Những chuyện xảy ra với bọn yêu tinh Ambrose không biết chút nào cả, bây giờ cậu đang trải nhiệm lại trò chơi tàu lượn siêu tốc phiên bản phù thủy.
Toa xe phi như tên trong đường hầm tối um, thỉnh thoảng mới có mấy ngọn đuốc ven đường ray. Lên xuống trái phải… toa xe tự động rẽ lối… không cần người điều khiển.
Bọn họ ngày càng xuống sâu, Ambrose đoán phải mấy chục dặm bên dưới Luân Đôn, bên ngoài không khí cũng lạnh dần. Thỉnh thoảng có một luồng khí nóng phun ra, Ambrose quay đầu nhìn thì thấy một con rồng khổng lồ.
Con rồng này trông suy dinh dưỡng kinh khủng, nó gầy trơ xương, nhưng cái xương nhô ra lại bị những cái móc sắt ghim lại, thật khiến người ta sởn gai ốc.
Qua khỏi con rồng, bọn họ tiếp tục đi sâu xuống thêm hai dặm nữa, cuối cùng, một tòa tháp xuất hiện trước mặt cậu.
Blordak giới thiệu:
“Đây là tháp Tận Cùng, ý nghĩa cũng như tên, đây là tầng sâu nhất của Gringotts.”
Toa xe tiếp tục lao vào trong tòa tháp, Ambrose cảm nhận được mình phải đi qua hơn mười lớp ma pháp bảo vệ.
Bên trong tòa tháp là một sảnh rộng, xung quanh là các hầm chứa vàng, Blordak dẫn bốn người tới một căn trong đó. Trên tường có khắc “Hầm số 87.”
Mà cái hầm này lại không có ổ khóa, Blordak thận trọng nói:
“Xin các vị lùi lại.”
Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Blordak giải thích:
“Nếu người nào khác một yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn.”
Ambrose gật đầu, cầu nhìn bên trong không thấy vàng bạc hay gì cả, chỉ là một hành lang đen ngòm. Ambrose ánh mắt hỏi Baemyn.
“Đây là hành lang dẫn tới hầm chứa kho báu, bên trong còn có mấy gian chứa đồ nên chúng ta phải vào trong mới thấy.”
Thì ra là vậy, bình thường một gia đình chỉ có một gian hầm trong Gringotts, mà nhà Karling lại có tới mấy gian.
Ambrose theo chân Baemyn bước vào, còn tên yêu tinh bị cho đứng bên ngoài canh cửa, không, là hắn không thể bước vào hầm được.
Vừa bước vào, những cây đuốc trên tường vụt sáng, bây giờ Ambrose có thể nhìn thấy rõ cái hành lang này, nó khá dài, phải hơn một trăm mét.
Căn hầm đầu tiên cậu thấy chứa toàn đồng vàng Galleon, phải tới mấy chục nghìn đồng chứ không ít.
Căn hầm thứ hai là một bộ sưu tập áo giáp, những bộ áo giáp bóng loáng, không dính một hạt bụi nào, trên tường còn có bản đồ của từng lãnh địa cũ của gia tộc.
Căn hầm thứ ba lại là một bộ sưu tập vũ khí, bên trái treo ngay ngắn những thanh kiếm, còn bên phải là những cây đũa phép. Thông thường thì đũa phép sẽ chôn theo phù thủy khi chết, nhưng nhà Karling lại xem chúng như một kỉ vật huy hoàng.
Lại một căn hầm nữa, căn thứ tư rồi, bên trong nó là ba hàng dài các giá đồ, bên trên đặt vô số là đồ trang trí, cốc, bình hoa, chén đĩa,... vân... vân… tất cả đều có lịch sử cụ thể từng giai đoạn.
Đây là căn hầm thứ năm, nó là một thư viện cổ, tất cả những cuốn sách đều ngả màu vàng ối. Những cuốn sách cổ nhất được viết trên mai rùa, trên vỏ cây, rồi tới những cuốn viết trên da, cả da người lẫn da động vật, rồi mới tới những cuốn sách bằng giấy.
“Chúng ta phải tìm trong đống sách này hả bác.” Ambrose nhìn thư viện nói.
“Chưa, trước hết chúng ta tới xem gia phả của dòng họ Karling trước, xem có manh mối già không, rồi mới khoanh vùng tìm sách…” Baemyn nói.
Thế là cả bốn người tiếp tục đi vào sâu hơn, họ lại gặp một căn hầm nữa, bên trong đặt rất ít đồ, nhưng chúng là thứ quý giá nhất, Ambrose nhìn thấy ngay trung tâm đặt một chiếc vương miện, bên trái của nó là một cây quyền trượng, còn bên phải là một cái hộp tròn tròn.
Xung quanh hầm có rất nhiều thứ khác, tất cả chúng đều lơ lửng trên không cách bệ đỡ bên dưới khoảng mười xen ti mét.
Baemyn giới thiệu nói:
“Hầm thứ sáu là nơi lưu giữ những thứ gắn liền với lịch sử huy hoàng của nhà Karling, những đồ này không thể lấy ra được, chúng bị phù phép một thứ bùa ngăn cấm vĩnh viễn.”
Vậy coi như nó là nhà bảo tàng của gia tộc đi, Ambrose tiếp tục bước tới căn phòng cuối cùng, nó phải nói là vô cùng rộng và cao.
Giữa căn phòng có một bộ bàn ghế bằng da, bên cạnh có một cái bàn dài. Đây chắc cũng là nơi đọc sách.
Vì sao căn phòng lại cao như vậy, bởi vì trên bức tường đối diện cửa vào ghi lại gia phả của nhà Karling. Tít trên cùng là tổ tiên của nhà Karling.
Ambrose ngước đầu lên, cụ tổ đầu tiên của nhà Karling không phải một người mà lại là hai dòng họ khác: Pippinids và Arnulfings.
Theo ở đây ghi là hai dòng họ kết thúc từ thế kỉ thứ bảy sau công nguyên, rồi sau đó mới đổi thành nhà Karling. Như vậy nhà Karling có ít nhất hơn một nghìn ba trăm năm lịch sử.
Tiếp theo người khai sáng ra nhà Karling là Charles Martel Karling tại Pháp. ông này có năm người con chính thống, trong đó có ba cô con gái lần lượt là Hiltrud, Aldana và Landres; hai người con trai là Pippin và Carloman. Còn có một đứa con trai ngoài dã thú nữa tên là Grifo.
Cứ như vậy, ba đứa con trai nhà Karling tiếp tục sinh con đẻ cái, tới ba trăm năm sau, (tức là cách đây khoảng một nghìn năm) thì một biến cố gì đó xảy ra.
Rất nhiều, phải tới chín phần mười thành viên trong gia tộc bị chết, rất nhiều chi nhánh bị cắt cụt. Phải có một chuyện gì đã xảy ra…
Sau biến cố, những người còn lại lại tiếp tục sinh sôi, đẻ con sinh cháu, cho tới thế kỉ XIV là thời điểm cường thịnh nhất của gia tộc (thấy số lượng thành viên nhiều nhất).
Nhưng mà sau đó, các chi nhánh biến mất dần từ mươi tám, xuống tới mười năm chi trong thế kỉ XV, xuống tiếp đến năm vào thế kỉ XVII, cho tới nay chỉ còn Ambrose là người duy nhất còn lại.
Cậu nhìn tầng gia phả cuối cùng chỉ có mỗi tên cậu. Thật là một bí ẩn, một gia tộc khổng lồ lại bị ‘gọt’ dần (theo đúng nghĩa đen) như vậy.
Không lẽ có một lời nguyền hay một kẻ thù của nhà Karling đang cố hết sức tiêu diệt gia tộc này.
Ambrose không phải tên ngu, xem ra cậu phải đối mặt với kẻ thù không chỉ là Voldemort, có thể còn có bọn khác.
Chủ nhân cây đũa phép cũng ở một nghìn năm trước, cũng vào thời gian đó số lượng thành viên trong gia tộc biến giảm nghiêm trong. Ambrose phải tìm hiểu biến cố này là gì mới được.
Xác định được phương hướng, Ambrose bốn người đều tập chung trong thư viện tìm bất kì tài liệu nào liên quan tới khoảng thời gian một nghìn năm về trước.
Mất cả buổi, nhưng bọn họ không thấy thứ gì liên quan, tất cả những tài liệu đấy như bị dọn sạch, bên trong đóng sách, có ghi lại một bút tích của một người tên là Carl. J. C. Karling.
Ông ta có vẻ cũng tìm hiểu về lịch sử gia tộc, nhưng mọi đầu mối đã biến mất, ông ta viết rằng: Vào năm 1000 sau công nguyên, tất cả các tư liệu lịch sử đều biến mất, chính ông cũng không thể tìm thấy bất kì manh mối nào, ông ta gọi năm đó là một khoảng trống của lịch sử phù thủy.
Toa xe phi như tên trong đường hầm tối um, thỉnh thoảng mới có mấy ngọn đuốc ven đường ray. Lên xuống trái phải… toa xe tự động rẽ lối… không cần người điều khiển.
Bọn họ ngày càng xuống sâu, Ambrose đoán phải mấy chục dặm bên dưới Luân Đôn, bên ngoài không khí cũng lạnh dần. Thỉnh thoảng có một luồng khí nóng phun ra, Ambrose quay đầu nhìn thì thấy một con rồng khổng lồ.
Con rồng này trông suy dinh dưỡng kinh khủng, nó gầy trơ xương, nhưng cái xương nhô ra lại bị những cái móc sắt ghim lại, thật khiến người ta sởn gai ốc.
Qua khỏi con rồng, bọn họ tiếp tục đi sâu xuống thêm hai dặm nữa, cuối cùng, một tòa tháp xuất hiện trước mặt cậu.
Blordak giới thiệu:
“Đây là tháp Tận Cùng, ý nghĩa cũng như tên, đây là tầng sâu nhất của Gringotts.”
Toa xe tiếp tục lao vào trong tòa tháp, Ambrose cảm nhận được mình phải đi qua hơn mười lớp ma pháp bảo vệ.
Bên trong tòa tháp là một sảnh rộng, xung quanh là các hầm chứa vàng, Blordak dẫn bốn người tới một căn trong đó. Trên tường có khắc “Hầm số 87.”
Mà cái hầm này lại không có ổ khóa, Blordak thận trọng nói:
“Xin các vị lùi lại.”
Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Blordak giải thích:
“Nếu người nào khác một yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn.”
Ambrose gật đầu, cầu nhìn bên trong không thấy vàng bạc hay gì cả, chỉ là một hành lang đen ngòm. Ambrose ánh mắt hỏi Baemyn.
“Đây là hành lang dẫn tới hầm chứa kho báu, bên trong còn có mấy gian chứa đồ nên chúng ta phải vào trong mới thấy.”
Thì ra là vậy, bình thường một gia đình chỉ có một gian hầm trong Gringotts, mà nhà Karling lại có tới mấy gian.
Ambrose theo chân Baemyn bước vào, còn tên yêu tinh bị cho đứng bên ngoài canh cửa, không, là hắn không thể bước vào hầm được.
Vừa bước vào, những cây đuốc trên tường vụt sáng, bây giờ Ambrose có thể nhìn thấy rõ cái hành lang này, nó khá dài, phải hơn một trăm mét.
Căn hầm đầu tiên cậu thấy chứa toàn đồng vàng Galleon, phải tới mấy chục nghìn đồng chứ không ít.
Căn hầm thứ hai là một bộ sưu tập áo giáp, những bộ áo giáp bóng loáng, không dính một hạt bụi nào, trên tường còn có bản đồ của từng lãnh địa cũ của gia tộc.
Căn hầm thứ ba lại là một bộ sưu tập vũ khí, bên trái treo ngay ngắn những thanh kiếm, còn bên phải là những cây đũa phép. Thông thường thì đũa phép sẽ chôn theo phù thủy khi chết, nhưng nhà Karling lại xem chúng như một kỉ vật huy hoàng.
Lại một căn hầm nữa, căn thứ tư rồi, bên trong nó là ba hàng dài các giá đồ, bên trên đặt vô số là đồ trang trí, cốc, bình hoa, chén đĩa,... vân... vân… tất cả đều có lịch sử cụ thể từng giai đoạn.
Đây là căn hầm thứ năm, nó là một thư viện cổ, tất cả những cuốn sách đều ngả màu vàng ối. Những cuốn sách cổ nhất được viết trên mai rùa, trên vỏ cây, rồi tới những cuốn viết trên da, cả da người lẫn da động vật, rồi mới tới những cuốn sách bằng giấy.
“Chúng ta phải tìm trong đống sách này hả bác.” Ambrose nhìn thư viện nói.
“Chưa, trước hết chúng ta tới xem gia phả của dòng họ Karling trước, xem có manh mối già không, rồi mới khoanh vùng tìm sách…” Baemyn nói.
Thế là cả bốn người tiếp tục đi vào sâu hơn, họ lại gặp một căn hầm nữa, bên trong đặt rất ít đồ, nhưng chúng là thứ quý giá nhất, Ambrose nhìn thấy ngay trung tâm đặt một chiếc vương miện, bên trái của nó là một cây quyền trượng, còn bên phải là một cái hộp tròn tròn.
Xung quanh hầm có rất nhiều thứ khác, tất cả chúng đều lơ lửng trên không cách bệ đỡ bên dưới khoảng mười xen ti mét.
Baemyn giới thiệu nói:
“Hầm thứ sáu là nơi lưu giữ những thứ gắn liền với lịch sử huy hoàng của nhà Karling, những đồ này không thể lấy ra được, chúng bị phù phép một thứ bùa ngăn cấm vĩnh viễn.”
Vậy coi như nó là nhà bảo tàng của gia tộc đi, Ambrose tiếp tục bước tới căn phòng cuối cùng, nó phải nói là vô cùng rộng và cao.
Giữa căn phòng có một bộ bàn ghế bằng da, bên cạnh có một cái bàn dài. Đây chắc cũng là nơi đọc sách.
Vì sao căn phòng lại cao như vậy, bởi vì trên bức tường đối diện cửa vào ghi lại gia phả của nhà Karling. Tít trên cùng là tổ tiên của nhà Karling.
Ambrose ngước đầu lên, cụ tổ đầu tiên của nhà Karling không phải một người mà lại là hai dòng họ khác: Pippinids và Arnulfings.
Theo ở đây ghi là hai dòng họ kết thúc từ thế kỉ thứ bảy sau công nguyên, rồi sau đó mới đổi thành nhà Karling. Như vậy nhà Karling có ít nhất hơn một nghìn ba trăm năm lịch sử.
Tiếp theo người khai sáng ra nhà Karling là Charles Martel Karling tại Pháp. ông này có năm người con chính thống, trong đó có ba cô con gái lần lượt là Hiltrud, Aldana và Landres; hai người con trai là Pippin và Carloman. Còn có một đứa con trai ngoài dã thú nữa tên là Grifo.
Cứ như vậy, ba đứa con trai nhà Karling tiếp tục sinh con đẻ cái, tới ba trăm năm sau, (tức là cách đây khoảng một nghìn năm) thì một biến cố gì đó xảy ra.
Rất nhiều, phải tới chín phần mười thành viên trong gia tộc bị chết, rất nhiều chi nhánh bị cắt cụt. Phải có một chuyện gì đã xảy ra…
Sau biến cố, những người còn lại lại tiếp tục sinh sôi, đẻ con sinh cháu, cho tới thế kỉ XIV là thời điểm cường thịnh nhất của gia tộc (thấy số lượng thành viên nhiều nhất).
Nhưng mà sau đó, các chi nhánh biến mất dần từ mươi tám, xuống tới mười năm chi trong thế kỉ XV, xuống tiếp đến năm vào thế kỉ XVII, cho tới nay chỉ còn Ambrose là người duy nhất còn lại.
Cậu nhìn tầng gia phả cuối cùng chỉ có mỗi tên cậu. Thật là một bí ẩn, một gia tộc khổng lồ lại bị ‘gọt’ dần (theo đúng nghĩa đen) như vậy.
Không lẽ có một lời nguyền hay một kẻ thù của nhà Karling đang cố hết sức tiêu diệt gia tộc này.
Ambrose không phải tên ngu, xem ra cậu phải đối mặt với kẻ thù không chỉ là Voldemort, có thể còn có bọn khác.
Chủ nhân cây đũa phép cũng ở một nghìn năm trước, cũng vào thời gian đó số lượng thành viên trong gia tộc biến giảm nghiêm trong. Ambrose phải tìm hiểu biến cố này là gì mới được.
Xác định được phương hướng, Ambrose bốn người đều tập chung trong thư viện tìm bất kì tài liệu nào liên quan tới khoảng thời gian một nghìn năm về trước.
Mất cả buổi, nhưng bọn họ không thấy thứ gì liên quan, tất cả những tài liệu đấy như bị dọn sạch, bên trong đóng sách, có ghi lại một bút tích của một người tên là Carl. J. C. Karling.
Ông ta có vẻ cũng tìm hiểu về lịch sử gia tộc, nhưng mọi đầu mối đã biến mất, ông ta viết rằng: Vào năm 1000 sau công nguyên, tất cả các tư liệu lịch sử đều biến mất, chính ông cũng không thể tìm thấy bất kì manh mối nào, ông ta gọi năm đó là một khoảng trống của lịch sử phù thủy.
/565
|