Tôn Lập rửa ráy xong thì đánh răng bằng muối rồi đi cùng Giang Sĩ Ngọc.
Ngoài cửa, bọn Tô Tiểu Mai, Sùng Dần Sùng Bá đã đợi sẵ, cùng một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đệ tử đó thấy Tôn Lập ra thì cười: "Tôn sư huynh dậy rồi, chúng ta đi thôi, đừng để lâu chủ đợi lâu."
Tôn Lập vội nói: "Xin lỗi."
Bọn gã được đưa tới tòa lầu, đi vào theo cửa ngách, vòng nửa vòng rồi vào đại sảnh lớn.
Trừ Lạc Vân Bằng và lục vị chân nhân lão tổ còn ba nhóm người.
Một toán do Đặng Văn Ngạn đứng đầu, cùng ba đệ tử, đều thuộc Đô Vũ môn. Chúng nhân hiển nhiên đã đợi một chốc, Đặng Văn Ngạn tỏ vẻ bất mãn: "Ngần này người đợi các ngươi, lập công rồi thì kiêu ngạo hả?"
Tôn Lập coi như không nghe thấy, bọn Tô Tiểu Mai cũng biết không phải lúc cãi nhau, chỉ lạnh lùng nhìn Đặng Văn Ngạn. Sùng Dần thầm gật đầu, toán đệ tử này trải qua sóng gió nên đã trưởng thành.
Hai toán kia có một toán ăn vận bình thường, tay để trần, cổ có đường xăm hình thú, nhìn cũng biết là đệ tử Bạn Hổ trai, tổng cộng chín người.
Một toán sáu người kia đều đeo hộp sắt sau lưng, chắc là đệ tử Trầm Binh môn.
Tôn Lập dẫn tất cả lên vái Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ thứ lỗi đến muộn."
Lạc Vân Bằng cười ha hả: "Không sao, ngồi đi đã."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đưa ghế lên.
Lạc Vân Bằng lớn tiếng: "Chắc các vị cũng biết được triệu tập tới để làm gì, không sai, là Thánh Thống chi địa."
Chúng nhân đều tỏ vẻ hào hứng.
"Lâu chủ. Thánh Thống chi địa thật ra là ở đâu?"
"Chốn thần bí đó có gì đặc biệt khiến tu sĩ tu vi đại tăng?"
"Thánh Thống chi địa chỉ mở được vào thời gian cố định, đến lúc rồi sao?"
Chúng nhân xon xao hỏi. Tố Bão sơn chúng nhân nhìn nhau, trầm mặc.
Lạc Vân Bằng rất có khí độ tông sư, không hề mất kiên nhẫn, cười ha hả đợi chúng nhân nói xong mới bảo: "Thánh Thống chi địa thật ra là chỗ thế nào mà khiến tu vi đại tăng... Các vị vào sẽ biết, không phải Lạc mỗ không chịu nói mà không thể nói, mọi thứ từ từ sẽ rõ."
"Thánh Thống chi địa mỗi năm chỉ có một ngày là mở được từ bên ngoài, ngày đó sắp tới rồi."
Y không nói thời gian cụ thể, hiển nhiên để bảo mật.
"Chắc các vị đang tự hỏi làm cách để được vào Thánh Thống chi địa?" Lạc Vân Bằng ngừng lại cười cười.
Đặng Văn Ngạn cười khổ: "Lạc sư thúc, đừng lấp lửng nữa."
Lạc Vân Bằng cười: "Được, nói ngay đây."
Cả hai trò chuyện có vẻ thân mật. Đặng Văn Ngạn đắc ý, nhìn đệ tử các môn phái khác. Tôn Lập thầm lắc đầu, Lạc Vân Bằng là khí độ tông sư, nhẹ nhàng mấy câu mà tưởng là thân mật?
"Các vị chắc bất mãn rằng vì sao Thánh Thống chi địa lại do Kim Phong Tế Vũ lâu nắm? Kim Phong Tế Vũ lâu phát triển lâu nay, có phải ngầm cho ngươi vào Thánh Thống chi địa?"
Chúng nhân cúi đầu, không nói ra nhưng đại đa số hoài nghi.
Lạc Vân Bằng nói tiếp: "Chìa khóa mở Thánh Thống chi địa tuy tỏng tay Kim Phong Tế Vũ lâu nhưng chỉ mở được cửa ở ngoài, muốn vào Thánh Thống chi địa, cần công pháp chính thống của ít nhất ba nhà trong Nhất môn song lâu thất đại phái cùng dồn công lực. Các vị yên tâm, bản lâu không thể tự tiện vào Thánh Thống chi địa."
"Hơn nữa, các vị vào rồi sẽ thấy dù có thể, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không tự tiện lợi dụng Thánh Thống chi tăng cường thực lực cho đệ tử."
Y dừng lời, mặc kệ chúng nhân nghi hoặc, chuyển chủ đề: "Còn việc được vào Thánh Thống chi địa tu hành thì không do Kim Phong Tế Vũ lâu nói được là được mà tiên tổ đã có phương pháp kiểm nghiệm."
Y giơ tay lấy ngọc giản rồi nói với vẻ cay đắng: "Ở đây có Bạn Hổ trai Tống huynh, trong sách vở của quý phái chắc có ghi chép về Thánh Thống chi địa."
Tu sĩ nhiều tuổi nhất của Bạn Hổ trai hơi cúi người: "Lâu chủ nói đúng, cổ tịch của bản phái có nói thế."
Lạc Vân Bằng giao ngọc giản cho y: "Tống huynh xem có giống với ghi chép của Kim Phong Tế Vũ lâu không."
Tống Nhất Hùng xem xong, cung kính trả Lạc Vân Bằng: "Điển cũng có nói như thế."
Lạc Vân Bằng gật đầu: "Thế thì tốt. Có Tống huynh làm chứng, không phải Lạc Vân Bằng này nói nhăng. Tư cách vào Thánh Thống chi địa cũng nằm ở lần vào Ác Vân động, chỉ cần chịu nổi một tuần hương là đủ. Mấy lần kiếp nạn trước đều không nghiêm trọng như lần này nên chỉ chọn ba đệ tử ở trong Ác Vân động lâu nhất vào Thánh Thống chi địa. Nhưng lần này sẽ quyết định cho những ai qua được một tuần hương vào Thánh Thống chi địa!"
Chúng nhân hớn hở, người Tố Bão sơn được Lục Bạt Đỉnh cho biết rồi nên không kinh ngạc.
Lạc Vân Bằng vì tránh bị hiểu lầm nên nói rõ.
Giải thích xong, y thở phào: "Các vị về chuẩn bị, sáng mai tới Ác Vân động!"
Đệ tử các môn phái đứng lên.
Đặng Văn Ngạn đi đầu, theo sau là ba đệ tử Đô Vũ môn, đều vênh vang, có lẻ phong cách của Đô Vũ môn là thế.
Bạn Hổ trai có người không ưa, hầm hừ: "Đều ly tán rồi còn ra vẻ song môn được sao?"
Đặng Văn Ngạn hừ lạnh, mục quang liếc qua người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn rồi Tôn Lập, nhạt giọng: "Song môn tuy không còn nhưng song môn vĩnh viễn là song môn. Thiên cổ đại phái thì các ngươi sao hiểu được, ngày mai sẽ cho các ngươi thấy đệ tử đại phái là thế nào."
Đoạn y lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi đi.
Tôn Lập ngơ ngác: "Mỗ không nói gì sao lại nhắm vào mỗ?"
Người Bạn Hổ trai rất trượng nghĩa: "Tôn sư huynh đừng tranh chấp với tiểu nhân, không có sư huynh sửa hộ sơn đại trận, chúng ta đều xong đời rồi, y không biết ơn thì chớ còn dựa hơi môn phái đã diệt vong tra vẻ cao minh, nhìn mà lợm giọng!"
Tôn Lập cười khổ, Giang Sĩ Ngọc huých khẽ gã: "Y hạ chiến thư hả? Chúng ta làm sao?"
Tôn Lập nhướng mày: "Chúng ta sợ cái gì bao giờ chưa?"
Ngoài xa vang lên tiếng pháo ầm ầm, ma tu lại tấn công.
...
A Tổ lần đầu tiên thật sự trọng thị Tôn Lập, gọi Vọng Long đến hỏi kỹ càng chuyện từ lúc gã nhập môn tới khi Tố Bão sơn bị công phá.
Vọng Long kể, A Tổ tự hình dung rõ về tính cách Tôn Lập.
Y tự nhận đã nghiên cứu thấu triệt "đối thủ” nên mới xua quân tấn công, không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu lại co đầu rụt cổ, đừng nói Tôn Lập mà các chân nhân lão tổ không ai xuất chiến, trốn sau hộ sơn đại trận, ra vẻ ngươi làm gì được ta, khiến A Tổ có sức mà không làm gì được, khó chịu vô cùng.
A Tổ nhận rõ uy hiếp, không vì Tôn Lập ưu tú, mà vì gã được Phú nhân vương coi trọng.
...
Tối đó, Tôn Lập tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, cảm tri khuếch tán ra, trong Quý tân lâu không ai ngủ được. Buổi kiểm tra ngày qua quá quan trọng với chúng nhân.
Đệ tử các phái ba ngày đều nghe ngóng về Ác Vân động nhưng cả Tống Nhất Hùng cũng không biết, lần trước mở Thánh Thống chi địa đã mấy trăm năm rồi.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng chỉ biết vân động là cấm địa, thường không được lại gần, không thì bị môn quy xử trí.
Tôn Lập cười thầm, Lạc Vân Bằng giải thích thế nào thì Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn có lợi vì Thánh Thống chi địa. Ít nhất họ hiểu Ác Vân động nên không cho đệ tử tùy tiện xông vào.
Gã do dự có nên hỏi Lục Bạt Đỉnh, thoáng nghĩ rồi thu nhiếp tâm thần, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”.
Chu thiên tinh lực rải xuống, chìm vào ám huyệt. Tôn Lập nhận ra còn cách Đạo nhân cảnh đệ tam trọng không xa.
...
Chưa đến sáng hôm sau, Quý tân lâu đã xôn xao.
Đệ tử Đô Vũ môn, Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn không ngủ cả đêm, bọn Giang Sĩ Ngọc cũng vậy, chỉ Tôn Lập đả tọa nên có chút thu hoạch.
Tất cả tập hợp ở cửa Quý tân lâu, Đặng Văn Ngạn mặc áo trắng tinh, ống tay và eo có điểm xuyết lụa màu lam, cộng với gương mặt anh tuấn lạnh lùng của y thì khá xuất trần.
Tiếc là ngạo khí quá độ phá hỏng tất cả.
Đặng Văn Ngạn quyết không nhường ai, đứng ở đầu tiên.
Ngoài cửa, bọn Tô Tiểu Mai, Sùng Dần Sùng Bá đã đợi sẵ, cùng một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đệ tử đó thấy Tôn Lập ra thì cười: "Tôn sư huynh dậy rồi, chúng ta đi thôi, đừng để lâu chủ đợi lâu."
Tôn Lập vội nói: "Xin lỗi."
Bọn gã được đưa tới tòa lầu, đi vào theo cửa ngách, vòng nửa vòng rồi vào đại sảnh lớn.
Trừ Lạc Vân Bằng và lục vị chân nhân lão tổ còn ba nhóm người.
Một toán do Đặng Văn Ngạn đứng đầu, cùng ba đệ tử, đều thuộc Đô Vũ môn. Chúng nhân hiển nhiên đã đợi một chốc, Đặng Văn Ngạn tỏ vẻ bất mãn: "Ngần này người đợi các ngươi, lập công rồi thì kiêu ngạo hả?"
Tôn Lập coi như không nghe thấy, bọn Tô Tiểu Mai cũng biết không phải lúc cãi nhau, chỉ lạnh lùng nhìn Đặng Văn Ngạn. Sùng Dần thầm gật đầu, toán đệ tử này trải qua sóng gió nên đã trưởng thành.
Hai toán kia có một toán ăn vận bình thường, tay để trần, cổ có đường xăm hình thú, nhìn cũng biết là đệ tử Bạn Hổ trai, tổng cộng chín người.
Một toán sáu người kia đều đeo hộp sắt sau lưng, chắc là đệ tử Trầm Binh môn.
Tôn Lập dẫn tất cả lên vái Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ thứ lỗi đến muộn."
Lạc Vân Bằng cười ha hả: "Không sao, ngồi đi đã."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đưa ghế lên.
Lạc Vân Bằng lớn tiếng: "Chắc các vị cũng biết được triệu tập tới để làm gì, không sai, là Thánh Thống chi địa."
Chúng nhân đều tỏ vẻ hào hứng.
"Lâu chủ. Thánh Thống chi địa thật ra là ở đâu?"
"Chốn thần bí đó có gì đặc biệt khiến tu sĩ tu vi đại tăng?"
"Thánh Thống chi địa chỉ mở được vào thời gian cố định, đến lúc rồi sao?"
Chúng nhân xon xao hỏi. Tố Bão sơn chúng nhân nhìn nhau, trầm mặc.
Lạc Vân Bằng rất có khí độ tông sư, không hề mất kiên nhẫn, cười ha hả đợi chúng nhân nói xong mới bảo: "Thánh Thống chi địa thật ra là chỗ thế nào mà khiến tu vi đại tăng... Các vị vào sẽ biết, không phải Lạc mỗ không chịu nói mà không thể nói, mọi thứ từ từ sẽ rõ."
"Thánh Thống chi địa mỗi năm chỉ có một ngày là mở được từ bên ngoài, ngày đó sắp tới rồi."
Y không nói thời gian cụ thể, hiển nhiên để bảo mật.
"Chắc các vị đang tự hỏi làm cách để được vào Thánh Thống chi địa?" Lạc Vân Bằng ngừng lại cười cười.
Đặng Văn Ngạn cười khổ: "Lạc sư thúc, đừng lấp lửng nữa."
Lạc Vân Bằng cười: "Được, nói ngay đây."
Cả hai trò chuyện có vẻ thân mật. Đặng Văn Ngạn đắc ý, nhìn đệ tử các môn phái khác. Tôn Lập thầm lắc đầu, Lạc Vân Bằng là khí độ tông sư, nhẹ nhàng mấy câu mà tưởng là thân mật?
"Các vị chắc bất mãn rằng vì sao Thánh Thống chi địa lại do Kim Phong Tế Vũ lâu nắm? Kim Phong Tế Vũ lâu phát triển lâu nay, có phải ngầm cho ngươi vào Thánh Thống chi địa?"
Chúng nhân cúi đầu, không nói ra nhưng đại đa số hoài nghi.
Lạc Vân Bằng nói tiếp: "Chìa khóa mở Thánh Thống chi địa tuy tỏng tay Kim Phong Tế Vũ lâu nhưng chỉ mở được cửa ở ngoài, muốn vào Thánh Thống chi địa, cần công pháp chính thống của ít nhất ba nhà trong Nhất môn song lâu thất đại phái cùng dồn công lực. Các vị yên tâm, bản lâu không thể tự tiện vào Thánh Thống chi địa."
"Hơn nữa, các vị vào rồi sẽ thấy dù có thể, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không tự tiện lợi dụng Thánh Thống chi tăng cường thực lực cho đệ tử."
Y dừng lời, mặc kệ chúng nhân nghi hoặc, chuyển chủ đề: "Còn việc được vào Thánh Thống chi địa tu hành thì không do Kim Phong Tế Vũ lâu nói được là được mà tiên tổ đã có phương pháp kiểm nghiệm."
Y giơ tay lấy ngọc giản rồi nói với vẻ cay đắng: "Ở đây có Bạn Hổ trai Tống huynh, trong sách vở của quý phái chắc có ghi chép về Thánh Thống chi địa."
Tu sĩ nhiều tuổi nhất của Bạn Hổ trai hơi cúi người: "Lâu chủ nói đúng, cổ tịch của bản phái có nói thế."
Lạc Vân Bằng giao ngọc giản cho y: "Tống huynh xem có giống với ghi chép của Kim Phong Tế Vũ lâu không."
Tống Nhất Hùng xem xong, cung kính trả Lạc Vân Bằng: "Điển cũng có nói như thế."
Lạc Vân Bằng gật đầu: "Thế thì tốt. Có Tống huynh làm chứng, không phải Lạc Vân Bằng này nói nhăng. Tư cách vào Thánh Thống chi địa cũng nằm ở lần vào Ác Vân động, chỉ cần chịu nổi một tuần hương là đủ. Mấy lần kiếp nạn trước đều không nghiêm trọng như lần này nên chỉ chọn ba đệ tử ở trong Ác Vân động lâu nhất vào Thánh Thống chi địa. Nhưng lần này sẽ quyết định cho những ai qua được một tuần hương vào Thánh Thống chi địa!"
Chúng nhân hớn hở, người Tố Bão sơn được Lục Bạt Đỉnh cho biết rồi nên không kinh ngạc.
Lạc Vân Bằng vì tránh bị hiểu lầm nên nói rõ.
Giải thích xong, y thở phào: "Các vị về chuẩn bị, sáng mai tới Ác Vân động!"
Đệ tử các môn phái đứng lên.
Đặng Văn Ngạn đi đầu, theo sau là ba đệ tử Đô Vũ môn, đều vênh vang, có lẻ phong cách của Đô Vũ môn là thế.
Bạn Hổ trai có người không ưa, hầm hừ: "Đều ly tán rồi còn ra vẻ song môn được sao?"
Đặng Văn Ngạn hừ lạnh, mục quang liếc qua người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn rồi Tôn Lập, nhạt giọng: "Song môn tuy không còn nhưng song môn vĩnh viễn là song môn. Thiên cổ đại phái thì các ngươi sao hiểu được, ngày mai sẽ cho các ngươi thấy đệ tử đại phái là thế nào."
Đoạn y lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi đi.
Tôn Lập ngơ ngác: "Mỗ không nói gì sao lại nhắm vào mỗ?"
Người Bạn Hổ trai rất trượng nghĩa: "Tôn sư huynh đừng tranh chấp với tiểu nhân, không có sư huynh sửa hộ sơn đại trận, chúng ta đều xong đời rồi, y không biết ơn thì chớ còn dựa hơi môn phái đã diệt vong tra vẻ cao minh, nhìn mà lợm giọng!"
Tôn Lập cười khổ, Giang Sĩ Ngọc huých khẽ gã: "Y hạ chiến thư hả? Chúng ta làm sao?"
Tôn Lập nhướng mày: "Chúng ta sợ cái gì bao giờ chưa?"
Ngoài xa vang lên tiếng pháo ầm ầm, ma tu lại tấn công.
...
A Tổ lần đầu tiên thật sự trọng thị Tôn Lập, gọi Vọng Long đến hỏi kỹ càng chuyện từ lúc gã nhập môn tới khi Tố Bão sơn bị công phá.
Vọng Long kể, A Tổ tự hình dung rõ về tính cách Tôn Lập.
Y tự nhận đã nghiên cứu thấu triệt "đối thủ” nên mới xua quân tấn công, không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu lại co đầu rụt cổ, đừng nói Tôn Lập mà các chân nhân lão tổ không ai xuất chiến, trốn sau hộ sơn đại trận, ra vẻ ngươi làm gì được ta, khiến A Tổ có sức mà không làm gì được, khó chịu vô cùng.
A Tổ nhận rõ uy hiếp, không vì Tôn Lập ưu tú, mà vì gã được Phú nhân vương coi trọng.
...
Tối đó, Tôn Lập tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, cảm tri khuếch tán ra, trong Quý tân lâu không ai ngủ được. Buổi kiểm tra ngày qua quá quan trọng với chúng nhân.
Đệ tử các phái ba ngày đều nghe ngóng về Ác Vân động nhưng cả Tống Nhất Hùng cũng không biết, lần trước mở Thánh Thống chi địa đã mấy trăm năm rồi.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng chỉ biết vân động là cấm địa, thường không được lại gần, không thì bị môn quy xử trí.
Tôn Lập cười thầm, Lạc Vân Bằng giải thích thế nào thì Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn có lợi vì Thánh Thống chi địa. Ít nhất họ hiểu Ác Vân động nên không cho đệ tử tùy tiện xông vào.
Gã do dự có nên hỏi Lục Bạt Đỉnh, thoáng nghĩ rồi thu nhiếp tâm thần, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”.
Chu thiên tinh lực rải xuống, chìm vào ám huyệt. Tôn Lập nhận ra còn cách Đạo nhân cảnh đệ tam trọng không xa.
...
Chưa đến sáng hôm sau, Quý tân lâu đã xôn xao.
Đệ tử Đô Vũ môn, Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn không ngủ cả đêm, bọn Giang Sĩ Ngọc cũng vậy, chỉ Tôn Lập đả tọa nên có chút thu hoạch.
Tất cả tập hợp ở cửa Quý tân lâu, Đặng Văn Ngạn mặc áo trắng tinh, ống tay và eo có điểm xuyết lụa màu lam, cộng với gương mặt anh tuấn lạnh lùng của y thì khá xuất trần.
Tiếc là ngạo khí quá độ phá hỏng tất cả.
Đặng Văn Ngạn quyết không nhường ai, đứng ở đầu tiên.
/419
|