Ambrose cầm theo Con mắt điêu khắc vội vàng trở lại phòng của mình trong ký túc xá, bây giờ cái ý nghĩ muốn tìm ra thân phận thật sự của lão giáo sư Moody đã bị cậu ném ra sau gáy tới tận bảy tầng lầu bên dưới mất rồi.
Vừa bước vào phòng, một giọng nói lạnh băng lại hơi mang chút dịu dàng vang lên:
“Cậu lấy được nó rồi hả?”
Ambrose nghe vật ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái xinh xắn, giờ trong cái ánh sáng thiếu thốt lại càng toát lên một vẻ đẹp đặc biệt, là Fayola chứ còn ai.
Nhắc đến mới nhớ, từ khi Ambrose và Fayola trở lại Hogwarts, hai người ít có thời gian gặp nhau hơn nhiều ở nhà, điều này khiến hai cô cậu thiếu nam thiếu nữ chịu sao được, nhất là hàng ngay Ambrose đều phải làm phép, không ít thì nhiều.
May mắn là một thứ cứu cánh cho vấn đề này đã xuất hiện, đó chính là Căn phòng cần thiết. Trước khi phát hiện phương pháp này, đây chính là nơi hai người thường xuyên lui tới Bổ ma.
Nó rất tiện vì thời gian trong căn phòng có thể điều chỉnh trôi qua chậm hơn bên ngoài nhiều, nếu trước kia hai đứa còn sợ tuổi thọ hao đi, nhưng bây giờ thì khác rồi, bét ra cả hai cũng sống tới ba năm; đó là đối với Ambrose, còn Fayola thì có lẽ cả nghìn năm như Helios Đại hiền giả.
Nhưng giờ đã tìm thấy phương pháp khác, Căn phòng cần thiết này lại có thể nối giữa nó tới căn phòng của Ambrose và Fayola ở trong ký túc xá hai nhà rắn và chim ưng. Đây mới thuận tiện làm sao.
Buổi tối chán không có việc gì làm, Ambrose lại chạy sang bên phòng của Fayola chơi, mà cái đường dẫn này rất ổn định, và an toàn bởi tai mắt người khác. (Tác: He he)
…
Trong lòng rục rịch.
Ambrose không vội trả lời mà chạy tới ôm lấy Fayola, thỏa thích cưỡng hôn cô bé… Trong phòng bầu không khí lập tức đầy màu hồng, còn có mấy cái bóng bong nhỏ hình trái tim bay lên, bay xuống.
Sau khoảng ba phút ‘bổ ma’ nhẹ nhàng, Ambrose mới luyến tiếc rời môi. Cậu cảm thấy càng ngày mình càng khó khống chế được bản thân rồi, trầm mê trong cảm giác này, hai mắt nóng rực nhìn Fayola.
Ngược lại, Fayola vốn lạnh băng băng bây giờ cùng đỏ rực cả người lên, trông cô bé như vừa bước ra khỏi phòng xông hơi vậy. Giọng nói cô bây giờ nào còn vẻ lạnh băng như trước, trở lên đầy yêu thương kèm theo một chút nũng nịu:
“Không được… chúng ta còn có việc… lúc này không được…”
“Lúc này không được...”
Nghe thế Ambrose nâng cao giọng lên nhắc lại, rồi cậu chuyển mình ghé đầu xuống bên má cô bé, thỏa thức cảm nhận mùi hương hoa hồng, nhẹ thổi một hơi và nói bên tai Fayola nói:
“… Vậy chốc nữa được đúng không?”
Fayola sắc mặt vừa dịu đi một chút lập tức đỏ thắm cả mặt, trên đầu cô bé bốc khói trắng nhẹ, Ambrose càng nhìn càng thấy đáng yêu, xinh đẹp. Con gái đẹp nhất lúc nào, tất nhiên là lúc đỏ mặt rồi.
Nhìn Fayola vẻ ngoài lạnh nhạt vậy thôi, nhưng rất dễ đỏ mặt, nhưng chỉ đối với nhân vật chính của chúng ta mà thôi. Đừng quên, khi đột phá cấp năng, Fayola lính ngộ hai loại nguyên tố là lửa và băng.
Bên ngoài lạnh băng với người lạ, nhưng khi với người mình yêu thì không khác ngọn núi lửa hồng hộc cả.
Fayola hừ nhẹ một cái, rồi đẩy Ambrose ra ngoài, và quay lưng bước tới trước cái bàn làm việc trong phòng:
“Hừ…”
Ambrose không thấy chứ, cô bé lúc này đang tay xoa nhẹ lên vành tai, miệng thì nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
....
Ambrose sau khi bị đẩy, có chừng mực cũng thôi không trêu chọc Fayola nữa, cậu tắt đi nụ cười trên mặt mà tiến tới đứng sóng vai với cô bé trước cái bàn nói:
“Được rồi… Đây chính là Con mắt này.”
Nói rồ, Ambrose đặt Con mắt điêu khắc lên trên mặt bàn.
Fayola chú ý quan sát Con mắt điêu khắc, ma pháp cảm nhận bao phủ lấy toàn bộ con mắt, nhưng nhìn kiểu nào, cô vẫn không thấy điều gì đặc biệt từ nó.
Kết quả này giống hệt với khi Fayola nghiên cứu năm mảnh kia, nếu trước Fayola mới là ma pháp sư cấp bốn thì không nói làm gì, giờ cô đã là cấp 5, hơn nữa không phải cấp năm hạng thường. Vậy mà không nhìn ra cái bí ẩn trong sáu mảnh ghép này.
Chỉ có một lý do nhất duy để giải thích chuyện này là người tạo ra chúng, vị tổ tiên nhà Karling tu vi chắc chắn là cấp 6 trở lên.
Thế giới này thật vô cùng nguy hiểm, ma pháp sư cấp sáu sống được bao lâu Fayola không biết, nhưng có khả năng lớn ở ngoài kia tồn tại rất nhiều… Vị tổ tiên nhà Karling chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên ông ta mới không thể bảo hộ gia tộc này, để rồi nó gần như bị phá hủy.
Và người có thể làm gì đó đối với một ma pháp sư cấp sáu, thì không thể yếu hơn cấp sáu được… Nghĩ tới đây, Fayola thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Ambrose hỏi.
Cậu phải rất lâu rồi không thấy Fayola thờ dài như vậy, có lẽ cả chục năm cũng nên.
Fayola phản ứng lại, cô bé nói:
“Không có gì? Chúng ta tiếp tục.”
Ambrose gật đầu, và cậu lập tức lấy ra trong túi tất cả năm phần khác: Gia huy Karling, Cây đũa thần truyền thừa, Viên ngọc Ravenclaw, Vương miện Ravenclaw, và Tấm bản đồ đạo tặc.
Rồi đặt lên xung quanh Con mắt điêu khắc.
Thật kì lạ là vừa khớp, cái con mắt này được đặt trong một khối trang trí ngũ giác đều, mỗi cạnh của ngũ giác này không khác nào chỗ để sắp đặt năm món kia cả.
Nhưng Ambrose nào có phải động tay chân vào thứ gì, ngay khi sáu mảnh ghép được đặt trên bàn, bọn chúng tự động ánh lên một tia sáng đỏ như máu.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong phòng, ánh sáng xung quanh cũng ám một màu đỏ tươi màu máu, chông vô cùng kinh dị.
Ambrose và Fayola theo bản năng lùi lại ba trước, bọn họ ánh mắt nghiêm trọng quan sát tất cả mọi biến đổi đang diễn ra với sáu mảnh ghép.
Từ Gia huy Karling, Cây đũa thần truyền thừa, Viên ngọc Ravenclaw, Vương miện Ravenclaw, và Tấm bản đồ đạo tặc chạy ra năm giọt máu lung linh như ngọc tượng, đó không phải máu bình thường, Ambrose có thể cảm nhận được từng cơn ma lực ác liệt tát vào mặt cậu lúc này.
Năm giọt máu tự động bay tới và tụ tập với nhau trên đúng viên ngọc trong Con mắt điều khác, viên ngọc này cung đổi thành màu đỏ theo, rồi phát sáng rực rỡ.
Đồng thời trong không khí hiện ra những hình ảnh vặn vẹo, các khuôn mặt đau khổ, những tiếng rên la đau khổ… Một cảm giác tang thương vô cùng vô tận ập tới với hai người.
Ambrose cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cái cảm giác này giống hệt khi cậu gặp phải cái ác, rất quen thuộc, một thứ bẩn thỉu, ghê tởm, đáng khi bị nhất trần đời.
Chính linh hồn cậu giờ cũng rung động, trong lòng quặn lại, nước mắt chảy ra trên hai má. Một ảo giác chăng, nó khiến Ambrose nhớ lại đêm tuyết rơi và lửa cháy đó. Nhưng rồi…
“Ùng Ùng Ùng.”
Ba tiếng nổ tanh tách nhỏ bé vâng lên, hình ảnh trong tích tắc liền vớ tan, căn phòng trở lại bình thường, chỉ là…
Trên bàn, giờ đâu phải một Con mắt điêu khắc, mà là một con mắt rướm máu thực sự, được bọc trong một khối lập lục phương đều làm bằng ma lực.
“Con mắt kia…” Ambrose đang nói thì cứng họng lại, vì cậu nhìn vào con mắt, thì một cơn điện giật nhói lòng bắn ra, khiến Ambrose không thể không đảo mắt ra chỗ khác.
“Đừng nhìn vào nó. Đó có thể là một con mắt ma thuật.” Fayola nhận ra điều gì cảnh báo.
Con mắt ma thuật là một khái niệm chỉ chúng cho tất cả con mặt đặc biệt có khả năng mang những pháp thuật cũng được biệt, gần gũi nhất với bọn chúng chính là con mắt của Tử xà - nó có khả năng hóa đá bất cứ ai nhìn vào.
Ambrose khuôn mặt trở lên trầm trọng hơn, cậu nói:
“Chúng ta có thể lại gần nó chứ?”
Fayola gật đầu, cô bé đi trước tiến lại, cô không tự chủ che trước người của chàng trai bên cạnh mình.
Ambrose trong lòng tuy rất không muốn, nhưng cậu biết nặng nhẹ, Ambrose có thể ‘đè’ Fayola xuống và ‘đánh’ bại cô bé nhưng không thể phủ nhận Fayola mạnh hơn cậu rất nhiều.
Sau mười giây chậm rãi tiến tới, cuối cùng Fayola cũng chậm rãi bảo:
“An toàn rồi, con mắt đã bị phong ấn sức mạnh. Nó chỉ cho ta hơi thấy khó chịu khi nhìn nó thôi.”
“Bị phong ấn… vậy chúng ta dùng nó để làm gì?”
Ambrose khổng hiểu hỏi, sau tất cả công sức sưu tầm đủ sáu mảnh ghép mà Ambrose chỉ được một con mắt tuy là quý báu nhưng lại không dùng làm gì được, chả khác nào cái gân gà cả.
“Không. Con mắt này có kì lạ.”
Fayola nói, rồi cô bé thân trọng dùng ma lực thăm dò, nhưng ngay khi chỉ vừa tiếp xúc một chút thôi với cái lồng lục phương thì…
“Bùng…”
Một cú nổ không thể nhỏ hơn phát ra, chấn lùi cả người cô bé lại phía sau, nếu không phải Ambrose nhanh chóng phản ứng đỡ lấy cô bé, thì giờ đã ngã ngửa ra sau rồi.
“Con mắt nó đang thi triển một loại ma thuật vô cùng mạnh mẽ, một phép thuật vô cùng quyền năng…. và rất nguy hiểm.”
Vừa bước vào phòng, một giọng nói lạnh băng lại hơi mang chút dịu dàng vang lên:
“Cậu lấy được nó rồi hả?”
Ambrose nghe vật ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái xinh xắn, giờ trong cái ánh sáng thiếu thốt lại càng toát lên một vẻ đẹp đặc biệt, là Fayola chứ còn ai.
Nhắc đến mới nhớ, từ khi Ambrose và Fayola trở lại Hogwarts, hai người ít có thời gian gặp nhau hơn nhiều ở nhà, điều này khiến hai cô cậu thiếu nam thiếu nữ chịu sao được, nhất là hàng ngay Ambrose đều phải làm phép, không ít thì nhiều.
May mắn là một thứ cứu cánh cho vấn đề này đã xuất hiện, đó chính là Căn phòng cần thiết. Trước khi phát hiện phương pháp này, đây chính là nơi hai người thường xuyên lui tới Bổ ma.
Nó rất tiện vì thời gian trong căn phòng có thể điều chỉnh trôi qua chậm hơn bên ngoài nhiều, nếu trước kia hai đứa còn sợ tuổi thọ hao đi, nhưng bây giờ thì khác rồi, bét ra cả hai cũng sống tới ba năm; đó là đối với Ambrose, còn Fayola thì có lẽ cả nghìn năm như Helios Đại hiền giả.
Nhưng giờ đã tìm thấy phương pháp khác, Căn phòng cần thiết này lại có thể nối giữa nó tới căn phòng của Ambrose và Fayola ở trong ký túc xá hai nhà rắn và chim ưng. Đây mới thuận tiện làm sao.
Buổi tối chán không có việc gì làm, Ambrose lại chạy sang bên phòng của Fayola chơi, mà cái đường dẫn này rất ổn định, và an toàn bởi tai mắt người khác. (Tác: He he)
…
Trong lòng rục rịch.
Ambrose không vội trả lời mà chạy tới ôm lấy Fayola, thỏa thích cưỡng hôn cô bé… Trong phòng bầu không khí lập tức đầy màu hồng, còn có mấy cái bóng bong nhỏ hình trái tim bay lên, bay xuống.
Sau khoảng ba phút ‘bổ ma’ nhẹ nhàng, Ambrose mới luyến tiếc rời môi. Cậu cảm thấy càng ngày mình càng khó khống chế được bản thân rồi, trầm mê trong cảm giác này, hai mắt nóng rực nhìn Fayola.
Ngược lại, Fayola vốn lạnh băng băng bây giờ cùng đỏ rực cả người lên, trông cô bé như vừa bước ra khỏi phòng xông hơi vậy. Giọng nói cô bây giờ nào còn vẻ lạnh băng như trước, trở lên đầy yêu thương kèm theo một chút nũng nịu:
“Không được… chúng ta còn có việc… lúc này không được…”
“Lúc này không được...”
Nghe thế Ambrose nâng cao giọng lên nhắc lại, rồi cậu chuyển mình ghé đầu xuống bên má cô bé, thỏa thức cảm nhận mùi hương hoa hồng, nhẹ thổi một hơi và nói bên tai Fayola nói:
“… Vậy chốc nữa được đúng không?”
Fayola sắc mặt vừa dịu đi một chút lập tức đỏ thắm cả mặt, trên đầu cô bé bốc khói trắng nhẹ, Ambrose càng nhìn càng thấy đáng yêu, xinh đẹp. Con gái đẹp nhất lúc nào, tất nhiên là lúc đỏ mặt rồi.
Nhìn Fayola vẻ ngoài lạnh nhạt vậy thôi, nhưng rất dễ đỏ mặt, nhưng chỉ đối với nhân vật chính của chúng ta mà thôi. Đừng quên, khi đột phá cấp năng, Fayola lính ngộ hai loại nguyên tố là lửa và băng.
Bên ngoài lạnh băng với người lạ, nhưng khi với người mình yêu thì không khác ngọn núi lửa hồng hộc cả.
Fayola hừ nhẹ một cái, rồi đẩy Ambrose ra ngoài, và quay lưng bước tới trước cái bàn làm việc trong phòng:
“Hừ…”
Ambrose không thấy chứ, cô bé lúc này đang tay xoa nhẹ lên vành tai, miệng thì nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
....
Ambrose sau khi bị đẩy, có chừng mực cũng thôi không trêu chọc Fayola nữa, cậu tắt đi nụ cười trên mặt mà tiến tới đứng sóng vai với cô bé trước cái bàn nói:
“Được rồi… Đây chính là Con mắt này.”
Nói rồ, Ambrose đặt Con mắt điêu khắc lên trên mặt bàn.
Fayola chú ý quan sát Con mắt điêu khắc, ma pháp cảm nhận bao phủ lấy toàn bộ con mắt, nhưng nhìn kiểu nào, cô vẫn không thấy điều gì đặc biệt từ nó.
Kết quả này giống hệt với khi Fayola nghiên cứu năm mảnh kia, nếu trước Fayola mới là ma pháp sư cấp bốn thì không nói làm gì, giờ cô đã là cấp 5, hơn nữa không phải cấp năm hạng thường. Vậy mà không nhìn ra cái bí ẩn trong sáu mảnh ghép này.
Chỉ có một lý do nhất duy để giải thích chuyện này là người tạo ra chúng, vị tổ tiên nhà Karling tu vi chắc chắn là cấp 6 trở lên.
Thế giới này thật vô cùng nguy hiểm, ma pháp sư cấp sáu sống được bao lâu Fayola không biết, nhưng có khả năng lớn ở ngoài kia tồn tại rất nhiều… Vị tổ tiên nhà Karling chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên ông ta mới không thể bảo hộ gia tộc này, để rồi nó gần như bị phá hủy.
Và người có thể làm gì đó đối với một ma pháp sư cấp sáu, thì không thể yếu hơn cấp sáu được… Nghĩ tới đây, Fayola thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Ambrose hỏi.
Cậu phải rất lâu rồi không thấy Fayola thờ dài như vậy, có lẽ cả chục năm cũng nên.
Fayola phản ứng lại, cô bé nói:
“Không có gì? Chúng ta tiếp tục.”
Ambrose gật đầu, và cậu lập tức lấy ra trong túi tất cả năm phần khác: Gia huy Karling, Cây đũa thần truyền thừa, Viên ngọc Ravenclaw, Vương miện Ravenclaw, và Tấm bản đồ đạo tặc.
Rồi đặt lên xung quanh Con mắt điêu khắc.
Thật kì lạ là vừa khớp, cái con mắt này được đặt trong một khối trang trí ngũ giác đều, mỗi cạnh của ngũ giác này không khác nào chỗ để sắp đặt năm món kia cả.
Nhưng Ambrose nào có phải động tay chân vào thứ gì, ngay khi sáu mảnh ghép được đặt trên bàn, bọn chúng tự động ánh lên một tia sáng đỏ như máu.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong phòng, ánh sáng xung quanh cũng ám một màu đỏ tươi màu máu, chông vô cùng kinh dị.
Ambrose và Fayola theo bản năng lùi lại ba trước, bọn họ ánh mắt nghiêm trọng quan sát tất cả mọi biến đổi đang diễn ra với sáu mảnh ghép.
Từ Gia huy Karling, Cây đũa thần truyền thừa, Viên ngọc Ravenclaw, Vương miện Ravenclaw, và Tấm bản đồ đạo tặc chạy ra năm giọt máu lung linh như ngọc tượng, đó không phải máu bình thường, Ambrose có thể cảm nhận được từng cơn ma lực ác liệt tát vào mặt cậu lúc này.
Năm giọt máu tự động bay tới và tụ tập với nhau trên đúng viên ngọc trong Con mắt điều khác, viên ngọc này cung đổi thành màu đỏ theo, rồi phát sáng rực rỡ.
Đồng thời trong không khí hiện ra những hình ảnh vặn vẹo, các khuôn mặt đau khổ, những tiếng rên la đau khổ… Một cảm giác tang thương vô cùng vô tận ập tới với hai người.
Ambrose cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cái cảm giác này giống hệt khi cậu gặp phải cái ác, rất quen thuộc, một thứ bẩn thỉu, ghê tởm, đáng khi bị nhất trần đời.
Chính linh hồn cậu giờ cũng rung động, trong lòng quặn lại, nước mắt chảy ra trên hai má. Một ảo giác chăng, nó khiến Ambrose nhớ lại đêm tuyết rơi và lửa cháy đó. Nhưng rồi…
“Ùng Ùng Ùng.”
Ba tiếng nổ tanh tách nhỏ bé vâng lên, hình ảnh trong tích tắc liền vớ tan, căn phòng trở lại bình thường, chỉ là…
Trên bàn, giờ đâu phải một Con mắt điêu khắc, mà là một con mắt rướm máu thực sự, được bọc trong một khối lập lục phương đều làm bằng ma lực.
“Con mắt kia…” Ambrose đang nói thì cứng họng lại, vì cậu nhìn vào con mắt, thì một cơn điện giật nhói lòng bắn ra, khiến Ambrose không thể không đảo mắt ra chỗ khác.
“Đừng nhìn vào nó. Đó có thể là một con mắt ma thuật.” Fayola nhận ra điều gì cảnh báo.
Con mắt ma thuật là một khái niệm chỉ chúng cho tất cả con mặt đặc biệt có khả năng mang những pháp thuật cũng được biệt, gần gũi nhất với bọn chúng chính là con mắt của Tử xà - nó có khả năng hóa đá bất cứ ai nhìn vào.
Ambrose khuôn mặt trở lên trầm trọng hơn, cậu nói:
“Chúng ta có thể lại gần nó chứ?”
Fayola gật đầu, cô bé đi trước tiến lại, cô không tự chủ che trước người của chàng trai bên cạnh mình.
Ambrose trong lòng tuy rất không muốn, nhưng cậu biết nặng nhẹ, Ambrose có thể ‘đè’ Fayola xuống và ‘đánh’ bại cô bé nhưng không thể phủ nhận Fayola mạnh hơn cậu rất nhiều.
Sau mười giây chậm rãi tiến tới, cuối cùng Fayola cũng chậm rãi bảo:
“An toàn rồi, con mắt đã bị phong ấn sức mạnh. Nó chỉ cho ta hơi thấy khó chịu khi nhìn nó thôi.”
“Bị phong ấn… vậy chúng ta dùng nó để làm gì?”
Ambrose khổng hiểu hỏi, sau tất cả công sức sưu tầm đủ sáu mảnh ghép mà Ambrose chỉ được một con mắt tuy là quý báu nhưng lại không dùng làm gì được, chả khác nào cái gân gà cả.
“Không. Con mắt này có kì lạ.”
Fayola nói, rồi cô bé thân trọng dùng ma lực thăm dò, nhưng ngay khi chỉ vừa tiếp xúc một chút thôi với cái lồng lục phương thì…
“Bùng…”
Một cú nổ không thể nhỏ hơn phát ra, chấn lùi cả người cô bé lại phía sau, nếu không phải Ambrose nhanh chóng phản ứng đỡ lấy cô bé, thì giờ đã ngã ngửa ra sau rồi.
“Con mắt nó đang thi triển một loại ma thuật vô cùng mạnh mẽ, một phép thuật vô cùng quyền năng…. và rất nguy hiểm.”
/565
|