Cuối cùng sau khi Ambrose giải thích, Deus mới hòa hoãn hơn nhưng cậu ta cũng chịu, mặc cho Ambrose có nói theo kiểu nào đi nữa.
“Vậy, khi nào có chuyện thì gọi tui nhé.” Deus nói xong rồi biến mất.
Ambrose ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía hai cô gái bên cạnh, cậu nói:
“Nếu hai từ này xuất phát từ Hogwarts, thì kiểu gì trong trường cũng có manh mối về nó, chúng ta chia nhau ra tìm xem sao?”
Takagi ậm ừ nói:
“Nếu vậy thì mình sẽ tìm ở thư viện trường có không?”
Fayola nói với Takagi:
“Để mình giúp.”
Nói xong, hai cô bé mặc kệ Ambrose ở lại trong phòng, cả hai đi tới thư viện. Đứng im lặng một lúc, Ambrose cũng bước theo sau, nhưng không đi theo hướng của hai cô gái mà ngược lại. Vừa đi cậu vừa nghĩ xem có thể tìm manh mối ở đâu…
“Liên quan tới Ravenclaw… à… không biết trong Kho báu của Ravenclaw có không nữa…”
Ambrose thò tay vào trong túi áo, xoa xoa viên ký ức thủy tinh… Thình lình, một giọng nói khàn đặc vang lên trước mặt cậu.
“Cậu Karling, tôi nghĩ chúng ta có chuyện cần nói với nhau.”
Ambrose nhìn lên, thì ra là ông thầy giám thị Argus Filch, cậu giật mình nhớ ra điều gì, nhìn lại chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo khác, và nói:
“Xin lỗi ngài, tôi có chút việc bận nên quên mất cuộc hẹn.”
Argus Filch giọng như có vẻ rất đè nén, nhưng đây không phải đè nén sự tức giận và là một sự kích động, ông vội vàng xua tai nói:
“Không không… cậu là người có nhiều việc, cậu Karling. Tôi hiểu mà… chúng ta đi tới văn phòng của tôi chứ… Nó ở ngay ngã rẽ trước mặt thôi.”
“Vâng, mời dẫn dẫn đường.” Ambrose lịch sự đáp lại
….
Văn phòng của thầy giám thị, nghe cho oai thôi chứ nó là một căn phòng dơ bẩn tối tăm không cửa sổ, chỉ được soi sáng bằng một ngọn đèn dầu độc nhất thòng xuống từ tấm màn thấp lè tè.
Trong đó đầy ắp những tủ hồ sơ bằng gỗ đứng dựa khắp bốn bức tường. Dựa vào nhãn dán trên từng tủ, dễ dàng có thể biết những tủ ấy đựng hồ sơ chi tiết về mọi học sinh mà ông giám thị Filch từng trừng phạt.
Ambrose thấy rõ ràng riêng hai cặp sinh đôi tóc đỏ Fred và George có cả một ngăn tủ.
Bên trên hơn một chút là một bộ sưu tập dây xích và cùm tay được đánh bóng kỹ lưỡng treo lủng lẳng trên tường. Ambrose từng nghe đồn ông Argus Filch nài nỉ ông hiệu trưởng Dumbledore cho phép ổng trói cổ chân học trò mà treo ngược chúng lên trần nhà.
Nhưng đó chưa phải đã hết, trong phòng còn có một học sinh khác, chính là đại danh đỉnh đỉnh Chúa cứu thế Harry Potter. Thằng bé trên người toàn bùn đất và có vẻ bị phạt dọn dẹp lại căn phòng, và đang pha trà tiếp khác.
Không khó để đoán ra được người khác đó là Ambrose, nhưng nhân vật chính của chúng ta lại thấy một thứ khác, một lá thư mà nhóc nhà Potter đang cầm trên tay đọc chăm chú, hiên nhiên nó không nhìn thấy cậu và Argus Filch xuất hiện.
--- Viền thư ---
Thân gửi ngài Argus Filch,
Chúng tôi gửi tới ngài thông tin về khóa học Kwikspell nổi tiếng do Kwiks JK Konanall thiết kế. Đây là một khóa đào tạo dễ học, kết quả nhanh chóng, hoàn toàn mới, đảm bảo không thất bại.
Hàng trăm phù thủy và pháp sư đã thành đạt nhờ phương pháp Kwikspell!
Một số đánh giá của học viên trước.
Phu nhân Z. Nettfes ở Topsham viết.
“Trước đây tôi không nhớ nổi lấy một câu thần chú, và bùa ngải của tôi chỉ là trò cười trong gia đình! Nhưng giờ đây, sau một khóa học Kwikspell, tôi đã trở thành nhân vật trung tâm của các dạ tiệc, và bạn bè nài nỉ xin tôi công thức Thuốc nước Xẹt sáng!”
Ngài Warlock D. J. Prod ở Didsbury nói.
“Vợ tôi trước đây ưa châm chọc những bùa ngải cà tàng của tôi, nhưng chỉ sau một tháng theo học khóa Kwikspell màu nhiệm, tôi đã hóa phép thành công, biến bà vợ tôi thành một con trâu!
Cám ơn Kwikspell!”
Dưới đây là lịch trình học tập và mẫu đăng ký, xin ngai đọc thật ký và gửi cú cho chúng tôi trước ngày 31 tháng 10.
…
--- Viền thư ---
Lúc này, gương mặt chảy nhão ra của ông giám thị Filch đỏ lên như gạch nung. Ông ta bước tới chụp lấy cái phong bì, quẳng nó vô ngăn kéo, giận đến líu cả lưỡi:
“Mày… mày đã đọc… rồi hả?”
“Không… chưa ạ. Trò mới vừa mở ra thôi.”
Ông giám thị Filch dường như không tin thằng bé, khuôn mặt ông méo mó tới cực hàng, trước ngực phập phồng vì tức giận, hai hàm răng cọ vào nhau vang lên mấy tiếng ken két rõ mồn một.
“Nếu ta mà biết trò đã đọc thư riêng của ta… à, cái đó không phải của ta… của một người bạn. Cứ coi như vậy đi… nhưng cho dù vậy…”
Thấy ông giám thị sắp bão nổ tới nơi, Ambrose bước vào bình tính nói:
“Thầy Filch… dù sao Potter cũng nói không đọc, thầy không cần chấp nhặt thằng nhỏ như vậy, chúng ta còn có chuyện kia mà.”
Lời nói của Ambrose khiến ông giám thị bừng tình, khuôn mặt của ông ta dịu đi, ông giọng nói đầy vẻ tôn kính với Ambrose:
“Vâng… tôi biết, xin lỗi để cậu Karling thấy cảnh vừa rồi.”
Nói rồi, ông quăng ánh mắt đe dọa lên người Harry Potter:
“Được rồi… cút đi! Và chớ có hé ra một lời… Liệu hồn… Tuy nhiên, nếu trò không hề đọc… hoặc có chuyện gì cũng không được kể bất kì việc gì ở đây với mọi người xung quanh, biết chưa?”
“Dạ… trò biết. Chào thầy.”
Thằng bé dứt lời liền chạy vội chạy vàng ra khỏi cái ổ của ông giám thị Filch, nó sợ mình bị diệt khẩu khi biết bí mật động trời của ông ta.
Sau khi người không liên quan rời đi, Ambrose ngồi xuống bên cạnh cái bàn cũ kĩ có sẵn bộ trà tiếp khách nói:
“Tôi khuyên ngài một câu, ngài Filch. Mấy cái khóa học, hay thư giới thiệu như vậy ngài nên quẳng nó vô xô rác ngay lập tức, chúng không giúp gì cho ngài với tình trạng như bây giờ, bọn họ chỉ là bọn lừa đảo thôi.”
“Vâng, tôi hiểu…”
Argus Filch dừng lại một lúc rồi chần chờ nói tiếp:
“Thế cậu Karling… chuyện của tôi… phép thuật của tôi… nó.. nó…”
“Ngài yên tâm, tôi có mang hàng mẫu tới đây.”
Ambrose miệng nói nhưng tay không ngừng lại, cậu lấy trong cái túi thi chú mở rộng không gian ra một khay ống nghiệm, gồm có mười ống nghiệm đậy nắp chặt chẽ. Bên trong chúng đều đụng một thứ chất lỏng màu xanh da trời phát quang rực rỡ, với mấy hạt sáng màu trường bay vòng vòng bên trong.
Ambrose chậm rãi đẩy khay ống nghiệm tới trước mặt Argus Filch nói:
“Đây là hàng mẫu, do tôi đặc biệt bào chế cho ngài, ngài Filch. Tôi không biết nó có hiệu quả không, nhưng ngài nên thử.”
Ông giảm thị ánh mắt kích động đưa tay vồ lấy khay ống nghiệm như sợ kẻ nào cướp mất sự không của mình vậy, ông run giọng nói:
“Phải phải… tôi sẽ thử, tôi sống hơn nửa đời không biết phép thuật là gì rồi, còn gì nữa đâu mà mất.”
Con mèo của ông, Mrs. Norris như cảm nhận được tâm lý chập chờn của chủ nhân mình nên nhảy lên bàn kêu hai tiếng ‘méo meo’, đồng thời cọ đầu vào tay lão Filch.
“Ta biết… Norris… ta còn có mày, phải không?”
Con mèo nghe thế vui sướng meo meo thêm mấy tiếng, đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại.
“Đây là liều dùng trong vòng hai tháng của ngài, mọi chi phí tôi sẽ không thu, dù sao ngài là người chấp nhận mạo hiểm làm thí nghiệm…” Ambrose nói.
“Vâng… vậy bao lâu nó mới có tác dụng…” Ông giám thị ánh mắt cầu khẩn nhìn Ambrose hỏi.
Cậu suy nghĩ một lúc và nói:
“Chỉ khoảng năm mươi tới sáu mươi ngày tùy từng người, sau khi ngài dùng xong 7 liều là có thể có kết quả… nếu tính toán là trước hoặc sau khi lễ hội Ma Halloween một chút.”
“Vâng… tôi hiểu.”
Đến lúc này thì không khó để đoán được mười cái ống nghiệm Ambrose đưa cho ông giám thị là một phiên bản tối giản của Thuốc bổ sung ma lực mà hàng ngày Ambrose đều dùng.
Trong đầu cậu đang có ý định nào chế loại hàng tối giản này để bán và giúp đỡ các phù thủy pháp xịt trong việc thường ngày như nau rọn, nấu nướng,... mà không phải dùng tay chân.
Tất nhiên cũng vì muốn tăng danh tiếng, danh vọng của cậu trong giới phù thủy. Ambrose cũng không lo công thức ma dược này bị người khác phân tích ra, vì trong nó có một vị thuốc mà không ai biết (trừ cậu và người của cậu) - Tinh hoa biển sâu.
Sau đó Ambrose nhã nhặn từ chối lời mời ăn cơm trưa cùng ông giám thị, cậu trở về phòng sinh hoạt chúng của Ravenclaw và tới cái thư viện riêng của nhà xem có manh mối nào về hai từ kia không.
Đã vậy Ambrose còn lôi cái Chậu tưởng ký ra, úp mặt vào trong đó, tìm tòi khắp nói trong cái thư viện sách khổng lồ mà Ravenclaw để lại.
“Vậy, khi nào có chuyện thì gọi tui nhé.” Deus nói xong rồi biến mất.
Ambrose ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía hai cô gái bên cạnh, cậu nói:
“Nếu hai từ này xuất phát từ Hogwarts, thì kiểu gì trong trường cũng có manh mối về nó, chúng ta chia nhau ra tìm xem sao?”
Takagi ậm ừ nói:
“Nếu vậy thì mình sẽ tìm ở thư viện trường có không?”
Fayola nói với Takagi:
“Để mình giúp.”
Nói xong, hai cô bé mặc kệ Ambrose ở lại trong phòng, cả hai đi tới thư viện. Đứng im lặng một lúc, Ambrose cũng bước theo sau, nhưng không đi theo hướng của hai cô gái mà ngược lại. Vừa đi cậu vừa nghĩ xem có thể tìm manh mối ở đâu…
“Liên quan tới Ravenclaw… à… không biết trong Kho báu của Ravenclaw có không nữa…”
Ambrose thò tay vào trong túi áo, xoa xoa viên ký ức thủy tinh… Thình lình, một giọng nói khàn đặc vang lên trước mặt cậu.
“Cậu Karling, tôi nghĩ chúng ta có chuyện cần nói với nhau.”
Ambrose nhìn lên, thì ra là ông thầy giám thị Argus Filch, cậu giật mình nhớ ra điều gì, nhìn lại chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo khác, và nói:
“Xin lỗi ngài, tôi có chút việc bận nên quên mất cuộc hẹn.”
Argus Filch giọng như có vẻ rất đè nén, nhưng đây không phải đè nén sự tức giận và là một sự kích động, ông vội vàng xua tai nói:
“Không không… cậu là người có nhiều việc, cậu Karling. Tôi hiểu mà… chúng ta đi tới văn phòng của tôi chứ… Nó ở ngay ngã rẽ trước mặt thôi.”
“Vâng, mời dẫn dẫn đường.” Ambrose lịch sự đáp lại
….
Văn phòng của thầy giám thị, nghe cho oai thôi chứ nó là một căn phòng dơ bẩn tối tăm không cửa sổ, chỉ được soi sáng bằng một ngọn đèn dầu độc nhất thòng xuống từ tấm màn thấp lè tè.
Trong đó đầy ắp những tủ hồ sơ bằng gỗ đứng dựa khắp bốn bức tường. Dựa vào nhãn dán trên từng tủ, dễ dàng có thể biết những tủ ấy đựng hồ sơ chi tiết về mọi học sinh mà ông giám thị Filch từng trừng phạt.
Ambrose thấy rõ ràng riêng hai cặp sinh đôi tóc đỏ Fred và George có cả một ngăn tủ.
Bên trên hơn một chút là một bộ sưu tập dây xích và cùm tay được đánh bóng kỹ lưỡng treo lủng lẳng trên tường. Ambrose từng nghe đồn ông Argus Filch nài nỉ ông hiệu trưởng Dumbledore cho phép ổng trói cổ chân học trò mà treo ngược chúng lên trần nhà.
Nhưng đó chưa phải đã hết, trong phòng còn có một học sinh khác, chính là đại danh đỉnh đỉnh Chúa cứu thế Harry Potter. Thằng bé trên người toàn bùn đất và có vẻ bị phạt dọn dẹp lại căn phòng, và đang pha trà tiếp khác.
Không khó để đoán ra được người khác đó là Ambrose, nhưng nhân vật chính của chúng ta lại thấy một thứ khác, một lá thư mà nhóc nhà Potter đang cầm trên tay đọc chăm chú, hiên nhiên nó không nhìn thấy cậu và Argus Filch xuất hiện.
--- Viền thư ---
Thân gửi ngài Argus Filch,
Chúng tôi gửi tới ngài thông tin về khóa học Kwikspell nổi tiếng do Kwiks JK Konanall thiết kế. Đây là một khóa đào tạo dễ học, kết quả nhanh chóng, hoàn toàn mới, đảm bảo không thất bại.
Hàng trăm phù thủy và pháp sư đã thành đạt nhờ phương pháp Kwikspell!
Một số đánh giá của học viên trước.
Phu nhân Z. Nettfes ở Topsham viết.
“Trước đây tôi không nhớ nổi lấy một câu thần chú, và bùa ngải của tôi chỉ là trò cười trong gia đình! Nhưng giờ đây, sau một khóa học Kwikspell, tôi đã trở thành nhân vật trung tâm của các dạ tiệc, và bạn bè nài nỉ xin tôi công thức Thuốc nước Xẹt sáng!”
Ngài Warlock D. J. Prod ở Didsbury nói.
“Vợ tôi trước đây ưa châm chọc những bùa ngải cà tàng của tôi, nhưng chỉ sau một tháng theo học khóa Kwikspell màu nhiệm, tôi đã hóa phép thành công, biến bà vợ tôi thành một con trâu!
Cám ơn Kwikspell!”
Dưới đây là lịch trình học tập và mẫu đăng ký, xin ngai đọc thật ký và gửi cú cho chúng tôi trước ngày 31 tháng 10.
…
--- Viền thư ---
Lúc này, gương mặt chảy nhão ra của ông giám thị Filch đỏ lên như gạch nung. Ông ta bước tới chụp lấy cái phong bì, quẳng nó vô ngăn kéo, giận đến líu cả lưỡi:
“Mày… mày đã đọc… rồi hả?”
“Không… chưa ạ. Trò mới vừa mở ra thôi.”
Ông giám thị Filch dường như không tin thằng bé, khuôn mặt ông méo mó tới cực hàng, trước ngực phập phồng vì tức giận, hai hàm răng cọ vào nhau vang lên mấy tiếng ken két rõ mồn một.
“Nếu ta mà biết trò đã đọc thư riêng của ta… à, cái đó không phải của ta… của một người bạn. Cứ coi như vậy đi… nhưng cho dù vậy…”
Thấy ông giám thị sắp bão nổ tới nơi, Ambrose bước vào bình tính nói:
“Thầy Filch… dù sao Potter cũng nói không đọc, thầy không cần chấp nhặt thằng nhỏ như vậy, chúng ta còn có chuyện kia mà.”
Lời nói của Ambrose khiến ông giám thị bừng tình, khuôn mặt của ông ta dịu đi, ông giọng nói đầy vẻ tôn kính với Ambrose:
“Vâng… tôi biết, xin lỗi để cậu Karling thấy cảnh vừa rồi.”
Nói rồi, ông quăng ánh mắt đe dọa lên người Harry Potter:
“Được rồi… cút đi! Và chớ có hé ra một lời… Liệu hồn… Tuy nhiên, nếu trò không hề đọc… hoặc có chuyện gì cũng không được kể bất kì việc gì ở đây với mọi người xung quanh, biết chưa?”
“Dạ… trò biết. Chào thầy.”
Thằng bé dứt lời liền chạy vội chạy vàng ra khỏi cái ổ của ông giám thị Filch, nó sợ mình bị diệt khẩu khi biết bí mật động trời của ông ta.
Sau khi người không liên quan rời đi, Ambrose ngồi xuống bên cạnh cái bàn cũ kĩ có sẵn bộ trà tiếp khách nói:
“Tôi khuyên ngài một câu, ngài Filch. Mấy cái khóa học, hay thư giới thiệu như vậy ngài nên quẳng nó vô xô rác ngay lập tức, chúng không giúp gì cho ngài với tình trạng như bây giờ, bọn họ chỉ là bọn lừa đảo thôi.”
“Vâng, tôi hiểu…”
Argus Filch dừng lại một lúc rồi chần chờ nói tiếp:
“Thế cậu Karling… chuyện của tôi… phép thuật của tôi… nó.. nó…”
“Ngài yên tâm, tôi có mang hàng mẫu tới đây.”
Ambrose miệng nói nhưng tay không ngừng lại, cậu lấy trong cái túi thi chú mở rộng không gian ra một khay ống nghiệm, gồm có mười ống nghiệm đậy nắp chặt chẽ. Bên trong chúng đều đụng một thứ chất lỏng màu xanh da trời phát quang rực rỡ, với mấy hạt sáng màu trường bay vòng vòng bên trong.
Ambrose chậm rãi đẩy khay ống nghiệm tới trước mặt Argus Filch nói:
“Đây là hàng mẫu, do tôi đặc biệt bào chế cho ngài, ngài Filch. Tôi không biết nó có hiệu quả không, nhưng ngài nên thử.”
Ông giảm thị ánh mắt kích động đưa tay vồ lấy khay ống nghiệm như sợ kẻ nào cướp mất sự không của mình vậy, ông run giọng nói:
“Phải phải… tôi sẽ thử, tôi sống hơn nửa đời không biết phép thuật là gì rồi, còn gì nữa đâu mà mất.”
Con mèo của ông, Mrs. Norris như cảm nhận được tâm lý chập chờn của chủ nhân mình nên nhảy lên bàn kêu hai tiếng ‘méo meo’, đồng thời cọ đầu vào tay lão Filch.
“Ta biết… Norris… ta còn có mày, phải không?”
Con mèo nghe thế vui sướng meo meo thêm mấy tiếng, đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại.
“Đây là liều dùng trong vòng hai tháng của ngài, mọi chi phí tôi sẽ không thu, dù sao ngài là người chấp nhận mạo hiểm làm thí nghiệm…” Ambrose nói.
“Vâng… vậy bao lâu nó mới có tác dụng…” Ông giám thị ánh mắt cầu khẩn nhìn Ambrose hỏi.
Cậu suy nghĩ một lúc và nói:
“Chỉ khoảng năm mươi tới sáu mươi ngày tùy từng người, sau khi ngài dùng xong 7 liều là có thể có kết quả… nếu tính toán là trước hoặc sau khi lễ hội Ma Halloween một chút.”
“Vâng… tôi hiểu.”
Đến lúc này thì không khó để đoán được mười cái ống nghiệm Ambrose đưa cho ông giám thị là một phiên bản tối giản của Thuốc bổ sung ma lực mà hàng ngày Ambrose đều dùng.
Trong đầu cậu đang có ý định nào chế loại hàng tối giản này để bán và giúp đỡ các phù thủy pháp xịt trong việc thường ngày như nau rọn, nấu nướng,... mà không phải dùng tay chân.
Tất nhiên cũng vì muốn tăng danh tiếng, danh vọng của cậu trong giới phù thủy. Ambrose cũng không lo công thức ma dược này bị người khác phân tích ra, vì trong nó có một vị thuốc mà không ai biết (trừ cậu và người của cậu) - Tinh hoa biển sâu.
Sau đó Ambrose nhã nhặn từ chối lời mời ăn cơm trưa cùng ông giám thị, cậu trở về phòng sinh hoạt chúng của Ravenclaw và tới cái thư viện riêng của nhà xem có manh mối nào về hai từ kia không.
Đã vậy Ambrose còn lôi cái Chậu tưởng ký ra, úp mặt vào trong đó, tìm tòi khắp nói trong cái thư viện sách khổng lồ mà Ravenclaw để lại.
/565
|