Sophie một lần nữa nhấc điện thoại lên, cô nhanh chóng quay số và chờ đợi.
“Tút…. Tút…. Tút….”
“Alo, Tiệm sách nhỏ (The Little Bookstore) xin nghe…”
“Josh hả!!” Sophie nghe giọng quen thuộc của em trai mình bèn nói.
“Hả, Sophie. Chị gọi cho em có việc gì, em giờ đang bận lắm.” Josh giọng ỉu xìu qua đầu dây.
“Nghe này. Chị vừa thấy có mấy người khả nghi bước vào trong tiệm sách, em…”
“Người khả nghi, ôi bà chị của tôi đừng quá nhạy cảm như vậy chứ. Chị biết thừa tiệm sách này thường đón tiếp những người không bình thường mà.”
“Josh. Chị không đùa, bọn họ không giống giáo sư, học giả, hay người sưu tầm nào… Bọn họ rất nguy hiểm. Chị nghĩ vậy.”
“Rồi rồi. Em sẽ cẩn thận, ngoan ngoãn không gây chuyện được chưa…”
“Ừm.” Sophie giọng an tâm hơn chút. Cô định cúp máy thì chợt một tiếng ‘rầm’ rõ to từ ông nghe điện thoại vang ra. Một cảm giác hoảng hốt không nhỏ hiện nên, Sophie vội vã nói:
“Josh, chuyện gì vậy?”
Phải mất hai giây đầu dây bên kia mới có câu trả lời:
“Em không biết, có thứ gì đó đổ xụp bên trên. Em đang ở kho sách dưới hầm. Chị chờ chút, em lên xem, không biết ông Fleming có gặp rắc rối gì không…”
“Không được, em ở nguyên đấy…” Sophie giọng gấp rút hơn.
“Thôi nào chị, không có nguy hiểm gì đâu, chắc ông Fleming làm đổ giá sách nào đó, chị biết ông ta rất già rồi mà…”
Nói xong, Josh không để ý bà chị phản đối, tay cần điện thoại chậm rãi bước lên cầu thang dẫn lên trên tiệm. Sau đó, cậu ló đầu ra khỏi rìa cửa hầm chứa, đôi mắt cậu cay xè như tiếp xúc chất hóa học nào đó. Josh dụi đôi mắt để nhìn rõ.
Ấn tượng đầu tiên của cậu đó là tiệm sách thường ngày vốn vắng vẻ nay bỗng chen chúc đầy người: năm người đàn ông đang đứng đối mặt với Nick Fleming (Nicholas Flamel), chủ tiệm.
Bốn người trong số họ có vóc dáng to lớn khổng lồ. Người thứ năm nhỏ con hơn và có vẻ bề ngoài nham hiểm. Và bên cạnh bọn họ là hai hàng giá sách đỏ ngang ngửa. Bỗng nhiên, Josh chợt nghĩ rất có thể cửa hàng đang bị cướp.
Trong lòng thoáng chút hơi hoảng, cậu thì thầm qua chiếc điện thoại:
“Sophie, chị nói đúng… ở đây có năm tên cướp, và ông chủ tiệm đang đối đầu với bọn chúng.”
“Ôi lạy chúa!!! Em ở nguyên đấy, để chị gọi báo động, nhớ lấp kỹ vào…”
“Em biết…”
“Và đừng muốn làm anh hùng. Chị đã thấy bọn họ…”
“Em biết rồi, em không ngu ra đánh nhau với bốn tên to con tới mức khổng lồ như vậy.”
Đột nhiên Josh nhận ra rằng tất cả bọn họ đều không ai nói gì cả... và vẫn có một điều gì đó đang xảy ra giữa bọn họ. Nick và người đàn ông cần đầu bọn cướp có vẻ quen biết nhau.
Cả hai người đàn ông đều đứng im phăng phắc, cánh tay họ ép sát vào thân người, cùi chỏ cũng ép sát, cảng tay lại mở rộng xòe ra hai bên, bàn tay mở rộng hướng lên trên. Cái tư thế này giống mấy lão già phù thủy trong phim chuẩn bị làm phép vậy.
Trong khi đó, ba tên to con đứng bất động phía sau, cả ba ánh mắt đen kịt, phải chỉ có một màu đen. Josh chưa bao giờ thấy con mắt kinh dị như vậy.
Và rồi, bất chợt, một làn khói xanh lá cây phun ra rồi bao quanh lòng bàn tay của Nick Fleming, rồi nó uốn xoắn thành hình xoáy ốc chạm xuống sàn nhà, nơi nó vặn vẹo quằn quại như những con rắn lục.
Đối diện, người cầm đầu băng cướp lại phun ra những cụm khói vàng hôi hám cuộn tròn. Josh thấy cảnh này không tin vào mắt mình. Cậu nói qua điện thoại
“Không thể nào… Người có thể phun khói như vậy, tên cầm đầu tên là Dee, Bee gì đó. Có thể là biệt danh… Chị không ngờ tới bọn họ định làm đâu?”
Bầu không khí giữa hai người đàn ông mờ ảo bởi những cuộn khói xanh vàng và khi khói chạm đến đâu lập tức ngay chỗ đó phát ra những tiếng xèo xèo.
Rồi, gần như cùng một lúc, cả người đồng thời cử động. Hai làn khói đang bay yên ả cuồn cuộn hẳn lên, chúng lao vào nhau. Một bên là khói hình cầu, một bên là khói hình cái bao.
Trong tích tắc, một tiếng nổ lách tách kèm ánh sáng chói mắt lóe lên... và cú nổ vô hình đẩy vọt hai người đàn ông băng ngang qua căn phòng, rồi lao thẳng vào những chiếc kệ chất đầy sách.
Josh chóng váng và kinh hoàng, thứ cậu thấy quá không thể tin được, cậu bất động đừng đấy chỉ mơ màng nghe thấy tiếng ‘tút tút’ mất tín hiệu điện thoại, vụ nổ đã làm đứt đường dây điện thoại. Sau đó là giọng của người cầm đầu băng cướp hét lên vọng tới:
“Khốn khiếp Nicholas, ngươi vẫn khó chơi như trước…”
Sau đó nữa là một tiếng gọi rất gần bên cạnh.
“Josh… Josh...”
Josh tỉnh hồn lại, trước mặt cậu, ông chủ tiệm lớn tuổi khẽ gọi, ông ta ánh mắt kiên quyết nói:
“Hãy ở dưới đó, dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy ở dưới đó.”
Josh vô ý thức lùi lại gật đầu.
Rồi cậu lại một lần nữa không thể tin được. Nick Fleming đứng dậy quay người đồng thời ông ngửa lòng bàn tay phải lên, đưa nó gần đến khuôn mặt và thổi vào đó.
Một quả cầu lửa xuất hiện, và ông ta ném nó như đang ném một quả bóng chày.
“Oành oành…”
Rồi đống sách nổ tung.
Hai tên cướp to con mặc áo choàng đen hứng trọn cú nổ, hất ngược bay người ra sau. Điều đáng nói là hai người này sau cú va chạm cánh tay rơi ra một mảnh.
Josh nhìn rất rõ đó là một viên đá.
Tại sao một con người lại rơi ra một mảnh đá to như vậy? Josh ngỏng đầu lên nhìn muốn nhìn cho rõ, cậu quay về phía Nick Fleming, đôi môi mấp máy một câu hỏi.
Ông chủ tiệm nhìn Josh lập tức ra lệnh:
“Ta nói cháu ở nguyên dưới đó.”
Josh giật mình thụt đầu lại, đúng lúc này, cậu nhìn thấy một ánh sáng lóe lên phía sau ông chủ tiệm, Josh hét:
“Cẩn thận.”
Fleming chưa cần Josh nhắc đã cảm thấy sau lưng có biến, ông ngụp xuống né tránh. Một lưới kiếm toát ra màu vàng băng ngang qua căn phòng. Chúng trượt qua các kệ sách và đâm xuyên qua sàn gỗ. Khi chúng đâm vào đâu, ở đó bắt đầu mục nát.
Ông vẫn trẻ khỏe dẻo dai như ngày nào, Nicholas.
Tiếng nói vang lên cùng tiếng vỗ bôm bốp của đôi găng tay da va chạm. Tên cầm đầu băng cướp đi ra khỏi đống đổ nát nói.
Nick Fleming ánh mắt lạnh lùng tức giận:
“John Dee.”
Ông cảnh giác di chuyển, đồng thời lướt đến cánh cửa hầm chứa đang hé mở, đẩy mạnh Josh Newman thụt sâu xuống bậc cầu thang. Và nói:
“Ta biết là không sớm thì muộn cũng sẽ bị ngươi tìm tới, John Dee, học trò của ta.”
“Chúng tôi đã tìm kiếm ông suốt một thời gian dài, lão sư. Ông cất giữ một vật gì đó của tụi này. Và chúng tôi muốn lấy lại nó.”
“Ta không cầm thứ gì của các ngươi.” Nick Fleming đáp.
“Hừ, Nicholas đừng có vòng vo. Cuốn sách đó ở đâu?”
“Ta đã đốt nó. Fleming nói rồi bổ sung: “Đốt từ rất lâu rồi.”
“Đốt… ha ha ha… Đừng có đùa với ta, lão đốt cuốn sách đó thì lão lấy cái gì ra mà chế tạo thuốc trường sinh…”
“Tin hay không tùy ngươi. Ta thà chết chứ không để cuốn sách rơi vào trong tay một tên như ngươi.”
Dứt lời, Nick vung ta lên một cái. Một đống giá sách cùng sách xung quanh ông bỗng ‘tan chảy’ thành một thứ chất lỏng màu vàng theo đúng nghĩa đen. Gần như cùng lúc, dòng chất lòng này nháy máy trôi tới trước mặt Nick Fleming rồi một lần nữa đông đặc lại thành một bức tường kim loại.
Josh thấy cảnh này trợn mắt há mồm:
“Đây là…”
“Là thuật giả kim.”
Nick Fleming nói đồng thời quay người kéo lấy Josh chạy xuống dưới tầng hầm, hai người đi thành tới vách tường rồi Nick Fleming lại làm một đồng tác ý hệt lúc trước.
Lần này, vách tường chảy nước ra rồi biến thành một cầu thang dẫn lên trên.
“Đi lên phía trên.”
“Lối đi này sẽ dẫn lên cửa tiệm bỏ không sát ngay tiệm sách. Chúng ta phải đi nhanh lên. Chỉ sau vài giây là Dee có thể vượt qua lớp tường đó.”
Josh Newman gật đầu. Cậu biết bên cạnh là một cửa tiệm bỏ không. Trước là tiệm giặt tẩy nhưng bị người ta không suốt cả mùa hè.
Josh nhận ra cậu vừa chứng kiến sức mạnh của ma thuật. Một thứ mà ai cũng biết rằng là không hề và không thể tồn tại trên cõi đời này.
…
Quay lại đầu dây bên kia, Sophie không ngừng hét vào cái điện thoại, giọng cô không kiềm chế được vang khắp cả quán cà phê.
“Josh… Josh… Em có nghe không… Josh.”
Mất tín hiệu rồi, Sophie ngón tay ấn vào khóa điện để cúp máy, cô đang định bấm 911 thì từ phía sau một giọng ngọt ngào cất lên:
“Sophie. Cháu làm sao vậy?”
Sophie ngẩng đầu lên. Là bà chủ quán cà phê, đồng thời cũng là vợ của ông chủ tiệm sách mà Josh đang làm việc, Perry Fleming.
Nhớ tới chồng của bà Fleming đang bị cướp không rõ sống chết, giống như em trai của cô, Sophie như cảm giác được người cùng cảnh ngộ vội vàng nói không ra lời:
“Bà Fleming… Tiệm sách bị cướp… hai vụ nổ xảy ra…”
“Bình tĩnh cô bé. Cháu nói là một vụ cướp, một vụ nổ, nhưng mà ta không nghe thấy gì cả.”
Sophie cả người cứng lại, trong lòng kinh ngạc. Đúng như vậy, cô cách đúng cách tiệm sách chỉ một con đường, nếu bên kia nổ tung thì cô bên này phải nghe thấy chứ.
“Nhưng mà trong điện thoại cháu nghe thấy tiếng nổ rõ ràng. Josh nói, thằng bé còn nghe thấy biệt danh của tên cầm đầu băng cướp nữa… Bee (con ong) hay Dree gì đó…”
“Khoan đã.” Perry Fleming khuôn mặt đang bình tĩnh chợt biến đổi, giọng bà có khó tin:
“Cháu nói tên cướp tên là Dree. John Dree?
“Tút…. Tút…. Tút….”
“Alo, Tiệm sách nhỏ (The Little Bookstore) xin nghe…”
“Josh hả!!” Sophie nghe giọng quen thuộc của em trai mình bèn nói.
“Hả, Sophie. Chị gọi cho em có việc gì, em giờ đang bận lắm.” Josh giọng ỉu xìu qua đầu dây.
“Nghe này. Chị vừa thấy có mấy người khả nghi bước vào trong tiệm sách, em…”
“Người khả nghi, ôi bà chị của tôi đừng quá nhạy cảm như vậy chứ. Chị biết thừa tiệm sách này thường đón tiếp những người không bình thường mà.”
“Josh. Chị không đùa, bọn họ không giống giáo sư, học giả, hay người sưu tầm nào… Bọn họ rất nguy hiểm. Chị nghĩ vậy.”
“Rồi rồi. Em sẽ cẩn thận, ngoan ngoãn không gây chuyện được chưa…”
“Ừm.” Sophie giọng an tâm hơn chút. Cô định cúp máy thì chợt một tiếng ‘rầm’ rõ to từ ông nghe điện thoại vang ra. Một cảm giác hoảng hốt không nhỏ hiện nên, Sophie vội vã nói:
“Josh, chuyện gì vậy?”
Phải mất hai giây đầu dây bên kia mới có câu trả lời:
“Em không biết, có thứ gì đó đổ xụp bên trên. Em đang ở kho sách dưới hầm. Chị chờ chút, em lên xem, không biết ông Fleming có gặp rắc rối gì không…”
“Không được, em ở nguyên đấy…” Sophie giọng gấp rút hơn.
“Thôi nào chị, không có nguy hiểm gì đâu, chắc ông Fleming làm đổ giá sách nào đó, chị biết ông ta rất già rồi mà…”
Nói xong, Josh không để ý bà chị phản đối, tay cần điện thoại chậm rãi bước lên cầu thang dẫn lên trên tiệm. Sau đó, cậu ló đầu ra khỏi rìa cửa hầm chứa, đôi mắt cậu cay xè như tiếp xúc chất hóa học nào đó. Josh dụi đôi mắt để nhìn rõ.
Ấn tượng đầu tiên của cậu đó là tiệm sách thường ngày vốn vắng vẻ nay bỗng chen chúc đầy người: năm người đàn ông đang đứng đối mặt với Nick Fleming (Nicholas Flamel), chủ tiệm.
Bốn người trong số họ có vóc dáng to lớn khổng lồ. Người thứ năm nhỏ con hơn và có vẻ bề ngoài nham hiểm. Và bên cạnh bọn họ là hai hàng giá sách đỏ ngang ngửa. Bỗng nhiên, Josh chợt nghĩ rất có thể cửa hàng đang bị cướp.
Trong lòng thoáng chút hơi hoảng, cậu thì thầm qua chiếc điện thoại:
“Sophie, chị nói đúng… ở đây có năm tên cướp, và ông chủ tiệm đang đối đầu với bọn chúng.”
“Ôi lạy chúa!!! Em ở nguyên đấy, để chị gọi báo động, nhớ lấp kỹ vào…”
“Em biết…”
“Và đừng muốn làm anh hùng. Chị đã thấy bọn họ…”
“Em biết rồi, em không ngu ra đánh nhau với bốn tên to con tới mức khổng lồ như vậy.”
Đột nhiên Josh nhận ra rằng tất cả bọn họ đều không ai nói gì cả... và vẫn có một điều gì đó đang xảy ra giữa bọn họ. Nick và người đàn ông cần đầu bọn cướp có vẻ quen biết nhau.
Cả hai người đàn ông đều đứng im phăng phắc, cánh tay họ ép sát vào thân người, cùi chỏ cũng ép sát, cảng tay lại mở rộng xòe ra hai bên, bàn tay mở rộng hướng lên trên. Cái tư thế này giống mấy lão già phù thủy trong phim chuẩn bị làm phép vậy.
Trong khi đó, ba tên to con đứng bất động phía sau, cả ba ánh mắt đen kịt, phải chỉ có một màu đen. Josh chưa bao giờ thấy con mắt kinh dị như vậy.
Và rồi, bất chợt, một làn khói xanh lá cây phun ra rồi bao quanh lòng bàn tay của Nick Fleming, rồi nó uốn xoắn thành hình xoáy ốc chạm xuống sàn nhà, nơi nó vặn vẹo quằn quại như những con rắn lục.
Đối diện, người cầm đầu băng cướp lại phun ra những cụm khói vàng hôi hám cuộn tròn. Josh thấy cảnh này không tin vào mắt mình. Cậu nói qua điện thoại
“Không thể nào… Người có thể phun khói như vậy, tên cầm đầu tên là Dee, Bee gì đó. Có thể là biệt danh… Chị không ngờ tới bọn họ định làm đâu?”
Bầu không khí giữa hai người đàn ông mờ ảo bởi những cuộn khói xanh vàng và khi khói chạm đến đâu lập tức ngay chỗ đó phát ra những tiếng xèo xèo.
Rồi, gần như cùng một lúc, cả người đồng thời cử động. Hai làn khói đang bay yên ả cuồn cuộn hẳn lên, chúng lao vào nhau. Một bên là khói hình cầu, một bên là khói hình cái bao.
Trong tích tắc, một tiếng nổ lách tách kèm ánh sáng chói mắt lóe lên... và cú nổ vô hình đẩy vọt hai người đàn ông băng ngang qua căn phòng, rồi lao thẳng vào những chiếc kệ chất đầy sách.
Josh chóng váng và kinh hoàng, thứ cậu thấy quá không thể tin được, cậu bất động đừng đấy chỉ mơ màng nghe thấy tiếng ‘tút tút’ mất tín hiệu điện thoại, vụ nổ đã làm đứt đường dây điện thoại. Sau đó là giọng của người cầm đầu băng cướp hét lên vọng tới:
“Khốn khiếp Nicholas, ngươi vẫn khó chơi như trước…”
Sau đó nữa là một tiếng gọi rất gần bên cạnh.
“Josh… Josh...”
Josh tỉnh hồn lại, trước mặt cậu, ông chủ tiệm lớn tuổi khẽ gọi, ông ta ánh mắt kiên quyết nói:
“Hãy ở dưới đó, dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy ở dưới đó.”
Josh vô ý thức lùi lại gật đầu.
Rồi cậu lại một lần nữa không thể tin được. Nick Fleming đứng dậy quay người đồng thời ông ngửa lòng bàn tay phải lên, đưa nó gần đến khuôn mặt và thổi vào đó.
Một quả cầu lửa xuất hiện, và ông ta ném nó như đang ném một quả bóng chày.
“Oành oành…”
Rồi đống sách nổ tung.
Hai tên cướp to con mặc áo choàng đen hứng trọn cú nổ, hất ngược bay người ra sau. Điều đáng nói là hai người này sau cú va chạm cánh tay rơi ra một mảnh.
Josh nhìn rất rõ đó là một viên đá.
Tại sao một con người lại rơi ra một mảnh đá to như vậy? Josh ngỏng đầu lên nhìn muốn nhìn cho rõ, cậu quay về phía Nick Fleming, đôi môi mấp máy một câu hỏi.
Ông chủ tiệm nhìn Josh lập tức ra lệnh:
“Ta nói cháu ở nguyên dưới đó.”
Josh giật mình thụt đầu lại, đúng lúc này, cậu nhìn thấy một ánh sáng lóe lên phía sau ông chủ tiệm, Josh hét:
“Cẩn thận.”
Fleming chưa cần Josh nhắc đã cảm thấy sau lưng có biến, ông ngụp xuống né tránh. Một lưới kiếm toát ra màu vàng băng ngang qua căn phòng. Chúng trượt qua các kệ sách và đâm xuyên qua sàn gỗ. Khi chúng đâm vào đâu, ở đó bắt đầu mục nát.
Ông vẫn trẻ khỏe dẻo dai như ngày nào, Nicholas.
Tiếng nói vang lên cùng tiếng vỗ bôm bốp của đôi găng tay da va chạm. Tên cầm đầu băng cướp đi ra khỏi đống đổ nát nói.
Nick Fleming ánh mắt lạnh lùng tức giận:
“John Dee.”
Ông cảnh giác di chuyển, đồng thời lướt đến cánh cửa hầm chứa đang hé mở, đẩy mạnh Josh Newman thụt sâu xuống bậc cầu thang. Và nói:
“Ta biết là không sớm thì muộn cũng sẽ bị ngươi tìm tới, John Dee, học trò của ta.”
“Chúng tôi đã tìm kiếm ông suốt một thời gian dài, lão sư. Ông cất giữ một vật gì đó của tụi này. Và chúng tôi muốn lấy lại nó.”
“Ta không cầm thứ gì của các ngươi.” Nick Fleming đáp.
“Hừ, Nicholas đừng có vòng vo. Cuốn sách đó ở đâu?”
“Ta đã đốt nó. Fleming nói rồi bổ sung: “Đốt từ rất lâu rồi.”
“Đốt… ha ha ha… Đừng có đùa với ta, lão đốt cuốn sách đó thì lão lấy cái gì ra mà chế tạo thuốc trường sinh…”
“Tin hay không tùy ngươi. Ta thà chết chứ không để cuốn sách rơi vào trong tay một tên như ngươi.”
Dứt lời, Nick vung ta lên một cái. Một đống giá sách cùng sách xung quanh ông bỗng ‘tan chảy’ thành một thứ chất lỏng màu vàng theo đúng nghĩa đen. Gần như cùng lúc, dòng chất lòng này nháy máy trôi tới trước mặt Nick Fleming rồi một lần nữa đông đặc lại thành một bức tường kim loại.
Josh thấy cảnh này trợn mắt há mồm:
“Đây là…”
“Là thuật giả kim.”
Nick Fleming nói đồng thời quay người kéo lấy Josh chạy xuống dưới tầng hầm, hai người đi thành tới vách tường rồi Nick Fleming lại làm một đồng tác ý hệt lúc trước.
Lần này, vách tường chảy nước ra rồi biến thành một cầu thang dẫn lên trên.
“Đi lên phía trên.”
“Lối đi này sẽ dẫn lên cửa tiệm bỏ không sát ngay tiệm sách. Chúng ta phải đi nhanh lên. Chỉ sau vài giây là Dee có thể vượt qua lớp tường đó.”
Josh Newman gật đầu. Cậu biết bên cạnh là một cửa tiệm bỏ không. Trước là tiệm giặt tẩy nhưng bị người ta không suốt cả mùa hè.
Josh nhận ra cậu vừa chứng kiến sức mạnh của ma thuật. Một thứ mà ai cũng biết rằng là không hề và không thể tồn tại trên cõi đời này.
…
Quay lại đầu dây bên kia, Sophie không ngừng hét vào cái điện thoại, giọng cô không kiềm chế được vang khắp cả quán cà phê.
“Josh… Josh… Em có nghe không… Josh.”
Mất tín hiệu rồi, Sophie ngón tay ấn vào khóa điện để cúp máy, cô đang định bấm 911 thì từ phía sau một giọng ngọt ngào cất lên:
“Sophie. Cháu làm sao vậy?”
Sophie ngẩng đầu lên. Là bà chủ quán cà phê, đồng thời cũng là vợ của ông chủ tiệm sách mà Josh đang làm việc, Perry Fleming.
Nhớ tới chồng của bà Fleming đang bị cướp không rõ sống chết, giống như em trai của cô, Sophie như cảm giác được người cùng cảnh ngộ vội vàng nói không ra lời:
“Bà Fleming… Tiệm sách bị cướp… hai vụ nổ xảy ra…”
“Bình tĩnh cô bé. Cháu nói là một vụ cướp, một vụ nổ, nhưng mà ta không nghe thấy gì cả.”
Sophie cả người cứng lại, trong lòng kinh ngạc. Đúng như vậy, cô cách đúng cách tiệm sách chỉ một con đường, nếu bên kia nổ tung thì cô bên này phải nghe thấy chứ.
“Nhưng mà trong điện thoại cháu nghe thấy tiếng nổ rõ ràng. Josh nói, thằng bé còn nghe thấy biệt danh của tên cầm đầu băng cướp nữa… Bee (con ong) hay Dree gì đó…”
“Khoan đã.” Perry Fleming khuôn mặt đang bình tĩnh chợt biến đổi, giọng bà có khó tin:
“Cháu nói tên cướp tên là Dree. John Dree?
/565
|