Đúng vậy cái lọ này chính là cái lọ mà con phù thủy Hag khoe với cậu như một chiến lợi phẩm của bà, máu của Alan.
Hag đã dùng máu của Alan làm một tế phẩm hồi sinh phù thủy trắng, thật bất ngờ khi thấy nó lại ở đây.
“Ta làm gì với nó bây giờ?” Ambrose thầm nói.
“Ambrose, cậu quên mất Alan là ai hả?” Deus nhắc nhở.
“Đúng vậy, cậu nhắc mình mới nhớ, Alan là con trai của Thương hải Đại Vương (The Emperor-beyond-the-Sea). Ông ta là một vị thần, vậy đây là thần huyết rồi.” Ambrose kinh ngạc nhìn trong tay lọ máu nói.
Cậu không chắc Alan có phải là thần hay không nhưng cậu chắc chắn bố của Alan - The Emperor beyond the Sea là một vị thần. Ít nhiều trong máu của Alan có thần huyết.
Mà thần huyết là một chất môi giới quan trọng để kí khế ước, đây chính là giá trị.
Ambrose sướng tới run giọng nói:
“Ta dùng nó làm môi giới khế ước được phải không?”
“Đúng nha.” Deus khẳng định.
“Thế giờ mình nhờ Baemyn bắt cóc Bộ trưởng Bộ pháp thuật để ông ta khí khế ước làm nô lệ cho mình được không?” Ambrose có một ý nghĩ kinh khủng nói.
“Thế thì không được.” Deus tỉnh bơ nói như tát một cái vào mặt Ambrose
“Tại sao?” Ambrose nói luôn.
“Cậu quên mất khế ước cần hai bên tình nguyện hả, hơn nữa, cậu cho là Thương hải đại vương, tay ông ta dài tới lỗi vươn tới tận đây hả?”
“Vật môi giới cũng có phạm vi sử dụng?” Ambrose thật không biết điều này.
“Không chỉ có phạm vi mà nó cũng có giới hạn người khế ước. Vật môi giới là vật liên hệ tới người chứng kiến khế ước, nếu hai bên mà mạnh hơn người làm chứng thì cần gì người chứng kiến nữa…” Deus từ tốn giải thích.
“Hơn nữa, một số người chứng kiến yêu cầu cậu hiến một số tế phẩm thì khế ước mới thành công.”
Lại có cả chuyện này, Ambrose giật mình, cậu hỏi lại cho chắc:
“Mình dùng nó kí khế ước ở Narnia là được?”
“Đúng vậy.”
“Mà sao cậu có cái lọ này vậy, mình nhớ là nó trong tay Hag?”
“Đúng nha, cây pháp trượng này có một không gian riêng dùng để chứa đồ, bên trong nó còn nhiều thứ khác nữa.”
Theo một ánh sáng lóe lên, hai quyển sách nho nhỏ xuất hiện, Ambrose vội vàng cầm lấy chúng, chắc chắn là thứ tốt.
Hai quyển sách này lần lượt là Ma dược học nhập môn, Ma pháp trận nhập môn.
Bên trong cuốn Ma dược học nhập môn ghi lại một số phương thuốc và các loại dược liệu cơ bản.
Ma dược được phân chia làm mười cấp bậc, ở đâu chỉ ghi lại phương thuốc ma dược từ cấp một tới cấp 4, nhưng mà theo Ambrose thấy thì chúng có tác dụng hơn xa những phương thuốc hiện tại trong giới phù thủy.
Còn cuốn Ma pháp trận nhập môn là một trí thức mới hoàn toàn với Ambrose, trong giới phù thủy, bọn họ chỉ biết cách sắp xếp các chữ cái ma thuật (Cổ ngữ Rune) tạo thành một số cấu trúc ma pháp có hiệu quả đặc thù. Chúng được dùng chế tạo các ma pháp vẩn phẩm, tùy vào sự sắp xếp mà ta có hiệu quả tương ứng.
Ma pháp trận này thì khác, liếc sơ qua là Ambrose đã thấy sự ứng dụng rộng rãi đa dạng của chúng rồi, mọi việc đều có thể thực hiện qua một ma pháp trận, hơn nữa nó có thể tự thay đổi cấu trúc của mình trong trường hợp người thi phép mong muốn.
Ma pháp trận chia làm bốn cấp độ theo sự phức tạp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thần cấp. Còn xếp theo uy lực thì có thể xếp từ cấp 1 tới cấp 10.
Ambrose lật nhanh từng ma pháp trận, cậu hỏi Deus:
“Sao mình không thấy dịch chuyển không gian ma pháp trận?”
Deus nghe vậy cười lớn nói:
“Ha.. Ha… bạn nghĩ loại ma pháp trận đó cấp độ cao bao nhiêu mà có thể xuất hiện trong quyển nhập môn này?”
Ambrose nghe thế mới ngỡ ra gật đầu đồng ý, cậu nói:
“Vậy sao Phù thủy trắng lại có thể tạo ra được?”
“Không, ma pháp trận dịch chuyển có sẵn trên cây pháp trượng, chắc chắn chủ nhân trước của nó (không phải chỉ phù thủy trắng) đã khắc để có cái chạy trốn khi nguy hiểm.”
Ambrose gật gù nói:
“Thì ra vậy, còn có thứ gì khác không hả Dues…”
“Không còn thứ gì hữu dụng cả, chắc phù thủy trắng đã dùng hết trong một ngàn năm mụ ở Narnia. Mặt khác, mình thăm do được bên trong pháp trượng có một không gian bị cấm chế, có thứ gì vô cùng đáng giá ở trong đó, chắc chắn phù thủy trắng cũng không biết.”
“Lại có chuyện như vậy, cậu nghĩ đó là thứ gì?” Ambrose hứng khởi nói.
“Tui chịu thôi, không thể dùng man lực phá bỏ nó, người chế tạo cây pháp trượng này muốn ta mở nó ra theo cách của ông
ta, nếu không cậu sẽ không nhận mọi thứ nào cả.”
“Ra vậy.” Ambrose hơi thất vọng nói.
Nghĩ ra thứ gì đó, mắt Ambrose sáng lên, cậu nói:
“Thế còn quả trứng phượng hoàng, nó còn có thể nở ra không?”
Trong lòng cậu hy vọng mình có một con phượng hoàng làm vật nuôi, nếu đươc thì rất tuyệt, nhưng câu trả lời của Deus làm Ambrose méo mặt.
“Rất tiếc nói với cậu, nó không thể nở ra được.”
“Không cần xụ mặt như vậy, xác thực quả trứng đã chết, nhưng bên trong nó còn một cái phượng hồn.”
“Phượng hồn?”
“Đúng rồi, trong quả trứng này có một linh hồn phượng hoàng, trong điều kiện nhất định, nó sẽ hồi sinh trở thành một con phượng hoàng đích thực. Cậu biết phượng hoàng từ đâu ra không?” Deus hỏi lại
Ambrose trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói:
“Trong sách ghi là phượng hoàng sinh ra từ lửa.”
“Thế lửa sinh ra từ đâu?”
“Lửa, thì… thì mình đốt thứ gì đó cháy được thì sinh ra lửa…” Ambrose nói.
“Bingo. Cũng như vậy, lửa sinh ra phượng hoàng là một loại lửa đặc biệt, mình gọi nó là phượng hỏa đi. Để nhúm cháy phượng hỏa cần có nguyên liệu đặc biệt.”
“Ý cậu bảo là quả trứng phượng hoàng là nhiên liệu để đốt cháy phượng hỏa.” Ambrose đoán.
“Chính xác, vấn đề là phượng hồn trong này không có phượng hỏa để chính thức sinh ra, ta chỉ cần tìm một ngọn phượng hỏa khác là được.”
“Ta làm thế nào để tìm ra phượng hỏa khác?” Ambrose hồi hộp hỏi.
“Cái này đơn giản, ta cần tìm một con phượng hoàng khác, chờ tới ngày nó già yếu gần chết thì phượng hỏa của nó sẽ xuất hiện, một vòng đời nữa bắt đầu. Ta cần lợi dụng lúc đó để hồi sinh phượng hồn.”
“Vậy tốt quá, ai bây giờ có phượng hoàng nhỉ?” Ambrose hỏi.
“Một điểm thông tin.”
“OK.” Ambrose hào phóng trả tiền.
“Albus Dumbledore.”
Xem ra mấy năm nữa tới Hogwartts học tập cậu phải làm quen với ông thầy hiệu trưởng này rồi, không chỉ vì phượng hoàng, mà là vì ông ta là phù thủy mạnh nhất hiện tại (theo cậu biết), cậu có thể học được rất nhiều thứ từ ông.
“Cái vỏ trứng vô dụng hả Dues?”
“Không, nó có thể dùng để điều chế một số loại thuốc hữu dụng giúp tăng cường tu vi.”
Ambrose muốn hỏi thêm thì cánh của phòng vang lên tiếng gõ của, cậu nghe vậy đáp:
“Mời vào.”
Bấy giờ Baemyn vội vàng đi vào, ông không có vẻ cẩn trọng vốn có, trông ông như mang một tin quan trọng vậy.
Baemyn tiến tới bên cạnh Ambrose nói:
“Cậu chủ, chúng ta tìm thấy tên phản bội rồi, hắn đang trốn trong một căn nhà trong một khu dân cư muggle ở San Francisco. Tối mai chúng ta sẽ ập vào bắt hắn không kịp trở tay”
“Thật sao.” Ambrose đứng bật dậy nói, dường như cơn mệt mỏi lúc nãy của cậu biến mất hoàn toàn.
“Cháu muốn tới Mĩ.” Ambrose trầm giọng nói.
Rốt cuộc cũng có manh mối, lần này Ambrose muốn chính tay hỏi tên phản bội đó, cậu muốn tìm ra những kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bố mẹ cậu. Chúng sẽ phải trả giá.
“Vâng tôi sẽ sắp xếp.” Baemyn khom người nói.
Hag đã dùng máu của Alan làm một tế phẩm hồi sinh phù thủy trắng, thật bất ngờ khi thấy nó lại ở đây.
“Ta làm gì với nó bây giờ?” Ambrose thầm nói.
“Ambrose, cậu quên mất Alan là ai hả?” Deus nhắc nhở.
“Đúng vậy, cậu nhắc mình mới nhớ, Alan là con trai của Thương hải Đại Vương (The Emperor-beyond-the-Sea). Ông ta là một vị thần, vậy đây là thần huyết rồi.” Ambrose kinh ngạc nhìn trong tay lọ máu nói.
Cậu không chắc Alan có phải là thần hay không nhưng cậu chắc chắn bố của Alan - The Emperor beyond the Sea là một vị thần. Ít nhiều trong máu của Alan có thần huyết.
Mà thần huyết là một chất môi giới quan trọng để kí khế ước, đây chính là giá trị.
Ambrose sướng tới run giọng nói:
“Ta dùng nó làm môi giới khế ước được phải không?”
“Đúng nha.” Deus khẳng định.
“Thế giờ mình nhờ Baemyn bắt cóc Bộ trưởng Bộ pháp thuật để ông ta khí khế ước làm nô lệ cho mình được không?” Ambrose có một ý nghĩ kinh khủng nói.
“Thế thì không được.” Deus tỉnh bơ nói như tát một cái vào mặt Ambrose
“Tại sao?” Ambrose nói luôn.
“Cậu quên mất khế ước cần hai bên tình nguyện hả, hơn nữa, cậu cho là Thương hải đại vương, tay ông ta dài tới lỗi vươn tới tận đây hả?”
“Vật môi giới cũng có phạm vi sử dụng?” Ambrose thật không biết điều này.
“Không chỉ có phạm vi mà nó cũng có giới hạn người khế ước. Vật môi giới là vật liên hệ tới người chứng kiến khế ước, nếu hai bên mà mạnh hơn người làm chứng thì cần gì người chứng kiến nữa…” Deus từ tốn giải thích.
“Hơn nữa, một số người chứng kiến yêu cầu cậu hiến một số tế phẩm thì khế ước mới thành công.”
Lại có cả chuyện này, Ambrose giật mình, cậu hỏi lại cho chắc:
“Mình dùng nó kí khế ước ở Narnia là được?”
“Đúng vậy.”
“Mà sao cậu có cái lọ này vậy, mình nhớ là nó trong tay Hag?”
“Đúng nha, cây pháp trượng này có một không gian riêng dùng để chứa đồ, bên trong nó còn nhiều thứ khác nữa.”
Theo một ánh sáng lóe lên, hai quyển sách nho nhỏ xuất hiện, Ambrose vội vàng cầm lấy chúng, chắc chắn là thứ tốt.
Hai quyển sách này lần lượt là Ma dược học nhập môn, Ma pháp trận nhập môn.
Bên trong cuốn Ma dược học nhập môn ghi lại một số phương thuốc và các loại dược liệu cơ bản.
Ma dược được phân chia làm mười cấp bậc, ở đâu chỉ ghi lại phương thuốc ma dược từ cấp một tới cấp 4, nhưng mà theo Ambrose thấy thì chúng có tác dụng hơn xa những phương thuốc hiện tại trong giới phù thủy.
Còn cuốn Ma pháp trận nhập môn là một trí thức mới hoàn toàn với Ambrose, trong giới phù thủy, bọn họ chỉ biết cách sắp xếp các chữ cái ma thuật (Cổ ngữ Rune) tạo thành một số cấu trúc ma pháp có hiệu quả đặc thù. Chúng được dùng chế tạo các ma pháp vẩn phẩm, tùy vào sự sắp xếp mà ta có hiệu quả tương ứng.
Ma pháp trận này thì khác, liếc sơ qua là Ambrose đã thấy sự ứng dụng rộng rãi đa dạng của chúng rồi, mọi việc đều có thể thực hiện qua một ma pháp trận, hơn nữa nó có thể tự thay đổi cấu trúc của mình trong trường hợp người thi phép mong muốn.
Ma pháp trận chia làm bốn cấp độ theo sự phức tạp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thần cấp. Còn xếp theo uy lực thì có thể xếp từ cấp 1 tới cấp 10.
Ambrose lật nhanh từng ma pháp trận, cậu hỏi Deus:
“Sao mình không thấy dịch chuyển không gian ma pháp trận?”
Deus nghe vậy cười lớn nói:
“Ha.. Ha… bạn nghĩ loại ma pháp trận đó cấp độ cao bao nhiêu mà có thể xuất hiện trong quyển nhập môn này?”
Ambrose nghe thế mới ngỡ ra gật đầu đồng ý, cậu nói:
“Vậy sao Phù thủy trắng lại có thể tạo ra được?”
“Không, ma pháp trận dịch chuyển có sẵn trên cây pháp trượng, chắc chắn chủ nhân trước của nó (không phải chỉ phù thủy trắng) đã khắc để có cái chạy trốn khi nguy hiểm.”
Ambrose gật gù nói:
“Thì ra vậy, còn có thứ gì khác không hả Dues…”
“Không còn thứ gì hữu dụng cả, chắc phù thủy trắng đã dùng hết trong một ngàn năm mụ ở Narnia. Mặt khác, mình thăm do được bên trong pháp trượng có một không gian bị cấm chế, có thứ gì vô cùng đáng giá ở trong đó, chắc chắn phù thủy trắng cũng không biết.”
“Lại có chuyện như vậy, cậu nghĩ đó là thứ gì?” Ambrose hứng khởi nói.
“Tui chịu thôi, không thể dùng man lực phá bỏ nó, người chế tạo cây pháp trượng này muốn ta mở nó ra theo cách của ông
ta, nếu không cậu sẽ không nhận mọi thứ nào cả.”
“Ra vậy.” Ambrose hơi thất vọng nói.
Nghĩ ra thứ gì đó, mắt Ambrose sáng lên, cậu nói:
“Thế còn quả trứng phượng hoàng, nó còn có thể nở ra không?”
Trong lòng cậu hy vọng mình có một con phượng hoàng làm vật nuôi, nếu đươc thì rất tuyệt, nhưng câu trả lời của Deus làm Ambrose méo mặt.
“Rất tiếc nói với cậu, nó không thể nở ra được.”
“Không cần xụ mặt như vậy, xác thực quả trứng đã chết, nhưng bên trong nó còn một cái phượng hồn.”
“Phượng hồn?”
“Đúng rồi, trong quả trứng này có một linh hồn phượng hoàng, trong điều kiện nhất định, nó sẽ hồi sinh trở thành một con phượng hoàng đích thực. Cậu biết phượng hoàng từ đâu ra không?” Deus hỏi lại
Ambrose trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói:
“Trong sách ghi là phượng hoàng sinh ra từ lửa.”
“Thế lửa sinh ra từ đâu?”
“Lửa, thì… thì mình đốt thứ gì đó cháy được thì sinh ra lửa…” Ambrose nói.
“Bingo. Cũng như vậy, lửa sinh ra phượng hoàng là một loại lửa đặc biệt, mình gọi nó là phượng hỏa đi. Để nhúm cháy phượng hỏa cần có nguyên liệu đặc biệt.”
“Ý cậu bảo là quả trứng phượng hoàng là nhiên liệu để đốt cháy phượng hỏa.” Ambrose đoán.
“Chính xác, vấn đề là phượng hồn trong này không có phượng hỏa để chính thức sinh ra, ta chỉ cần tìm một ngọn phượng hỏa khác là được.”
“Ta làm thế nào để tìm ra phượng hỏa khác?” Ambrose hồi hộp hỏi.
“Cái này đơn giản, ta cần tìm một con phượng hoàng khác, chờ tới ngày nó già yếu gần chết thì phượng hỏa của nó sẽ xuất hiện, một vòng đời nữa bắt đầu. Ta cần lợi dụng lúc đó để hồi sinh phượng hồn.”
“Vậy tốt quá, ai bây giờ có phượng hoàng nhỉ?” Ambrose hỏi.
“Một điểm thông tin.”
“OK.” Ambrose hào phóng trả tiền.
“Albus Dumbledore.”
Xem ra mấy năm nữa tới Hogwartts học tập cậu phải làm quen với ông thầy hiệu trưởng này rồi, không chỉ vì phượng hoàng, mà là vì ông ta là phù thủy mạnh nhất hiện tại (theo cậu biết), cậu có thể học được rất nhiều thứ từ ông.
“Cái vỏ trứng vô dụng hả Dues?”
“Không, nó có thể dùng để điều chế một số loại thuốc hữu dụng giúp tăng cường tu vi.”
Ambrose muốn hỏi thêm thì cánh của phòng vang lên tiếng gõ của, cậu nghe vậy đáp:
“Mời vào.”
Bấy giờ Baemyn vội vàng đi vào, ông không có vẻ cẩn trọng vốn có, trông ông như mang một tin quan trọng vậy.
Baemyn tiến tới bên cạnh Ambrose nói:
“Cậu chủ, chúng ta tìm thấy tên phản bội rồi, hắn đang trốn trong một căn nhà trong một khu dân cư muggle ở San Francisco. Tối mai chúng ta sẽ ập vào bắt hắn không kịp trở tay”
“Thật sao.” Ambrose đứng bật dậy nói, dường như cơn mệt mỏi lúc nãy của cậu biến mất hoàn toàn.
“Cháu muốn tới Mĩ.” Ambrose trầm giọng nói.
Rốt cuộc cũng có manh mối, lần này Ambrose muốn chính tay hỏi tên phản bội đó, cậu muốn tìm ra những kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bố mẹ cậu. Chúng sẽ phải trả giá.
“Vâng tôi sẽ sắp xếp.” Baemyn khom người nói.
/565
|