Uỳnh… Đánh toác ngực một con yêu tinh, thanh niên tóc vàng ngoảnh đầu lại, hai mắt bừng bừng lửa giận nói:
“Ông không phải nhiều lời, ông không phải là cha tôi, chẳng qua lúc này tôi không đánh lại ông thôi, nhưng ông chờ đấy, chờ khi tôi giỏi hơn ông thì tôi sẽ cứu mẹ tôi ra… Hừ…”
“Thor, nghe ta…?”
“Ông im ngay, đừng nghĩ lại nhốt tôi lại như lần trước. Tôi đã thấy tất cả. Ông hành hạ, tra tấn mẹ tôi, làm mà không dám nhận.” Thanh niên tóc vàng hét lên ngắt lời.
Cậu lại giơ tay, đá chân oánh bay hai con yêu tinh khác.
Odin nghe vậy khuôn mặt không hiểu sao đen như than, việc này hoàn toàn là hiểu lầm, nhưng ông làm sao có thể giải thích được.
Nhớ lại chuyện cách đây đúng hai trăm lẻ hai năm, một năm sau khi mẹ của Thor sinh ra thằng bé. Thằng nhóc này đẻ ra đã khỏe mạnh hơn mấy đứa khác, chỉ một lỗi suốt ngày bám lấy mẹ của mình, không cho thả.
Điều này khiến cho lão Odin bứt rứt không thôi, lão đã phải ‘nhịn’ khi vợ mình mang bầu, mấy năm trời có là ít, bây giờ thằng bé cứ nằm đấy ôm khư khư vợ mình thì làm ăn được gì.
Thế là lão nghĩ ra cách nhốt Thor lại trong phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng chạy tới chỗ vợ mình thực hiện cái hoạt động ‘thần thánh’ của hai vợ chồng.
Ai ngờ đúng lúc này thằng bé xuất hiện… Thế mới chết, nó thấy tất cả.
Đối với Thor, lúc đó nó hoàn toàn không hiểu gì, nó chỉ nghe thấy tiếng mẹ nó la hét đau đớn, còn thằng cha nó cười hô hố vui sướng.
Ngay tức khắc, trong đầy thằng bé hiện lên hình cảnh buổi chiều chị gái của hắn nói:
“Em trai à, em có biết khi nào người khác vui sướng nhất không?”
“Vui sướng là gì hả chị?”
“À… Nghĩa là em thấy bọn họ miệng há rộng, phát ra mấy tiếng ‘Ha... ha…” như vậy, và đặc biệt khi đang vui sướng nếu bị người khác chen vào sẽ đặc biệt tức giận.”
“Tức giận?”
“Đúng là em trai ngốc, khi người nào tức giận với em thì người đó sẽ trừng mắt, quát hét vào em… dữ tợn và đáng sợ lắm.” Cô chị khuôn mặt biến đổi, trở lên vô cùng đáng sợ, ý như lời cô ta nói
“Ôi thật đáng sợ.” Nhóc tóc vàng ngốc ngốc nói.
“Phải… trở lại chuyện chính… em muốn biết khi nào người ta thấy vui sướng, đó là khi làm có người khác đau khổ, tra tấn, dằn vặt, đủ các loại.”
Cô chị cúi gầm mặt xuống, nở ra nụ cười tỏa nắng, nhưng nửa khuôn mặt lấp trong bóng đen không thấy mặt mũi đâu cả.
“Ôi… Nhưng mà đau khổ là như thế nào?” Thằng em vẫn không hiểu hỏi.
“Đúng là thằng ngốc, không hiểu sao ta lại có đứa em như ngươi.”
“Em không ngốc, em chưa một tuổi à… sao hiểu được.?” Thằng em cãi lại.
Nghe vậy cô chị dường như nhớ ra chuyện gì, giật đầu, giọng lại dịu dàng như trước:
“Đúng vậy. Để chị mày nói cho mày hiểu, đau khổ biểu hiện bằng việc la hét, càng la to càng đau khổ… khi nghe thấy tiếng la hét này, trong người em sẽ cảm thấy nhói lên. Chính là vậy.”
“Ồ em hiểu rồi…” Thằng bé hơi ngơ ngơ đáp.
Vậy mà đến tối, nó lại nhìn thấy gì, thằng cha của nó biểu hiện hoàn toàn giống một người đang vui sướng, còn mẹ của nó thì la hét đau khổ. Tiếng la này sao mà khiến lòng nó nhói đau.
Một kí ức lại hiện lên, từ lúc con trong bụng mẹ đã nghe thấy tiếng la thứ vậy, con cả tiếng hô hố kia nữa… mới quen quen làm sao? Thì ra thằng cha nó đã và đang vui sướng trên sự đau khổ của mẹ nó, bằng cách tra tấn mẹ nó bao nhiêu năm trời.
Nhớ kĩ lại, gần đây thằng cha nó lúc nào cũng tìm cớ để nó rời khỏi mẹ của nó, ánh mắt lúc đó của thằng cha nó, nó đã thấy không bình thường rồi, ngược lại, mẹ của nó có vẻ hơi sợ, nên càng ôm chặt nó hơn.
“Thì ra vậy, lão già này nhốt nó vào phòng để tra tấn mẹ nó”, đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu nhóc Thor lúc đó.
Biết vậy, thì phản ứng lúc sau dễ hiểu thôi, thằng bé tức điên lên, gào lên một tiếng, trong tay tóe tia điện, một luồng sét oánh vào mặt lão Odin, khiến lão ta hỏng mất một con mắt.
Đến lão không ngờ đứa trẻ mới sinh ra chưa một tháng đã có lực lượng mạnh như vậy, rồi lão tức quá, tóm lấy thắng bé rồi ra tay đánh mông Thor.
Thor bị đánh không khóc mà không ngừng chỉ tay chửi tới Odin, cuối cùng, Odin đành phải nhốt thằng bé lại trong phòng, ai ngờ sau này chị gái Thor thả thằng em đi và rồi gặp được Philip Karling.
….
Bây giờ, cha con gặp lại, Odin muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, còn Thor chỉ nghĩ một lần đánh bay thằng cha trước mặt, để cứu mẹ mình.
Thor tiếp tục tới lui đập búa lên đập búa xuống đánh cho cả trăm con yêu tinh nằm úp nằm ngửa. Bên cạnh tên này là một người khổng lồ không được to cho lắm, phủ đầy một màu xanh lá cây đậm, nó tên là Hulk. Một người khổng lồ biến dạng trong tộc người khổng lồ.
Hulk nhìn Odin gầm lên:
“Im ngay lão già, lão nói nữa, lão có tin tôi bẻ xương lão không?”
“Hừ… Mi. Đứa con rơi tộc khổng lồ dám nói vậy với ta hả?” Odin đang bực tức, phát tiết hét lên.
Thor thấy bạn mình bị la, lập tức xoay búa đập một phát về ngực Odin nói:“Lão nói gì, lão định bắt nạt cả bạn tôi hả, lão bắt nạt mẹ tôi chưa đủ sao?”
“Không… không, con trai.”
Hừ lạnh một tiếng, Thor tiếp tục xông pha chiến trường, thanh niên Thor bây giờ không khác một chiến thần, ngang dọc như ở chốn không người. Ở phía xa, Phillip Karling thấy vậy thầm gật đầu, không hồ là đời Elder thứ hai, thiên phú rất mạnh.
Trận chiến kéo dài thêm mười phút rồi kết thúc, tất cả phù thủy bắt bọn yêu tinh lại, tập trung thành một nhóm nằm ngang nằm ngửa giữa cái lều khổng lồ.
Phía bên quân đội của Philip Karling có khá nhiều người bị thương, một vài người thương nặng, nhưng không có ai thiệt mạng cả.
Philip Karling là người cầm đầu trận chiến, bây giờ mới xuất hiện, sự xuất hiện này khiến không ít yêu tinh còn sống sợ hãi hét lên.
Mấy phù thủy tay sai lập tức quát:
“Trật tự.”
Bọn yêu tinh lập tức im bặt, ánh mắt nơm nớt sợ hãi nhìn cha của main, chúng không biết vị Chúa tể bóng tối Rumplestiltskin nổi tiếng độc ác sẽ làm gì bọn chúng…
Philip Karling giọng lạnh lùng nói:
“Các người có biết tội của mình…”
Đám yêu tinh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng một con yêu tinh thoi thóp lên tiếng, hắn chính là yêu tinh chủ trì đại hội vừa rồi:
“Chúng tôi biết… xin ngài nhẹ tay, chúng tôi không dám nữa… tộc yêu tinh mắt mù dám tấn công con trai ngài… xin ngài tha cho chúng tôi.”
“Ồ… như vậy con trai ta trước đó có thù oán gì với tộc các người không?”
Tên yêu tinh chủ trì run lên, hắn sợ hãi:
“Không… cậu ta không làm gì chúng tôi, có trách thì trách chúng tôi lòng tham…”
“Vậy nên tộc các người bị vậy là đúng rồi. Bây giờ là lúc xem xét xem ta có nên xóa bỏ hoàn toàn tộc yêu tinh trên thế giới này không?”
“Không… ngài.. xin ngài… không nên… Tôi biết là hắn, yêu tinh Verne Troyyen… hắn là kẻ chủ mưu xúi dục chúng tôi đấu lại ngài…”
“Ồ…” Philip Karling nhìn sang người phụ tá bên cạnh, đó chính là lão già dẫn đường cho main và Hermione sang nay.
Lão già này cung kính nói:
“Thưa nhà vua, thần đã bao vây hắn, nhưng tên này ngoan cố chống lại, hắn chết rồi. Chúng thần tìm được một thứ trên người hắn.”
Nói xong, lão già hai tay dâng lên một cái mai rùa, chính là bản đồ gốc tòa kho báu của Vua yêu tinh.
Philip Karling nheo mắt đánh giá tấm bản đồ, đang quỳ ở trước mặt, con yêu tinh chủ trì đã lên tiếng:
“Đây là bản đồ của kho báu Vua yêu tinh, nó vốn thuộc về con của ngài… là do thằng chó Verne động tay động chân, chúng tôi bị hắn che mắt… xin ngài, chúng tôi xin dâng toàn bộ bảo vật trong đó.”
Philip Karling nghe vậy cười lạnh:
“Người nghĩ ta ngu hả?”
“Không dám không dám…”
“Hừ, kho báu này thuộc về con trai ta, vì nó tìm thấy, còn tộc yêu tinh các người ham tiền muốn cướp bóc thằng bé phải không?”
“Dạ dạ… toàn bộ là tộc yêu tinh lỗi…”
Tên chủ trì khóc không ra nước mắt, chuyện này hắn thực sự không biết.. trong lòng chửi ầm lên: “Đáng chết… chó chết Verne.”
Lão yêu tinh Verne lúc này còn sống chắc cũng chết vì tức, Philip nói một câu hoàn toàn làm đổi trắng thay đen toàn bộ câu chuyện ở đây. Vốn là main và Ravel trộm được bảo vật trong tòa cung điện, giết yêu tinh đoạt bảo, lại thành tộc yêu tinh ý định dòm ngó kho báu của main.
“Vậy nên, tộc yêu tinh các ngươi có cái giá gì để đánh đổi?”
Tên chủ trì khuôn mặt xám như tro, hắn nhìn quanh mấy vị thị tộc trưởng may mắn con sống sót… cuối cùng hắn đang quỳ cúi đầu xuống, nói:
“Chúng tôi nguyện ý tôn ngài làm chủ… để ngài sai bảo… chỉ mong tộc yêu tinh tiếp tục có thể phát triển.”
Mấy thị tộc trưởng khác nhao nhao quỳ xuống như chấp nhận làm nô, bọn yêu tinh còn lại nào dám phản khác, cả lũ đều quỳ xuống cúi đầu trán đập vào nền đất, mông chổng lên không động đậy – một cảnh tương rất buồn cười.
Bọn chúng chỉ mong qua tai kiếp lần này, mọi chuyện khác tính sau.
Philip Karling im lặng không nói, khiến đám yêu tinh càng run rẩy, rồi ông cũng lên tiếng:
“Ta chấp nhận sự hiệu chúng của các người… Nhưng.”
Đám yêu tinh vừa thở phào một hơi liền dựng hết cả tóc gái, bọn chúng run sợ nhìn cha của main, chờ đợi…
“Ông không phải nhiều lời, ông không phải là cha tôi, chẳng qua lúc này tôi không đánh lại ông thôi, nhưng ông chờ đấy, chờ khi tôi giỏi hơn ông thì tôi sẽ cứu mẹ tôi ra… Hừ…”
“Thor, nghe ta…?”
“Ông im ngay, đừng nghĩ lại nhốt tôi lại như lần trước. Tôi đã thấy tất cả. Ông hành hạ, tra tấn mẹ tôi, làm mà không dám nhận.” Thanh niên tóc vàng hét lên ngắt lời.
Cậu lại giơ tay, đá chân oánh bay hai con yêu tinh khác.
Odin nghe vậy khuôn mặt không hiểu sao đen như than, việc này hoàn toàn là hiểu lầm, nhưng ông làm sao có thể giải thích được.
Nhớ lại chuyện cách đây đúng hai trăm lẻ hai năm, một năm sau khi mẹ của Thor sinh ra thằng bé. Thằng nhóc này đẻ ra đã khỏe mạnh hơn mấy đứa khác, chỉ một lỗi suốt ngày bám lấy mẹ của mình, không cho thả.
Điều này khiến cho lão Odin bứt rứt không thôi, lão đã phải ‘nhịn’ khi vợ mình mang bầu, mấy năm trời có là ít, bây giờ thằng bé cứ nằm đấy ôm khư khư vợ mình thì làm ăn được gì.
Thế là lão nghĩ ra cách nhốt Thor lại trong phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng chạy tới chỗ vợ mình thực hiện cái hoạt động ‘thần thánh’ của hai vợ chồng.
Ai ngờ đúng lúc này thằng bé xuất hiện… Thế mới chết, nó thấy tất cả.
Đối với Thor, lúc đó nó hoàn toàn không hiểu gì, nó chỉ nghe thấy tiếng mẹ nó la hét đau đớn, còn thằng cha nó cười hô hố vui sướng.
Ngay tức khắc, trong đầy thằng bé hiện lên hình cảnh buổi chiều chị gái của hắn nói:
“Em trai à, em có biết khi nào người khác vui sướng nhất không?”
“Vui sướng là gì hả chị?”
“À… Nghĩa là em thấy bọn họ miệng há rộng, phát ra mấy tiếng ‘Ha... ha…” như vậy, và đặc biệt khi đang vui sướng nếu bị người khác chen vào sẽ đặc biệt tức giận.”
“Tức giận?”
“Đúng là em trai ngốc, khi người nào tức giận với em thì người đó sẽ trừng mắt, quát hét vào em… dữ tợn và đáng sợ lắm.” Cô chị khuôn mặt biến đổi, trở lên vô cùng đáng sợ, ý như lời cô ta nói
“Ôi thật đáng sợ.” Nhóc tóc vàng ngốc ngốc nói.
“Phải… trở lại chuyện chính… em muốn biết khi nào người ta thấy vui sướng, đó là khi làm có người khác đau khổ, tra tấn, dằn vặt, đủ các loại.”
Cô chị cúi gầm mặt xuống, nở ra nụ cười tỏa nắng, nhưng nửa khuôn mặt lấp trong bóng đen không thấy mặt mũi đâu cả.
“Ôi… Nhưng mà đau khổ là như thế nào?” Thằng em vẫn không hiểu hỏi.
“Đúng là thằng ngốc, không hiểu sao ta lại có đứa em như ngươi.”
“Em không ngốc, em chưa một tuổi à… sao hiểu được.?” Thằng em cãi lại.
Nghe vậy cô chị dường như nhớ ra chuyện gì, giật đầu, giọng lại dịu dàng như trước:
“Đúng vậy. Để chị mày nói cho mày hiểu, đau khổ biểu hiện bằng việc la hét, càng la to càng đau khổ… khi nghe thấy tiếng la hét này, trong người em sẽ cảm thấy nhói lên. Chính là vậy.”
“Ồ em hiểu rồi…” Thằng bé hơi ngơ ngơ đáp.
Vậy mà đến tối, nó lại nhìn thấy gì, thằng cha của nó biểu hiện hoàn toàn giống một người đang vui sướng, còn mẹ của nó thì la hét đau khổ. Tiếng la này sao mà khiến lòng nó nhói đau.
Một kí ức lại hiện lên, từ lúc con trong bụng mẹ đã nghe thấy tiếng la thứ vậy, con cả tiếng hô hố kia nữa… mới quen quen làm sao? Thì ra thằng cha nó đã và đang vui sướng trên sự đau khổ của mẹ nó, bằng cách tra tấn mẹ nó bao nhiêu năm trời.
Nhớ kĩ lại, gần đây thằng cha nó lúc nào cũng tìm cớ để nó rời khỏi mẹ của nó, ánh mắt lúc đó của thằng cha nó, nó đã thấy không bình thường rồi, ngược lại, mẹ của nó có vẻ hơi sợ, nên càng ôm chặt nó hơn.
“Thì ra vậy, lão già này nhốt nó vào phòng để tra tấn mẹ nó”, đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu nhóc Thor lúc đó.
Biết vậy, thì phản ứng lúc sau dễ hiểu thôi, thằng bé tức điên lên, gào lên một tiếng, trong tay tóe tia điện, một luồng sét oánh vào mặt lão Odin, khiến lão ta hỏng mất một con mắt.
Đến lão không ngờ đứa trẻ mới sinh ra chưa một tháng đã có lực lượng mạnh như vậy, rồi lão tức quá, tóm lấy thắng bé rồi ra tay đánh mông Thor.
Thor bị đánh không khóc mà không ngừng chỉ tay chửi tới Odin, cuối cùng, Odin đành phải nhốt thằng bé lại trong phòng, ai ngờ sau này chị gái Thor thả thằng em đi và rồi gặp được Philip Karling.
….
Bây giờ, cha con gặp lại, Odin muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, còn Thor chỉ nghĩ một lần đánh bay thằng cha trước mặt, để cứu mẹ mình.
Thor tiếp tục tới lui đập búa lên đập búa xuống đánh cho cả trăm con yêu tinh nằm úp nằm ngửa. Bên cạnh tên này là một người khổng lồ không được to cho lắm, phủ đầy một màu xanh lá cây đậm, nó tên là Hulk. Một người khổng lồ biến dạng trong tộc người khổng lồ.
Hulk nhìn Odin gầm lên:
“Im ngay lão già, lão nói nữa, lão có tin tôi bẻ xương lão không?”
“Hừ… Mi. Đứa con rơi tộc khổng lồ dám nói vậy với ta hả?” Odin đang bực tức, phát tiết hét lên.
Thor thấy bạn mình bị la, lập tức xoay búa đập một phát về ngực Odin nói:“Lão nói gì, lão định bắt nạt cả bạn tôi hả, lão bắt nạt mẹ tôi chưa đủ sao?”
“Không… không, con trai.”
Hừ lạnh một tiếng, Thor tiếp tục xông pha chiến trường, thanh niên Thor bây giờ không khác một chiến thần, ngang dọc như ở chốn không người. Ở phía xa, Phillip Karling thấy vậy thầm gật đầu, không hồ là đời Elder thứ hai, thiên phú rất mạnh.
Trận chiến kéo dài thêm mười phút rồi kết thúc, tất cả phù thủy bắt bọn yêu tinh lại, tập trung thành một nhóm nằm ngang nằm ngửa giữa cái lều khổng lồ.
Phía bên quân đội của Philip Karling có khá nhiều người bị thương, một vài người thương nặng, nhưng không có ai thiệt mạng cả.
Philip Karling là người cầm đầu trận chiến, bây giờ mới xuất hiện, sự xuất hiện này khiến không ít yêu tinh còn sống sợ hãi hét lên.
Mấy phù thủy tay sai lập tức quát:
“Trật tự.”
Bọn yêu tinh lập tức im bặt, ánh mắt nơm nớt sợ hãi nhìn cha của main, chúng không biết vị Chúa tể bóng tối Rumplestiltskin nổi tiếng độc ác sẽ làm gì bọn chúng…
Philip Karling giọng lạnh lùng nói:
“Các người có biết tội của mình…”
Đám yêu tinh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng một con yêu tinh thoi thóp lên tiếng, hắn chính là yêu tinh chủ trì đại hội vừa rồi:
“Chúng tôi biết… xin ngài nhẹ tay, chúng tôi không dám nữa… tộc yêu tinh mắt mù dám tấn công con trai ngài… xin ngài tha cho chúng tôi.”
“Ồ… như vậy con trai ta trước đó có thù oán gì với tộc các người không?”
Tên yêu tinh chủ trì run lên, hắn sợ hãi:
“Không… cậu ta không làm gì chúng tôi, có trách thì trách chúng tôi lòng tham…”
“Vậy nên tộc các người bị vậy là đúng rồi. Bây giờ là lúc xem xét xem ta có nên xóa bỏ hoàn toàn tộc yêu tinh trên thế giới này không?”
“Không… ngài.. xin ngài… không nên… Tôi biết là hắn, yêu tinh Verne Troyyen… hắn là kẻ chủ mưu xúi dục chúng tôi đấu lại ngài…”
“Ồ…” Philip Karling nhìn sang người phụ tá bên cạnh, đó chính là lão già dẫn đường cho main và Hermione sang nay.
Lão già này cung kính nói:
“Thưa nhà vua, thần đã bao vây hắn, nhưng tên này ngoan cố chống lại, hắn chết rồi. Chúng thần tìm được một thứ trên người hắn.”
Nói xong, lão già hai tay dâng lên một cái mai rùa, chính là bản đồ gốc tòa kho báu của Vua yêu tinh.
Philip Karling nheo mắt đánh giá tấm bản đồ, đang quỳ ở trước mặt, con yêu tinh chủ trì đã lên tiếng:
“Đây là bản đồ của kho báu Vua yêu tinh, nó vốn thuộc về con của ngài… là do thằng chó Verne động tay động chân, chúng tôi bị hắn che mắt… xin ngài, chúng tôi xin dâng toàn bộ bảo vật trong đó.”
Philip Karling nghe vậy cười lạnh:
“Người nghĩ ta ngu hả?”
“Không dám không dám…”
“Hừ, kho báu này thuộc về con trai ta, vì nó tìm thấy, còn tộc yêu tinh các người ham tiền muốn cướp bóc thằng bé phải không?”
“Dạ dạ… toàn bộ là tộc yêu tinh lỗi…”
Tên chủ trì khóc không ra nước mắt, chuyện này hắn thực sự không biết.. trong lòng chửi ầm lên: “Đáng chết… chó chết Verne.”
Lão yêu tinh Verne lúc này còn sống chắc cũng chết vì tức, Philip nói một câu hoàn toàn làm đổi trắng thay đen toàn bộ câu chuyện ở đây. Vốn là main và Ravel trộm được bảo vật trong tòa cung điện, giết yêu tinh đoạt bảo, lại thành tộc yêu tinh ý định dòm ngó kho báu của main.
“Vậy nên, tộc yêu tinh các ngươi có cái giá gì để đánh đổi?”
Tên chủ trì khuôn mặt xám như tro, hắn nhìn quanh mấy vị thị tộc trưởng may mắn con sống sót… cuối cùng hắn đang quỳ cúi đầu xuống, nói:
“Chúng tôi nguyện ý tôn ngài làm chủ… để ngài sai bảo… chỉ mong tộc yêu tinh tiếp tục có thể phát triển.”
Mấy thị tộc trưởng khác nhao nhao quỳ xuống như chấp nhận làm nô, bọn yêu tinh còn lại nào dám phản khác, cả lũ đều quỳ xuống cúi đầu trán đập vào nền đất, mông chổng lên không động đậy – một cảnh tương rất buồn cười.
Bọn chúng chỉ mong qua tai kiếp lần này, mọi chuyện khác tính sau.
Philip Karling im lặng không nói, khiến đám yêu tinh càng run rẩy, rồi ông cũng lên tiếng:
“Ta chấp nhận sự hiệu chúng của các người… Nhưng.”
Đám yêu tinh vừa thở phào một hơi liền dựng hết cả tóc gái, bọn chúng run sợ nhìn cha của main, chờ đợi…
/565
|