“Bành…”
Từ trong lòng bàn tay Ambrose, một lớp ánh sáng đen ngòm lóe lên bao phủ toàn bộ người Mạc lão nhân, trong giây tiếp theo, cả người lão ta chật vật rơi ra khỏi màng sáng, sắc mặt không thể nào nhợt nhạt hơn, miệng càng phun thêm mấy ngụm máu, mắt trợn lên rồi nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.
Đừng tưởng rằng ra tay với người trẻ là dễ, Mạc lão nhân là một ví dụ, chắc có chết lão ta cũng không ngờ vị thiếu niên cậu chủ nhà Karling lại cũng là một vị Hóa thần cấp lão tổ (cấp 5).
“Không, Mạc lão quái.”
Nhân Yêu lão ma không tin được hét lên. Hắn cũng bị màn biểu diễn vừa rồi của Ambrose dọa sợ, chân tay loạng choạng, mất bình tĩnh đi trông thấy.
Đại hiền giả hộ vệ cười gằm:
“Lại dám mất tập trung.”
Ông đưa kiếm đâm tới bụng của Nhân yêu, đồng thời, tay đưa ra ý định tóm lấy kẻ địch. Ba chiêu liên tục như vậy, Nhân Yêu lão ma không chống đỡ nối, bị Đại hiền giả hộ vệ ép tới góc tường.
Chính vào lúc này, Nhân Yêu lão ma tự dưng dơ mình ra hứng một đòn từ Đại hiền giả, lão mượn đà này xông về một phía, trong nháy mắt tiếp theo, lão ta trong tay xuất hiện một bóng người, là Max.
Lão gầm thét:
“Dừng lại. Không được tới đây, nếu không tao giết nó.”
Đại hiền giả hộ vệ tạm thời không tấn công, ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn nhà vua của mình, Ambrose gật đầu hiểu ý, cậu liếc Nhân Yêu lão ma nói:
“Ngươi muốn sống thì thả cậu ta ra.”
“Nhãi con. Ngươi tưởng ta ngu hả, nó là bùa hộ mệnh, thả thì ta chết ư… Ngươi cho người của mình dừng tay, ngay lập tức.”
Ambrose nhìn bộ dạng gấp tới muốn chết của lão Nhân Yêu, cậu cười lạnh:
“Ngươi có vẻ không nhận ra tình trạng của mình. Ra tay đi.”
Nhân Yêu lão ma nghe thế vẻ mặt kinh hoàng nghĩ: “Thằng nhóc kia ý muốn gì, nó không để ý tới sống chết của bộ hạ mình sao… Khốn nạn.”
Lão già này lập tức cảnh giác nhìn Đại hiền giả hộ vệ, lúc trước thì hai tay đều tóm lấy Max, giờ một cái thả ra, tạo thế sẵn sàng đón địch, một tay khác lão vẫn cầm vào điểm hiểm yếu của Max, rõ ràng là để đề phòng vừa rồi Ambrose nói mạnh miệng, nhưng không dám ra tay thật.
Nhân Yêu lão ma tư thế chuẩn bị xong, Đại hiền giả vẫn mảy may không muốn động, lão ta cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nhưng không nghĩ ra là không ổn chỗ nào.
Bất thình lình, một con tê dại, nhói đau chảy khắp người lão, chân tay vô lực, cả người mềm oằn ra khụy xuống đất, trong lòng tức giận hét:
“Là ai… lúc nào…”
Lão nhìn quanh, rồi đột ngột thấy bên cạnh mình, tên con tin lại không có bộ dạng bị mê ngủ chút nào đang mở to hai mắt nhởn nhơ nhìn hắn, chính tên này đã đánh lén hắn. Lão ma run tay chỉ vào mặt Max nói:
“Làm sao có thể… Ngươi đã trúng thuốc mê. Thời gian còn chưa tới. Với lại… ngươi là Nguyên Anh cấp… Ahh.”
Táng cho lão ma một phát vào gáy, Max vẻ mặt hiểu ra:
“Hóa ra là mình bị đánh thuốc, thảo nào.”
Dứt lời, cậu cười hì hì tiến tới, tay xách lão Nhân Yêu ném xuống quỳ trước mặt Ambrose. Max cười xoa đầu nói:
“Cậu chủ. Xin lỗi để cậu phải tới tận đây.”
Ambrose liếc nhìn Max từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi chửi một câu: “Mình thì vất vả lặn lội nửa vòng trái đất để tới đây, trong khi thằng nhóc kia ngủ một giấc ngon lành…”
“Bành… bành…. Oành…”
Xung quanh cậu, chiến đấu giữa các chiến lực cấp 4 cũng đi vào hồi kết, 2 chấp 5, nhưng năm tên Nguyên Anh lần lượt thiệt mạng, chỉ còn duy nhất một mình La Sân còn miễn cưỡng đứng vững. Xong rồi, hắn cũng bị người của Ambrose ném xuống nằm bẹp bên cạnh Nhân Yêu lão ma.
Hít một hơi cho tâm trạng bình tĩnh lại, Ambrose hỏi liếc nhìn Max:
“Chuyện gì xảy ra?”
Max nghĩ một lúc rồi nói:
“Cậu chủ, tôi tới nhà của Cho Chang nhưng không gặp được cô ấy (còn bị đánh mà không dám nói). Thế rồi, tôi đành ở bên ngoài chờ, sau đó gặp được họ hàng của Cho (là tên Chiến thiếu gia), người này rất nhiệt tình và tốt bụng a, hắn mời tôi uống nước nữa…”
Nghe tới đoạn này, Ambrose cố kìm nén cảm xúc dơ tay đánh cho Max một trận: “Ngươi bị gì vậy, hắn nói mà tin được à, ngươi có phải trẻ con đâu là ai cho gì cũng uống.”
Max vẻ xấu hổ ra mặt:
“Cậu chủ, tôi tưởng hắn ta là người đồng tộc của Cho, với lại nước đó cũng rất ngon, hắn chỉ bảo tôi uống một chút, nhưng là hà hà… tôi lại uống cả lọ.”
Thì ra vậy, uống cả lọ thuốc mê, thảo nào mê man suốt mười này liền. Nên nhớ, Max cũng không yếu - cậu là một ma pháp sư cấp 4 chính hiệu, họ Chiến kia không biết tu vi của Max, lại xảy ra sự cố quá liều lượng thuốc, nên tên này cũng không dám chắc thời gian thuốc hết tác dụng.
Vì thế, Max thực ra tỉnh lại một khoảng thời gian rồi, tên này cuối cùng cũng khôn khéo ra một chút, giả vờ bất tỉnh để đánh lén Nhân Yêu lão ma.
Ambrose hiểu sự việc, lắc đầu, tay nhay trán rồi phất phất tay cho Max xéo ra khỏi tầm mắt mình nói:
“Được rồi, tất cả dọn dẹp chiến trường, chúng ta trở về.”
Ambrose vừa nói được vài phút xong, cảnh cửa căn phòng bật mở, là hai đội ngũ của hai Đại hiền giả khác, bọn họ trở lại, nhân số đầy đủ, không ai bị thương, chỉ quần áo không được lằn lặn cho lắm. Ambrose ra lệnh cho bọn họ phụ giúp Max mấy người dọn dẹp chiến trường.
Một tiếng sau, người của Ambrose trở lại, bọn họ tìm ra trong phân đà này hơn một trăm dân thường, hiển nhiên bọn họ giống như Max bị bắt cóc tới vì mục đích nào đó.
Ambrose nhìn xuống ra lệnh:
“Mang hết về căn…”
Nhưng, cậu chưa nói hết câu, thì bị một tiếng va đập kinh thiên động địa chắn ngang. Mặt đất, thành hang, trần nhà đều run lên cầm cập. Ambrose đán người có thể thấy từng vết nứt to đùng chạy ngang dọc khắp nơi, từ trong vết nứt, phát ra hàng loạt tiếng đứt gãy kinh khủng.
Nhân Yêu lão ma thấy thế gào lên vui sướng:
“Ha ha ha… các ngươi chết chắc rồi. Phân đà bắt đầu sụp đổ, các ngươi nghĩ các ngươi tới đây chỉ có một mình ta biết sao, ta đã báo lên giáo chủ, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ không nhận được tin xác nhận từ ta, ngài ấy sẽ khởi động quá trình tự hủy căn cứ… ha ha… ặc ặc”
Nói rồi, Nhân yêu lão ma miệng phụt máu đen, cả người run lên vài phát, rồi sụp đổ thành một vũng mùi tanh tưởi. Hắn tự tử.
“Thằng điên.” Ambrose chửi một câu, cậu ánh mặt lạnh lùng nhìn tất cả người của mình.
“Liên lạc với bên ngoài, dùng khóa cảng để thoát ra.”
“Nhưng thưa cậu chủ, còn bọn họ.” Một người chỉ tay về hơn một trăm người bị bắt cóc, tên này biết khóa cảng chỉ được chuẩn bị cho đúng số lượng người đi vào trong hang động. Chỉ là hắn không đánh lòng nhìn người dân vô tội bị chôn sống ở đây.
Ambrose lạnh lùng nhìn đám người Trung Quốc này, trong nháy mắt cậu nghĩ mình mặc xác chúng cho tự sinh tự diệt ở đây. Nhưng, ai chẳng muốn sống, ai cũng có quyền để sống, kể cả phàm nhân và kẻ yếu.
Cậu nhìn đám người không ngừng quỳ lạy cầu xin mình, nam có, nữ có, trẻ con có, người già cũng có, trong thở ta một hơi nói:
“Chúng ta không thể đem họ theo.”
Đại hiền giả cũng lắc đầu, mang theo là có người phải nhường chỗ, khi ở Thất đại đảo quốc, nếu phải lựa chọn giữa ma pháp sư và người dân thường, ông không ngần ngại ra lệnh cho quân đội của mình nhường chỗ, bởi vì khả năng sống sót chờ cứu viện của ma pháp sư lớn hơn nhiều.
Nhưng tình huống hiện tại thì khác, nếu một pháp sư ở đây ở lại thôi, thì nguy cơ của nhà vua sẽ tăng lên một đoạn. Vì sự an toàn của nhà vua, ông đành phải nói xin lỗi với những người ngoại quốc này thôi.
“Ai cũng đừng khuôn mặt khó coi như vậy, ta không mang họ theo nhưng cũng không để bọn họ chết ở đây.” Lời Ambrose nói đánh tỉnh những người khác, bọn họ nhìn nhà vua với ánh mắt ngày càng vĩ đại, thần thánh hơn.
Ambrose tiếp tục ra lệnh:
“Bên ngoài chắc chắn đã sụp đổ, Đại hiền giả hộ vệ, khanh cùng hai người khác làm phép gia cố căn phòng này.”
Ambrose nói rồi bàn tay vung lên một cái, lập tức trên mặt đất biến ra một đống đồ ăn, nước uống,... có cả bình ô - xy nữa và đèn tích điện nữa. Cậu nhìn đám ngươi bị bắt cóc nói:
“Chỗ đồ ăn này đủ để các ngươi sinh hoạt trong này tới lúc có người cứu viện.”
Đám người vốn tuyệt vọng, giờ thấy được ánh sáng, dồn dập quỳ xuống cho Ambrose dập đầu:
“Đa tạ ngày thần tiên sống…”
“Cảm ơn ngày, ngài là thiên sư do chúa cử đến phải không… ôi pháp thuật màu nhiệm.”
“Nhờ sự thương xót của ngài… hu hu… con trai mẹ sắp được gặp lại con rồi…”
…
Trong lúc này, Ambrose bỗng nhiên rút đũa thần ra, cậu chỉ vào đám người miệng lẩm bẩm:
“Obliviate.” (ND - Bùa tẩy não hay Bùa lú)
Sau mười giây, đám người trở lên ngu ngơ, ánh mắt mất thần, dấu hiệu cho thấy phép thành công. Ambrose thu đũa, nói:
“Chúng ta trở lại.”
“Tuân lệnh.” xN
Từ trong lòng bàn tay Ambrose, một lớp ánh sáng đen ngòm lóe lên bao phủ toàn bộ người Mạc lão nhân, trong giây tiếp theo, cả người lão ta chật vật rơi ra khỏi màng sáng, sắc mặt không thể nào nhợt nhạt hơn, miệng càng phun thêm mấy ngụm máu, mắt trợn lên rồi nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.
Đừng tưởng rằng ra tay với người trẻ là dễ, Mạc lão nhân là một ví dụ, chắc có chết lão ta cũng không ngờ vị thiếu niên cậu chủ nhà Karling lại cũng là một vị Hóa thần cấp lão tổ (cấp 5).
“Không, Mạc lão quái.”
Nhân Yêu lão ma không tin được hét lên. Hắn cũng bị màn biểu diễn vừa rồi của Ambrose dọa sợ, chân tay loạng choạng, mất bình tĩnh đi trông thấy.
Đại hiền giả hộ vệ cười gằm:
“Lại dám mất tập trung.”
Ông đưa kiếm đâm tới bụng của Nhân yêu, đồng thời, tay đưa ra ý định tóm lấy kẻ địch. Ba chiêu liên tục như vậy, Nhân Yêu lão ma không chống đỡ nối, bị Đại hiền giả hộ vệ ép tới góc tường.
Chính vào lúc này, Nhân Yêu lão ma tự dưng dơ mình ra hứng một đòn từ Đại hiền giả, lão mượn đà này xông về một phía, trong nháy mắt tiếp theo, lão ta trong tay xuất hiện một bóng người, là Max.
Lão gầm thét:
“Dừng lại. Không được tới đây, nếu không tao giết nó.”
Đại hiền giả hộ vệ tạm thời không tấn công, ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn nhà vua của mình, Ambrose gật đầu hiểu ý, cậu liếc Nhân Yêu lão ma nói:
“Ngươi muốn sống thì thả cậu ta ra.”
“Nhãi con. Ngươi tưởng ta ngu hả, nó là bùa hộ mệnh, thả thì ta chết ư… Ngươi cho người của mình dừng tay, ngay lập tức.”
Ambrose nhìn bộ dạng gấp tới muốn chết của lão Nhân Yêu, cậu cười lạnh:
“Ngươi có vẻ không nhận ra tình trạng của mình. Ra tay đi.”
Nhân Yêu lão ma nghe thế vẻ mặt kinh hoàng nghĩ: “Thằng nhóc kia ý muốn gì, nó không để ý tới sống chết của bộ hạ mình sao… Khốn nạn.”
Lão già này lập tức cảnh giác nhìn Đại hiền giả hộ vệ, lúc trước thì hai tay đều tóm lấy Max, giờ một cái thả ra, tạo thế sẵn sàng đón địch, một tay khác lão vẫn cầm vào điểm hiểm yếu của Max, rõ ràng là để đề phòng vừa rồi Ambrose nói mạnh miệng, nhưng không dám ra tay thật.
Nhân Yêu lão ma tư thế chuẩn bị xong, Đại hiền giả vẫn mảy may không muốn động, lão ta cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nhưng không nghĩ ra là không ổn chỗ nào.
Bất thình lình, một con tê dại, nhói đau chảy khắp người lão, chân tay vô lực, cả người mềm oằn ra khụy xuống đất, trong lòng tức giận hét:
“Là ai… lúc nào…”
Lão nhìn quanh, rồi đột ngột thấy bên cạnh mình, tên con tin lại không có bộ dạng bị mê ngủ chút nào đang mở to hai mắt nhởn nhơ nhìn hắn, chính tên này đã đánh lén hắn. Lão ma run tay chỉ vào mặt Max nói:
“Làm sao có thể… Ngươi đã trúng thuốc mê. Thời gian còn chưa tới. Với lại… ngươi là Nguyên Anh cấp… Ahh.”
Táng cho lão ma một phát vào gáy, Max vẻ mặt hiểu ra:
“Hóa ra là mình bị đánh thuốc, thảo nào.”
Dứt lời, cậu cười hì hì tiến tới, tay xách lão Nhân Yêu ném xuống quỳ trước mặt Ambrose. Max cười xoa đầu nói:
“Cậu chủ. Xin lỗi để cậu phải tới tận đây.”
Ambrose liếc nhìn Max từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi chửi một câu: “Mình thì vất vả lặn lội nửa vòng trái đất để tới đây, trong khi thằng nhóc kia ngủ một giấc ngon lành…”
“Bành… bành…. Oành…”
Xung quanh cậu, chiến đấu giữa các chiến lực cấp 4 cũng đi vào hồi kết, 2 chấp 5, nhưng năm tên Nguyên Anh lần lượt thiệt mạng, chỉ còn duy nhất một mình La Sân còn miễn cưỡng đứng vững. Xong rồi, hắn cũng bị người của Ambrose ném xuống nằm bẹp bên cạnh Nhân Yêu lão ma.
Hít một hơi cho tâm trạng bình tĩnh lại, Ambrose hỏi liếc nhìn Max:
“Chuyện gì xảy ra?”
Max nghĩ một lúc rồi nói:
“Cậu chủ, tôi tới nhà của Cho Chang nhưng không gặp được cô ấy (còn bị đánh mà không dám nói). Thế rồi, tôi đành ở bên ngoài chờ, sau đó gặp được họ hàng của Cho (là tên Chiến thiếu gia), người này rất nhiệt tình và tốt bụng a, hắn mời tôi uống nước nữa…”
Nghe tới đoạn này, Ambrose cố kìm nén cảm xúc dơ tay đánh cho Max một trận: “Ngươi bị gì vậy, hắn nói mà tin được à, ngươi có phải trẻ con đâu là ai cho gì cũng uống.”
Max vẻ xấu hổ ra mặt:
“Cậu chủ, tôi tưởng hắn ta là người đồng tộc của Cho, với lại nước đó cũng rất ngon, hắn chỉ bảo tôi uống một chút, nhưng là hà hà… tôi lại uống cả lọ.”
Thì ra vậy, uống cả lọ thuốc mê, thảo nào mê man suốt mười này liền. Nên nhớ, Max cũng không yếu - cậu là một ma pháp sư cấp 4 chính hiệu, họ Chiến kia không biết tu vi của Max, lại xảy ra sự cố quá liều lượng thuốc, nên tên này cũng không dám chắc thời gian thuốc hết tác dụng.
Vì thế, Max thực ra tỉnh lại một khoảng thời gian rồi, tên này cuối cùng cũng khôn khéo ra một chút, giả vờ bất tỉnh để đánh lén Nhân Yêu lão ma.
Ambrose hiểu sự việc, lắc đầu, tay nhay trán rồi phất phất tay cho Max xéo ra khỏi tầm mắt mình nói:
“Được rồi, tất cả dọn dẹp chiến trường, chúng ta trở về.”
Ambrose vừa nói được vài phút xong, cảnh cửa căn phòng bật mở, là hai đội ngũ của hai Đại hiền giả khác, bọn họ trở lại, nhân số đầy đủ, không ai bị thương, chỉ quần áo không được lằn lặn cho lắm. Ambrose ra lệnh cho bọn họ phụ giúp Max mấy người dọn dẹp chiến trường.
Một tiếng sau, người của Ambrose trở lại, bọn họ tìm ra trong phân đà này hơn một trăm dân thường, hiển nhiên bọn họ giống như Max bị bắt cóc tới vì mục đích nào đó.
Ambrose nhìn xuống ra lệnh:
“Mang hết về căn…”
Nhưng, cậu chưa nói hết câu, thì bị một tiếng va đập kinh thiên động địa chắn ngang. Mặt đất, thành hang, trần nhà đều run lên cầm cập. Ambrose đán người có thể thấy từng vết nứt to đùng chạy ngang dọc khắp nơi, từ trong vết nứt, phát ra hàng loạt tiếng đứt gãy kinh khủng.
Nhân Yêu lão ma thấy thế gào lên vui sướng:
“Ha ha ha… các ngươi chết chắc rồi. Phân đà bắt đầu sụp đổ, các ngươi nghĩ các ngươi tới đây chỉ có một mình ta biết sao, ta đã báo lên giáo chủ, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ không nhận được tin xác nhận từ ta, ngài ấy sẽ khởi động quá trình tự hủy căn cứ… ha ha… ặc ặc”
Nói rồi, Nhân yêu lão ma miệng phụt máu đen, cả người run lên vài phát, rồi sụp đổ thành một vũng mùi tanh tưởi. Hắn tự tử.
“Thằng điên.” Ambrose chửi một câu, cậu ánh mặt lạnh lùng nhìn tất cả người của mình.
“Liên lạc với bên ngoài, dùng khóa cảng để thoát ra.”
“Nhưng thưa cậu chủ, còn bọn họ.” Một người chỉ tay về hơn một trăm người bị bắt cóc, tên này biết khóa cảng chỉ được chuẩn bị cho đúng số lượng người đi vào trong hang động. Chỉ là hắn không đánh lòng nhìn người dân vô tội bị chôn sống ở đây.
Ambrose lạnh lùng nhìn đám người Trung Quốc này, trong nháy mắt cậu nghĩ mình mặc xác chúng cho tự sinh tự diệt ở đây. Nhưng, ai chẳng muốn sống, ai cũng có quyền để sống, kể cả phàm nhân và kẻ yếu.
Cậu nhìn đám người không ngừng quỳ lạy cầu xin mình, nam có, nữ có, trẻ con có, người già cũng có, trong thở ta một hơi nói:
“Chúng ta không thể đem họ theo.”
Đại hiền giả cũng lắc đầu, mang theo là có người phải nhường chỗ, khi ở Thất đại đảo quốc, nếu phải lựa chọn giữa ma pháp sư và người dân thường, ông không ngần ngại ra lệnh cho quân đội của mình nhường chỗ, bởi vì khả năng sống sót chờ cứu viện của ma pháp sư lớn hơn nhiều.
Nhưng tình huống hiện tại thì khác, nếu một pháp sư ở đây ở lại thôi, thì nguy cơ của nhà vua sẽ tăng lên một đoạn. Vì sự an toàn của nhà vua, ông đành phải nói xin lỗi với những người ngoại quốc này thôi.
“Ai cũng đừng khuôn mặt khó coi như vậy, ta không mang họ theo nhưng cũng không để bọn họ chết ở đây.” Lời Ambrose nói đánh tỉnh những người khác, bọn họ nhìn nhà vua với ánh mắt ngày càng vĩ đại, thần thánh hơn.
Ambrose tiếp tục ra lệnh:
“Bên ngoài chắc chắn đã sụp đổ, Đại hiền giả hộ vệ, khanh cùng hai người khác làm phép gia cố căn phòng này.”
Ambrose nói rồi bàn tay vung lên một cái, lập tức trên mặt đất biến ra một đống đồ ăn, nước uống,... có cả bình ô - xy nữa và đèn tích điện nữa. Cậu nhìn đám ngươi bị bắt cóc nói:
“Chỗ đồ ăn này đủ để các ngươi sinh hoạt trong này tới lúc có người cứu viện.”
Đám người vốn tuyệt vọng, giờ thấy được ánh sáng, dồn dập quỳ xuống cho Ambrose dập đầu:
“Đa tạ ngày thần tiên sống…”
“Cảm ơn ngày, ngài là thiên sư do chúa cử đến phải không… ôi pháp thuật màu nhiệm.”
“Nhờ sự thương xót của ngài… hu hu… con trai mẹ sắp được gặp lại con rồi…”
…
Trong lúc này, Ambrose bỗng nhiên rút đũa thần ra, cậu chỉ vào đám người miệng lẩm bẩm:
“Obliviate.” (ND - Bùa tẩy não hay Bùa lú)
Sau mười giây, đám người trở lên ngu ngơ, ánh mắt mất thần, dấu hiệu cho thấy phép thành công. Ambrose thu đũa, nói:
“Chúng ta trở lại.”
“Tuân lệnh.” xN
/565
|