“Phù thủy?” Cô gái mở to mắt hơn nữa.
Lão yêu quái già này không yếu, Ambrose ước chừng lão tương đương với ma pháp sư cấp 4 sơ kỳ, để làm được như vậy lão ta phải tồn tại phải hơn nửa thiên niên kỷ, vì vậy, kiến thức của lão hơn hẳn một vài bậc so với đám yêu quái trẻ tuổi khác. Lão biết Ambrose là phù thủy không có gì lạ, dù sao ở Nhật cũng có một ngôi trường học dành cho phù thủy.
“Tên này làm được.” Một giọng lạnh nhạt vang tới.
Cô gái che mặt bước tới đứng bên cạnh Ambrose. Đám yêu quái nhìn thấy một cô gái nghi hoặc một hồi. Bỗng nhiên, lão già yêu quái cả người chấn động, lão giọng run rẩy sợ hãi:
“Ngài là… là ngài… Ngài trở về!!!”
Lão lập tức quỳ xuống, hai hai giơ cao cúi rạp xuống tôn sùng nói:
“Tham kiến Kami - sama (Thần linh đại nhân).”
Đám yêu quái xung quanh tỉnh ngộ, cả đám lũ lượt quỳ rạp xuống hô:
“Tham kiến Kami - sama (Thần linh đại nhân).” xN.
Cô gái Hotaru và chàng trai Gin cũng làm theo, cô nhớ không lầm chính vị thần núi đã hóa phép cứu sống Gin lúc nhỏ, nếu là vị kia xuất hiện thì chắc chắn sẽ có cách cứu Gin.
Ambrose ánh mắt hiểu ra nhìn cô gái che mặt: Hóa ra là cô ta, nếu vậy thì ngọn núi này có thể coi là lãnh địa của cô ta trong Vươnquooacs bóng tối của Benzaiten. Thảo nào.
“Ngài cuối cùng cũng trở về…” Lão yêu quái nước mắt như mưa, xúc động gào lên. Đám yêu quái khác cũng xúc động vô cùng.
Ambrose thấy vậy thầm khâm phục uy vọng của cô gái bên cạnh mình, đám yêu quái này không kém sự thành kính của dân chúng Thất đại đảo quốc đối với cậu và Fayola.
“Đứng lên hết đi.” Cô gái che mặt càng lạnh nhạt.
“Vâng.” Lão yêu quái đáp, rồi hắn gập đầu thưa với Ambrose:
“Vị đại nhân này, xin lỗi vì sự nghi ngờ bất kính của tôi vừa rồi. Cầu xin ngài cứu Gin, nó là một thằng bé đáng thương. Xin ngài.”
“Trưởng lão…” Chàng trai Gin không lỡ nỉ non.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi. Ta không giận lão.” Ambrose không giận nói. Cậu sau đó nhìn tới cặp đôi trẻ, cậu liếc chàng trai rồi lại nhìn cô gái, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết:
“Cô gái, muốn cứu người yêu của mình phải trả một cái giá cùng đắt, sinh mệnh là vô giá, chỉ có sinh mệnh mới miễng cưỡng trả giá cho sinh mệnh được. Cô có nguyện ý chia sẻ sinh mệnh của mình với chàng trai này không?”
“Chia sẻ sinh mệnh.” Hotaru không hiểu rõ lắm. Nhưng mà cứu được Gin thì điều gì cô cũng đồng ý.
“Tôi đồng…”
“Không được, Hotaru. Tôi thà chết không muốn em làm vậy.” Gin phản ứng giữ dội.
“Ngươi im lặng.” Ambrose lạnh lùng ra lệnh, cậu búng ngón tay một cái, lồng lập phương giam giữ chàng trai Gin đậm màu hơn, bên trong bất kề chàng trai kêu gào la hét thì cũng không thể phát ra một tiếng động ra ngoài được.
Ambrose mỉm cười nhìn Hotaru nói thêm:
“Cô gái, suy nghĩ kỹ. Để ta nói rõ hơn, muốn cứu cậu ta, cô phải trả giá bằng một nửa sinh mệnh của mình, tương đương một nửa tuổi thọ của cô.”
Hotaru nghe vậy hiểu ra, cô ánh mắt trìu mến nhìn Gin, trong đầu thầm nhớ lại lần đầu tiên gặp Gin.
Hotaru 11 tuổi, cô độc và sợ hãi, và anh ấy đã xuất hiện trước mắt cô. Anh ấy là người bạn đầu tiên của cô. Hotaru 12 tuổi, 13 tuổi,… Lứa tuổi của cô và anh đến gần nhau hơn. Cô lớn gần còn Gin vẫn như vậy. Đến năm Hotaru 18 tuổi, anh vẫn là người bạn thân thiết nhất của cô.
Hôm nay, anh nói với cô đây là buổi hẹn cuối cùng, hai người sau này sẽ không gặp lại nhau nữa. Cô biết anh nói là sự thật, cô là người, còn anh là yêu quái, cô và anh không thể chạm vào nhau, ngày từ đầu cô biết cô và anh không có kết cục tốt.
Cô và anh sẽ rời xa nhau, nhưng, không phải theo cách này. Anh chạm vào một con người, anh biến mất mãi mãi. Không, Hotaru không muốn như vậy.
Hotaru yêu Gin, Hotaru không từ bỏ.
Cô gái nước mắt chảy xuống, cô gật đầu kiên quyết nói:
“Tôi đồng ý, xin ngài cứu Gin.”
“Được.”
…
Ambrose và cô gái che mặt theo lối cũ đi lên đỉnh núi, cả hai chẳng nói gì, sau việc vừa rồi, mỗi người có một ý nghĩ khác nhau. Cô gái che mặt thình lình hỏi:
“Tại sao anh lại muốn cứu cậu ta?”
“Tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội thôi. Tình yêu mà, thứ luôn xứng đáng có một kết cục tốt.” Ambrose tỏ ra mình là người rành đời đáp.
“Tình yêu… Như anh và Takagi?”
“Phải ah.”
“Vậy còn anh và Fay cũng vậy?”
“P.. Phải… ah.”
“Thế với Hermione?”
“Cô định nói gì vậy…”
Cô gái che mặt dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào nhân vật chính của chúng ta, lạnh lùng chỉ trích:
“Hừ, anh mới chính là người không xứng đáng nhất nói về tình yêu.”
Nói xong, cô gái nháy mắt biến mất. Ambrose hỡi sững sờ một chút, cười khổ miệng lẩm bẩm lại những gì cô gái vừa nói:
“Không lẽ mình… Cô ta hôm này thật kì lạ…”
= = = = Chuyển cảnh = = = =
Không giống không khí vui vẻ ở chỗ Ambrose, các đó nửa trái địa cầu, trên đỉnh Aconcagua ngọn núi cao nhất châu Mỹ, không khí ở đây không vui vẻ chút nào, ngược lại vô cùng căng thẳng.
Tộc Elder dường như có truyền thống mở họp vào ban đêm, cộng thêm ở trên đỉnh núi cao nhất trong khu vực, họ nghĩ làm như vậy mình sẽ gần với quê hương hơn.
Và, quê hương của tộc Elder ở đâu, chính bọn họ cũng chịu, ngay cả những người già nhất, những Great Elder tối cao cũng không rõ ràng. Ý thức sớm nhất của bọn họ còn nhớ là trên địa cầu, và tới bây giờ vẫn chỉ trên địa cầu.
Trở lại, trên đỉnh núi này có 3 bóng mờ trôi nổi, đó là 3 hào quang phân thân, đại diện cho 3 tên Elder cường giả, cũng là nguyên nhân cẳng thẳng ở đây.
Một tên trên người tỏa ra ánh hào quang màu trắng rực rỡ, màu trắng tại sao lại rực rỡ, bởi vì hài quang của hắn pha lẫn một chút ánh màu vàng. Một tên khác thì lờ mờ màu xanh nhợt nhạt, tên cuối cùng thì hoàn toàn che lấp màu sắc, không màu.
“Trong chúng ta có kẻ đến muộn. Thật không coi hội nghị ra cái gì cả.” Tên màu xanh xám xịt lên án.
“Hừ, tôi đã nói với các vị là không cần mời hắn tham gia vào, ngày từ ầu tôi biết hắn có ý nghĩ khác.”
“Ngươi nghĩ ta không biết sao, nhưng hiện tại chúng ta cần nhân lực, tên kia cũng không yếu.”
Tên màu xanh lá cây không phục đầy man rợ nói:
“Hắn mà mạnh, một mình ta cũng đủ lột da róc xương, cắt tiết hắn làm cháo.”
“Đủ rồi. Tên màu trắng quát, hắn có vẻ là người địa vị cao nhất.
Chúng ta đến đây không phải để nói mấy việc như vậy. Hắn đã là một thành viên trong chúng ta, điều này không cần bàn cãi.”
Tên màu trắng pha vàng dừng một chút, vầng hào quang của hắn tỏa sáng càng rực rỡ, hào hùng cất tiếng:
“Nói đến chuyện chính đi. Thời hạn 1000 năm sắp kết thúc, chiến tranh một vòng nữa sẽ bắt đầu, chúng ta lần này sẽ lập lại trật tự cổ xưa, nơi còn người và đám phù thủy tiến hóa hơn con người một chút kia ở đúng vị trí của bọn chúng. Là lũ nô lệ phùng tùng đấng Elder cao quý chúng ta.”
“Đồng ý, tôi đã liên hệ rất nhiều người cũ, bọn họ nguyện ý tham gia.”
“Nhưng như vậy có quá lộ liễu. Chúng ta không biết Rumplestiltskin sẽ phản ứng ra sao? Chung quy hắn quá mạnh và … cũng là loài người”
“Không phải lo hắn. Theo ta được biết, Rumplestiltskin và 4 vị Great Elder tối cao khác đã có thỏa thuận. Ha ha... Tên đó tin một nghìn năm sau không có hắn, đám con người và phù thủy đủ sức chống lại tộc Elder chúng ta. Thật đáng buồn cười.”
“Hừ, đồ không biết tự lượng sức mình.”
“Như vậy, hai vị Great Elder tối cao ở phương tây và 1 vị ở phương đông sẽ không tham gia cuộc chiến này?” Tên không có màu xác nhận lại.
“Đúng vậy, ta đã bái gặp từng người và nhận được câu trả lời chắc chắn.”
“Hừ, đám cao cao tại thượng đấy, chỉ biết bo bo giữ mình, một nghìn năm trước bọn họ tham gia vào thì…”
Tên này chưa nói hết thì bị ngắt lời:
“Ngu ngốc. Ngươi nghĩ trận chiến 1000 năm trước đơn giản vậy hả, trận chiến sắp tới cũng không đơn giản như vậy, ai biết chúng ta ngồi đây bàn luận chiến tranh không phải là một bước sắp xếp của Rumplestiltskin và mấy vị Great Elder tối cao kia.”
“Bọn họ chắc chắn biết thứ gì ta không biết.” Không màu ánh mắt lập lòe.
“Phải, chúng ta biết vậy nhưng có thể làm được gì, bọn họ cổ lão nhất, lâu đời nhất trong số chúng ta. Sau trận chiến 1000 năm kia, 3 vị Greats Elder tối cao khác bị cho ra lề, rồi bị tiêu diệt. Bây giờ, không ai dám khiêu khích bọn họ.”
“Không phải, còn có một người.” Tên màu xanh lá cây trầm giọng rồi nhỏ tiếng đi trông thấy:
“Còn có ngài ấy, người mạnh nhất trong các Great Elder tối cao…”
“Dừng lại, ngươi điên rồi sao, Quetzalcoatl. Tên đó, hắn không phải tộc Elder chúng ta, hắn là một tên quái vật. Ngươi bỏ ngay ý điên khùng đó đi.” Màu trắng pha vàng kiên quyết nói.
Đúng vậy, nếu hắn ta xuất hiện, toàn bộ thế giới sẽ bị giết sạch, chúng ta ba người không thoát khỏi kết cục như vậy.” Tên không màu đồng ý.
Hội nghị trong chốc lát yên tĩnh, không ai dám thở mạnh. Tên màu xanh lá cây kia khi vừa nói ra đã ngay lập tức hối hận rồi. Great Elder tối cao Typhoons, Elder mạnh nhất, cha của tất cả mọi loài quái vật, kẻ điên, kẻ cấm kỵ.
Sau gần một phút, tên mà trắng pha vàng một lần nữa mở lời:
“Được rồi, chúng ta nhất trí không nhắc lại cái tên kia nữa. Tên kia cuối cùng cũng tới rồi.”
Ba người nhìn lên, kẻ tới muộn đã tới, là tên màu xám.
Lão yêu quái già này không yếu, Ambrose ước chừng lão tương đương với ma pháp sư cấp 4 sơ kỳ, để làm được như vậy lão ta phải tồn tại phải hơn nửa thiên niên kỷ, vì vậy, kiến thức của lão hơn hẳn một vài bậc so với đám yêu quái trẻ tuổi khác. Lão biết Ambrose là phù thủy không có gì lạ, dù sao ở Nhật cũng có một ngôi trường học dành cho phù thủy.
“Tên này làm được.” Một giọng lạnh nhạt vang tới.
Cô gái che mặt bước tới đứng bên cạnh Ambrose. Đám yêu quái nhìn thấy một cô gái nghi hoặc một hồi. Bỗng nhiên, lão già yêu quái cả người chấn động, lão giọng run rẩy sợ hãi:
“Ngài là… là ngài… Ngài trở về!!!”
Lão lập tức quỳ xuống, hai hai giơ cao cúi rạp xuống tôn sùng nói:
“Tham kiến Kami - sama (Thần linh đại nhân).”
Đám yêu quái xung quanh tỉnh ngộ, cả đám lũ lượt quỳ rạp xuống hô:
“Tham kiến Kami - sama (Thần linh đại nhân).” xN.
Cô gái Hotaru và chàng trai Gin cũng làm theo, cô nhớ không lầm chính vị thần núi đã hóa phép cứu sống Gin lúc nhỏ, nếu là vị kia xuất hiện thì chắc chắn sẽ có cách cứu Gin.
Ambrose ánh mắt hiểu ra nhìn cô gái che mặt: Hóa ra là cô ta, nếu vậy thì ngọn núi này có thể coi là lãnh địa của cô ta trong Vươnquooacs bóng tối của Benzaiten. Thảo nào.
“Ngài cuối cùng cũng trở về…” Lão yêu quái nước mắt như mưa, xúc động gào lên. Đám yêu quái khác cũng xúc động vô cùng.
Ambrose thấy vậy thầm khâm phục uy vọng của cô gái bên cạnh mình, đám yêu quái này không kém sự thành kính của dân chúng Thất đại đảo quốc đối với cậu và Fayola.
“Đứng lên hết đi.” Cô gái che mặt càng lạnh nhạt.
“Vâng.” Lão yêu quái đáp, rồi hắn gập đầu thưa với Ambrose:
“Vị đại nhân này, xin lỗi vì sự nghi ngờ bất kính của tôi vừa rồi. Cầu xin ngài cứu Gin, nó là một thằng bé đáng thương. Xin ngài.”
“Trưởng lão…” Chàng trai Gin không lỡ nỉ non.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi. Ta không giận lão.” Ambrose không giận nói. Cậu sau đó nhìn tới cặp đôi trẻ, cậu liếc chàng trai rồi lại nhìn cô gái, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết:
“Cô gái, muốn cứu người yêu của mình phải trả một cái giá cùng đắt, sinh mệnh là vô giá, chỉ có sinh mệnh mới miễng cưỡng trả giá cho sinh mệnh được. Cô có nguyện ý chia sẻ sinh mệnh của mình với chàng trai này không?”
“Chia sẻ sinh mệnh.” Hotaru không hiểu rõ lắm. Nhưng mà cứu được Gin thì điều gì cô cũng đồng ý.
“Tôi đồng…”
“Không được, Hotaru. Tôi thà chết không muốn em làm vậy.” Gin phản ứng giữ dội.
“Ngươi im lặng.” Ambrose lạnh lùng ra lệnh, cậu búng ngón tay một cái, lồng lập phương giam giữ chàng trai Gin đậm màu hơn, bên trong bất kề chàng trai kêu gào la hét thì cũng không thể phát ra một tiếng động ra ngoài được.
Ambrose mỉm cười nhìn Hotaru nói thêm:
“Cô gái, suy nghĩ kỹ. Để ta nói rõ hơn, muốn cứu cậu ta, cô phải trả giá bằng một nửa sinh mệnh của mình, tương đương một nửa tuổi thọ của cô.”
Hotaru nghe vậy hiểu ra, cô ánh mắt trìu mến nhìn Gin, trong đầu thầm nhớ lại lần đầu tiên gặp Gin.
Hotaru 11 tuổi, cô độc và sợ hãi, và anh ấy đã xuất hiện trước mắt cô. Anh ấy là người bạn đầu tiên của cô. Hotaru 12 tuổi, 13 tuổi,… Lứa tuổi của cô và anh đến gần nhau hơn. Cô lớn gần còn Gin vẫn như vậy. Đến năm Hotaru 18 tuổi, anh vẫn là người bạn thân thiết nhất của cô.
Hôm nay, anh nói với cô đây là buổi hẹn cuối cùng, hai người sau này sẽ không gặp lại nhau nữa. Cô biết anh nói là sự thật, cô là người, còn anh là yêu quái, cô và anh không thể chạm vào nhau, ngày từ đầu cô biết cô và anh không có kết cục tốt.
Cô và anh sẽ rời xa nhau, nhưng, không phải theo cách này. Anh chạm vào một con người, anh biến mất mãi mãi. Không, Hotaru không muốn như vậy.
Hotaru yêu Gin, Hotaru không từ bỏ.
Cô gái nước mắt chảy xuống, cô gật đầu kiên quyết nói:
“Tôi đồng ý, xin ngài cứu Gin.”
“Được.”
…
Ambrose và cô gái che mặt theo lối cũ đi lên đỉnh núi, cả hai chẳng nói gì, sau việc vừa rồi, mỗi người có một ý nghĩ khác nhau. Cô gái che mặt thình lình hỏi:
“Tại sao anh lại muốn cứu cậu ta?”
“Tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội thôi. Tình yêu mà, thứ luôn xứng đáng có một kết cục tốt.” Ambrose tỏ ra mình là người rành đời đáp.
“Tình yêu… Như anh và Takagi?”
“Phải ah.”
“Vậy còn anh và Fay cũng vậy?”
“P.. Phải… ah.”
“Thế với Hermione?”
“Cô định nói gì vậy…”
Cô gái che mặt dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào nhân vật chính của chúng ta, lạnh lùng chỉ trích:
“Hừ, anh mới chính là người không xứng đáng nhất nói về tình yêu.”
Nói xong, cô gái nháy mắt biến mất. Ambrose hỡi sững sờ một chút, cười khổ miệng lẩm bẩm lại những gì cô gái vừa nói:
“Không lẽ mình… Cô ta hôm này thật kì lạ…”
= = = = Chuyển cảnh = = = =
Không giống không khí vui vẻ ở chỗ Ambrose, các đó nửa trái địa cầu, trên đỉnh Aconcagua ngọn núi cao nhất châu Mỹ, không khí ở đây không vui vẻ chút nào, ngược lại vô cùng căng thẳng.
Tộc Elder dường như có truyền thống mở họp vào ban đêm, cộng thêm ở trên đỉnh núi cao nhất trong khu vực, họ nghĩ làm như vậy mình sẽ gần với quê hương hơn.
Và, quê hương của tộc Elder ở đâu, chính bọn họ cũng chịu, ngay cả những người già nhất, những Great Elder tối cao cũng không rõ ràng. Ý thức sớm nhất của bọn họ còn nhớ là trên địa cầu, và tới bây giờ vẫn chỉ trên địa cầu.
Trở lại, trên đỉnh núi này có 3 bóng mờ trôi nổi, đó là 3 hào quang phân thân, đại diện cho 3 tên Elder cường giả, cũng là nguyên nhân cẳng thẳng ở đây.
Một tên trên người tỏa ra ánh hào quang màu trắng rực rỡ, màu trắng tại sao lại rực rỡ, bởi vì hài quang của hắn pha lẫn một chút ánh màu vàng. Một tên khác thì lờ mờ màu xanh nhợt nhạt, tên cuối cùng thì hoàn toàn che lấp màu sắc, không màu.
“Trong chúng ta có kẻ đến muộn. Thật không coi hội nghị ra cái gì cả.” Tên màu xanh xám xịt lên án.
“Hừ, tôi đã nói với các vị là không cần mời hắn tham gia vào, ngày từ ầu tôi biết hắn có ý nghĩ khác.”
“Ngươi nghĩ ta không biết sao, nhưng hiện tại chúng ta cần nhân lực, tên kia cũng không yếu.”
Tên màu xanh lá cây không phục đầy man rợ nói:
“Hắn mà mạnh, một mình ta cũng đủ lột da róc xương, cắt tiết hắn làm cháo.”
“Đủ rồi. Tên màu trắng quát, hắn có vẻ là người địa vị cao nhất.
Chúng ta đến đây không phải để nói mấy việc như vậy. Hắn đã là một thành viên trong chúng ta, điều này không cần bàn cãi.”
Tên màu trắng pha vàng dừng một chút, vầng hào quang của hắn tỏa sáng càng rực rỡ, hào hùng cất tiếng:
“Nói đến chuyện chính đi. Thời hạn 1000 năm sắp kết thúc, chiến tranh một vòng nữa sẽ bắt đầu, chúng ta lần này sẽ lập lại trật tự cổ xưa, nơi còn người và đám phù thủy tiến hóa hơn con người một chút kia ở đúng vị trí của bọn chúng. Là lũ nô lệ phùng tùng đấng Elder cao quý chúng ta.”
“Đồng ý, tôi đã liên hệ rất nhiều người cũ, bọn họ nguyện ý tham gia.”
“Nhưng như vậy có quá lộ liễu. Chúng ta không biết Rumplestiltskin sẽ phản ứng ra sao? Chung quy hắn quá mạnh và … cũng là loài người”
“Không phải lo hắn. Theo ta được biết, Rumplestiltskin và 4 vị Great Elder tối cao khác đã có thỏa thuận. Ha ha... Tên đó tin một nghìn năm sau không có hắn, đám con người và phù thủy đủ sức chống lại tộc Elder chúng ta. Thật đáng buồn cười.”
“Hừ, đồ không biết tự lượng sức mình.”
“Như vậy, hai vị Great Elder tối cao ở phương tây và 1 vị ở phương đông sẽ không tham gia cuộc chiến này?” Tên không có màu xác nhận lại.
“Đúng vậy, ta đã bái gặp từng người và nhận được câu trả lời chắc chắn.”
“Hừ, đám cao cao tại thượng đấy, chỉ biết bo bo giữ mình, một nghìn năm trước bọn họ tham gia vào thì…”
Tên này chưa nói hết thì bị ngắt lời:
“Ngu ngốc. Ngươi nghĩ trận chiến 1000 năm trước đơn giản vậy hả, trận chiến sắp tới cũng không đơn giản như vậy, ai biết chúng ta ngồi đây bàn luận chiến tranh không phải là một bước sắp xếp của Rumplestiltskin và mấy vị Great Elder tối cao kia.”
“Bọn họ chắc chắn biết thứ gì ta không biết.” Không màu ánh mắt lập lòe.
“Phải, chúng ta biết vậy nhưng có thể làm được gì, bọn họ cổ lão nhất, lâu đời nhất trong số chúng ta. Sau trận chiến 1000 năm kia, 3 vị Greats Elder tối cao khác bị cho ra lề, rồi bị tiêu diệt. Bây giờ, không ai dám khiêu khích bọn họ.”
“Không phải, còn có một người.” Tên màu xanh lá cây trầm giọng rồi nhỏ tiếng đi trông thấy:
“Còn có ngài ấy, người mạnh nhất trong các Great Elder tối cao…”
“Dừng lại, ngươi điên rồi sao, Quetzalcoatl. Tên đó, hắn không phải tộc Elder chúng ta, hắn là một tên quái vật. Ngươi bỏ ngay ý điên khùng đó đi.” Màu trắng pha vàng kiên quyết nói.
Đúng vậy, nếu hắn ta xuất hiện, toàn bộ thế giới sẽ bị giết sạch, chúng ta ba người không thoát khỏi kết cục như vậy.” Tên không màu đồng ý.
Hội nghị trong chốc lát yên tĩnh, không ai dám thở mạnh. Tên màu xanh lá cây kia khi vừa nói ra đã ngay lập tức hối hận rồi. Great Elder tối cao Typhoons, Elder mạnh nhất, cha của tất cả mọi loài quái vật, kẻ điên, kẻ cấm kỵ.
Sau gần một phút, tên mà trắng pha vàng một lần nữa mở lời:
“Được rồi, chúng ta nhất trí không nhắc lại cái tên kia nữa. Tên kia cuối cùng cũng tới rồi.”
Ba người nhìn lên, kẻ tới muộn đã tới, là tên màu xám.
/565
|