“Chiến pháp thập…”
“Ặc…”
“Phốc.”
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đang đắc chí bỗng kêu lên đau đớn, tiếng kêu của lão ta vang vọng khắp cả chiến trường rồi câm bặt. Tất cả đám chính đạo lẫn tà đạo đều bị hấp dẫn nhìn sang.
Bọn chúng thấy cái gì…
Tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn khuôn mặt đang hồng đỏ dần dần trắng toác đi không một giọt máu, rồi, từ trên đầu của hắn xuất hiện một tia máu li ti, tia máu từ đỉnh đầu lan xuống sống mũi, rồi từ sống mũi chẻ đôi khuôn mặt đi xuống tới cằm.
“Rắc… rắc…”
Một tiếng động nho nhỏ nhưng ai cũng nghe rõ ràng. Nó là tiếng xương cốt ma sát, va chạm, trượt qua nhau.
Trong một giây tiếp theo, thân hình lão già trưởng lão sụp đổ, máu me tóe ra một cách ghê rợn, không, nói đúng hơn là hai nửa người của hắn bị tách ra và đổ xuống.
“Oành… Oành…”
Thấy cảnh này, một trận ầm ĩ không nhỏ vang lên, một số cường giả chính đạo đã chú ý theo dõi lão già thái thượng trưởng lão kia từ trước, đơn giản vì hành động của lão ta quyết định tính thắng thua của trận chiến.
Giờ lão ta chết, bên chính đạo bọn họ càng nắm chắc hơn phần thắng rồi.
Ngược lại, bọn tà đạo thì khuôn mặt méo xệ, bọn chúng tức tối kêu la:
“Lão già kia chết… Ai làm…”
“Lão già vô dụng…”
“Khốn khiếp!!!”
Độ Thần hải đám người cũng kinh ngạc, chính lúc này lại có người bí ẩn ra tay cứu trợ vị sứ giả Thần quốc. Riêng Kiếm sĩ thì vui sướng hét lên thở phào nhẹ nhõm:
“Tốt quá, tiểu thư không sao…”
Chính lúc này, một giọng nói vang lên:
“Trên kia có người… hắn… vừa rồi không thấy...”
Cả đám lại nhìn tới, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên ngoại quốc tóc nâu hơi xoay kiểu quý tộc châu u, trên tay cậu ta còn cầm một thanh kiếm…
Cả đám không cần nghĩ cũng biết cái xác chẻ đôi kia là tác phẩm của cậu nhóc này… Nhưng mà, làm sao có thể, thằng nhóc kia quá trẻ, nó làm sao có thể mạnh như vậy.
Ma Ảnh lão ma tức suýt phụt máu nói:
“Là hắn. Tên ngoại quốc đáng chết.”
Lão già này vừa nói xong, những người khác đều nhìn chằm chằm tới, bọn chúng nhận ra cậu thiếu niên này là ai rồi. Chỉ có mấy lão già vừa bế quan không biết.
Thấy thế, Đỗ Thần Hải nhẹ giọng giải thích với mấy vị tiền bối chính đạo:
“Cậu ta là cậu chủ nhà Karling, người thừa kế một thế lực không hề kéo bất kỳ môn phái nào trong thập đại môn phái Trung Quốc chúng ta.’
…
Trở lại bên này, bị một đám người nhìn chòng chọc, Ambrose đã lường được khả năng bại lộ khi ra tay.
Kia không chỉ là một cú chém đánh nén đơn giản, Ambrose đã dành thời gian nghiên cứu không nhở để vận dụng ma lực vào thanh Lleaud của mình, khiến nó sắc bén tới kinh khủng như bây giờ.
Cú chém vừa rồi, cậu vừa chém đôi người lão, cũng là vừa chém đôi đòn ma pháp lão ta định tấn công, đây là đòn tấn công của cường già cấp 5 hậu kì chứ không phải trò đùa.
Muốn làm được vậy, Ambrose phải tập trung cao độ cả tinh thần lẫn ma lực trong cơ thể, chấp nhận việc phép tàng hình bị dao động.
Dứt khoát không để ý đám người, nhân vật chính của chúng ta đi gần sát tới trước mặt cô gái che mặt, miệng ân cần hỏi:
“Này… Cô không sao chứ…”
Rõ ràng là tên này cố tình, có điều, Ambrose chưa nói hết câu, thì cô gái chợt lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói:
“Quá gần.”
Ambrose thấy thế lập tức lúng túc, cô gái này không phải không thể di chuyển sao, Ambrose chớp thời cơ định làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân, rồi tận dụng một chút… Ai ngờ, cô gái che mặt lại như vậy, cô ta hoàn toàn có thể tự cứu mình, Ambrose tự dưng thành người nhảy ra loi việc không đâu vào đâu.
Lại còn bị người ta lùi lại né chắn, thật quá mất mặt.
Ambrose trong lòng thấy tủi thân hỏi:
“Cô di chuyển được… Vừa rồi, không phải là…”
“Dừng lại. Anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng.” Cô gái bỗng mở giọng châm biếm, hàm ý chê cười Ambrose tưởng bở rõ ràng.
Ambrose mặt mày đen lại, hận không tìm cái lỗ chui xuống, lòng tự dối mình không chấp mặt đàn bà con gái, đầu quay đi chỗ khác làm bộ cảnh giác sợ bị người đánh nén.
Cô gái thấy vậy suýt nữa phì cười, quả thật lúc đó Ambrose không xuất hiện cứu giúp thì cô đã gặp nguy hiểm, việc cô thần thể phục hồi hoạt động tự do chỉ vừa tích tắc mới đây mà thôi.
Cô gái che mặt giả bộ như vậy chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ambrose, không hiểu sao sau khi gặp tên này, cô gái thường xuyên nổi nên ý nghĩ trêu tức cậu ta một trận.
Cuối cùng, không thể nhịn được, cô gái che mặt môi hơi nhếch lên nở một nụ cười nhè nhẹ, Ambrose nào có thấy nụ cười này, cậu chỉ thấy rõ ràng ánh mắt trào phúng của cô gái, trong lòng lại càng thấy khó chịu.
Đúng lúc này, cô gái ánh mắt lạnh đi, miệng cảnh báo nói:
“Có kẻ địch đến. Rất mạnh.”
“Kẻ địch…”
Ambrose giọng nghi ngờ chưa kịp nói hết câu, trên đầu cậu đột nhiên ập xuống một luồng khí thế khổng lồ, luồng khí thế này khiến cậu liên tưởng ngay tới một người - tên màu xám.
Ambrose đảo mắt thận trọng nhìn xung quanh một vòng, rồi cầu hướng tầm nhìn về phía tòa Tiên Điện trên đỉnh Thái Sơn.
Bên cạnh cậu, ba Đại hiền giả biết có biến lập tức nhảy ra xung quanh hộ vệ đức vua của mình, Đại hiền giả hộ vệ kêu lên:
“Đức vua, cẩn thận.”
…
Cách đó không xa, đám chính đạo và tà đạo cảm nhận được luồng khí thế bức bách này đồng loạt dừng tay lại, bọn chúng một lần nữa tập chúng lại với nhau, chỉnh đốn đội ngũ.
Độ Thần Hải khuôn mặt lo lắng cung kính hướng các tiền bối chính đạo hỏi thăm:
“Người này… là bạn hay địch?”
Đám tiền bối nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bọn họ ánh mắt tràn ngập khiếp sợ không thể tin được, Nhất Kiếm môn lão già ho khan một tiếng ngập ngừng nói:
“E sợ là địch. Người này tất cả chúng ta đều biết.”
“Tiền bối, là ai?”
“Hắn mạnh như vậy, chúng ta có thể thắng sao?”
Mấy tên chính đạo trưởng lão vẻ mặt lo lắng nhao nhao hỏi lên, bọn hắn từ lúc đầu tin tưởng chiến thắng sau mấy lần lên xuống, hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đã ném đi hơn một nửa niềm tin lúc đầu, bọn chúng hi vọng nhìn về phía các vị tiền bối của môn phái mình.
Mười mấy tên tiền bối nhìn nhau lắc đầu, Độ Thần Hải biết sự việc nghiêm trọng, nhưng là người khởi xướng tất cả kế hoạch, hắn không thể không hỏi:
“Các vị tiền bối, rốt cuộc hắn là… Không. Là hắn?”
Họ Độ nói một nửa nghĩ ra điều gì khiếp sợ kêu lên.
“Phải. Chiến Bá Thiên.”
“Cái gì… là ông ta.”
“Cường giả đệ nhất Trung Quốc. Không phải Chiến Thiên môn thông báo hắn ta đã chết sao?”
Nhất Vĩ lão già lắc bác bỏ:
“Không, hắn không chết. Hơn nữa… hắn đã đột phá tu vi.”
“Đột phá tu vi.”
“Không thể nào, Chiến Bá Thiên vốn là cường giả Hóa thần tột cùng, hắn đột phá…”
“Không lẽ hắn thành tiên…”
Giả thuyết này vừa nếu ra khiến tất cả đám chính đạo hoang mang lo sợ, người làm sao đấu với tiên được, đây là cảnh giới của mười vị Tiên Tổ.
...
“Không. Hắn chỉ là nửa bước cấp 6 mà thôi.” Ambrose suy nghĩ kĩ rồi tự nói.
Nửa bước cấp 6 đã là rất mạnh rồi, những lão ta không phải đối thủ bên cậu, đừng quên, đi theo Ambrose là cô nhóc rồng Eulalia, hàng thật giá thật cường giả cấp 6.
Ambrose nhàn nhạt nhìn sang hỏi Đại hiền giả hộ vệ:
“Eulalia đâu?”
Đại hiền giả khuôn mặt khó xử, ngắt quãng nói:
“Thưa đức vua, Eulalia tiểu thư không biết chạy đi đâu mất rồi ạ?”
“Hả. Không thấy.” Ambrose mặt đen lại khó coi. “Con bé này…”
Ambrose không biết nói gì nữa, nhưng mà thôi, chỉ là nửa bước cấp sáu, không phải đối thủ mà cậu không thắng được, trong hai tháng nghỉ hè, sức mạnh của Ambrose tăng lên rất nhiều.
Với lại, Ambrose tin Eulalia chỉ trốn ở đâu đó quanh đây rình xem Ambrose bị đánh bầm dập cho bõ tức, cái tính cách đấy của cô nhóc cậu biết thừa. Nếu thực sự Ambrose gặp nguy hiểm tính mạng, cô nàng này không thể làm ngơ đứng nhìn.
“Hắn tới.”
Đứng bên cạnh Ambrose, cô gái che mặt bất ngờ lên tiếng kéo sự chú ý của Ambrose ra ngoài dòng suy nghĩ.
Ambrose ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô gái. Phía tòa Tiên Điện, áp lực không ngừng gia tăng, cả khoảng trời trên đó bị nhuốm một màu đỏ thắm, và…
Rầm rầm…
Sét đánh ngang trời.
Gió lốc nổi lên.
Mộ đốm đen lóe lên, vù vù lao tới. Càng gần, càng nhìn rõ ràng. Đó là một lão già tóc đỏ, khuôn mặt giống Chiến Thượng Thiên tám chín phần mười.
====
Tác mấy mười hôm nay lặn khỏi web vì suýt bị chết đuối trong đống tiểu luận bài thi cuối kì, giờ mới ngoi lên thở được một lúc. Mong anh em độc giả thông cảm. Và cảm ơn mọi người vẫn theo dõi truyện.
“Ặc…”
“Phốc.”
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đang đắc chí bỗng kêu lên đau đớn, tiếng kêu của lão ta vang vọng khắp cả chiến trường rồi câm bặt. Tất cả đám chính đạo lẫn tà đạo đều bị hấp dẫn nhìn sang.
Bọn chúng thấy cái gì…
Tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn khuôn mặt đang hồng đỏ dần dần trắng toác đi không một giọt máu, rồi, từ trên đầu của hắn xuất hiện một tia máu li ti, tia máu từ đỉnh đầu lan xuống sống mũi, rồi từ sống mũi chẻ đôi khuôn mặt đi xuống tới cằm.
“Rắc… rắc…”
Một tiếng động nho nhỏ nhưng ai cũng nghe rõ ràng. Nó là tiếng xương cốt ma sát, va chạm, trượt qua nhau.
Trong một giây tiếp theo, thân hình lão già trưởng lão sụp đổ, máu me tóe ra một cách ghê rợn, không, nói đúng hơn là hai nửa người của hắn bị tách ra và đổ xuống.
“Oành… Oành…”
Thấy cảnh này, một trận ầm ĩ không nhỏ vang lên, một số cường giả chính đạo đã chú ý theo dõi lão già thái thượng trưởng lão kia từ trước, đơn giản vì hành động của lão ta quyết định tính thắng thua của trận chiến.
Giờ lão ta chết, bên chính đạo bọn họ càng nắm chắc hơn phần thắng rồi.
Ngược lại, bọn tà đạo thì khuôn mặt méo xệ, bọn chúng tức tối kêu la:
“Lão già kia chết… Ai làm…”
“Lão già vô dụng…”
“Khốn khiếp!!!”
Độ Thần hải đám người cũng kinh ngạc, chính lúc này lại có người bí ẩn ra tay cứu trợ vị sứ giả Thần quốc. Riêng Kiếm sĩ thì vui sướng hét lên thở phào nhẹ nhõm:
“Tốt quá, tiểu thư không sao…”
Chính lúc này, một giọng nói vang lên:
“Trên kia có người… hắn… vừa rồi không thấy...”
Cả đám lại nhìn tới, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên ngoại quốc tóc nâu hơi xoay kiểu quý tộc châu u, trên tay cậu ta còn cầm một thanh kiếm…
Cả đám không cần nghĩ cũng biết cái xác chẻ đôi kia là tác phẩm của cậu nhóc này… Nhưng mà, làm sao có thể, thằng nhóc kia quá trẻ, nó làm sao có thể mạnh như vậy.
Ma Ảnh lão ma tức suýt phụt máu nói:
“Là hắn. Tên ngoại quốc đáng chết.”
Lão già này vừa nói xong, những người khác đều nhìn chằm chằm tới, bọn chúng nhận ra cậu thiếu niên này là ai rồi. Chỉ có mấy lão già vừa bế quan không biết.
Thấy thế, Đỗ Thần Hải nhẹ giọng giải thích với mấy vị tiền bối chính đạo:
“Cậu ta là cậu chủ nhà Karling, người thừa kế một thế lực không hề kéo bất kỳ môn phái nào trong thập đại môn phái Trung Quốc chúng ta.’
…
Trở lại bên này, bị một đám người nhìn chòng chọc, Ambrose đã lường được khả năng bại lộ khi ra tay.
Kia không chỉ là một cú chém đánh nén đơn giản, Ambrose đã dành thời gian nghiên cứu không nhở để vận dụng ma lực vào thanh Lleaud của mình, khiến nó sắc bén tới kinh khủng như bây giờ.
Cú chém vừa rồi, cậu vừa chém đôi người lão, cũng là vừa chém đôi đòn ma pháp lão ta định tấn công, đây là đòn tấn công của cường già cấp 5 hậu kì chứ không phải trò đùa.
Muốn làm được vậy, Ambrose phải tập trung cao độ cả tinh thần lẫn ma lực trong cơ thể, chấp nhận việc phép tàng hình bị dao động.
Dứt khoát không để ý đám người, nhân vật chính của chúng ta đi gần sát tới trước mặt cô gái che mặt, miệng ân cần hỏi:
“Này… Cô không sao chứ…”
Rõ ràng là tên này cố tình, có điều, Ambrose chưa nói hết câu, thì cô gái chợt lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói:
“Quá gần.”
Ambrose thấy thế lập tức lúng túc, cô gái này không phải không thể di chuyển sao, Ambrose chớp thời cơ định làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân, rồi tận dụng một chút… Ai ngờ, cô gái che mặt lại như vậy, cô ta hoàn toàn có thể tự cứu mình, Ambrose tự dưng thành người nhảy ra loi việc không đâu vào đâu.
Lại còn bị người ta lùi lại né chắn, thật quá mất mặt.
Ambrose trong lòng thấy tủi thân hỏi:
“Cô di chuyển được… Vừa rồi, không phải là…”
“Dừng lại. Anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng.” Cô gái bỗng mở giọng châm biếm, hàm ý chê cười Ambrose tưởng bở rõ ràng.
Ambrose mặt mày đen lại, hận không tìm cái lỗ chui xuống, lòng tự dối mình không chấp mặt đàn bà con gái, đầu quay đi chỗ khác làm bộ cảnh giác sợ bị người đánh nén.
Cô gái thấy vậy suýt nữa phì cười, quả thật lúc đó Ambrose không xuất hiện cứu giúp thì cô đã gặp nguy hiểm, việc cô thần thể phục hồi hoạt động tự do chỉ vừa tích tắc mới đây mà thôi.
Cô gái che mặt giả bộ như vậy chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ambrose, không hiểu sao sau khi gặp tên này, cô gái thường xuyên nổi nên ý nghĩ trêu tức cậu ta một trận.
Cuối cùng, không thể nhịn được, cô gái che mặt môi hơi nhếch lên nở một nụ cười nhè nhẹ, Ambrose nào có thấy nụ cười này, cậu chỉ thấy rõ ràng ánh mắt trào phúng của cô gái, trong lòng lại càng thấy khó chịu.
Đúng lúc này, cô gái ánh mắt lạnh đi, miệng cảnh báo nói:
“Có kẻ địch đến. Rất mạnh.”
“Kẻ địch…”
Ambrose giọng nghi ngờ chưa kịp nói hết câu, trên đầu cậu đột nhiên ập xuống một luồng khí thế khổng lồ, luồng khí thế này khiến cậu liên tưởng ngay tới một người - tên màu xám.
Ambrose đảo mắt thận trọng nhìn xung quanh một vòng, rồi cầu hướng tầm nhìn về phía tòa Tiên Điện trên đỉnh Thái Sơn.
Bên cạnh cậu, ba Đại hiền giả biết có biến lập tức nhảy ra xung quanh hộ vệ đức vua của mình, Đại hiền giả hộ vệ kêu lên:
“Đức vua, cẩn thận.”
…
Cách đó không xa, đám chính đạo và tà đạo cảm nhận được luồng khí thế bức bách này đồng loạt dừng tay lại, bọn chúng một lần nữa tập chúng lại với nhau, chỉnh đốn đội ngũ.
Độ Thần Hải khuôn mặt lo lắng cung kính hướng các tiền bối chính đạo hỏi thăm:
“Người này… là bạn hay địch?”
Đám tiền bối nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bọn họ ánh mắt tràn ngập khiếp sợ không thể tin được, Nhất Kiếm môn lão già ho khan một tiếng ngập ngừng nói:
“E sợ là địch. Người này tất cả chúng ta đều biết.”
“Tiền bối, là ai?”
“Hắn mạnh như vậy, chúng ta có thể thắng sao?”
Mấy tên chính đạo trưởng lão vẻ mặt lo lắng nhao nhao hỏi lên, bọn hắn từ lúc đầu tin tưởng chiến thắng sau mấy lần lên xuống, hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đã ném đi hơn một nửa niềm tin lúc đầu, bọn chúng hi vọng nhìn về phía các vị tiền bối của môn phái mình.
Mười mấy tên tiền bối nhìn nhau lắc đầu, Độ Thần Hải biết sự việc nghiêm trọng, nhưng là người khởi xướng tất cả kế hoạch, hắn không thể không hỏi:
“Các vị tiền bối, rốt cuộc hắn là… Không. Là hắn?”
Họ Độ nói một nửa nghĩ ra điều gì khiếp sợ kêu lên.
“Phải. Chiến Bá Thiên.”
“Cái gì… là ông ta.”
“Cường giả đệ nhất Trung Quốc. Không phải Chiến Thiên môn thông báo hắn ta đã chết sao?”
Nhất Vĩ lão già lắc bác bỏ:
“Không, hắn không chết. Hơn nữa… hắn đã đột phá tu vi.”
“Đột phá tu vi.”
“Không thể nào, Chiến Bá Thiên vốn là cường giả Hóa thần tột cùng, hắn đột phá…”
“Không lẽ hắn thành tiên…”
Giả thuyết này vừa nếu ra khiến tất cả đám chính đạo hoang mang lo sợ, người làm sao đấu với tiên được, đây là cảnh giới của mười vị Tiên Tổ.
...
“Không. Hắn chỉ là nửa bước cấp 6 mà thôi.” Ambrose suy nghĩ kĩ rồi tự nói.
Nửa bước cấp 6 đã là rất mạnh rồi, những lão ta không phải đối thủ bên cậu, đừng quên, đi theo Ambrose là cô nhóc rồng Eulalia, hàng thật giá thật cường giả cấp 6.
Ambrose nhàn nhạt nhìn sang hỏi Đại hiền giả hộ vệ:
“Eulalia đâu?”
Đại hiền giả khuôn mặt khó xử, ngắt quãng nói:
“Thưa đức vua, Eulalia tiểu thư không biết chạy đi đâu mất rồi ạ?”
“Hả. Không thấy.” Ambrose mặt đen lại khó coi. “Con bé này…”
Ambrose không biết nói gì nữa, nhưng mà thôi, chỉ là nửa bước cấp sáu, không phải đối thủ mà cậu không thắng được, trong hai tháng nghỉ hè, sức mạnh của Ambrose tăng lên rất nhiều.
Với lại, Ambrose tin Eulalia chỉ trốn ở đâu đó quanh đây rình xem Ambrose bị đánh bầm dập cho bõ tức, cái tính cách đấy của cô nhóc cậu biết thừa. Nếu thực sự Ambrose gặp nguy hiểm tính mạng, cô nàng này không thể làm ngơ đứng nhìn.
“Hắn tới.”
Đứng bên cạnh Ambrose, cô gái che mặt bất ngờ lên tiếng kéo sự chú ý của Ambrose ra ngoài dòng suy nghĩ.
Ambrose ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô gái. Phía tòa Tiên Điện, áp lực không ngừng gia tăng, cả khoảng trời trên đó bị nhuốm một màu đỏ thắm, và…
Rầm rầm…
Sét đánh ngang trời.
Gió lốc nổi lên.
Mộ đốm đen lóe lên, vù vù lao tới. Càng gần, càng nhìn rõ ràng. Đó là một lão già tóc đỏ, khuôn mặt giống Chiến Thượng Thiên tám chín phần mười.
====
Tác mấy mười hôm nay lặn khỏi web vì suýt bị chết đuối trong đống tiểu luận bài thi cuối kì, giờ mới ngoi lên thở được một lúc. Mong anh em độc giả thông cảm. Và cảm ơn mọi người vẫn theo dõi truyện.
/565
|