Phải, chính là đồ muggle, cánh cửa không gian kia chỉ ngăn lại những thứ liên quan tới phép thuật, cụ thể hơn là bất kì thứ gì có, hoặc tồn tại ma lực bên trong.
Ambrose lúc đó đã nắm được điểm mấu chốt này, nên cậu lập tức truyền tin cho bác quản gia sắp xếp người làm thí nghiệm.
Không ngờ nó lại có hiệu quả.
- -- Trở lại ---
Anh phù thùy hơi lóng ngóng cầm tập giấy hướng dẫn sử dụng cất vào túi, đồng thời tên này cười ngượng nhìn ông bác quản gia tỏ vẻ ‘xin nhờ’.
Baemyn chậm rãi lắc đầu, nói với giọng tiền bối đi trước:
“Lần này cậu phải rút kinh nghiệm, làm phù thủy phục vụ cho nhà Karling, ngoài kiến thức chuyên môn về phép thuật, cậu còn phải biết những thứ cơ bản về dân muggle nữa.”
“Phải, tôi xin tiếp thu. Cảm ơn ngài đã chỉ bảo.”
Baemyn gật đầu, nói tiếp:
“Nó đâu?”
“Cái gì ạ…”
Anh phù thủy chưa hiểu, xong rồi tên này lại vỗ đầu mình một cái, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ. Bàn tay anh phù thủy hơi run lục trong túi lấy ra một cái máy quay phim cầm tay to bằng kích cỡ một con gà tây trưởng thành.
Xong rồi tên này lễ phép hai tay đưa cho ông bác quản gia.
Baemyn nhận lấy, bằng động tác thành thục không khác một cameraman chuyên nghiệp(ND - tiếng nóng chỉ người quay phim), ông bấm một cái nút và đẩy một khấc nhỏ bên cạnh không xa ông kính.
‘Nẫy.’ Một cái.
Một tấm băng kiểu cát xét bật ra từ một khe hẹp bên dưới, Baemyn cầm lấy cuộn băng rồi thả vào trong chiếc TV.
Tưởng thế đã xong, trong ánh mắt ‘như nhìn thấy một chân trời mới’ của anh phù thủy trẻ, Baemyn vung đũa thần biến ra một cái tụ tích điện, rồi ông vòng tay cầm lấy cái rắc cắm cắm vào cái ổ cắm trên đó.
‘Bụng’ một cái.
Ôi!!! Merlin ơi... Thanh niên phù thủy che miệng nói.
Trên màn hình đen ngòm lóe ra một vệt sáng chạy ngang màn hình, vệt sáng xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất, kèm theo nó là một tiếng tách đặc trưng của công nghệ màn hình cong, không, chính xác là màn hình lồi với trục chiếu sáng là một tấm đèn rõ to ở bên trong.
Được rồi, bỏ qua thời gian để TV cùng cuộn băng khởi động, cuối cùng, tất cả mọi người đã có thể xem được trong cuộn băng có cái gì.
Ảnh hiện lên.
Đây là hầm bí mật bên dưới Căn phòng bí mật. Và ở kia là cánh cửa không gian.
Máy quay tiếp tục tiến tới gần, đén khi chạm vào lớp màng của cánh cửa, thì màn hình tối sầm xuống….
Sau khoảng vài phút đen thui, cồng thêm khung hình rung lắc lên xuống, cuối cùng...
Ảnh lại hiện lên.
Camera có vẻ đang chiếu lên trên trời, từ chỉ số cảm ứng lực từ trường trái đất góc bên phải trên cùng màn hình cho thấy vậy.
Đó là một khung ảnh đen tối, vô cùng thiếu thốn ánh sáng, Ambrose đám người chỉ có thể thấy từng bóng hình lờ mờ đi qua đi lại một cách vô thần. Những bóng hình này như những hồn mà, à, không phải như nữa là khẳng định luôn, chúng là những hồn ma.
Nhưng không phải là hồn ma của con người, hoặc phần lớn chúng là vậy, những hình thù kì quái, tròn có, vuông có, méo có, nhiều tua cũng có…
Tất cả chúng, số lượng của chúng thì… rất đông, hàng trăm, hàng nghìn, không thể đếm được, mà đây chỉ là một góc chiếu nhỏ thôi, không ai biết trong đó rộng bao nhiêu.
Tuy không biết đám hồn ma này có mạnh hay yếu, nhưng với cái số lượng này đủ để Ambrose từ bỏ ý nghĩ cho quân vào tiêu diệt bọn chúng rồi. Ambrose cần có một kế hoạch, cụ thể, một bước đi khôn ngoan, cận thật tuyệt đối.
Được rồi, tiếp theo máy quay hơi chĩa xuống một chút, nếu bên trên chỉ là ánh sáng mờ mờ, thì bên dưới lại ngược lại hoàn toàn, vô cùng chói mắt, phải, quá chói mắt.
Nó là một dòng dung nham cực kì khổng lồ, nó gần như tạo thành một biển dung nham.
Quả là giống như Hermione nói, bên dưới Hogwarts là một ngọn núi lửa…
Và với cái kích cỡ này, nếu nó nổ tung, chắc chắn Hogwarts sẽ bị xóa sổ, hơn nữa, khu vực xung quanh có bán kính mười cây số sẽ bị chôn vùi trong nham tương.
...
“Khoan đã, dừng lại. Fayola đang chăm chú nhìn đột ngột lên tiếng.
Baemyn phản ứng nhanh tay bấm nút Pause trên điều khiển từ xa, Fayola lúc này nói tiếp:
“Cha, phóng to vị trí kia cho con.”
Fayola ngón tay chỉ vào góc bên trái của màn hình, nó khá gần mép ngoài cùng rồi… Baemyn không hỏi nhiều tại sao con gái mình lại muốn làm vậy, ông bắt đầu điều chỉnh khung hình.
Nhỏ dần.
Nhỏ dần.
Và đây rồi, bọn họ đã thấy thứ mà Fayola muốn chỉ ra.
Đó là…
Một đôi mắt…
Một đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, tuy rất mờ, nhưng con mắt này khiến người ta phải nổi cả da gà…
Ambrose thấy cổ họng mình như khô lại, cậu nói:
“Để nguyên hình và cho băng tiếp tục chạy đi bác.”
“Vâng, cậu chủ.”
Baemyn nhấn nút ‘Play’. Khung hình lại chuyển động, nhưng đôi mắt kinh khủng kia vẫn nhìn lù lù vào đó…
Con mắt ẩn dưới lớp nham thạch nóng chảy, không ái biết nó là gì, nhưng rõ ràng, nó phát hiện ra cái camera, và đủ minh mẫn để nhìn theo, không giống như đám linh hồn mơ màng bên trên.
Ambrose dám chắc chủ nhân của con mắt này, hoàn toàn giữ vững lý trí, sau gần một nghìn năm bị nhốt ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt, ghê rợn như vậy (khung cảnh gồm hồn ma, mắc ma nóng chảy, nóng bỏng...)
Còn nữa, đôi mắt kia có vẻ không biết cái máy quay là cái gì, nó đang chỉ tò mò nhìn theo, hoặc có ý khác…
Lúc này, khung ảnh lại thay thôi, trở lên xuyên vẹo rồi tịt hẳn.
Bác Baemyn tiếp tục bấm nút tua nhanh, nhưng màn hình vẫn đen tịt như vậy. Cuối cùng, bác quản gia nói:
“Băng đoạn dưới bị hỏng rồi, có thể là do nhiệt độ quá cao.”
“Phải… đúng thế, lúc thần lôi cái máy quay ra thì nó nóng rực hẳn lên...” Anh phù phủ gật đầu lia lịa, nói phụ họa.
Ambrose bên trên trầm ngâm một lúc, rồi ra lệnh với anh phù thủy:
“Ngươi có thể lui xuống. Chuyện lúc nãy, tuyệt đối không được nói với người khác. Khanh hiểu!!”
“Vâng. Thần biết.” Anh phù thủy nói rồi cúi người hành lễ và rời khỏi.
Ambrose nhìn Coriakin Thống đốc bảo:
“Coriakin. Khanh ngay lập tức triệu tập người, đi tới Căn phòng bí mật, phong ấn cánh cửa đó lại.”
“Thần tuân lệnh.”
“Dante, khanh trong đêm nay toàn lực trợ giúp Thống đốc, bằng mọi giá, việc phong ấn phải hoàn thành nhanh nhất có thể… Đôi mắt kia cho ta cảm giác không yên tâm một chút nào.”
Ambrose không chờ Dante đáp lại, cậu nói với bác quản gia:
“Bác Baemyn, làm phiền bác dẫn đường cho bọn họ, cháu sẽ cấp quyền cho bác được phép độn thổ thẳng tới Căn phòng bí mật.”
“Tôi biết, cậu chủ yên tâm đi ạ.”
Ambrose hơi gật đầu, cậu nói tiếp:
“Được rồi, mọi người bắt đầu làm việc đi.”
“Chúng thần xin lui.”
Chờ đến khi chỉ còn Ambrose và Fayola hai người, Fayola lên tiếng:
“Chúng ta còn thiếu rất nhiều thông tin. Kia chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời thôi.”
“Mình biết, nhưng chúng ta…”
Ambrose nói được nửa câu rồi dừng lại, rõ ràng lúc này Ambrose chưa có được một ý nghĩ cụ thể nào trong đầu để giải quyết quả boom hẹn giờ dưới Hogwarts kia.
“Đáng chết lão già kia…” Ambrose mất kiên nhẫn, nổi cáu thốt lên một câu.
Nói xong, Ambrose thở mạnh một tiếng, tên này bàn tay nắm chặt cái ngai vàng của mình, một bên Fayola không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bạn trai mình. Cô đưa tay ra áp bàn tay của mình lên mui bàn tay của Ambrose.
Ambrose cảm nhận được bàn tay mềm mại và lạnh băng băng kia, không tự chủ câu đưa tay còn lại lên nắm lấy nó, dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm ấm nó lên.
Cả hai không nói gì, mỗi người đều đang suy tính trong đầu mình, chỉ là cả hai biết bọn họ không cô đơn, và đang bên cạnh nhau.
Một phút qua đi, Ambrose mới nói:
“Đúng như cậu nói. Chúng ta cần biết thêm thông tin. Kể cả về cánh cửa không gian, kể cả về trận chiến cách đây một nghìn năm. Muốn biết thì ta phải tìm được người có mặt khi đó....”
Ambrose giọng nói nhỏ dần rồi, bỗng lớn tiếng hơn:
“Phải, Ravenclaw, cô… bà ta ta thể nào cũng biết… mà ông hiệu trưởng… Ravenclaw. Chúng ta phải nói chuyện với giáo sư Dumbledore rồi...”
Fayola cười dịu dàng, cô bé nhẹ nhàng nói:
“Đúng vậy, mình sẽ tìm Eulilia, cô rồng nhỏ kia thể nào cũng biết gì đó, chỉ là cô ta không thích nói với ai đó mà thôi…”
“Hừm…” Ambrose không hiểu sao mặt mo đỏ lên.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, điều chỉnh lại tâm lý bản thân, đầu nghiêng sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt của Fayola, ẩn ý nói:
“Mọi chuyện để mai tính, Chúng ta nên…”
Fayola nghe thế nhíu mày:
“Đến giờ này cậu còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh…”
“Ai nói… Đây là chính sự… Chúng ta phải nhanh chóng tăng lên tu vi, kẻ thù ngày càng mạnh hơn, cần phải ‘tu luyện’ nhiều hơn nữa...”
“Cậu cũng biết mình tuy luyện giai điệu kia thế nào rồi mà…” Ambrose thành thật nói.
Fayola im lặng. Cô bé không còn gì phải nói. Nhưng nghĩ tới chuyện kia, nhất là sau khi bản trai của cô ở một mình một khoảng thời gian dài như vậy…
(Tác: Ambrose bươn trải ở một nghìn năm trước, rồi sang thế giới Narnia không biết mất bao nhiêu thời gian, từng đó cũng là thời gian tên này ‘nhịn’ mà)
Cứ nghĩ thôi là trong đầu Fayola trống rỗng, một cơn rùng mình không hề nhẹ nổi lên, mà hậu của nó là cô toàn thần vô lực bị Ambrose cười khà khà ôm lấy.
‘Bùng’ một cái.
Cả hai độn thổ biến mất trên ngai vàng, trong tích tắc, bọn họ xuất hiện trong Phòng hữu cầu tất ứng… hiển nhiên, căn phòng này đã biến thành hoàn cảnh lãng mạn, lên thơ theo đúng ý Ambrose.
Nhân vật chính của chúng ta còn không quên điều chỉnh thời gian chạy chậm gấp mười lần so với bên ngoài… Làm xong tất cả, Ambrose ghé vào tay Fayola nhẹ giọng nói:
“Đêm nay sẽ là một đêm dài đây…”
- ----
(Lúc này trong phòng diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại)
Ambrose lúc đó đã nắm được điểm mấu chốt này, nên cậu lập tức truyền tin cho bác quản gia sắp xếp người làm thí nghiệm.
Không ngờ nó lại có hiệu quả.
- -- Trở lại ---
Anh phù thùy hơi lóng ngóng cầm tập giấy hướng dẫn sử dụng cất vào túi, đồng thời tên này cười ngượng nhìn ông bác quản gia tỏ vẻ ‘xin nhờ’.
Baemyn chậm rãi lắc đầu, nói với giọng tiền bối đi trước:
“Lần này cậu phải rút kinh nghiệm, làm phù thủy phục vụ cho nhà Karling, ngoài kiến thức chuyên môn về phép thuật, cậu còn phải biết những thứ cơ bản về dân muggle nữa.”
“Phải, tôi xin tiếp thu. Cảm ơn ngài đã chỉ bảo.”
Baemyn gật đầu, nói tiếp:
“Nó đâu?”
“Cái gì ạ…”
Anh phù thủy chưa hiểu, xong rồi tên này lại vỗ đầu mình một cái, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ. Bàn tay anh phù thủy hơi run lục trong túi lấy ra một cái máy quay phim cầm tay to bằng kích cỡ một con gà tây trưởng thành.
Xong rồi tên này lễ phép hai tay đưa cho ông bác quản gia.
Baemyn nhận lấy, bằng động tác thành thục không khác một cameraman chuyên nghiệp(ND - tiếng nóng chỉ người quay phim), ông bấm một cái nút và đẩy một khấc nhỏ bên cạnh không xa ông kính.
‘Nẫy.’ Một cái.
Một tấm băng kiểu cát xét bật ra từ một khe hẹp bên dưới, Baemyn cầm lấy cuộn băng rồi thả vào trong chiếc TV.
Tưởng thế đã xong, trong ánh mắt ‘như nhìn thấy một chân trời mới’ của anh phù thủy trẻ, Baemyn vung đũa thần biến ra một cái tụ tích điện, rồi ông vòng tay cầm lấy cái rắc cắm cắm vào cái ổ cắm trên đó.
‘Bụng’ một cái.
Ôi!!! Merlin ơi... Thanh niên phù thủy che miệng nói.
Trên màn hình đen ngòm lóe ra một vệt sáng chạy ngang màn hình, vệt sáng xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất, kèm theo nó là một tiếng tách đặc trưng của công nghệ màn hình cong, không, chính xác là màn hình lồi với trục chiếu sáng là một tấm đèn rõ to ở bên trong.
Được rồi, bỏ qua thời gian để TV cùng cuộn băng khởi động, cuối cùng, tất cả mọi người đã có thể xem được trong cuộn băng có cái gì.
Ảnh hiện lên.
Đây là hầm bí mật bên dưới Căn phòng bí mật. Và ở kia là cánh cửa không gian.
Máy quay tiếp tục tiến tới gần, đén khi chạm vào lớp màng của cánh cửa, thì màn hình tối sầm xuống….
Sau khoảng vài phút đen thui, cồng thêm khung hình rung lắc lên xuống, cuối cùng...
Ảnh lại hiện lên.
Camera có vẻ đang chiếu lên trên trời, từ chỉ số cảm ứng lực từ trường trái đất góc bên phải trên cùng màn hình cho thấy vậy.
Đó là một khung ảnh đen tối, vô cùng thiếu thốn ánh sáng, Ambrose đám người chỉ có thể thấy từng bóng hình lờ mờ đi qua đi lại một cách vô thần. Những bóng hình này như những hồn mà, à, không phải như nữa là khẳng định luôn, chúng là những hồn ma.
Nhưng không phải là hồn ma của con người, hoặc phần lớn chúng là vậy, những hình thù kì quái, tròn có, vuông có, méo có, nhiều tua cũng có…
Tất cả chúng, số lượng của chúng thì… rất đông, hàng trăm, hàng nghìn, không thể đếm được, mà đây chỉ là một góc chiếu nhỏ thôi, không ai biết trong đó rộng bao nhiêu.
Tuy không biết đám hồn ma này có mạnh hay yếu, nhưng với cái số lượng này đủ để Ambrose từ bỏ ý nghĩ cho quân vào tiêu diệt bọn chúng rồi. Ambrose cần có một kế hoạch, cụ thể, một bước đi khôn ngoan, cận thật tuyệt đối.
Được rồi, tiếp theo máy quay hơi chĩa xuống một chút, nếu bên trên chỉ là ánh sáng mờ mờ, thì bên dưới lại ngược lại hoàn toàn, vô cùng chói mắt, phải, quá chói mắt.
Nó là một dòng dung nham cực kì khổng lồ, nó gần như tạo thành một biển dung nham.
Quả là giống như Hermione nói, bên dưới Hogwarts là một ngọn núi lửa…
Và với cái kích cỡ này, nếu nó nổ tung, chắc chắn Hogwarts sẽ bị xóa sổ, hơn nữa, khu vực xung quanh có bán kính mười cây số sẽ bị chôn vùi trong nham tương.
...
“Khoan đã, dừng lại. Fayola đang chăm chú nhìn đột ngột lên tiếng.
Baemyn phản ứng nhanh tay bấm nút Pause trên điều khiển từ xa, Fayola lúc này nói tiếp:
“Cha, phóng to vị trí kia cho con.”
Fayola ngón tay chỉ vào góc bên trái của màn hình, nó khá gần mép ngoài cùng rồi… Baemyn không hỏi nhiều tại sao con gái mình lại muốn làm vậy, ông bắt đầu điều chỉnh khung hình.
Nhỏ dần.
Nhỏ dần.
Và đây rồi, bọn họ đã thấy thứ mà Fayola muốn chỉ ra.
Đó là…
Một đôi mắt…
Một đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, tuy rất mờ, nhưng con mắt này khiến người ta phải nổi cả da gà…
Ambrose thấy cổ họng mình như khô lại, cậu nói:
“Để nguyên hình và cho băng tiếp tục chạy đi bác.”
“Vâng, cậu chủ.”
Baemyn nhấn nút ‘Play’. Khung hình lại chuyển động, nhưng đôi mắt kinh khủng kia vẫn nhìn lù lù vào đó…
Con mắt ẩn dưới lớp nham thạch nóng chảy, không ái biết nó là gì, nhưng rõ ràng, nó phát hiện ra cái camera, và đủ minh mẫn để nhìn theo, không giống như đám linh hồn mơ màng bên trên.
Ambrose dám chắc chủ nhân của con mắt này, hoàn toàn giữ vững lý trí, sau gần một nghìn năm bị nhốt ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt, ghê rợn như vậy (khung cảnh gồm hồn ma, mắc ma nóng chảy, nóng bỏng...)
Còn nữa, đôi mắt kia có vẻ không biết cái máy quay là cái gì, nó đang chỉ tò mò nhìn theo, hoặc có ý khác…
Lúc này, khung ảnh lại thay thôi, trở lên xuyên vẹo rồi tịt hẳn.
Bác Baemyn tiếp tục bấm nút tua nhanh, nhưng màn hình vẫn đen tịt như vậy. Cuối cùng, bác quản gia nói:
“Băng đoạn dưới bị hỏng rồi, có thể là do nhiệt độ quá cao.”
“Phải… đúng thế, lúc thần lôi cái máy quay ra thì nó nóng rực hẳn lên...” Anh phù phủ gật đầu lia lịa, nói phụ họa.
Ambrose bên trên trầm ngâm một lúc, rồi ra lệnh với anh phù thủy:
“Ngươi có thể lui xuống. Chuyện lúc nãy, tuyệt đối không được nói với người khác. Khanh hiểu!!”
“Vâng. Thần biết.” Anh phù thủy nói rồi cúi người hành lễ và rời khỏi.
Ambrose nhìn Coriakin Thống đốc bảo:
“Coriakin. Khanh ngay lập tức triệu tập người, đi tới Căn phòng bí mật, phong ấn cánh cửa đó lại.”
“Thần tuân lệnh.”
“Dante, khanh trong đêm nay toàn lực trợ giúp Thống đốc, bằng mọi giá, việc phong ấn phải hoàn thành nhanh nhất có thể… Đôi mắt kia cho ta cảm giác không yên tâm một chút nào.”
Ambrose không chờ Dante đáp lại, cậu nói với bác quản gia:
“Bác Baemyn, làm phiền bác dẫn đường cho bọn họ, cháu sẽ cấp quyền cho bác được phép độn thổ thẳng tới Căn phòng bí mật.”
“Tôi biết, cậu chủ yên tâm đi ạ.”
Ambrose hơi gật đầu, cậu nói tiếp:
“Được rồi, mọi người bắt đầu làm việc đi.”
“Chúng thần xin lui.”
Chờ đến khi chỉ còn Ambrose và Fayola hai người, Fayola lên tiếng:
“Chúng ta còn thiếu rất nhiều thông tin. Kia chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời thôi.”
“Mình biết, nhưng chúng ta…”
Ambrose nói được nửa câu rồi dừng lại, rõ ràng lúc này Ambrose chưa có được một ý nghĩ cụ thể nào trong đầu để giải quyết quả boom hẹn giờ dưới Hogwarts kia.
“Đáng chết lão già kia…” Ambrose mất kiên nhẫn, nổi cáu thốt lên một câu.
Nói xong, Ambrose thở mạnh một tiếng, tên này bàn tay nắm chặt cái ngai vàng của mình, một bên Fayola không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bạn trai mình. Cô đưa tay ra áp bàn tay của mình lên mui bàn tay của Ambrose.
Ambrose cảm nhận được bàn tay mềm mại và lạnh băng băng kia, không tự chủ câu đưa tay còn lại lên nắm lấy nó, dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm ấm nó lên.
Cả hai không nói gì, mỗi người đều đang suy tính trong đầu mình, chỉ là cả hai biết bọn họ không cô đơn, và đang bên cạnh nhau.
Một phút qua đi, Ambrose mới nói:
“Đúng như cậu nói. Chúng ta cần biết thêm thông tin. Kể cả về cánh cửa không gian, kể cả về trận chiến cách đây một nghìn năm. Muốn biết thì ta phải tìm được người có mặt khi đó....”
Ambrose giọng nói nhỏ dần rồi, bỗng lớn tiếng hơn:
“Phải, Ravenclaw, cô… bà ta ta thể nào cũng biết… mà ông hiệu trưởng… Ravenclaw. Chúng ta phải nói chuyện với giáo sư Dumbledore rồi...”
Fayola cười dịu dàng, cô bé nhẹ nhàng nói:
“Đúng vậy, mình sẽ tìm Eulilia, cô rồng nhỏ kia thể nào cũng biết gì đó, chỉ là cô ta không thích nói với ai đó mà thôi…”
“Hừm…” Ambrose không hiểu sao mặt mo đỏ lên.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, điều chỉnh lại tâm lý bản thân, đầu nghiêng sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt của Fayola, ẩn ý nói:
“Mọi chuyện để mai tính, Chúng ta nên…”
Fayola nghe thế nhíu mày:
“Đến giờ này cậu còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh…”
“Ai nói… Đây là chính sự… Chúng ta phải nhanh chóng tăng lên tu vi, kẻ thù ngày càng mạnh hơn, cần phải ‘tu luyện’ nhiều hơn nữa...”
“Cậu cũng biết mình tuy luyện giai điệu kia thế nào rồi mà…” Ambrose thành thật nói.
Fayola im lặng. Cô bé không còn gì phải nói. Nhưng nghĩ tới chuyện kia, nhất là sau khi bản trai của cô ở một mình một khoảng thời gian dài như vậy…
(Tác: Ambrose bươn trải ở một nghìn năm trước, rồi sang thế giới Narnia không biết mất bao nhiêu thời gian, từng đó cũng là thời gian tên này ‘nhịn’ mà)
Cứ nghĩ thôi là trong đầu Fayola trống rỗng, một cơn rùng mình không hề nhẹ nổi lên, mà hậu của nó là cô toàn thần vô lực bị Ambrose cười khà khà ôm lấy.
‘Bùng’ một cái.
Cả hai độn thổ biến mất trên ngai vàng, trong tích tắc, bọn họ xuất hiện trong Phòng hữu cầu tất ứng… hiển nhiên, căn phòng này đã biến thành hoàn cảnh lãng mạn, lên thơ theo đúng ý Ambrose.
Nhân vật chính của chúng ta còn không quên điều chỉnh thời gian chạy chậm gấp mười lần so với bên ngoài… Làm xong tất cả, Ambrose ghé vào tay Fayola nhẹ giọng nói:
“Đêm nay sẽ là một đêm dài đây…”
- ----
(Lúc này trong phòng diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại)
/565
|