Hướng Thiên Tiếu xuất hiện tại đây, hiển nhiên sẽ tham gia Thú thần đại hội, vị thiên này đã đạt Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, dù chỉ sơ kỳ, Ngưu Đức Vũ cũng không còn lòng tin nữa.
Hà huống, họ vừa giết người Nam Đấu môn!
Khách sạn họ ở vẫn là chỗ Ngưu Đức Vũ ở khi trước, phòng ốc đơn giản, điếm gia dọn ba gian phòng tốt nhất nhưng vẫn không so được với Kim Dương phái.
Sáng sớm hôm sau, cả ba đến Vạn Thần sơn.
Ngưu Đức Vũ đã điều chỉnh tâm thái, dù không thể đối kháng Hướng Thiên Tiếu thì lần này Kim Dương phái cũng mạnh hơn trước nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh siêu cấp cường giả như Hướng Thiên Tiếu là cũng vớ bẫm.
Vượt Kha lan tập, gặp tu sĩ càng lúc càng nhiều, đến trưa thì thấy phía trước có màn sáng hình bán cầu bao phủ, tầng tầng thất sắc quang mang như thác đổ xuống, bao lấy dãy núi liên miên bất tuyệt.
Dương quang chiếu vào màn sáng, hóa thành kim quang tan vào trong.
Tôn Lập giải thích với Tô Tiểu Mai: "Xem ra phong ấn này có thể hấp nạp đại nhật chân hỏa, chuyển hóa thành sức mạnh để tự cường hóa phong ấn."
Ngưu Đức Vũ nói: "Không sai, đây là phong ấn kết giới mà tiền bối cao nhân của Nam Ô Hoàn liên thủ bày ra, mượn sức đại nhật thần hỏa phong ấn cả Vạn Thần sơn. Phong ấn từ xưa đã sắp sẵn, năm năm mở một lần - - là lúc có Thú thần đại hội. Trừ ra thì dù tứ tông lục môn cũng không vào được."
Ngưu Đức Vũ phi thường khẳng định nói xong, Tô Tiểu Mai gật gù, thì Tôn Lập bĩu môi, nàng ta bịt miệng cười thầm, biết gã muốn vào tất vào được.
Một đạo quang mang như cầu vồng rót xuống, đến trước mặt ba người thì hóa thành ba tu sĩ, khá khách khí ôm quyền: "Nam Đấu môn hạ Dương Sóc Phong, cung nghênh tam vị đạo hữu. Tam vị đạo hữu đến tham gia Thú thần đại hội?"
Ngưu Đức Vũ vỗ trán, khó trách Nam Đấu môn phái cả Hướng Thiên Tiếu vì Thú thần đại hội lần này đến lượt họ cử hành.
Trong tứ tông lục môn, Nam Ô Hoàn có lưỡng tông tam môn, thay nhau tổ chức Thú thần đại hội.
"Chính thị, Dương đạo hữu, lão hủ Ngưu Đức Vũ, Kim Dương phái.” Y ném thân phận ngọc bài ra, Dương Sóc Phong xác nhận xong thì trả lại: "Đạo hữu xin theo tại hạ."
Bên ngoài phong ấn của Vạn Thần sơn là trang viên liên miên bất tuyệt do các phái liên thủ xây lên, cho các đệ tử dự Thú thần đại hội ở.
Ô Hoàn tu sĩ và thế tục giới quan hệ mật thiết, cũng bị thế tục giớiảnh hưởng, thích hưởng thụ. Trang viên này cả về quy mô và trang bị đều thuộc hạng nhất Ô Hoàn quốc. Hoàng gia viên lâm cũng đến thế là cùng.
Ở giữa, năm khu vườn trong cùng có đủ giả sơn lưu tuyền, lâu các liên đình, quanh năm hoa nở nhưng dành riêng cho lưỡng tông tam môn, đừng nói Kim Dương phái mà dù Minh Hoàng phái cũng không vào được. Dương Sóc Phong dẫn họ vòng qua năm khu vườn, qua ba tầng mộc lâu mà không để họ vào, tới một tiểu viện tử xa nhất gồm ba gian phòng, nửa cánh cửa gỗ, trong sân có cây du cổ thụ mới dừng.
Đủ thấy Kim Dương phái tại Nam Ô Hoàn có địa vị thế nào.
Dương Sóc Phong chỉ vào viện tử, không tỏ thành ý gì: "Tam vị đạo hữu, viện tử trông hơi đổ nát nhưng bên trong không tệ, các vị nghỉ ngơi đi, ngày mai Thú thần đại hội bắt đầu, đừng để lỡ."
Đoạn ôm quyền đi ngay.
Ngưu Đức Vũ kỳ thực lo lắng Nam Đấu môn đã biết năm đồng môn bị Tôn Lập giết?
Tiễn Dương Sóc Phong xong, Tô Tiểu Mai bĩu môi nhưng không trách cứ gì, tại Tố Bão sơn nàng ta đã biết thực lực quyết định tất cả. Dương Sóc Phong chỉ là tiểu nhân vật, Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng mà thôi, không nhìn thấu được nàng ta và Tôn Lập, nghe tới Kim Dương phái thì xếp ở đây.
Bọn Tôn Lập vào trong mới biết Dương Sóc Phong nói "bên trong không tệ" chỉ là nói nhăng, cửa đã mục nát, kiến bọ khắp nơi, phân chim ngập ngụa, mạng nhện chằng chịt.
Ngưu Đức Vũ cười khổ: "Lần này rất đông người tới tham gia Thú thần đại hội, chúng ta mới bị gạt ra đây."
Cả ba nhanh chóng dọn dẹp.
Ngưu Đức Vũ lại hỏi: "Tôn Lập lão đệ, Nam Đấu môn lẽ nào đại độ đến mức bỏ qua việc chúng ta giết người của họ?"
Tôn Lập kỳ thực đã biết câu trả lời nhưng nói ra Ngưu Đức Vũ không giúp được gì, chỉ tổ lo thêm nên nói: "E là mấy người Nam Đấu môn đó cũng lén ra tay."
Ngưu Đức Vũ thấy tựa hồ có lý nên không cả nghĩ nữa.
Ngưu Đức Vũ về nghỉ, Tô Tiểu Mai hỏi: "Tôn Lập, mọi việc e không đơn giản?"
Tôn Lập cười lạnh: "Tất nhiên là không, ngươi bảo Hướng Thiên Tiếu vì sao lại tới?"
Tô Tiểu Mai ngẩn người, rồi cười tươi: "Y muốn thần bất tri quỷ bất giác diệt chúng ta tại Vạn Thần sơn?"
Tôn Lập cũng vui vẻ: "Sao y lại cho là ta cũng đang tính thế nhỉ?"
Hướng Thiên Tiếu với Ngưu Đức Vũ là tuyệt thế thiên tài, nhưng Tôn Lập từng giết cả Hiền nhân cảnh đệ thất trọng siêu cấp cường giả thì sợ gì Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng?
Kể cả ở Đại Tùy, hai mươi sáu tuổi đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng cũng rất hiếm nhưng cảnh giới này không đủ cho gã e dè.
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Nhớ lấy công thức vịt nướng lão Từ cho ta."
Tôn Lập ngạc nhiên, đấy là kiểu giết người cướp của lạ nhất trên đời chăng?
...
Đến chiều, Nam Đấu môn phái người gọi tất cả tới quảng trường tập hợp.
Ngưu Đức Vũ giải thích đấy là thông lệ.
Mỗi lần Thú thần đại hội đều kiểm tra tư cách của tu hành giả vào Vạn Thần sơn, nội dung không phải tu vi mà là tri thức về linh thú.
Kiểm tra này chỉ để chắc rằng tu sĩ vào Vạn Thần sơn không phải là mãng phu không biết gì về linh thú.
Mỗi lần Thú thần đại hội, tất cả đều đến trước để kiểm tra.
Địa điểm kiểm tra là ở quảng trường, bọn Tôn Lập đi một lúc mới gặp các tu sĩ khác, đủ thấy họ ở chỗ khuất thế nào.
Quảng trường đã tụ tập mấy trăm người, Ngưu Đức Vũ giật mình: "Sao năm nay đông thế..."
Đệ tử Nam Đấu môn phát thẻ số để họ xếp hàng. Quảng trường có một dãy phòng là chỗ thi.
Bọn Tôn Lập đợi, đội ngũ phía trước ngắn dần, không chậm lắm, nên đều thở phào.
Đệ tử phía sau bị phân thành năm đội chia ra năm chỗ thi, tốc độ tăng hẳn.
Nắng chiều rất rát, tổ phía trước bọn Tôn Lập thản nhien đả tọa tu hành. Người đứng đầu tổ phía sau là một hán tử chừng ba mươi và hai sư đệ.
Trung niên hán tử đó băng lãnh, mày rậm, đứng một góc, ra vẻ bất cần tất cả.
Ngưu Đức Vũ ngoái nhìn, định hổi han nhưng thấy thế thì thôi.
Mỗi tổ vào chừng một khắc là ra, nhưng vì quá đông nên tới tối mới tới lượt họ.
Tổ phía trước nhăn nhó đi ra.
Ngưu Đức Vũ nói nhỏ: "Không xong, xem ra khảo quan rất nghiêm khắc." Y nhận ra tu sĩ ở đây bị loại nhiều hơn hẳn bốn nơi kia.
"Lẩm bẩm cái gì, mau vào đi!" Đệ tử Nam Đấu môn giục, Ngưu Đức Vũ vội kéo Tôn Lập và Tô Tiểu Mai vào.
Tổ của trung niên phía sau bước lên vị trí.
"Tông thiếu tới rồi." Đệ tử Nam Đấu môn vừa mới hung thần với Ngưu Đức Vũ thì giờ hách khí vòng tay.
Trung niên hán tử Tông Khánh Viêm gật đầu: "Đến rồi."
"Thiếu gia coi, cách thi này tệ qua, với tuyệt học gia truyền của thiếu gia thì cần gì thi..." Đệ tử Nam Đấu môn muốn lấy lòng, đệ tử đại tông phái đều biết người Tông gia, Tông gia lão tổ tông Tông Dương Hỏa là Nam Ô Hoàn đệ tam ấn sư!
Lưỡng tông tam môn cũng có lúc nhờ đến Tông Dương Hỏa.
Tông Khánh Viêm là cháu trưởng của Tông Dương Hỏa, rất được sủng ái, là người kế nhiệm Tông gia gia chủ. Đệ tử Nam Đấu môn tất nhiên phải lấy lòng.
"Lão tổ tông đặt ra quy củ, chúng ta phải tuân thủ." Tông Khánh Viêm vẫn lãnh đạm.
Đệ tử Nam Đấu môn cười vuốt: "Ha ha, Tông thiếu quả nhiên thị đại thế gia xuất lai đích nhân vật, khí độ bất phàm."
...
Ngưu Đức Vũ dẫn Tôn Lập, Tô Tiểu Mai vào, ngẩng lên thì thấy người quen: Vu Thần Uyên!
Vu Thần Uyên thấy họ cũng ngẩn người, định đứng lên bái kiến, bị Tôn Lập liếc nhìn cản lại, y trầm ngâm phất tay: "Thông qua!"
Ngưu Đức Vũ hớn hở dẫn Tôn Lập và Tô Tiểu Mai ra.
Cạnh Vu Thần Uyên còn lưỡng vị phó khảo quan, họ đều kinh ngạc.
Vu Thần Uyên nghiêm túc vô cùng, từ trưa tới giờ loại không ít người, sao thấy ba người này, không hỏi gì lại cho qua?
Lão giả bên trái không hiểu: "Vu lão, hình như như thế không công bằng?"
Vu Thần Uyên thân với hai lão giả nên không giận, chỉ hơi thở dài: "Không có gì không công bằng hết, tiết kiệm thời gian mà thôi, họ không có tư cách vào thì cả Ô Hoàn làm gì còn ai đủ tư cách."
Lưỡng lão cả kinh: "Vu lão..."
Vu Thần Uyên lắc đầu, gọi: "Tiếp theo."
Cả hai không hỏi thêm, nhưng hiểu ý Vu Thần Uyên, lẽ nào trong tổ đó có người có linh thú tạo nghệ trên cả Vu lão?
Hà huống, họ vừa giết người Nam Đấu môn!
Khách sạn họ ở vẫn là chỗ Ngưu Đức Vũ ở khi trước, phòng ốc đơn giản, điếm gia dọn ba gian phòng tốt nhất nhưng vẫn không so được với Kim Dương phái.
Sáng sớm hôm sau, cả ba đến Vạn Thần sơn.
Ngưu Đức Vũ đã điều chỉnh tâm thái, dù không thể đối kháng Hướng Thiên Tiếu thì lần này Kim Dương phái cũng mạnh hơn trước nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh siêu cấp cường giả như Hướng Thiên Tiếu là cũng vớ bẫm.
Vượt Kha lan tập, gặp tu sĩ càng lúc càng nhiều, đến trưa thì thấy phía trước có màn sáng hình bán cầu bao phủ, tầng tầng thất sắc quang mang như thác đổ xuống, bao lấy dãy núi liên miên bất tuyệt.
Dương quang chiếu vào màn sáng, hóa thành kim quang tan vào trong.
Tôn Lập giải thích với Tô Tiểu Mai: "Xem ra phong ấn này có thể hấp nạp đại nhật chân hỏa, chuyển hóa thành sức mạnh để tự cường hóa phong ấn."
Ngưu Đức Vũ nói: "Không sai, đây là phong ấn kết giới mà tiền bối cao nhân của Nam Ô Hoàn liên thủ bày ra, mượn sức đại nhật thần hỏa phong ấn cả Vạn Thần sơn. Phong ấn từ xưa đã sắp sẵn, năm năm mở một lần - - là lúc có Thú thần đại hội. Trừ ra thì dù tứ tông lục môn cũng không vào được."
Ngưu Đức Vũ phi thường khẳng định nói xong, Tô Tiểu Mai gật gù, thì Tôn Lập bĩu môi, nàng ta bịt miệng cười thầm, biết gã muốn vào tất vào được.
Một đạo quang mang như cầu vồng rót xuống, đến trước mặt ba người thì hóa thành ba tu sĩ, khá khách khí ôm quyền: "Nam Đấu môn hạ Dương Sóc Phong, cung nghênh tam vị đạo hữu. Tam vị đạo hữu đến tham gia Thú thần đại hội?"
Ngưu Đức Vũ vỗ trán, khó trách Nam Đấu môn phái cả Hướng Thiên Tiếu vì Thú thần đại hội lần này đến lượt họ cử hành.
Trong tứ tông lục môn, Nam Ô Hoàn có lưỡng tông tam môn, thay nhau tổ chức Thú thần đại hội.
"Chính thị, Dương đạo hữu, lão hủ Ngưu Đức Vũ, Kim Dương phái.” Y ném thân phận ngọc bài ra, Dương Sóc Phong xác nhận xong thì trả lại: "Đạo hữu xin theo tại hạ."
Bên ngoài phong ấn của Vạn Thần sơn là trang viên liên miên bất tuyệt do các phái liên thủ xây lên, cho các đệ tử dự Thú thần đại hội ở.
Ô Hoàn tu sĩ và thế tục giới quan hệ mật thiết, cũng bị thế tục giớiảnh hưởng, thích hưởng thụ. Trang viên này cả về quy mô và trang bị đều thuộc hạng nhất Ô Hoàn quốc. Hoàng gia viên lâm cũng đến thế là cùng.
Ở giữa, năm khu vườn trong cùng có đủ giả sơn lưu tuyền, lâu các liên đình, quanh năm hoa nở nhưng dành riêng cho lưỡng tông tam môn, đừng nói Kim Dương phái mà dù Minh Hoàng phái cũng không vào được. Dương Sóc Phong dẫn họ vòng qua năm khu vườn, qua ba tầng mộc lâu mà không để họ vào, tới một tiểu viện tử xa nhất gồm ba gian phòng, nửa cánh cửa gỗ, trong sân có cây du cổ thụ mới dừng.
Đủ thấy Kim Dương phái tại Nam Ô Hoàn có địa vị thế nào.
Dương Sóc Phong chỉ vào viện tử, không tỏ thành ý gì: "Tam vị đạo hữu, viện tử trông hơi đổ nát nhưng bên trong không tệ, các vị nghỉ ngơi đi, ngày mai Thú thần đại hội bắt đầu, đừng để lỡ."
Đoạn ôm quyền đi ngay.
Ngưu Đức Vũ kỳ thực lo lắng Nam Đấu môn đã biết năm đồng môn bị Tôn Lập giết?
Tiễn Dương Sóc Phong xong, Tô Tiểu Mai bĩu môi nhưng không trách cứ gì, tại Tố Bão sơn nàng ta đã biết thực lực quyết định tất cả. Dương Sóc Phong chỉ là tiểu nhân vật, Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng mà thôi, không nhìn thấu được nàng ta và Tôn Lập, nghe tới Kim Dương phái thì xếp ở đây.
Bọn Tôn Lập vào trong mới biết Dương Sóc Phong nói "bên trong không tệ" chỉ là nói nhăng, cửa đã mục nát, kiến bọ khắp nơi, phân chim ngập ngụa, mạng nhện chằng chịt.
Ngưu Đức Vũ cười khổ: "Lần này rất đông người tới tham gia Thú thần đại hội, chúng ta mới bị gạt ra đây."
Cả ba nhanh chóng dọn dẹp.
Ngưu Đức Vũ lại hỏi: "Tôn Lập lão đệ, Nam Đấu môn lẽ nào đại độ đến mức bỏ qua việc chúng ta giết người của họ?"
Tôn Lập kỳ thực đã biết câu trả lời nhưng nói ra Ngưu Đức Vũ không giúp được gì, chỉ tổ lo thêm nên nói: "E là mấy người Nam Đấu môn đó cũng lén ra tay."
Ngưu Đức Vũ thấy tựa hồ có lý nên không cả nghĩ nữa.
Ngưu Đức Vũ về nghỉ, Tô Tiểu Mai hỏi: "Tôn Lập, mọi việc e không đơn giản?"
Tôn Lập cười lạnh: "Tất nhiên là không, ngươi bảo Hướng Thiên Tiếu vì sao lại tới?"
Tô Tiểu Mai ngẩn người, rồi cười tươi: "Y muốn thần bất tri quỷ bất giác diệt chúng ta tại Vạn Thần sơn?"
Tôn Lập cũng vui vẻ: "Sao y lại cho là ta cũng đang tính thế nhỉ?"
Hướng Thiên Tiếu với Ngưu Đức Vũ là tuyệt thế thiên tài, nhưng Tôn Lập từng giết cả Hiền nhân cảnh đệ thất trọng siêu cấp cường giả thì sợ gì Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng?
Kể cả ở Đại Tùy, hai mươi sáu tuổi đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng cũng rất hiếm nhưng cảnh giới này không đủ cho gã e dè.
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Nhớ lấy công thức vịt nướng lão Từ cho ta."
Tôn Lập ngạc nhiên, đấy là kiểu giết người cướp của lạ nhất trên đời chăng?
...
Đến chiều, Nam Đấu môn phái người gọi tất cả tới quảng trường tập hợp.
Ngưu Đức Vũ giải thích đấy là thông lệ.
Mỗi lần Thú thần đại hội đều kiểm tra tư cách của tu hành giả vào Vạn Thần sơn, nội dung không phải tu vi mà là tri thức về linh thú.
Kiểm tra này chỉ để chắc rằng tu sĩ vào Vạn Thần sơn không phải là mãng phu không biết gì về linh thú.
Mỗi lần Thú thần đại hội, tất cả đều đến trước để kiểm tra.
Địa điểm kiểm tra là ở quảng trường, bọn Tôn Lập đi một lúc mới gặp các tu sĩ khác, đủ thấy họ ở chỗ khuất thế nào.
Quảng trường đã tụ tập mấy trăm người, Ngưu Đức Vũ giật mình: "Sao năm nay đông thế..."
Đệ tử Nam Đấu môn phát thẻ số để họ xếp hàng. Quảng trường có một dãy phòng là chỗ thi.
Bọn Tôn Lập đợi, đội ngũ phía trước ngắn dần, không chậm lắm, nên đều thở phào.
Đệ tử phía sau bị phân thành năm đội chia ra năm chỗ thi, tốc độ tăng hẳn.
Nắng chiều rất rát, tổ phía trước bọn Tôn Lập thản nhien đả tọa tu hành. Người đứng đầu tổ phía sau là một hán tử chừng ba mươi và hai sư đệ.
Trung niên hán tử đó băng lãnh, mày rậm, đứng một góc, ra vẻ bất cần tất cả.
Ngưu Đức Vũ ngoái nhìn, định hổi han nhưng thấy thế thì thôi.
Mỗi tổ vào chừng một khắc là ra, nhưng vì quá đông nên tới tối mới tới lượt họ.
Tổ phía trước nhăn nhó đi ra.
Ngưu Đức Vũ nói nhỏ: "Không xong, xem ra khảo quan rất nghiêm khắc." Y nhận ra tu sĩ ở đây bị loại nhiều hơn hẳn bốn nơi kia.
"Lẩm bẩm cái gì, mau vào đi!" Đệ tử Nam Đấu môn giục, Ngưu Đức Vũ vội kéo Tôn Lập và Tô Tiểu Mai vào.
Tổ của trung niên phía sau bước lên vị trí.
"Tông thiếu tới rồi." Đệ tử Nam Đấu môn vừa mới hung thần với Ngưu Đức Vũ thì giờ hách khí vòng tay.
Trung niên hán tử Tông Khánh Viêm gật đầu: "Đến rồi."
"Thiếu gia coi, cách thi này tệ qua, với tuyệt học gia truyền của thiếu gia thì cần gì thi..." Đệ tử Nam Đấu môn muốn lấy lòng, đệ tử đại tông phái đều biết người Tông gia, Tông gia lão tổ tông Tông Dương Hỏa là Nam Ô Hoàn đệ tam ấn sư!
Lưỡng tông tam môn cũng có lúc nhờ đến Tông Dương Hỏa.
Tông Khánh Viêm là cháu trưởng của Tông Dương Hỏa, rất được sủng ái, là người kế nhiệm Tông gia gia chủ. Đệ tử Nam Đấu môn tất nhiên phải lấy lòng.
"Lão tổ tông đặt ra quy củ, chúng ta phải tuân thủ." Tông Khánh Viêm vẫn lãnh đạm.
Đệ tử Nam Đấu môn cười vuốt: "Ha ha, Tông thiếu quả nhiên thị đại thế gia xuất lai đích nhân vật, khí độ bất phàm."
...
Ngưu Đức Vũ dẫn Tôn Lập, Tô Tiểu Mai vào, ngẩng lên thì thấy người quen: Vu Thần Uyên!
Vu Thần Uyên thấy họ cũng ngẩn người, định đứng lên bái kiến, bị Tôn Lập liếc nhìn cản lại, y trầm ngâm phất tay: "Thông qua!"
Ngưu Đức Vũ hớn hở dẫn Tôn Lập và Tô Tiểu Mai ra.
Cạnh Vu Thần Uyên còn lưỡng vị phó khảo quan, họ đều kinh ngạc.
Vu Thần Uyên nghiêm túc vô cùng, từ trưa tới giờ loại không ít người, sao thấy ba người này, không hỏi gì lại cho qua?
Lão giả bên trái không hiểu: "Vu lão, hình như như thế không công bằng?"
Vu Thần Uyên thân với hai lão giả nên không giận, chỉ hơi thở dài: "Không có gì không công bằng hết, tiết kiệm thời gian mà thôi, họ không có tư cách vào thì cả Ô Hoàn làm gì còn ai đủ tư cách."
Lưỡng lão cả kinh: "Vu lão..."
Vu Thần Uyên lắc đầu, gọi: "Tiếp theo."
Cả hai không hỏi thêm, nhưng hiểu ý Vu Thần Uyên, lẽ nào trong tổ đó có người có linh thú tạo nghệ trên cả Vu lão?
/419
|