Nhưng tất cả lại là do Ambrose giúp lão.
Rufus Scrimgeour bắt đầu quật khởi từ năm năm trước, sau khi ông ta bắt tay với Ambrose. Nhân vật chính của chúng ta đã cử không ít hơn năm phù thủy cấp 4 đi vào trong Sở Thần sáng của ông ta.
Chính mấy người bọn họ bằng sức mạnh hoàn toàn vượt trội đã liên tiếp lập công trạng cho Rufus Scrimgeour, khiến danh tiếng của lão tăng lên cực điểm.
Huống chi năm chiến lực cấp 4 này thừa sức ép một đầu toàn bộ Bộ pháp thuật, nên Rufus Scrimgeour năm đầy đủ sức mạnh.
Còn quyền lực thì không phải nói, phe của Ambrose trong Bộ pháp thuật, cụ thể là Ludo Bagman đám người luôn cùng tiến cùng lùi, ủng hộ lão ta.
Cuối cùng là lý lẽ, chính bác Baemyn đã một tay đạo diễn toàn bộ sự việc tối hôm nay, mà kịch bản thì Ambrose lên từ trước khá lâu rồi, vốn cậu muốn đưa ra một lý do khác để hạ bệ lão Fudge Bô trưởng, nhưng ai ngờ lão ta lại đen tới vậy, hắn dính đúng phải vụ ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’ sống lại.
Còn lý do tại sao Ambrose không sợ Rufus Scrimgeour trở mặt, hừ, nếu xét về lực lượng trung tâm nhất của lão ta, cơ sở để lão ta thâu tóm quyền lực ở Bộ pháp thuật chính là Sở Thần sáng, mà cái sở này sau năm năm thẩm thấu.
Ambrose cũng không chắc có bao nhiêu người thành tâm đi theo lão...
Nếu thực sự trong ba tháng đầu Ambrose thả Scrimgeour tự do hoạt động, Sở Thần sáng có bất kì cử động nào, Ambrose sẽ biết ngay và thực hiện đòn phủ đầu sét đánh, trực tiếp tóm lấy lão ta và tẩy não.
Phải, chính là tẩy não. Nếu trước kia do nhân thủ không đủ để khống chế Bộ pháp thuật, thì bây giờ Ambrose vừa mang một nhóm chiến lực cấp 4, cấp 5 từ Thất đại đảo quốc tới, bọn họ hoàn toàn đủ cậu dùng.
Mà nhấn thủ ở đây không chỉ số lượng, mà chỉ chất lượng, số cường giả. Cái Ambrose muốn không phải một Bộ pháp thuật vô lực, yếu ớt không tưởng như hiện nay, mà là một thứ dùng được trong tương lai, trước khi đám Elder đổ bộ.
Đúng thế, Ambrose giờ nhớ lại vẫn thấy mơ màng về một số thông tin: Về thời gian chính xác mà Ambrose trở lại 1000 năm trước, về kết quả cuộc chiến của cha cậu với đám Elder đối lập.
...
Ambrose, Fayola, Hermione và Eulalia đang ngồi quanh một chiếc lò sưởi màu xanh lam, đây là phòng khác của gian kí túc xá của Ambrose. Trong gian này còn có một phòng tắm rộng hơn năm mươi nét, một phòng ngủ rộng gấp đôi, phòng làm việc, thư viện cũng có...
Vốn một gian kí túc xá học sinh Hogwarts không được xa hoa, và tiện nghi như vậy, nhưng ai bao Ambrose là chủ nhân của Hogwarts. Vì lý do này mà cậu dễ dàng dùng phép thuật để sửa đổi lại gian kí túc xá của mình như hiện tại.
Ambrose búng ngón tay một cái, trên cái bàn trà ngỏ trước bốn người bỗng xuất hiện một bốn cái tách và một cái bình kim cương đầy ắp hồng trà nóng bóc hơi thơm ngát.
Mỗi người tự động cầm lấy phần của mình, nhẹ nhàng nhấc một ngụm, xong rồi, Ambrose mới hỏi cô nàng rồng:
“Eulalia…”
“Dừng lại, ngươi nên gọi ta là Quý cô Eulalia, hoặc tiểu thư Eulalia, chứ không phải là Eulalia không!! Chúng ta không thân nhau tới vậy.” Cô rồng khua đôi móng vuốt đáng yêu trước mặt, vẻ đe dọa lù lù hiện ra.
“Được rồi, Eulalia tiểu thư, được chưa!!! Cô có thể giải đáp cho tôi một vài nghi vấn được không?”
Eulalia lại hất đầu lên, mặt nghiêng sang chỗ khác nói
“Hứ. Ta đây là đáng thương mi vô tri nhé… Có gì thì hỏi đi?”
Ambrose cười nhạt, cậu cũng bó tay với cô rồng này, không phải cậu chiều chuộng hoặc có ý với cô ta nên về ngôn ngữ hơi bị lép vế. Đơn giản vì cô nhóc này bây giờ quá mạnh, Ambrose không phải là đối thủ, thậm chí cả Hermione…
Cô em gái nhìn vô hại thế thôi nhưng mà…
Nghĩ tới một loạt những ký ức mà Fayola vừa chuyển cho mình, Ambrose không tự chủ rùng mình một cái, nhưng lại rất nhanh chóng hồi phục như thường.
Một bên, Fayola ngồi im lặng, cô bé khuôn mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc. Fayola đang nghiên cứu đống ký ức về khoảng thời gian Ambrose biến mất. Nó quá nhiều thông tin và hoàn toàn lật đổ thế giới quan của cô về thế giới phù thủy này.
Ambrose gặm hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Trận chiến như thế nào?”
Eulalia đổi tư thế ngồi, trở lên nghiêm túc hơn, khuôn mặt non nớt hiển lên vẻ trầm ngâm già tuổi:
“Trận chiến kết thúc rất nhanh, cha của ngươi thắng và bọn họ đã có một ước định một nghìn năm…”
Nghìn năm. Mới quen thuộc làm sao, Ambrose và Fayola hai người khuôn mặt chăm chú hẳn lên, nhìn cô nàng rồng chờ đợi cô ta nói tiếp
“Trong vòng một nghìn năm, các Elder không được xuất hiện trên trái đất.” Nói tới chỗ này, Eulalia tỏ ra vẻ bí hiểm tới hiện rõ dòng chữ trên mắt ‘Muốn biết nguyên nhân thì tới hỏi ta đi?’
Fayola nhíu mày nói:
“Cụ thể là như thế nào?”
“Chuyện này đơn giản nha. Cha của hắn đã... “ Eulalia chỉ tay về phía Ambrose.
“... đã vây nhốt và giết hầu như toàn bộ quân định, nghe nói cả bầu trời và mặt đất đều bị nhuộm đỏ bởi máu. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, người chết như dạ. Cuối cùng, ông ta phong ấn chiến trường vào trong một chiều không gian khác.”
“Các Elder bên thắng thì tổn thương trầm trọng, quân số mười phần không giữ được năm. Nói cùng là thắng thảm. Cuối cùng sau trận chiến, Philip Karling ra yêu cầu hạn chế tộc Elder ở trong Vương quốc Bóng tối của mình một nghìn năm. Các Great Elder tối cao đều đồng ý, vậy thôi.” Eulalia nói như chuyện này không liên quan gì tới cô vậy.
Rufus Scrimgeour bắt đầu quật khởi từ năm năm trước, sau khi ông ta bắt tay với Ambrose. Nhân vật chính của chúng ta đã cử không ít hơn năm phù thủy cấp 4 đi vào trong Sở Thần sáng của ông ta.
Chính mấy người bọn họ bằng sức mạnh hoàn toàn vượt trội đã liên tiếp lập công trạng cho Rufus Scrimgeour, khiến danh tiếng của lão tăng lên cực điểm.
Huống chi năm chiến lực cấp 4 này thừa sức ép một đầu toàn bộ Bộ pháp thuật, nên Rufus Scrimgeour năm đầy đủ sức mạnh.
Còn quyền lực thì không phải nói, phe của Ambrose trong Bộ pháp thuật, cụ thể là Ludo Bagman đám người luôn cùng tiến cùng lùi, ủng hộ lão ta.
Cuối cùng là lý lẽ, chính bác Baemyn đã một tay đạo diễn toàn bộ sự việc tối hôm nay, mà kịch bản thì Ambrose lên từ trước khá lâu rồi, vốn cậu muốn đưa ra một lý do khác để hạ bệ lão Fudge Bô trưởng, nhưng ai ngờ lão ta lại đen tới vậy, hắn dính đúng phải vụ ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’ sống lại.
Còn lý do tại sao Ambrose không sợ Rufus Scrimgeour trở mặt, hừ, nếu xét về lực lượng trung tâm nhất của lão ta, cơ sở để lão ta thâu tóm quyền lực ở Bộ pháp thuật chính là Sở Thần sáng, mà cái sở này sau năm năm thẩm thấu.
Ambrose cũng không chắc có bao nhiêu người thành tâm đi theo lão...
Nếu thực sự trong ba tháng đầu Ambrose thả Scrimgeour tự do hoạt động, Sở Thần sáng có bất kì cử động nào, Ambrose sẽ biết ngay và thực hiện đòn phủ đầu sét đánh, trực tiếp tóm lấy lão ta và tẩy não.
Phải, chính là tẩy não. Nếu trước kia do nhân thủ không đủ để khống chế Bộ pháp thuật, thì bây giờ Ambrose vừa mang một nhóm chiến lực cấp 4, cấp 5 từ Thất đại đảo quốc tới, bọn họ hoàn toàn đủ cậu dùng.
Mà nhấn thủ ở đây không chỉ số lượng, mà chỉ chất lượng, số cường giả. Cái Ambrose muốn không phải một Bộ pháp thuật vô lực, yếu ớt không tưởng như hiện nay, mà là một thứ dùng được trong tương lai, trước khi đám Elder đổ bộ.
Đúng thế, Ambrose giờ nhớ lại vẫn thấy mơ màng về một số thông tin: Về thời gian chính xác mà Ambrose trở lại 1000 năm trước, về kết quả cuộc chiến của cha cậu với đám Elder đối lập.
...
Ambrose, Fayola, Hermione và Eulalia đang ngồi quanh một chiếc lò sưởi màu xanh lam, đây là phòng khác của gian kí túc xá của Ambrose. Trong gian này còn có một phòng tắm rộng hơn năm mươi nét, một phòng ngủ rộng gấp đôi, phòng làm việc, thư viện cũng có...
Vốn một gian kí túc xá học sinh Hogwarts không được xa hoa, và tiện nghi như vậy, nhưng ai bao Ambrose là chủ nhân của Hogwarts. Vì lý do này mà cậu dễ dàng dùng phép thuật để sửa đổi lại gian kí túc xá của mình như hiện tại.
Ambrose búng ngón tay một cái, trên cái bàn trà ngỏ trước bốn người bỗng xuất hiện một bốn cái tách và một cái bình kim cương đầy ắp hồng trà nóng bóc hơi thơm ngát.
Mỗi người tự động cầm lấy phần của mình, nhẹ nhàng nhấc một ngụm, xong rồi, Ambrose mới hỏi cô nàng rồng:
“Eulalia…”
“Dừng lại, ngươi nên gọi ta là Quý cô Eulalia, hoặc tiểu thư Eulalia, chứ không phải là Eulalia không!! Chúng ta không thân nhau tới vậy.” Cô rồng khua đôi móng vuốt đáng yêu trước mặt, vẻ đe dọa lù lù hiện ra.
“Được rồi, Eulalia tiểu thư, được chưa!!! Cô có thể giải đáp cho tôi một vài nghi vấn được không?”
Eulalia lại hất đầu lên, mặt nghiêng sang chỗ khác nói
“Hứ. Ta đây là đáng thương mi vô tri nhé… Có gì thì hỏi đi?”
Ambrose cười nhạt, cậu cũng bó tay với cô rồng này, không phải cậu chiều chuộng hoặc có ý với cô ta nên về ngôn ngữ hơi bị lép vế. Đơn giản vì cô nhóc này bây giờ quá mạnh, Ambrose không phải là đối thủ, thậm chí cả Hermione…
Cô em gái nhìn vô hại thế thôi nhưng mà…
Nghĩ tới một loạt những ký ức mà Fayola vừa chuyển cho mình, Ambrose không tự chủ rùng mình một cái, nhưng lại rất nhanh chóng hồi phục như thường.
Một bên, Fayola ngồi im lặng, cô bé khuôn mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc. Fayola đang nghiên cứu đống ký ức về khoảng thời gian Ambrose biến mất. Nó quá nhiều thông tin và hoàn toàn lật đổ thế giới quan của cô về thế giới phù thủy này.
Ambrose gặm hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Trận chiến như thế nào?”
Eulalia đổi tư thế ngồi, trở lên nghiêm túc hơn, khuôn mặt non nớt hiển lên vẻ trầm ngâm già tuổi:
“Trận chiến kết thúc rất nhanh, cha của ngươi thắng và bọn họ đã có một ước định một nghìn năm…”
Nghìn năm. Mới quen thuộc làm sao, Ambrose và Fayola hai người khuôn mặt chăm chú hẳn lên, nhìn cô nàng rồng chờ đợi cô ta nói tiếp
“Trong vòng một nghìn năm, các Elder không được xuất hiện trên trái đất.” Nói tới chỗ này, Eulalia tỏ ra vẻ bí hiểm tới hiện rõ dòng chữ trên mắt ‘Muốn biết nguyên nhân thì tới hỏi ta đi?’
Fayola nhíu mày nói:
“Cụ thể là như thế nào?”
“Chuyện này đơn giản nha. Cha của hắn đã... “ Eulalia chỉ tay về phía Ambrose.
“... đã vây nhốt và giết hầu như toàn bộ quân định, nghe nói cả bầu trời và mặt đất đều bị nhuộm đỏ bởi máu. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, người chết như dạ. Cuối cùng, ông ta phong ấn chiến trường vào trong một chiều không gian khác.”
“Các Elder bên thắng thì tổn thương trầm trọng, quân số mười phần không giữ được năm. Nói cùng là thắng thảm. Cuối cùng sau trận chiến, Philip Karling ra yêu cầu hạn chế tộc Elder ở trong Vương quốc Bóng tối của mình một nghìn năm. Các Great Elder tối cao đều đồng ý, vậy thôi.” Eulalia nói như chuyện này không liên quan gì tới cô vậy.
/565
|