“Khốn nạn. Là ai?”
Ambrose trong lòng giận dữ chửi thầm, cậu tung người đứng dậy, trong lòng niệm chú, trong nháy mắt tiếp theo, Hermione còn đang trong bộ đồ ngủ xuất hiện trong ngực cậu.
Cô bé lúc này không còn vẻ mơ màng như trước, đầu tóc tán loạn, quần áo dính đầy bụi như vừa bị kéo lên một đống đồ lát vậy.
Hermione ho ‘khục khục’ mấy tiếng, rồi nhìn Ambrose hoang mang nói:
“Anh Ambrose… lại có phù thủy tấn công sao?”
Ambrose không nói gì, cậu quăng cho cô bé một ánh mắt yên tâm, rồi vùng tay biến ra một cái ghế bành, cận thận đặt Hermione lên trên đó và niệm chú bảo vệ xung quanh cô bé.
Một vòng sáng trong suốt từ từ trồi lên, bao bọc lấy cả Hermione và cái ghế, xong xuôi, Ambrose mới nhìn quanh hoàn cảnh hiện tại.
Cả cái quán trọ bị nổ tan bành, may là phòng của cậu đã được phép thuật gia cố, nếu không thì Hermione bây giờ không chỉ dính mấy hạt bụi như vậy không thôi, cô bé có thể bị nổ không còn hình người.
Ánh mắt đảo qua từng vị trí, trong lòng thầm vận dụng phép minh tưởng, trên người Ambrose cảm nhận sự dao động của các nguyên tố ma pháp trong không khí…
Cả quán trọ này đã được sắp đặt trong một tầng ma lực, đây là một cái bẫy để tóm gọn tất cả mọi người bên trong, mà không ảnh hưởng tới bên ngoài hoặc để lại dấu vết gì.
Để làm được chuyện này không phải vài phút hay một tiếng là xong, ít nhất cũng phải mất một ngày, còn nếu có nhiều nhân số hơn tham gia thì một đêm là xong.
Phải một đêm, cũng là thời gian cậu trở lại nhà trọ từ tòa cung điện của Vua yêu tinh, nếu vậy thì kẻ chủ mưu ở đây rất có thể là lũ yêu tinh.
“Bọn chúng đã phái người theo dõi hòn đảo và bến tàu.” Ambrose nhận định.
Cách Ambrose không xa, hai bóng người chật vật đứng dậy khỏi đống gạch đá, là hai tên thuộc hạ của cha cậu. Nhìn hai người này không được ổn cho lắm, máu chạy khắp người, một người cánh tay còn bị dập nát.
Đủ thấy vụ nổ pháp thuật vừa rồi uy lực như thế nào, đến tận ma pháp sư cấp 4 cũng bị thương nặng như vậy, chứ đừng nói ma pháp sư cấp 3, cấp nếu là cấp 3 thì chết là chắc chắn… còn chưa kể mấy chục nhân viên muggle trong quán.
Nghĩ tới đây trong Ambrose càng tức giận, bọn yêu tinh tham lam này định giết sạch, không kiêng dè gì cả. Cậu quát lên:
“Bọn mày định nấp đến bao giờ?”
Hai phù thủy thuộc hạ lập tức đi chuyển đứng trước và sau Ambrose, hai người cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng thầm kêu đen đủi, vừa tìm được hoàng tử lại xảy ra sự cố này. Nhưng dù có chết bọn họ cũng phải đảm bảo sự an toàn của hoàng tử.
Lúc này, xung quanh Ambrose bốn người vang lên hàng loạt tiếng nổ nhỏ bụp bụp, hàng chục con yêu tinh độn thổ xuất hiện… Một con gầm lên với cái giọng khàn khàn già già:
“Không cần nói nhiều, giết chết hết bọn chúng…”
“Vâng…” xN.
Đám yêu tinh tạo thành một vòng tròn bao vây Ambrose bốn người lại, trên tay chúng bắn ra hàng trăm đòn phép thuật, theo bốn phương tám hướng ào ào lao về phía Ambrose.
Ambrose chưa hành động, mà hai người bên cạnh đã có động tác:
“Khốn nạn, sao nhiều như vậy.”
Chú y.. Tập chung.
Tên pháp sư thuộc hạ khó chịu hét lên, hai người bọn họ nhìn nhau rồi cũng dơ đũa thần, một người biến ra một màng bảo vệ ngăn lại đám ma chú, một người vung đũa đánh bật những mẩu gạch đã vỡ dưới chân về đám yêu tinh.
“Ầm ầm ầm…”
Hàng loạt tiếng động ung tai vang lên, bọn yêu tinh này không phải mạnh lắm nhưng chúng rất đông. Bọn này cũng không ngu mà lao tới, mà đứng tại chỗ đánh đòn phép éo dần Ambrose bốn người.
Đây là chơi tiêu hao chiến, muốn dùng đàn kiến cắn chết voi, dù có là ma pháp sư cấp bốn nhưng bị một lũ kiến vây vào như thế này cũng mệt, chưa kể vừa rồi hai phù thủy thuộc hạ bị thương không nhẹ, bọn họ còn cả bảo vệ Ambrose ở phía trong nữa.
Ambrose không ra tay nhưng hài lòng nhìn biểu hiện của hai vị thuộc hạ của cha cậu, trong tình huống này còn không bỏ chạy, cậu nói:
“Hai người các ngươi làm tốt lắm, hai ngươi tên là gì?”
Hai tên thuộc lạ lập tức cung kính thưa:
“Thần là Heironld.”
“Còn thần là Orionus.”
Vừa nói nhưng chân tay hai tên này không dừng lại, tiếp tục chống đỡ phép thuật từ đám yêu tinh.
“Được rồi, hai khanh bảo vệ Hermione. Để bọn chúng cho ta…”
Hai người đồng thời biến sắc, bọn họ muốn nói gì đó ngăn cản hoàng tử lại, nhưng Ambrose đã bước ra rồi…
Cậu một tay rút ra thanh Lleaud, một tay cầm cây đũa thần truyền thừa, trong lòng nổi lên một trận hưng phấn, thầm nghĩ:
“Đây là lần đầu tiên ta dùng loại trạng thái này để đối địch… vinh hạnh đai, lũ yêu tinh xấu xí.”
Nói rồi, cả người lập tức hóa thành một đam khói màu đen, ma lực dâng trào… theo sóng ma lực của cậu lan ra, đám khói đen cũng cấp tốc mở rộng bao phủ lấy toàn bộ khu nhà trọ.
Đây là trạng thái mà Ambrose biến đổi thành sau khi điều khiển được đám kí sinh trùng Obscurus. Cậu gọi nó là hính thức Obscurus.
…
Cả khu vực chiến thường bây giờ mịt mù bởi khói đen.
Đám yêu tinh nhận ra sự bất thường này, nhưng không biết làm thế nào, bọn chúng nhìn nhau rồi một nửa không tấn công Heironld hai người nữa mà dùng phép thuật đánh tới đấm khói màu đen.
Nhưng nào có ăn thua, phép thuật đánh xuyên qua đám khói, không giây ra một tí tổn thường nào, thậm chí còn không làm rung chuyển đám khói một chút nào. Đến lúc này, khi chiến trường hoàn toàn bị bao phủ.
Trong nhắt máy, bọn yêu tinh đột nhiên cảm thấy cả người bí bách, như bị một thứ gì đè nén trên người… quan trọng nhất là ma lực không thể vận dụng được.
Nhưng bọn chúng không có thời gian nghĩ tới nguyên nhân hoặc giải pháp thoát khỏi tình trạng mất ma lực này, vì Ambrose đã hành động.
Trong tích tắc tiếp theo, một còn yêu tinh đứng khá gần phí trước kia là cái của gia vào, nó bỗng nhiên hét ré lên một tiếng, không khác nào lơn nái bị chọc tiết. Rồi cái đầu của nó rơi xuống lăn lông lốc như một quả bóng.
Tên đứng bên cạnh giật mình lùi lại, hắn sợ hãi nhìn xung quanh xem thứ gì ẩn dấu trong đám khói đen, nhưng rồi một cảm giác mát lạnh tràn ngập khắp người.
“Ta lại bị chém.” Đây là ý nghĩ cuối cùng của con yêu tinh.
…
“Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…”
Máu phun khắp nơi, bọn yêu tinh như đám gà trên bàn mổ chờ làm thịt. Một sự hoảng loạn xuất hiện, cả đám muốn độn thổ chạy trốn nhưng không được.
Đồng thời với nhưng vết chém là từng tia ánh sáng xanh lè chết chóc chớp nháy, yêu tinh thi nhau ngã xuống, ánh mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt.
Cơn hoảng loạn đã thành ác mộng thực sự, đám yêu tinh bắt đầu quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng cánh kiếm vẫn lao tới, lời nguyền chết chóc vẫn bắn ra…
“Không… tôi không muốn chết… tộc lão ngài phải cứu chúng tôi…”
Lão yêu tinh già khuôn mặt không còn một giọt màu, lão hai mắt kinh dị nhìn đám màu đen trong lòng nhớ lại nội dung trên những cột đá, những bức bích họa cổ bí mật dấu kín trong cấm địa của thị tộc.
Hắn giọng không tin, bất ngờ, sợ hãi lầm bẩm:
“Tại sao có thể… tạo sao…”
“Con người, hắn lại có thể sử dụng thứ vũ khí kia… Ôi!! Mọi dấu hiệu đều chính xác, bóng tối ập tới, ma lực không thể nào vận dụng… Vũ khí bí mật của Vua yêu tinh… nó sao lại… Đáng lẽ ra nó phải ở trong tòa cung điện chứ…”
“Không được. Người đầu, giết hắn… không thể để vũ khí rơi vào trong tay con người…”
Trong lúc tên này điên cuồng, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong tai hắn:
“Ồ… Vũ khí bí mật của Vua yêu tinh sao?”
Thì ra đây là thứ bọn chúng theo đuổi, Ambrose thầm nghĩ, nhưng cậu tin chắc bọn này cũng không biết về cây quyền trượng chính là thứ vũ khí bí mật đó… Tên yêu tinh Kat không có nhắc tới chuyện này một chút xíu nào.
Hiển nhiên hắn cũng là kẻ bị lừa… Nếu một vị Vua yêu tinh xuất hiện – tức là Kat thành công – thì tòa cũng điện này sẽ trực tiếp mở ra… đó cũng chính là lúc lão yêu tinh già này xông vào tìm kiếm thứ vũ khí bí mật kia.
Chính là nó mới khiến tộc yêu tinh trỗi dậy. Không cần dùng nhiều chất xám, Ambrose đã hiểu được phần nào câu chuyện, cậu giọng bình thản đi:
“Thì ra ngươi là kẻ cầm đầu ở đây. Nói!! Tấm bản đồ gốc ở đâu?”
Yêu tinh già trong kinh sợ tỉnh lại, hắn lắp bắp đe dọa nói:
“Quân ăn cắp, mi dám lấy trộm đồ vật của tộc yêu tinh, mi không muốn sống nữa hả? Khôn hồn thì mang món vũ khí kia ra đây.”
Ambrose nhìn lão già yêu tinh này như nhìn một thằng ngu, nghe cái cách hắn nói chuyện, nhìn khuôn mặt vặn vẹo điên loạn của hắn. Cậu định nâng thanh kiếm tiễn hắn một đoạn đường thì giữa chừng dùng lại.
Trong người đột nhiên nhót lên một cái, Ambrose như tỉnh táo lại, thầm nghĩ:
“Có vẻ thời gian đã đến giới hạn.”
Cậu nhìn lão già yêu tinh một lúc rồi chỉ đũa thần về phía hắn nói:
“Obliviate.” (ND - Bùa tẩy não hay Bùa lú)
Ambrose co đũa rồi lại bắn ra một tia sáng vào trước ngực con yêu tinh, khiến hắn phun máu ngã bay về sau, biến mất không rõ bóng dáng trong đám khói.
Trong trận tàn sát nghiêng về một phía vừa rồi, cậu cũng không ngờ khi mình biến thành hình thức Obscurus lại mạnh tới như vậy.
Tất cả mọi giác quan của cậu độ nhạy bén đều tăng lên gấp đôi, không những thế, Ambrose chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với những nguyên tố ma pháp trong không khí như vậy.
Cậu không cần mắt để nhìn, chỉ cần cảm nhận ma lực trong không khí thôi là biết kẻ địch đang ở đâu. Một tác dụng ngoài mong muốn nữa là khi bọn yêu tinh đụng phải khói đen này, thì bọn chúng hoàn toàn bị ức chế ma lực - không cách nào sử dụng được.
Mỗi khi giết được một tên là cái cảm giác khoan khoái lại trào nên, trong mấy phút đó Ambrose nghĩ lại mình như biến thần một tên khát máu vậy.
Trong đầu còn nhớ rõ mồn một cả giác ấy, nhìn đống xác yêu tinh chết lên chết xuống khắp, rơi vãi khắp nơi quanh người, Ambrose lắc đầu một cái, đũa thần xoay tròn, tất cả máu me, phần vụ của xác yêu tinh hoàn toàn bốc hơi.
Ambrose trong lòng giận dữ chửi thầm, cậu tung người đứng dậy, trong lòng niệm chú, trong nháy mắt tiếp theo, Hermione còn đang trong bộ đồ ngủ xuất hiện trong ngực cậu.
Cô bé lúc này không còn vẻ mơ màng như trước, đầu tóc tán loạn, quần áo dính đầy bụi như vừa bị kéo lên một đống đồ lát vậy.
Hermione ho ‘khục khục’ mấy tiếng, rồi nhìn Ambrose hoang mang nói:
“Anh Ambrose… lại có phù thủy tấn công sao?”
Ambrose không nói gì, cậu quăng cho cô bé một ánh mắt yên tâm, rồi vùng tay biến ra một cái ghế bành, cận thận đặt Hermione lên trên đó và niệm chú bảo vệ xung quanh cô bé.
Một vòng sáng trong suốt từ từ trồi lên, bao bọc lấy cả Hermione và cái ghế, xong xuôi, Ambrose mới nhìn quanh hoàn cảnh hiện tại.
Cả cái quán trọ bị nổ tan bành, may là phòng của cậu đã được phép thuật gia cố, nếu không thì Hermione bây giờ không chỉ dính mấy hạt bụi như vậy không thôi, cô bé có thể bị nổ không còn hình người.
Ánh mắt đảo qua từng vị trí, trong lòng thầm vận dụng phép minh tưởng, trên người Ambrose cảm nhận sự dao động của các nguyên tố ma pháp trong không khí…
Cả quán trọ này đã được sắp đặt trong một tầng ma lực, đây là một cái bẫy để tóm gọn tất cả mọi người bên trong, mà không ảnh hưởng tới bên ngoài hoặc để lại dấu vết gì.
Để làm được chuyện này không phải vài phút hay một tiếng là xong, ít nhất cũng phải mất một ngày, còn nếu có nhiều nhân số hơn tham gia thì một đêm là xong.
Phải một đêm, cũng là thời gian cậu trở lại nhà trọ từ tòa cung điện của Vua yêu tinh, nếu vậy thì kẻ chủ mưu ở đây rất có thể là lũ yêu tinh.
“Bọn chúng đã phái người theo dõi hòn đảo và bến tàu.” Ambrose nhận định.
Cách Ambrose không xa, hai bóng người chật vật đứng dậy khỏi đống gạch đá, là hai tên thuộc hạ của cha cậu. Nhìn hai người này không được ổn cho lắm, máu chạy khắp người, một người cánh tay còn bị dập nát.
Đủ thấy vụ nổ pháp thuật vừa rồi uy lực như thế nào, đến tận ma pháp sư cấp 4 cũng bị thương nặng như vậy, chứ đừng nói ma pháp sư cấp 3, cấp nếu là cấp 3 thì chết là chắc chắn… còn chưa kể mấy chục nhân viên muggle trong quán.
Nghĩ tới đây trong Ambrose càng tức giận, bọn yêu tinh tham lam này định giết sạch, không kiêng dè gì cả. Cậu quát lên:
“Bọn mày định nấp đến bao giờ?”
Hai phù thủy thuộc hạ lập tức đi chuyển đứng trước và sau Ambrose, hai người cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng thầm kêu đen đủi, vừa tìm được hoàng tử lại xảy ra sự cố này. Nhưng dù có chết bọn họ cũng phải đảm bảo sự an toàn của hoàng tử.
Lúc này, xung quanh Ambrose bốn người vang lên hàng loạt tiếng nổ nhỏ bụp bụp, hàng chục con yêu tinh độn thổ xuất hiện… Một con gầm lên với cái giọng khàn khàn già già:
“Không cần nói nhiều, giết chết hết bọn chúng…”
“Vâng…” xN.
Đám yêu tinh tạo thành một vòng tròn bao vây Ambrose bốn người lại, trên tay chúng bắn ra hàng trăm đòn phép thuật, theo bốn phương tám hướng ào ào lao về phía Ambrose.
Ambrose chưa hành động, mà hai người bên cạnh đã có động tác:
“Khốn nạn, sao nhiều như vậy.”
Chú y.. Tập chung.
Tên pháp sư thuộc hạ khó chịu hét lên, hai người bọn họ nhìn nhau rồi cũng dơ đũa thần, một người biến ra một màng bảo vệ ngăn lại đám ma chú, một người vung đũa đánh bật những mẩu gạch đã vỡ dưới chân về đám yêu tinh.
“Ầm ầm ầm…”
Hàng loạt tiếng động ung tai vang lên, bọn yêu tinh này không phải mạnh lắm nhưng chúng rất đông. Bọn này cũng không ngu mà lao tới, mà đứng tại chỗ đánh đòn phép éo dần Ambrose bốn người.
Đây là chơi tiêu hao chiến, muốn dùng đàn kiến cắn chết voi, dù có là ma pháp sư cấp bốn nhưng bị một lũ kiến vây vào như thế này cũng mệt, chưa kể vừa rồi hai phù thủy thuộc hạ bị thương không nhẹ, bọn họ còn cả bảo vệ Ambrose ở phía trong nữa.
Ambrose không ra tay nhưng hài lòng nhìn biểu hiện của hai vị thuộc hạ của cha cậu, trong tình huống này còn không bỏ chạy, cậu nói:
“Hai người các ngươi làm tốt lắm, hai ngươi tên là gì?”
Hai tên thuộc lạ lập tức cung kính thưa:
“Thần là Heironld.”
“Còn thần là Orionus.”
Vừa nói nhưng chân tay hai tên này không dừng lại, tiếp tục chống đỡ phép thuật từ đám yêu tinh.
“Được rồi, hai khanh bảo vệ Hermione. Để bọn chúng cho ta…”
Hai người đồng thời biến sắc, bọn họ muốn nói gì đó ngăn cản hoàng tử lại, nhưng Ambrose đã bước ra rồi…
Cậu một tay rút ra thanh Lleaud, một tay cầm cây đũa thần truyền thừa, trong lòng nổi lên một trận hưng phấn, thầm nghĩ:
“Đây là lần đầu tiên ta dùng loại trạng thái này để đối địch… vinh hạnh đai, lũ yêu tinh xấu xí.”
Nói rồi, cả người lập tức hóa thành một đam khói màu đen, ma lực dâng trào… theo sóng ma lực của cậu lan ra, đám khói đen cũng cấp tốc mở rộng bao phủ lấy toàn bộ khu nhà trọ.
Đây là trạng thái mà Ambrose biến đổi thành sau khi điều khiển được đám kí sinh trùng Obscurus. Cậu gọi nó là hính thức Obscurus.
…
Cả khu vực chiến thường bây giờ mịt mù bởi khói đen.
Đám yêu tinh nhận ra sự bất thường này, nhưng không biết làm thế nào, bọn chúng nhìn nhau rồi một nửa không tấn công Heironld hai người nữa mà dùng phép thuật đánh tới đấm khói màu đen.
Nhưng nào có ăn thua, phép thuật đánh xuyên qua đám khói, không giây ra một tí tổn thường nào, thậm chí còn không làm rung chuyển đám khói một chút nào. Đến lúc này, khi chiến trường hoàn toàn bị bao phủ.
Trong nhắt máy, bọn yêu tinh đột nhiên cảm thấy cả người bí bách, như bị một thứ gì đè nén trên người… quan trọng nhất là ma lực không thể vận dụng được.
Nhưng bọn chúng không có thời gian nghĩ tới nguyên nhân hoặc giải pháp thoát khỏi tình trạng mất ma lực này, vì Ambrose đã hành động.
Trong tích tắc tiếp theo, một còn yêu tinh đứng khá gần phí trước kia là cái của gia vào, nó bỗng nhiên hét ré lên một tiếng, không khác nào lơn nái bị chọc tiết. Rồi cái đầu của nó rơi xuống lăn lông lốc như một quả bóng.
Tên đứng bên cạnh giật mình lùi lại, hắn sợ hãi nhìn xung quanh xem thứ gì ẩn dấu trong đám khói đen, nhưng rồi một cảm giác mát lạnh tràn ngập khắp người.
“Ta lại bị chém.” Đây là ý nghĩ cuối cùng của con yêu tinh.
…
“Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…”
Máu phun khắp nơi, bọn yêu tinh như đám gà trên bàn mổ chờ làm thịt. Một sự hoảng loạn xuất hiện, cả đám muốn độn thổ chạy trốn nhưng không được.
Đồng thời với nhưng vết chém là từng tia ánh sáng xanh lè chết chóc chớp nháy, yêu tinh thi nhau ngã xuống, ánh mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt.
Cơn hoảng loạn đã thành ác mộng thực sự, đám yêu tinh bắt đầu quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng cánh kiếm vẫn lao tới, lời nguyền chết chóc vẫn bắn ra…
“Không… tôi không muốn chết… tộc lão ngài phải cứu chúng tôi…”
Lão yêu tinh già khuôn mặt không còn một giọt màu, lão hai mắt kinh dị nhìn đám màu đen trong lòng nhớ lại nội dung trên những cột đá, những bức bích họa cổ bí mật dấu kín trong cấm địa của thị tộc.
Hắn giọng không tin, bất ngờ, sợ hãi lầm bẩm:
“Tại sao có thể… tạo sao…”
“Con người, hắn lại có thể sử dụng thứ vũ khí kia… Ôi!! Mọi dấu hiệu đều chính xác, bóng tối ập tới, ma lực không thể nào vận dụng… Vũ khí bí mật của Vua yêu tinh… nó sao lại… Đáng lẽ ra nó phải ở trong tòa cung điện chứ…”
“Không được. Người đầu, giết hắn… không thể để vũ khí rơi vào trong tay con người…”
Trong lúc tên này điên cuồng, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong tai hắn:
“Ồ… Vũ khí bí mật của Vua yêu tinh sao?”
Thì ra đây là thứ bọn chúng theo đuổi, Ambrose thầm nghĩ, nhưng cậu tin chắc bọn này cũng không biết về cây quyền trượng chính là thứ vũ khí bí mật đó… Tên yêu tinh Kat không có nhắc tới chuyện này một chút xíu nào.
Hiển nhiên hắn cũng là kẻ bị lừa… Nếu một vị Vua yêu tinh xuất hiện – tức là Kat thành công – thì tòa cũng điện này sẽ trực tiếp mở ra… đó cũng chính là lúc lão yêu tinh già này xông vào tìm kiếm thứ vũ khí bí mật kia.
Chính là nó mới khiến tộc yêu tinh trỗi dậy. Không cần dùng nhiều chất xám, Ambrose đã hiểu được phần nào câu chuyện, cậu giọng bình thản đi:
“Thì ra ngươi là kẻ cầm đầu ở đây. Nói!! Tấm bản đồ gốc ở đâu?”
Yêu tinh già trong kinh sợ tỉnh lại, hắn lắp bắp đe dọa nói:
“Quân ăn cắp, mi dám lấy trộm đồ vật của tộc yêu tinh, mi không muốn sống nữa hả? Khôn hồn thì mang món vũ khí kia ra đây.”
Ambrose nhìn lão già yêu tinh này như nhìn một thằng ngu, nghe cái cách hắn nói chuyện, nhìn khuôn mặt vặn vẹo điên loạn của hắn. Cậu định nâng thanh kiếm tiễn hắn một đoạn đường thì giữa chừng dùng lại.
Trong người đột nhiên nhót lên một cái, Ambrose như tỉnh táo lại, thầm nghĩ:
“Có vẻ thời gian đã đến giới hạn.”
Cậu nhìn lão già yêu tinh một lúc rồi chỉ đũa thần về phía hắn nói:
“Obliviate.” (ND - Bùa tẩy não hay Bùa lú)
Ambrose co đũa rồi lại bắn ra một tia sáng vào trước ngực con yêu tinh, khiến hắn phun máu ngã bay về sau, biến mất không rõ bóng dáng trong đám khói.
Trong trận tàn sát nghiêng về một phía vừa rồi, cậu cũng không ngờ khi mình biến thành hình thức Obscurus lại mạnh tới như vậy.
Tất cả mọi giác quan của cậu độ nhạy bén đều tăng lên gấp đôi, không những thế, Ambrose chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với những nguyên tố ma pháp trong không khí như vậy.
Cậu không cần mắt để nhìn, chỉ cần cảm nhận ma lực trong không khí thôi là biết kẻ địch đang ở đâu. Một tác dụng ngoài mong muốn nữa là khi bọn yêu tinh đụng phải khói đen này, thì bọn chúng hoàn toàn bị ức chế ma lực - không cách nào sử dụng được.
Mỗi khi giết được một tên là cái cảm giác khoan khoái lại trào nên, trong mấy phút đó Ambrose nghĩ lại mình như biến thần một tên khát máu vậy.
Trong đầu còn nhớ rõ mồn một cả giác ấy, nhìn đống xác yêu tinh chết lên chết xuống khắp, rơi vãi khắp nơi quanh người, Ambrose lắc đầu một cái, đũa thần xoay tròn, tất cả máu me, phần vụ của xác yêu tinh hoàn toàn bốc hơi.
/565
|