Sau khi vào thành, Shasta cảm thấy hơi bất an hỏi Ambrose:
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Hay là rời khỏi thành phố luôn…”
“Ngu ngốc, giờ chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn, nước uống, chúng ta còn phải băng qua Sa mạc lớn nữa!” Aravis không nể mặt nói.
“Đúng vậy, chúng ta hết lương thực rồi.” Bree cũng đồng ý nói.
Ambrose giật mình lườm Bree một cái nói:
“Trật tự, một con ngựa không thể nói…”
Thấy Bree cúi đầu giả làm ngựa không nói nữa, Ambrose mới nói tiếp:
“Chúng ta trước tìm một nơi dùng chân, Bree tìm một khách sạn, ngày mai bắt đầu xuất phát.”
Trong nhóm chỉ có một mình Bree biết đường, còn Aravis thì thôi đi, cô bé chỉ ngồi kiệu bên trong một vòng thị vệ và nô lệ, cô bé biết đường mới lạ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Tránh đường! Tránh đường! Tránh đường cho ông hoàng tộc người Trắng, thượng khách của Tisroc (Thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế), tránh đường cho vua xứ Narnia!”
Trước mặt bọn họ, một đoàn người xuất hiện, mấy tên lính đi trước mở đường, phía nhau là một ông hoàng, đó là Edmun.
Ambrose ba người cố nép sang một bên lề, nghe thấy Narnia cả bọn dừng lại. Một người đàn bà với một cái sọt đầy lèn trên tay đi ngay phía sau họ, dúi thật mạnh cái sọt lên vai Shasta và nói: “Đi đi chứ, mày là cái thá gì mà dám xô đẩy vậy?”
Bà ta giơ cái gật quật Shasta một phát nhưng tới giờ bà mới nhìn thấy Ambrose và bà chợt nhận ra cậu bé mình đánh là một tên hầu của quý tộc, bà run rẩy quỳ xuống nói:
“Lạy… lạy đức Tarkaan, thứ lỗi cho tôi, tôi không có ý định tấn công ngài… Hu hu…”
Bà ta khóc òa lên cầu xin, thấy vậy mặt Ambrose đen lại, cậu có làm gì bà ta đâu. Đây là lúc cậu cần làm nhạt sự tồn tại của mình, bà này lại gây chú ý như vậy, Ambrose nhìn xung quanh thấy nhiều người chú ý tới phía cậu.
Ngay sau đó, một tiếng nói vang lên: “Xin nhường đường…”
Ambrose quay đầu lại thì thấy Edmun tiến tới, cậu tưởng rằng cậu ta nhận ra mình không ngờ cậu ta lại tóm lấy vay Shasta và nói:
“Nó đây rồi! Kẻ đào tẩu đây rồi!”
Vừa nói xong, Edmun cho Shasta một cái bạt tai nhớ đời, cậu ta cau mày nói thêm:
“Thật đáng xấu hổ, cậu hoàng tử nhỏ! Thật là nhục nhã và xấu hổ. Đôi mắt nữ hoàng Susan đỏ mọng lên vì lo lắng. Cháu đã làm gì vậy? Trốn khỏi nhà suốt đêm! Cháu đã ở đâu vậy?”
Shasta không hiểu điều gì đang xảy ra với mình, đầu tiên là bị một gậy vào đầu trừ trên trời rơi xuống, tiếp lại bị tóm lại rồi ăn một cái tát. Cậu bé một bên má con tê tê, nó chỉ biết cố trốn dưới thân hình con ngựa Bree và cố lẩn vào đám đông nếu nó có cơ hội cuối cùng, nhưng những người tóc vàng đã quây tròn quanh nó và túm chặt lấy nó.
Shasta muốn cầu cứu Bree, nhưng Bree không có ý định để cho tất cả mọi người trong đám đông biết nó có thể nói được. Còn về phần Aravis, thậm chí Shastasta còn không dám nhìn nó vì sợ sẽ thu hút sự chú ý. Không còn cách nào khác, Shasta đưa mắt cầu cứu Ambrose.
Ambrose thấy Shasta bị tóm cũng không khoanh tay làm ngơ, cậu trầm giọng nói:
“Xin lỗi, các vị hình như đang tóm lấy kẻ dắt ngựa của tôi.”
Edmun lúc này mới chú ý tới Ambrose, cậu ta thấy một thằng bé trang phục sang trọng, lại nhìn tư thế của Shasta, Edmun không thể hiểu tại sao hoàng tử nhỏ này lại thành một tên tùy tùng.
Rõ ràng, Edmun nhầm Shasta với một vị hoàng tử nào đó.
Edmun khẽ nói:
“Xin lỗi vị tuổi trẻ Tarkaan này, thằng bé này là một tên nghịch ngợm nó trốn nhà đi chơi, tôi không biết nó tại sao trở thành tùy tùng của ngài, nhưng tôi phải mang nó trở về.”
Shasta nghe vậy giật mình, tại sao vị vua này lại nói đúng hoàn cảnh của mình vậy. Edmun liếc mắt cũng nhận ra Shasta phản ứng, cậu ta càng khẳng định Shasta chính là người cậu muốn tìm.
Tên ngu ngốc này, Ambrose hận không thể chửi Edmun một trận, tên này lớn đầu mà cậu không thấy hắn khôn ra một tí nào.
“Không được, tên này là tùy tùng của ta không ai bắt đi được.” Ambrose nguy hiểm ánh mắt nhìn Edmun nói.
Edmun hơi thay đổi sắc mặt nói:
“Bắn thằng nhóc này về cho ta.”
“Các ngươi dám…” Ambrose quát, một uy thế không thể chống cự từ người cậu tỏa ra, mấy tay lình thấy được không khỏi run lên. Cậu bé trước mặt họ không đơn giản như một tên Tarkaan tầm thường.
Edmun cũng giật mình với khí thế của Ambrose, cậu ta cảm thấy trước mặt mình không phải là một thằng bé mà là một vị hoàng đế thực sự, Edmun chỉ cảm nhận qua khi tiếp xúc với anh cả Perter Đại đế và Nữ hoàng Fayola.
Thằng nhóc này, Edmun càng nhìn càng thấy nó quen quen, một ý tưởng kì lạ xuất hiện trong đầu, Edmun thăm dò nói:
“Cậu bé là người của Thất đại đảo quốc…”
“Edmun, xem ra ngươi không ngốc.” Ambrose ánh mắt châm chọc mình Edmun nói.
Hỡi bờm sư tử, sao ánh mắt kia quen thuộc tới vậy, nó là ánh mắt của tên Ambrose, Edmun giật mình nhớ lại.
Ambrose, hắn là vua của Thất đại đảo quốc, tuy cậu không biết mấy năm gần đâu hắn biến đi đâu, nhưng cậu giờ khẳng định trước mặt mình rất có thể là con của hắn.
Chẳng lẽ tên kia chạy theo một vị Tarkheena rồi sinh ra thằng nhóc này, nhiều giả thuyết xuất hiện trong đầu Edmun.
Edmun hít thật sâu giữ cho giọng nhìn bình tĩnh nói:
“Rất có thể tôi nhận lầm, nhưng xin cho phép tôi mời ngài làm khách như để giải quyết việc này, chị gái tôi rất lo lắng cho thằng bé.”
Đúng lúc này, một đoàn người ngựa đi qua, mọi người đều nhận ra cờ xí, đó là thương đội Seven of Isles, bọn họ mới tới đế đô.
Một người cầm đầu thương đội đi tới bên cạnh đoàn người Edmun nói:
“Kính chào vua Edmun, không biết có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Tên này từ xa đã thấy Ambrose mấy lần, hắn cảm thấy cậu bé này rất quen mặt nên mới tới dò hỏi.
“Không có gì, ta cùng vị bạn nhỏ này có chút hiểu lầm, người chắc phải biết cậu bé chứ? Cậu ta cũng từ Thất đại đảo quốc tới.”
Tên cầm đầu nghe vậy giật mình, hắn cũng không nhớ trên đảo có người nào như Ambrose.
Ambrose thấy người của mình đến ngược lại thong dong hẳn, cậu nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tên cầm đầu này, Ambrose bèn rút thanh kiếm Lleuad ra đưa cho hắn và nói:
“Ngươi có nhận ra thanh kiếm này?”
Tên cầm đầu sững sờ, không người dân nào của Thất đại đảo quốc không nhận thanh kiếm này, nó là tùy kiếm của vua Ambrose. Tên cầm đầu run run nói:
“Xin hỏi vị tiểu đại nhân này, ngài lấy thanh kiếm này ở đâu vậy?”
Ambrose không trả lời hắn mà hỏi:
“Phải có một vị đại sứ của Thất đại đảo quốc trong thành phố này không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Ngươi dẫn ta đi gặp hắn.”
“Vâng, xin ngài đi theo tôi…” Tên cầm đầu biết mình không nên hỏi nhiều nói.
Ambrose gật đầu rồi nói với Edmun:
“Xin lỗi vì tôi phải từ chối lời mời của ngài rồi, còn về cậu bé này, tên là Shasta, cậu ta không phải người mà ngài muốn tìm, tôi có thể bảo đảm.”
“Thế thì thật đáng tiếc, xin chào ngài, mong chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Edmun không thể không nhún nhường, hoàn cảnh của cậu và Susan trong Tashbaan không tốt, nói thẳng ra là bị giam lỏng. Hai người muốn thoát khỏi hàn cảnh này còn cần đến nhờ sự trợ giúp của Thất đại đảo quốc.
Chờ đoàn người Narnia đi xa, Shasta mới thở phào cảm ơn Ambrose, cậu cảm thấy cứu Ambrose một mạng là hành động sáng suốt nhất đời cậu: còn lại hai con ngựa và cô bé thì tò mò nhìn Ambrose, bọn họ cảm thấy thân phận của Ambrose rất hứng thú.
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Hay là rời khỏi thành phố luôn…”
“Ngu ngốc, giờ chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn, nước uống, chúng ta còn phải băng qua Sa mạc lớn nữa!” Aravis không nể mặt nói.
“Đúng vậy, chúng ta hết lương thực rồi.” Bree cũng đồng ý nói.
Ambrose giật mình lườm Bree một cái nói:
“Trật tự, một con ngựa không thể nói…”
Thấy Bree cúi đầu giả làm ngựa không nói nữa, Ambrose mới nói tiếp:
“Chúng ta trước tìm một nơi dùng chân, Bree tìm một khách sạn, ngày mai bắt đầu xuất phát.”
Trong nhóm chỉ có một mình Bree biết đường, còn Aravis thì thôi đi, cô bé chỉ ngồi kiệu bên trong một vòng thị vệ và nô lệ, cô bé biết đường mới lạ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Tránh đường! Tránh đường! Tránh đường cho ông hoàng tộc người Trắng, thượng khách của Tisroc (Thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế), tránh đường cho vua xứ Narnia!”
Trước mặt bọn họ, một đoàn người xuất hiện, mấy tên lính đi trước mở đường, phía nhau là một ông hoàng, đó là Edmun.
Ambrose ba người cố nép sang một bên lề, nghe thấy Narnia cả bọn dừng lại. Một người đàn bà với một cái sọt đầy lèn trên tay đi ngay phía sau họ, dúi thật mạnh cái sọt lên vai Shasta và nói: “Đi đi chứ, mày là cái thá gì mà dám xô đẩy vậy?”
Bà ta giơ cái gật quật Shasta một phát nhưng tới giờ bà mới nhìn thấy Ambrose và bà chợt nhận ra cậu bé mình đánh là một tên hầu của quý tộc, bà run rẩy quỳ xuống nói:
“Lạy… lạy đức Tarkaan, thứ lỗi cho tôi, tôi không có ý định tấn công ngài… Hu hu…”
Bà ta khóc òa lên cầu xin, thấy vậy mặt Ambrose đen lại, cậu có làm gì bà ta đâu. Đây là lúc cậu cần làm nhạt sự tồn tại của mình, bà này lại gây chú ý như vậy, Ambrose nhìn xung quanh thấy nhiều người chú ý tới phía cậu.
Ngay sau đó, một tiếng nói vang lên: “Xin nhường đường…”
Ambrose quay đầu lại thì thấy Edmun tiến tới, cậu tưởng rằng cậu ta nhận ra mình không ngờ cậu ta lại tóm lấy vay Shasta và nói:
“Nó đây rồi! Kẻ đào tẩu đây rồi!”
Vừa nói xong, Edmun cho Shasta một cái bạt tai nhớ đời, cậu ta cau mày nói thêm:
“Thật đáng xấu hổ, cậu hoàng tử nhỏ! Thật là nhục nhã và xấu hổ. Đôi mắt nữ hoàng Susan đỏ mọng lên vì lo lắng. Cháu đã làm gì vậy? Trốn khỏi nhà suốt đêm! Cháu đã ở đâu vậy?”
Shasta không hiểu điều gì đang xảy ra với mình, đầu tiên là bị một gậy vào đầu trừ trên trời rơi xuống, tiếp lại bị tóm lại rồi ăn một cái tát. Cậu bé một bên má con tê tê, nó chỉ biết cố trốn dưới thân hình con ngựa Bree và cố lẩn vào đám đông nếu nó có cơ hội cuối cùng, nhưng những người tóc vàng đã quây tròn quanh nó và túm chặt lấy nó.
Shasta muốn cầu cứu Bree, nhưng Bree không có ý định để cho tất cả mọi người trong đám đông biết nó có thể nói được. Còn về phần Aravis, thậm chí Shastasta còn không dám nhìn nó vì sợ sẽ thu hút sự chú ý. Không còn cách nào khác, Shasta đưa mắt cầu cứu Ambrose.
Ambrose thấy Shasta bị tóm cũng không khoanh tay làm ngơ, cậu trầm giọng nói:
“Xin lỗi, các vị hình như đang tóm lấy kẻ dắt ngựa của tôi.”
Edmun lúc này mới chú ý tới Ambrose, cậu ta thấy một thằng bé trang phục sang trọng, lại nhìn tư thế của Shasta, Edmun không thể hiểu tại sao hoàng tử nhỏ này lại thành một tên tùy tùng.
Rõ ràng, Edmun nhầm Shasta với một vị hoàng tử nào đó.
Edmun khẽ nói:
“Xin lỗi vị tuổi trẻ Tarkaan này, thằng bé này là một tên nghịch ngợm nó trốn nhà đi chơi, tôi không biết nó tại sao trở thành tùy tùng của ngài, nhưng tôi phải mang nó trở về.”
Shasta nghe vậy giật mình, tại sao vị vua này lại nói đúng hoàn cảnh của mình vậy. Edmun liếc mắt cũng nhận ra Shasta phản ứng, cậu ta càng khẳng định Shasta chính là người cậu muốn tìm.
Tên ngu ngốc này, Ambrose hận không thể chửi Edmun một trận, tên này lớn đầu mà cậu không thấy hắn khôn ra một tí nào.
“Không được, tên này là tùy tùng của ta không ai bắt đi được.” Ambrose nguy hiểm ánh mắt nhìn Edmun nói.
Edmun hơi thay đổi sắc mặt nói:
“Bắn thằng nhóc này về cho ta.”
“Các ngươi dám…” Ambrose quát, một uy thế không thể chống cự từ người cậu tỏa ra, mấy tay lình thấy được không khỏi run lên. Cậu bé trước mặt họ không đơn giản như một tên Tarkaan tầm thường.
Edmun cũng giật mình với khí thế của Ambrose, cậu ta cảm thấy trước mặt mình không phải là một thằng bé mà là một vị hoàng đế thực sự, Edmun chỉ cảm nhận qua khi tiếp xúc với anh cả Perter Đại đế và Nữ hoàng Fayola.
Thằng nhóc này, Edmun càng nhìn càng thấy nó quen quen, một ý tưởng kì lạ xuất hiện trong đầu, Edmun thăm dò nói:
“Cậu bé là người của Thất đại đảo quốc…”
“Edmun, xem ra ngươi không ngốc.” Ambrose ánh mắt châm chọc mình Edmun nói.
Hỡi bờm sư tử, sao ánh mắt kia quen thuộc tới vậy, nó là ánh mắt của tên Ambrose, Edmun giật mình nhớ lại.
Ambrose, hắn là vua của Thất đại đảo quốc, tuy cậu không biết mấy năm gần đâu hắn biến đi đâu, nhưng cậu giờ khẳng định trước mặt mình rất có thể là con của hắn.
Chẳng lẽ tên kia chạy theo một vị Tarkheena rồi sinh ra thằng nhóc này, nhiều giả thuyết xuất hiện trong đầu Edmun.
Edmun hít thật sâu giữ cho giọng nhìn bình tĩnh nói:
“Rất có thể tôi nhận lầm, nhưng xin cho phép tôi mời ngài làm khách như để giải quyết việc này, chị gái tôi rất lo lắng cho thằng bé.”
Đúng lúc này, một đoàn người ngựa đi qua, mọi người đều nhận ra cờ xí, đó là thương đội Seven of Isles, bọn họ mới tới đế đô.
Một người cầm đầu thương đội đi tới bên cạnh đoàn người Edmun nói:
“Kính chào vua Edmun, không biết có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Tên này từ xa đã thấy Ambrose mấy lần, hắn cảm thấy cậu bé này rất quen mặt nên mới tới dò hỏi.
“Không có gì, ta cùng vị bạn nhỏ này có chút hiểu lầm, người chắc phải biết cậu bé chứ? Cậu ta cũng từ Thất đại đảo quốc tới.”
Tên cầm đầu nghe vậy giật mình, hắn cũng không nhớ trên đảo có người nào như Ambrose.
Ambrose thấy người của mình đến ngược lại thong dong hẳn, cậu nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tên cầm đầu này, Ambrose bèn rút thanh kiếm Lleuad ra đưa cho hắn và nói:
“Ngươi có nhận ra thanh kiếm này?”
Tên cầm đầu sững sờ, không người dân nào của Thất đại đảo quốc không nhận thanh kiếm này, nó là tùy kiếm của vua Ambrose. Tên cầm đầu run run nói:
“Xin hỏi vị tiểu đại nhân này, ngài lấy thanh kiếm này ở đâu vậy?”
Ambrose không trả lời hắn mà hỏi:
“Phải có một vị đại sứ của Thất đại đảo quốc trong thành phố này không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Ngươi dẫn ta đi gặp hắn.”
“Vâng, xin ngài đi theo tôi…” Tên cầm đầu biết mình không nên hỏi nhiều nói.
Ambrose gật đầu rồi nói với Edmun:
“Xin lỗi vì tôi phải từ chối lời mời của ngài rồi, còn về cậu bé này, tên là Shasta, cậu ta không phải người mà ngài muốn tìm, tôi có thể bảo đảm.”
“Thế thì thật đáng tiếc, xin chào ngài, mong chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Edmun không thể không nhún nhường, hoàn cảnh của cậu và Susan trong Tashbaan không tốt, nói thẳng ra là bị giam lỏng. Hai người muốn thoát khỏi hàn cảnh này còn cần đến nhờ sự trợ giúp của Thất đại đảo quốc.
Chờ đoàn người Narnia đi xa, Shasta mới thở phào cảm ơn Ambrose, cậu cảm thấy cứu Ambrose một mạng là hành động sáng suốt nhất đời cậu: còn lại hai con ngựa và cô bé thì tò mò nhìn Ambrose, bọn họ cảm thấy thân phận của Ambrose rất hứng thú.
/565
|