Đối với tu đạo chi sĩ, cơ duyên là thực lực cực kỳ cao cường, Điền Anh Đông cơ duyên rất tốt, có lẽ dùng y thay cho Tôn Lập là thông minh.
Vọng Long hơi yên tâm, dẫn cả toán đi tiếp.
Địa động trăm trượng không tốn nhiều thời gian tìm, trong mấy chục thi thể yêu thú chỉ được có mỗi viên yêu tâm của Điền Anh Đông tìm được.
Không hề có Tam nhãn độc hỏa tích.
Vọng Long càng xác nhận phán đoán của mình.
Tìm khắp địa động đoạn họ lại chú ý đến ba cửa động.
Vọng Long co tay búng, linh quang rơi vào cửa động đầu tiên.
Quang mang lóe lên, chưa kịp nhìn rõ thì một bóng đen hung hãn vô cùng lao tới!
Bóng đen cực kỳ giảo hoạt, lao vào Điền Anh Đông kém nhất trong năm người.
Vọng Long ngầm giới bị, không để bóng đên đắc thủ, thanh quang đại phủ phát ra một đạo hồ quang hình bán nguyệt.
Bóng đen rít lên, bị thanh sắc hồ quang chém văng vào vác đá.
Điền Anh Đông lâm nguy bất loạn, hàn quang lóe lên, phi kiếm bắn ra.
Phập-
Bóng đen bị y đóng định lên đã.
"Kỷ kỷ kỷ -"
Bóng đen đau đớn uốn người, rít lên thê thảm, giật giật rồi bất động.
Bọn Sùng Trọng thở phào, nhìn Điền Anh Đông khen thầm: bất hoảng bất loạn, tiến thoái đúng độ, quả nhiên có phong phạm đại gia.
Vọng Long thu cự phủ, gật đầu với Điền Anh Đông: "Nhát kiếm cuối cùng của ngươi, đi lấy yêu tâm đi."
Điền Anh Đông ngẩn người, tỏ rõ cảm kích: "Sư thúc cao cả, đa tạ sư thúc ban thưởng!"
Vọng Long thoải mái gật gù: "Bất tất khách sáo, đi đi."
Đấy là khác nhau giữa Điền Anh Đông và Tôn Lập, Điền Anh Đông lúc nào cũng ra vẻ nhẹ tênh trước mặt các đệ tử còn trước mặt Vọng Long thì lại chịu nhún.
Kiểu nịnh nọt này, Tôn Lập khẳng định không học được.
Bóng đen là quái xà có mọc lông dài, nhát kiếm của Điền Anh Đông vừa hay đúng đốt thứ bảy, quái xà còn một vết thương khác đáng sợ do thanh quang cự phủ của Vọng Long gây ra, không thì đời nào nó mất mạng.
Sùng Mạch tỏ vẻ ghen tị: "Cửu phẩm thượng Bạch phát ma mãng!"
Cửu phẩm thượng yêu tâm, giá trị hơn hẳn Ma diễm mị.
Điền Anh Đông đảo phi kiếm, xẻ thân thể Bạch phát ma mãng lấy yêu tâm.
Vọng Long phát linh quang xuống tận đáy động huyệt, chiếu sáng tất cả, cửa động không sâu, chỉ chừng mười trượng, nhìn là thấy hết, trừ Bạch phát ma mãng thì không còn gì.
Tất cả hơi thất vọng, nhìn sang cửa động thứ hai, ai nấy giới bị, bọn Sùng Kim đều muốn có chút thu hoạch.
Cửa động này là ngõ cụt, không có con Bạch phát ma mãng nào.
Vọng Long hơi bất ngờ, nhưng chỉ hơi nhíu mày rồi nhìn sang cửa động thứ ba.
"Vù!"
Linh quang bắn vào được ba trượng thì trúng vách động, chúng nhân thất vọng, không phải chứ, chỉ thế là kết thúc?
Linh quang bắn vào vách động rồi lăn lại, không xuống đất mà cứ chìm xuống!
Ba trượng là hết nhưng ở đó còn một cửa khác.
Vọng Long cầm pháp khí đi vào, linh quang tràn vào, lăn xuống hơn mười trượng mới chạm vào thứ đó.
Linh quang từ từ sáng lên, chiếu rọi thứ Vọng Long nhìn rõ.
Là một khối đá đỏ có bạch sắc hoa văn hình giọt nước, không phải Vọng Long tu vi đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tất không nhìn rõ.
Linh quang va vào thứ đó mới dừng lại.
Vọng Long máy động: là Vũ văn thạch, vốn không có giá trị gì nhưng là khoáng thạch sinh thành cùng nguyên liệu mười phần trân quý "Ngưng hỏa cương ngọc".
Chích yếu hữu giá chủng Vũ văn thạch đích địa phương, tất định hội sản sinh Ngưng hỏa cương ngọc.
“Thiên hạ kỳ vật chí” xếp Ngưng hỏa cương ngọc là thất phẩm trung, để chế khí hay bố trận đều hữu dụng, có thể tăng cường hỏa chi lực, với Vọng Long là nguyên liệu rất có giá trị!
Vọng Long không hề do dự dẫn người xông tới.
Tôn Lập vẫn xếp bằng, bọn Giang Sĩ Ngọc vây lại nhìn Sùng Bá, nhưng không dám xin.
Sùng Bá nghiêm mặt.
Sùng Dần khẽ mỉm cười: "Đều là đệ tử thì có gì không được? Muốn gì thì cứ nói.” Bọn Giang Sĩ Ngọc hớn hở, định tới thì Sùng Bá hừ lạnh, vết thương hình con rết trên mặt lắc lắc, chúng nhân không dám tới.
Sùng Dần trừng mắt, Sùng Bá do dự rồi quay đi.
Bọn Giang Sĩ Ngọc vây lấy Tôn Lập: "Thật ra là chuyện gì..."
Tôn Lập cười hắc hắc: "Không sao, đợi xem tuồng hay."
"Tuồng hay?"
Chúng nhân ngơ ngác.
"Oành!" Tiếng nổ khiến tất cả chao đảo từ trong nham động vang lên cùng làn khói vàng.
Chúng nhân cả kinh: "Sao hả?!"
Sùng Dần và Sùng Bá xông tới bảo vệ đệ tử.
"Oành!"
Lại mấy tiếng nổ vang, mặt ddaatd rung rinh, từ cửa đọng tóe quang mang, sóng khí ào ạt như núi lửa phun trào.
Sùng Dần và Sùng Bá cũng phải tránh, Sùng Bá gầm lên với các đệ tử: "Mau tìm chỗ trốn!"
Các đệ tử quay đầu chạy vào rừng đá ẩn thân.
Tôn Lập bất động, bĩu môi với bọn Giang Sĩ Ngọc: "Tuồng hay đây rồi!"
Tiếng nổ không ngớt như quái thú quay mình.
Cửa nham động liên tục rực linh quang, sóng nhiệt, chúng nhân khẩn trương nhìn vào, không hiểu bọn Vọng Long sao rồi.
Chừng một chốc sau, một bóng đen bắn ra, rơi phịch xuống, gào lên liên tục không bò dậy nổi.
Sùng Dần và Sùng Bá xông tới: "Sùng Kim?! Trong đó thế nào."
Mặt Sùng Kim đầy máu, không biết bị thứ gì tập kích mà răng vỡ hết, không nói thành tiếng, cứ rên rỉ, chỉ vào cửa động.
Điền Anh Đông và Sùng Trọng văng ra, có hơn bọn Sùng Kim nhưng không nhiều, đầu tóc Điền Anh Đông rối bù, mặt xanh lét, y phục rách toạc, một vết thương dài xuýt chẻ y làm đôi.
"A!"
Trong cửa động có tiếng gầm lên, rực quang mang, bạo phát như suối trào, cả động rung rinh, hai tay áo Vọng Long nát vụn, xách Sùng Mạch loạng choạng lao ra.
Y xách cổ áo Sùng Mạch ném xuống đấy.
Sùng Mạch sợ đờ người, lẩm bẩm: "Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô..."
Bọn Sùng Bá biến sắc.
Bách túc hung ngô, lục phẩm thượng yêu thú, ngang cấp với vương giả tầng thứ ba Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương a!
Sùng Bá và Sùng Dần gần như lập tức phong tỏa cửa động, có yêu thúxông ra là ba bảy hai mươi mốt loại pháp khí đánh tới.
Vọng Long thở hồng hộc: "Không sao, nó giữ bảo vật, không ra đâu."
Tất cả thở phào.
Sùng Mạch rùng mình lẩm bẩm: "Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô..."
Vọng Long nhíu mày vả y.
"Chát!"
Sắc mặt Sùng Mạch nóng bừng nhưng tỉnh tá lại, nhìn các đệ tử thì đỏ mặt, Vọng Long bình thản: "Bất tất hổ thẹn, Bách túc hung ngô là lục phẩm thượng yêu thú, trong số lục phẩm thì chiến lực cũng cực cao, chân nhân lão tổ gặp phải cũng nhức đầu."
Hàm ý hạng tôm tép Đạo nhân cảnh như y sợ đờ người là bình thường.
Sùng Dần giúp bọn Điền Anh Đông liệu thương, lưng Điền Anh Đông bị chân Bách túc hung ngô quét vào, suýt mất mạng.
Sùng Dần lấy ra hai viên linh đơn, cho y uống một viên, còn lại bóp nát bôi bên ngoài.
Vết thương trên mặt Sùng Kim không phải bị Bách túc hung ngô gây ra mà thấy nó là y hồn phi phách tán va vào vách đá.
Tuy trông rất thảm nhưng không bị thương nặng, chỉ là sợ quá, mãi đến giờ mới bình tĩnh hơn.
Vai Sùng Trọng bị thương không nhẹ, chân Bách túc hung ngô có kịch độc, y uống đơn dược nhưng mặt vẫn hiện hắc khí.
Bọn Sùng Dần lĩnh linh đơn của môn phái, đơn dược giải độc không nhiều, hiệu quả bình thường, cho Sùng Trọng uống cũng không mấy hữu hiệu.
Vọng Long ném ra một viên sáp: "Uống đi."
Sùng Trọng cảm tạ rồi uống ngay, thoáng sau đã thấy hiệu quả.
Vọng Long hơi yên tâm, dẫn cả toán đi tiếp.
Địa động trăm trượng không tốn nhiều thời gian tìm, trong mấy chục thi thể yêu thú chỉ được có mỗi viên yêu tâm của Điền Anh Đông tìm được.
Không hề có Tam nhãn độc hỏa tích.
Vọng Long càng xác nhận phán đoán của mình.
Tìm khắp địa động đoạn họ lại chú ý đến ba cửa động.
Vọng Long co tay búng, linh quang rơi vào cửa động đầu tiên.
Quang mang lóe lên, chưa kịp nhìn rõ thì một bóng đen hung hãn vô cùng lao tới!
Bóng đen cực kỳ giảo hoạt, lao vào Điền Anh Đông kém nhất trong năm người.
Vọng Long ngầm giới bị, không để bóng đên đắc thủ, thanh quang đại phủ phát ra một đạo hồ quang hình bán nguyệt.
Bóng đen rít lên, bị thanh sắc hồ quang chém văng vào vác đá.
Điền Anh Đông lâm nguy bất loạn, hàn quang lóe lên, phi kiếm bắn ra.
Phập-
Bóng đen bị y đóng định lên đã.
"Kỷ kỷ kỷ -"
Bóng đen đau đớn uốn người, rít lên thê thảm, giật giật rồi bất động.
Bọn Sùng Trọng thở phào, nhìn Điền Anh Đông khen thầm: bất hoảng bất loạn, tiến thoái đúng độ, quả nhiên có phong phạm đại gia.
Vọng Long thu cự phủ, gật đầu với Điền Anh Đông: "Nhát kiếm cuối cùng của ngươi, đi lấy yêu tâm đi."
Điền Anh Đông ngẩn người, tỏ rõ cảm kích: "Sư thúc cao cả, đa tạ sư thúc ban thưởng!"
Vọng Long thoải mái gật gù: "Bất tất khách sáo, đi đi."
Đấy là khác nhau giữa Điền Anh Đông và Tôn Lập, Điền Anh Đông lúc nào cũng ra vẻ nhẹ tênh trước mặt các đệ tử còn trước mặt Vọng Long thì lại chịu nhún.
Kiểu nịnh nọt này, Tôn Lập khẳng định không học được.
Bóng đen là quái xà có mọc lông dài, nhát kiếm của Điền Anh Đông vừa hay đúng đốt thứ bảy, quái xà còn một vết thương khác đáng sợ do thanh quang cự phủ của Vọng Long gây ra, không thì đời nào nó mất mạng.
Sùng Mạch tỏ vẻ ghen tị: "Cửu phẩm thượng Bạch phát ma mãng!"
Cửu phẩm thượng yêu tâm, giá trị hơn hẳn Ma diễm mị.
Điền Anh Đông đảo phi kiếm, xẻ thân thể Bạch phát ma mãng lấy yêu tâm.
Vọng Long phát linh quang xuống tận đáy động huyệt, chiếu sáng tất cả, cửa động không sâu, chỉ chừng mười trượng, nhìn là thấy hết, trừ Bạch phát ma mãng thì không còn gì.
Tất cả hơi thất vọng, nhìn sang cửa động thứ hai, ai nấy giới bị, bọn Sùng Kim đều muốn có chút thu hoạch.
Cửa động này là ngõ cụt, không có con Bạch phát ma mãng nào.
Vọng Long hơi bất ngờ, nhưng chỉ hơi nhíu mày rồi nhìn sang cửa động thứ ba.
"Vù!"
Linh quang bắn vào được ba trượng thì trúng vách động, chúng nhân thất vọng, không phải chứ, chỉ thế là kết thúc?
Linh quang bắn vào vách động rồi lăn lại, không xuống đất mà cứ chìm xuống!
Ba trượng là hết nhưng ở đó còn một cửa khác.
Vọng Long cầm pháp khí đi vào, linh quang tràn vào, lăn xuống hơn mười trượng mới chạm vào thứ đó.
Linh quang từ từ sáng lên, chiếu rọi thứ Vọng Long nhìn rõ.
Là một khối đá đỏ có bạch sắc hoa văn hình giọt nước, không phải Vọng Long tu vi đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tất không nhìn rõ.
Linh quang va vào thứ đó mới dừng lại.
Vọng Long máy động: là Vũ văn thạch, vốn không có giá trị gì nhưng là khoáng thạch sinh thành cùng nguyên liệu mười phần trân quý "Ngưng hỏa cương ngọc".
Chích yếu hữu giá chủng Vũ văn thạch đích địa phương, tất định hội sản sinh Ngưng hỏa cương ngọc.
“Thiên hạ kỳ vật chí” xếp Ngưng hỏa cương ngọc là thất phẩm trung, để chế khí hay bố trận đều hữu dụng, có thể tăng cường hỏa chi lực, với Vọng Long là nguyên liệu rất có giá trị!
Vọng Long không hề do dự dẫn người xông tới.
Tôn Lập vẫn xếp bằng, bọn Giang Sĩ Ngọc vây lại nhìn Sùng Bá, nhưng không dám xin.
Sùng Bá nghiêm mặt.
Sùng Dần khẽ mỉm cười: "Đều là đệ tử thì có gì không được? Muốn gì thì cứ nói.” Bọn Giang Sĩ Ngọc hớn hở, định tới thì Sùng Bá hừ lạnh, vết thương hình con rết trên mặt lắc lắc, chúng nhân không dám tới.
Sùng Dần trừng mắt, Sùng Bá do dự rồi quay đi.
Bọn Giang Sĩ Ngọc vây lấy Tôn Lập: "Thật ra là chuyện gì..."
Tôn Lập cười hắc hắc: "Không sao, đợi xem tuồng hay."
"Tuồng hay?"
Chúng nhân ngơ ngác.
"Oành!" Tiếng nổ khiến tất cả chao đảo từ trong nham động vang lên cùng làn khói vàng.
Chúng nhân cả kinh: "Sao hả?!"
Sùng Dần và Sùng Bá xông tới bảo vệ đệ tử.
"Oành!"
Lại mấy tiếng nổ vang, mặt ddaatd rung rinh, từ cửa đọng tóe quang mang, sóng khí ào ạt như núi lửa phun trào.
Sùng Dần và Sùng Bá cũng phải tránh, Sùng Bá gầm lên với các đệ tử: "Mau tìm chỗ trốn!"
Các đệ tử quay đầu chạy vào rừng đá ẩn thân.
Tôn Lập bất động, bĩu môi với bọn Giang Sĩ Ngọc: "Tuồng hay đây rồi!"
Tiếng nổ không ngớt như quái thú quay mình.
Cửa nham động liên tục rực linh quang, sóng nhiệt, chúng nhân khẩn trương nhìn vào, không hiểu bọn Vọng Long sao rồi.
Chừng một chốc sau, một bóng đen bắn ra, rơi phịch xuống, gào lên liên tục không bò dậy nổi.
Sùng Dần và Sùng Bá xông tới: "Sùng Kim?! Trong đó thế nào."
Mặt Sùng Kim đầy máu, không biết bị thứ gì tập kích mà răng vỡ hết, không nói thành tiếng, cứ rên rỉ, chỉ vào cửa động.
Điền Anh Đông và Sùng Trọng văng ra, có hơn bọn Sùng Kim nhưng không nhiều, đầu tóc Điền Anh Đông rối bù, mặt xanh lét, y phục rách toạc, một vết thương dài xuýt chẻ y làm đôi.
"A!"
Trong cửa động có tiếng gầm lên, rực quang mang, bạo phát như suối trào, cả động rung rinh, hai tay áo Vọng Long nát vụn, xách Sùng Mạch loạng choạng lao ra.
Y xách cổ áo Sùng Mạch ném xuống đấy.
Sùng Mạch sợ đờ người, lẩm bẩm: "Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô..."
Bọn Sùng Bá biến sắc.
Bách túc hung ngô, lục phẩm thượng yêu thú, ngang cấp với vương giả tầng thứ ba Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương a!
Sùng Bá và Sùng Dần gần như lập tức phong tỏa cửa động, có yêu thúxông ra là ba bảy hai mươi mốt loại pháp khí đánh tới.
Vọng Long thở hồng hộc: "Không sao, nó giữ bảo vật, không ra đâu."
Tất cả thở phào.
Sùng Mạch rùng mình lẩm bẩm: "Bách túc hung ngô, Bách túc hung ngô..."
Vọng Long nhíu mày vả y.
"Chát!"
Sắc mặt Sùng Mạch nóng bừng nhưng tỉnh tá lại, nhìn các đệ tử thì đỏ mặt, Vọng Long bình thản: "Bất tất hổ thẹn, Bách túc hung ngô là lục phẩm thượng yêu thú, trong số lục phẩm thì chiến lực cũng cực cao, chân nhân lão tổ gặp phải cũng nhức đầu."
Hàm ý hạng tôm tép Đạo nhân cảnh như y sợ đờ người là bình thường.
Sùng Dần giúp bọn Điền Anh Đông liệu thương, lưng Điền Anh Đông bị chân Bách túc hung ngô quét vào, suýt mất mạng.
Sùng Dần lấy ra hai viên linh đơn, cho y uống một viên, còn lại bóp nát bôi bên ngoài.
Vết thương trên mặt Sùng Kim không phải bị Bách túc hung ngô gây ra mà thấy nó là y hồn phi phách tán va vào vách đá.
Tuy trông rất thảm nhưng không bị thương nặng, chỉ là sợ quá, mãi đến giờ mới bình tĩnh hơn.
Vai Sùng Trọng bị thương không nhẹ, chân Bách túc hung ngô có kịch độc, y uống đơn dược nhưng mặt vẫn hiện hắc khí.
Bọn Sùng Dần lĩnh linh đơn của môn phái, đơn dược giải độc không nhiều, hiệu quả bình thường, cho Sùng Trọng uống cũng không mấy hữu hiệu.
Vọng Long ném ra một viên sáp: "Uống đi."
Sùng Trọng cảm tạ rồi uống ngay, thoáng sau đã thấy hiệu quả.
/419
|