Hai canh giờ sau, họ xuất hiện ngoài một sơn động.
"Ở trong đó?"
Ngũ Thuận gật đầu: "Vâng."
Lão giả dẫn đầu gật đầu, tất cả xuống linh thú, lão giả chỉnh y phục ôm quyền: "Kim Dương phái chưởng môn Đào Đại Nhiên dẫn môn hạ đệ tử cầu kiến cao nhân..."
Trong sơn động, bọn Tôn Lập chú ý tu sĩ ở ngoài, thấy Đào Đại Nhiên cực kỳ giữ lễ, Sùng Dần gật đầu: "Xem ra không phải địch nhân, để ta ra xem."
Tôn Lập dặn: "Giảng tập cẩn thận ta, lòng người khó dò."
Hắc y thiếu nữ tỉnh lại, vẫn mười phần hư nhược: "Là cha tiểu nữ..."
Chúng nhân bất ngờ, Tô Tiểu Mai đỡ hắc y thiếu nữ dậy: "Tôi đỡ cô nương ra ngoài."
Tô Tiểu Mai đỡ hắc y thiếu nữ, đi theo Sùng Dần.
"Ngưng nhi!" Đào Đại Nhiên gọi, chạy lên ôm nữ nhi: "Ngưng nhi sao rồi?"
Đào Bạch Ngưng lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Cha, không sao."
Đào Đại Nhiên thở phào, vái Sùng Dần: "Đa tạ cao nhân trượng nghĩa xuất thủ, không thì tiểu nữ khó thoát khỏi độc thủ!"
Các đệ tử ở sau bước lên, có nữ đệ tử đỡ Đào Bạch Ngưng. Đào Bạch Ngưng gật đầu với Tô Tiểu Mai: "Đa tạ thư thư, muội khỏi thương thế sẽ cảm tạ sau."
Tô Tiểu Mai mỉm cười: "Tôi còn nhỏ tuổi hơn..."
Đào Bạch Ngưng ngẩn người, rồi cười: "Vậy thì là muội muội."
Con gái không sao, Đào Đại Nhiên trút được gánh nặng trong lòng, cảm tạ Sùng Dần: "Ơn của cao nhân, Đào Đại Nhiên suốt đời không quên! Sau này có gì cần tới Kim Dương phái, Đào Đại Nhiên dù chết không chối!"
Sùng Dần cười khổ: "Đào chưởng môn không cần khách khí, không có gì, đạo hiệu của tại hạ là Sùng Dần, các hạ cứ gọi là cao nhân thì khó xử quá."
Đào Đại Nhiên cười: "Được, lão phu hơn mấy tuổi, vậy gọi là Sùng Dần lão đệ."
Sùng Dần gật đầu: "Tùy các hạ." Đoạn gọi vào sơn động: "Ra đây, ở trong đó là thất lễ đấy."
Chúng nhân lục lục tục tục đi ra, Đào Đại Nhiên sáng mắt, chả trách họ dễ dàng hạ được Phùng thị huynh đệ! Mỗi người đều có cảnh giới hơn hẳn Phùng gia lão đại.
Tôn Lập ẩn trong chúng nhân, tu vi Đạo nhân cảnh đệ lục trọng đứng sau Sùng Bá và Sùng Dần, nên không nổi bật, Đào Đại Nhiên cũng không để ý.
Tôn Lập ngầm quan sát, Kim Dương phái chưởng môn Đào Đại Nhiên chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng. Lưỡng vị trưởng lão thấp hơn một mức, các đệ tử phần lớn Phàm nhân cảnh, chỉ một, hai người đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng.
Ngũ Thuận và mấy nữ đệ tử an ủi Đào Bạch Ngưng, Đào Đại Nhiên nói: "Sùng Dần lão đệ, trong núi tuy linh khí nhiều nhưng chi bằng chúng ta về Lô Hoàn thành, để bọn tại hạ có cơ hội cảm tạ."
Sùng Dần định cự tuyệt, Tôn Lập khẽ kéo sau lưng y, có tay áo rộng che nên không ai chú ý.
Sùng Dần ngoái nhìn: "Các vị thấy thế nào?"
Tôn Lập trầm ngâm rồi nhìn qua liệp báo và hắc hổ sau lưng đối phương: "Đào chưởng môn, các vị có tư liệu về linh thú này không?"
Tôn Lập tuy nói kín đáo nhưng ánh mắt nhìn vào mắt trái liệp báo, chỗ có hoa văn kỳ dị ẩn dưới lớp lông đen. Đào Đại Nhiên hiểu ngay, chỉ lấy làm lạ, đứng đầu có vẻ là Sùng Dần, nhưng Sùng Dần tựa hồ rất coi trọng ý kiến của thủ hạ.
Y cười vang: "Các môn các phái đều có cách nuôi dưỡng, tăng cường linh thú nhưng thuộc hàng bí mật cao nhất, nếu mấy vị ân nhân muốn thì tại hạ sẽ cho mượn của Kim Dương phái."
Lưỡng vị trưởng lão lập tức lên tiếng: "Chưởng môn, không được..."
Đào Đại Nhiên biến sắc: "Có gì mà không được? Họ có ơn lớn với Kim Dương phái!"
Lưỡng vị trưởng lão nhìn nhau, cúi người: "Vâng."
Sùng Dần đồng ý: "Vậy xin quấy nhiễu."
"Ha ha, các vị đạo hữu không chê Kim Dương phái, lão huynh vui còn chưa hết nữa, mời!"
Chúng nhân theo bọn Đào Đại Nhiên hạ sơn, vì linh thú của Kim Dương phái chia theo cá nhân, họ không tiện để bọn Tôn Lập đi bộ mà mình cưỡi linh thú, chỉ có Đào Bạch Ngưng ngồi trên lưng hắc hổ của Đào Đại Nhiên, còn lại đều đi bộ cùng.
Đào Đại Nhiên dọc đường kể về Lô Hoàn thành. Ngũ Thuận đi sau chăm lo chu đáo. Dù ở đâu, tu sĩ cũng tôn sùng cường giả, Ngũ Thuận tâm cam tình nguyện, không hề oán trách.
Người Kim Dương phái đều lấy làm lạ với bọn Tôn Lập: trẻ như thế mà cảnh giới cao thâm, mang theo một lão đầu hôn mê... Đến chỗ Phùng thị huynh đệ mất mạng, Đào Bạch Ngưng nói: "Đợi đã..."
Tôn Lập giao trữ vật giới chỉ đó cho Tô Tiểu Mai, Tô Tiểu Mai lấy ra: "Đào cô nương tìm cái này?"
Không chỉ Đào Bạch Ngưng, Kim Dương phái đều tỏ vẻ khẩn trương.
Đào Bạch Ngưng vội đón lấy, mở ra xem, thấy trữ vật giới chỉ chưa bị phá trận pháp thì thở phào, tươi cười: "Đa tạ muội muội.”
Những người khác của Kim Dương phái trút được gánh nặng.
Bọn Sùng Dần coi như không thấy, tuy bọn y cứu Đào Bạch Ngưng nhưng gặp nhau lần đầu, trữ vật giới chỉ quan trọng, người ta đề phòng là bình thường.
Trữ vật giới chỉ này thật ra trống rỗng, Tôn Lập đã mở ra xem, với trận pháp tạo nghệ của gã thì mở ra quá dễ, Đào Bạch Ngưng tất nhiên không nhận ra.
Địa đồ có một điểm đỏ, không hiểu là bảo tàng gì mà khiến Kim Dương và phái khác động can qua.
Lô Hoàn thành cách xa mấy trăm dặm nhưng chúng nhân đều là tu sĩ, hai canh giờ sau đã tới.
Đây là tòa thành lớn nhất trong vòng nghìn dặm, tường thành không kém Đại Tùy danh thành, đã là hoàng hôn nhưng lính giữ cửa thành còn đang quát tháo, cùng phát lực kéo cầu treo lên.
Bì Tương thấy bọn Đào Đại Nhiên từ xa thì vội xuống: "Dừng, dừng ngay, mau dừng lại, Đào lão thần tiên về rồi!"
Quân vệ vội hạ cầu treo xuống.
Bì Tương dẫn quân vệ ra đón, thường thì hiếm có cơ hội thân cận bọn Đào Đại Nhiên.
"Lão thần tiên, các vị về rồi, ha ha!" Bì Tương cúi người, Đào Đại Nhiên nhạt giọng: "Về rồi, các vị vất vả quá."
"Không vất vả đâu, hắc hắc!" Đào Đại Nhiên chỉ khách khí một câu mà khiến Bì Tương hưng phấn đến dỏ mặt.
Đào Đại Nhiên gật đầu, dẫn chúng nhân vào thành.
"Sùng Dần đạo hữu, mời!"
Bì Tương cúi người hành lễ: "Cung tống lão thần tiên!"
Đào Đại Nhiên dẫn người vào cửa thành rồi khuất bóng, Bì Tương mới cùng thủ hạ đứng lên, sau này y có dịp sẽ huênh hoang với đồng liêu: Lão thần tiên đã bao giờ khen các ngươi chưa?
Y cũng thầm kinh ngạc: Đào lão thần tiên tựa hồ rất khách khí với mấy người đi giữa? Lẽ nào họ còn lợi hại hơn lão thần tiên hoàn? Còn trẻ thế mà, không phải chứ...
Vào thành đã là hoàng hôn, nhưng bách tính vẫn đi lại khá đông, thấy bọn Đào Đại Nhiên thì đều cung kính: "Lão thần tiên..."
Dân thường thậm chí trực bỏ đồ xuống, quỳ lại: "Thỉnh an tổ sư gia!"
Đào Bạch Ngưng đã khôi phục thương thế, ngồi trên linh thú, có phần kiêu ngạo giới thiệu với bọn Tô Tiểu Mai: "Những người quỳ là ngoại môn đệ tử của Kim Dương phái, những người khác không có tư cách đó."
Tôn Lập nhìn kỹ, quả nhiên những người đứng nhìn các ngoại môn đệ tử được quỳ với vẻ hâm mộ, thậm chí ghen tị.
Tôn Lập thầm nhủi: Ô Hoàn tu chân giới kết hợp với thế tục thế giới càng khẩn mật. Dân chúng gần như tín ngưỡng với họ.
Dọc đường hưởng thụ người thế tục lễ bái, Ngũ Thuận đưa chúng nhân đến một đường lớn ở thành đông, hai bên có tượng độc giác thạch thú ngửa mặt gào to như vạch rõ giới hạn tiên phàm, qua đó là yên tĩnh hẳn, dù bên ngoài ồn ào thế nào thì con đường này không hề có bóng phàm nhân.
Đường rất rộng, đủ cho tám cỗ xe cùng đi, giữa đường và hai bên đường có ba hàng cây, không biết đã bao nhiêu tuổi nên cành lá rậm rạp, che kín cả khu đường.
Trong và ngoài đường như hai thế giới, Tôn Lập thậm chí nhận ra trong thế tục thế giới có không ít ánh mắt hâm mộ nhìn gã.
Tôn Lập thầm than, lúc Tố Bão sơn chọn đồ đệ ở thôn, những người trượt không phải cũng nhìn bằng ánh mắt đấy sao?
"Bốp, bốp, bốp..."
Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, một đệ tử mặc áo bào gấm màu lam bóng, dung mạo tuấn mỹ, chỉ là hơi gầy, ánh mắt có phần thản nhiên ánh lên ngạo khí.
Y đã Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, vượt hẳn so với chúng đệ tử Kim Dương phái.
"Sư tôn!"
Chúng đệ tử đón: "Cẩu tặc Minh Hoàng phái đã bị đẩy lùi? Nghe nói tiểu sư muội ngộ hiểm, hiện tại sao rồi?"
"Ở trong đó?"
Ngũ Thuận gật đầu: "Vâng."
Lão giả dẫn đầu gật đầu, tất cả xuống linh thú, lão giả chỉnh y phục ôm quyền: "Kim Dương phái chưởng môn Đào Đại Nhiên dẫn môn hạ đệ tử cầu kiến cao nhân..."
Trong sơn động, bọn Tôn Lập chú ý tu sĩ ở ngoài, thấy Đào Đại Nhiên cực kỳ giữ lễ, Sùng Dần gật đầu: "Xem ra không phải địch nhân, để ta ra xem."
Tôn Lập dặn: "Giảng tập cẩn thận ta, lòng người khó dò."
Hắc y thiếu nữ tỉnh lại, vẫn mười phần hư nhược: "Là cha tiểu nữ..."
Chúng nhân bất ngờ, Tô Tiểu Mai đỡ hắc y thiếu nữ dậy: "Tôi đỡ cô nương ra ngoài."
Tô Tiểu Mai đỡ hắc y thiếu nữ, đi theo Sùng Dần.
"Ngưng nhi!" Đào Đại Nhiên gọi, chạy lên ôm nữ nhi: "Ngưng nhi sao rồi?"
Đào Bạch Ngưng lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Cha, không sao."
Đào Đại Nhiên thở phào, vái Sùng Dần: "Đa tạ cao nhân trượng nghĩa xuất thủ, không thì tiểu nữ khó thoát khỏi độc thủ!"
Các đệ tử ở sau bước lên, có nữ đệ tử đỡ Đào Bạch Ngưng. Đào Bạch Ngưng gật đầu với Tô Tiểu Mai: "Đa tạ thư thư, muội khỏi thương thế sẽ cảm tạ sau."
Tô Tiểu Mai mỉm cười: "Tôi còn nhỏ tuổi hơn..."
Đào Bạch Ngưng ngẩn người, rồi cười: "Vậy thì là muội muội."
Con gái không sao, Đào Đại Nhiên trút được gánh nặng trong lòng, cảm tạ Sùng Dần: "Ơn của cao nhân, Đào Đại Nhiên suốt đời không quên! Sau này có gì cần tới Kim Dương phái, Đào Đại Nhiên dù chết không chối!"
Sùng Dần cười khổ: "Đào chưởng môn không cần khách khí, không có gì, đạo hiệu của tại hạ là Sùng Dần, các hạ cứ gọi là cao nhân thì khó xử quá."
Đào Đại Nhiên cười: "Được, lão phu hơn mấy tuổi, vậy gọi là Sùng Dần lão đệ."
Sùng Dần gật đầu: "Tùy các hạ." Đoạn gọi vào sơn động: "Ra đây, ở trong đó là thất lễ đấy."
Chúng nhân lục lục tục tục đi ra, Đào Đại Nhiên sáng mắt, chả trách họ dễ dàng hạ được Phùng thị huynh đệ! Mỗi người đều có cảnh giới hơn hẳn Phùng gia lão đại.
Tôn Lập ẩn trong chúng nhân, tu vi Đạo nhân cảnh đệ lục trọng đứng sau Sùng Bá và Sùng Dần, nên không nổi bật, Đào Đại Nhiên cũng không để ý.
Tôn Lập ngầm quan sát, Kim Dương phái chưởng môn Đào Đại Nhiên chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng. Lưỡng vị trưởng lão thấp hơn một mức, các đệ tử phần lớn Phàm nhân cảnh, chỉ một, hai người đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng.
Ngũ Thuận và mấy nữ đệ tử an ủi Đào Bạch Ngưng, Đào Đại Nhiên nói: "Sùng Dần lão đệ, trong núi tuy linh khí nhiều nhưng chi bằng chúng ta về Lô Hoàn thành, để bọn tại hạ có cơ hội cảm tạ."
Sùng Dần định cự tuyệt, Tôn Lập khẽ kéo sau lưng y, có tay áo rộng che nên không ai chú ý.
Sùng Dần ngoái nhìn: "Các vị thấy thế nào?"
Tôn Lập trầm ngâm rồi nhìn qua liệp báo và hắc hổ sau lưng đối phương: "Đào chưởng môn, các vị có tư liệu về linh thú này không?"
Tôn Lập tuy nói kín đáo nhưng ánh mắt nhìn vào mắt trái liệp báo, chỗ có hoa văn kỳ dị ẩn dưới lớp lông đen. Đào Đại Nhiên hiểu ngay, chỉ lấy làm lạ, đứng đầu có vẻ là Sùng Dần, nhưng Sùng Dần tựa hồ rất coi trọng ý kiến của thủ hạ.
Y cười vang: "Các môn các phái đều có cách nuôi dưỡng, tăng cường linh thú nhưng thuộc hàng bí mật cao nhất, nếu mấy vị ân nhân muốn thì tại hạ sẽ cho mượn của Kim Dương phái."
Lưỡng vị trưởng lão lập tức lên tiếng: "Chưởng môn, không được..."
Đào Đại Nhiên biến sắc: "Có gì mà không được? Họ có ơn lớn với Kim Dương phái!"
Lưỡng vị trưởng lão nhìn nhau, cúi người: "Vâng."
Sùng Dần đồng ý: "Vậy xin quấy nhiễu."
"Ha ha, các vị đạo hữu không chê Kim Dương phái, lão huynh vui còn chưa hết nữa, mời!"
Chúng nhân theo bọn Đào Đại Nhiên hạ sơn, vì linh thú của Kim Dương phái chia theo cá nhân, họ không tiện để bọn Tôn Lập đi bộ mà mình cưỡi linh thú, chỉ có Đào Bạch Ngưng ngồi trên lưng hắc hổ của Đào Đại Nhiên, còn lại đều đi bộ cùng.
Đào Đại Nhiên dọc đường kể về Lô Hoàn thành. Ngũ Thuận đi sau chăm lo chu đáo. Dù ở đâu, tu sĩ cũng tôn sùng cường giả, Ngũ Thuận tâm cam tình nguyện, không hề oán trách.
Người Kim Dương phái đều lấy làm lạ với bọn Tôn Lập: trẻ như thế mà cảnh giới cao thâm, mang theo một lão đầu hôn mê... Đến chỗ Phùng thị huynh đệ mất mạng, Đào Bạch Ngưng nói: "Đợi đã..."
Tôn Lập giao trữ vật giới chỉ đó cho Tô Tiểu Mai, Tô Tiểu Mai lấy ra: "Đào cô nương tìm cái này?"
Không chỉ Đào Bạch Ngưng, Kim Dương phái đều tỏ vẻ khẩn trương.
Đào Bạch Ngưng vội đón lấy, mở ra xem, thấy trữ vật giới chỉ chưa bị phá trận pháp thì thở phào, tươi cười: "Đa tạ muội muội.”
Những người khác của Kim Dương phái trút được gánh nặng.
Bọn Sùng Dần coi như không thấy, tuy bọn y cứu Đào Bạch Ngưng nhưng gặp nhau lần đầu, trữ vật giới chỉ quan trọng, người ta đề phòng là bình thường.
Trữ vật giới chỉ này thật ra trống rỗng, Tôn Lập đã mở ra xem, với trận pháp tạo nghệ của gã thì mở ra quá dễ, Đào Bạch Ngưng tất nhiên không nhận ra.
Địa đồ có một điểm đỏ, không hiểu là bảo tàng gì mà khiến Kim Dương và phái khác động can qua.
Lô Hoàn thành cách xa mấy trăm dặm nhưng chúng nhân đều là tu sĩ, hai canh giờ sau đã tới.
Đây là tòa thành lớn nhất trong vòng nghìn dặm, tường thành không kém Đại Tùy danh thành, đã là hoàng hôn nhưng lính giữ cửa thành còn đang quát tháo, cùng phát lực kéo cầu treo lên.
Bì Tương thấy bọn Đào Đại Nhiên từ xa thì vội xuống: "Dừng, dừng ngay, mau dừng lại, Đào lão thần tiên về rồi!"
Quân vệ vội hạ cầu treo xuống.
Bì Tương dẫn quân vệ ra đón, thường thì hiếm có cơ hội thân cận bọn Đào Đại Nhiên.
"Lão thần tiên, các vị về rồi, ha ha!" Bì Tương cúi người, Đào Đại Nhiên nhạt giọng: "Về rồi, các vị vất vả quá."
"Không vất vả đâu, hắc hắc!" Đào Đại Nhiên chỉ khách khí một câu mà khiến Bì Tương hưng phấn đến dỏ mặt.
Đào Đại Nhiên gật đầu, dẫn chúng nhân vào thành.
"Sùng Dần đạo hữu, mời!"
Bì Tương cúi người hành lễ: "Cung tống lão thần tiên!"
Đào Đại Nhiên dẫn người vào cửa thành rồi khuất bóng, Bì Tương mới cùng thủ hạ đứng lên, sau này y có dịp sẽ huênh hoang với đồng liêu: Lão thần tiên đã bao giờ khen các ngươi chưa?
Y cũng thầm kinh ngạc: Đào lão thần tiên tựa hồ rất khách khí với mấy người đi giữa? Lẽ nào họ còn lợi hại hơn lão thần tiên hoàn? Còn trẻ thế mà, không phải chứ...
Vào thành đã là hoàng hôn, nhưng bách tính vẫn đi lại khá đông, thấy bọn Đào Đại Nhiên thì đều cung kính: "Lão thần tiên..."
Dân thường thậm chí trực bỏ đồ xuống, quỳ lại: "Thỉnh an tổ sư gia!"
Đào Bạch Ngưng đã khôi phục thương thế, ngồi trên linh thú, có phần kiêu ngạo giới thiệu với bọn Tô Tiểu Mai: "Những người quỳ là ngoại môn đệ tử của Kim Dương phái, những người khác không có tư cách đó."
Tôn Lập nhìn kỹ, quả nhiên những người đứng nhìn các ngoại môn đệ tử được quỳ với vẻ hâm mộ, thậm chí ghen tị.
Tôn Lập thầm nhủi: Ô Hoàn tu chân giới kết hợp với thế tục thế giới càng khẩn mật. Dân chúng gần như tín ngưỡng với họ.
Dọc đường hưởng thụ người thế tục lễ bái, Ngũ Thuận đưa chúng nhân đến một đường lớn ở thành đông, hai bên có tượng độc giác thạch thú ngửa mặt gào to như vạch rõ giới hạn tiên phàm, qua đó là yên tĩnh hẳn, dù bên ngoài ồn ào thế nào thì con đường này không hề có bóng phàm nhân.
Đường rất rộng, đủ cho tám cỗ xe cùng đi, giữa đường và hai bên đường có ba hàng cây, không biết đã bao nhiêu tuổi nên cành lá rậm rạp, che kín cả khu đường.
Trong và ngoài đường như hai thế giới, Tôn Lập thậm chí nhận ra trong thế tục thế giới có không ít ánh mắt hâm mộ nhìn gã.
Tôn Lập thầm than, lúc Tố Bão sơn chọn đồ đệ ở thôn, những người trượt không phải cũng nhìn bằng ánh mắt đấy sao?
"Bốp, bốp, bốp..."
Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, một đệ tử mặc áo bào gấm màu lam bóng, dung mạo tuấn mỹ, chỉ là hơi gầy, ánh mắt có phần thản nhiên ánh lên ngạo khí.
Y đã Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, vượt hẳn so với chúng đệ tử Kim Dương phái.
"Sư tôn!"
Chúng đệ tử đón: "Cẩu tặc Minh Hoàng phái đã bị đẩy lùi? Nghe nói tiểu sư muội ngộ hiểm, hiện tại sao rồi?"
/419
|