Ý nghĩ của Ambrose Takagi có thể hiểu được, nhưng mà không phải năm đầu tiên bọn họ đã làm một thư Valentine với cơ chế gần giống như vậy sao, chỉ khác là ở mục đích hai cái khác nhau và có hạn chế được không gian nghe thấy âm thanh.
Tuy nó khá tương tự, nhưng về mặt kĩ thuật lại khó hơn nhiều, Takagi trong lòng thấm tính toán.
…
Phía trên bàn giáo viên, các vị giáo sư đều khá bất ngờ vì lại có một học sinh nhận được thư Sấm tại Hogwarts. Đều là những nhà giáo dục kì cựu nhiều năm, hiển nhiên họ biết được cái tác hại của việc bị ăn mắng tệ như vậy trước mặt toàn trường, trước tất cả bạn bè, thầy cô…
Nhất là với một cậu học trò còn chưa trưởng thành, từ nhỏ đã tự ti như Ronald Weasley, các giáo sư đều lắc đầu đáng tiếc.
Chỉ có một người khác hẳn, Gilderoy Lockhart, tên này không phải giáo viên chuyên nghiệp gì rồi… lúc mới nghe bức thư Sấm, hắn tỏ ra tự nhiên cười cùng đám học sinh bên dưới, như một cách kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng chỉ sau mười giây, khuôn mặt hắn đen lại, lá thư Sấm của Weasley đã phá hủy toàn bộ dự định của hắn hôm nay.
Tối hôm qua, Gilderoy Lockhart đã mất công chuẩn bị một màn ra mắt tuyệt đẹp, sáng hôm nay, hắn muốn thấy tất cả học sinh (hoặc phần lớn trong số đó) đều cầm ảnh của hắn và bàn luận chủ đề liên quan tới hắn.
Nhưng giờ thì sao, cũng có học sinh cầm ảnh, nhưng bọn chúng ngay lập tức ném xuống một bên (thậm chí có đứa còn ném xuống đất, dẵm lên khuôn mặt trên đó) và đều nói chuyện về việc Weasley bức thư Sấm và Harry Potter.
Tại sao lại là Harry Potter ở đây? Gilderoy Lockhart tự hỏi và đi xuống bên cạnh nhóm học sinh đang trụm đầu đầu vào với nhau xem gì đó.
Hắn thấy một tờ báo, với dòng tít to đùng trang nhất:
XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE
Bên dưới có vài dòng chữ mô tả nho nhỏ:
“Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũ bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo… Ông Angus Fleet, ở Peebles, đã báo cảnh sát… Tổng cộng tất cả khoảng sáu hay bảy Muggle.”
Không những thế, Gilderoy Lockhart còn nghe thấy bọn học sinh rì rầm:
“Thấy chưa, cái xe ô tô mà mẹ của Weasley đã nói, chính là nó đó. Cái tin này hót nhất ngày hôm qua, mới đầu ta không biết là ai lái con xe này, giờ thì rõ rồi…”
“Là Weasley… không ngờ nó liều như vậy.”
“Ôi, mày không biết đâu, tao nghĩ là Harry Potter cũng ở trên đó nữa…”
“Không. Là chắc chắn. Chúng mày tin tao đi. Hôm ở trên tàu lửa tao không thấy thằng Potter đâu hết cả…”
“Đúng thế, bữa tiệc khai giảng tao không thấy nó đâu…. kiểu này là do có Harry Potter chống đỡ sau lưng thằng tóc đỏ đây.”
“Ừ… tao nghe bố mẹ tao nói, Harry Potter rất được ngài Bộ trưởng quan tâm.”
….
Thế là cuộc thảo luận quay đầu nói về Harry Potter, về tất cả những gì liên quan tới vị Chúa cứu thế này.
Gilderoy Lockhart không bỏ sót một từ, mới đầy ông còn hơi tức giận, vì danh tiếng của mình bị Harry Potter đoạt, nhưng về sau ông ta nở một nụ cười đầy thâm ý, miệng lẩm bẩm:
“Tốt lắm… Harry Potter, không ngờ trò lại giỏi tới vậy, biết các tự lăng xê chính mình… nhưng kiểu gì trò vẫn chỉ là học trò mà thôi… và ta là giáo sư. Ta sẽ một tay dạy trò biết cách làm thế nào để nổi tiếng hơn nữa…”
Gilderoy Lockhart không ngu, hắn biết danh tiếng của hắn so với Harry Potter kém hơn không phải một chút, nếu như hắn đào tạo nâng đỡ nhóc Potter ngay từ bây giờ, thì tương lai là không thể đo đếm được.
…
Nhưng có đánh chết Gilderoy Lockhart cũng không ngờ, ngay cuối tuần chủ nhật tiếp theo, tức chỉ ba ngày hôm sau, một tin ‘dữ’ đã tới với hắn trên tờ Nhật báo tiên tri.
---- Viền báo ----
KỶ LỤC ĐÃ BỊ XÔ ĐỔ, MỘT NGÔI SAO MỚI ĐANG LÊN NGÔI SAO?
Gilderoy Lockhart - Huân chương Merlin đệ Tam đẳng, và là một tác gia nổi tiếng bậc nhất trong toàn bộ giới phù thủy Anh quốc.
Ông cũng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đã từng chiếm lĩnh năm năm liên tục (tương đương 260 tuần, 60 tháng) đã chiếm vị trí người đàn ông có nụ cười quyến rũ nhất.
ĐÚng vậy, các vị nên nhớ là ‘đã từng’ vì Nguyệt báo tiên tri (ấn phẩm của Nhật báo tiên tri nhưng chỉ phát hành một tháng một kì) vừa mới phát hành sáng nay đã cho thấy.
Người đàn ông có nụ cười quyến rũ nhất trong tháng vừa rồi đã được bình chọn: Đó là Ambrose Karling. Với tỉ lệ bình trọn cao gấp đôi người đi trước Gilderoy Lockhart.
Có lẽ thời của Gilderoy Lockhart đã hết, nhiều người đã phàn nàn về sự xuống sắc của ông, công thêm việc tuổi tác đã lớn, nên việc nhường chiếc vương miện ‘Nam thần’ của Gilderoy Lockhart đã được nhiều nhà phân tích dự báo trước.Chỉ là họ không ngờ lại sớm tới vậy, họ nghĩ Gilderoy Lockhart còn là ngôi sao trong hai tới ba năm tiếp theo chứ.
Còn về việc bạn không biết Ambrose Karling là ai thì có thể đọc bản giới thiệu vắn tắt sau đây và đọc chi tiết tại trang số 10.
Ambrose Karling: Học sinh Hogwarts năm thứ tư.
Sinh ra và lớn lên trong dòng dõi nhà Karling thuần chủng (theo tin nội bộ), dòng họ có thời gian hơn một nghìn năm trăm năm lịch sử - còn lâu đời hơn cả Hogwarts.
Cậu được biết tới là người phát minh ra Wolfheal - Một loại thuốc và vắc xin chống nọc người sói.
Và là chủ nhân của Công ty Vật phẩm ma thuật Karling - một công ty mới nổi trên thị trường Anh và Pháp.
….
---- Viền báo ----
Bên dưới là một hình ảnh của nhân vật chính của chúng ta, nếu Ambrose đọc bài báo này sẽ nhận ra ngay đây là lúc cậu và Fayola bọn người có mặt trong Tiệm sách Phú quý và Cơ hàn.
Ambrose bị chụp trộm ngay khi cuộc ẩu đả của Arthur Weasley và Lucius Malfoy bắt đầu,
Lúc đó, biểu tình trên mặt của cậu khá đặc sắc, ánh mắt xuất thần hứng thú nhìn về phía xa xa, nhưng không kém sự tinh anh của trí tuệ, khiến nhiều người trầm mê trong đó.
Đặc biệt là cái miệng, tựa không như phải cười, hai bờ môi hơi nhếch lên, tạo ra vẻ ngạo nghễ bất cần, cao sang, nhưng toát lên một sự cao quý không tả nổi.
Điểm mà bức ảnh của Ambrose ăn dứt của Gilderoy Lockhart là thần thái của cậu mạnh hơn ông giáo sư giả dối nhiều.
Còn chưa kể tới vẻ điểm trai vốn cố, và một chút nét trẻ con trên khuôn mặt nữa, khiến các bà các chị điên cuồng lên (ngụy shota chính hiệu)
Trong văn phòng của mình, Gilderoy Lockhart điên cuồng gào thét:
“Không… không thể như vậy được.”
Ông ném phắt tờ báo vào lò sưởi, ông lẩm bẩm:
“Phải còn cách… chính là Potter, nhóc này sẽ khiến ta tỏa sáng trở lại.”
….
Chuyện này Ambrose cũng không biết, mà có biết cậu cũng không để ý, Ambrose và Fayola, thêm Takagi ba người đang ở trong Phòng cần thiết, nơi dấu chiếc Vương miện của Ravenclaw, là một Trường sinh linh giá của Voldemort.
Trong ký ức của tên Chúa tể hắc ám này, hắn trong lần thứ nhất trở lại Hogwarts và đã moi được thông tin về chiếc vương miện của Ravenclaw được dấy tại một hốc cây ở Alaban, từ miệng Bà Xám - con ma của nhà Ravenclaw.
Lần thứ hai trở lại Hogwarts, hắn đã tới tầng bảy và dấu chiếc vương miện đã biến thành Trường sinh linh giá ở trong Phòng cần thiết, cụ thể hơn là trên đầu của một bức tượng mặt cá trê đầy sẹo.
Mục đích của Ambrose ba người chính là bức tượng đó.
Ambrose đứng trước Phòng cần thiết và nhẩm trong đầu ba lần:
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
….
“Được rồi, chúng ta đi vào thôi.” Ambrose nhìn hai người nói.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt ba người là một căn phòng khổng lồ như một thánh đường Công Giáo vậy.
Những cửa sổ lớn trên cao chiếu những tia sáng xuống, khiến căn phòng sáng hơn bao giờ hết, trong đó có một đống những đống trông như một thành phố được xây bằng những vật dụng được dấu bởi biết bao thế hệ những người sống ở Hogwarts.
Ở đó có những lối đi và đường nhỏ được bao quanh bởi những cây cột nghiêng ngả gồm vật dụng vỡ, được xếp vào, có lẽ để dấu đi những bằng chứng của sử dụng sai bùa chú, hoặc được dấu bởi những gia tinh đầy tự hào của lâu đài.
Một bên khác là hàng ngàn cuốn sách không chút nghi ngờ, hoặc bị cấm, hoặc vẽ vời, hoặc bị đánh cắp được giấu trong phòng.
Còn có cả chai vỡ chứa độc dược đã bị đông cứng, nón, trang sức, áo choàng; thậm chí có cả những thứ trông như vỏ trứng rồng, những chai đóng kín chứa độc dược tỏa ánh lung linh đáng sợ. Và có không ít vũ khí, những gươm rỉ, một chiếc rìu nặng nề dính đầy máu.
Tuy nó khá tương tự, nhưng về mặt kĩ thuật lại khó hơn nhiều, Takagi trong lòng thấm tính toán.
…
Phía trên bàn giáo viên, các vị giáo sư đều khá bất ngờ vì lại có một học sinh nhận được thư Sấm tại Hogwarts. Đều là những nhà giáo dục kì cựu nhiều năm, hiển nhiên họ biết được cái tác hại của việc bị ăn mắng tệ như vậy trước mặt toàn trường, trước tất cả bạn bè, thầy cô…
Nhất là với một cậu học trò còn chưa trưởng thành, từ nhỏ đã tự ti như Ronald Weasley, các giáo sư đều lắc đầu đáng tiếc.
Chỉ có một người khác hẳn, Gilderoy Lockhart, tên này không phải giáo viên chuyên nghiệp gì rồi… lúc mới nghe bức thư Sấm, hắn tỏ ra tự nhiên cười cùng đám học sinh bên dưới, như một cách kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng chỉ sau mười giây, khuôn mặt hắn đen lại, lá thư Sấm của Weasley đã phá hủy toàn bộ dự định của hắn hôm nay.
Tối hôm qua, Gilderoy Lockhart đã mất công chuẩn bị một màn ra mắt tuyệt đẹp, sáng hôm nay, hắn muốn thấy tất cả học sinh (hoặc phần lớn trong số đó) đều cầm ảnh của hắn và bàn luận chủ đề liên quan tới hắn.
Nhưng giờ thì sao, cũng có học sinh cầm ảnh, nhưng bọn chúng ngay lập tức ném xuống một bên (thậm chí có đứa còn ném xuống đất, dẵm lên khuôn mặt trên đó) và đều nói chuyện về việc Weasley bức thư Sấm và Harry Potter.
Tại sao lại là Harry Potter ở đây? Gilderoy Lockhart tự hỏi và đi xuống bên cạnh nhóm học sinh đang trụm đầu đầu vào với nhau xem gì đó.
Hắn thấy một tờ báo, với dòng tít to đùng trang nhất:
XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE
Bên dưới có vài dòng chữ mô tả nho nhỏ:
“Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũ bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo… Ông Angus Fleet, ở Peebles, đã báo cảnh sát… Tổng cộng tất cả khoảng sáu hay bảy Muggle.”
Không những thế, Gilderoy Lockhart còn nghe thấy bọn học sinh rì rầm:
“Thấy chưa, cái xe ô tô mà mẹ của Weasley đã nói, chính là nó đó. Cái tin này hót nhất ngày hôm qua, mới đầu ta không biết là ai lái con xe này, giờ thì rõ rồi…”
“Là Weasley… không ngờ nó liều như vậy.”
“Ôi, mày không biết đâu, tao nghĩ là Harry Potter cũng ở trên đó nữa…”
“Không. Là chắc chắn. Chúng mày tin tao đi. Hôm ở trên tàu lửa tao không thấy thằng Potter đâu hết cả…”
“Đúng thế, bữa tiệc khai giảng tao không thấy nó đâu…. kiểu này là do có Harry Potter chống đỡ sau lưng thằng tóc đỏ đây.”
“Ừ… tao nghe bố mẹ tao nói, Harry Potter rất được ngài Bộ trưởng quan tâm.”
….
Thế là cuộc thảo luận quay đầu nói về Harry Potter, về tất cả những gì liên quan tới vị Chúa cứu thế này.
Gilderoy Lockhart không bỏ sót một từ, mới đầy ông còn hơi tức giận, vì danh tiếng của mình bị Harry Potter đoạt, nhưng về sau ông ta nở một nụ cười đầy thâm ý, miệng lẩm bẩm:
“Tốt lắm… Harry Potter, không ngờ trò lại giỏi tới vậy, biết các tự lăng xê chính mình… nhưng kiểu gì trò vẫn chỉ là học trò mà thôi… và ta là giáo sư. Ta sẽ một tay dạy trò biết cách làm thế nào để nổi tiếng hơn nữa…”
Gilderoy Lockhart không ngu, hắn biết danh tiếng của hắn so với Harry Potter kém hơn không phải một chút, nếu như hắn đào tạo nâng đỡ nhóc Potter ngay từ bây giờ, thì tương lai là không thể đo đếm được.
…
Nhưng có đánh chết Gilderoy Lockhart cũng không ngờ, ngay cuối tuần chủ nhật tiếp theo, tức chỉ ba ngày hôm sau, một tin ‘dữ’ đã tới với hắn trên tờ Nhật báo tiên tri.
---- Viền báo ----
KỶ LỤC ĐÃ BỊ XÔ ĐỔ, MỘT NGÔI SAO MỚI ĐANG LÊN NGÔI SAO?
Gilderoy Lockhart - Huân chương Merlin đệ Tam đẳng, và là một tác gia nổi tiếng bậc nhất trong toàn bộ giới phù thủy Anh quốc.
Ông cũng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đã từng chiếm lĩnh năm năm liên tục (tương đương 260 tuần, 60 tháng) đã chiếm vị trí người đàn ông có nụ cười quyến rũ nhất.
ĐÚng vậy, các vị nên nhớ là ‘đã từng’ vì Nguyệt báo tiên tri (ấn phẩm của Nhật báo tiên tri nhưng chỉ phát hành một tháng một kì) vừa mới phát hành sáng nay đã cho thấy.
Người đàn ông có nụ cười quyến rũ nhất trong tháng vừa rồi đã được bình chọn: Đó là Ambrose Karling. Với tỉ lệ bình trọn cao gấp đôi người đi trước Gilderoy Lockhart.
Có lẽ thời của Gilderoy Lockhart đã hết, nhiều người đã phàn nàn về sự xuống sắc của ông, công thêm việc tuổi tác đã lớn, nên việc nhường chiếc vương miện ‘Nam thần’ của Gilderoy Lockhart đã được nhiều nhà phân tích dự báo trước.Chỉ là họ không ngờ lại sớm tới vậy, họ nghĩ Gilderoy Lockhart còn là ngôi sao trong hai tới ba năm tiếp theo chứ.
Còn về việc bạn không biết Ambrose Karling là ai thì có thể đọc bản giới thiệu vắn tắt sau đây và đọc chi tiết tại trang số 10.
Ambrose Karling: Học sinh Hogwarts năm thứ tư.
Sinh ra và lớn lên trong dòng dõi nhà Karling thuần chủng (theo tin nội bộ), dòng họ có thời gian hơn một nghìn năm trăm năm lịch sử - còn lâu đời hơn cả Hogwarts.
Cậu được biết tới là người phát minh ra Wolfheal - Một loại thuốc và vắc xin chống nọc người sói.
Và là chủ nhân của Công ty Vật phẩm ma thuật Karling - một công ty mới nổi trên thị trường Anh và Pháp.
….
---- Viền báo ----
Bên dưới là một hình ảnh của nhân vật chính của chúng ta, nếu Ambrose đọc bài báo này sẽ nhận ra ngay đây là lúc cậu và Fayola bọn người có mặt trong Tiệm sách Phú quý và Cơ hàn.
Ambrose bị chụp trộm ngay khi cuộc ẩu đả của Arthur Weasley và Lucius Malfoy bắt đầu,
Lúc đó, biểu tình trên mặt của cậu khá đặc sắc, ánh mắt xuất thần hứng thú nhìn về phía xa xa, nhưng không kém sự tinh anh của trí tuệ, khiến nhiều người trầm mê trong đó.
Đặc biệt là cái miệng, tựa không như phải cười, hai bờ môi hơi nhếch lên, tạo ra vẻ ngạo nghễ bất cần, cao sang, nhưng toát lên một sự cao quý không tả nổi.
Điểm mà bức ảnh của Ambrose ăn dứt của Gilderoy Lockhart là thần thái của cậu mạnh hơn ông giáo sư giả dối nhiều.
Còn chưa kể tới vẻ điểm trai vốn cố, và một chút nét trẻ con trên khuôn mặt nữa, khiến các bà các chị điên cuồng lên (ngụy shota chính hiệu)
Trong văn phòng của mình, Gilderoy Lockhart điên cuồng gào thét:
“Không… không thể như vậy được.”
Ông ném phắt tờ báo vào lò sưởi, ông lẩm bẩm:
“Phải còn cách… chính là Potter, nhóc này sẽ khiến ta tỏa sáng trở lại.”
….
Chuyện này Ambrose cũng không biết, mà có biết cậu cũng không để ý, Ambrose và Fayola, thêm Takagi ba người đang ở trong Phòng cần thiết, nơi dấu chiếc Vương miện của Ravenclaw, là một Trường sinh linh giá của Voldemort.
Trong ký ức của tên Chúa tể hắc ám này, hắn trong lần thứ nhất trở lại Hogwarts và đã moi được thông tin về chiếc vương miện của Ravenclaw được dấy tại một hốc cây ở Alaban, từ miệng Bà Xám - con ma của nhà Ravenclaw.
Lần thứ hai trở lại Hogwarts, hắn đã tới tầng bảy và dấu chiếc vương miện đã biến thành Trường sinh linh giá ở trong Phòng cần thiết, cụ thể hơn là trên đầu của một bức tượng mặt cá trê đầy sẹo.
Mục đích của Ambrose ba người chính là bức tượng đó.
Ambrose đứng trước Phòng cần thiết và nhẩm trong đầu ba lần:
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
“Tôi cần một nơi để dấu đồ.”
….
“Được rồi, chúng ta đi vào thôi.” Ambrose nhìn hai người nói.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt ba người là một căn phòng khổng lồ như một thánh đường Công Giáo vậy.
Những cửa sổ lớn trên cao chiếu những tia sáng xuống, khiến căn phòng sáng hơn bao giờ hết, trong đó có một đống những đống trông như một thành phố được xây bằng những vật dụng được dấu bởi biết bao thế hệ những người sống ở Hogwarts.
Ở đó có những lối đi và đường nhỏ được bao quanh bởi những cây cột nghiêng ngả gồm vật dụng vỡ, được xếp vào, có lẽ để dấu đi những bằng chứng của sử dụng sai bùa chú, hoặc được dấu bởi những gia tinh đầy tự hào của lâu đài.
Một bên khác là hàng ngàn cuốn sách không chút nghi ngờ, hoặc bị cấm, hoặc vẽ vời, hoặc bị đánh cắp được giấu trong phòng.
Còn có cả chai vỡ chứa độc dược đã bị đông cứng, nón, trang sức, áo choàng; thậm chí có cả những thứ trông như vỏ trứng rồng, những chai đóng kín chứa độc dược tỏa ánh lung linh đáng sợ. Và có không ít vũ khí, những gươm rỉ, một chiếc rìu nặng nề dính đầy máu.
/565
|