Quách Ngọc thiếu gia cũng không thua kém, ánh mắt trợn trừng thách thức nhìn lão cha của mình. Hai cha con ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cảm giác chỉ cần không kiềm chế một chút là một trận ẩu đả, cha con tương tàn sẽ xảy ra.
Cuối cùng, Mr. Quách hừ lạnh phẩy vạt áo một cái, quay người đi không muốn nhìn thằng con nữa, còn Quách Ngọc thì nhếch miệng cười đắc thắng: “Lão già nhu nhược”.
Đúng lúc này, chó săn tiểu Lưu trở về, tên này hớt hải chạy định hô cậu chủ, nhưng thấy Mr. Quách bèn chào một câu: “Lão gia, ngài khỏe ạ.”
Rồi tên này đi tới cung kính nói với Quách Ngọc, giọng có vẻ rất bực tức:
“Thiếu gia, tôi điều tra được rồi. Đám thương nhân khốn khiếp quả thực là đi dự tiệc, nhưng không phải của chúng ta, là tiệc cho một kẻ khác…”
“Cái gì. Có đứa dám khiêu khích ta như vậy… Không, hắn dám khiêu khích cả quốc gia. Đáng giận. Ngươi tra được là ai không?”
“Tôi không rõ tên tuổi của hắn, nhưng nghe phong phanh là do ngài Thống đốc đích thân tổ chức tiệc tẩy trần cho hắn.”
“Hừ. Con cho Tây dương đó…” Quách Ngọc trong đầu hiện lên hình cảnh Chris Patten phì cười, vô tình hoặc cố ý nhìn vào hắn bật lên hai từ: “Chó con.”
Tay đấm mạnh một cái vào tường cho bõ tức, Quách Ngọc miệng gầm lên:
“Khốn khiếp. Tiểu Lưu, dẫn ta đi xem bọn chúng định giở trò gì.”
“Vâng…”
Thế rồi, hai người một chủ một tớ đi ra khỏi hội trưởng, Quách thiếu gia không thèm nhìn cha mình, việc này hắn muốn tự xử lý, không cần lão già đó phải nhúng tay vào.
Đối diện, Mr. Quách thấy tất cả, ông cũng không nói gì, chờ đến khi hai chủ tớ kia đi khuất mắt, bên cạnh Mr. Quách một người không nhịn được lên tiếng:
“Quách Chủ nhiệm, chuyện này không đơn giản như vậy, Quách thiếu gia quá lỗ mãng, không điều tra kỹ đã…”
Mr. Quách giơ tay lên ngăn lại lời nói của trợ lý, ông nói:
“Ta biết. Chris Patten và đám thương nhân kia không phải kẻ ngu, bọn họ hẳn phải đoán được ý nghĩa của bữa tiệc này, nhưng đám người đó cố tình không biết, không hiểu lờ đi không tới. Như vậy, bên kia chắc chắn có một vị đại nhân vật nào đó khiến cho cả giới chính trị, giới kinh thương Hồng Kông phải nể mặt.”
Mấy tên trợ lý gật đầu liên tục, tỏ vẻ nhất trí. Một tên nói:
“Nếu vậy, Quách Ngọc không phải ăn thiệt thòi sao?”
Mr. Quách cười đầy thâm ý nói:
“Phải. Lần này coi như một bài học cho nó. Trung Quốc không phải là toàn thế giới, Hồng Kông chưa phải là Trung Quốc. Mà nó ở Trung Quốc cũng chỉ là một thằng nhoắt con có chút gia thế tiền bạc thôi.”
…
“Nó ở đâu?”
“Thiếu gia ở bên này. Tôi hỏi thăm được, đây là hội trường tiệc sang trọng nhất của nhà hàng này, nó nằm trên tầng thượng của tòa nhà.”
“Hừ. Khá lắm. Cái nhà hàng này cũng dám bắt nạt ta, lúc đặt chỗ thì chúng dám nói chỗ chúng ta là nơi tốt nhất. Đi lên.” Quách Ngọc phẩy tay nói.
Phía sau hắn bây giờ không phải một người nữa rồi, mà là hơn mười người vest đen, áo sơ mi trắng, quần âu, giày tây trông rất giống đặc công chuyên nghiệp.
Xem ra Quách thiếu gia không ngu cho lắm, biết gọi thêm người tới, tuy không phải để đánh nhau gì, chủ yếu là để tạo thế khiến kẻ khác không dám coi thường.
Đúng như vậy, Quách Ngọc đám người bị bảo an của nhà hàng chặn lại trước cửa, hai tên bảo an này miệng rất cứng:
“Xin lỗi quý khách, đây là khu vực tư nhân, nếu ngài không có thiệp mời thì chúng tôi không thể cho ngài đi qua.”
Quách Ngọc phì cười:
“Nếu ta muốn đi vào thì sao?”
Nói rồi, tên này ra hiệu cho hơn mười tên đồng đảng xuất hiện, khí thế bức người. Hai tên bảo an nhíu mày, khó khăn nhìn nhau, rồi bọn chúng giọng mềm đi trông thấy:
“Vị quý khách này, nếu ngài muốn vào, chúng tôi có thể hỏi chủ tiệc, hẳn ngài ấy chắc chắn sẽ không phiền khi có thêm người góp vui, nhất là một vị khách quý như ngài.”
Quách Ngọc nghe mà trong lòng hưởng thụ, hắn rất thích người khác phải nịnh bợ, tôn súng hắn thành đấng bề trên như vậy. Quách thiếu gia nghiêng người bước tới, vỗ hai cái ‘tạch tạch’ má tên bảo an hai phát, cười cười vô hại nói:
“Tốt, người đi thông báo. Chúng ta sẽ chờ ở đây.”
“Vâng. Xin mời ngài chờ cho ít phút.” Bảo an nói rồi liếc nhìn đồng bạn mình, sau đó quay lưng bước vào trong khu vực tổ chức tiệc.
Tên bảo an còn lại bị bỏ lại một mình càng căng thẳng hơn, hắn run lẩy bẩy khi nhìn thấy ánh mắt cười không phải cười của Quách Ngọc. Hắn cũng cố cười đáp lại, nhưng bị quát một cái giật bắn mình:
“Cười cái gì mà cười. Mắt chó của ngươi dám nhìn ta như vậy. Người đâu, chúng ta đi vào…”
Bảo an khuôn mặt hoảng hốt, la lên:
“Quý khách, ngài chỉ cần chờ một chút nữa là được, xông vào như vậy…”
“Ai nói ta muốn chờ. Tiểu Lưu, kéo hắn ra, cản đường chắn lối.”
“A… Không được… quý khách… aaaa…” Bảo an vừa bị kéo đi vừa kêu.
Quách Ngọc ngón tay vẩy lên trước ra hiệu nói:
“Đi vào các anh em.”
Cánh cửa bật mở, rồi lại đi qua một hành lang dài cách âm tới một cánh cửa khác, mở ra cánh của này, đập vào mặt Quách Ngọc là một khung cảnh chói mắt, sang chảnh với nhạc nhẹ, đồ trang trí mạ vàng, mùi đồ ăn thơm thoang thoảng, cộng thêm cái vị thanh mát của gió biển ban tối.
“Được lắm, chỗ tốt như vậy.” Quách Ngọc giọng kìm nén nói, rồi hắn đảo mắt nhìn xung quanh quan khách.
Những khuôn mặt này mới quen thuộc làm sao, hắn dù chưa thấy mặt đám người này ngoài đời nhưng đã xem qua hình của họ trong hồ sơ về giới kinh doanh Hồng Kông.
Tất cả những nhân vật máu mặt đều có mặt cả…
Và kia rồi… Ở đối diện với Quách Ngọc, phía trung tâm sân khấu, tên chó Thống đốc đang dáng người khúm núm, over mặt bợ đỡ đang nói chuyện với ai đó, xung quanh lão ta là đám quan chức cùng một vài vị trùm kinh doanh thái độ không khác là mấy.
Quách Ngọc xoay chân bước thẳng về phí Chris Patten đám người, khuôn mặt hầm hầm như đòi nợ. Nhưng quan khách xung quanh cũng bị chú ý tới, có người nhíu mày, có kẻ hứng thú, có tên cười khẩy.
Một số người không biết thân phận của Quách Ngọc bèn hỏi người bên cạnh:
“Ông chủ Từ, người thanh niên này là ai?”
Một người khác xen miệng vào nói:
“Tôi không biết hắn là ai? Nhưng kiểu gì cũng có kịch vui để chúng ta xem. Hừ, dám mang theo người với vẻ mặt gây chuyện lù lù trong này. Thằng lỏi này tưởng mình là ai?”
Mấy người khác nhao nhao đồng ý, bọn họ biết thừa nhân vật chính của bữa tiệc này có lai lịch khủng bố như thế nào.
Ông chủ Từ nhìn mấy vị đồng bạn kinh doanh cũng đồng ý nói:
“Tôi biết hắn là ai… Vậy mấy vị hẳn nhận được bức thư mời dự tiệc khác đồng thời tối nay chứ… ha ha… hắn chính là người tổ chức bữa tiệc đấy…”
Đám người xung quanh vẻ mặt tỉnh ngộ:
“Không trách thái độ của hắn như vậy…”
“Hừ, chung quy chỉ là một thằng ngu thôi. Mới bị kích thích một chút mà phản ứng như vậy. Hắn nghĩ mình là ai…”
“Phải, nếu so với vị kia thì không khác nào vịt so với sư tử.”
…
Phía xa bên này, Chris Patten không biết gì cả, ông đang thả miệng luôn mồm nói về thành tích, sự ưu tú của mình trong mấy năm qua, khi đứng đầu Hồng Kông. Đang đến đoạn cao trào thì đột ngột bị ngắt lời.
“Ngài thống đốc, bên ngoài có một vị khách không có giấy mời…”
Thống đốc Chris Patten cau mày, ông cúi người xin lỗi những vị khách xung quanh rồi kéo tên bảo an thông báo ra một bên, nói thẳng:
“Không có giấy mời thì để hắn ở ngoài, ta không cần phải dạy các người quy củ phải không?”
Bảo an khuôn mặt khó sử:
“Tôi biết, nhưng bọn họ có nhiều người, và dáng vẻ rất…”
“Hừ. Nhiều người. Anh bảo an, anh nên nhớ đây là xã hội pháp trị. Bọn chúng dám làm gì thì gọi cho đồn cảnh sát vô cổ chúng lại, cho chúng nằm trong nhà đá vài ngày….”
“Ha… Ngài Thống đốc, ngài định nhốt ai vào ngục vậy...”
Bất chợt, một giọng nói trêu tức vang lên. Chris Patten vừa rồi bị ngắt lời đã giận rồi, giờ bị kích phát ra:
“Ai ta cũng nhốt vào. Ngươi… là ai?” Thống đốc nhìn thấy Quách Ngọc lạ mặt hỏi.
“Ngài trí nhớ thật kém, không phải buổi sáng chúng ta gặp mặt nhau sao!!”
Chris Patten trừng mắt nhìn lại, rồi liếc quanh hơn mười tên vest đen, trong đầu đã đoán được chuyện gì xảy ra. Bên cạnh, bảo an nhỏ giọng nói:
“Ngài thống đốc, đây là vị khách tôi bảo lúc nãy.”
“Ừ.” Chris Patten bình tĩnh lại, ông cười khẩy nhìn vị khách không mời nói:
“Cậu Quách phải không? Đây là tiệc tư nhân, dù cậu có là con trai của vua Trung Quốc, đây không phải nơi cậu có mặt. Xin cậu rời đi.”
“Nếu tôi vẫn muốn tham ra.” Quách Ngọc miệng cười, nhưng ánh mắt tóe lửa nói.
“Nếu vậy thì tôi buộc phải gọi cảnh sát.” Chris Patten không nhanh không chậm, giọng uy quyền nói.
Cuối cùng, Mr. Quách hừ lạnh phẩy vạt áo một cái, quay người đi không muốn nhìn thằng con nữa, còn Quách Ngọc thì nhếch miệng cười đắc thắng: “Lão già nhu nhược”.
Đúng lúc này, chó săn tiểu Lưu trở về, tên này hớt hải chạy định hô cậu chủ, nhưng thấy Mr. Quách bèn chào một câu: “Lão gia, ngài khỏe ạ.”
Rồi tên này đi tới cung kính nói với Quách Ngọc, giọng có vẻ rất bực tức:
“Thiếu gia, tôi điều tra được rồi. Đám thương nhân khốn khiếp quả thực là đi dự tiệc, nhưng không phải của chúng ta, là tiệc cho một kẻ khác…”
“Cái gì. Có đứa dám khiêu khích ta như vậy… Không, hắn dám khiêu khích cả quốc gia. Đáng giận. Ngươi tra được là ai không?”
“Tôi không rõ tên tuổi của hắn, nhưng nghe phong phanh là do ngài Thống đốc đích thân tổ chức tiệc tẩy trần cho hắn.”
“Hừ. Con cho Tây dương đó…” Quách Ngọc trong đầu hiện lên hình cảnh Chris Patten phì cười, vô tình hoặc cố ý nhìn vào hắn bật lên hai từ: “Chó con.”
Tay đấm mạnh một cái vào tường cho bõ tức, Quách Ngọc miệng gầm lên:
“Khốn khiếp. Tiểu Lưu, dẫn ta đi xem bọn chúng định giở trò gì.”
“Vâng…”
Thế rồi, hai người một chủ một tớ đi ra khỏi hội trưởng, Quách thiếu gia không thèm nhìn cha mình, việc này hắn muốn tự xử lý, không cần lão già đó phải nhúng tay vào.
Đối diện, Mr. Quách thấy tất cả, ông cũng không nói gì, chờ đến khi hai chủ tớ kia đi khuất mắt, bên cạnh Mr. Quách một người không nhịn được lên tiếng:
“Quách Chủ nhiệm, chuyện này không đơn giản như vậy, Quách thiếu gia quá lỗ mãng, không điều tra kỹ đã…”
Mr. Quách giơ tay lên ngăn lại lời nói của trợ lý, ông nói:
“Ta biết. Chris Patten và đám thương nhân kia không phải kẻ ngu, bọn họ hẳn phải đoán được ý nghĩa của bữa tiệc này, nhưng đám người đó cố tình không biết, không hiểu lờ đi không tới. Như vậy, bên kia chắc chắn có một vị đại nhân vật nào đó khiến cho cả giới chính trị, giới kinh thương Hồng Kông phải nể mặt.”
Mấy tên trợ lý gật đầu liên tục, tỏ vẻ nhất trí. Một tên nói:
“Nếu vậy, Quách Ngọc không phải ăn thiệt thòi sao?”
Mr. Quách cười đầy thâm ý nói:
“Phải. Lần này coi như một bài học cho nó. Trung Quốc không phải là toàn thế giới, Hồng Kông chưa phải là Trung Quốc. Mà nó ở Trung Quốc cũng chỉ là một thằng nhoắt con có chút gia thế tiền bạc thôi.”
…
“Nó ở đâu?”
“Thiếu gia ở bên này. Tôi hỏi thăm được, đây là hội trường tiệc sang trọng nhất của nhà hàng này, nó nằm trên tầng thượng của tòa nhà.”
“Hừ. Khá lắm. Cái nhà hàng này cũng dám bắt nạt ta, lúc đặt chỗ thì chúng dám nói chỗ chúng ta là nơi tốt nhất. Đi lên.” Quách Ngọc phẩy tay nói.
Phía sau hắn bây giờ không phải một người nữa rồi, mà là hơn mười người vest đen, áo sơ mi trắng, quần âu, giày tây trông rất giống đặc công chuyên nghiệp.
Xem ra Quách thiếu gia không ngu cho lắm, biết gọi thêm người tới, tuy không phải để đánh nhau gì, chủ yếu là để tạo thế khiến kẻ khác không dám coi thường.
Đúng như vậy, Quách Ngọc đám người bị bảo an của nhà hàng chặn lại trước cửa, hai tên bảo an này miệng rất cứng:
“Xin lỗi quý khách, đây là khu vực tư nhân, nếu ngài không có thiệp mời thì chúng tôi không thể cho ngài đi qua.”
Quách Ngọc phì cười:
“Nếu ta muốn đi vào thì sao?”
Nói rồi, tên này ra hiệu cho hơn mười tên đồng đảng xuất hiện, khí thế bức người. Hai tên bảo an nhíu mày, khó khăn nhìn nhau, rồi bọn chúng giọng mềm đi trông thấy:
“Vị quý khách này, nếu ngài muốn vào, chúng tôi có thể hỏi chủ tiệc, hẳn ngài ấy chắc chắn sẽ không phiền khi có thêm người góp vui, nhất là một vị khách quý như ngài.”
Quách Ngọc nghe mà trong lòng hưởng thụ, hắn rất thích người khác phải nịnh bợ, tôn súng hắn thành đấng bề trên như vậy. Quách thiếu gia nghiêng người bước tới, vỗ hai cái ‘tạch tạch’ má tên bảo an hai phát, cười cười vô hại nói:
“Tốt, người đi thông báo. Chúng ta sẽ chờ ở đây.”
“Vâng. Xin mời ngài chờ cho ít phút.” Bảo an nói rồi liếc nhìn đồng bạn mình, sau đó quay lưng bước vào trong khu vực tổ chức tiệc.
Tên bảo an còn lại bị bỏ lại một mình càng căng thẳng hơn, hắn run lẩy bẩy khi nhìn thấy ánh mắt cười không phải cười của Quách Ngọc. Hắn cũng cố cười đáp lại, nhưng bị quát một cái giật bắn mình:
“Cười cái gì mà cười. Mắt chó của ngươi dám nhìn ta như vậy. Người đâu, chúng ta đi vào…”
Bảo an khuôn mặt hoảng hốt, la lên:
“Quý khách, ngài chỉ cần chờ một chút nữa là được, xông vào như vậy…”
“Ai nói ta muốn chờ. Tiểu Lưu, kéo hắn ra, cản đường chắn lối.”
“A… Không được… quý khách… aaaa…” Bảo an vừa bị kéo đi vừa kêu.
Quách Ngọc ngón tay vẩy lên trước ra hiệu nói:
“Đi vào các anh em.”
Cánh cửa bật mở, rồi lại đi qua một hành lang dài cách âm tới một cánh cửa khác, mở ra cánh của này, đập vào mặt Quách Ngọc là một khung cảnh chói mắt, sang chảnh với nhạc nhẹ, đồ trang trí mạ vàng, mùi đồ ăn thơm thoang thoảng, cộng thêm cái vị thanh mát của gió biển ban tối.
“Được lắm, chỗ tốt như vậy.” Quách Ngọc giọng kìm nén nói, rồi hắn đảo mắt nhìn xung quanh quan khách.
Những khuôn mặt này mới quen thuộc làm sao, hắn dù chưa thấy mặt đám người này ngoài đời nhưng đã xem qua hình của họ trong hồ sơ về giới kinh doanh Hồng Kông.
Tất cả những nhân vật máu mặt đều có mặt cả…
Và kia rồi… Ở đối diện với Quách Ngọc, phía trung tâm sân khấu, tên chó Thống đốc đang dáng người khúm núm, over mặt bợ đỡ đang nói chuyện với ai đó, xung quanh lão ta là đám quan chức cùng một vài vị trùm kinh doanh thái độ không khác là mấy.
Quách Ngọc xoay chân bước thẳng về phí Chris Patten đám người, khuôn mặt hầm hầm như đòi nợ. Nhưng quan khách xung quanh cũng bị chú ý tới, có người nhíu mày, có kẻ hứng thú, có tên cười khẩy.
Một số người không biết thân phận của Quách Ngọc bèn hỏi người bên cạnh:
“Ông chủ Từ, người thanh niên này là ai?”
Một người khác xen miệng vào nói:
“Tôi không biết hắn là ai? Nhưng kiểu gì cũng có kịch vui để chúng ta xem. Hừ, dám mang theo người với vẻ mặt gây chuyện lù lù trong này. Thằng lỏi này tưởng mình là ai?”
Mấy người khác nhao nhao đồng ý, bọn họ biết thừa nhân vật chính của bữa tiệc này có lai lịch khủng bố như thế nào.
Ông chủ Từ nhìn mấy vị đồng bạn kinh doanh cũng đồng ý nói:
“Tôi biết hắn là ai… Vậy mấy vị hẳn nhận được bức thư mời dự tiệc khác đồng thời tối nay chứ… ha ha… hắn chính là người tổ chức bữa tiệc đấy…”
Đám người xung quanh vẻ mặt tỉnh ngộ:
“Không trách thái độ của hắn như vậy…”
“Hừ, chung quy chỉ là một thằng ngu thôi. Mới bị kích thích một chút mà phản ứng như vậy. Hắn nghĩ mình là ai…”
“Phải, nếu so với vị kia thì không khác nào vịt so với sư tử.”
…
Phía xa bên này, Chris Patten không biết gì cả, ông đang thả miệng luôn mồm nói về thành tích, sự ưu tú của mình trong mấy năm qua, khi đứng đầu Hồng Kông. Đang đến đoạn cao trào thì đột ngột bị ngắt lời.
“Ngài thống đốc, bên ngoài có một vị khách không có giấy mời…”
Thống đốc Chris Patten cau mày, ông cúi người xin lỗi những vị khách xung quanh rồi kéo tên bảo an thông báo ra một bên, nói thẳng:
“Không có giấy mời thì để hắn ở ngoài, ta không cần phải dạy các người quy củ phải không?”
Bảo an khuôn mặt khó sử:
“Tôi biết, nhưng bọn họ có nhiều người, và dáng vẻ rất…”
“Hừ. Nhiều người. Anh bảo an, anh nên nhớ đây là xã hội pháp trị. Bọn chúng dám làm gì thì gọi cho đồn cảnh sát vô cổ chúng lại, cho chúng nằm trong nhà đá vài ngày….”
“Ha… Ngài Thống đốc, ngài định nhốt ai vào ngục vậy...”
Bất chợt, một giọng nói trêu tức vang lên. Chris Patten vừa rồi bị ngắt lời đã giận rồi, giờ bị kích phát ra:
“Ai ta cũng nhốt vào. Ngươi… là ai?” Thống đốc nhìn thấy Quách Ngọc lạ mặt hỏi.
“Ngài trí nhớ thật kém, không phải buổi sáng chúng ta gặp mặt nhau sao!!”
Chris Patten trừng mắt nhìn lại, rồi liếc quanh hơn mười tên vest đen, trong đầu đã đoán được chuyện gì xảy ra. Bên cạnh, bảo an nhỏ giọng nói:
“Ngài thống đốc, đây là vị khách tôi bảo lúc nãy.”
“Ừ.” Chris Patten bình tĩnh lại, ông cười khẩy nhìn vị khách không mời nói:
“Cậu Quách phải không? Đây là tiệc tư nhân, dù cậu có là con trai của vua Trung Quốc, đây không phải nơi cậu có mặt. Xin cậu rời đi.”
“Nếu tôi vẫn muốn tham ra.” Quách Ngọc miệng cười, nhưng ánh mắt tóe lửa nói.
“Nếu vậy thì tôi buộc phải gọi cảnh sát.” Chris Patten không nhanh không chậm, giọng uy quyền nói.
/565
|