Sùng Bá mặc bán thân khải giáp, ngân quang lấp lánh, song phủ giơ lên, đã uống viên linh đơn cuối cùng, chỉ còn Sùng Dần ở cạnh.
Bốn kỵ binh Huyết ma đỉnh lao tới, từ hai phía xô vào. Sùng Bá gầm vang, đấu thẳng tay một đòn.
Hai kỵ sĩ lao qua, Sùng Dần cúi người, hai đoản đao theo góc độ quỷ dị lách vào giáp trụ của hai Huyết ma đỉnh, đột phá trận pháp phòng ngự, đâm vào thân thểnội.
"Phụt!" Mau phun ra, hai kỵ sĩ gục ngã.
Sùng Bá cố vận tiềm lực, lao về phía sau.
"Choang, choang..."
Song phủ chém xuống, cả hai chật vật ứng phó, Sùng Dần lại đợi cơ hội, đoản đao như răng ác quỷ lấy mạng cả hai.
Sùng Bá rơi xuống, thể nội huyết khí sôi trào, hộc ra.
A Tổ ở trên không cũng đổi sắc.
Tôn Lập rũ bỏ Huyết ma đỉnh, quay lại: "Giáo tập đi mau!"
Sùng Bá tung cước: "Chạy cái gì! Lão tử là thủ sơn nhân, Tố Bão sơn dốc sức bồi dưỡng ta vì lúc này, các ngươi đi đi!"
Tôn Lập cuống lên: "Đấy là ngu trung! Tố Bão sơn không còn, chết rồi cũng vô dụng!"
Sùng Bá cố chấp: "Lão tử mặc kệ, trong lòng lão tử không còn gì ngoài điều đó, không thể đi vào lúc này!"
Tôn Lập nhìn Sùng Dần, y cực kỳ kiên định.
"Giảng tập?"
Sùng Dần gật đầu, Sùng Bá toét miệng cười, rút phủ quay về phía Huyết ma đỉnh, không ngoái lại, bảo Tôn Lập: "Các ngươi đi mau!"
"Ầm!" Sùng Dần xuất thủ, chặt vào gáy Sùng Bá, mắt y tối sầm ngã xuống. Sùng Dần cõng lấy y.
"Ta không ngại cùng y chiến tử, nhưng không muốn chết một cách ngu xuẩn. Đi mau!"
Bọn Tôn Lập ngẩn người, rút lui. Tôn Lập vung tay, nhất cấp thú binh đang đấu với Huyết ma đỉnh quay về thú binh linh hoàn.
Thoáng sau, năm mươi nhất cấp thú binh đã thiệt hại mười một.
A Tổ mỉm cười: "Hay lắm... ta muốn tự thân đấu với y..."
Mấy thân binh giật mình, định can, A Tổ cười ha hả: "Được rồi, ta biết mình nên làm gì, ta là chủ oái chứ không phải đại tướng."
Thân binh thở phào, thầm mong chủ tử đừng dọa thế nữa.
Lý Lam Sơn chết, Phú nhân vương không hề do dự để bộ hạ bồi táng, tiểu vương gia có chuyện gì, không nói họ mà Huyết ma đỉnh cũng sẽ phải chết theo.
A Tổ sờ cằm: "Hai người này lại tụ lại, lệnh cho đệ tam đội, truy kích."
"Vâng!"
Đệ tam đội là tinh duệ của Huyết ma đỉnh, gồm mười người, đội chính Lôi Cửu Thủ là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả, có thêm hai kỵ binh, hai cỗ chiến xa, năm trọng giáp bộ chiến, đều Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở lên, truy sát bọn Tôn Lập có thừa.
Hạ lệnh xong, A Tổ thoáng nghĩ, lại dặn: "Các lộ Huyết ma đỉnh chia ra truy sát Tố Bão sơn dư nghiệt, bảo Triệu thúc về bảo vệ ta."
"Vâng."
Triệu thúc là Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng, còn hơn Lý Lam Sơn.
A Tổ không sợ chết, nhưng biết cục này, cơ hội duy nhất của Tố Bão sơn là ám sát y, tuy khả năng thành công gần như bằng không nhưng y quyết định phòng vạn nhất, phòng ngự cho chắc chắn.
A Tổ nhận ra dù Tôn Lập hay Sùng Bá đều cực kỳ cố chấp.
Tôn Lập đi đầu, Lý Tử Đình cõng Chung Mộc Hà, Sùng Dần cõng Sùng Bá, Tô Tiểu Mai, Chung Lâm chia ra hai cánh, Đông Phương Phù mím môi đoạn hậu.
Họ đều quen thuộc Tố Bão sơn, vòng vèo một lúc là vào rừng.
Tôn Lập định đi qua, Sùng Dần gọi: "Đi hơi lệch sang phía đông bên trái có một sơn động, đi mấy chục dặm là đến một dốc núi khác."
Tôn Lập vòng lại.
Chúng nhân chạy chưa xa, thinh không vang tiếng sấm, Lý Tử Đình biến sắc: "Đuổi tới rồi!"
Qua ngọn cây trụi lá, thấy được thinh không ngoài xa có hai ma kỵ lao tới, ma kỵ trông như ngựa nhưng đen tuyền, mạnh mẽ gấp mấy lần, đỉnh đầu có một cái sừng như tê ngưu, cổ có lông đỏ lửa, lúc phi hành thì bờm tung bay như ngọn lửa.
"Vù..."
Hai ma kỵ lao tới cực nhanh, đến trên tầng không khu rừng thì há miệng, hai ngọn lửa rừng rực phun ra, hóa thành hỏa long, đốt cháy cây cối.
Tôn Lập chuẩn bị sẵn, Bách điểu kiếm hạp được kích phát.
"Vù -"
Một dòng tinh quang từ trong rừng phun ra, không ngờ hai ma kỵ tựa hồ đã tính trước, Tôn Lập tung đòn là cả hai nhảy lên, dòng tinh quang lướt sát vó.
Tôn Lập mắng thầm, lần này là tinh duệ của ma tu!
"Không ham đánh, lui đã."
Sau lưng còn tam vị chân nhân lão tổ, một khi bị ma tu cầm chân thì chỉ còn đường chết. Ai trong tam vị chân nhân lão tổ đến thì tất cả sẽ chết.
Tôn Lập ném ra ba tấm Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm trút xuống, ngăn cản ma hỏa, cả toán chạy tiếp.
Trong số truy binh từ từ xuất hiện hai chiến xa. Họng pháp đen ngòm nhắm vào họ.
"Oành! Oành!"
Tiếng pháo như sấm, sóng khí hùng hậu ập tới, chúng nhân chưa hiểu gì thì đã bị sức nổ hất tung, chỗ họ đứng có một hố sâu mấy trượng.
"Phù..."
Đá vụn bắn vào chúng nhân, Sùng Bá hơi tỉnh lại, lăn đi thống khổ dưới đất, trừ y thì tất cả đều hôn mê.
"Vù -"
Hai ma kỵ xông tới, phối hợp cực kỳ thuần thục. Lao nhanh tới chỗ chúng nhân, không cần xem người dưới đất giả chết hay không, vì có muốn giả cũng không được.
"Chát!"
Hàn quang lóe lên, hai thanh ám kim sắc loan đao pháp khí ép sát mặt đất cắt tới.
"Chát!" Sùng Dần trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì tay có thêm một sợi đồng xích đón đỡ loan đao. Đồng xích hằn một vết rất rõ, y văng đi mấy chục trượng, thất khiếu chảy máu.
Thanh loan đao còn lại sắp chẻ Tôn Lập làm đôi thì gã chợt giơ tay nắm lấy.
Gần như cùng lúc, Mãng long tỏa liên quấn lấy tay gã, cánh tay mới không bị loan đao cắt đứt.
Ma kỵ tựa hồ không bất ngờ, pháp khí bị chế trụ nhưng tốc độ của y không giảm, tay trái cởi trường cung, giơ tay phải, năm ngón tay kẹp bốn mũi tên!
Bốn mũi tên đều là phù bảo!
Đoạn y buông trường cung, vỗ vào con ngựa, một cây trường thương xuất hiện, thân thương đen xì, dày đặc kim sắc ma văn, là lục phẩm trung pháp khí!
Y không nhìn kết quả, ma thương đâm vào mi tâm Tôn Lập.
Thế công mãnh liệt như lửa khiến người ta không có thời gian phản ứng, ma kỵ cũng thấy mình quá cẩn thận, thiếu niên này e mất mạng từ loạt đầu tiên.
Mãng long tỏa liên tách thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, chặn đứng bốn mũi tên.
Linh quang tứ tung, sóng khí sôi trào.
Nhưng quá vội nên vẫn có một mũi tên cắm vào vai gã, hất gã văng đi hơn trượng, sức mạnh từ phù bảo trường tiễn tiến vào thể nội, phá hoại kinh mạch và huyệt đạo, cơn đau khiến gã hộc lên phun máu.
Lục phẩm trung pháp khí ma thương như cánh tay ác quỷ, vô thanh vô tức xẹt tới!
"Choang..."
Một chiếc đại đỉnh xuất hiện trước mặt Tôn Lập.
Ma thương sáng rực kim sắc ma văn, hóa thành một dòng hạt vàng lao vào đại đỉnh. Đại đỉnh bất động, ma kỵ cảm giác lao vào một ngọn núi, hai tay tê dại!
Đại đỉnh mở ra, ma kỵ chợt thấy không xong, một dòng sáng đổ ra...
Trọng giáp bộ chiến ở phía sau run lên, vội dừng bước.
Song đầu đoản kiếm vô thanh vô tức cắt qua cổ y.
Cái vòng trên cổ trọng giáp bộ chiến phát ra linh quang bao lấy toàn thân, đoản kiếm bị chặn lại.
Trọng giáp bộ chiến gầm lên, trường đao chém vào Sùng Dần, đao mang ba trượng xé tan không gian.
Lý Tử Đình tơi tả, lăn mấy vòng tránh được đao mang.
Đao mang chém xuống mặt đất, thành một vệt dài!
"A -"
Chung Lâm gầm lên, nhảy khỏi đám bụi, ôm lấy một trọng giáp bộ chiến, bóp chặt cổ đối phương, thể nội công pháp vận chuyển nhanh, trọng giáp bộ chiến không hiểu chuyện gì, cười lạnh chém vào Chung Lâm.
Ma đao có khắc ma văn thần bí, gây thương tổn không nhỏ với linh thể, thân đao chạm vào Chung Lâm là bốc khói.
Trọng giáp bộ chiến càng lúc càng kinh ngạc, dao co lại nhanh chóng, huyết quản và kinh mạch khô kiệt, cốt tủy cũng bị rút cạn!
Y biến thành xác khô, bị Chung Lâm dùng lực bóp nát vụn.
Huyết tế!
Bốn kỵ binh Huyết ma đỉnh lao tới, từ hai phía xô vào. Sùng Bá gầm vang, đấu thẳng tay một đòn.
Hai kỵ sĩ lao qua, Sùng Dần cúi người, hai đoản đao theo góc độ quỷ dị lách vào giáp trụ của hai Huyết ma đỉnh, đột phá trận pháp phòng ngự, đâm vào thân thểnội.
"Phụt!" Mau phun ra, hai kỵ sĩ gục ngã.
Sùng Bá cố vận tiềm lực, lao về phía sau.
"Choang, choang..."
Song phủ chém xuống, cả hai chật vật ứng phó, Sùng Dần lại đợi cơ hội, đoản đao như răng ác quỷ lấy mạng cả hai.
Sùng Bá rơi xuống, thể nội huyết khí sôi trào, hộc ra.
A Tổ ở trên không cũng đổi sắc.
Tôn Lập rũ bỏ Huyết ma đỉnh, quay lại: "Giáo tập đi mau!"
Sùng Bá tung cước: "Chạy cái gì! Lão tử là thủ sơn nhân, Tố Bão sơn dốc sức bồi dưỡng ta vì lúc này, các ngươi đi đi!"
Tôn Lập cuống lên: "Đấy là ngu trung! Tố Bão sơn không còn, chết rồi cũng vô dụng!"
Sùng Bá cố chấp: "Lão tử mặc kệ, trong lòng lão tử không còn gì ngoài điều đó, không thể đi vào lúc này!"
Tôn Lập nhìn Sùng Dần, y cực kỳ kiên định.
"Giảng tập?"
Sùng Dần gật đầu, Sùng Bá toét miệng cười, rút phủ quay về phía Huyết ma đỉnh, không ngoái lại, bảo Tôn Lập: "Các ngươi đi mau!"
"Ầm!" Sùng Dần xuất thủ, chặt vào gáy Sùng Bá, mắt y tối sầm ngã xuống. Sùng Dần cõng lấy y.
"Ta không ngại cùng y chiến tử, nhưng không muốn chết một cách ngu xuẩn. Đi mau!"
Bọn Tôn Lập ngẩn người, rút lui. Tôn Lập vung tay, nhất cấp thú binh đang đấu với Huyết ma đỉnh quay về thú binh linh hoàn.
Thoáng sau, năm mươi nhất cấp thú binh đã thiệt hại mười một.
A Tổ mỉm cười: "Hay lắm... ta muốn tự thân đấu với y..."
Mấy thân binh giật mình, định can, A Tổ cười ha hả: "Được rồi, ta biết mình nên làm gì, ta là chủ oái chứ không phải đại tướng."
Thân binh thở phào, thầm mong chủ tử đừng dọa thế nữa.
Lý Lam Sơn chết, Phú nhân vương không hề do dự để bộ hạ bồi táng, tiểu vương gia có chuyện gì, không nói họ mà Huyết ma đỉnh cũng sẽ phải chết theo.
A Tổ sờ cằm: "Hai người này lại tụ lại, lệnh cho đệ tam đội, truy kích."
"Vâng!"
Đệ tam đội là tinh duệ của Huyết ma đỉnh, gồm mười người, đội chính Lôi Cửu Thủ là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả, có thêm hai kỵ binh, hai cỗ chiến xa, năm trọng giáp bộ chiến, đều Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở lên, truy sát bọn Tôn Lập có thừa.
Hạ lệnh xong, A Tổ thoáng nghĩ, lại dặn: "Các lộ Huyết ma đỉnh chia ra truy sát Tố Bão sơn dư nghiệt, bảo Triệu thúc về bảo vệ ta."
"Vâng."
Triệu thúc là Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng, còn hơn Lý Lam Sơn.
A Tổ không sợ chết, nhưng biết cục này, cơ hội duy nhất của Tố Bão sơn là ám sát y, tuy khả năng thành công gần như bằng không nhưng y quyết định phòng vạn nhất, phòng ngự cho chắc chắn.
A Tổ nhận ra dù Tôn Lập hay Sùng Bá đều cực kỳ cố chấp.
Tôn Lập đi đầu, Lý Tử Đình cõng Chung Mộc Hà, Sùng Dần cõng Sùng Bá, Tô Tiểu Mai, Chung Lâm chia ra hai cánh, Đông Phương Phù mím môi đoạn hậu.
Họ đều quen thuộc Tố Bão sơn, vòng vèo một lúc là vào rừng.
Tôn Lập định đi qua, Sùng Dần gọi: "Đi hơi lệch sang phía đông bên trái có một sơn động, đi mấy chục dặm là đến một dốc núi khác."
Tôn Lập vòng lại.
Chúng nhân chạy chưa xa, thinh không vang tiếng sấm, Lý Tử Đình biến sắc: "Đuổi tới rồi!"
Qua ngọn cây trụi lá, thấy được thinh không ngoài xa có hai ma kỵ lao tới, ma kỵ trông như ngựa nhưng đen tuyền, mạnh mẽ gấp mấy lần, đỉnh đầu có một cái sừng như tê ngưu, cổ có lông đỏ lửa, lúc phi hành thì bờm tung bay như ngọn lửa.
"Vù..."
Hai ma kỵ lao tới cực nhanh, đến trên tầng không khu rừng thì há miệng, hai ngọn lửa rừng rực phun ra, hóa thành hỏa long, đốt cháy cây cối.
Tôn Lập chuẩn bị sẵn, Bách điểu kiếm hạp được kích phát.
"Vù -"
Một dòng tinh quang từ trong rừng phun ra, không ngờ hai ma kỵ tựa hồ đã tính trước, Tôn Lập tung đòn là cả hai nhảy lên, dòng tinh quang lướt sát vó.
Tôn Lập mắng thầm, lần này là tinh duệ của ma tu!
"Không ham đánh, lui đã."
Sau lưng còn tam vị chân nhân lão tổ, một khi bị ma tu cầm chân thì chỉ còn đường chết. Ai trong tam vị chân nhân lão tổ đến thì tất cả sẽ chết.
Tôn Lập ném ra ba tấm Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm trút xuống, ngăn cản ma hỏa, cả toán chạy tiếp.
Trong số truy binh từ từ xuất hiện hai chiến xa. Họng pháp đen ngòm nhắm vào họ.
"Oành! Oành!"
Tiếng pháo như sấm, sóng khí hùng hậu ập tới, chúng nhân chưa hiểu gì thì đã bị sức nổ hất tung, chỗ họ đứng có một hố sâu mấy trượng.
"Phù..."
Đá vụn bắn vào chúng nhân, Sùng Bá hơi tỉnh lại, lăn đi thống khổ dưới đất, trừ y thì tất cả đều hôn mê.
"Vù -"
Hai ma kỵ xông tới, phối hợp cực kỳ thuần thục. Lao nhanh tới chỗ chúng nhân, không cần xem người dưới đất giả chết hay không, vì có muốn giả cũng không được.
"Chát!"
Hàn quang lóe lên, hai thanh ám kim sắc loan đao pháp khí ép sát mặt đất cắt tới.
"Chát!" Sùng Dần trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì tay có thêm một sợi đồng xích đón đỡ loan đao. Đồng xích hằn một vết rất rõ, y văng đi mấy chục trượng, thất khiếu chảy máu.
Thanh loan đao còn lại sắp chẻ Tôn Lập làm đôi thì gã chợt giơ tay nắm lấy.
Gần như cùng lúc, Mãng long tỏa liên quấn lấy tay gã, cánh tay mới không bị loan đao cắt đứt.
Ma kỵ tựa hồ không bất ngờ, pháp khí bị chế trụ nhưng tốc độ của y không giảm, tay trái cởi trường cung, giơ tay phải, năm ngón tay kẹp bốn mũi tên!
Bốn mũi tên đều là phù bảo!
Đoạn y buông trường cung, vỗ vào con ngựa, một cây trường thương xuất hiện, thân thương đen xì, dày đặc kim sắc ma văn, là lục phẩm trung pháp khí!
Y không nhìn kết quả, ma thương đâm vào mi tâm Tôn Lập.
Thế công mãnh liệt như lửa khiến người ta không có thời gian phản ứng, ma kỵ cũng thấy mình quá cẩn thận, thiếu niên này e mất mạng từ loạt đầu tiên.
Mãng long tỏa liên tách thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, chặn đứng bốn mũi tên.
Linh quang tứ tung, sóng khí sôi trào.
Nhưng quá vội nên vẫn có một mũi tên cắm vào vai gã, hất gã văng đi hơn trượng, sức mạnh từ phù bảo trường tiễn tiến vào thể nội, phá hoại kinh mạch và huyệt đạo, cơn đau khiến gã hộc lên phun máu.
Lục phẩm trung pháp khí ma thương như cánh tay ác quỷ, vô thanh vô tức xẹt tới!
"Choang..."
Một chiếc đại đỉnh xuất hiện trước mặt Tôn Lập.
Ma thương sáng rực kim sắc ma văn, hóa thành một dòng hạt vàng lao vào đại đỉnh. Đại đỉnh bất động, ma kỵ cảm giác lao vào một ngọn núi, hai tay tê dại!
Đại đỉnh mở ra, ma kỵ chợt thấy không xong, một dòng sáng đổ ra...
Trọng giáp bộ chiến ở phía sau run lên, vội dừng bước.
Song đầu đoản kiếm vô thanh vô tức cắt qua cổ y.
Cái vòng trên cổ trọng giáp bộ chiến phát ra linh quang bao lấy toàn thân, đoản kiếm bị chặn lại.
Trọng giáp bộ chiến gầm lên, trường đao chém vào Sùng Dần, đao mang ba trượng xé tan không gian.
Lý Tử Đình tơi tả, lăn mấy vòng tránh được đao mang.
Đao mang chém xuống mặt đất, thành một vệt dài!
"A -"
Chung Lâm gầm lên, nhảy khỏi đám bụi, ôm lấy một trọng giáp bộ chiến, bóp chặt cổ đối phương, thể nội công pháp vận chuyển nhanh, trọng giáp bộ chiến không hiểu chuyện gì, cười lạnh chém vào Chung Lâm.
Ma đao có khắc ma văn thần bí, gây thương tổn không nhỏ với linh thể, thân đao chạm vào Chung Lâm là bốc khói.
Trọng giáp bộ chiến càng lúc càng kinh ngạc, dao co lại nhanh chóng, huyết quản và kinh mạch khô kiệt, cốt tủy cũng bị rút cạn!
Y biến thành xác khô, bị Chung Lâm dùng lực bóp nát vụn.
Huyết tế!
/419
|