Một bên Ambrose thấy vậy, lại nhìn vẻ mặt của Rat thầm gật đầu, tên yêu tinh này không nói dối, nhìn thế thôi chứ Ambrose tin nếu đứng ở đây một lúc nữa là Kat ném đi vẻ mặt này mà xông tới đám vàng bạc châu báu kia. Trong mắt của hắn lộ rõ vẻ tham lam còn gì.
Ravel biết điều, nhưng đang vui thì bị cắt dứt, nhìn sang Ambrose bên cạnh, trút cơn giận nói:
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết, anh vừa nãy nhìn tôi xấu mặt phải không? Khốn nạn, muốn thì xông vào đi chứ…”
Ambrose nghe thế, được thể ra vẻ, khuôn mặt lộ ra mấy chữ ‘chẳng đáng vào đâu’ nói:
“Bình thường thôi, trong nhà tôi còn có nhiều hơn…”
“Ừmmm… hoàng tử đại nhân, nhà của ngài giàu có, trong kho vàng chất như núi…” Ravel không tin nói.
Thấy Ravel không tin, Ambrose không nói nữa mà bước theo yêu tinh đã đi trước được mấy mét rồi, cậu không phải nói đùa, nếu xét tài sản của Nhà Karling hiện tại cũng không kém, chưa kể tới tích lũy ở Pháp, chưa kể tới tài sản của Thất đại đảo quốc trong gần hai nghìn năm.
Đem hết chỗ đó gộp vào không phải nhiều hơn chỗ này hả.
Trở lại, Yêu tinh càng ngày càng không giữ bình tĩnh được, Ambrose thấy ông ta quá phấn khích rồi, bọn họ đi xuyên qua từng núi từng núi kho báu, rồi đến một cái cung điện làm bằng kim cương.
Không… toàn bộ nó được làm bằng ma pháp thủy tinh, đây mới là kho báu cậu muốn tìm. Cả tòa cung điện này phải hơn nghìn tấn là ít… Ambrose nghĩ mình sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
“Hừ… cái này thì nhà anh không có nhé… tất cả đều bằng kim cương, mà khối nào khối đó cũng to hơn một con ngựa.”
Phải, tòa cung điện không phải một khối ma pháp thủy tinh duy nhất, mà được ghép từ những viên vuông vắn nhưng có kích cỡ không thể nhỏ được.
Kat thây hai tên con người thất thố, thầm chửi: Đồ nhà quê. Ông dục nói:
“Đi nhanh lên, chúng ta tới rồi.”
Ambrose và Ravel nghe mới vội vàng đuổi theo, bọn họ đi tới trước cửa của cung điện, đây là một khoảng đất trống, yêu tinh nói dừng lại nói:
“Muốn vào bên trong được tòa cung điện này phải vượt qua bài thử thách số ba.”
Ông ta tiến tới cánh cửa cung điện, nó là một khối ma pháp thủy tinh duy nhất, trên đó có những chấm màu đỏ chia làm hai bên cánh cửa.
Đếm nhanh từ xa, Ambrose thấy ngang và dọc đều có một trăm chấm, như vậy có tất cả một nghìn chấm tất cả, nếu nó chỉ là vật trang trí thì Ambrose chẳng mất công đếm làm gì, mà từ nhưng chấm tròn này tỏa ra những sóng ma lực hoàn toàn khác nhau, và khác ma lực của cả tòa cung điện này.
Lúc này, Kat quỳ xuống dưới chân cánh cửa, ông ta đưa tay lấy ra một cục hình cầu, chính là một chấm tròn trên cánh cửa, nhưng chỉ khác là chấm tròn này không có màu đỏ, chỉ là một cục ma pháp thủy tinh bình thường.
Kat cần thận cầm chấm tròn đi tới cái bệ trước cánh cửa, đặt nó trên đó và lôi ra một tờ giấy da.
Ravel tò mò nhìn theo từ nãy tới giờ, thấy tờ giấy da, cô hét lên:
“Ông định làm gì vậy hả? Sao lại lôi tờ khế ước ra.”
Thì ra đó là tờ khế ước do Ravel và yêu tinh ký với nhau, thỏa thuận phân chia của cải trong kho báu.
Yêu tinh không nói gì, mà đặt tờ khế ước xuống cái bệ, miệng nhẩm một câu chú ngữ… trong tích tắc, tất cả con chữ trên tờ khế ước như một dòng nước chảy xuống cái bệ và in lên nó.
Làm xong tất cả, ông ném tờ giấy ra sang một bên, ở đó có một đống giấy da khác, phải hàng nghìn chiếc. Ambrose thấy thế bắt đầu thấy không ổn rồi, cậu cận thần nhìn quanh, trong tay nắm chặt thanh Lleaud.
Yêu tinh nhìn sự biến đổi của cái bệ, cười ha hả lên. Ông quay người nhìn Ravel và Ambrose như nhìn con mồi của mình nói:
“Thử thách cuối cùng sẵn sàng… nó mang tên sự Tín dự. Tộc yêu tinh khi làm ăn với những tộc khác cần nhất là sự tín dự, cho nên muốn vào trong tòa cung điện này dùng khế ước đảm bảo đã kí làm vật làm chứng…”
Nói rồi, khuôn mặt tên yêu tính trở lên lạnh lùng:
“Nhưng Vua yêu tinh không cần thế, một yêu cầu cao hơn của ngài đối với yêu tinh, đối với sự tín dự của yêu tinh đó chính là lợi ích. Lợi ích vượt qua sự tín dự nhưng phải nằm trong sự tín dự.”
Ravel không cần nghĩ, nghe giọng điệu này của lão là biết hắn đang định lật lọng rồi, cô trầm giọng nói:
“Ý ông là gì… ông muốn vi phạm khế ước, muốn ăn một mình hả, đừng quên ở đây chúng tôi có hai người.”
“Không… không… cô gái phù thủy. Tôi không định vi phạm những gì đã ghi trong tờ khế ước, như tôi đã nói, Vua yêu tinh muốn: Lợi ích vượt qua sự tín dự nhưng phải nằm trong sự tín dự. Cô sẽ vẫn được phân một phần, chỉ có điều đó chính là khi cô chết…”
“Ha ha… trong khế ước không hề đề cập tới việc tôi không được giết cô, mà chỉ nói tới việc chúng ta phải bảo vệ nhau khỏi bất kì mối nguy hiểm nào khác…”
Ravel tức run cả người, cô chỉ tay vào mặt yêu tinh nói:
“Thì ra là vậy, ông định giết tôi để chiếm một mình, nhưng mà ai giết ai còn chưa biết đâu… Incarcerous (ND - Bùa trói cổ).”
Đũa thần vung ra, ma chú được đọc lên, nhưng không có một sợi dây nào xông tới trói cổ tên yêu tinh. Kat thấy thế lại cười lớn:
“Ha ha ha… con nhỏ ngu ngốc, mi nghĩ là ta không chuẩn bị trước sao, mi bây giờ không thể sử dụng được phép thuật rồi…”
“Làm sao có thể?” Ravel không tin nói.
“Incarcerous.”
“Expulso.” (ND - Bùa nổ level 3)
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
Tất cả đều vô hiệu, Ravel cắn răng:
“Ngươi… Từ lúc nào, không lẽ chính là đống thịt sư tử đó, nhưng chính ta đã nướng nó mà.”
Yêu tình hừ lạnh, hắn rất vui lòng trả lời cho Ravel vấn đề này:
“Đó là một loại độc, không phải từ thịt, mà từ chỗ củi mà mi dùng để nấu nướng.”
“Thì ra thế... “
Con yêu tình vẫn cười ngặt nghẽo nhìn Ravel đang dần tuyệt vọng dần hắn nói:
“Mi yên tâm, mi không phải đứa ngu ngốc đầu tiên đâu, thấy đống giấy vụn ở kia chứ, trước đó cũng đã có một đống người giống như mi… nhưng mi đặc biệt hơn bọn chúng. Mi là người người cuối cùng...”
Đang nói dở, con yêu tinh dừng lại vì có một tiếng ầm ầm từ xa vọng tới, rồi hắn lại cười lớn một tiếng rồi nói tiếp:
“Vua Yêu tinh là kẻ vô cùng căm ghét phù thủy, nhưng ông có những nguyên tắc mà mình và đời sau phải tuân thủ. Nhưng muốn lấy được bảo vật quý giá nhất phía bên kia cánh cửa kia, thì yêu tinh đời sau phải lừa được một nghìn phù thủy vào trong này, dùng máu của họ để tế lễ ngài ấy…”
“Nhưng không phải phù thủy bình thường… mà phải vượt qua được bài thử thách thứ nhất.”
Ambrose hiểu ý yêu tinh nói, muốn vượt qua thử thách đầu tiên phải có tu vi cấp ba cao cấp là tối thiểu, hơn nữa phải thuộc dạng mạnh cùng tu vi mới được.
Mà tu vi cấp 3 cao cấp đã thuộc tầng lớp tinh anh trong tinh anh của giới phù thủy rồi, với một thiếu nữ chưa tới hai mươi tuổi như Ravel thì càng xuất sắc hơn nữa.
“Ngươi là người thứ một nghìn rồi… Tộc yêu tinh cuối cùng đã chờ được… Sáu mươi nghìn năm… cuối cùng một vị vua được sinh ra ha ha… Cuối cùng chúng ta không phải e dè mà sống nữa…”
“Và ta… chính là vị vua đó, như bao nhiêu đời tổ tiên của ta đã cố gắng… Được rồi Ravel, chúng ta còn một trận quyết đầu để hoàn thành nghi thức, khi đó xác của mi sẽ đặt trên bệ hiến tế này…”
Yêu tinh phất tay một cái, một cái xác khô quắt từ trong cái bệ bay ra ngoài. Rồi hắn đưa cánh tay dài thòng ra trước ngực, khom người như đang thực hiện nghi thức chào đối thủ trong đấu tay đôi.
“Như vậy là không công bằng… ta.”
Cô chưa nói xong, đã bị yêu tinh Kat dùng phép thuật hất bay lùi lại, cảm giác cả người tê dại, Ravel trong lòng thầm hối hận.
Cô đang lẽ ra ngay từ đầu phải nghi ngờ chứ, một kho báu như vậy tại sao lũ yêu tinh nổi tiếng tham tiền có thể chia sẻ với mình… Nhưng giờ có lẽ đã muộn.
Nhưng rồi, cô cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, xoay một vòng giảm đi lực văng, bên tai cô vang lên một giọng nói khó nghe quen thuộc, nhưng sao lúc này cô cảm thấy nó dễ nghe tới vậy:
“Thôi nào vị tiểu thư này… chúng ta có hai người cơ mà…”
Ravel lúc này mới mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đệp trai của tên hoàng tử Muggle, không hiểu sao tim cô đập thịch thịch… Trong lòng xấu hổ không yên.
Trong là vậy nhưng bên ngoài lại khác, Ravel cao giọng nói:
“Bỏ tôi xuống, không cần anh nói tôi cũng biết.”
Ravel biết điều, nhưng đang vui thì bị cắt dứt, nhìn sang Ambrose bên cạnh, trút cơn giận nói:
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết, anh vừa nãy nhìn tôi xấu mặt phải không? Khốn nạn, muốn thì xông vào đi chứ…”
Ambrose nghe thế, được thể ra vẻ, khuôn mặt lộ ra mấy chữ ‘chẳng đáng vào đâu’ nói:
“Bình thường thôi, trong nhà tôi còn có nhiều hơn…”
“Ừmmm… hoàng tử đại nhân, nhà của ngài giàu có, trong kho vàng chất như núi…” Ravel không tin nói.
Thấy Ravel không tin, Ambrose không nói nữa mà bước theo yêu tinh đã đi trước được mấy mét rồi, cậu không phải nói đùa, nếu xét tài sản của Nhà Karling hiện tại cũng không kém, chưa kể tới tích lũy ở Pháp, chưa kể tới tài sản của Thất đại đảo quốc trong gần hai nghìn năm.
Đem hết chỗ đó gộp vào không phải nhiều hơn chỗ này hả.
Trở lại, Yêu tinh càng ngày càng không giữ bình tĩnh được, Ambrose thấy ông ta quá phấn khích rồi, bọn họ đi xuyên qua từng núi từng núi kho báu, rồi đến một cái cung điện làm bằng kim cương.
Không… toàn bộ nó được làm bằng ma pháp thủy tinh, đây mới là kho báu cậu muốn tìm. Cả tòa cung điện này phải hơn nghìn tấn là ít… Ambrose nghĩ mình sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
“Hừ… cái này thì nhà anh không có nhé… tất cả đều bằng kim cương, mà khối nào khối đó cũng to hơn một con ngựa.”
Phải, tòa cung điện không phải một khối ma pháp thủy tinh duy nhất, mà được ghép từ những viên vuông vắn nhưng có kích cỡ không thể nhỏ được.
Kat thây hai tên con người thất thố, thầm chửi: Đồ nhà quê. Ông dục nói:
“Đi nhanh lên, chúng ta tới rồi.”
Ambrose và Ravel nghe mới vội vàng đuổi theo, bọn họ đi tới trước cửa của cung điện, đây là một khoảng đất trống, yêu tinh nói dừng lại nói:
“Muốn vào bên trong được tòa cung điện này phải vượt qua bài thử thách số ba.”
Ông ta tiến tới cánh cửa cung điện, nó là một khối ma pháp thủy tinh duy nhất, trên đó có những chấm màu đỏ chia làm hai bên cánh cửa.
Đếm nhanh từ xa, Ambrose thấy ngang và dọc đều có một trăm chấm, như vậy có tất cả một nghìn chấm tất cả, nếu nó chỉ là vật trang trí thì Ambrose chẳng mất công đếm làm gì, mà từ nhưng chấm tròn này tỏa ra những sóng ma lực hoàn toàn khác nhau, và khác ma lực của cả tòa cung điện này.
Lúc này, Kat quỳ xuống dưới chân cánh cửa, ông ta đưa tay lấy ra một cục hình cầu, chính là một chấm tròn trên cánh cửa, nhưng chỉ khác là chấm tròn này không có màu đỏ, chỉ là một cục ma pháp thủy tinh bình thường.
Kat cần thận cầm chấm tròn đi tới cái bệ trước cánh cửa, đặt nó trên đó và lôi ra một tờ giấy da.
Ravel tò mò nhìn theo từ nãy tới giờ, thấy tờ giấy da, cô hét lên:
“Ông định làm gì vậy hả? Sao lại lôi tờ khế ước ra.”
Thì ra đó là tờ khế ước do Ravel và yêu tinh ký với nhau, thỏa thuận phân chia của cải trong kho báu.
Yêu tinh không nói gì, mà đặt tờ khế ước xuống cái bệ, miệng nhẩm một câu chú ngữ… trong tích tắc, tất cả con chữ trên tờ khế ước như một dòng nước chảy xuống cái bệ và in lên nó.
Làm xong tất cả, ông ném tờ giấy ra sang một bên, ở đó có một đống giấy da khác, phải hàng nghìn chiếc. Ambrose thấy thế bắt đầu thấy không ổn rồi, cậu cận thần nhìn quanh, trong tay nắm chặt thanh Lleaud.
Yêu tinh nhìn sự biến đổi của cái bệ, cười ha hả lên. Ông quay người nhìn Ravel và Ambrose như nhìn con mồi của mình nói:
“Thử thách cuối cùng sẵn sàng… nó mang tên sự Tín dự. Tộc yêu tinh khi làm ăn với những tộc khác cần nhất là sự tín dự, cho nên muốn vào trong tòa cung điện này dùng khế ước đảm bảo đã kí làm vật làm chứng…”
Nói rồi, khuôn mặt tên yêu tính trở lên lạnh lùng:
“Nhưng Vua yêu tinh không cần thế, một yêu cầu cao hơn của ngài đối với yêu tinh, đối với sự tín dự của yêu tinh đó chính là lợi ích. Lợi ích vượt qua sự tín dự nhưng phải nằm trong sự tín dự.”
Ravel không cần nghĩ, nghe giọng điệu này của lão là biết hắn đang định lật lọng rồi, cô trầm giọng nói:
“Ý ông là gì… ông muốn vi phạm khế ước, muốn ăn một mình hả, đừng quên ở đây chúng tôi có hai người.”
“Không… không… cô gái phù thủy. Tôi không định vi phạm những gì đã ghi trong tờ khế ước, như tôi đã nói, Vua yêu tinh muốn: Lợi ích vượt qua sự tín dự nhưng phải nằm trong sự tín dự. Cô sẽ vẫn được phân một phần, chỉ có điều đó chính là khi cô chết…”
“Ha ha… trong khế ước không hề đề cập tới việc tôi không được giết cô, mà chỉ nói tới việc chúng ta phải bảo vệ nhau khỏi bất kì mối nguy hiểm nào khác…”
Ravel tức run cả người, cô chỉ tay vào mặt yêu tinh nói:
“Thì ra là vậy, ông định giết tôi để chiếm một mình, nhưng mà ai giết ai còn chưa biết đâu… Incarcerous (ND - Bùa trói cổ).”
Đũa thần vung ra, ma chú được đọc lên, nhưng không có một sợi dây nào xông tới trói cổ tên yêu tinh. Kat thấy thế lại cười lớn:
“Ha ha ha… con nhỏ ngu ngốc, mi nghĩ là ta không chuẩn bị trước sao, mi bây giờ không thể sử dụng được phép thuật rồi…”
“Làm sao có thể?” Ravel không tin nói.
“Incarcerous.”
“Expulso.” (ND - Bùa nổ level 3)
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
Tất cả đều vô hiệu, Ravel cắn răng:
“Ngươi… Từ lúc nào, không lẽ chính là đống thịt sư tử đó, nhưng chính ta đã nướng nó mà.”
Yêu tình hừ lạnh, hắn rất vui lòng trả lời cho Ravel vấn đề này:
“Đó là một loại độc, không phải từ thịt, mà từ chỗ củi mà mi dùng để nấu nướng.”
“Thì ra thế... “
Con yêu tình vẫn cười ngặt nghẽo nhìn Ravel đang dần tuyệt vọng dần hắn nói:
“Mi yên tâm, mi không phải đứa ngu ngốc đầu tiên đâu, thấy đống giấy vụn ở kia chứ, trước đó cũng đã có một đống người giống như mi… nhưng mi đặc biệt hơn bọn chúng. Mi là người người cuối cùng...”
Đang nói dở, con yêu tinh dừng lại vì có một tiếng ầm ầm từ xa vọng tới, rồi hắn lại cười lớn một tiếng rồi nói tiếp:
“Vua Yêu tinh là kẻ vô cùng căm ghét phù thủy, nhưng ông có những nguyên tắc mà mình và đời sau phải tuân thủ. Nhưng muốn lấy được bảo vật quý giá nhất phía bên kia cánh cửa kia, thì yêu tinh đời sau phải lừa được một nghìn phù thủy vào trong này, dùng máu của họ để tế lễ ngài ấy…”
“Nhưng không phải phù thủy bình thường… mà phải vượt qua được bài thử thách thứ nhất.”
Ambrose hiểu ý yêu tinh nói, muốn vượt qua thử thách đầu tiên phải có tu vi cấp ba cao cấp là tối thiểu, hơn nữa phải thuộc dạng mạnh cùng tu vi mới được.
Mà tu vi cấp 3 cao cấp đã thuộc tầng lớp tinh anh trong tinh anh của giới phù thủy rồi, với một thiếu nữ chưa tới hai mươi tuổi như Ravel thì càng xuất sắc hơn nữa.
“Ngươi là người thứ một nghìn rồi… Tộc yêu tinh cuối cùng đã chờ được… Sáu mươi nghìn năm… cuối cùng một vị vua được sinh ra ha ha… Cuối cùng chúng ta không phải e dè mà sống nữa…”
“Và ta… chính là vị vua đó, như bao nhiêu đời tổ tiên của ta đã cố gắng… Được rồi Ravel, chúng ta còn một trận quyết đầu để hoàn thành nghi thức, khi đó xác của mi sẽ đặt trên bệ hiến tế này…”
Yêu tinh phất tay một cái, một cái xác khô quắt từ trong cái bệ bay ra ngoài. Rồi hắn đưa cánh tay dài thòng ra trước ngực, khom người như đang thực hiện nghi thức chào đối thủ trong đấu tay đôi.
“Như vậy là không công bằng… ta.”
Cô chưa nói xong, đã bị yêu tinh Kat dùng phép thuật hất bay lùi lại, cảm giác cả người tê dại, Ravel trong lòng thầm hối hận.
Cô đang lẽ ra ngay từ đầu phải nghi ngờ chứ, một kho báu như vậy tại sao lũ yêu tinh nổi tiếng tham tiền có thể chia sẻ với mình… Nhưng giờ có lẽ đã muộn.
Nhưng rồi, cô cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, xoay một vòng giảm đi lực văng, bên tai cô vang lên một giọng nói khó nghe quen thuộc, nhưng sao lúc này cô cảm thấy nó dễ nghe tới vậy:
“Thôi nào vị tiểu thư này… chúng ta có hai người cơ mà…”
Ravel lúc này mới mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đệp trai của tên hoàng tử Muggle, không hiểu sao tim cô đập thịch thịch… Trong lòng xấu hổ không yên.
Trong là vậy nhưng bên ngoài lại khác, Ravel cao giọng nói:
“Bỏ tôi xuống, không cần anh nói tôi cũng biết.”
/565
|