Hermione bên cạnh cũng đã tỉnh, cô bé ‘sợ hãi’ ôm chặt lấy Ambrose, trông không khác gì cô em gái bị bỏ rơi rồi tìm thấy anh trai mình, may là cô bé không khóc, nếu không thì bọn khác còn tưởng Ambrose làm gì Hermione.
Trên thuyền dành cho khán giả, Takagi thấy cảnh này nhíu màu nói:
“Hermione càng ngày càng dính Ambrose rồi?”
Gay gật đầu, cô quan sát kĩ cô em gái tóc xù này, trong tích tắc, không biết phải ảo giác không nhưng cô thấy Hermione liếc sang mình. Nhưng sao có thể, từ đây sang chỗ đó phải ba bốn trăm mét là ít.
“Fayola, cậu có nghe mình nói gì không? Nếu chúng ta không hành động nhanh thì có lẽ có thêm một người khác nhập bọn đấy?”
Fayola lắc đầu nói:
“Cậu quá lo xa rồi, Hermione còn nhỏ?”
“Còn nhỏ.” Takagi nhớ lại vị trí nào đó của cô bé kia và so sánh với vị trí nào đo của mình, cô nghĩ thế nào cũng thấy của Hermione lớn hơn, trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Thầm nghĩ: Fayola không lô thì để mình lo vậy.
….
Một phút sau, Fleur mang theo em gái của mình xuất hiện, Ambrose vốn đang đứng bắt tay với đám cổ động viên thì quay lại, đưa tay kéo hai cô chị họ lên cùng, tiện tay đũa thần vung một cái, cả hai người lập tức khô ráo.
“Cảm ơn anh.” Gabrielle tinh nghịch nói “Vừa rồi em thực sự sợ, tất cả mọi thư đều tốt om à…”
Ambrose im lặng không nói gì, bên cạnh Hermione đã thay đổi sắc mặt, cô bé hung tợn nhìn Gabrielle diễn xuất, trong lòng khinh bỉ không thôi. Cô nói thêm:
“Còn em nữa… may là em mơ thấy….”
Trong lúc này, Vít to cũng xuất hiện, tên này hoàn thành bài thi sát giờ, và tên bạn gay của hắn vừa mới chồi lên, miệng phun đầy nước vào mặt Vít to, cả hai lại ầm ĩ dưới mặt hồ không chịu lên.
Đến lượt Potter xuất hiện cũng không khá hơn là bao nhiêu, cả Potter và Weasley đều hầm hực nhìn nhau, hiển nhiên bọn này lại náo ra mâu thuẫn không nhỏ.
Vậy kết quả đã rõ, Ambrose lại dẫn đầu.
….
Nói chung là ai cũng vui mừng cho sự hoàn thành bài thi của cậu, lần nay Ambrose không được tối đa điểm như lần trước, nhưng cũng vô cùng gần với điểm tối đa, thừa sức để cậu giữ nguyên vị trí số một.
Nhưng rõ ràng có một người không vui chút nào, tên giáo sư giả mạo Moody, lúc này hắn trong lòng chỉ nguyển rủa Ambrose chết đi, chân bước nhanh chóng ra khỏi Hogwarts, đi tới làng Hogsmeade.
Trong ngôi làng, tên này đi vào một căn nhà cũ kĩ ở ngõ rẽ phía sau, rồi hắn cầm lấy một cái đế nến cũ trên lò sưởi. Đây là một cái Khóa cảng.
Trong tích tắc tiếp theo, Moody xuất hiện ở một tòa trang viên cực kì lộng lẫy, hắn đi vào trong căn phòng tiếp khách, ở đây, đã ngồi sẵn hai người, một trên một dưới thể hiện rõ vị thế chủ nhân kẻ hầu.
Moody giờ đã biến thành Barty Crouch con, hắn quỳ một chân xuống nói:
“Chúa tể của tôi, rất vui khi ngài có mặt ở đây.”
“Barty tình hình ở Hogwarts ra sao rồi?” Tom Marvolo Riddle chậm rãi nói.
“Vâng, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo, Karling đang giữ vị trí số một, Potter kém hơn chút ở vị trí số ba, sắp đặt trong bài thi số ba đang được thực hiện suôn sẻ… chỉ là…”
“Sao?”
“Tôi cho rằng lão Dumbledore đã biết phong phanh gì đó, phản ứng của lão gần đây rất là lạ.” Barty Crouch con chầm chừ bảo.
“Hừ… Lão biết người là giả mạo rồi.” Tom Marvolo Riddle tỏ ra đây là điều đương nhiên nói.
“Không thể nào…”
Barty Crouch miệng nói không tin, nhưng trong lòng bắt đầu nhớ lại.
Đúng thế, chính hắn đoạn thời gian này đã dở một số thủ đoạn trong bóng tối. Đầu tiên là thách thức Ambrose Karling, vấn đề là bị ăn thiệt thòi không nhỏ, đã vậy còn bị đánh cho suýt chết.
Tiếp hắn quay đầu giáo vào Potter và tên người hầu của Ambrose, Max Swans, còn có cả đứa con gái nhà Black nữa, nhưng mà con bé này rất có danh tiếng và người trung thành ở nhà Slytherin, nhìn thầy nó khiến Barty cảm thấy đang nhìn thấy Voldemort thời còn trẻ, hắn không dám.
Rồi, hắn đã đầu độc Potter, cho nhóc này uống một đống thuốc khiến nó trở lên cáu kỉnh, dễ mất kiểm soát và trở lên nghe lời dụ dỗ hơn. Và lợi dụng cơ hội đó để chèn ép Max Swans.
Dumbledore thế nào cũng nhận ra thằng bé bất thường, và nó lúc nào cũng đi cùng hắn nên Dumbledore nghi ngờ là điều có thể hiểu được.
“Nhưng tại sao lão ta không có hành động gì?” Barty hỏi.
“Dumbledore hắn muốn lợi dụng người dẫn ta Voldemort xuất hiện, không, có thể cả là ta nữa. Lão già này và Ambrose Karling thế nào cũng đã bắt tay với nhau. Cho nên lão mới yên tâm để cho người thích làm gì thì làm như vậy.” Tom Marvolo Riddle hai mắt tỏa sáng như nhìn thấu tất cả mưu mô.
Nhưng nếu vậy thật thì rất bất lợi cho hắn, cả Ambrose Karling và Dumbledore đều không phải hàng thường, nếu như hắn phải đối mặt với hai người thì chưa chắc thoát được.
Nhưng mà có năm mơ bọn chúng sẽ không nghĩ ra, hắn, Tom Marvolo Riddle không có một mình.
(Tác: Nhưng có nằm mơ tom cũng không biết được Ambrose biết nhiều hơn hắn tưởng)
Tom nói:
“Kế hoạch của ta vẫn tiếp tục, khi kết thúc ta sẽ có một món quà lớn cho bọn họ.”
Rồi hắn nhìn sang Lucius Malfoy ngồi phía dưới, bên cạnh:
“Bên Voldemort như thế nào rồi, tên đó và Đuôi Trùn không có việc gì chứ?”
“Vâng thưa chúa tể, hắn và con chuột kia vẫn đang vui sướng cho việc hồi sinh… Có điều hẳn Barty cũng nhận được nhắc nhở?”
“Đúng vậy, Voldemort hắn đã nhiều lần truyền tin dục tôi làm thế nào cho Potter dành được quán quân… Nhưng mà thằng nhóc này nó kém quá, Karling quá xuất sắc.”
Nói đến chỗ này, Barty Crouch khuôn mặt dữ tợn, tức giận. Cứ nghĩ tới thằng nhóc kia là máu của hắn sôi lên.
“Người phải bình tĩnh, thời gian thu lướt sắp tới rồi… Karling sẽ không sống được lâu. Bây giờ cả hai trở về vị trí của mình, quan tâm tới một chút tới Voldemort, hắn không phải là ta, nhưng ta dù sao cũng là hắn.” Tom Marvolo Riddle ánh mắt lạnh lùng nói.
“Vâng, thưa chúa tể.”
Nói rồi, không chờ Tom Marvolo Riddle ra hiệu, Barty Crouch và Lucius Malfoy nhanh chóng rời khỏi căn phòng để lại một mình vị chúa tể hắc ám ngồi một mình
Mười phút sau, Tom Marvolo Riddle mới bắt đầu cử động, hắn ta vung tay, từ trong không khí biến ra một chiếc điện thoại di động.
Nếu có phù thủy nào ở đây chắc phải trợn mắt há mồm tới rơi cằm mất, bọn chúng thất gì, Tom Marvolo Riddle, người luôn chủ trương chống đối Muggle, thanh tẩy thế giới phù thủy, thống trị thế giới lại sử dụng một sản phẩm của dân Muggle.
Thực ra trong lòng Tom Marvolo Riddle cũng vạn câu chửi thề vang lên, hắn không muốn động vào mấy thứ sặc mùi Muggle này, nhưng ai bảo người kia muốn hắn gọi điện thoại sang.
Tom bấm số điện thoại, rồi vụng về ghé nó lên tai và chờ đợi:
“Tútttttt… Tútttttt… Tútttttt… Alo. Ai vậy?”
Phía đầu dây bên kia một giọng nói truyền cảm lên tiếng. Tom Marvolo Riddle mãi mới mở được miệng, giọng hơi cứng ngắt nói:
“Là con đây, thưa sư phụ.”
“Ah!! Là Tom đó hả, lần đầu sử dụng điện thoại phải không… ha ha làm quen đi, chính là khi có mặt lúc Alexander Graham Bell giới thiệu chiếc điện thoại đầu tiên cũng vậy… nó không khác nào một cái kèn cỡ lớn cả….”
Giọng nói đang mang vẻ cười đùa thì bỗng âm trầm trở lại:
“Học trò thân yêu của ta, có phải trò đã có manh mối về Cái hồ nước trong hang động của ta kia không?”
“Đây rồi…”
Tom Marvolo Riddle khinh bỉ cười thầm, phát hiện về chuyện cái hồ liên quan tới Ambrose Karling hắn đã biết từ khá lâu rồi, nhưng chậm rãi không muốn báo lên.
Vị sư phụ này của hắn tuy độc ác và hèn hạ vô cùng, nhưng ông ta không có khái niệm thời gian ngắn hay dài, đơn giản vì hắn biết ông ta là Người bất tử, không biết ông ta đã sống được bao lâu nhưng hắn tin chậm vài tháng nửa năm với vị sư phụ này không phải chuyện to tác gì.
“Vâng, tôi biết kẻ đã phá hủy cái hồ nước của ông rồi, hắn tên là Ambrose Karling…”
Tom Marvolo Riddle còn định nói thêm vài thông tin khác thì bên kia điện thoại giọng bất ngờ hét lên:
“Cái gì!! Karling… làm sao có thể liên quan tới bọn họ… có phải mi làm gì động đến nhà Karling không?”
Tom Marvolo Riddle khuôn mặt thộn ra, hắn có làm gì đâu, mấy chục năm nay hắn đều bị nhốt ở một cái hang đấy… Tên này nói:
“Là do mảnh linh hồn kia làm, hắn nghe đâu tập kích trang viên Karling gì gì đó.”
“Cái gì!! Tập kích… Thật không biết chữ CHẾT viết như thế nào…”
Tom Marvolo Riddle thấy ông này phản ứng như vậy, giọng giả vờ tò mò hỏi:
“Sư phụ, không biết vì sao ngài phản ứng lớn như vậy, gia tộc Karling này khác gì những gia tộc phù thủy khác đâu… bọn họ bây giờ chỉ còn mỗi một người là Ambrose Karling thôi, cho dù thằng bé này khá mạnh đi chăng nữa…”
Nhưng trong lòng hắn không coi thường nhà Kaling một chút nào, hắn biết có một vị mạnh ngang ngửa, có thể mạnh hơn tên sư phụ hắn đang âm thầm bảo vệ tên nhóc này… nhưng ai bảo hắn nuốt không trôi cục tức giận mấy chục năm cầm tù, lần này phải tính toán tên sư phụ này cho đủ.
Trên thuyền dành cho khán giả, Takagi thấy cảnh này nhíu màu nói:
“Hermione càng ngày càng dính Ambrose rồi?”
Gay gật đầu, cô quan sát kĩ cô em gái tóc xù này, trong tích tắc, không biết phải ảo giác không nhưng cô thấy Hermione liếc sang mình. Nhưng sao có thể, từ đây sang chỗ đó phải ba bốn trăm mét là ít.
“Fayola, cậu có nghe mình nói gì không? Nếu chúng ta không hành động nhanh thì có lẽ có thêm một người khác nhập bọn đấy?”
Fayola lắc đầu nói:
“Cậu quá lo xa rồi, Hermione còn nhỏ?”
“Còn nhỏ.” Takagi nhớ lại vị trí nào đó của cô bé kia và so sánh với vị trí nào đo của mình, cô nghĩ thế nào cũng thấy của Hermione lớn hơn, trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Thầm nghĩ: Fayola không lô thì để mình lo vậy.
….
Một phút sau, Fleur mang theo em gái của mình xuất hiện, Ambrose vốn đang đứng bắt tay với đám cổ động viên thì quay lại, đưa tay kéo hai cô chị họ lên cùng, tiện tay đũa thần vung một cái, cả hai người lập tức khô ráo.
“Cảm ơn anh.” Gabrielle tinh nghịch nói “Vừa rồi em thực sự sợ, tất cả mọi thư đều tốt om à…”
Ambrose im lặng không nói gì, bên cạnh Hermione đã thay đổi sắc mặt, cô bé hung tợn nhìn Gabrielle diễn xuất, trong lòng khinh bỉ không thôi. Cô nói thêm:
“Còn em nữa… may là em mơ thấy….”
Trong lúc này, Vít to cũng xuất hiện, tên này hoàn thành bài thi sát giờ, và tên bạn gay của hắn vừa mới chồi lên, miệng phun đầy nước vào mặt Vít to, cả hai lại ầm ĩ dưới mặt hồ không chịu lên.
Đến lượt Potter xuất hiện cũng không khá hơn là bao nhiêu, cả Potter và Weasley đều hầm hực nhìn nhau, hiển nhiên bọn này lại náo ra mâu thuẫn không nhỏ.
Vậy kết quả đã rõ, Ambrose lại dẫn đầu.
….
Nói chung là ai cũng vui mừng cho sự hoàn thành bài thi của cậu, lần nay Ambrose không được tối đa điểm như lần trước, nhưng cũng vô cùng gần với điểm tối đa, thừa sức để cậu giữ nguyên vị trí số một.
Nhưng rõ ràng có một người không vui chút nào, tên giáo sư giả mạo Moody, lúc này hắn trong lòng chỉ nguyển rủa Ambrose chết đi, chân bước nhanh chóng ra khỏi Hogwarts, đi tới làng Hogsmeade.
Trong ngôi làng, tên này đi vào một căn nhà cũ kĩ ở ngõ rẽ phía sau, rồi hắn cầm lấy một cái đế nến cũ trên lò sưởi. Đây là một cái Khóa cảng.
Trong tích tắc tiếp theo, Moody xuất hiện ở một tòa trang viên cực kì lộng lẫy, hắn đi vào trong căn phòng tiếp khách, ở đây, đã ngồi sẵn hai người, một trên một dưới thể hiện rõ vị thế chủ nhân kẻ hầu.
Moody giờ đã biến thành Barty Crouch con, hắn quỳ một chân xuống nói:
“Chúa tể của tôi, rất vui khi ngài có mặt ở đây.”
“Barty tình hình ở Hogwarts ra sao rồi?” Tom Marvolo Riddle chậm rãi nói.
“Vâng, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo, Karling đang giữ vị trí số một, Potter kém hơn chút ở vị trí số ba, sắp đặt trong bài thi số ba đang được thực hiện suôn sẻ… chỉ là…”
“Sao?”
“Tôi cho rằng lão Dumbledore đã biết phong phanh gì đó, phản ứng của lão gần đây rất là lạ.” Barty Crouch con chầm chừ bảo.
“Hừ… Lão biết người là giả mạo rồi.” Tom Marvolo Riddle tỏ ra đây là điều đương nhiên nói.
“Không thể nào…”
Barty Crouch miệng nói không tin, nhưng trong lòng bắt đầu nhớ lại.
Đúng thế, chính hắn đoạn thời gian này đã dở một số thủ đoạn trong bóng tối. Đầu tiên là thách thức Ambrose Karling, vấn đề là bị ăn thiệt thòi không nhỏ, đã vậy còn bị đánh cho suýt chết.
Tiếp hắn quay đầu giáo vào Potter và tên người hầu của Ambrose, Max Swans, còn có cả đứa con gái nhà Black nữa, nhưng mà con bé này rất có danh tiếng và người trung thành ở nhà Slytherin, nhìn thầy nó khiến Barty cảm thấy đang nhìn thấy Voldemort thời còn trẻ, hắn không dám.
Rồi, hắn đã đầu độc Potter, cho nhóc này uống một đống thuốc khiến nó trở lên cáu kỉnh, dễ mất kiểm soát và trở lên nghe lời dụ dỗ hơn. Và lợi dụng cơ hội đó để chèn ép Max Swans.
Dumbledore thế nào cũng nhận ra thằng bé bất thường, và nó lúc nào cũng đi cùng hắn nên Dumbledore nghi ngờ là điều có thể hiểu được.
“Nhưng tại sao lão ta không có hành động gì?” Barty hỏi.
“Dumbledore hắn muốn lợi dụng người dẫn ta Voldemort xuất hiện, không, có thể cả là ta nữa. Lão già này và Ambrose Karling thế nào cũng đã bắt tay với nhau. Cho nên lão mới yên tâm để cho người thích làm gì thì làm như vậy.” Tom Marvolo Riddle hai mắt tỏa sáng như nhìn thấu tất cả mưu mô.
Nhưng nếu vậy thật thì rất bất lợi cho hắn, cả Ambrose Karling và Dumbledore đều không phải hàng thường, nếu như hắn phải đối mặt với hai người thì chưa chắc thoát được.
Nhưng mà có năm mơ bọn chúng sẽ không nghĩ ra, hắn, Tom Marvolo Riddle không có một mình.
(Tác: Nhưng có nằm mơ tom cũng không biết được Ambrose biết nhiều hơn hắn tưởng)
Tom nói:
“Kế hoạch của ta vẫn tiếp tục, khi kết thúc ta sẽ có một món quà lớn cho bọn họ.”
Rồi hắn nhìn sang Lucius Malfoy ngồi phía dưới, bên cạnh:
“Bên Voldemort như thế nào rồi, tên đó và Đuôi Trùn không có việc gì chứ?”
“Vâng thưa chúa tể, hắn và con chuột kia vẫn đang vui sướng cho việc hồi sinh… Có điều hẳn Barty cũng nhận được nhắc nhở?”
“Đúng vậy, Voldemort hắn đã nhiều lần truyền tin dục tôi làm thế nào cho Potter dành được quán quân… Nhưng mà thằng nhóc này nó kém quá, Karling quá xuất sắc.”
Nói đến chỗ này, Barty Crouch khuôn mặt dữ tợn, tức giận. Cứ nghĩ tới thằng nhóc kia là máu của hắn sôi lên.
“Người phải bình tĩnh, thời gian thu lướt sắp tới rồi… Karling sẽ không sống được lâu. Bây giờ cả hai trở về vị trí của mình, quan tâm tới một chút tới Voldemort, hắn không phải là ta, nhưng ta dù sao cũng là hắn.” Tom Marvolo Riddle ánh mắt lạnh lùng nói.
“Vâng, thưa chúa tể.”
Nói rồi, không chờ Tom Marvolo Riddle ra hiệu, Barty Crouch và Lucius Malfoy nhanh chóng rời khỏi căn phòng để lại một mình vị chúa tể hắc ám ngồi một mình
Mười phút sau, Tom Marvolo Riddle mới bắt đầu cử động, hắn ta vung tay, từ trong không khí biến ra một chiếc điện thoại di động.
Nếu có phù thủy nào ở đây chắc phải trợn mắt há mồm tới rơi cằm mất, bọn chúng thất gì, Tom Marvolo Riddle, người luôn chủ trương chống đối Muggle, thanh tẩy thế giới phù thủy, thống trị thế giới lại sử dụng một sản phẩm của dân Muggle.
Thực ra trong lòng Tom Marvolo Riddle cũng vạn câu chửi thề vang lên, hắn không muốn động vào mấy thứ sặc mùi Muggle này, nhưng ai bảo người kia muốn hắn gọi điện thoại sang.
Tom bấm số điện thoại, rồi vụng về ghé nó lên tai và chờ đợi:
“Tútttttt… Tútttttt… Tútttttt… Alo. Ai vậy?”
Phía đầu dây bên kia một giọng nói truyền cảm lên tiếng. Tom Marvolo Riddle mãi mới mở được miệng, giọng hơi cứng ngắt nói:
“Là con đây, thưa sư phụ.”
“Ah!! Là Tom đó hả, lần đầu sử dụng điện thoại phải không… ha ha làm quen đi, chính là khi có mặt lúc Alexander Graham Bell giới thiệu chiếc điện thoại đầu tiên cũng vậy… nó không khác nào một cái kèn cỡ lớn cả….”
Giọng nói đang mang vẻ cười đùa thì bỗng âm trầm trở lại:
“Học trò thân yêu của ta, có phải trò đã có manh mối về Cái hồ nước trong hang động của ta kia không?”
“Đây rồi…”
Tom Marvolo Riddle khinh bỉ cười thầm, phát hiện về chuyện cái hồ liên quan tới Ambrose Karling hắn đã biết từ khá lâu rồi, nhưng chậm rãi không muốn báo lên.
Vị sư phụ này của hắn tuy độc ác và hèn hạ vô cùng, nhưng ông ta không có khái niệm thời gian ngắn hay dài, đơn giản vì hắn biết ông ta là Người bất tử, không biết ông ta đã sống được bao lâu nhưng hắn tin chậm vài tháng nửa năm với vị sư phụ này không phải chuyện to tác gì.
“Vâng, tôi biết kẻ đã phá hủy cái hồ nước của ông rồi, hắn tên là Ambrose Karling…”
Tom Marvolo Riddle còn định nói thêm vài thông tin khác thì bên kia điện thoại giọng bất ngờ hét lên:
“Cái gì!! Karling… làm sao có thể liên quan tới bọn họ… có phải mi làm gì động đến nhà Karling không?”
Tom Marvolo Riddle khuôn mặt thộn ra, hắn có làm gì đâu, mấy chục năm nay hắn đều bị nhốt ở một cái hang đấy… Tên này nói:
“Là do mảnh linh hồn kia làm, hắn nghe đâu tập kích trang viên Karling gì gì đó.”
“Cái gì!! Tập kích… Thật không biết chữ CHẾT viết như thế nào…”
Tom Marvolo Riddle thấy ông này phản ứng như vậy, giọng giả vờ tò mò hỏi:
“Sư phụ, không biết vì sao ngài phản ứng lớn như vậy, gia tộc Karling này khác gì những gia tộc phù thủy khác đâu… bọn họ bây giờ chỉ còn mỗi một người là Ambrose Karling thôi, cho dù thằng bé này khá mạnh đi chăng nữa…”
Nhưng trong lòng hắn không coi thường nhà Kaling một chút nào, hắn biết có một vị mạnh ngang ngửa, có thể mạnh hơn tên sư phụ hắn đang âm thầm bảo vệ tên nhóc này… nhưng ai bảo hắn nuốt không trôi cục tức giận mấy chục năm cầm tù, lần này phải tính toán tên sư phụ này cho đủ.
/565
|