Không lâu sau, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi xuất hiện, đó là ba của Max, Oliver. Anh ta vừa nhìn thấy hai người ngạc nhiên nói:
“Ngài là ngài Smith… rất lâu không thấy ngài...”
Oliver nhanh chân bước tới giơ hai tay bắt tay với Baemyn, Baemyn cũng cười đứng dậy tay phải bắt lấy hai tay Oliver, tay trái vỗ vai anh.
“Oliver, cũng phải 4 năm tôi không gặp, dạo này anh khỏe chứ?”
“Vâng, tôi rất tốt, cảm ơn ngài quan tâm.” Oliver niềm nở đáp lại.
Oliver rất kính trọng vị quản gia nhà Karling này, trước đậy ông thường xuyên giúp đỡ mọi người trong vùng, đáng tiếc sau trận cháy tại trang viên, ông cũng rời đi luôn, mọi người bảo nhau là chỉ có cậu chủ Karling sống sót. Anh đã rất sốc khi biết tin này, mọi người trong làng cũng vậy.
Oliver chú ý tới một cậu bé ngồi bên cạnh Baemyn, đây có lẽ là cậu chủ nhà Karling. Oliver giơ tay chào cậu bé:
“Xin chào, tôi là Oliver Swans, chào cậu Karling.”
Ambrose đứng dậy chào lại:
“Chào chú, cháu là Ambrose Karling, rất hân hạnh được biết chú.”
Oliver nhìn tư thái Ambrose, tròng lòng thầm khen, anh nói với Baemyn:
“Cậu Karling trông lanh lợi hơn thằng Max nhà tôi nhiều!”
Một bên, Max nghe vậy chỉ đỏ mặt cười, không nói.
“Max là một đứa bé nghe lời và thật thà, cậu nên tự hào vì cậu bé…” Baemyn cũng khen lại một câu.
“Cảm ơn lời tốt đẹp của ngài.” Oliver vui vẻ ra mặt, anh cảm thấy hãnh diện vì con trai mình được một người đáng kính như Baemyn khen ngợi.
“Ngọn gió nào đưa ngài tới thăm nhà tôi hôm nay vậy?”
“À chuyện này phải kể từ…”
Baemyn kể cho Oliver về tình huống ông gặp Max.
“Thật may mắn vì này có mặt lúc đó. Tôi lại mang ơn ngài và cậu Karling.”
“Không sao, tôi rất thích thằng bé…”
Hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên một âm thanh vang tới:
“Đây không phải ngài Smith sao?”
Một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện, xem ra họ cũng quen biết Baemyn.
Nhưng Baemyn dường như không nhớ họ, ông chào lại:
“Xin chào, thứ lỗi cho tôi. Hai vị là?”
“À, chúng ta mới chỉ gặp thoáng qua, ngài không nhớ là phải.” Người đàn ông tỏ vẻ bình thường nói.
“Đúng vậy, chúng tôi gặp ngài một lần ở nhà đấu giá Christie’s tại Pháp bốn ba năm rưỡi trước.” Người phụ nữ nhắc lại.
“A, tôi nhớ rồi hai vị là vợ chồng Newmen, ông bạn Francois đã giới thiệu hai vị.”
“Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Richard Newman, đây là vợ tôi Sara Newman.” Người đàn ông nói.
“Lần này tôi sẽ nhớ, chắc chắn luôn.” Baemyn khẳng định.
“Mà hôm nay tai sao ông tới đây vậy, hay ông muốn tìm cho mình một cổ vật nào hả, ông thật nhanh chân, chúng tôi vừa đến Rhossili ngày hôm qua.” Ông Newman nháy mắt đoán.
“Đúng vậy, cái bình thời Louis VI giúp chúng tôi nghiên cứu rất nhiều thứ.” Bà Newman nói tiếp.
“Chuyện này…” Baemyn dường như bị khó khăn trước dự nhiệt tình của vợ chồng Newman, ông không rõ ràng lắm ý họ muốn nói.
“Hai vị không biết gia đình ngài Smith?” Oliver thấy vậy giúp đỡ nói.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong ấn tượng của mình, họ chỉ biết ông Smith là một nhà sưu tập đồ cổ thôi.
Oliver đoán được, anh giới thiệu:
“Ngài Smith vốn sống ở đây, ông là quản gia cho nhà Karling. Nhà Karling hầu như sở hữu cả ngôi làng, bờ biển mà hai vị tới khai quật cũng là của họ.”
Vợ chồng Newman giật mình, trước họ chỉ nghĩ ông Smith có sở thích ăn mặc giống quản gia, không ngờ ông là quản gia thật. Và lại họ cẫn đang chờ sự đồng ý của chủ nhân khu đất để bắt đầu khai quật, người ta bảo là giữa trưa sẽ có tin tức, không ngờ ông Smith lại đích thân tới đây.
Hai người ngày càng cười toe toét, nói:
“Thật hân hạnh, vậy mà khiến ngài Smith xuống tận đây, chúng tôi được phép bắt đầu phải không?”
“Cái này… Xin lỗi hai vị, hôm này tôi chỉ phụ trách dẫn cậu chủ tới thăm trang viên, thực sự tôi không biết chuyện này, chắc cấp dưới chưa liên lạc với tôi. Để tôi gọi điện kiểm tra lại.” Baemyn khó khăn nói, mọi chuyện thế nào lại tiến triển như vậy, ông nói nhỏ với Ambrose rồi dưới sự đồng ý của cậu ông đi ra xa gọi điện thoại kiểm tra thông tin.
Trong lúc đó, hai vợ chồng mắt sáng lên nhìn Ambrose, trong đầu họ lóe lên: đây là thiếu gia nhà Karling, xem cử chỉ của ông Smith với cậu bé thì chỉ cần thằng nhóc này đồng ý là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Hai người nhìn nhau hiểu ý rồi bắt đầu bắt chuyện với Ambrose.
Ambrose phải lịch sự đáp lại, càng nói truyện, cậu càng cảm thấy hai vợ chồng này trơn như cá trạch. Hai người còn gạ cậu chơi mấy món đồ cổ, có lúc lại cả giới thiệu đứa con gái xinh xắn của họ cho cậu. Cô bé tên là Sophia hay gì gì đó, tên như con mèo vậy.
Thấy Ambrose nhẹ nhàng chống đỡ mọi đòn tấn công của mình, hai người không khỏi bội phục cách quý tộc Anh giáo dục, không như thằng nhóc Josh nhà mình không ra sao.
Tuy vậy, hai người còn rất nhiều đòn chuẩn bị. Bọn họ bình thường phải sẵn sàng trong mọi tình huống, cổ vật có giá trị thường bị vùi lấp dưới đất, nếu khu đất đó là thuộc về chính phủ thì không khó lắm nhưng nếu nó thuốc về tư nhân thì họ phải thuyết phục chủ đất đồng ý cho họ đào bới, lại còn phải cam kết lợi ích cho địa chủ.
Tất cả vì nghiên cứu, vợ chồng Newman là những nhà khoa học thực sự vô cùng đam mê, không như phần lớn nhà khảo cổ khác, họ chỉ là một tên tìm kho báu thiển cận thôi.
Bà Newman chuẩn bị từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, Ambrose đoán chắc là ảnh của con gái bà, may mà đúng lúc này Baemyn, Ambrose như với được nhánh cỏ cứu mạng nói:
“A, bác Baemyn trở lại rồi, cô chú xem bác nói thế nào…”
Bà Newman nghe vậy mới đút tấm ảnh trở lại, bà nháy mắt với chồng mình, ông Newman hiểu ý nói:
“Ngài Smith, mọi chuyện thế nào?”
“Tôi đã nghe cấp dưới nói, chuyện này tôi cần bàn với cậu chủ nữa…”
“Vậy chúng tôi sẽ để hai người không gian riêng…” Bà Newman cười nói.
Oliver hào phóng nói:
“Hay là Ngài và cậu chủ vào trong phòng khách của tôi, tôi rất vinh hạnh, trong khi đó tôi sẽ tiếp ông bà Newman.”
Ambrose nghe vậy gật đầu, Baemyn nói:
“Vậy nhờ anh Oliver.”
“Không có gì, Max, con dẫn khách nhân vào phòng khách.” Oliver không sao nói.
“Vâng ạ.” Max nói.
=====
Trong phòng khách, Baemyn hỏi ngay Ambrose:
“Thưa cậu chủ tôi đã xác định khu vực khai quật đúng là thuộc về cậu, chúng ta làm thế nào?”
“Bác nghĩ như thế nào về chuyện này?” Ambrose hỏi lại Baemyn.
“Tôi đã gọi cho một số người quen biết, vợ chồng Newman là người đáng tin cậy, họ là nhà khoa học chân chính.”
“Muggle họ xử lý việc này thế nào?” Ambrose thắc mắc hỏi.
“Bình thường thì bất kì thứ gì tìm thấy trên đất của mình là của mình, ta chỉ phải trả một khoản thuế cho chính phủ muggle và một khoản tiền thuê cho vợ chồng Newman hoặc hai bên tự thỏa thuận.”
“Như vậy ta cứ cho vợ chồng họ nghiên cứu trước đi, nếu cháu muốn thứ gì có thể được chọn trước, ngoài ra, chiều này cháu cũng muốn xem họ làm việc.” Ambrose ra điều kiện
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Ambrose trong lòng cũng chờ mong lần đào bới này, nếu may mắn họ sẽ tìm thấy thứ gì quý giá, nếu cậu đem nó đổi cho Dues sẽ kiếm được kha khá điểm.
Ambrose nghĩ vậy, từ trong túi lấy ra một cuốn sách - Đó là Deus dạng bình thường - cậu mở một trang rồi viết:
“Deus, hai tiếng nữa mình sẽ khai quật một di chỉ khảo cổ, cậu chú ý trong nó có cái gì hữu ích không nhá?”
“OK” Deus trả lời.
“Ngài là ngài Smith… rất lâu không thấy ngài...”
Oliver nhanh chân bước tới giơ hai tay bắt tay với Baemyn, Baemyn cũng cười đứng dậy tay phải bắt lấy hai tay Oliver, tay trái vỗ vai anh.
“Oliver, cũng phải 4 năm tôi không gặp, dạo này anh khỏe chứ?”
“Vâng, tôi rất tốt, cảm ơn ngài quan tâm.” Oliver niềm nở đáp lại.
Oliver rất kính trọng vị quản gia nhà Karling này, trước đậy ông thường xuyên giúp đỡ mọi người trong vùng, đáng tiếc sau trận cháy tại trang viên, ông cũng rời đi luôn, mọi người bảo nhau là chỉ có cậu chủ Karling sống sót. Anh đã rất sốc khi biết tin này, mọi người trong làng cũng vậy.
Oliver chú ý tới một cậu bé ngồi bên cạnh Baemyn, đây có lẽ là cậu chủ nhà Karling. Oliver giơ tay chào cậu bé:
“Xin chào, tôi là Oliver Swans, chào cậu Karling.”
Ambrose đứng dậy chào lại:
“Chào chú, cháu là Ambrose Karling, rất hân hạnh được biết chú.”
Oliver nhìn tư thái Ambrose, tròng lòng thầm khen, anh nói với Baemyn:
“Cậu Karling trông lanh lợi hơn thằng Max nhà tôi nhiều!”
Một bên, Max nghe vậy chỉ đỏ mặt cười, không nói.
“Max là một đứa bé nghe lời và thật thà, cậu nên tự hào vì cậu bé…” Baemyn cũng khen lại một câu.
“Cảm ơn lời tốt đẹp của ngài.” Oliver vui vẻ ra mặt, anh cảm thấy hãnh diện vì con trai mình được một người đáng kính như Baemyn khen ngợi.
“Ngọn gió nào đưa ngài tới thăm nhà tôi hôm nay vậy?”
“À chuyện này phải kể từ…”
Baemyn kể cho Oliver về tình huống ông gặp Max.
“Thật may mắn vì này có mặt lúc đó. Tôi lại mang ơn ngài và cậu Karling.”
“Không sao, tôi rất thích thằng bé…”
Hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên một âm thanh vang tới:
“Đây không phải ngài Smith sao?”
Một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện, xem ra họ cũng quen biết Baemyn.
Nhưng Baemyn dường như không nhớ họ, ông chào lại:
“Xin chào, thứ lỗi cho tôi. Hai vị là?”
“À, chúng ta mới chỉ gặp thoáng qua, ngài không nhớ là phải.” Người đàn ông tỏ vẻ bình thường nói.
“Đúng vậy, chúng tôi gặp ngài một lần ở nhà đấu giá Christie’s tại Pháp bốn ba năm rưỡi trước.” Người phụ nữ nhắc lại.
“A, tôi nhớ rồi hai vị là vợ chồng Newmen, ông bạn Francois đã giới thiệu hai vị.”
“Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Richard Newman, đây là vợ tôi Sara Newman.” Người đàn ông nói.
“Lần này tôi sẽ nhớ, chắc chắn luôn.” Baemyn khẳng định.
“Mà hôm nay tai sao ông tới đây vậy, hay ông muốn tìm cho mình một cổ vật nào hả, ông thật nhanh chân, chúng tôi vừa đến Rhossili ngày hôm qua.” Ông Newman nháy mắt đoán.
“Đúng vậy, cái bình thời Louis VI giúp chúng tôi nghiên cứu rất nhiều thứ.” Bà Newman nói tiếp.
“Chuyện này…” Baemyn dường như bị khó khăn trước dự nhiệt tình của vợ chồng Newman, ông không rõ ràng lắm ý họ muốn nói.
“Hai vị không biết gia đình ngài Smith?” Oliver thấy vậy giúp đỡ nói.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong ấn tượng của mình, họ chỉ biết ông Smith là một nhà sưu tập đồ cổ thôi.
Oliver đoán được, anh giới thiệu:
“Ngài Smith vốn sống ở đây, ông là quản gia cho nhà Karling. Nhà Karling hầu như sở hữu cả ngôi làng, bờ biển mà hai vị tới khai quật cũng là của họ.”
Vợ chồng Newman giật mình, trước họ chỉ nghĩ ông Smith có sở thích ăn mặc giống quản gia, không ngờ ông là quản gia thật. Và lại họ cẫn đang chờ sự đồng ý của chủ nhân khu đất để bắt đầu khai quật, người ta bảo là giữa trưa sẽ có tin tức, không ngờ ông Smith lại đích thân tới đây.
Hai người ngày càng cười toe toét, nói:
“Thật hân hạnh, vậy mà khiến ngài Smith xuống tận đây, chúng tôi được phép bắt đầu phải không?”
“Cái này… Xin lỗi hai vị, hôm này tôi chỉ phụ trách dẫn cậu chủ tới thăm trang viên, thực sự tôi không biết chuyện này, chắc cấp dưới chưa liên lạc với tôi. Để tôi gọi điện kiểm tra lại.” Baemyn khó khăn nói, mọi chuyện thế nào lại tiến triển như vậy, ông nói nhỏ với Ambrose rồi dưới sự đồng ý của cậu ông đi ra xa gọi điện thoại kiểm tra thông tin.
Trong lúc đó, hai vợ chồng mắt sáng lên nhìn Ambrose, trong đầu họ lóe lên: đây là thiếu gia nhà Karling, xem cử chỉ của ông Smith với cậu bé thì chỉ cần thằng nhóc này đồng ý là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Hai người nhìn nhau hiểu ý rồi bắt đầu bắt chuyện với Ambrose.
Ambrose phải lịch sự đáp lại, càng nói truyện, cậu càng cảm thấy hai vợ chồng này trơn như cá trạch. Hai người còn gạ cậu chơi mấy món đồ cổ, có lúc lại cả giới thiệu đứa con gái xinh xắn của họ cho cậu. Cô bé tên là Sophia hay gì gì đó, tên như con mèo vậy.
Thấy Ambrose nhẹ nhàng chống đỡ mọi đòn tấn công của mình, hai người không khỏi bội phục cách quý tộc Anh giáo dục, không như thằng nhóc Josh nhà mình không ra sao.
Tuy vậy, hai người còn rất nhiều đòn chuẩn bị. Bọn họ bình thường phải sẵn sàng trong mọi tình huống, cổ vật có giá trị thường bị vùi lấp dưới đất, nếu khu đất đó là thuộc về chính phủ thì không khó lắm nhưng nếu nó thuốc về tư nhân thì họ phải thuyết phục chủ đất đồng ý cho họ đào bới, lại còn phải cam kết lợi ích cho địa chủ.
Tất cả vì nghiên cứu, vợ chồng Newman là những nhà khoa học thực sự vô cùng đam mê, không như phần lớn nhà khảo cổ khác, họ chỉ là một tên tìm kho báu thiển cận thôi.
Bà Newman chuẩn bị từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, Ambrose đoán chắc là ảnh của con gái bà, may mà đúng lúc này Baemyn, Ambrose như với được nhánh cỏ cứu mạng nói:
“A, bác Baemyn trở lại rồi, cô chú xem bác nói thế nào…”
Bà Newman nghe vậy mới đút tấm ảnh trở lại, bà nháy mắt với chồng mình, ông Newman hiểu ý nói:
“Ngài Smith, mọi chuyện thế nào?”
“Tôi đã nghe cấp dưới nói, chuyện này tôi cần bàn với cậu chủ nữa…”
“Vậy chúng tôi sẽ để hai người không gian riêng…” Bà Newman cười nói.
Oliver hào phóng nói:
“Hay là Ngài và cậu chủ vào trong phòng khách của tôi, tôi rất vinh hạnh, trong khi đó tôi sẽ tiếp ông bà Newman.”
Ambrose nghe vậy gật đầu, Baemyn nói:
“Vậy nhờ anh Oliver.”
“Không có gì, Max, con dẫn khách nhân vào phòng khách.” Oliver không sao nói.
“Vâng ạ.” Max nói.
=====
Trong phòng khách, Baemyn hỏi ngay Ambrose:
“Thưa cậu chủ tôi đã xác định khu vực khai quật đúng là thuộc về cậu, chúng ta làm thế nào?”
“Bác nghĩ như thế nào về chuyện này?” Ambrose hỏi lại Baemyn.
“Tôi đã gọi cho một số người quen biết, vợ chồng Newman là người đáng tin cậy, họ là nhà khoa học chân chính.”
“Muggle họ xử lý việc này thế nào?” Ambrose thắc mắc hỏi.
“Bình thường thì bất kì thứ gì tìm thấy trên đất của mình là của mình, ta chỉ phải trả một khoản thuế cho chính phủ muggle và một khoản tiền thuê cho vợ chồng Newman hoặc hai bên tự thỏa thuận.”
“Như vậy ta cứ cho vợ chồng họ nghiên cứu trước đi, nếu cháu muốn thứ gì có thể được chọn trước, ngoài ra, chiều này cháu cũng muốn xem họ làm việc.” Ambrose ra điều kiện
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Ambrose trong lòng cũng chờ mong lần đào bới này, nếu may mắn họ sẽ tìm thấy thứ gì quý giá, nếu cậu đem nó đổi cho Dues sẽ kiếm được kha khá điểm.
Ambrose nghĩ vậy, từ trong túi lấy ra một cuốn sách - Đó là Deus dạng bình thường - cậu mở một trang rồi viết:
“Deus, hai tiếng nữa mình sẽ khai quật một di chỉ khảo cổ, cậu chú ý trong nó có cái gì hữu ích không nhá?”
“OK” Deus trả lời.
/565
|