"Oành!"
kim diện thi tướng hóa thành tro, cả áo giáp cũng không còn gì.
Phát pháo này uy lực tuyệt, đại bộ phận bị kim diện thi tướng hứng, chỉ một phần nhỏ giáng vào vách đá và mặt đất, sau tràng sấm, vách đá rơi xuống mười mấy tảng đá cỡ nửa thân người.
Cả thông đạo rung lên!
Tôn Lập nhất thời không dám loạn động. Thông đạo rung lên rồi ổn định lại.
Quang ảnh lóe lên, thanh đồng trường qua rơi xuống - - kim diện thi tướng chỉ còn mỗi binh khí từng uống máu vô số người là còn lại.
Tôn Lập không hề khách khí thu thanh đồng trường qua vào trữ vật không gian. Gã thầm hãi, phát pháo suýt bắn sập cả sơn động.
Gã buộc phải làm thế, không thì không diệt được kim diện thi tướng. Nhưng gã không muốn mạo hiểm nữa nên thu Thiên môn long pháo lại.
Nhưng không thu thú binh, mà thả hết cả trăm con, được nhị cấp thú binh dẫn đầu, gào lên xông vào ngân diện thi binh.
Thú binh đều cực kỳ cường tráng, thể hình to lớn, trăm con là thành một dòng thác.
Ngân diện thi binh tuy mạnh, hất một lần mười mấy thú binh, nhưng thú binh quá đông nên vẫ bị áp sát rồi xô ngã.
Tôn Lập nhảy lên, cắt đầu một ngân diện thi binh rồi đến tứ chi.
Những người khác rất ăn ý, đợi thú binh xông lên rồi bám theo, hơn hai mươi ngân diện thi binh chỉ chóng chọi được hơn một canh giờ.
Hạ xong ngân diện thi binh sau cùng, bọn Tôn Lập thở phào. Tố Bão sơn chúng nhân thở hồng hộc. Lục Bạt Đỉnh kiểm tra tổn hại.
Đệ tử các phái tổn thất thảm trọng, trừ Tố Bão sơn thì ba phái kia đều có đệ tử trận vong. Trầm Binh môn chỉ còn một người, Bạn Hổ trai chết nhiều nhất, tới sáu đệ tử. Kim Phong Tế Vũ lâu có Lục Bạt Đỉnh bảo vệ mà cũng có bốn người chết dưới tay ngân diện thi binh.
Tôn Lập nhớ lại lúc đấu với kim diện thi tướng, không hiểu vì sao Diệt ma thần lôi đối không hiệu quả.
Chúng nhân hoặc bị thương hoặc kiệt sức, nằm ngổn ngang thở hồng hộc.
Đệ tử đó của Trầm Binh môn định thần lại, đến trước mặt Tôn Lập cung kính vái: "Đa tạ Tôn sư huynh cứu mệnh!"
Chúng nhân nhớ lại, Tôn Lập giết kim diện thi tướng nên công lớn nhất. Không có y, kim diện thi tướng và ngân diện thi binh tiền hậu giáp kích, chúng nhân chét chắc.
Kim diện thi tướng ngang với Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, áo giáp gần như không thể công phá, thanh đồng trường qua sắc bén vô song! Đối thủ như thế, dù Lục Bạt Đỉnh cũng chưa chắc thắng được, nhưng lại nuốt hận trong tay Tôn Lập.
Tuy đòn sau cùng là Thiên môn long pháo nhưng "Thương lan trảm" và "Thiên thánh tru quỷ ấn" vẫn khiến tất cả kinh ngạc, thầm nhủ mình gặp hai chiêu đó cũng khó thoát.
Hà huống, Thiên môn long pháo uy lực kinh nhân.
Không ít đệ tử thầm nhủ: chả trách chân nhân lão tổ như Chiêm Hưng Hiền cũng thèm muốn Thiên môn long pháo...
Tiếp theo là Lục Bạt Đỉnh, dẫn người chống lại ba mươi ngân diện thi binh.
Tố Bão sơn chúng nhân cảnh giới không coa nhưng chiến lực kinh nhân. Không có họ ngăn cản ngân diện thi binh thì Lục Bạt Đỉnh cũng không xong.
Tố Bão sơn vốn không nổi lắm trong thất đại phái, không ngờ hiện tại thành môn phái thực lực "đệ nhị" Đại Tùy, chỉ sau Kim Phong Tế Vũ lâu!
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Chúng nhân bò dậy, Tôn Lập xua tay: "Đồng cam cộng khổ thì cảm tạ cái gì..."
Lục Bạt Đỉnh ai oán: "Im nào, đừng động đến vết thương."
Lục Bạt Đỉnh sắp xếp cho chúng đệ tử xong thì nhăn nhó hỏi Tôn Lập: "Cương thi sao lại xuất hiện tại dây? Long mạch lẽ ra không thể có âm tà chi vật như thế."
Điền Anh Đông lên tiếng: "Trước kia mỗi lần Thánh Thống chi địa mở đều có ba đệ tử vào. Nếu có thi tướng, thi binh thế này thì dù họ có thực lực như Lục sư huynh tất cũng ôm hận."
Tôn Lập nhìn thi binh: "Áo giáp và binh khí đều mới, hiển nhiên trước đó chưa từng giao chiến, theo mỗ thì ở đây có người dùng phương pháp đặc thù dưỡng thi, trước khi chúng ta vào thì thi tướng, thi binh mới đại thành."
Lục Bạt Đỉnh ngạc nhiên: "Tức là những đệ tử vào Thánh Thống chi địa trước đây không gặp cương thi?"
Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập, gật đầu: "Có thể nói: Chúng ta xui xẻo."
Lục Bạt Đỉnh bực bội vô cùng, xua xua tay: "Được, chúng ta tự nhận xui xẻo, các vị nghỉ xong chưa, chúng ta tiếp tục xuất phát."
Tôn Lập kỳ thực còn nửa câu: dưỡng thi pháp môn đặc thù này bồi dưỡng ra cương thi khác hẳn âm tà chi vật thông thường, không sợ Diệt ma thần lôi!
...
Thông đạo tơi bời, chúng nhân không mấy ai bi thương.
Trừ bọn Tôn Lập ý thức được chuyến này hung hiểm thì đệ tử khác càng mơ về "khí vận chi lực" khiến họ nhanh chóng tăng tiến cảnh giới.
Lục Bạt Đỉnh thầm lắc đầu, đi lên giơ tay cản: "Đợi chút, mỗ có mấy lời muốn nói."
Lục Bạt Đỉnh là đệ nhất nhân lớp trẻ Đại Tùy tu chân giới, chúng nhân đều phục, y mở lời là tất cả dừng lại.
"Thánh Thống chi địa hung hiểm vạn phần. Các vị cũng thấy thi tướng, thi binh rồi, không nên coi nhẹ. Chỗ này chưa cách biệt với mộ huyệt Đại Tùy thái tổ mà đã xuất hiện quái vật như thế, vào trong tất càng nguy hiểm. Mỗ nghe nói ăn trộm khí vận chi lực từ long mạch để tu hành không dễ, không được khinh địch nhé!"
Chúng đệ tử vòng tay:
"Lục sư huynh nói đúng lắm."
"Bọn đệ nhất định cẩn thận."
"Xin nghe theo Lục sư huynh..."
Chúng nhân lại đi tiếp, Lục Bạt Đỉnh nhìn tất cả, thấy không ai để ý lời mình thì thầm lắc đầu, thở dài.
Y chán nản, càng đi càng chậm, rớt lại phía sau, chợt bên cạnh có thêm một người, không cần nhìn cũng biết là Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Biết cổ nhân vì sao ‘dốc sức nhưng vẫn nghe theo mệnh trời’ chưa?"
Lục Bạt Đỉnh nhìn chúng nhân, gật đầu: "Họ bị tham lam làm mờ mắt, không nhận ra trận chiến ban nãy mà không có sư đệ tất họ qua sao nổi, ải đầu không qua thì nói gì phía sau?"
Tôn Lập thở dài, không biết nên nói gì: "Tự tác nghiệt, không thể sống sót."
Lục Bạt Đỉnh cũng bó tay, nhưng cố lên gân: "Dù thế nào, lâu chủ giao họ cho tại hạ, phải dốc sức đưa họ về."
Đoạn bổ sung: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Tôn Lập im lặng, gã không vô tư được như thế nên áy náy, gã biết mình không phải thánh nhân, làm người tốt còn miễn cưỡng.
Gã chỉ quan tâm người quen, bọn Giang Sĩ Ngọc không sao là gã không lo, đệ tử các môn phái thì nếu thuận tiện cứu được, gã sẽ cứu, còn bảo bỏ cơ duyên, thậm chí mạo hiểm tính mạng để cứu những kẻ không liên can thì gã không làm được.
Nhưng có vẻ Lục Bạt Đỉnh coi tất cả như nhau, không chỉ chiếu cố Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Lập nhớ đến Đặng Văn Ngạn ở Ác Vân động, so với Lục Bạt Đỉnh thì càng kính nể nhưng vẫn giữ cách nghĩ.
Tôn Lập không biết lúc đó Lục Bạt Đỉnh có phần hổ thẹn.
Trước lúc vào Thánh Thống chi, Lạc Vân Bằng từng đưa bí điển cho y đọc, tình hình đúng như Tôn Lập đoán, Thánh Thống chi địa cực kỳ hung hiểm!
Tuy đệ tử trước đó không gặp phải cương thi nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Đại Tùy chỉ còn Kim Phong Tế Vũ lâu, các phái đều bị diệt hoặc đầu hàng ma tu, điển tịch bí mật đã thất truyền. Trong số này chỉ Lục Bạt Đỉnh đọc được những thứ đó.
Lạc Vân Bằng cho y biết kế hoạch chuyến đi Thánh Thống chi nhưng Lục Bạt Đỉnh biết có nguy hiểm mà không thể bảo Tôn Lập thành ra hổ thẹn.
Chúng nhân đi theo thông đạo, dọc đường còn không ít văn tự có kết cấu hìn con ngươi. Tôn Lập đoán là phía sau ẩn tàng cương thi chưa thành khí, không hiểu toán nào sẽ xui xẻo thôi.
Càng đi càng rộng, thông đạo trả ra như rẻ quạt, chợt phía trước xuất hiện mộ thất rất rộng, quanh chúng nhân vốn có linh quang chiếu sáng, tới đây thì thành tối tăm vô tận, như thể linh quang đột nhiên mờ đi, chỉ chiếu được mấy trượng.
Trong bóng tối là tĩnh lặng!
kim diện thi tướng hóa thành tro, cả áo giáp cũng không còn gì.
Phát pháo này uy lực tuyệt, đại bộ phận bị kim diện thi tướng hứng, chỉ một phần nhỏ giáng vào vách đá và mặt đất, sau tràng sấm, vách đá rơi xuống mười mấy tảng đá cỡ nửa thân người.
Cả thông đạo rung lên!
Tôn Lập nhất thời không dám loạn động. Thông đạo rung lên rồi ổn định lại.
Quang ảnh lóe lên, thanh đồng trường qua rơi xuống - - kim diện thi tướng chỉ còn mỗi binh khí từng uống máu vô số người là còn lại.
Tôn Lập không hề khách khí thu thanh đồng trường qua vào trữ vật không gian. Gã thầm hãi, phát pháo suýt bắn sập cả sơn động.
Gã buộc phải làm thế, không thì không diệt được kim diện thi tướng. Nhưng gã không muốn mạo hiểm nữa nên thu Thiên môn long pháo lại.
Nhưng không thu thú binh, mà thả hết cả trăm con, được nhị cấp thú binh dẫn đầu, gào lên xông vào ngân diện thi binh.
Thú binh đều cực kỳ cường tráng, thể hình to lớn, trăm con là thành một dòng thác.
Ngân diện thi binh tuy mạnh, hất một lần mười mấy thú binh, nhưng thú binh quá đông nên vẫ bị áp sát rồi xô ngã.
Tôn Lập nhảy lên, cắt đầu một ngân diện thi binh rồi đến tứ chi.
Những người khác rất ăn ý, đợi thú binh xông lên rồi bám theo, hơn hai mươi ngân diện thi binh chỉ chóng chọi được hơn một canh giờ.
Hạ xong ngân diện thi binh sau cùng, bọn Tôn Lập thở phào. Tố Bão sơn chúng nhân thở hồng hộc. Lục Bạt Đỉnh kiểm tra tổn hại.
Đệ tử các phái tổn thất thảm trọng, trừ Tố Bão sơn thì ba phái kia đều có đệ tử trận vong. Trầm Binh môn chỉ còn một người, Bạn Hổ trai chết nhiều nhất, tới sáu đệ tử. Kim Phong Tế Vũ lâu có Lục Bạt Đỉnh bảo vệ mà cũng có bốn người chết dưới tay ngân diện thi binh.
Tôn Lập nhớ lại lúc đấu với kim diện thi tướng, không hiểu vì sao Diệt ma thần lôi đối không hiệu quả.
Chúng nhân hoặc bị thương hoặc kiệt sức, nằm ngổn ngang thở hồng hộc.
Đệ tử đó của Trầm Binh môn định thần lại, đến trước mặt Tôn Lập cung kính vái: "Đa tạ Tôn sư huynh cứu mệnh!"
Chúng nhân nhớ lại, Tôn Lập giết kim diện thi tướng nên công lớn nhất. Không có y, kim diện thi tướng và ngân diện thi binh tiền hậu giáp kích, chúng nhân chét chắc.
Kim diện thi tướng ngang với Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, áo giáp gần như không thể công phá, thanh đồng trường qua sắc bén vô song! Đối thủ như thế, dù Lục Bạt Đỉnh cũng chưa chắc thắng được, nhưng lại nuốt hận trong tay Tôn Lập.
Tuy đòn sau cùng là Thiên môn long pháo nhưng "Thương lan trảm" và "Thiên thánh tru quỷ ấn" vẫn khiến tất cả kinh ngạc, thầm nhủ mình gặp hai chiêu đó cũng khó thoát.
Hà huống, Thiên môn long pháo uy lực kinh nhân.
Không ít đệ tử thầm nhủ: chả trách chân nhân lão tổ như Chiêm Hưng Hiền cũng thèm muốn Thiên môn long pháo...
Tiếp theo là Lục Bạt Đỉnh, dẫn người chống lại ba mươi ngân diện thi binh.
Tố Bão sơn chúng nhân cảnh giới không coa nhưng chiến lực kinh nhân. Không có họ ngăn cản ngân diện thi binh thì Lục Bạt Đỉnh cũng không xong.
Tố Bão sơn vốn không nổi lắm trong thất đại phái, không ngờ hiện tại thành môn phái thực lực "đệ nhị" Đại Tùy, chỉ sau Kim Phong Tế Vũ lâu!
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Chúng nhân bò dậy, Tôn Lập xua tay: "Đồng cam cộng khổ thì cảm tạ cái gì..."
Lục Bạt Đỉnh ai oán: "Im nào, đừng động đến vết thương."
Lục Bạt Đỉnh sắp xếp cho chúng đệ tử xong thì nhăn nhó hỏi Tôn Lập: "Cương thi sao lại xuất hiện tại dây? Long mạch lẽ ra không thể có âm tà chi vật như thế."
Điền Anh Đông lên tiếng: "Trước kia mỗi lần Thánh Thống chi địa mở đều có ba đệ tử vào. Nếu có thi tướng, thi binh thế này thì dù họ có thực lực như Lục sư huynh tất cũng ôm hận."
Tôn Lập nhìn thi binh: "Áo giáp và binh khí đều mới, hiển nhiên trước đó chưa từng giao chiến, theo mỗ thì ở đây có người dùng phương pháp đặc thù dưỡng thi, trước khi chúng ta vào thì thi tướng, thi binh mới đại thành."
Lục Bạt Đỉnh ngạc nhiên: "Tức là những đệ tử vào Thánh Thống chi địa trước đây không gặp cương thi?"
Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập, gật đầu: "Có thể nói: Chúng ta xui xẻo."
Lục Bạt Đỉnh bực bội vô cùng, xua xua tay: "Được, chúng ta tự nhận xui xẻo, các vị nghỉ xong chưa, chúng ta tiếp tục xuất phát."
Tôn Lập kỳ thực còn nửa câu: dưỡng thi pháp môn đặc thù này bồi dưỡng ra cương thi khác hẳn âm tà chi vật thông thường, không sợ Diệt ma thần lôi!
...
Thông đạo tơi bời, chúng nhân không mấy ai bi thương.
Trừ bọn Tôn Lập ý thức được chuyến này hung hiểm thì đệ tử khác càng mơ về "khí vận chi lực" khiến họ nhanh chóng tăng tiến cảnh giới.
Lục Bạt Đỉnh thầm lắc đầu, đi lên giơ tay cản: "Đợi chút, mỗ có mấy lời muốn nói."
Lục Bạt Đỉnh là đệ nhất nhân lớp trẻ Đại Tùy tu chân giới, chúng nhân đều phục, y mở lời là tất cả dừng lại.
"Thánh Thống chi địa hung hiểm vạn phần. Các vị cũng thấy thi tướng, thi binh rồi, không nên coi nhẹ. Chỗ này chưa cách biệt với mộ huyệt Đại Tùy thái tổ mà đã xuất hiện quái vật như thế, vào trong tất càng nguy hiểm. Mỗ nghe nói ăn trộm khí vận chi lực từ long mạch để tu hành không dễ, không được khinh địch nhé!"
Chúng đệ tử vòng tay:
"Lục sư huynh nói đúng lắm."
"Bọn đệ nhất định cẩn thận."
"Xin nghe theo Lục sư huynh..."
Chúng nhân lại đi tiếp, Lục Bạt Đỉnh nhìn tất cả, thấy không ai để ý lời mình thì thầm lắc đầu, thở dài.
Y chán nản, càng đi càng chậm, rớt lại phía sau, chợt bên cạnh có thêm một người, không cần nhìn cũng biết là Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Biết cổ nhân vì sao ‘dốc sức nhưng vẫn nghe theo mệnh trời’ chưa?"
Lục Bạt Đỉnh nhìn chúng nhân, gật đầu: "Họ bị tham lam làm mờ mắt, không nhận ra trận chiến ban nãy mà không có sư đệ tất họ qua sao nổi, ải đầu không qua thì nói gì phía sau?"
Tôn Lập thở dài, không biết nên nói gì: "Tự tác nghiệt, không thể sống sót."
Lục Bạt Đỉnh cũng bó tay, nhưng cố lên gân: "Dù thế nào, lâu chủ giao họ cho tại hạ, phải dốc sức đưa họ về."
Đoạn bổ sung: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Tôn Lập im lặng, gã không vô tư được như thế nên áy náy, gã biết mình không phải thánh nhân, làm người tốt còn miễn cưỡng.
Gã chỉ quan tâm người quen, bọn Giang Sĩ Ngọc không sao là gã không lo, đệ tử các môn phái thì nếu thuận tiện cứu được, gã sẽ cứu, còn bảo bỏ cơ duyên, thậm chí mạo hiểm tính mạng để cứu những kẻ không liên can thì gã không làm được.
Nhưng có vẻ Lục Bạt Đỉnh coi tất cả như nhau, không chỉ chiếu cố Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Lập nhớ đến Đặng Văn Ngạn ở Ác Vân động, so với Lục Bạt Đỉnh thì càng kính nể nhưng vẫn giữ cách nghĩ.
Tôn Lập không biết lúc đó Lục Bạt Đỉnh có phần hổ thẹn.
Trước lúc vào Thánh Thống chi, Lạc Vân Bằng từng đưa bí điển cho y đọc, tình hình đúng như Tôn Lập đoán, Thánh Thống chi địa cực kỳ hung hiểm!
Tuy đệ tử trước đó không gặp phải cương thi nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Đại Tùy chỉ còn Kim Phong Tế Vũ lâu, các phái đều bị diệt hoặc đầu hàng ma tu, điển tịch bí mật đã thất truyền. Trong số này chỉ Lục Bạt Đỉnh đọc được những thứ đó.
Lạc Vân Bằng cho y biết kế hoạch chuyến đi Thánh Thống chi nhưng Lục Bạt Đỉnh biết có nguy hiểm mà không thể bảo Tôn Lập thành ra hổ thẹn.
Chúng nhân đi theo thông đạo, dọc đường còn không ít văn tự có kết cấu hìn con ngươi. Tôn Lập đoán là phía sau ẩn tàng cương thi chưa thành khí, không hiểu toán nào sẽ xui xẻo thôi.
Càng đi càng rộng, thông đạo trả ra như rẻ quạt, chợt phía trước xuất hiện mộ thất rất rộng, quanh chúng nhân vốn có linh quang chiếu sáng, tới đây thì thành tối tăm vô tận, như thể linh quang đột nhiên mờ đi, chỉ chiếu được mấy trượng.
Trong bóng tối là tĩnh lặng!
/419
|