và mũi đao có khảm một con mắt cổ quái.
Con mắt nhắm lại, tựa hồ chỉ là hoa văn trang trí nhưng thứ khiến gã kinh ngạc chính là con mắt này, nhổ cự đao là gã có cảm giác bị nhìn rõ từ đầu đến chân!
Cảm giác thật quá quỷ dị.
Tôn Lập quan sát kỹ, định hỏi lưỡng vị lão tổ, mục quang nhìn từ cự đao xuống thứ cự đao kéo theo.
Gã run lên ngẩn ra...
/419
|