Cùng với bài ngâm nga chú ngữ, trên cơ thể Ambrose bắt đầu thay đổi, cậu thấy mình bị bao phủ bởi một vầng sáng xám xịt, không… có vẻ cậu đang phát sáng thì đúng hơn.
Cái vầng sáng này dần đen đi, tới một lúc mà không thể đen hơn được nữa, nó hấp thu mọi thứ ánh sáng khác xung quanh. Rồi, Ambrose không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài một màu đen kịt.
Thị giác của cậu dường như bị hỏng mất, hoặc có lẽ bởi gì cái vầng sáng quanh người Ambrose, nhóc này chợt nhận ra mình không nghe thấy tiếng của Elder Erebos.
Chỉ còn lại là tiếng quả tim đập chậm chạm, tiếng không khí rẽ qua lỗ mũi, tiếng hơi thở xì xì… cậu chỉ còn nghe được những tiếng động từ cơ thể mình - những thứ mà thường ngày Ambrose không nghe thấy được, trong phút chốc, Ambrose cảm thấy thân thể con người trở lên đặc biệt kì diệu…
Rồi, có một sức ép lên trên thái dương Ambrose, như thể bộ não của cậu đang dãn lớn ra trong hộp sọ, một cơn đau chạy dọc theo xương sống và tỏa rộng ra các đốt xương.
Khi đó, bên ngoài cũng thay đổi, nó ánh lên một màu tím huyền bí, Ambrose có thể nhìn thấy tức sợi ánh sáng từ tay của lão tổ tiên nhà Karling, những tia sáng xoắn vặn và uốn éo quanh cánh tay của ông ta, chảy xuống các ngón tay của ổng và rồi, với một cơn náo động, Ambrose có thể thật sự cảm thấy chúng chạy vào sọ não của mình.
Trong tích tắc tiếp theo, Ambrose cảm thấy choáng váng, mất phương hướng và rồi, xuyên qua tiếng vo vo trong tai mình, những lời của lão Elder bỗng trở nên có ý nghĩa.
....Ta đánh thức năng lượng dữ dội này, nằm trong sâu thẳm trong người ngươi...
Elder Erebos đặt hai tay mình lên khuôn mặt của Ambrose, cú đụng chạm của lão ta lạnh như băng và nóng như lửa, một cảm giác kì kì lạ lạ...
Có nhiều giác quan mà con người đã bỏ rơi, Erebos nói tiếp. Ông ta ấn những ngón tay cái nhè nhẹ nơi đôi mắt của Ambrose, đồng thời miệng không ngừng:
“Để nhìn với sự sắc sảo....
...
Thị lực của Ambrose bừng sáng, và khung cảnh tăm tối xung quanh trở nên sáng chói, mọi hình bóng hiện lên trong từng chi tiết cực kỳ đẹp và tinh tế.
Cậu có thể nhìn rõ mồn một từng nét chạm khắc trên bốn cột trụ xung quanh, từng vết nứt nhỏ nhất của những bờ kè đá lan can, và đường kim mũi chỉ trên chiếc áo choàng của lão Elder, tất cả đang hiện ra ngày càng rõ hơn trong đáy mắt.
...
Để nghe với sự rõ ràng....
...
Một tràng dài tiếng ‘rọt rọt rọt’ vang lên trong tai Ambrose, giống như một chiếc đài Ra – đi - ô đang dò sóng FM vậy.
Từng âm thanh trong phòng được khuyếch đại và tăng cường mạnh hơn lên:
Hơi thở khò khè của vị pháp sư Abraham qua hai hốc mũi, tiếng lao xao cọt kẹt của cánh rừng cấm phía xa, theo từng cơn gió “phù phù” thổi đến…
Hơi nghiêng đầu sang một bên, Ambrose thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh xa xa hơn nữa, trên sườn núi đối diện đang có một cuộc chiến đấu: tiếng rít của đàn chim, tiếng gầm rống của mèo và tiếng gầm vang của lợn lòi.
...
Để nếm với sự tinh khiết....
…
Những ngón tay của Elder Erebos lướt nhẹ qua trước miệng của Ambrose và đột ngột cậu bé cảm thấy lưỡi mình nóng rực, ngứa ran.
Cậu thử liếm môi, rõ ràng là hương vị của những trái cây, miếng thịt bò nướng, từng vị gia vị nhỏ nhất trong bữa tối cậu đã ăn trước đó, thậm chí Ambrose còn nghĩ mình cảm nhận được mùi hương của Fayola và Takagi…
“Không được, nghĩ xa quá rồi…”
Lắc đầu để tập trung lại, Ambrose khám phá ra giờ phút này cậu có thể thực sự nếm được không khí - đậm đà mùi đất, mùi đá - và đặc biệt còn nhấm nháp được những giọt nước không khí.
…
Để sờ với sự nhạy cảm....
…
Đến lượt làn da của Ambrose được đánh thức . Những sợi vải cọ vào da cậu - lớp tơ lụa mềm mại của áo thun bên trong, lớp vải thoáng khí và cứng hơn ở bên ngoài…
Kẻ cả cái túi thi chú mở rộng, chiếc đồng hồ quả quýt từ lễ trưởng thành mà bác quản gia Baemyn tặng cho, qua mấy lớp quần áo, Ambrose vẫn cảm nhận được từng đường nét, từng chất liệu của chúng…
…
Để ngửi với sự mãnh liệt...
…
Lầm này cậu cảm thấy hơi sốc rồi, một đống mùi hương ập vào trong lỗ mũi, khiến Ambrose suýt thì hắt xì một tiếng, đặc biệt là mùi nhựa thông nồng nặc - cái mùi này xuất phát từ trên người Elder Erebos.
Ambrose đến giờ mới biết ông ta nặng mùi như vậy, thế mà trước kia cậu không cảm thấy điều gì…
Rồi….
Một cảm giác tê dần xóa nhà đi những cái mùi, Ambrose nghĩ xung quanh cậu lúc này chắc là một luồng điện mất… Cái thứ ánh sáng đen kịt kia lại bắt đầu bao phủ lấy thân hình nhân vật chính của chúng ta. Nó bao bọc cơ thể của cậu trong một hình bầu dục tím xám.
Ambrose nhắm mắt và ngồi bật dậy, đồng thời ngửa đầu ra sau. Những cảm giác tràn ngập trong đầu cậu: những màu sắc, những mùi thơm, những âm thanh và chúng sáng rực hơn, mạnh mẽ hơn, vang vọng hơn bất cứ cái gì mà Ambrose từng trải nghiệm trước đó.
Kể cả khi so với trong hình thái Obscurus vẫn có sự chênh lệch rõ rệt.
Ambrose cảm nhận rõ cơ thể mình đang một lần nữa thuế biến, tất nhiên là theo chiều hướng tốt… nhưng giác quan được tăng cường cũng làm tăng lên cảm giác đau đớn khi lột sát.
Thân hình của Ambrose bắt đầu bay lên lơ lửng giữa không trung, một cảm giác tự nhiên nhất có thể… ý thức của Ambrose chìm trong cái cảm giác vừa khoan khoái vừa đau đớn đó.
...
Bên ngoài, Elder Erebos đã dừng lại, ông lùi ra khỏi vị trí bệ đá, bước tới chỗ cha Ambrose hai người, không biết từ lúc nào, mổ hôi ông chảy ra như tắm... thấm đẫm cả một mảng áo.
Philip Karling nhìn vị tổ tiên lo lắng nói:
“Thằng bé sao rồi?”
“Không sao, cơ thể thằng bé đang tiêu hóa sự ‘rửa ráy’ những cảm giác. Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất. Elder lau mồ hôi trên trán nói thêm:
“Thằng bé này quá xuất sắc… ta chưa bao giờ thấy kẻ nào có vầng hào quang thuần sắc như nó…”
Hào quang chính là những màu sắc hiện ra khi nhưng Elder xuất hiện, mỗi người bọn họ đều có màu sắc khác nhau tùy thuộc vào bản chất sinh lý của từng người (huyết thống).
Những màu sắc Hào quang này không phân cao thấp, chỉ phân ra mạnh yếu theo sự thuần sắc của nó, ví dụ như thuần đỏ, thuần vàng, thuần xanh… ba màu sắc cơ bản
Nhưng đó chưa phải màu sắc đặc biệt nhất, mà chính là hai màu đen và trắng.
Màu trắng được xem là tạo thành bởi tất cả các màu - trừ màu đen - hợp lại, màu trắng càng thuần khiết thì các màu hợp lại kia càng thuần khiết.
Ngược lại, cách xác định màu đen thuần hay không là ở việc phản chiếu các màu sắc khác, nếu không phải chiếu bất kì một màu sắc nào thì là thuần, màu đen không thuần thì vẫn bị nhưng màu sắc khác pha trộn vào…
Với dòng máu của Erebos, mệnh danh trong thần thoại như một vị thần hỗn mang của Bóng tối… Ambrose hoàn toàn di truyền được vầng hào quang màu đen trước mắt này.
Đây là đặc điểm dễ dàng nhận ra nhất để phân biệt giữa Elder với phù thủy. Khi làm phép, các Elder và người được Đánh thức (Awaking) sẽ không tự chủ phát ra luồng Hào quang của mình. Mạnh hay yếu của phép thuật thì sẽ có ra biểu hiện của luồng Hào quang tương ứng.
Trở lại với hiện trường, Philip Karling ba người đang chờ đợi sự lột xác này kết thúc, thông thường, thì nó diễn ra rất nhanh, khoảng một phút là có kết quả rồi, nhưng với Ambrose thì hơn mười phút rồi vẫn chưa hoàn thành.
Càng lúc, cha của cậu càng nóng ruột, ông biết Ambrose đồng thời tu luyện bản nhạc mà ông đưa cho, nó là một hệ thống phép thuật khác hoàn toàn của tộc Elder… nếu có xảy ra chuyện gì thì thật không xong.
Bất chợt, một tiếng nổ nhỏ vang lên, cái kén sáng kia rung lắc dữ dội, một luồng ma lực không ngừng từ trong đó đánh ra bốn phía…
“Ầm ầm…”
Đống bàn ghế ban nãy bị đánh tan, Philip Karling ba người cùng phải lùi lại một bước, bọn họ ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cái kén…
Màu sắc trên nó bắt đầu thay đổi, từ màu tím xám trở lên đen tuyền rồi trở thành xám xịt… rồi lại biến thành màu trắng…
“Chuyện này, không thể nào, màu sắc của Hào quang thay đổi…” Elder Erebos ánh mắt không thể tin được lẩm bẩm trong miệng…
Cha của Ambrose thấy thế giọng khó giữ được bình tĩnh hết nhìn Elder Erebos rồi tới Pháp sư Abraham hỏi thăm…
“Ta cũng không biết, đều này ta chưa bao giờ thấy qua… nhưng mà…”
Lão Elder chưa nói hết lời, thì màu sắc trên cái kén lại thay đổi, từ màu trắng biến thành màu đen như trước… quá trình này diễn ra nhanh hơn việc chuyển màu từ đen sang trắng vừa rồi.
Và cứ như vậy, cái kén đổi màu liên tục: đen - trắng, trắng - đen rồi lại đen - trắng, trắng - đen.
Erebos và Abraham đều là các Elder sống mấy chục nghìn năm, nhưng nhìn thấy điều này không khỏi bất lực nhìn nhau, bọn họ không biết phải xử lý ra sao cả.
Còn bên trong cái kén, Ambrose cũng không khá hơn là mấy, vốn dĩ linh hồn và thân thế đã hoàn toàn ăn khớp với nhau rồi, nhưng giờ, giữa hai cái này lại xảy ra tranh chấp.
Ambrose có cảm giác mình vừa chữa lợn lành thành lợn què… nhưng biết làm sao được, cậu trong lòng thầm vận chuyển ma lực theo một trình tự ngay ngắn để củng cố mối liên hệ giữa thân thể và linh hồn kia.
Chính vào lúc Ambrose nghĩ mình đã khiến hai màu sắc một sáng một tối này cân bằng thì một tia sáng màu xanh lóe lên, phá vỡ cái cân bằng này…
Ambrose lập tức kêu to không ổn:
“Là lời nguyền của Cacus - khốn nạn, nó cứ dây dưa mãi không dứt…”
Tưởng như mình xong rồi, thì một luồng sáng khác màu đỏ lại lóe lên, đó là Hòn đá phù thủy. Hòn đá tham gia vào cuộc giằng co này, nó đứng bên ánh sáng màu trắng, còn lời nguyền thì ở bên màu đen.
Thế cuộc lập tức đổi chiều, màu trắng lại vượt lên, lần áp hoàn toàn phía bên kia… Trong lòng Ambrose lập tức thầm nghĩ:
“Thế này thì không được…” Nhưng trong lúc nguy cấp như vậy, dầu óc Ambrose đủ tỉnh táo để nghĩ ra cách: “Phải rồi, mình còn có nó…”
Gần như tức thì, cả người Ambrose lóe lên một làn khói màu đen, bao bọc lấy chiến trường giữa các màu… Cậu tiến vào hình thức Obscurus.
Ma lực vận chuyển với tốc độ cực cao, Ambrose như ăn phải thuốc kích thích, cậu dùng ma pháp nguyên tố hắc ám bên ngoài không khí tiến vào, ép về hướng màu trắng sao cho hai bên trở lại thế cân bằng.
Sau mười phút đồng hồ, nhích từng tí từng tí một, cuối cùng trong cơ thể Ambrose cũng ổn định lại… thêm năm phút nữa, luồng sáng do lời nguyền nhạt đi rồi tiêu tan… còn ánh đỏ từ Hòn đá phù thủy cũng biến đổi, nó lột xác trở thành một viên đá màu xanh dương long lanh tuyệt đẹp.
Hai màu trắng và đen yên ổn hơn, chúng phân chia lãnh địa của mình trên người Ambrose… trong tích tắc đó, trong tâm thức cậu nổi lên đồng thời những ý nghĩ tiêu cực, đen tối, cộng với sự tích cực, vui vẻ hạnh phúc… (Ở linh hồn = Ý thức)
Cơ thể cậu cũng khác, tất cả các tế bào trong người như chia làm đôi, nửa trắng nửa đen, bọn chúng không giằng co nhau nữa mà tuần hoàn biến đổi như là một cỗ máy trơn tru… từ trắng sang đen rồi lại từ đen sang trắng… (Ở thân thể = tế bào)
Trông đầu Ambrose lúc này hiện ra một ý nghĩ: ‘Máy tu luyện tự động’
Cái vầng sáng này dần đen đi, tới một lúc mà không thể đen hơn được nữa, nó hấp thu mọi thứ ánh sáng khác xung quanh. Rồi, Ambrose không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài một màu đen kịt.
Thị giác của cậu dường như bị hỏng mất, hoặc có lẽ bởi gì cái vầng sáng quanh người Ambrose, nhóc này chợt nhận ra mình không nghe thấy tiếng của Elder Erebos.
Chỉ còn lại là tiếng quả tim đập chậm chạm, tiếng không khí rẽ qua lỗ mũi, tiếng hơi thở xì xì… cậu chỉ còn nghe được những tiếng động từ cơ thể mình - những thứ mà thường ngày Ambrose không nghe thấy được, trong phút chốc, Ambrose cảm thấy thân thể con người trở lên đặc biệt kì diệu…
Rồi, có một sức ép lên trên thái dương Ambrose, như thể bộ não của cậu đang dãn lớn ra trong hộp sọ, một cơn đau chạy dọc theo xương sống và tỏa rộng ra các đốt xương.
Khi đó, bên ngoài cũng thay đổi, nó ánh lên một màu tím huyền bí, Ambrose có thể nhìn thấy tức sợi ánh sáng từ tay của lão tổ tiên nhà Karling, những tia sáng xoắn vặn và uốn éo quanh cánh tay của ông ta, chảy xuống các ngón tay của ổng và rồi, với một cơn náo động, Ambrose có thể thật sự cảm thấy chúng chạy vào sọ não của mình.
Trong tích tắc tiếp theo, Ambrose cảm thấy choáng váng, mất phương hướng và rồi, xuyên qua tiếng vo vo trong tai mình, những lời của lão Elder bỗng trở nên có ý nghĩa.
....Ta đánh thức năng lượng dữ dội này, nằm trong sâu thẳm trong người ngươi...
Elder Erebos đặt hai tay mình lên khuôn mặt của Ambrose, cú đụng chạm của lão ta lạnh như băng và nóng như lửa, một cảm giác kì kì lạ lạ...
Có nhiều giác quan mà con người đã bỏ rơi, Erebos nói tiếp. Ông ta ấn những ngón tay cái nhè nhẹ nơi đôi mắt của Ambrose, đồng thời miệng không ngừng:
“Để nhìn với sự sắc sảo....
...
Thị lực của Ambrose bừng sáng, và khung cảnh tăm tối xung quanh trở nên sáng chói, mọi hình bóng hiện lên trong từng chi tiết cực kỳ đẹp và tinh tế.
Cậu có thể nhìn rõ mồn một từng nét chạm khắc trên bốn cột trụ xung quanh, từng vết nứt nhỏ nhất của những bờ kè đá lan can, và đường kim mũi chỉ trên chiếc áo choàng của lão Elder, tất cả đang hiện ra ngày càng rõ hơn trong đáy mắt.
...
Để nghe với sự rõ ràng....
...
Một tràng dài tiếng ‘rọt rọt rọt’ vang lên trong tai Ambrose, giống như một chiếc đài Ra – đi - ô đang dò sóng FM vậy.
Từng âm thanh trong phòng được khuyếch đại và tăng cường mạnh hơn lên:
Hơi thở khò khè của vị pháp sư Abraham qua hai hốc mũi, tiếng lao xao cọt kẹt của cánh rừng cấm phía xa, theo từng cơn gió “phù phù” thổi đến…
Hơi nghiêng đầu sang một bên, Ambrose thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh xa xa hơn nữa, trên sườn núi đối diện đang có một cuộc chiến đấu: tiếng rít của đàn chim, tiếng gầm rống của mèo và tiếng gầm vang của lợn lòi.
...
Để nếm với sự tinh khiết....
…
Những ngón tay của Elder Erebos lướt nhẹ qua trước miệng của Ambrose và đột ngột cậu bé cảm thấy lưỡi mình nóng rực, ngứa ran.
Cậu thử liếm môi, rõ ràng là hương vị của những trái cây, miếng thịt bò nướng, từng vị gia vị nhỏ nhất trong bữa tối cậu đã ăn trước đó, thậm chí Ambrose còn nghĩ mình cảm nhận được mùi hương của Fayola và Takagi…
“Không được, nghĩ xa quá rồi…”
Lắc đầu để tập trung lại, Ambrose khám phá ra giờ phút này cậu có thể thực sự nếm được không khí - đậm đà mùi đất, mùi đá - và đặc biệt còn nhấm nháp được những giọt nước không khí.
…
Để sờ với sự nhạy cảm....
…
Đến lượt làn da của Ambrose được đánh thức . Những sợi vải cọ vào da cậu - lớp tơ lụa mềm mại của áo thun bên trong, lớp vải thoáng khí và cứng hơn ở bên ngoài…
Kẻ cả cái túi thi chú mở rộng, chiếc đồng hồ quả quýt từ lễ trưởng thành mà bác quản gia Baemyn tặng cho, qua mấy lớp quần áo, Ambrose vẫn cảm nhận được từng đường nét, từng chất liệu của chúng…
…
Để ngửi với sự mãnh liệt...
…
Lầm này cậu cảm thấy hơi sốc rồi, một đống mùi hương ập vào trong lỗ mũi, khiến Ambrose suýt thì hắt xì một tiếng, đặc biệt là mùi nhựa thông nồng nặc - cái mùi này xuất phát từ trên người Elder Erebos.
Ambrose đến giờ mới biết ông ta nặng mùi như vậy, thế mà trước kia cậu không cảm thấy điều gì…
Rồi….
Một cảm giác tê dần xóa nhà đi những cái mùi, Ambrose nghĩ xung quanh cậu lúc này chắc là một luồng điện mất… Cái thứ ánh sáng đen kịt kia lại bắt đầu bao phủ lấy thân hình nhân vật chính của chúng ta. Nó bao bọc cơ thể của cậu trong một hình bầu dục tím xám.
Ambrose nhắm mắt và ngồi bật dậy, đồng thời ngửa đầu ra sau. Những cảm giác tràn ngập trong đầu cậu: những màu sắc, những mùi thơm, những âm thanh và chúng sáng rực hơn, mạnh mẽ hơn, vang vọng hơn bất cứ cái gì mà Ambrose từng trải nghiệm trước đó.
Kể cả khi so với trong hình thái Obscurus vẫn có sự chênh lệch rõ rệt.
Ambrose cảm nhận rõ cơ thể mình đang một lần nữa thuế biến, tất nhiên là theo chiều hướng tốt… nhưng giác quan được tăng cường cũng làm tăng lên cảm giác đau đớn khi lột sát.
Thân hình của Ambrose bắt đầu bay lên lơ lửng giữa không trung, một cảm giác tự nhiên nhất có thể… ý thức của Ambrose chìm trong cái cảm giác vừa khoan khoái vừa đau đớn đó.
...
Bên ngoài, Elder Erebos đã dừng lại, ông lùi ra khỏi vị trí bệ đá, bước tới chỗ cha Ambrose hai người, không biết từ lúc nào, mổ hôi ông chảy ra như tắm... thấm đẫm cả một mảng áo.
Philip Karling nhìn vị tổ tiên lo lắng nói:
“Thằng bé sao rồi?”
“Không sao, cơ thể thằng bé đang tiêu hóa sự ‘rửa ráy’ những cảm giác. Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất. Elder lau mồ hôi trên trán nói thêm:
“Thằng bé này quá xuất sắc… ta chưa bao giờ thấy kẻ nào có vầng hào quang thuần sắc như nó…”
Hào quang chính là những màu sắc hiện ra khi nhưng Elder xuất hiện, mỗi người bọn họ đều có màu sắc khác nhau tùy thuộc vào bản chất sinh lý của từng người (huyết thống).
Những màu sắc Hào quang này không phân cao thấp, chỉ phân ra mạnh yếu theo sự thuần sắc của nó, ví dụ như thuần đỏ, thuần vàng, thuần xanh… ba màu sắc cơ bản
Nhưng đó chưa phải màu sắc đặc biệt nhất, mà chính là hai màu đen và trắng.
Màu trắng được xem là tạo thành bởi tất cả các màu - trừ màu đen - hợp lại, màu trắng càng thuần khiết thì các màu hợp lại kia càng thuần khiết.
Ngược lại, cách xác định màu đen thuần hay không là ở việc phản chiếu các màu sắc khác, nếu không phải chiếu bất kì một màu sắc nào thì là thuần, màu đen không thuần thì vẫn bị nhưng màu sắc khác pha trộn vào…
Với dòng máu của Erebos, mệnh danh trong thần thoại như một vị thần hỗn mang của Bóng tối… Ambrose hoàn toàn di truyền được vầng hào quang màu đen trước mắt này.
Đây là đặc điểm dễ dàng nhận ra nhất để phân biệt giữa Elder với phù thủy. Khi làm phép, các Elder và người được Đánh thức (Awaking) sẽ không tự chủ phát ra luồng Hào quang của mình. Mạnh hay yếu của phép thuật thì sẽ có ra biểu hiện của luồng Hào quang tương ứng.
Trở lại với hiện trường, Philip Karling ba người đang chờ đợi sự lột xác này kết thúc, thông thường, thì nó diễn ra rất nhanh, khoảng một phút là có kết quả rồi, nhưng với Ambrose thì hơn mười phút rồi vẫn chưa hoàn thành.
Càng lúc, cha của cậu càng nóng ruột, ông biết Ambrose đồng thời tu luyện bản nhạc mà ông đưa cho, nó là một hệ thống phép thuật khác hoàn toàn của tộc Elder… nếu có xảy ra chuyện gì thì thật không xong.
Bất chợt, một tiếng nổ nhỏ vang lên, cái kén sáng kia rung lắc dữ dội, một luồng ma lực không ngừng từ trong đó đánh ra bốn phía…
“Ầm ầm…”
Đống bàn ghế ban nãy bị đánh tan, Philip Karling ba người cùng phải lùi lại một bước, bọn họ ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cái kén…
Màu sắc trên nó bắt đầu thay đổi, từ màu tím xám trở lên đen tuyền rồi trở thành xám xịt… rồi lại biến thành màu trắng…
“Chuyện này, không thể nào, màu sắc của Hào quang thay đổi…” Elder Erebos ánh mắt không thể tin được lẩm bẩm trong miệng…
Cha của Ambrose thấy thế giọng khó giữ được bình tĩnh hết nhìn Elder Erebos rồi tới Pháp sư Abraham hỏi thăm…
“Ta cũng không biết, đều này ta chưa bao giờ thấy qua… nhưng mà…”
Lão Elder chưa nói hết lời, thì màu sắc trên cái kén lại thay đổi, từ màu trắng biến thành màu đen như trước… quá trình này diễn ra nhanh hơn việc chuyển màu từ đen sang trắng vừa rồi.
Và cứ như vậy, cái kén đổi màu liên tục: đen - trắng, trắng - đen rồi lại đen - trắng, trắng - đen.
Erebos và Abraham đều là các Elder sống mấy chục nghìn năm, nhưng nhìn thấy điều này không khỏi bất lực nhìn nhau, bọn họ không biết phải xử lý ra sao cả.
Còn bên trong cái kén, Ambrose cũng không khá hơn là mấy, vốn dĩ linh hồn và thân thế đã hoàn toàn ăn khớp với nhau rồi, nhưng giờ, giữa hai cái này lại xảy ra tranh chấp.
Ambrose có cảm giác mình vừa chữa lợn lành thành lợn què… nhưng biết làm sao được, cậu trong lòng thầm vận chuyển ma lực theo một trình tự ngay ngắn để củng cố mối liên hệ giữa thân thể và linh hồn kia.
Chính vào lúc Ambrose nghĩ mình đã khiến hai màu sắc một sáng một tối này cân bằng thì một tia sáng màu xanh lóe lên, phá vỡ cái cân bằng này…
Ambrose lập tức kêu to không ổn:
“Là lời nguyền của Cacus - khốn nạn, nó cứ dây dưa mãi không dứt…”
Tưởng như mình xong rồi, thì một luồng sáng khác màu đỏ lại lóe lên, đó là Hòn đá phù thủy. Hòn đá tham gia vào cuộc giằng co này, nó đứng bên ánh sáng màu trắng, còn lời nguyền thì ở bên màu đen.
Thế cuộc lập tức đổi chiều, màu trắng lại vượt lên, lần áp hoàn toàn phía bên kia… Trong lòng Ambrose lập tức thầm nghĩ:
“Thế này thì không được…” Nhưng trong lúc nguy cấp như vậy, dầu óc Ambrose đủ tỉnh táo để nghĩ ra cách: “Phải rồi, mình còn có nó…”
Gần như tức thì, cả người Ambrose lóe lên một làn khói màu đen, bao bọc lấy chiến trường giữa các màu… Cậu tiến vào hình thức Obscurus.
Ma lực vận chuyển với tốc độ cực cao, Ambrose như ăn phải thuốc kích thích, cậu dùng ma pháp nguyên tố hắc ám bên ngoài không khí tiến vào, ép về hướng màu trắng sao cho hai bên trở lại thế cân bằng.
Sau mười phút đồng hồ, nhích từng tí từng tí một, cuối cùng trong cơ thể Ambrose cũng ổn định lại… thêm năm phút nữa, luồng sáng do lời nguyền nhạt đi rồi tiêu tan… còn ánh đỏ từ Hòn đá phù thủy cũng biến đổi, nó lột xác trở thành một viên đá màu xanh dương long lanh tuyệt đẹp.
Hai màu trắng và đen yên ổn hơn, chúng phân chia lãnh địa của mình trên người Ambrose… trong tích tắc đó, trong tâm thức cậu nổi lên đồng thời những ý nghĩ tiêu cực, đen tối, cộng với sự tích cực, vui vẻ hạnh phúc… (Ở linh hồn = Ý thức)
Cơ thể cậu cũng khác, tất cả các tế bào trong người như chia làm đôi, nửa trắng nửa đen, bọn chúng không giằng co nhau nữa mà tuần hoàn biến đổi như là một cỗ máy trơn tru… từ trắng sang đen rồi lại từ đen sang trắng… (Ở thân thể = tế bào)
Trông đầu Ambrose lúc này hiện ra một ý nghĩ: ‘Máy tu luyện tự động’
/565
|