Nói xong hai đứa đều nhìn Deus mong cậu ta trả lời nghi vấn này.
Thấy thế, Deus bèn nói:
“Mấy bạn ném thử cây pháp trượng vào trong hồ nước thử xem, ai biết lại được….”
Fayola không nghĩ lại đơn giản như thế, cô bé hỏi lại một lần nữa:
“Phải vậy không, Dues cậu không đùa mình chứ…”
“Tin hay không tùy bạn….” Dues hơi bực mình nói, nó vốn rất khó chịu vì không tìm ra bí mật của cái xác cây Táo vàng này, lại bị hai đứa bé không tin tưởng, thật bực mình…
Fayola nghe vậy cũng đành bỏ cây pháp trượng xuống hồ nước, cây pháp trượng vừa rơi xuống thì tỏa sáng, một thứ ánh sáng nửa đỏ nửa xanh hết sức lạ….
“Mình thấy chúng ta lên lùi lại…” Ambrose nhắc nhở.
Cả bọn nghe vậy đồng loạt lùi lại mười mét, chúng nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng trới mắt, nhiệt độ trong không khí bắt đầu thay đổi lúc thì nóng hừng hực khi thì lạnh cóng cả chân tay.
====
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Cả bọn nghe thấy mấy tiếng nổ lớn, không giống tiếng sét đánh hơn, từ chỗ lấp, Ambrose ngó mắt ra nhìn, cậu thấy xung quanh cái cây bây giờ toàn là hơi nước, bên trong nó lóe lên từng ánh sét chói mắt.
Khung cảnh như một đám mây giông ngay sát mặt đất vậy.
Mười phút tiếp theo, đám mây mới có dấu hiệu tan dần, sau đó nó biến mất hoàn toàn, để lại một cây pháp trượng đang trôi lơ lửng giữa không khí.
Điều tiếp theo làm hai đứa sợ hết hồn, một bóng người xuất hiện, cái bóng người này trong suốt, đó là một hồn ma….
Hồn ma này mặc bên ngoài một chiếc áo choàng rộng rãi, nó trôi bồng bềnh xung quanh ông ta, phải, đây là hồn ma của một ông lão, trong ông trả chỉ trẻ hơn Ẩn sĩ một tý xíu.
Hồn ma mở miệng già nua nói:
“Ta biết các vị đang ở đây, ra đi….”
Oa, hồn ma này nói được và ông ta lại phát hiện ra Ambrose ba người. Thấy vậy cả bọn lần lượt đi ra, Ambrose thấp giọng hỏi:
“Ông là ai?”
“Ông thật là hồn ma…” Fayola bổ sung.
“Không ta không phải hồn ma, ta chỉ là một tàn hồn thôi, nếu không phải hai đứa tỉnh lại ta, thì có khi ta sẽ tiêu tán mất…” Hồn ma du dương nói.
“Một linh hồn…” Ambrose hai người bật thốt lên…
“Phải, ta là Leolacdo Duvanhkate, một vị bán thần cấp ma pháp sư….”
“Bán thần…” Fayola kinh ngạc thốt lên. Đây là ma pháp sư mạnh nhất mà cô gặp phải. Cô bé nói:
“Tại sao ngài lại ở trong cây pháp trượng của cháu…”
“Ồ hóa ra Aquaetigni hiện tại trong tay cháu, ồ, xem ra cháu cũng học phép thuật từ quyển sách của
ta…” Linh hồn mân mi cây pháp trượng nói.
“Sách của ngài…” Fayola không hiểu nói “Cháu học phép thuật từ một phù thủy khác.” Nói xong, cô bé lấy ra bảy quyến sách ma pháp ra.
Thấy vậy, Bán thần pháp sư cười nói:
“Đúng vậy, chính là bảy cuốn sách ta viết… con gái, con thử niệm ‘Noe wite tue noen nosu’ xem…”
Fayola làm theo, thế mà trên bìa cuốn sách lại xuất hiện một dòng chữ ghi: “Leolacdo Duvanhkate.”
Thật đúng ông ta viết, xem ra phù thủy trắng chỉ may mắn nhặt được thôi. Không có quan hệ gì với ông Bán thần này…
Fayola muốn hỏi thêm nhưng ông bán thần đã ra hiệu cho cô bé im lặng, ông nói:
“Ta không còn nhiều thời gian, ta hỏi luôn. Con gái, con có muốn bái ta làm thầy không?”
“Cháu…” Fayola đưa mắt nhìn Ambrose, thấy cậu ta gật đầu, cô bé cúng không ngại nữa nói:
“Cháu đồng ý…”
(Ngu gì mà không bái, ông ta là một Bán thần đấy, xin nhắc lại một lần nữa, MỘT BÁN THẦN. Main nội tâm gào thét)
“Tốt tốt lắm… không ngờ lúc sắp biến mất ta Duvanhkate lại nhận được một học đồ xuất sắc như con…”
Bán thần pháp sư liếc mắt cũng có thể nhận ra tuổi tác và tu vi của Fayola, chính ông khi bằng tuổi cô bé cũng không giỏi như vậy…
“Sư phụ, ngài không phải là người ở thế giới này ạ?” Fayola thình lình hỏi.
“Đúng vậy, khi đó ta gặp phải mai phục liều mình tự bạo, may mắn một sợi tàn hồn của ta theo cây pháp trượng này chạy thoát được, vốn ta định chờ mấy năm sau trở lại trả thù, nhưng không ngờ ta lại lạc đường bên trong thời không đường hầm…”
“Cũng phải tới hơn một nghìn năm có ít… tới khi ta tìm được một thế giới thì ta đã lực cạn rồi, chỉ biết ngủ say thôi….”
“Cũng không biết qua bao nhiêu năm, ta lại mới tỉnh lại ở đây…”
Xem ra đã là bán thần cũng có thể bị giết chết, Ambrose không khỏi cảm thán ông lão.
“Con gái, ta để lại toàn bộ tri thức của mình cho con…”
Nói xong ông phất tay, chiếc ma trượng bay tới bên cạnh Fayola, cô bé cầm lấy nó, rồi trong nháy mắt, Fayola có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ bên trong cây pháp trượng không còn là một không gian nhỏ bé như trước, mà là một thư viện đại ngàn là sách với sách…
“Đây là…” Fayola hỏi Bán thần.
“Đây là tích lũy của cả cuộc đời ta, cũng chính vì nó mà ta bị truy sát nửa đời, nhưng nếu chọn lại ta cũng không hối tiếc….” Bán thần hồi tưởng lại, có vẻ ông cũng là người có chuyện xưa.
Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói:
“Quyển sách này ghi lại kinh nghiệm tu luyện của cả cuộc đời ta, nếu con làm theo thì chắc chắn sẽ trở thành Cấp 8 Đại ma đạo sư, còn về bán thần thì ta cũng phải rất may mắn mới đột phá được…” Nói tới đây ông ta lại thở dài.
Bán thần pháp sư lại biến ra một cuốn sách đưa tới trước mặt cô bé.
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Fayola hai tay nhận cuốn sách nghiêm giọng nói.
“Rất tốt, một chuyện khác, là bên trong Aquaetigni (tên cây pháp trượng) có ghi lại tọa độ không gian của thế giới ta, nếu con có thể trở lại đó - thì bên trong pháp trượng còn có một tấm bản đồ, nó ghi lại manh mối đột phá Bán thần.”
“Đột phá Bán thần, không phải thành thần chứ?” Fayola thắc mắc.
“Không con gái, ta cũng không biết, thế giới của ta đã mấy chục nghìn năm không có ai đật tới tầng thứ như vậy… Nhưng mà ta tin con có thể.”
Ông lão nói rồi ông ta nhìn về phía cái cậy Táo vàng nói tiếp:
“Không thể tin được tại một thế giới nhỏ bé như vậy lại có một cái Cây thế giới. Nếu con có thể đạt được sự chấp nhận của nó thì không gian trưởng thành của con là vô hạn.”
“Nhưng thưa thầy, con thấy là nó đã chết rồi…”
“Ha ha… Thật ngây thơ, con nghĩ là cây thế giới dễ dàng chết như vậy sao…” Bán thần cười lớn, mỗi tiếng cười của ông ta như một cái tát thật mạnh vào mặt Deus. Chính cậu ta vừa to mồm cây táo vàng đã chết.
Nhìn ánh mắt không hiểu của Fayola, ông ta giải thích:
“Tuy ta không biết tại sao cái cây này lại bị tàn phá tới như vậy, nhưng bên trong thật sâu trong gốc cây, vẫn còn một mầm sống, thường là mầm sống này sẽ tiếp tục ngủ say cho tới tận khi thế giới này sụp đổ, rồi nó sẽ lại góp nhặt phần còn lại của thế giới để sống lại.”
Ambrose ba người bây giờ mới biết điều này, Ambrose giờ mới có cơ hội lên tiếng:
“Thưa ngài Bán thần, có cách nào để cây Táo vàng sống lại nhanh hơn không ạ?”
“Có cách, chỉ cần ta ra tay kích thích nó một tí là được, nhưng như vậy sẽ đẩy nhanh quá trình già yếu của thế giới, bây giờ nó có khoảng ba trăm nghìn năm tuổi thọ, nếu ta ra tay thì nó chỉ còn có hơn một nghìn năm trăm năm thôi…” Bán thần pháp sư từ tốn trả lời.
“Nếu thế giới hủy diệt thì tất cả mọi người bên trong cũng sẽ…” Fayola hỏi dò.
“Sẽ chết hết, con gái của ta…”
Thấy thế, Deus bèn nói:
“Mấy bạn ném thử cây pháp trượng vào trong hồ nước thử xem, ai biết lại được….”
Fayola không nghĩ lại đơn giản như thế, cô bé hỏi lại một lần nữa:
“Phải vậy không, Dues cậu không đùa mình chứ…”
“Tin hay không tùy bạn….” Dues hơi bực mình nói, nó vốn rất khó chịu vì không tìm ra bí mật của cái xác cây Táo vàng này, lại bị hai đứa bé không tin tưởng, thật bực mình…
Fayola nghe vậy cũng đành bỏ cây pháp trượng xuống hồ nước, cây pháp trượng vừa rơi xuống thì tỏa sáng, một thứ ánh sáng nửa đỏ nửa xanh hết sức lạ….
“Mình thấy chúng ta lên lùi lại…” Ambrose nhắc nhở.
Cả bọn nghe vậy đồng loạt lùi lại mười mét, chúng nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng trới mắt, nhiệt độ trong không khí bắt đầu thay đổi lúc thì nóng hừng hực khi thì lạnh cóng cả chân tay.
====
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Cả bọn nghe thấy mấy tiếng nổ lớn, không giống tiếng sét đánh hơn, từ chỗ lấp, Ambrose ngó mắt ra nhìn, cậu thấy xung quanh cái cây bây giờ toàn là hơi nước, bên trong nó lóe lên từng ánh sét chói mắt.
Khung cảnh như một đám mây giông ngay sát mặt đất vậy.
Mười phút tiếp theo, đám mây mới có dấu hiệu tan dần, sau đó nó biến mất hoàn toàn, để lại một cây pháp trượng đang trôi lơ lửng giữa không khí.
Điều tiếp theo làm hai đứa sợ hết hồn, một bóng người xuất hiện, cái bóng người này trong suốt, đó là một hồn ma….
Hồn ma này mặc bên ngoài một chiếc áo choàng rộng rãi, nó trôi bồng bềnh xung quanh ông ta, phải, đây là hồn ma của một ông lão, trong ông trả chỉ trẻ hơn Ẩn sĩ một tý xíu.
Hồn ma mở miệng già nua nói:
“Ta biết các vị đang ở đây, ra đi….”
Oa, hồn ma này nói được và ông ta lại phát hiện ra Ambrose ba người. Thấy vậy cả bọn lần lượt đi ra, Ambrose thấp giọng hỏi:
“Ông là ai?”
“Ông thật là hồn ma…” Fayola bổ sung.
“Không ta không phải hồn ma, ta chỉ là một tàn hồn thôi, nếu không phải hai đứa tỉnh lại ta, thì có khi ta sẽ tiêu tán mất…” Hồn ma du dương nói.
“Một linh hồn…” Ambrose hai người bật thốt lên…
“Phải, ta là Leolacdo Duvanhkate, một vị bán thần cấp ma pháp sư….”
“Bán thần…” Fayola kinh ngạc thốt lên. Đây là ma pháp sư mạnh nhất mà cô gặp phải. Cô bé nói:
“Tại sao ngài lại ở trong cây pháp trượng của cháu…”
“Ồ hóa ra Aquaetigni hiện tại trong tay cháu, ồ, xem ra cháu cũng học phép thuật từ quyển sách của
ta…” Linh hồn mân mi cây pháp trượng nói.
“Sách của ngài…” Fayola không hiểu nói “Cháu học phép thuật từ một phù thủy khác.” Nói xong, cô bé lấy ra bảy quyến sách ma pháp ra.
Thấy vậy, Bán thần pháp sư cười nói:
“Đúng vậy, chính là bảy cuốn sách ta viết… con gái, con thử niệm ‘Noe wite tue noen nosu’ xem…”
Fayola làm theo, thế mà trên bìa cuốn sách lại xuất hiện một dòng chữ ghi: “Leolacdo Duvanhkate.”
Thật đúng ông ta viết, xem ra phù thủy trắng chỉ may mắn nhặt được thôi. Không có quan hệ gì với ông Bán thần này…
Fayola muốn hỏi thêm nhưng ông bán thần đã ra hiệu cho cô bé im lặng, ông nói:
“Ta không còn nhiều thời gian, ta hỏi luôn. Con gái, con có muốn bái ta làm thầy không?”
“Cháu…” Fayola đưa mắt nhìn Ambrose, thấy cậu ta gật đầu, cô bé cúng không ngại nữa nói:
“Cháu đồng ý…”
(Ngu gì mà không bái, ông ta là một Bán thần đấy, xin nhắc lại một lần nữa, MỘT BÁN THẦN. Main nội tâm gào thét)
“Tốt tốt lắm… không ngờ lúc sắp biến mất ta Duvanhkate lại nhận được một học đồ xuất sắc như con…”
Bán thần pháp sư liếc mắt cũng có thể nhận ra tuổi tác và tu vi của Fayola, chính ông khi bằng tuổi cô bé cũng không giỏi như vậy…
“Sư phụ, ngài không phải là người ở thế giới này ạ?” Fayola thình lình hỏi.
“Đúng vậy, khi đó ta gặp phải mai phục liều mình tự bạo, may mắn một sợi tàn hồn của ta theo cây pháp trượng này chạy thoát được, vốn ta định chờ mấy năm sau trở lại trả thù, nhưng không ngờ ta lại lạc đường bên trong thời không đường hầm…”
“Cũng phải tới hơn một nghìn năm có ít… tới khi ta tìm được một thế giới thì ta đã lực cạn rồi, chỉ biết ngủ say thôi….”
“Cũng không biết qua bao nhiêu năm, ta lại mới tỉnh lại ở đây…”
Xem ra đã là bán thần cũng có thể bị giết chết, Ambrose không khỏi cảm thán ông lão.
“Con gái, ta để lại toàn bộ tri thức của mình cho con…”
Nói xong ông phất tay, chiếc ma trượng bay tới bên cạnh Fayola, cô bé cầm lấy nó, rồi trong nháy mắt, Fayola có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ bên trong cây pháp trượng không còn là một không gian nhỏ bé như trước, mà là một thư viện đại ngàn là sách với sách…
“Đây là…” Fayola hỏi Bán thần.
“Đây là tích lũy của cả cuộc đời ta, cũng chính vì nó mà ta bị truy sát nửa đời, nhưng nếu chọn lại ta cũng không hối tiếc….” Bán thần hồi tưởng lại, có vẻ ông cũng là người có chuyện xưa.
Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói:
“Quyển sách này ghi lại kinh nghiệm tu luyện của cả cuộc đời ta, nếu con làm theo thì chắc chắn sẽ trở thành Cấp 8 Đại ma đạo sư, còn về bán thần thì ta cũng phải rất may mắn mới đột phá được…” Nói tới đây ông ta lại thở dài.
Bán thần pháp sư lại biến ra một cuốn sách đưa tới trước mặt cô bé.
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Fayola hai tay nhận cuốn sách nghiêm giọng nói.
“Rất tốt, một chuyện khác, là bên trong Aquaetigni (tên cây pháp trượng) có ghi lại tọa độ không gian của thế giới ta, nếu con có thể trở lại đó - thì bên trong pháp trượng còn có một tấm bản đồ, nó ghi lại manh mối đột phá Bán thần.”
“Đột phá Bán thần, không phải thành thần chứ?” Fayola thắc mắc.
“Không con gái, ta cũng không biết, thế giới của ta đã mấy chục nghìn năm không có ai đật tới tầng thứ như vậy… Nhưng mà ta tin con có thể.”
Ông lão nói rồi ông ta nhìn về phía cái cậy Táo vàng nói tiếp:
“Không thể tin được tại một thế giới nhỏ bé như vậy lại có một cái Cây thế giới. Nếu con có thể đạt được sự chấp nhận của nó thì không gian trưởng thành của con là vô hạn.”
“Nhưng thưa thầy, con thấy là nó đã chết rồi…”
“Ha ha… Thật ngây thơ, con nghĩ là cây thế giới dễ dàng chết như vậy sao…” Bán thần cười lớn, mỗi tiếng cười của ông ta như một cái tát thật mạnh vào mặt Deus. Chính cậu ta vừa to mồm cây táo vàng đã chết.
Nhìn ánh mắt không hiểu của Fayola, ông ta giải thích:
“Tuy ta không biết tại sao cái cây này lại bị tàn phá tới như vậy, nhưng bên trong thật sâu trong gốc cây, vẫn còn một mầm sống, thường là mầm sống này sẽ tiếp tục ngủ say cho tới tận khi thế giới này sụp đổ, rồi nó sẽ lại góp nhặt phần còn lại của thế giới để sống lại.”
Ambrose ba người bây giờ mới biết điều này, Ambrose giờ mới có cơ hội lên tiếng:
“Thưa ngài Bán thần, có cách nào để cây Táo vàng sống lại nhanh hơn không ạ?”
“Có cách, chỉ cần ta ra tay kích thích nó một tí là được, nhưng như vậy sẽ đẩy nhanh quá trình già yếu của thế giới, bây giờ nó có khoảng ba trăm nghìn năm tuổi thọ, nếu ta ra tay thì nó chỉ còn có hơn một nghìn năm trăm năm thôi…” Bán thần pháp sư từ tốn trả lời.
“Nếu thế giới hủy diệt thì tất cả mọi người bên trong cũng sẽ…” Fayola hỏi dò.
“Sẽ chết hết, con gái của ta…”
/565
|