“Ngươi…” Lão nhị họ Trương miệng giật giật không nói lên lời, ánh mắt không thể tin được nhìn em trai mình.
“Hừ. Anh chỉ ai!!! Tôi nói đúng còn gì!!!” Lão tam bật lại.
“Ngươi muốn chết…”
“Đủ. Hai người chưa đủ mất mặt hay sao.” Gia chủ họ Trương nặng giọng nói.
Rồi ông ánh mắt thỏa hiệp nhìn thanh niên cầm đầu nói:
“Chiến thiếu gia, ngày xem có thể cho chúng tôi thêm…”
“Không. Trương gia chủ, tôi xem cho ngài thì ai xem cho tôi. Bên trên đã có lệnh, nếu ngài không đáp ứng thì đừng trách chúng tôi dùng mạnh.”
“Không… Không… Chiến thiếu gia, ngài chờ chút, chúng tôi sẽ bàn lại, nhanh, nhanh thôi.” Lão tam họ Trương kinh sợ vội xua xua tay nói, rồi tên này đánh mắt ra hiệu với lão nhị, đồng thời tay kéo ông áo của anh cả mình.
Chiến thiếu gia kia hừ lạnh đe dọa nói:
“Tốt, lần cuối, ta cho các ngươi thời gian một nén nhang suy nghĩ. Nếu qua thời gian mà các ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, thì các ngươi chờ lãnh hậu quả đi.”
Ambrose ngồi một bên nghe vậy nhíu mày mất hứng, qua đoạn đối thoại vừa rồi cậu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra cho lắm, đại khái đoán được có vẻ tên họ Chiến kia muốn Cho Chang làm gì đó.
Và, thế lực của họ Chiến mạnh hơn nhà họ Trương nhiều, từ nụ cười nịnh nọt của lão Tam họ Trương, ánh mắt bất lực của lão nhị và vẻ mặt kiêng kị của tên gia chủ thể hiện điều này.
“Thôi, chờ một lúc vậy.” Ambrose tự nhủ, và bắt đầu ngồi bắt chuyện với rồng nhỏ Eulalia.
Thời gian trôi qua chầm chậm, một nén nhang tương đương khoảng hai mươi phút, cuối cùng, ba anh em họ Trương xuất hiện, lần này không phải một mình, mà đi cùng một người đàn ông trung tuổi khác, theo sau nữa chính là cô nàng Cho Chang - người yêu Max.
Ambrose thấy thế lắc thất vọng đầu nói: “Nhà họ Trương nhận mệnh rồi.”
Một gia tộc mà không bảo vệ được thành viên trong gia tộc mình, thì… không có gì phải nói. Nếu là ở Anh thì chắc chỉ có dùng máu để chiến. Ví dụ rõ ràng, dưới thời kì hoành hành của Voldemort, không hiếm có nhưng gia tộc phù thủy như vậy, dùng tất cả máu sương để chống lại tới cùng.
Chỉ tiếc đây không phải là ở Anh, mà …
Với loại gia tộc này, Ambrose chẳng muốn nhúng tay vào, nhưng vấn đề là người mang đi là Cho Chang, với quan hệ giữa Ambrose và Max, nhân vật chính của chúng ta thế nào cũng phải can thiệp vào chuyện này, có điều cậu nghĩ mình phải làm cho gọn gàng một chút.
Ambrose nhẹ giọng ra lệnh cho Đại hiền giả hộ vệ:
“Lập tức triệu tập thêm người.”
“Thần hiểu.” Đại hiền giả cung kính đáp, và lấy trong tay ra một dụng cụ truyền tin, và nhẹ nhàng bấm một vài cái nút trên đó.
Nửa giây sau, ông ta khẽ khom người cúi xuống, nói nhỏ bên tai Ambrose:
“Mọi người đã tập hợp.”
Ambrose gật đầu, cậu đưa ánh mắt ra nhìn trung tâm đại điện, nơi Cho Chang đang khóc sướt mướt ôm tay trước ngực, cầu xin ông nội mình cho ở lại, và bố của cô ta cũng quỳ xuống cầu xin.
Ông nội Cho Chang, chính là lão nhị nhà họ Trương, cú đấm nắm chặt, đầu hướng sang chỗ khác, không dám nhìn con trai và cháu gái mình, liên tục thở dài vô lực.
Trong khi đó, lão tam xông tới, trừng mắt quát tháo cha của Cho Chang, nào là đồ con hoang không có quyền, muốn được vào gia phả họ Trương thì phải để con gái đi. Tên này còn động tay động chân, đẩy Cho Chang ra bên ngoài, lỗi kéo cô gái, không, là xách cô như xách một con thú hoang về hướng về phía họ Chiến đám người.
Eulalia ngồi cạnh Ambrose khuôn mặt thâm trầm lại, cô nhóc này đã định xông ra rồi, Ambrose cố giữ cô nàng lại, cậu nói nhỏ:
“Chờ một chút.”
Đúng thế, lúc này, bốn vị ma pháp sư cấp 4 Ambrose phái đi lục soát nhà họ Trương trở lại, bọn họ đi tay không, cả lũ quỳ một chân xuống giọng mang vẻ nhận tội:
“Xin bệ hạ trách phạt, chúng thần không tìm thấy cậu ta.”
“Hửm, không có.” Ambrose không hiểu nhắc lại, trong đầu cậu tự nhủ: ‘Không lẽ mình tính sai chỗ nào, rõ ràng Max vẫn còn sống. Nhưng tên này ở đâu…”
“Các ngươi tìm tất cả mọi chỗ rồi phải không?” Ambrose hỏi lại.
“Vâng. Một trăm tám mươi ba gian phòng, mười hai cái hầm ngầm, cùng ba căn phòng bí mật đều bị chúng thần kiểm tra một lần.”
Ambrose gật đầu, nhà họ Trương xứng đáng là gia tộc phù thủy mạnh mẽ với khá nhiều chiến lực cấp 3, nhưng bọn họ lại không có ma pháp sư cấp 4, điều này đã được Ambrose xác nhận từ trước, thậm chí ba anh em họ Trương kia tu vi cao nhất cũng chỉ là ma pháp sư cấp 3 hậu kỳ mà thôi, tương đương với vị Chiến thiếu gia trước mặt.
Gia tộc với trình độ như vậy, không có khả năng che mắt được bốn vị ma pháp sư cấp 4 cường giả được, chuyện của Max trở lên phức tạp hơn Ambrose nghĩ.
Ambrose nghĩ thông suốt, cậu phất tay nói:
“Đứng dậy đi, chúng ta hỏi chính chủ là được.”
“Thần tạ bệ hạ không trách tội.” x4
Bốn người nói xong liền trở lại phía sau lưng của Ambrose ba người, họ đứng bất động ánh mắt cánh giác nhìn xung quanh và đặt sự chú ý phần lớn về hai nhóm người ở trung tâm đại điện.
Lúc này, Cho Chang đã bị ném nằm sấp mặt ở dưới chân tên họ Chiến, tên này ngồi xuống, nhìn Cho Chang nở nụ cười ‘giả tạo’ thân thiết nói:
“Tốt rồi, từ giờ chúng ta là người nhà, ngươi không cần phải sợ.”
Nói rồi, tên này còn đưa tay ra nhẹ nhàng vén mái tóc hơi rối của Cho Chang, tặc lưỡi mấy cái nói:
“Xinh như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Quách Ngọc giờ lại bắt chước chó săn tiểu Lưu của mình, vội chạy tới miệng nở nụ cười ai cũng hiểu ‘hắc hắc’ nói:
“Chiến thiếu gia, bên trên nói chỉ cần người, nếu ngài muốn tối nay muốn làm gì trả được.”
Anh trai Quách Ngọc nghe vậy nhíu mày không vui, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ khoanh tay đứng im một chỗ, mấy tên còn lại có người ùa theo, nhao nhao nêu ý kiến.
Chiến thiếu gia cười tà, tay nâng cằm Cho Chang, ánh mắt nóng nảy nhìn khuôn mặt xinh đẹp nói:
“Các ngươi không cần phải nháo lên vậy… thế nào cũng có phần…”
Đám người nghe vậy lại càng xum xoe lên tiếng:
“Đa tạ ngài, Chiến thiếu gia…”
“Chiến thiếu gia vạn tuế… vạn tuế…”
“Đồ ngu, Chiến thiếu gia tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão mới đúng.”
“Phải, thu luyện thành tiên, trường sinh bất lão...”
…
Đám người này không cố kỵ nhà họ Trương đứng cách đó vài mét, ngay trước mặt trêu chọc, xàm xỡ con gái nhà người ta. Lão nhị họ Trương ánh mắt trợn sắp lòi ra, trong lòng đau xót lại càng bất lực:
“Cháu gái ta… khổ thân cháu gái ta…”
Bên cạnh, cha của Cho Chang hoàn toàn ngơ ngác ngồi một chỗ, vô thần nhìn tất cả. Ông miệng lẩm bẩm:
“Không được… không…”
Ông muốn xông tới, thì bị một cước từ tam thúc của mình vào giữa ngực, lão tam gầm lên:
“Trương Nhân, ngươi muốn làm phản sao…”
“Không, con gái ta… là các ngươi lừa ta… biết vậy chúng ta không trở lại đây… Ôi con gái tội nghiệp của ta… tất cả là do các ngươi, máu mủ ruột già như vậy sao… các ngươi bán con gái ta, bán cháu ruột mình… aaaa… khốn nạn… ah…”
Chiến thiếu gia nghe động tĩnh dời ánh mắt tới cha của Cho Chang, hắn cười tủm tỉm bảo:
“Quách thế bá, ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc tận tình, mọi ngóc ngách của con gái ngài.... ha ha…”
Hắn cười lớn một tràng, rồi lạnh lùng nhìn Trương gia chủ nói:
“Trương gia các ngươi quyết định như vậy là đúng, hừ, đối mặt với Chiến Thiên môn chúng ta, các ngươi chỉ là con tép diu. Nên nhớ vậy.”
“Vâng… dạ dạ… ngài nói đúng, Chiến Thiên môn vô địch thiên hạ.” Lão tam họ Trương bước ra liếm láp nói.
Quách Ngọc cảm thấy không ổn, vội vàng hét một tiếng vào mặt lão tam:
“Cút. Người xông lên làm gì vậy.”
Quách Ngọc không nể mặt nể mũi gầm tới, lão tam kia không kém, hắn hoàn toàn ném mặt người già, đôi co với một thằng nhóc như Quách Ngọc
Chiến thiếu gia hai mắt híp vào, nhìn hai tên tranh nhau liếm mình trong lòng lâng lâng muốn ngã, hắn xoay người nói với đám đồng bọn:
“Chúng ta đi, trở về môn phái…”
Quách Ngọc nghe hô, lườm lão già họ Trương một cái, phủi tay đi theo Chiến thiếu gia, tên này không quên ném một lời:
“Hừ, lão già, nhớ kỹ đó.”
Nói xong, hắn rảo bước đi tới bên cạnh Chiến thiếu gia khúm núm định tâng bốc quả uy thế rời đi vừa rồi, thì, một giọng nói mà có chết hắn cũng không quên được vang lên.
“Chờ đã.”
Quách Ngọc lông gà lông vịt nổi khắp người, trong lòng cố lừa dối bản thân:
“Không thể nào, rõ ràng không thể nào. Tên quỷ tây ác ma đó ở Hồng Kông mà, sao hắn có thể có mặt ở đây được…”
Mặt khác, đám người bên ngoài thì cảnh giác hẳn lên, cả đám nhanh chóng bao vây lấy Chiến thiếu gia vào giữa, con mắt đảo quanh tìm nơi phát ra tiếng động.
Nhà họ Trương cũng vậy, bọn họ có chết không nghĩ được lại có một phe thứ ba có mặt ở trong nhà của họ, mặt mũi của gia tộc phù thủy mấy trăm năm bị lau sạch sẽ.
Đám người này chẳng tốn thời gian tìm ra Ambrose bảy người, vì bọn họ ngồi lù lù cách chỗ chúng có vài mét, Ambrose vẫn đang thảnh hơi cầm tách trà, trong khi Eulalia ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía tên đang xách cổ Cho Chang, như muốn động thủ bất kỳ lúc nào.
Chiến thiếu gia trong lòng chảy mồ hôi lại, sợ hãi nghĩ: Lúc nào… gần như vậy, nếu chúng muốn giết mình thì…
Tuy nhiên, miệng vẫn cố lạnh lùng nói:
“Các ngươi là ai?”
“Hừ. Anh chỉ ai!!! Tôi nói đúng còn gì!!!” Lão tam bật lại.
“Ngươi muốn chết…”
“Đủ. Hai người chưa đủ mất mặt hay sao.” Gia chủ họ Trương nặng giọng nói.
Rồi ông ánh mắt thỏa hiệp nhìn thanh niên cầm đầu nói:
“Chiến thiếu gia, ngày xem có thể cho chúng tôi thêm…”
“Không. Trương gia chủ, tôi xem cho ngài thì ai xem cho tôi. Bên trên đã có lệnh, nếu ngài không đáp ứng thì đừng trách chúng tôi dùng mạnh.”
“Không… Không… Chiến thiếu gia, ngài chờ chút, chúng tôi sẽ bàn lại, nhanh, nhanh thôi.” Lão tam họ Trương kinh sợ vội xua xua tay nói, rồi tên này đánh mắt ra hiệu với lão nhị, đồng thời tay kéo ông áo của anh cả mình.
Chiến thiếu gia kia hừ lạnh đe dọa nói:
“Tốt, lần cuối, ta cho các ngươi thời gian một nén nhang suy nghĩ. Nếu qua thời gian mà các ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, thì các ngươi chờ lãnh hậu quả đi.”
Ambrose ngồi một bên nghe vậy nhíu mày mất hứng, qua đoạn đối thoại vừa rồi cậu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra cho lắm, đại khái đoán được có vẻ tên họ Chiến kia muốn Cho Chang làm gì đó.
Và, thế lực của họ Chiến mạnh hơn nhà họ Trương nhiều, từ nụ cười nịnh nọt của lão Tam họ Trương, ánh mắt bất lực của lão nhị và vẻ mặt kiêng kị của tên gia chủ thể hiện điều này.
“Thôi, chờ một lúc vậy.” Ambrose tự nhủ, và bắt đầu ngồi bắt chuyện với rồng nhỏ Eulalia.
Thời gian trôi qua chầm chậm, một nén nhang tương đương khoảng hai mươi phút, cuối cùng, ba anh em họ Trương xuất hiện, lần này không phải một mình, mà đi cùng một người đàn ông trung tuổi khác, theo sau nữa chính là cô nàng Cho Chang - người yêu Max.
Ambrose thấy thế lắc thất vọng đầu nói: “Nhà họ Trương nhận mệnh rồi.”
Một gia tộc mà không bảo vệ được thành viên trong gia tộc mình, thì… không có gì phải nói. Nếu là ở Anh thì chắc chỉ có dùng máu để chiến. Ví dụ rõ ràng, dưới thời kì hoành hành của Voldemort, không hiếm có nhưng gia tộc phù thủy như vậy, dùng tất cả máu sương để chống lại tới cùng.
Chỉ tiếc đây không phải là ở Anh, mà …
Với loại gia tộc này, Ambrose chẳng muốn nhúng tay vào, nhưng vấn đề là người mang đi là Cho Chang, với quan hệ giữa Ambrose và Max, nhân vật chính của chúng ta thế nào cũng phải can thiệp vào chuyện này, có điều cậu nghĩ mình phải làm cho gọn gàng một chút.
Ambrose nhẹ giọng ra lệnh cho Đại hiền giả hộ vệ:
“Lập tức triệu tập thêm người.”
“Thần hiểu.” Đại hiền giả cung kính đáp, và lấy trong tay ra một dụng cụ truyền tin, và nhẹ nhàng bấm một vài cái nút trên đó.
Nửa giây sau, ông ta khẽ khom người cúi xuống, nói nhỏ bên tai Ambrose:
“Mọi người đã tập hợp.”
Ambrose gật đầu, cậu đưa ánh mắt ra nhìn trung tâm đại điện, nơi Cho Chang đang khóc sướt mướt ôm tay trước ngực, cầu xin ông nội mình cho ở lại, và bố của cô ta cũng quỳ xuống cầu xin.
Ông nội Cho Chang, chính là lão nhị nhà họ Trương, cú đấm nắm chặt, đầu hướng sang chỗ khác, không dám nhìn con trai và cháu gái mình, liên tục thở dài vô lực.
Trong khi đó, lão tam xông tới, trừng mắt quát tháo cha của Cho Chang, nào là đồ con hoang không có quyền, muốn được vào gia phả họ Trương thì phải để con gái đi. Tên này còn động tay động chân, đẩy Cho Chang ra bên ngoài, lỗi kéo cô gái, không, là xách cô như xách một con thú hoang về hướng về phía họ Chiến đám người.
Eulalia ngồi cạnh Ambrose khuôn mặt thâm trầm lại, cô nhóc này đã định xông ra rồi, Ambrose cố giữ cô nàng lại, cậu nói nhỏ:
“Chờ một chút.”
Đúng thế, lúc này, bốn vị ma pháp sư cấp 4 Ambrose phái đi lục soát nhà họ Trương trở lại, bọn họ đi tay không, cả lũ quỳ một chân xuống giọng mang vẻ nhận tội:
“Xin bệ hạ trách phạt, chúng thần không tìm thấy cậu ta.”
“Hửm, không có.” Ambrose không hiểu nhắc lại, trong đầu cậu tự nhủ: ‘Không lẽ mình tính sai chỗ nào, rõ ràng Max vẫn còn sống. Nhưng tên này ở đâu…”
“Các ngươi tìm tất cả mọi chỗ rồi phải không?” Ambrose hỏi lại.
“Vâng. Một trăm tám mươi ba gian phòng, mười hai cái hầm ngầm, cùng ba căn phòng bí mật đều bị chúng thần kiểm tra một lần.”
Ambrose gật đầu, nhà họ Trương xứng đáng là gia tộc phù thủy mạnh mẽ với khá nhiều chiến lực cấp 3, nhưng bọn họ lại không có ma pháp sư cấp 4, điều này đã được Ambrose xác nhận từ trước, thậm chí ba anh em họ Trương kia tu vi cao nhất cũng chỉ là ma pháp sư cấp 3 hậu kỳ mà thôi, tương đương với vị Chiến thiếu gia trước mặt.
Gia tộc với trình độ như vậy, không có khả năng che mắt được bốn vị ma pháp sư cấp 4 cường giả được, chuyện của Max trở lên phức tạp hơn Ambrose nghĩ.
Ambrose nghĩ thông suốt, cậu phất tay nói:
“Đứng dậy đi, chúng ta hỏi chính chủ là được.”
“Thần tạ bệ hạ không trách tội.” x4
Bốn người nói xong liền trở lại phía sau lưng của Ambrose ba người, họ đứng bất động ánh mắt cánh giác nhìn xung quanh và đặt sự chú ý phần lớn về hai nhóm người ở trung tâm đại điện.
Lúc này, Cho Chang đã bị ném nằm sấp mặt ở dưới chân tên họ Chiến, tên này ngồi xuống, nhìn Cho Chang nở nụ cười ‘giả tạo’ thân thiết nói:
“Tốt rồi, từ giờ chúng ta là người nhà, ngươi không cần phải sợ.”
Nói rồi, tên này còn đưa tay ra nhẹ nhàng vén mái tóc hơi rối của Cho Chang, tặc lưỡi mấy cái nói:
“Xinh như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Quách Ngọc giờ lại bắt chước chó săn tiểu Lưu của mình, vội chạy tới miệng nở nụ cười ai cũng hiểu ‘hắc hắc’ nói:
“Chiến thiếu gia, bên trên nói chỉ cần người, nếu ngài muốn tối nay muốn làm gì trả được.”
Anh trai Quách Ngọc nghe vậy nhíu mày không vui, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ khoanh tay đứng im một chỗ, mấy tên còn lại có người ùa theo, nhao nhao nêu ý kiến.
Chiến thiếu gia cười tà, tay nâng cằm Cho Chang, ánh mắt nóng nảy nhìn khuôn mặt xinh đẹp nói:
“Các ngươi không cần phải nháo lên vậy… thế nào cũng có phần…”
Đám người nghe vậy lại càng xum xoe lên tiếng:
“Đa tạ ngài, Chiến thiếu gia…”
“Chiến thiếu gia vạn tuế… vạn tuế…”
“Đồ ngu, Chiến thiếu gia tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão mới đúng.”
“Phải, thu luyện thành tiên, trường sinh bất lão...”
…
Đám người này không cố kỵ nhà họ Trương đứng cách đó vài mét, ngay trước mặt trêu chọc, xàm xỡ con gái nhà người ta. Lão nhị họ Trương ánh mắt trợn sắp lòi ra, trong lòng đau xót lại càng bất lực:
“Cháu gái ta… khổ thân cháu gái ta…”
Bên cạnh, cha của Cho Chang hoàn toàn ngơ ngác ngồi một chỗ, vô thần nhìn tất cả. Ông miệng lẩm bẩm:
“Không được… không…”
Ông muốn xông tới, thì bị một cước từ tam thúc của mình vào giữa ngực, lão tam gầm lên:
“Trương Nhân, ngươi muốn làm phản sao…”
“Không, con gái ta… là các ngươi lừa ta… biết vậy chúng ta không trở lại đây… Ôi con gái tội nghiệp của ta… tất cả là do các ngươi, máu mủ ruột già như vậy sao… các ngươi bán con gái ta, bán cháu ruột mình… aaaa… khốn nạn… ah…”
Chiến thiếu gia nghe động tĩnh dời ánh mắt tới cha của Cho Chang, hắn cười tủm tỉm bảo:
“Quách thế bá, ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc tận tình, mọi ngóc ngách của con gái ngài.... ha ha…”
Hắn cười lớn một tràng, rồi lạnh lùng nhìn Trương gia chủ nói:
“Trương gia các ngươi quyết định như vậy là đúng, hừ, đối mặt với Chiến Thiên môn chúng ta, các ngươi chỉ là con tép diu. Nên nhớ vậy.”
“Vâng… dạ dạ… ngài nói đúng, Chiến Thiên môn vô địch thiên hạ.” Lão tam họ Trương bước ra liếm láp nói.
Quách Ngọc cảm thấy không ổn, vội vàng hét một tiếng vào mặt lão tam:
“Cút. Người xông lên làm gì vậy.”
Quách Ngọc không nể mặt nể mũi gầm tới, lão tam kia không kém, hắn hoàn toàn ném mặt người già, đôi co với một thằng nhóc như Quách Ngọc
Chiến thiếu gia hai mắt híp vào, nhìn hai tên tranh nhau liếm mình trong lòng lâng lâng muốn ngã, hắn xoay người nói với đám đồng bọn:
“Chúng ta đi, trở về môn phái…”
Quách Ngọc nghe hô, lườm lão già họ Trương một cái, phủi tay đi theo Chiến thiếu gia, tên này không quên ném một lời:
“Hừ, lão già, nhớ kỹ đó.”
Nói xong, hắn rảo bước đi tới bên cạnh Chiến thiếu gia khúm núm định tâng bốc quả uy thế rời đi vừa rồi, thì, một giọng nói mà có chết hắn cũng không quên được vang lên.
“Chờ đã.”
Quách Ngọc lông gà lông vịt nổi khắp người, trong lòng cố lừa dối bản thân:
“Không thể nào, rõ ràng không thể nào. Tên quỷ tây ác ma đó ở Hồng Kông mà, sao hắn có thể có mặt ở đây được…”
Mặt khác, đám người bên ngoài thì cảnh giác hẳn lên, cả đám nhanh chóng bao vây lấy Chiến thiếu gia vào giữa, con mắt đảo quanh tìm nơi phát ra tiếng động.
Nhà họ Trương cũng vậy, bọn họ có chết không nghĩ được lại có một phe thứ ba có mặt ở trong nhà của họ, mặt mũi của gia tộc phù thủy mấy trăm năm bị lau sạch sẽ.
Đám người này chẳng tốn thời gian tìm ra Ambrose bảy người, vì bọn họ ngồi lù lù cách chỗ chúng có vài mét, Ambrose vẫn đang thảnh hơi cầm tách trà, trong khi Eulalia ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía tên đang xách cổ Cho Chang, như muốn động thủ bất kỳ lúc nào.
Chiến thiếu gia trong lòng chảy mồ hôi lại, sợ hãi nghĩ: Lúc nào… gần như vậy, nếu chúng muốn giết mình thì…
Tuy nhiên, miệng vẫn cố lạnh lùng nói:
“Các ngươi là ai?”
/565
|