Rìa phải mới là linh dược liệu thương, giải độc. Tôn Lập ngửi từng lọ, La Hoàn liên tục phủ quyết, sau cùng y biết không thể lấy tiêu chuẩn của mình áp cho tu sĩ luyện đơn bây giờ nên đành chọn một lọ.
"Lọ này dược hiệu không cao nhất nhưng an toàn hơn cả. Linh đơn ở đây cũng như Bách minh đơn, công thức chưa được thử nghiệm nhiều nên có tác dụng phụ. Trong số linh đơn liệu thươngcó không ít loại nhanh chóng hồi phục nhưng để lại ẩn hoạn. Lọ này hơi chậm nhưng lại an toàn."
Tôn Lập đương nhiên tin, tạm không nhìn đến những thứ khác trong trữ vật không gian, liệu thương quan trọng hơn.
Gã nghiến răng chui khỏi đại đỉnh, thu đại đỉnh vào trữ vật không gian, rồi từ từ vừa đi tới vách núi, lần tay đến những chỗ đau, hóa ra toàn thân đều đau đớn, nên gã mặc kệ, cố bò đến vách núi mới ngồi xuống thở phào.
Nhìn tinh quang, Tôn Lập dễ chịu hẳn, “Phàm gian nhất thế thiên” chỉ cần có tinh quang thì không có linh dược cũng vậy.
Mở bình ngọc đổ đơn dược ra nuốt, mùi thơm mát tản đi, ngũ tạng lục phủ như lửa đốt đã dịu đi.
Gã ngồi xuống, vận chuyển công pháp. Chu thiên tinh lực chảy vào thể nội, phối hợp với linh đơn, từ từ chữa lành thân thể...
Cả đêm gã đều liệu thương. Lúc mặt trời mọc, chu thiên tinh lực bị đại nhật thần hỏa thay thế, gã đành dừng lại.
Chỉ cần ba đêm nữa, gã sẽ hồi phục tám phần trở lên.
Bất quá hiện tại có thể hành động rồi.
Đại nhật thần hỏa cũng có thể hút vào thể nội, để thần hóa huyệt đạo. La Hoàn và Võ Diệu lúc truyền thụ “Tinh hà chân giải” đã nói sức mạnh căn bản của đại nhật thần hỏa cũng như chu thiên tinh lực.
Nhưng đại nhật thần hỏa quá mạnh, để tu luyện còn thích hợp, để liệu thương... dù được chuyển hóa thì hiệu quả vẫn kém xa chu thiên tinh lực, có khi ngược lại.
Đêm qua lũ về, sinh linh trong núi tử thương vô số. Đến giờ trong núi vẫn yên lặng, tiếng chim tiếng trùng buổi sớm cũng không có.
Bụng Tôn Lập kêu òng ọc. Đói rồi.
Gã chỉ miễn cưỡng hành động được, muốn săn bắn cũng không thể. May mà không ít dã thú bị cơn lũ giết chết, gã tìm được một thi thể, Hỏa lôi việt xuất hiện, cắt lấy phần còn ăn được.
Hỏa lôi việt thò ra, Tôn Lập suýt khóc: pháp khí đắc ý gã vất vả, tốn sáu phần nguyên liệu mới rèn được giờ nứt nẻ, như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Tôn Lập cẩn thận thu lại.
Võ Diệu thở dài: "Hỏa lôi việt so với phi kiếm của Tô Ngọc Đạo kém quá xa về đẳng cấp, đến giờ chưa vỡ là khá lắm rồi."
Tôn Lập thương cảm, dù gì cũng là pháp khí đầu tiên gã tự tay luyện chế, từng lập bao chiến công. Bị hủy thế này thì không ai dễ chịu.
"Không thể chữa được sao?"
Võ Diệu phủ định: "Đấy là chỗ khác nhau giữa đoán khí và chế khí, pháp khí thế này coi như phế, không thể chưa được."
Tôn Lập thở dài, nhưng đành vậy.
Gã lấy Hỏa khôi lợi trảo sau cùng từ trữ vật không gian ra, chuẩn mổ thị dã thú nhưng nhìn kỹ thì thi thể đã trương lên vì ngâm nước, có hơi có mùi thôi, gã vốn không dễ chịu thì sao ăn nổi, liền ném đi.
Dã thú đã chết phần lớn đều thế, Tô Ngọc Đạo đã đạt tới ích cốc, trữ vật không gian không có đồ ăn.
Tôn Lập bất lực, đành lên đỉnh núi thử vận khí. Sơn cốc bị hồng thủy phá hoại, cây cối có quả đều gãy nát, nhưng nơi cao có lẽ còn cây sót lại.
Gã mất hơn một canh giờ mới thở hồng hộc lên được một đỉnh núi không cao lắm, nửa dưới ngọn núi hoang tàn, dấu vết cơn lũ rất rõ, phần trên không hơn bao nhiêu nhưng còn thấy được màu xanh cây cỏ.
Đã giữa thu, đang lúc hái quả, Tôn Lập một lúc, cũng không xui xẻo lắm, trên một dây leo quấn quanh cây cổ thụ tìm được mấy quả dại.
Gã đưa lên ngửi, La Hoàn bảo không có độc, gã liền ngấu nghiến.
Thế cũng đủ no? Ăn vào càng đói, gã tìm khắp núi, chỉ tìm được mười mấy quả dại, ăn vào cũng dễ chịu hơn.
Đến trưa, gã sang đỉnh núi khác, lần này khá may mắn, tìm được một con sóc béo mập.
Con sóc trốn trên ngọn cây, may mắn thoát khỏi cơn lũ nhưng không thoát được "ma trảo".
Gã hào hứng đốt lửa nướng sóc.
Thú kiểu này không to nhưng rất béo, gã lật que xiên trên lửa, mỡ vàng óng nhỏ vào ngọn lửa xèo xèo, mùi thơm nức.
Tôn Lập không khỏi nhớ đến cá nướng của Tô Tiểu Mai, chợt cảm thán: còn cơ hội ăn cá nướng cũng là một loại hạnh phúc đơn giản...
Không có muối, gã cũng vẫn no căng, nằm ngửa trên chạc cây, vừa tiêu hóa thức ăn vừa nhìn sao trời.
No bụng khiến thể nội có cảm giác “sống lại”.
Khi trời đêm ngập sao, gã lại xếp bằng, nuốt hai viên liệu thương linh đơn, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”.
Chu thiên tinh lực chìm vào thể nội, tai gã nghe thấy tiếng nước róc rách, chu thiên tinh lực nhu hòa chưa lành thân thể.
Bất giác lại qua một đêm.
...
Tôn Lập dưỡng thương ba ngày thì khôi phục gần hết nhưng gã không đi ngay mà đợi thêm một ngày, khỏi hẳn thì mới về.
Lần này đi lâu như vậy, không biết quay về môn phái sẽ nói gì? Gã phải về trong tình trạng khỏe mạnh nhất.
Gã đã có thể hành động và sử dụng linh nguyên, nên việc ăn uống dễ chịu hơn nhiều.
Ăn xong, gã vô liệu, chợt nhớ đến trữ vật không gian của Tô Ngọc Đạo chưa kiểm tra.
Khi trước trọng thương nên chỉ tìm linh đơn liệu thương, tìm được là thôi.
Lại mở trữ vật giới chỉ của y ra, gã chuyển linh thạch và linh đơn sang trữ vật không gian của mình.
Tuy trữ vật giới chỉ của Tô Ngọc Đạo đẳng cấp cao hơn, không gian lớn hơn nhưng đeo lên dễ bị nhận ra, rước phiền không đáng, trữ vật không gian của gã tuy nhỏ nhưng đủ dùng rồi.
Thanh lý xong, nhưng thứ ở sau lộ ra.
Hai ngăn kéo đúc bằng thép, cái bên trái khắc hai thanh cự kiếm đan chéo, bên phải khắc linh văn kỳ dị.
La Hoàn bĩu môi: "Cố bày huyền hư, Đông quốc linh văn đơn giản nhất thôi mà."
Tôn Lập hỏi: "Thế là sao?"
La Hoàn buông hai chữ: "Nguyên liệu."
Tôn Lập mở ra, quả nhiên toàn là nguyên liệu.
Đệ tử Tố Bão sơn được nhồi sọ ý thức "duy ngã độc tôn" nên bọn Sùng Phác khi giảng giải cho Tôn Lập cùng Điền Anh Đông đều nói Tố Bão sơn tuyệt đối là thất đại phái đệ nhất, thất đại phái tuyệt đối là đỉnh nhọn ở Đại Tùy.
Sau này gã mới biết thất đại phái chỉ là trung bình, trên nữa còn nhất lâu song môn. Hai thủ hạ của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng đủ đánh cho Tố Bão sơn liêu xiêu.
Giờ gã càng hiểu địa vị của Tố Bão sơn tại thất đại phái thế nào, so với Ngọc Kiếm sơn trang cũng tệ hơn nhiều.
Tô Ngọc Đạo tu vi không bằng Vọng Minh, địa vị tại môn phái khẳng định kém hơn Vọng Minh. So ra chỉ hơn Vọng Kiếp đã chết trong tay gã một chút nhưng gia tài thì hơn nhiều lần.
Trong cái tủ sắt phân thành ba mươi sáu ngăn, mỗi ngăn bày một nguyên liệu. Từ trên lui xuống là cao thấp rõ ràng.
Sáu loại nguyên liệu trên cùng đều được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp trong tứ phẩm nguyên liệu, tuy có phân thượng trung hạ phẩmnhưng thật sự là tứ phẩm nguyên liệu!
Chỉ số nguyên liệu này, Tố Bão sơn không có quá ba người có thể lấy liền một mạch ra.
Cứ thế bên dưới là ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm, mỗi loại một tầng.
Tôn Lập nhìn một lượt các nguyên liệu, thực tế để cho Võ Diệu xem. Võ Diệu im lặng, gã biết y đang tính cách sử dụng nên không quấy nhiễu.
Sau một tuần trà, Võ Diệu lên tiếng: "Số nguyên liệu này chưa đủ, nhưng thêm khối Thiên đoán thần thiết ngươi sắp lấy được thì đủ."
Tôn Lập hớn hở: "Thật hả? Rèn ra so với Hỏa lôi việt thế nào?"
Võ Diệu nếu có thể tất trợn tròng trắng: "Đã nói rồi đoán khí không phải chế khí, thành phẩm thế nào là trông vào cơ duyên..."
"Bất quá, nếu ngươi có vận khí như lần trước, thành phẩm khẳng định hơn hẳn Hỏa lôi việt."
"Ha ha ha!" Tôn Lập mong chờ.
"Lọ này dược hiệu không cao nhất nhưng an toàn hơn cả. Linh đơn ở đây cũng như Bách minh đơn, công thức chưa được thử nghiệm nhiều nên có tác dụng phụ. Trong số linh đơn liệu thươngcó không ít loại nhanh chóng hồi phục nhưng để lại ẩn hoạn. Lọ này hơi chậm nhưng lại an toàn."
Tôn Lập đương nhiên tin, tạm không nhìn đến những thứ khác trong trữ vật không gian, liệu thương quan trọng hơn.
Gã nghiến răng chui khỏi đại đỉnh, thu đại đỉnh vào trữ vật không gian, rồi từ từ vừa đi tới vách núi, lần tay đến những chỗ đau, hóa ra toàn thân đều đau đớn, nên gã mặc kệ, cố bò đến vách núi mới ngồi xuống thở phào.
Nhìn tinh quang, Tôn Lập dễ chịu hẳn, “Phàm gian nhất thế thiên” chỉ cần có tinh quang thì không có linh dược cũng vậy.
Mở bình ngọc đổ đơn dược ra nuốt, mùi thơm mát tản đi, ngũ tạng lục phủ như lửa đốt đã dịu đi.
Gã ngồi xuống, vận chuyển công pháp. Chu thiên tinh lực chảy vào thể nội, phối hợp với linh đơn, từ từ chữa lành thân thể...
Cả đêm gã đều liệu thương. Lúc mặt trời mọc, chu thiên tinh lực bị đại nhật thần hỏa thay thế, gã đành dừng lại.
Chỉ cần ba đêm nữa, gã sẽ hồi phục tám phần trở lên.
Bất quá hiện tại có thể hành động rồi.
Đại nhật thần hỏa cũng có thể hút vào thể nội, để thần hóa huyệt đạo. La Hoàn và Võ Diệu lúc truyền thụ “Tinh hà chân giải” đã nói sức mạnh căn bản của đại nhật thần hỏa cũng như chu thiên tinh lực.
Nhưng đại nhật thần hỏa quá mạnh, để tu luyện còn thích hợp, để liệu thương... dù được chuyển hóa thì hiệu quả vẫn kém xa chu thiên tinh lực, có khi ngược lại.
Đêm qua lũ về, sinh linh trong núi tử thương vô số. Đến giờ trong núi vẫn yên lặng, tiếng chim tiếng trùng buổi sớm cũng không có.
Bụng Tôn Lập kêu òng ọc. Đói rồi.
Gã chỉ miễn cưỡng hành động được, muốn săn bắn cũng không thể. May mà không ít dã thú bị cơn lũ giết chết, gã tìm được một thi thể, Hỏa lôi việt xuất hiện, cắt lấy phần còn ăn được.
Hỏa lôi việt thò ra, Tôn Lập suýt khóc: pháp khí đắc ý gã vất vả, tốn sáu phần nguyên liệu mới rèn được giờ nứt nẻ, như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Tôn Lập cẩn thận thu lại.
Võ Diệu thở dài: "Hỏa lôi việt so với phi kiếm của Tô Ngọc Đạo kém quá xa về đẳng cấp, đến giờ chưa vỡ là khá lắm rồi."
Tôn Lập thương cảm, dù gì cũng là pháp khí đầu tiên gã tự tay luyện chế, từng lập bao chiến công. Bị hủy thế này thì không ai dễ chịu.
"Không thể chữa được sao?"
Võ Diệu phủ định: "Đấy là chỗ khác nhau giữa đoán khí và chế khí, pháp khí thế này coi như phế, không thể chưa được."
Tôn Lập thở dài, nhưng đành vậy.
Gã lấy Hỏa khôi lợi trảo sau cùng từ trữ vật không gian ra, chuẩn mổ thị dã thú nhưng nhìn kỹ thì thi thể đã trương lên vì ngâm nước, có hơi có mùi thôi, gã vốn không dễ chịu thì sao ăn nổi, liền ném đi.
Dã thú đã chết phần lớn đều thế, Tô Ngọc Đạo đã đạt tới ích cốc, trữ vật không gian không có đồ ăn.
Tôn Lập bất lực, đành lên đỉnh núi thử vận khí. Sơn cốc bị hồng thủy phá hoại, cây cối có quả đều gãy nát, nhưng nơi cao có lẽ còn cây sót lại.
Gã mất hơn một canh giờ mới thở hồng hộc lên được một đỉnh núi không cao lắm, nửa dưới ngọn núi hoang tàn, dấu vết cơn lũ rất rõ, phần trên không hơn bao nhiêu nhưng còn thấy được màu xanh cây cỏ.
Đã giữa thu, đang lúc hái quả, Tôn Lập một lúc, cũng không xui xẻo lắm, trên một dây leo quấn quanh cây cổ thụ tìm được mấy quả dại.
Gã đưa lên ngửi, La Hoàn bảo không có độc, gã liền ngấu nghiến.
Thế cũng đủ no? Ăn vào càng đói, gã tìm khắp núi, chỉ tìm được mười mấy quả dại, ăn vào cũng dễ chịu hơn.
Đến trưa, gã sang đỉnh núi khác, lần này khá may mắn, tìm được một con sóc béo mập.
Con sóc trốn trên ngọn cây, may mắn thoát khỏi cơn lũ nhưng không thoát được "ma trảo".
Gã hào hứng đốt lửa nướng sóc.
Thú kiểu này không to nhưng rất béo, gã lật que xiên trên lửa, mỡ vàng óng nhỏ vào ngọn lửa xèo xèo, mùi thơm nức.
Tôn Lập không khỏi nhớ đến cá nướng của Tô Tiểu Mai, chợt cảm thán: còn cơ hội ăn cá nướng cũng là một loại hạnh phúc đơn giản...
Không có muối, gã cũng vẫn no căng, nằm ngửa trên chạc cây, vừa tiêu hóa thức ăn vừa nhìn sao trời.
No bụng khiến thể nội có cảm giác “sống lại”.
Khi trời đêm ngập sao, gã lại xếp bằng, nuốt hai viên liệu thương linh đơn, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”.
Chu thiên tinh lực chìm vào thể nội, tai gã nghe thấy tiếng nước róc rách, chu thiên tinh lực nhu hòa chưa lành thân thể.
Bất giác lại qua một đêm.
...
Tôn Lập dưỡng thương ba ngày thì khôi phục gần hết nhưng gã không đi ngay mà đợi thêm một ngày, khỏi hẳn thì mới về.
Lần này đi lâu như vậy, không biết quay về môn phái sẽ nói gì? Gã phải về trong tình trạng khỏe mạnh nhất.
Gã đã có thể hành động và sử dụng linh nguyên, nên việc ăn uống dễ chịu hơn nhiều.
Ăn xong, gã vô liệu, chợt nhớ đến trữ vật không gian của Tô Ngọc Đạo chưa kiểm tra.
Khi trước trọng thương nên chỉ tìm linh đơn liệu thương, tìm được là thôi.
Lại mở trữ vật giới chỉ của y ra, gã chuyển linh thạch và linh đơn sang trữ vật không gian của mình.
Tuy trữ vật giới chỉ của Tô Ngọc Đạo đẳng cấp cao hơn, không gian lớn hơn nhưng đeo lên dễ bị nhận ra, rước phiền không đáng, trữ vật không gian của gã tuy nhỏ nhưng đủ dùng rồi.
Thanh lý xong, nhưng thứ ở sau lộ ra.
Hai ngăn kéo đúc bằng thép, cái bên trái khắc hai thanh cự kiếm đan chéo, bên phải khắc linh văn kỳ dị.
La Hoàn bĩu môi: "Cố bày huyền hư, Đông quốc linh văn đơn giản nhất thôi mà."
Tôn Lập hỏi: "Thế là sao?"
La Hoàn buông hai chữ: "Nguyên liệu."
Tôn Lập mở ra, quả nhiên toàn là nguyên liệu.
Đệ tử Tố Bão sơn được nhồi sọ ý thức "duy ngã độc tôn" nên bọn Sùng Phác khi giảng giải cho Tôn Lập cùng Điền Anh Đông đều nói Tố Bão sơn tuyệt đối là thất đại phái đệ nhất, thất đại phái tuyệt đối là đỉnh nhọn ở Đại Tùy.
Sau này gã mới biết thất đại phái chỉ là trung bình, trên nữa còn nhất lâu song môn. Hai thủ hạ của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng đủ đánh cho Tố Bão sơn liêu xiêu.
Giờ gã càng hiểu địa vị của Tố Bão sơn tại thất đại phái thế nào, so với Ngọc Kiếm sơn trang cũng tệ hơn nhiều.
Tô Ngọc Đạo tu vi không bằng Vọng Minh, địa vị tại môn phái khẳng định kém hơn Vọng Minh. So ra chỉ hơn Vọng Kiếp đã chết trong tay gã một chút nhưng gia tài thì hơn nhiều lần.
Trong cái tủ sắt phân thành ba mươi sáu ngăn, mỗi ngăn bày một nguyên liệu. Từ trên lui xuống là cao thấp rõ ràng.
Sáu loại nguyên liệu trên cùng đều được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp trong tứ phẩm nguyên liệu, tuy có phân thượng trung hạ phẩmnhưng thật sự là tứ phẩm nguyên liệu!
Chỉ số nguyên liệu này, Tố Bão sơn không có quá ba người có thể lấy liền một mạch ra.
Cứ thế bên dưới là ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm, mỗi loại một tầng.
Tôn Lập nhìn một lượt các nguyên liệu, thực tế để cho Võ Diệu xem. Võ Diệu im lặng, gã biết y đang tính cách sử dụng nên không quấy nhiễu.
Sau một tuần trà, Võ Diệu lên tiếng: "Số nguyên liệu này chưa đủ, nhưng thêm khối Thiên đoán thần thiết ngươi sắp lấy được thì đủ."
Tôn Lập hớn hở: "Thật hả? Rèn ra so với Hỏa lôi việt thế nào?"
Võ Diệu nếu có thể tất trợn tròng trắng: "Đã nói rồi đoán khí không phải chế khí, thành phẩm thế nào là trông vào cơ duyên..."
"Bất quá, nếu ngươi có vận khí như lần trước, thành phẩm khẳng định hơn hẳn Hỏa lôi việt."
"Ha ha ha!" Tôn Lập mong chờ.
/419
|