Trở lại, Ambrose ba người sau ba ngày đường cuối cùng bọn họ đã tới thị trấn Twine, Ravel không bạc đãi mình chọn một quán trọ tốt nhất trong thị trấn, còn Ambrose và Hermione thì cô ta mặc kệ.
Thế là Ambrose phải bỏ tiền ra để thuê hai căn phòng, nhưng tới buổi tối thì cậu và Hermione lại ngủ chung, cô bé vẫn còn sợ buổi tối còn gặp ác mộng.
Ngày hôm sau, Ravel hoàn toàn biến mất, để cho Ambrose hai người trong nhà trọ, ngày hôm sau nữa cũng vậy.
Đến ngày thứ ba, Ravel mang theo một yêu tinh trở lại, tên yêu tinh này cực kì nhăn nhú, hết sức xấu xí. Hermione lần đầu tiên thấy thứ xấu xí như vậy, hét lên kinh hoàng, trốn sau lưng Ambrose nhưng lại hé mắt tò mò ra xem.
Yêu tinh vẻ cao ngạo nói:
“Ravel tiểu thư, tại sao cô lại mang theo hai tên Muggle, không lẽ cô đinh vi pháp thỏa thuận.”
Ravel nghe vậy tỏ vẻ khó chịu nói:
“Đừng coi thường cậu ta, chính cậu ta đã giết chết một tên áo đen. Chính là người tôi gọi tới trợ giúp.”
Yêu tình giật mình, nhìn Ambrose với con mắt khác, hắn chủ ý tới bên hông của Ambrose đeo một thanh kiếm.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu là một vị am hiểu kiếm thuật thì có thể cận chiến giết một phù thủy, còn khi cách xa một chút thì chết chắc. Nhưng giọng hắn vẫn cao cao tại thượng như trước:
“Chỉ vận may thôi… Chúng ta mang hắn thì được, nhưng con còn nhỏ kia…”
Ravel nghe vậy nhíu mày, cô chưa nghĩ ra cách sắp xếp Hermione.
Ambrose cũng vậy, nếu mang Hermione theo thì không chỉ đưa cô bé vào nguy hiểm, còn mang lại cả nguy hiểm cho cả đoàn người.
Cuối cùng, Ambrose đành phải để Hermione lại trong quán trọ, tất nhiên Ambrose không thể để thế không được, cậu đi một vòng và thi triển lời nguyền độc đoán tới từng người trong quán.
Mệnh lệnh duy nhất của Ambrose với bọn họ là phải bất kể sinh mạng bảo vệ Hermione.
Để bảo đảm hơn, tối hôm đó, Ambrose lại kín đáo dùng phép thuật tung tầng tầng bùa bảo vệ xung quanh cái quán trọ.
Tất nhiên mấy chuyện này Ravel không biết, cô ta và tên yêu tinh chỉ thuộc ma pháp sư cấp 3 cao cấp thôi, muốn phát hiện thủ đoạn của một ma pháp sư cấp 4 là không thể.
Xong xuôi, Ambrose trở lại phòng minh tưởng hồi phục ma lực, trong lòng lại phát nhiệt, nhưng cố kìm xuống, sáng sớm hôm sau, hai người, một yêu tinh xuất phát.
Hành trình lần này không dài, chỉ hai tiếng sau, ba người tới bến thuyền, tại đây bọn họ thuê một chiếc thuyền chèo tay từ một ngư dân địa phương.
Lúc này, Ambrose đã biết tên của con yêu tinh, hắn là Kat, có vẻ rất có địa vị trong tộc yêu tinh. Khuôn mặt lúc nào cũng cau có, tỏ vẻ thượng vị giả.
“Chúng ta đi theo hướng Nam, hòn đảo đó cách từ đây khoảng ba bốn cây số thôi.” Con yêu tinh nói.
Ba bốn cây số, quá gần, Ambrose không cần chỉ đường trước mặt bọn họ thấy hòn đảo kia rồi, thế mà con yêu tình tỏ ra nó khó tìm lắm.
Nhưng khi chèo thuyền được vài phút, bọn họ đã cảm nhận được sự thay đổi trong không khí rồi. Một cảm giác như tiến vào một chỗ rất mông lung.
Con yêu tinh lúc này nói:
“Rẽ sang trái, hướng mười một giờ… ở đó có một cái hang động, đi vào trong đó.” Trên tay hắn lúc này đang cầm một tấm da có vẻ là bản đồ chỉ đường.
Ambrose bình tĩnh chèo theo hướng Kat chỉ đi vào hàng động, thêm nửa tiếng nữa trần hang động mở rộng ra, rồi bầu trời xuất hiện… bọn họ đang ở trong một cái hồ nước hoặc đại loại thứ gì đó tương tự.
Ở giữa cái hồ nước là một hòn đảo, lần này không cần chỉ rồi, Ambrose ba ngời thẳng tiến, khi lên tới tới, Ravel hào hứng nói:
“Sắp tới nơi rồi, chỉ cần vượt qua thử thách là ok?”
“Thử thách?” Ambrose hỏi.
Yêu tinh Kat gật đầu nói:
“Đúng vậy, muốn mở ra cung điện phải vượt qua thử thách mà Vua yêu tinh giao phó, tấm bản đồ này sẽ hiện lên nhiệm vụ chúng ta phải làm tại đây.”
Nói rồi, cả ba người tập chung nhìn xuống tấm giấy da, yêu tinh trên miệng nhẩm một đoạn tiếng yêu tinh, trên tờ giấy hiện ra một vòng xoáy và một giọng chứ tiếng yêu tinh xuất hiện.
Kat trầm ngâm nói:
“Thử thách đầu tiên mang tên Lòng dũng cảm, trong này có ghi nếu muốn đi tiếp thì trong vòng ba tiếng đồng hồ, chúng ta phải lấy được ba đồ vật, rồi đặt lên tế đàn dưới chân cái cây Dren cao nhất trên hòn đảo.”
Ambrose theo phải xạ nhìn sang, đúng là có một cái cây cao bật lên tán rừng, có gần cái vách đá giữa đảo.
“Ba đồ vật này lần lượt là trứng của loài chim Chimera, Tâm thạch của loài cây ăn thịt Wilddeath và Trái tim của một con Sư tử Nieon. Ba chấm sáng kia chính là vị trí của bọn chúng.”
Nghe tới ba loại sinh vật này, cả bọn khuôn mặt đều khó coi (Ambrose thì giả vờ theo), tất cả đều khó chơi cả, và đều thuộc loại sinh vật cấp ba.
Ravel nghĩ một lúc nói:
“Thời gian quá ngắn, chúng ta buộc phải chia ra. Ai sẽ là người giết con sư tử?”
Yêu tinh đáp:
“Để ta đi cho.”
“Được, vậy tôi sẽ lấy tâm thạch của Wilddeath, còn anh sẽ trộm quả trứng của Chimea.” Ravel lập tức phân chia xong.
Làm như vậy cũng coi là vô cùng hợp lý, theo cô và tên yêu tinh, Ambrose trong bọn là người yếu nhất, nên để cậu việc ăn trộm quả trứng là vô cũng chính xác.
Còn việc lấy trái tim hay tâm thạch thì đều phải ra tay giết sinh vật đó mới được, nếu cho Ambrose đi thì có khi bọn họ phải tới nhặt xác cho cậu.
Phân công đã xong, ba người ước định dù có thành công hay không hai tiếng nữa có mặt ở tế đàn, hoặc phát tín hiệu thông báo, Ambrose và Ravel được yêu tinh đưa cho mỗi người một vật phẩm ma pháp có công dụng tương tự pháo sáng…
Làm xong, cả vọt vào trong rừng, dựa theo trí nhớ mà đi tới vị trí ba sinh vật. Vừa khuất hai người kia, Ambrose trở lại cái vẻ thong dong thường thấy, nhiệm vụ này quá đơn giản với cậu.
Theo miêu tả của mấy cuốn sách, Chimera là quái vật có phần trước của loài sư tử, phần sau của loài bò sát và đuôi là một con rắn. Ngoài ra, trên lưng nó còn mọc ra một cái đầu dê và đầu rồng.
Đặc biệt, Chimera có khả năng thở ra lửa. Tập tính loài này để trứng và sống trong hang núi, nơi có địa hình cao ráo và kín gió.
Cậu chỉ mất một tiếng để tìm ra tổ con quái vật, Ambrose lập tức dùng bùa tàng hình với một loại bùa khác để che giấu hơi thở, mùi vị của cậu trong không khí. Hiện tại Ambrose hoàn toàn vô hình với con quái vật.
Vốn tưởng chỉ cần lẻn vào và bước ra mấy bước là xong, ai ngờ, ngay khi bước vào trong cái hang động, Ambrose đã bị một thứ gây chú ý.
Trong này không tối, và có một đống tinh thể phát sáng, một thứ ánh sáng trắng xinh đẹp, Ambrose lại gần, dùng ma lực do xét những mẩu tinh thể này… Trong đầu thầm nghĩ:
“Thì ra là ma pháp thủy tinh.”
Ma pháp thủy tinh là loại kết tinh của ma pháp nguyên tố. Những ma pháp nguyên tố này tồn tại trong không khí, khi ma được ma pháp sư hấp thu sẽ trở thành ma lực trong cơ thể.
Phù thủy ở thế giới thực không có phương pháp tu luyện, nhưng theo thời gian, ma pháp nguyên tố bị thụ động hấp thu trong cơ thể phù thủy, vì vậy, phù thủy chỉ tăng cường tu vi theo số tuổi.
Mà không thể lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố thì không thể tăng lên tu vi cấp 4 được, cho nên hầu hết phù thủy đều chỉ ở cấp 3, một số trường hợp đặc biệt mới lên cấp 4.
Ambrose tuy rằng cũng là ma pháp sư cấp 4, nhưng xét về độ lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố của cậu không hề cao chút nào.
Năm đó, Ambrose do chồng chất quá nhiều dược lực, lên mới đột phá cấp bốn, muốn củng cố đường đi sau này thì cậu càng phải quan tâm tới việc tìm hiểu các loại nguyên tố ma pháp này.
Trong đó, cậu chủ tu ba loại nguyên tố lần lượt là bóng tối, ánh sáng và lửa. Bóng tối và ánh sáng thì không phải nói rồi, từ hồi xưa Bán thần sư phụ của Fayola đã khuyên cậu học tập hai loại ma pháp này, còn về hỏa hệ ma pháp, Ambrose theo Fayola và Helios Đại hiền giả học tập.
Chỉ là cậu rất ít sử dụng các loại ma pháp này mà thường xuyên sử dụng bùa chú và ma thuật, đơn giản vì cậu quen dùng chúng hơn. Nhưng khi đối đầu với đám phù thủy cấp năm trở lên, thì việc dùng ma pháp nguyên tố đối địch là chuyện tất nhiên, ma thuật đối với cấp độ đối thủ này không đáng kể.
====
Chú thích:
Từ giờ Ambrose chính thức tu luyện nghiêm chỉnh, lên tác thống nhất một số khái niệm:
Ma pháp: Chỉ việc sử dụng phép thuật có chứa các nguyên tố ma pháp
Ma thuật: Chính là phép thuật trong thế giới Harry Potter
Hai cái này không phần cao thấp, tùy người sử dụng, nhưng thường thì ma pháp có sức công phá lớn hơn ma thuật, nhưng ma thuật lại thiên biến vạn hóa, khéo léo vận dụng, khó đề phòng hơn ma pháp.
Phép thuật: Chỉ chung đòn đánh của ma pháp sư.
Thế là Ambrose phải bỏ tiền ra để thuê hai căn phòng, nhưng tới buổi tối thì cậu và Hermione lại ngủ chung, cô bé vẫn còn sợ buổi tối còn gặp ác mộng.
Ngày hôm sau, Ravel hoàn toàn biến mất, để cho Ambrose hai người trong nhà trọ, ngày hôm sau nữa cũng vậy.
Đến ngày thứ ba, Ravel mang theo một yêu tinh trở lại, tên yêu tinh này cực kì nhăn nhú, hết sức xấu xí. Hermione lần đầu tiên thấy thứ xấu xí như vậy, hét lên kinh hoàng, trốn sau lưng Ambrose nhưng lại hé mắt tò mò ra xem.
Yêu tinh vẻ cao ngạo nói:
“Ravel tiểu thư, tại sao cô lại mang theo hai tên Muggle, không lẽ cô đinh vi pháp thỏa thuận.”
Ravel nghe vậy tỏ vẻ khó chịu nói:
“Đừng coi thường cậu ta, chính cậu ta đã giết chết một tên áo đen. Chính là người tôi gọi tới trợ giúp.”
Yêu tình giật mình, nhìn Ambrose với con mắt khác, hắn chủ ý tới bên hông của Ambrose đeo một thanh kiếm.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu là một vị am hiểu kiếm thuật thì có thể cận chiến giết một phù thủy, còn khi cách xa một chút thì chết chắc. Nhưng giọng hắn vẫn cao cao tại thượng như trước:
“Chỉ vận may thôi… Chúng ta mang hắn thì được, nhưng con còn nhỏ kia…”
Ravel nghe vậy nhíu mày, cô chưa nghĩ ra cách sắp xếp Hermione.
Ambrose cũng vậy, nếu mang Hermione theo thì không chỉ đưa cô bé vào nguy hiểm, còn mang lại cả nguy hiểm cho cả đoàn người.
Cuối cùng, Ambrose đành phải để Hermione lại trong quán trọ, tất nhiên Ambrose không thể để thế không được, cậu đi một vòng và thi triển lời nguyền độc đoán tới từng người trong quán.
Mệnh lệnh duy nhất của Ambrose với bọn họ là phải bất kể sinh mạng bảo vệ Hermione.
Để bảo đảm hơn, tối hôm đó, Ambrose lại kín đáo dùng phép thuật tung tầng tầng bùa bảo vệ xung quanh cái quán trọ.
Tất nhiên mấy chuyện này Ravel không biết, cô ta và tên yêu tinh chỉ thuộc ma pháp sư cấp 3 cao cấp thôi, muốn phát hiện thủ đoạn của một ma pháp sư cấp 4 là không thể.
Xong xuôi, Ambrose trở lại phòng minh tưởng hồi phục ma lực, trong lòng lại phát nhiệt, nhưng cố kìm xuống, sáng sớm hôm sau, hai người, một yêu tinh xuất phát.
Hành trình lần này không dài, chỉ hai tiếng sau, ba người tới bến thuyền, tại đây bọn họ thuê một chiếc thuyền chèo tay từ một ngư dân địa phương.
Lúc này, Ambrose đã biết tên của con yêu tinh, hắn là Kat, có vẻ rất có địa vị trong tộc yêu tinh. Khuôn mặt lúc nào cũng cau có, tỏ vẻ thượng vị giả.
“Chúng ta đi theo hướng Nam, hòn đảo đó cách từ đây khoảng ba bốn cây số thôi.” Con yêu tinh nói.
Ba bốn cây số, quá gần, Ambrose không cần chỉ đường trước mặt bọn họ thấy hòn đảo kia rồi, thế mà con yêu tình tỏ ra nó khó tìm lắm.
Nhưng khi chèo thuyền được vài phút, bọn họ đã cảm nhận được sự thay đổi trong không khí rồi. Một cảm giác như tiến vào một chỗ rất mông lung.
Con yêu tinh lúc này nói:
“Rẽ sang trái, hướng mười một giờ… ở đó có một cái hang động, đi vào trong đó.” Trên tay hắn lúc này đang cầm một tấm da có vẻ là bản đồ chỉ đường.
Ambrose bình tĩnh chèo theo hướng Kat chỉ đi vào hàng động, thêm nửa tiếng nữa trần hang động mở rộng ra, rồi bầu trời xuất hiện… bọn họ đang ở trong một cái hồ nước hoặc đại loại thứ gì đó tương tự.
Ở giữa cái hồ nước là một hòn đảo, lần này không cần chỉ rồi, Ambrose ba ngời thẳng tiến, khi lên tới tới, Ravel hào hứng nói:
“Sắp tới nơi rồi, chỉ cần vượt qua thử thách là ok?”
“Thử thách?” Ambrose hỏi.
Yêu tinh Kat gật đầu nói:
“Đúng vậy, muốn mở ra cung điện phải vượt qua thử thách mà Vua yêu tinh giao phó, tấm bản đồ này sẽ hiện lên nhiệm vụ chúng ta phải làm tại đây.”
Nói rồi, cả ba người tập chung nhìn xuống tấm giấy da, yêu tinh trên miệng nhẩm một đoạn tiếng yêu tinh, trên tờ giấy hiện ra một vòng xoáy và một giọng chứ tiếng yêu tinh xuất hiện.
Kat trầm ngâm nói:
“Thử thách đầu tiên mang tên Lòng dũng cảm, trong này có ghi nếu muốn đi tiếp thì trong vòng ba tiếng đồng hồ, chúng ta phải lấy được ba đồ vật, rồi đặt lên tế đàn dưới chân cái cây Dren cao nhất trên hòn đảo.”
Ambrose theo phải xạ nhìn sang, đúng là có một cái cây cao bật lên tán rừng, có gần cái vách đá giữa đảo.
“Ba đồ vật này lần lượt là trứng của loài chim Chimera, Tâm thạch của loài cây ăn thịt Wilddeath và Trái tim của một con Sư tử Nieon. Ba chấm sáng kia chính là vị trí của bọn chúng.”
Nghe tới ba loại sinh vật này, cả bọn khuôn mặt đều khó coi (Ambrose thì giả vờ theo), tất cả đều khó chơi cả, và đều thuộc loại sinh vật cấp ba.
Ravel nghĩ một lúc nói:
“Thời gian quá ngắn, chúng ta buộc phải chia ra. Ai sẽ là người giết con sư tử?”
Yêu tinh đáp:
“Để ta đi cho.”
“Được, vậy tôi sẽ lấy tâm thạch của Wilddeath, còn anh sẽ trộm quả trứng của Chimea.” Ravel lập tức phân chia xong.
Làm như vậy cũng coi là vô cùng hợp lý, theo cô và tên yêu tinh, Ambrose trong bọn là người yếu nhất, nên để cậu việc ăn trộm quả trứng là vô cũng chính xác.
Còn việc lấy trái tim hay tâm thạch thì đều phải ra tay giết sinh vật đó mới được, nếu cho Ambrose đi thì có khi bọn họ phải tới nhặt xác cho cậu.
Phân công đã xong, ba người ước định dù có thành công hay không hai tiếng nữa có mặt ở tế đàn, hoặc phát tín hiệu thông báo, Ambrose và Ravel được yêu tinh đưa cho mỗi người một vật phẩm ma pháp có công dụng tương tự pháo sáng…
Làm xong, cả vọt vào trong rừng, dựa theo trí nhớ mà đi tới vị trí ba sinh vật. Vừa khuất hai người kia, Ambrose trở lại cái vẻ thong dong thường thấy, nhiệm vụ này quá đơn giản với cậu.
Theo miêu tả của mấy cuốn sách, Chimera là quái vật có phần trước của loài sư tử, phần sau của loài bò sát và đuôi là một con rắn. Ngoài ra, trên lưng nó còn mọc ra một cái đầu dê và đầu rồng.
Đặc biệt, Chimera có khả năng thở ra lửa. Tập tính loài này để trứng và sống trong hang núi, nơi có địa hình cao ráo và kín gió.
Cậu chỉ mất một tiếng để tìm ra tổ con quái vật, Ambrose lập tức dùng bùa tàng hình với một loại bùa khác để che giấu hơi thở, mùi vị của cậu trong không khí. Hiện tại Ambrose hoàn toàn vô hình với con quái vật.
Vốn tưởng chỉ cần lẻn vào và bước ra mấy bước là xong, ai ngờ, ngay khi bước vào trong cái hang động, Ambrose đã bị một thứ gây chú ý.
Trong này không tối, và có một đống tinh thể phát sáng, một thứ ánh sáng trắng xinh đẹp, Ambrose lại gần, dùng ma lực do xét những mẩu tinh thể này… Trong đầu thầm nghĩ:
“Thì ra là ma pháp thủy tinh.”
Ma pháp thủy tinh là loại kết tinh của ma pháp nguyên tố. Những ma pháp nguyên tố này tồn tại trong không khí, khi ma được ma pháp sư hấp thu sẽ trở thành ma lực trong cơ thể.
Phù thủy ở thế giới thực không có phương pháp tu luyện, nhưng theo thời gian, ma pháp nguyên tố bị thụ động hấp thu trong cơ thể phù thủy, vì vậy, phù thủy chỉ tăng cường tu vi theo số tuổi.
Mà không thể lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố thì không thể tăng lên tu vi cấp 4 được, cho nên hầu hết phù thủy đều chỉ ở cấp 3, một số trường hợp đặc biệt mới lên cấp 4.
Ambrose tuy rằng cũng là ma pháp sư cấp 4, nhưng xét về độ lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố của cậu không hề cao chút nào.
Năm đó, Ambrose do chồng chất quá nhiều dược lực, lên mới đột phá cấp bốn, muốn củng cố đường đi sau này thì cậu càng phải quan tâm tới việc tìm hiểu các loại nguyên tố ma pháp này.
Trong đó, cậu chủ tu ba loại nguyên tố lần lượt là bóng tối, ánh sáng và lửa. Bóng tối và ánh sáng thì không phải nói rồi, từ hồi xưa Bán thần sư phụ của Fayola đã khuyên cậu học tập hai loại ma pháp này, còn về hỏa hệ ma pháp, Ambrose theo Fayola và Helios Đại hiền giả học tập.
Chỉ là cậu rất ít sử dụng các loại ma pháp này mà thường xuyên sử dụng bùa chú và ma thuật, đơn giản vì cậu quen dùng chúng hơn. Nhưng khi đối đầu với đám phù thủy cấp năm trở lên, thì việc dùng ma pháp nguyên tố đối địch là chuyện tất nhiên, ma thuật đối với cấp độ đối thủ này không đáng kể.
====
Chú thích:
Từ giờ Ambrose chính thức tu luyện nghiêm chỉnh, lên tác thống nhất một số khái niệm:
Ma pháp: Chỉ việc sử dụng phép thuật có chứa các nguyên tố ma pháp
Ma thuật: Chính là phép thuật trong thế giới Harry Potter
Hai cái này không phần cao thấp, tùy người sử dụng, nhưng thường thì ma pháp có sức công phá lớn hơn ma thuật, nhưng ma thuật lại thiên biến vạn hóa, khéo léo vận dụng, khó đề phòng hơn ma pháp.
Phép thuật: Chỉ chung đòn đánh của ma pháp sư.
/565
|