Jill lần này hoảng rồi, cô cực kỳ hoảng sợ. Tới cái thế giới này được hai tuần, cô bị một con sư tử giao cho nhiệm vụ đi tìm người kế thừa gì đó của đất nước Narnia này.
Hành trình bắt đầu từ Nghị viên cú, nơi cô gặp một con cú biết nói, nó mang cô và Lông vịt tới một vùng đầm lầy tít tìn tịt ở hướng bắc xa xôi. Trong chuyến đi, họ bay qua một đất nước cực kì văn minh.
Nghe nói đây là vùng lãnh thổ trên đất liền phương bắc của Thất đại đảo quốc, ở đó phát triển hiện đại tới lỗi, cô còn nghĩ mình đang đi tới tương lai chứ không phải một đất nước thời kì trung đại như Narnia.
Bay qua Thất đại đảo quốc, những con trở cô đi ném cô và Eustace xuống và giao cho một cư dân đầm lầy Puddleglum - một người khá kì lạ, ông ta như quả thực làm từ đất và bùn.
Hành trình tiếp theo ba người tiếp tục lên phía bắc, bọn họ gặp được chỉ dẫn tới một thành bị bỏ hoang, và trong đó có một pháo đài to khủng bố, đó là kiến trúc to nhất mà Jill từng thấy. Nó còn to hơn nhưng tòa nhà cao nhất Luân Đôn.
Đặc biệt, bên trong tòa lâu đài này sinh sống một cộng đồng người khổng lồ thân thiện, bọn họ nhiệt tình đón chào hai đứa trẻ và một người khổng lồ, cho cô ăn ngon, đưa cho cô chiếc váy xinh đẹp đang mặc, kể những câu chuyện lý thú.
Cô thực sự nghĩ đầy thật là những người khổng lồ tốt bụng cho đến khi, cô phát hiện ra bọn họ không hề như vậy:
Đầu tiên, trong bữa sáng, trong khi đang thưởng thức món đùi hươu ngon lành thì ông bác người đầm lầy Puddleglum hớt hải chạy tới, khuôn mặt màu bùn của lão không còn một giọt máu.
Lão ta kinh tởm nhìn đống đồ ăn, giằng miếng thịt từ trước miệng Jill và Lông Vịt, giọng kiềm chế hét lên:
“Không được ăn thêm một miếng nào nữa!!”
“Vì sao…?”
“Nó ngon mà?” Eustace giọng tiếc rẻ bảo.
“Không… đây không phải thịt hươu bình thường, mà là của một con hươu biết nói.” Người đầm lấy hai mắt hoảng hốt nói.
“Hai đứa không nghe mấy tên khổng lồ kia nói chuyện với nhau à?”
....
“Thịt đùi hươu mềm mà ngon thật.” – Khổng lồ A nhận xét.
“Nếu vậy thì con hươu đực này là một kẻ dối trạ Khổng lồ B nói.
“Tại sao mày lại nói như thế?” A hỏi lại.
“À người ta kể rằng khi bị sa lưới nó đã nói: “Đừng giết tôi, thịt tôi dai lắm, dai như cây keo ý. Các người sẽ không thích đâu”. B hồn nhiên trả lời.
....
“Thế đấy, các cháu đã hiểu chưa?”.
Lông Vịt là người phản ứng đầu tiên trong hai đứa trẻ, thẳng bé mặt như bị táo bón đứng phắt dậy nói:
“Không thể nào… Ọe ọe…”
Bao nhiêu đồ ăn vừa rồi bị nó nôn ra bằng sạch.
Một con thú biết nói, tương đương với một sinh vật có tư duy của con người. Mà tất cả những thứ gì biết nói, và ta đều có thể câu thông được với có khác gì con người đâu. Nghĩ tới việc mình vừa ngon lành đánh chén một người bạn, Eustace làm sao không phải ứng như vậy được.
Jill thì không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu hiện của hai người đồng bạn cô biết chuyện này khá nghiêm trọng rồi.
Sau đó dưới sự nhất quyết của Eustace và người đầm lầy, Jill buộc phải theo bọn họ trốn khỏi lâu đài. Tới lúc đó, cô bé vẫn chưa hết hy vọng vào đám người khổng lồ tốt bụng.
Bọn họ phải chờ người đàn bà khổng lồ trong nhà bếp ngủ say mới trốn được, ai ngờ, khi thấy một thứ cô mới vỡ lẽ ra.
Đó là một cuốn sách dạy nấu ăn, với dòng chữ nổi bật ở trang đang mở:
“S`KY DUCK (ND - Vịt trời): Loại chim tuyệt vời này có thế chế biến bằng nhiều cách.”
Jill lại nhìn vào trang sách. Các món ăn được sắp xếp theo vần a, b, c, lần từ trên xuống dưới, tới lật tới trang chữ ‘h’ thì khuôn mặt Jill biến sắc, cô bé thấy tim mình như ngừng đập.
HU’MENNA (ND - Con người): Động vật hai chân bé nhỏ ưu việt này từ lâu đã được đánh giá là một món ăn cao cấp. Theo truyền thống, thịt người là một phần của Lễ hội Mùa thu, được dọn ra giữa món cá và món ăn phụ. Mỗi người…
Bên dưới nói về cách chế biến thịt người sao cho tươi ngon nhất, cắt tiết thế nào, sơ chế ra sao, nộm bột kiểu gì, ướp gia vị bao nhiêu… tất cả đều cho hình minh họa sống động.
Đó quả thực là cuốn sách kinh dị nhất mà Jill từng thấy.
“Phải chạy trốn.” Đó là ý nghĩ đầu tiên sau khi nhìn cuốn sách hướng dẫn chế biến thịt người và cũng là ý nghĩ lúc này. Cô chạy và bị tách ra với hai người kịa
Phía sau Jill đám người là một tiểu đội người khổng lồ, bọn chúng không muốn ba món ăn thơm ngọt của mình biến mất:
“Đuổi theo chúng, đuổi theo chúng nếu không ngày mai chúng ta không có món bánh nhân thịt người đâu.”
Bây giờ thì Jill là người chạy sau cùng. Tốc độ của cô không thể nào nhanh được vì vướng víu bởi cái váy dài, nó trượt và bị kẹt trong những khe đá ven đường.
Khiến Jill phải quay đầu lại dùng tay kéo nó ra, tóc của cô chui cả vào miệng, rồi một cơn đau nhói lên trên ngực cô bé.
Tiếng kèn lệnh mỗi lúc một gần hơn, khẩn trương hơn. Đám khổng lồ ở ngay phía sau rồi.
Bây giờ Jill phải chạy lên một dốc đá dẫn đến một quả đồi nhỏ, hoặc có lẽ chỉ là một gồ đất cao với đám khổng lồ mà thôi.
Cô bé không mảy may có ý nghĩ nào về phương hướng, giờ cô chỉ muốn chạy thật xa khỏi tiếng động sau lưng. Nếu bị bắt, cô sẽ trở thành món ngon tuyệt vời cho lễ hội Mùa thu ngày mai.
“Con nhỏ đây rồi…”
Oành oành, một tràng tiếng bước trần khiến những viên sỏi rung lên, Jill vấp phải một viên và ngã vồ ếch về phía trước.
Cô bé nhanh chóng quay người lại, đối diện với cổ lúc này là ba người khổng lồ cao to, bọn chúng nhìn cô mà nuốt nước bọt ừng ực.
“Mi đây rồi con bé… Việc gì phải chạy trốn chứ, qua đêm nay sẽ không đau đớn gì cả.” Một tên khổng lồ thương tiếc lên tiếng.
Hai tên còn lại thì hung ác nhìn cô, bọn không không còn cái vẻ lịch sự, thân mật, quan tâm giả tạo trước nữa… chúng quả là lũ quái vật, Jill thầm nghĩ.
“Các ngươi… không được lại đây… không ta hét lên đất…” Jill run giọng đe dọa nói.
Ba tên khổng lồ ánh mắt sững sờ nhìn nhau, rồi cả bọn ôm bụng cười hô hố, ánh mắt không giấu vẻ xem thường nhìn Jill.
“Con bé non mền, mi có thể kêu, có thể la. Kêu la hết mình đi.” Một tên thách thức.
“Phải phải. Trong một vài cuốn sách có khi, khi con người kêu gào kiệt sức, thịt của họ sẽ trở lên đặc biệt mềm và thơm, một mùi thơm không cưỡng lại được.” Một tên khác không kìm được chảy nước dãi nói.
Tên cuối cùng không mở miệng mà bóp bóp hai bàn tay, bước một bước lên phía trước, ngồi xổm xuống đưa tay tóm lấy Jill.
Cô bé hai tay chống ra sau, lùi lại, từng miếng đã nhỏ găm vào lòng bàn tay khiến nó chạy máu. Không biết tại sao lúc này trong đầu cô bé lại hiện ra hình ảnh một bức tượng.
Đó là bức tượng của nhà vua Thất đại đảo quốc, một thiếu niên còn xinh đẹp hơn cả vị bạch mã hoàng tử cô từ mơ tới.
Phía dưới bức tượng là dòng chữ nghiêm trang, mà cô được một người phiên dịch cho nghĩa là:
“Đức vua thần thánh - người luôn bên cạnh thân dân của mình, chỉ cần gọi tên của người…”
Gọi tên của người để làm gì, Jill hỏi con cú biết nói trở mình. Riêng giống loài cú thì nổi tiếng uyên bác rồi, con cú này được dịp thể hiện nói một tràng về Đức vua thần thánh kia.
Vị vua tồn tại và cai trị đế chế trên biển cả từ hơn một nghìn năm trước, vô số truyền thuyết cả mới đây, cả cổ xưa về ông ta… Tất cả đều mang màu sắc huyền bí khiến Jill không khỏi tò mò.
Và về việc gọi tên, nó như một thứ tín ngưỡng của Thất đại đảo quốc:
“Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được phù hộ...
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được cứu giúp…
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được thanh thản...
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh…
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh….”
Lúc đó Jill cũng không tin lắm, nhưng cô có so sánh với việc Eustace và đám người dân ở Narnia luôn mồm kêu sư tử, kêu Alan. Cô nghĩ vị vua và nữ hoàng này của Thất đại đảo quốc giống Alan là một vị thần của họ hơn là người cai trị.
Hơn nữa nghe nói đất nước này còn có chế độ dân chủ, hội đồng, nội các, thủ tướng...
Vấn đề là vào lúc này, Jill không nghĩ tới Alan, cô là người vô thần, nhưng trong hoàn cảnh éo le như vậy, cô tình nguyện dâng hiến tín ngưỡng của mình cho vị nhà vua đẹp trai kia hơn con sư tử ném cô tới thế giới này rồi bỏ mặc.
Trong đầu chớp nghĩ, Jill cả trong lòng và ngoài miệng hét lên:
“Cứu tôi… Đức vua thần thành… Đức vua thần thành… tôi sẽ là tín đồ trung thành nhất của ngài, chỉ cần ngài cứu tôi…”
Tên khổng lồ và đồng bọn thấy con nhóc ré lên hơi bất ngờ, nhưng khi nghe thấy nội cung còn bé nói thì cả đấm lại cười ầm nên…
Jill không để ý, cô tiếu tục ôm đầu cầu nguyện, cô có thể cảm nhận được cánh tay to xác đang đua tới định tóm lấy cô, cả người run lên nhưng miệng vẫn nói:
“Đức vua thần thành… Đức vua thần thành… Ambrose… ”
“Ha ha ha… Con người ngu ngốc, không ai cứu được mi đâu…”
“Thật sao…” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Jill trong lòng bỗng nhẹ hẳn đi, một cảm giác vô cùng an toàn ập tới bao phủ lên người cô bé.
Jill hét mắt ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người đang ở trước mặt mình.
“Bóng người thật vĩ đại.”
Hành trình bắt đầu từ Nghị viên cú, nơi cô gặp một con cú biết nói, nó mang cô và Lông vịt tới một vùng đầm lầy tít tìn tịt ở hướng bắc xa xôi. Trong chuyến đi, họ bay qua một đất nước cực kì văn minh.
Nghe nói đây là vùng lãnh thổ trên đất liền phương bắc của Thất đại đảo quốc, ở đó phát triển hiện đại tới lỗi, cô còn nghĩ mình đang đi tới tương lai chứ không phải một đất nước thời kì trung đại như Narnia.
Bay qua Thất đại đảo quốc, những con trở cô đi ném cô và Eustace xuống và giao cho một cư dân đầm lầy Puddleglum - một người khá kì lạ, ông ta như quả thực làm từ đất và bùn.
Hành trình tiếp theo ba người tiếp tục lên phía bắc, bọn họ gặp được chỉ dẫn tới một thành bị bỏ hoang, và trong đó có một pháo đài to khủng bố, đó là kiến trúc to nhất mà Jill từng thấy. Nó còn to hơn nhưng tòa nhà cao nhất Luân Đôn.
Đặc biệt, bên trong tòa lâu đài này sinh sống một cộng đồng người khổng lồ thân thiện, bọn họ nhiệt tình đón chào hai đứa trẻ và một người khổng lồ, cho cô ăn ngon, đưa cho cô chiếc váy xinh đẹp đang mặc, kể những câu chuyện lý thú.
Cô thực sự nghĩ đầy thật là những người khổng lồ tốt bụng cho đến khi, cô phát hiện ra bọn họ không hề như vậy:
Đầu tiên, trong bữa sáng, trong khi đang thưởng thức món đùi hươu ngon lành thì ông bác người đầm lầy Puddleglum hớt hải chạy tới, khuôn mặt màu bùn của lão không còn một giọt máu.
Lão ta kinh tởm nhìn đống đồ ăn, giằng miếng thịt từ trước miệng Jill và Lông Vịt, giọng kiềm chế hét lên:
“Không được ăn thêm một miếng nào nữa!!”
“Vì sao…?”
“Nó ngon mà?” Eustace giọng tiếc rẻ bảo.
“Không… đây không phải thịt hươu bình thường, mà là của một con hươu biết nói.” Người đầm lấy hai mắt hoảng hốt nói.
“Hai đứa không nghe mấy tên khổng lồ kia nói chuyện với nhau à?”
....
“Thịt đùi hươu mềm mà ngon thật.” – Khổng lồ A nhận xét.
“Nếu vậy thì con hươu đực này là một kẻ dối trạ Khổng lồ B nói.
“Tại sao mày lại nói như thế?” A hỏi lại.
“À người ta kể rằng khi bị sa lưới nó đã nói: “Đừng giết tôi, thịt tôi dai lắm, dai như cây keo ý. Các người sẽ không thích đâu”. B hồn nhiên trả lời.
....
“Thế đấy, các cháu đã hiểu chưa?”.
Lông Vịt là người phản ứng đầu tiên trong hai đứa trẻ, thẳng bé mặt như bị táo bón đứng phắt dậy nói:
“Không thể nào… Ọe ọe…”
Bao nhiêu đồ ăn vừa rồi bị nó nôn ra bằng sạch.
Một con thú biết nói, tương đương với một sinh vật có tư duy của con người. Mà tất cả những thứ gì biết nói, và ta đều có thể câu thông được với có khác gì con người đâu. Nghĩ tới việc mình vừa ngon lành đánh chén một người bạn, Eustace làm sao không phải ứng như vậy được.
Jill thì không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu hiện của hai người đồng bạn cô biết chuyện này khá nghiêm trọng rồi.
Sau đó dưới sự nhất quyết của Eustace và người đầm lầy, Jill buộc phải theo bọn họ trốn khỏi lâu đài. Tới lúc đó, cô bé vẫn chưa hết hy vọng vào đám người khổng lồ tốt bụng.
Bọn họ phải chờ người đàn bà khổng lồ trong nhà bếp ngủ say mới trốn được, ai ngờ, khi thấy một thứ cô mới vỡ lẽ ra.
Đó là một cuốn sách dạy nấu ăn, với dòng chữ nổi bật ở trang đang mở:
“S`KY DUCK (ND - Vịt trời): Loại chim tuyệt vời này có thế chế biến bằng nhiều cách.”
Jill lại nhìn vào trang sách. Các món ăn được sắp xếp theo vần a, b, c, lần từ trên xuống dưới, tới lật tới trang chữ ‘h’ thì khuôn mặt Jill biến sắc, cô bé thấy tim mình như ngừng đập.
HU’MENNA (ND - Con người): Động vật hai chân bé nhỏ ưu việt này từ lâu đã được đánh giá là một món ăn cao cấp. Theo truyền thống, thịt người là một phần của Lễ hội Mùa thu, được dọn ra giữa món cá và món ăn phụ. Mỗi người…
Bên dưới nói về cách chế biến thịt người sao cho tươi ngon nhất, cắt tiết thế nào, sơ chế ra sao, nộm bột kiểu gì, ướp gia vị bao nhiêu… tất cả đều cho hình minh họa sống động.
Đó quả thực là cuốn sách kinh dị nhất mà Jill từng thấy.
“Phải chạy trốn.” Đó là ý nghĩ đầu tiên sau khi nhìn cuốn sách hướng dẫn chế biến thịt người và cũng là ý nghĩ lúc này. Cô chạy và bị tách ra với hai người kịa
Phía sau Jill đám người là một tiểu đội người khổng lồ, bọn chúng không muốn ba món ăn thơm ngọt của mình biến mất:
“Đuổi theo chúng, đuổi theo chúng nếu không ngày mai chúng ta không có món bánh nhân thịt người đâu.”
Bây giờ thì Jill là người chạy sau cùng. Tốc độ của cô không thể nào nhanh được vì vướng víu bởi cái váy dài, nó trượt và bị kẹt trong những khe đá ven đường.
Khiến Jill phải quay đầu lại dùng tay kéo nó ra, tóc của cô chui cả vào miệng, rồi một cơn đau nhói lên trên ngực cô bé.
Tiếng kèn lệnh mỗi lúc một gần hơn, khẩn trương hơn. Đám khổng lồ ở ngay phía sau rồi.
Bây giờ Jill phải chạy lên một dốc đá dẫn đến một quả đồi nhỏ, hoặc có lẽ chỉ là một gồ đất cao với đám khổng lồ mà thôi.
Cô bé không mảy may có ý nghĩ nào về phương hướng, giờ cô chỉ muốn chạy thật xa khỏi tiếng động sau lưng. Nếu bị bắt, cô sẽ trở thành món ngon tuyệt vời cho lễ hội Mùa thu ngày mai.
“Con nhỏ đây rồi…”
Oành oành, một tràng tiếng bước trần khiến những viên sỏi rung lên, Jill vấp phải một viên và ngã vồ ếch về phía trước.
Cô bé nhanh chóng quay người lại, đối diện với cổ lúc này là ba người khổng lồ cao to, bọn chúng nhìn cô mà nuốt nước bọt ừng ực.
“Mi đây rồi con bé… Việc gì phải chạy trốn chứ, qua đêm nay sẽ không đau đớn gì cả.” Một tên khổng lồ thương tiếc lên tiếng.
Hai tên còn lại thì hung ác nhìn cô, bọn không không còn cái vẻ lịch sự, thân mật, quan tâm giả tạo trước nữa… chúng quả là lũ quái vật, Jill thầm nghĩ.
“Các ngươi… không được lại đây… không ta hét lên đất…” Jill run giọng đe dọa nói.
Ba tên khổng lồ ánh mắt sững sờ nhìn nhau, rồi cả bọn ôm bụng cười hô hố, ánh mắt không giấu vẻ xem thường nhìn Jill.
“Con bé non mền, mi có thể kêu, có thể la. Kêu la hết mình đi.” Một tên thách thức.
“Phải phải. Trong một vài cuốn sách có khi, khi con người kêu gào kiệt sức, thịt của họ sẽ trở lên đặc biệt mềm và thơm, một mùi thơm không cưỡng lại được.” Một tên khác không kìm được chảy nước dãi nói.
Tên cuối cùng không mở miệng mà bóp bóp hai bàn tay, bước một bước lên phía trước, ngồi xổm xuống đưa tay tóm lấy Jill.
Cô bé hai tay chống ra sau, lùi lại, từng miếng đã nhỏ găm vào lòng bàn tay khiến nó chạy máu. Không biết tại sao lúc này trong đầu cô bé lại hiện ra hình ảnh một bức tượng.
Đó là bức tượng của nhà vua Thất đại đảo quốc, một thiếu niên còn xinh đẹp hơn cả vị bạch mã hoàng tử cô từ mơ tới.
Phía dưới bức tượng là dòng chữ nghiêm trang, mà cô được một người phiên dịch cho nghĩa là:
“Đức vua thần thánh - người luôn bên cạnh thân dân của mình, chỉ cần gọi tên của người…”
Gọi tên của người để làm gì, Jill hỏi con cú biết nói trở mình. Riêng giống loài cú thì nổi tiếng uyên bác rồi, con cú này được dịp thể hiện nói một tràng về Đức vua thần thánh kia.
Vị vua tồn tại và cai trị đế chế trên biển cả từ hơn một nghìn năm trước, vô số truyền thuyết cả mới đây, cả cổ xưa về ông ta… Tất cả đều mang màu sắc huyền bí khiến Jill không khỏi tò mò.
Và về việc gọi tên, nó như một thứ tín ngưỡng của Thất đại đảo quốc:
“Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được phù hộ...
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được cứu giúp…
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh để được thanh thản...
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh…
Gọi tên Đức vua thần thành, Nữ hoàng thần thánh….”
Lúc đó Jill cũng không tin lắm, nhưng cô có so sánh với việc Eustace và đám người dân ở Narnia luôn mồm kêu sư tử, kêu Alan. Cô nghĩ vị vua và nữ hoàng này của Thất đại đảo quốc giống Alan là một vị thần của họ hơn là người cai trị.
Hơn nữa nghe nói đất nước này còn có chế độ dân chủ, hội đồng, nội các, thủ tướng...
Vấn đề là vào lúc này, Jill không nghĩ tới Alan, cô là người vô thần, nhưng trong hoàn cảnh éo le như vậy, cô tình nguyện dâng hiến tín ngưỡng của mình cho vị nhà vua đẹp trai kia hơn con sư tử ném cô tới thế giới này rồi bỏ mặc.
Trong đầu chớp nghĩ, Jill cả trong lòng và ngoài miệng hét lên:
“Cứu tôi… Đức vua thần thành… Đức vua thần thành… tôi sẽ là tín đồ trung thành nhất của ngài, chỉ cần ngài cứu tôi…”
Tên khổng lồ và đồng bọn thấy con nhóc ré lên hơi bất ngờ, nhưng khi nghe thấy nội cung còn bé nói thì cả đấm lại cười ầm nên…
Jill không để ý, cô tiếu tục ôm đầu cầu nguyện, cô có thể cảm nhận được cánh tay to xác đang đua tới định tóm lấy cô, cả người run lên nhưng miệng vẫn nói:
“Đức vua thần thành… Đức vua thần thành… Ambrose… ”
“Ha ha ha… Con người ngu ngốc, không ai cứu được mi đâu…”
“Thật sao…” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Jill trong lòng bỗng nhẹ hẳn đi, một cảm giác vô cùng an toàn ập tới bao phủ lên người cô bé.
Jill hét mắt ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người đang ở trước mặt mình.
“Bóng người thật vĩ đại.”
/565
|