Ambrose trở về ngồi đền mà không thấy ai, mặc dù không rõ ràng lắm nguyên nhân nhưng cậu biết cô gái che mặt còn đang giận dỗi cậu nên cậu cũng không đi tìm mà trực tiếp về phòng ngồi minh tưởng.
Sáng hôm sau, kết thúc một đêm ngồi minh tưởng, Ambrose vươn vai ra ngoài định kiếm cái gì ăn. Lần này cậu không thấy cô gái che mặt, thay vào đó là vị kiếm sĩ vẫn đi theo cô ta, Ambrose nhớ không nhầm ông ta tên là Niten.
Niten kiếm sĩ giọng bình bình không xiểm nịnh, tay ông chống chuôi kiếm hành lễ kiểu samurai lớn tiếng nói:
“Ngài Karling, Thần chủ mời ngài.”
Ambrose gật đầu đáp lại:
“Mời ngài dẫn đường.”
Kiếm sĩ quay đầu rời đi, Ambrose chậm rãi theo sau. Hai người đi qua một hành lang dài, qua mấy cánh cửa rồi như bước vào một không gian khác, Ambrose đoán rằng mình bây giờ đã không ở quả núi vừa nãy rồi, cậu chính thức đi vào Vương quốc bóng tối (Shadowrealm) của Great Elder tối cao Benzentai.
Kiếm sĩ dừng lại trước một cánh cửa, ông hơi khom người ra hiệu Ambrose tiếp tục bước vào. Bên trong là nơi ông không được bước bào, hoặc đơn giản là Benzaiten chỉ muốn gặp một mình Ambrose.
Cậu cảm ơn kiếm sĩ một tiếng, rồi đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, Ambrose cảm thấy một cơn gió mát rượi ập vào mặt, cơn gió khiến cậu tỉnh táo hẳn lên, luồng không khí từ mũi qua khí quản, tới phổi, đi vào các phế nan một cách không thể nào thông suốt hơn.
Các tế bào trong cơ thể cậu sung sướng reo hò vì luồng oxy dồi dào, tinh khiết; trong nháy mắt, Ambrose cảm thấy tu vi ma pháp của cậu nhích lên một chút.
...
“Ngươi đã tới rồi.”
Một phút sau, một giọng nói đột ngột vang lên.
Ambrose bật tỉnh, cậu nhìn tới phía giọng nói phát ra thì thấy một bóng người mờ ảo màu xanh nước biển nhẹ, màu sắc nhẹ nhàng không nặng nề như màu xanh đậm, nó khiến người nhìn vào cũng cảm thấy nhẹ người hẳn đi.
Đây là hào quang (aura) phân thân của Benzaiten, xem ra bà ta không muốn trực tiếp gặp cậu hoặc vẫn còn đang dưỡng thương trong trận chiến trên đỉnh Thái Sơn mấy hôm trước.
Ambrose lịch sự hơi nghiêng người chào hỏi. Cậu nói:
“Hân hạnh cho tôi khi gặp ngài, Great Elder Benzaiten.”
Hào quang (aura) phân thân liếc nhìn Ambrose một cái, giọng gần gũi hỏi thăm:
“Cậu khỏe chứ, cậu Karling?”
“Tôi thấy ổn, cảm ơn ngài đã chăm sóc. Chỉ là trong cơ thể tôi…”
“Cậu không cần lo lắng tới nó. Lớp phong ấn sẽ tự biến mất khi mà nó cảm thấy nó lên biến mất.” Benzaiten nói.
Ambrose nghe vậy cảm thấy khó hiểu:
“Ngài không phải là người tạo ra nó.”
Great Elder Benzaiten cười nhẹ gật đầu trả lời:
“Tinh khôn lắm, cậu bé. Ta đúng không phải là người tạo ra lớp phong ấn trong cơ thể cậu, ta chỉ kích hoạt nó thôi, vì vậy ta không thể làm gì được.”
Ambrose nhíu mày, cậu lúc này vẫn có thể sử dụng ma thuật bình thường, nhưng không thể nào sử dụng đám Obscurus để tăng (Buff) lực chiến và hồi phục ma lực. Mà nghĩ tới cái tên này, Ambrose lại nhớ tới một việc khiến cậu khó mà chấp nhận được.
Cậu lặng lẽ nói:
“Là ông ta làm sao?”
Benzaiten bên trong lớp ánh sáng mờ mờ hoa mắt sáng lên, bà nói:
“Phải, là Rumplestiltskin. Ông ta đưa cho ta thuật thức để khởi động lớp phong ấn cách đây 1000 năm, ta lúc đó cũng không rõ tại sao tên đó lại làm vậy. Cho tới ba hôm trước, khi cậu bé ngươi cản trở tên hèn hạ kia thành công, ta biết ông ta muốn ta làm gì.”
“Karling, cậu cùng Rumpelstiltskin là như thế nào?”
Kết thúc, Benzaiten giọng hứng thú hỏi thêm một câu.
Ambrose hơi lắc đầu, cậu không muốn trả lời mà hỏi chuyện ba ngày trước:
“Ngài nói là tôi đã ngăn chặn lại được tên màu xám!! Chuyện là như thế nào?”
Benzaiten không tức giận khi Ambrose lé câu hỏi của bà, mà ngược lại, bà từ từ giảng lại mọi việc sau khi Ambrose ngất đi.
Mọi thứ xảy ra không sai biệt lắm so với Ambrose suy đoán. Tên màu xám đúng lúc đột phá thì bị Ambrose chơi một vố. Cậu ra lệnh và đám Obscurus đã nghe theo, bọn chúng ra tay toàn lực, không thương tiếc tấn công tên màu xám.
Một con Obscurus rất yếu, nhưng khi đó là ngập trời Obscurus, phải tới hàng tỉ tỉ con kí sinh Obscurus. Đám này hợp lực với nhau rõ ràng không yếu hơn tên màu xám là bao nhiêu.
Kết quả sau đó quá đơn giản, màu xám bị phản phệ, trọng thương mất cơ hội đột phá. Toàn bộ đám hình nhân bị hắn cho bọc hậu để chạy trốn thoát thân. Benzaiten đám người muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Đám Obscurus không thấy được mục tiêu tấn công bắt động loạn lên, bọn chúng bay lên trời ‘ăn’ hết chỗ linh hồn còn lai rồi ào ào nhập vào trong cơ thể của Ambrose.
Ambrose sau đó được các Đại hiền giả đỡ lấy, Benzaiten đi tới khởi động lớp phong ấn có sẵn trong người.
Rõ ràng, khi Ambrose trở lại một nghìn năm trước gặp cha mình, ngài Philip Karling. Ông ta đã ngầm động tay chân reo vào trong người nhân vật chính của chúng ta một lớp phong ấn để rồi hôm nay Benzaiten khởi động nó.
Mọi thứ đã được sắp xếp từ trước. Và một lần nữa Ambrose lại rơi vào sự sắp đặt của cha mình.
Cái cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Nhưng Ambrose không thể không tự hỏi:
“Rốt cuộc ông ta muốn cái gì, sau tất cả nhưng sắp xếp?”
…
“Ngươi đang tự hỏi ông ta muốn làm gì phải không? Ta cũng nghĩ như vậy.”
Benzaiten thâm thúy nói. Dù không thấy được khuôn mặt của bà ta, nhưng Ambrose đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn thẳng tới cậu.
“Được rồi. Ta chắc cậu đang có rất nhiều thắc mắc về mọi chuyện đang diễn ra, về tộc Elder và mối quan hệ giữa bọn họ với cậu.”
Nói tới đây, bà ta thở dài, giọng mang chút vẻ chán nản tiếc nuối:
“Tộc Elder chúng ta đã từng huy hoàng, vô cùng huy hoàng. Chúng ta chiến thắng tất cả đối thủ trên trái đất này, tiêu diệt bọn chúng, nô dịch bọn chúng. Không một ai hay một thế lực nào có khả năng là đối thủ của chúng ta. Chúng ta đứng trên đỉnh của toàn bộ trái đất này.
Nhưng đó cũng là lúc mâu thuẫn nổ ra bên trong. Các Elder phân bè phái đấu đá lẫn nhau, rồi đỉnh điểm là cuộc chiến giữa mà cầm đầu là các Great Elder tối cao. Trận chiến này đã phá hủy toàn bộ đất nước của chúng ta thành nhiều mảnh. Danu Talis diệt vong, rất nhiều Elder đã chết.
Ta và người của ta chán ghét đấu tranh, và cũng không muốn tham dự vào đó nên chủ động rời đi tới phương Đông này.
Còn mấy vị Great Elder tối cao khác cũng vậy, bọn họ dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, ở trong Vương quốc bóng tối (Shadowrealm) của họ. Điều này khiến có tình hướng bên ngoài trái đất ngày càng ác liệt hơn. Không có chúng ta làm chủ, rất nhiều Elder dã tâm nổi lên khắp nơi, tuyên chiến, tranh giành địa bàn, quyền lực.
Và con người sinh ra, thay thế tộc Elder trở thành chiến lực chủ yếu cho các cuộc chiến. Lúc này cũng là lúc văn minh loài người đạt tới độ chói lóa nhất. Loài người bây giờ còn nhìn thấy những dấu vết để lại của những nền văn minh cổ. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong số hàng trăm nền văn minh con người khác đã từng tồn tại. Tất nhiên là dưới sự trị vì của các Elder tạo nên.”
“Bọn họ đã bị hủy diệt!”
“Phải, hàng trăm nền văn minh đó đã bị hủy diệt, đơn giản vì bọn họ thua trong trận chiến với Elder khác. Nhưng gì con người tìm được hiện tại đều là những thứ do các Elder chiến thắng xây dựng trong thời gì trị vì của mình. Và kẻ thua trở thành những Dark Elder.
Elder đánh nhau với Elder, Elder đánh nhau với Dark Elder, Dark Elder đánh nhau với các Dark Elde khác. Tình huống như vậy kéo dài trong hàng ngàn năm cho đến khi Rumplestiltskin xuất hiện…”
Sáng hôm sau, kết thúc một đêm ngồi minh tưởng, Ambrose vươn vai ra ngoài định kiếm cái gì ăn. Lần này cậu không thấy cô gái che mặt, thay vào đó là vị kiếm sĩ vẫn đi theo cô ta, Ambrose nhớ không nhầm ông ta tên là Niten.
Niten kiếm sĩ giọng bình bình không xiểm nịnh, tay ông chống chuôi kiếm hành lễ kiểu samurai lớn tiếng nói:
“Ngài Karling, Thần chủ mời ngài.”
Ambrose gật đầu đáp lại:
“Mời ngài dẫn đường.”
Kiếm sĩ quay đầu rời đi, Ambrose chậm rãi theo sau. Hai người đi qua một hành lang dài, qua mấy cánh cửa rồi như bước vào một không gian khác, Ambrose đoán rằng mình bây giờ đã không ở quả núi vừa nãy rồi, cậu chính thức đi vào Vương quốc bóng tối (Shadowrealm) của Great Elder tối cao Benzentai.
Kiếm sĩ dừng lại trước một cánh cửa, ông hơi khom người ra hiệu Ambrose tiếp tục bước vào. Bên trong là nơi ông không được bước bào, hoặc đơn giản là Benzaiten chỉ muốn gặp một mình Ambrose.
Cậu cảm ơn kiếm sĩ một tiếng, rồi đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, Ambrose cảm thấy một cơn gió mát rượi ập vào mặt, cơn gió khiến cậu tỉnh táo hẳn lên, luồng không khí từ mũi qua khí quản, tới phổi, đi vào các phế nan một cách không thể nào thông suốt hơn.
Các tế bào trong cơ thể cậu sung sướng reo hò vì luồng oxy dồi dào, tinh khiết; trong nháy mắt, Ambrose cảm thấy tu vi ma pháp của cậu nhích lên một chút.
...
“Ngươi đã tới rồi.”
Một phút sau, một giọng nói đột ngột vang lên.
Ambrose bật tỉnh, cậu nhìn tới phía giọng nói phát ra thì thấy một bóng người mờ ảo màu xanh nước biển nhẹ, màu sắc nhẹ nhàng không nặng nề như màu xanh đậm, nó khiến người nhìn vào cũng cảm thấy nhẹ người hẳn đi.
Đây là hào quang (aura) phân thân của Benzaiten, xem ra bà ta không muốn trực tiếp gặp cậu hoặc vẫn còn đang dưỡng thương trong trận chiến trên đỉnh Thái Sơn mấy hôm trước.
Ambrose lịch sự hơi nghiêng người chào hỏi. Cậu nói:
“Hân hạnh cho tôi khi gặp ngài, Great Elder Benzaiten.”
Hào quang (aura) phân thân liếc nhìn Ambrose một cái, giọng gần gũi hỏi thăm:
“Cậu khỏe chứ, cậu Karling?”
“Tôi thấy ổn, cảm ơn ngài đã chăm sóc. Chỉ là trong cơ thể tôi…”
“Cậu không cần lo lắng tới nó. Lớp phong ấn sẽ tự biến mất khi mà nó cảm thấy nó lên biến mất.” Benzaiten nói.
Ambrose nghe vậy cảm thấy khó hiểu:
“Ngài không phải là người tạo ra nó.”
Great Elder Benzaiten cười nhẹ gật đầu trả lời:
“Tinh khôn lắm, cậu bé. Ta đúng không phải là người tạo ra lớp phong ấn trong cơ thể cậu, ta chỉ kích hoạt nó thôi, vì vậy ta không thể làm gì được.”
Ambrose nhíu mày, cậu lúc này vẫn có thể sử dụng ma thuật bình thường, nhưng không thể nào sử dụng đám Obscurus để tăng (Buff) lực chiến và hồi phục ma lực. Mà nghĩ tới cái tên này, Ambrose lại nhớ tới một việc khiến cậu khó mà chấp nhận được.
Cậu lặng lẽ nói:
“Là ông ta làm sao?”
Benzaiten bên trong lớp ánh sáng mờ mờ hoa mắt sáng lên, bà nói:
“Phải, là Rumplestiltskin. Ông ta đưa cho ta thuật thức để khởi động lớp phong ấn cách đây 1000 năm, ta lúc đó cũng không rõ tại sao tên đó lại làm vậy. Cho tới ba hôm trước, khi cậu bé ngươi cản trở tên hèn hạ kia thành công, ta biết ông ta muốn ta làm gì.”
“Karling, cậu cùng Rumpelstiltskin là như thế nào?”
Kết thúc, Benzaiten giọng hứng thú hỏi thêm một câu.
Ambrose hơi lắc đầu, cậu không muốn trả lời mà hỏi chuyện ba ngày trước:
“Ngài nói là tôi đã ngăn chặn lại được tên màu xám!! Chuyện là như thế nào?”
Benzaiten không tức giận khi Ambrose lé câu hỏi của bà, mà ngược lại, bà từ từ giảng lại mọi việc sau khi Ambrose ngất đi.
Mọi thứ xảy ra không sai biệt lắm so với Ambrose suy đoán. Tên màu xám đúng lúc đột phá thì bị Ambrose chơi một vố. Cậu ra lệnh và đám Obscurus đã nghe theo, bọn chúng ra tay toàn lực, không thương tiếc tấn công tên màu xám.
Một con Obscurus rất yếu, nhưng khi đó là ngập trời Obscurus, phải tới hàng tỉ tỉ con kí sinh Obscurus. Đám này hợp lực với nhau rõ ràng không yếu hơn tên màu xám là bao nhiêu.
Kết quả sau đó quá đơn giản, màu xám bị phản phệ, trọng thương mất cơ hội đột phá. Toàn bộ đám hình nhân bị hắn cho bọc hậu để chạy trốn thoát thân. Benzaiten đám người muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Đám Obscurus không thấy được mục tiêu tấn công bắt động loạn lên, bọn chúng bay lên trời ‘ăn’ hết chỗ linh hồn còn lai rồi ào ào nhập vào trong cơ thể của Ambrose.
Ambrose sau đó được các Đại hiền giả đỡ lấy, Benzaiten đi tới khởi động lớp phong ấn có sẵn trong người.
Rõ ràng, khi Ambrose trở lại một nghìn năm trước gặp cha mình, ngài Philip Karling. Ông ta đã ngầm động tay chân reo vào trong người nhân vật chính của chúng ta một lớp phong ấn để rồi hôm nay Benzaiten khởi động nó.
Mọi thứ đã được sắp xếp từ trước. Và một lần nữa Ambrose lại rơi vào sự sắp đặt của cha mình.
Cái cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Nhưng Ambrose không thể không tự hỏi:
“Rốt cuộc ông ta muốn cái gì, sau tất cả nhưng sắp xếp?”
…
“Ngươi đang tự hỏi ông ta muốn làm gì phải không? Ta cũng nghĩ như vậy.”
Benzaiten thâm thúy nói. Dù không thấy được khuôn mặt của bà ta, nhưng Ambrose đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn thẳng tới cậu.
“Được rồi. Ta chắc cậu đang có rất nhiều thắc mắc về mọi chuyện đang diễn ra, về tộc Elder và mối quan hệ giữa bọn họ với cậu.”
Nói tới đây, bà ta thở dài, giọng mang chút vẻ chán nản tiếc nuối:
“Tộc Elder chúng ta đã từng huy hoàng, vô cùng huy hoàng. Chúng ta chiến thắng tất cả đối thủ trên trái đất này, tiêu diệt bọn chúng, nô dịch bọn chúng. Không một ai hay một thế lực nào có khả năng là đối thủ của chúng ta. Chúng ta đứng trên đỉnh của toàn bộ trái đất này.
Nhưng đó cũng là lúc mâu thuẫn nổ ra bên trong. Các Elder phân bè phái đấu đá lẫn nhau, rồi đỉnh điểm là cuộc chiến giữa mà cầm đầu là các Great Elder tối cao. Trận chiến này đã phá hủy toàn bộ đất nước của chúng ta thành nhiều mảnh. Danu Talis diệt vong, rất nhiều Elder đã chết.
Ta và người của ta chán ghét đấu tranh, và cũng không muốn tham dự vào đó nên chủ động rời đi tới phương Đông này.
Còn mấy vị Great Elder tối cao khác cũng vậy, bọn họ dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, ở trong Vương quốc bóng tối (Shadowrealm) của họ. Điều này khiến có tình hướng bên ngoài trái đất ngày càng ác liệt hơn. Không có chúng ta làm chủ, rất nhiều Elder dã tâm nổi lên khắp nơi, tuyên chiến, tranh giành địa bàn, quyền lực.
Và con người sinh ra, thay thế tộc Elder trở thành chiến lực chủ yếu cho các cuộc chiến. Lúc này cũng là lúc văn minh loài người đạt tới độ chói lóa nhất. Loài người bây giờ còn nhìn thấy những dấu vết để lại của những nền văn minh cổ. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong số hàng trăm nền văn minh con người khác đã từng tồn tại. Tất nhiên là dưới sự trị vì của các Elder tạo nên.”
“Bọn họ đã bị hủy diệt!”
“Phải, hàng trăm nền văn minh đó đã bị hủy diệt, đơn giản vì bọn họ thua trong trận chiến với Elder khác. Nhưng gì con người tìm được hiện tại đều là những thứ do các Elder chiến thắng xây dựng trong thời gì trị vì của mình. Và kẻ thua trở thành những Dark Elder.
Elder đánh nhau với Elder, Elder đánh nhau với Dark Elder, Dark Elder đánh nhau với các Dark Elde khác. Tình huống như vậy kéo dài trong hàng ngàn năm cho đến khi Rumplestiltskin xuất hiện…”
/565
|