Sau khi giải quyết Alan, mụ phù thủy và quân đội của mình rời đi, bọn chúng vô cùng tự tin vào trận chiến ngày mai, Alan đã chết không ai có thể ngăn chúng được.
Khi chắc chắn rằng mụ ta đã đi xa, Fayola ba người mới mon men tới Bàn đá.
Hai chị em Lucy chạy tới, quỳ xuống đám cỏ ướt đẫm sương, vuốt ve bộ lông đẹp đẽ hay cái còn lại của bộ lông ấy và khóc cho đến khi tưởng như không còn giọt nước mắt nào nữa.
Fayola trong lòng cũng rung động trước sự hi sinh của Alan. Chờ tới khi hai chị em Lucy ngơi khóc, Fayola lên tiếng:
“Chúng ta không thể để ông ta trong cái rọ mồm này.”
Lucy ngừng khóc, cô bé cố gỡ cái rọ ra, Susan cũng giúp, chúng dùng bàn tay nhỏ bé, run run kéo sợi dây buộc. Sau một hồi cố gắng, chúng đã thành công.
Khi hai người nhìn khuôn mặt Aslan không bị chụp trong cái rọ, chúng lại bật khóc lần nữa, dùng tay lau máu và những vết dơ như chúng có thể làm được.
Fayola nhìn tình trạng tồi tệ của Alan, cô lắng đầu, ông ta đã lựa chọn kết cục như vậy. Mặc dù vậy, Fayola cũng không đành lòng nhìn cái xác thê thảm như thế, cô đưa tay ra tháo mấy sợi dây thừng. Lucy hai người thấy vậy lại ngừng khóc, chúng tham gia với Fayola.
Còn rất nhiều dây trói, Lucy loay hoay không thể cởi nổi, chúng bị cuộc rất chặt, nhưng mấy con chuột xuất hiện, chúng gặm đứt dây trói, Lucy giựt từng sợi thừng ra, từng sợi.
Sau một giờ đồng hồ, những sợi dây biến mất trên người Alan, các ngón tay của cô bé cứng đờ ra vì lạnh.
Lucy thổi hai bàn tay, nói với chị gái mình:
“Phù phù, em lạnh quá.”
“Chị cũng vậy! Hai chị em mình nên đi lại cho ấm người đi!”
“Bạn có đi không Fayola?”
“Không mình ở lại đây.” Fayola dự định ở lại hồi phục ma lực, lúc nãy tháo dây trói, cô lén dùng phép thuật. Fayola cũng không muốn dọa chị em Lucy, bọn họ sẽ như thế nào khi thấy một phù thủy khác xuất hiện ở đây. Fayola tập chúng tinh thần, khoanh chân minh tưởng.
Lucy hai người đi về mạn đồi phía đông, ánh nắng mặt trời vừa hửng, hai người cảm nhận từng tia ấm áp trên mặt, bông nhiên, một tiếng nổ “Uỳnh”, không chính xác là một tiếng thứ gì đó vỡ, như một cái đĩa khổng lồ bị thả từ trên mặt trăng xuống đất.
Hai người nhanh chóng chạy trở về bàn đá, nhưng chúng không thấy xác Alan đâu cả. Cái Bàn đá vỡ nát, trên nó không có một thứ gì hay một dấu vết nào cho thấy đã có một cái xác đầy máu từng ở đó.
Lucy nức nở nói:
“Ối trời, thật là tệ hại quá, cái xác biến đâu mất rồi.”
“Kẻ nào đã làm việc này?” Susan kêu lên. “Chuyện này có ý nghĩa gì? Fayola bạn có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Fayola bây giờ đang ngồi gần Bàn đã, hai ta cô chống sau lưng, mạt cô trắng bệch, vừa rồi, âm thanh kinh khủng đó suýt làm cô rối loạn ma lực. Fayola bình tĩnh thở sâu, ổn định lại dòng ma lực đang chạy lung tung trong cơ thể mình. Cô nói:
“Tôi không biết, mình vừa chợp mắt một lúc thì bị tiếng động đánh bật dậy, có có một luồng ánh sáng lóe lên vậy, giống như có phép thuật vậy.” Nói vậy nhưng Fayola tin chắc chắn có một phép thuật vĩ đại nào đó được phát động, ma lực trong cô còn đang nổi sóng đây.
“Lại là một pháp thuật nữa hay sao?” Lucy lẩm bẩm.
“Phải…” Một giọng nói trầm hùng vang lên sau lưng chúng “Một phép màu nữa…”
Hai đứa ngơ ngác nhìn nhau. Và kia, sáng bừng lên dưới ánh sáng bình minh, to lớn hơn bao giờ hết là Aslan - đang đứng lắc lắc cái bờm đã mọc dài lại.
“Ôi, Aslan” Cả hai đứa đồng thanh kêu lên, chằm chằm nhìn ông, nỗi sợ hãi cũng lớn gần bằng với niềm vui.
Fayola tuy bất ngờ nhưng cô cũng đoán ra được một chút, một phép thuật phục sinh ư, cô suy đoán.
“Như vậy là ông không chết thật ư?” Lucy hoàn hồn lên tiếng trước.
“Lúc này thì chưa.” Alan cười từ ái nói.
“Không phải... không phải... ông là... một…” Susan hỏi với một giọng run rẩy. Nó không thể làm cho mình thốt lên từ “hồn ma”.
Aslan cúi cái đầu vàng rực xuống, liếm lên trán cô. Hơi thở ấm áp và cái mùi đặc biệt từ người ông ủ lên người cô bé.
“Thế trông ta giống một hồn ma sao?” Ông hỏi.
“Ồ, ông là thật, là thật! Ôi Aslan thật sống lại.” Lucy kêu lên, rồi cả hai ôm chầm lấy sư tử..
“Nhưng chuyện này là thế nào ạ?” Fayola tỉnh táo hỏi.
“Có nghĩa là mặc dù phù thủy đã cho rằng mình biết tất cả mọi yêu pháp nhưng vẫn còn có những điều mà mụ chưa biết. Kiến thức của mụ chỉ dừng lại ở buổi khai thiên lập địa. Nhưng nếu mụ có thể nhìn về một giai đoạn xa xưa hơn, vào cái thời kỳ yên lặng và hỗn mang trước khi trời và đất hình thành mụ sẽ biết được câu thần chú khác. Mụ sẽ biết rằng khi có một nạn nhân tự nguyện - người này không mắc phải tội phản bội - chịu chết thay cho kẻ đó thì Bàn Đá sẽ vỡ làm đôi và Cái Chết tự nó sẽ bắt đầu quay đầu lại. Và bây giờ…”
Nói thật, Alan cũng không biết tồn tại câu thần chú này, ông thực sự nghĩ mình sẽ chết chứ không phải sống nhăn răng như bây giờ, ông nhìn thật xa về phía đông suy nghĩ.
“Ồ vâng. Bây giờ thì sao ạ?” Lucy nói, nhảy tưng tưng, nồng nhiệt vỗ hai tay như điên.
“Ta cảm thấy sức lực như đã quay về với ta. Ôi mấy đứa, hãy đuổi bắt ta nếu như các cháu có thể làm được điều đó.” Thỉnh thoảng Alan cư xử giống một con sư tử biết nói tiếng người.
Sau khi chơi đùa vớt Lucy, Alan nhìn tới Fayola ông cúi đầu nói:
“Cảm ơn Fayola cháu đã trông coi hai đứa trẻ này giúp ta.”
“Ông không cần phải vậy, chúng cháu là bạn.” Fayola cười đáp lại.
“Cháu có thể hỏi ông một điều không?”
“Dĩ nhiên cô bé.” Alan sản khoái đáp.
“Ông biết đấy, bạn cháu, Ambrose, cậu ta bị nữ hoàng biến thành tượng băng, bây giờ còn ở trong lâu đài của bà, ông có thể giải phép thuật này không.”
“Ôi lại chúa, Ambrose bị mụ phù thủy biến thành tượng băng. Alan, ông có thể giúp phải không?” Lucy bất ngờ, rồi cô bé làm nũng với Alan.
“Tất nhiên, con gái, không những ta giải cứu cậu bé, mà ta sẽ giải lời nguyền cho tất cả nhưng ai bị mụ hóa đá. Bây giờ chúng ta đi tới lâu đài Phù thủy trắng..”
Nghe vậy Fayola nhẹ người, trông Alan lúc này tràn đầy sức mạnh, ông nói ông có thể đánh rớt mặt trăng thì bọn trẻ cũng tin.
Alan vươn mình nói với ba cô bé:
“Các cháu trèo lên lưng ta, chúng ta sẽ chạy tóc độ cao, nhớ bám chắc.”
Fayola ba người trèo lên lưng ông, lông Alan thật mềm mại, và nó như thay đổi hình dạng giống một cái yên ngựa để mấy cô bé ngồi vững.
Alan gầm lên:
“Hướng Bắc, lâu đài nhỏ của phù thủy trắng….”
Đây là một chuyến đi Fayola không thể quên được, ngang qua xứ sở Narnia diệu kỳ, một xứ sở đang độ xuân về, băng qua những bãi biển, những vạt rừng sừng sững, những cây sồi ngập mình trong nắng sớm, qua những vườn cây hoang dã mọc lên những cây anh đào nở hoa trắng muốt, băng qua những thác nước gầm rú, những tảng đá rêu phong, những cái hang cộng hưởng âm thanh, vút lên những đỉnh dốc đầy gió, sáng bừng lên với những bụi kim trước, hay qua những vách núi mọc đầy thạch nam, nhảy xuống những cái vực; lao xuống nữa, xuống nữa, xuống những thung lũng lòng chảo hoang sơ trải ra ngút tầm mắt màu xanh mát của một cánh đồng hoa.
Khi chắc chắn rằng mụ ta đã đi xa, Fayola ba người mới mon men tới Bàn đá.
Hai chị em Lucy chạy tới, quỳ xuống đám cỏ ướt đẫm sương, vuốt ve bộ lông đẹp đẽ hay cái còn lại của bộ lông ấy và khóc cho đến khi tưởng như không còn giọt nước mắt nào nữa.
Fayola trong lòng cũng rung động trước sự hi sinh của Alan. Chờ tới khi hai chị em Lucy ngơi khóc, Fayola lên tiếng:
“Chúng ta không thể để ông ta trong cái rọ mồm này.”
Lucy ngừng khóc, cô bé cố gỡ cái rọ ra, Susan cũng giúp, chúng dùng bàn tay nhỏ bé, run run kéo sợi dây buộc. Sau một hồi cố gắng, chúng đã thành công.
Khi hai người nhìn khuôn mặt Aslan không bị chụp trong cái rọ, chúng lại bật khóc lần nữa, dùng tay lau máu và những vết dơ như chúng có thể làm được.
Fayola nhìn tình trạng tồi tệ của Alan, cô lắng đầu, ông ta đã lựa chọn kết cục như vậy. Mặc dù vậy, Fayola cũng không đành lòng nhìn cái xác thê thảm như thế, cô đưa tay ra tháo mấy sợi dây thừng. Lucy hai người thấy vậy lại ngừng khóc, chúng tham gia với Fayola.
Còn rất nhiều dây trói, Lucy loay hoay không thể cởi nổi, chúng bị cuộc rất chặt, nhưng mấy con chuột xuất hiện, chúng gặm đứt dây trói, Lucy giựt từng sợi thừng ra, từng sợi.
Sau một giờ đồng hồ, những sợi dây biến mất trên người Alan, các ngón tay của cô bé cứng đờ ra vì lạnh.
Lucy thổi hai bàn tay, nói với chị gái mình:
“Phù phù, em lạnh quá.”
“Chị cũng vậy! Hai chị em mình nên đi lại cho ấm người đi!”
“Bạn có đi không Fayola?”
“Không mình ở lại đây.” Fayola dự định ở lại hồi phục ma lực, lúc nãy tháo dây trói, cô lén dùng phép thuật. Fayola cũng không muốn dọa chị em Lucy, bọn họ sẽ như thế nào khi thấy một phù thủy khác xuất hiện ở đây. Fayola tập chúng tinh thần, khoanh chân minh tưởng.
Lucy hai người đi về mạn đồi phía đông, ánh nắng mặt trời vừa hửng, hai người cảm nhận từng tia ấm áp trên mặt, bông nhiên, một tiếng nổ “Uỳnh”, không chính xác là một tiếng thứ gì đó vỡ, như một cái đĩa khổng lồ bị thả từ trên mặt trăng xuống đất.
Hai người nhanh chóng chạy trở về bàn đá, nhưng chúng không thấy xác Alan đâu cả. Cái Bàn đá vỡ nát, trên nó không có một thứ gì hay một dấu vết nào cho thấy đã có một cái xác đầy máu từng ở đó.
Lucy nức nở nói:
“Ối trời, thật là tệ hại quá, cái xác biến đâu mất rồi.”
“Kẻ nào đã làm việc này?” Susan kêu lên. “Chuyện này có ý nghĩa gì? Fayola bạn có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Fayola bây giờ đang ngồi gần Bàn đã, hai ta cô chống sau lưng, mạt cô trắng bệch, vừa rồi, âm thanh kinh khủng đó suýt làm cô rối loạn ma lực. Fayola bình tĩnh thở sâu, ổn định lại dòng ma lực đang chạy lung tung trong cơ thể mình. Cô nói:
“Tôi không biết, mình vừa chợp mắt một lúc thì bị tiếng động đánh bật dậy, có có một luồng ánh sáng lóe lên vậy, giống như có phép thuật vậy.” Nói vậy nhưng Fayola tin chắc chắn có một phép thuật vĩ đại nào đó được phát động, ma lực trong cô còn đang nổi sóng đây.
“Lại là một pháp thuật nữa hay sao?” Lucy lẩm bẩm.
“Phải…” Một giọng nói trầm hùng vang lên sau lưng chúng “Một phép màu nữa…”
Hai đứa ngơ ngác nhìn nhau. Và kia, sáng bừng lên dưới ánh sáng bình minh, to lớn hơn bao giờ hết là Aslan - đang đứng lắc lắc cái bờm đã mọc dài lại.
“Ôi, Aslan” Cả hai đứa đồng thanh kêu lên, chằm chằm nhìn ông, nỗi sợ hãi cũng lớn gần bằng với niềm vui.
Fayola tuy bất ngờ nhưng cô cũng đoán ra được một chút, một phép thuật phục sinh ư, cô suy đoán.
“Như vậy là ông không chết thật ư?” Lucy hoàn hồn lên tiếng trước.
“Lúc này thì chưa.” Alan cười từ ái nói.
“Không phải... không phải... ông là... một…” Susan hỏi với một giọng run rẩy. Nó không thể làm cho mình thốt lên từ “hồn ma”.
Aslan cúi cái đầu vàng rực xuống, liếm lên trán cô. Hơi thở ấm áp và cái mùi đặc biệt từ người ông ủ lên người cô bé.
“Thế trông ta giống một hồn ma sao?” Ông hỏi.
“Ồ, ông là thật, là thật! Ôi Aslan thật sống lại.” Lucy kêu lên, rồi cả hai ôm chầm lấy sư tử..
“Nhưng chuyện này là thế nào ạ?” Fayola tỉnh táo hỏi.
“Có nghĩa là mặc dù phù thủy đã cho rằng mình biết tất cả mọi yêu pháp nhưng vẫn còn có những điều mà mụ chưa biết. Kiến thức của mụ chỉ dừng lại ở buổi khai thiên lập địa. Nhưng nếu mụ có thể nhìn về một giai đoạn xa xưa hơn, vào cái thời kỳ yên lặng và hỗn mang trước khi trời và đất hình thành mụ sẽ biết được câu thần chú khác. Mụ sẽ biết rằng khi có một nạn nhân tự nguyện - người này không mắc phải tội phản bội - chịu chết thay cho kẻ đó thì Bàn Đá sẽ vỡ làm đôi và Cái Chết tự nó sẽ bắt đầu quay đầu lại. Và bây giờ…”
Nói thật, Alan cũng không biết tồn tại câu thần chú này, ông thực sự nghĩ mình sẽ chết chứ không phải sống nhăn răng như bây giờ, ông nhìn thật xa về phía đông suy nghĩ.
“Ồ vâng. Bây giờ thì sao ạ?” Lucy nói, nhảy tưng tưng, nồng nhiệt vỗ hai tay như điên.
“Ta cảm thấy sức lực như đã quay về với ta. Ôi mấy đứa, hãy đuổi bắt ta nếu như các cháu có thể làm được điều đó.” Thỉnh thoảng Alan cư xử giống một con sư tử biết nói tiếng người.
Sau khi chơi đùa vớt Lucy, Alan nhìn tới Fayola ông cúi đầu nói:
“Cảm ơn Fayola cháu đã trông coi hai đứa trẻ này giúp ta.”
“Ông không cần phải vậy, chúng cháu là bạn.” Fayola cười đáp lại.
“Cháu có thể hỏi ông một điều không?”
“Dĩ nhiên cô bé.” Alan sản khoái đáp.
“Ông biết đấy, bạn cháu, Ambrose, cậu ta bị nữ hoàng biến thành tượng băng, bây giờ còn ở trong lâu đài của bà, ông có thể giải phép thuật này không.”
“Ôi lại chúa, Ambrose bị mụ phù thủy biến thành tượng băng. Alan, ông có thể giúp phải không?” Lucy bất ngờ, rồi cô bé làm nũng với Alan.
“Tất nhiên, con gái, không những ta giải cứu cậu bé, mà ta sẽ giải lời nguyền cho tất cả nhưng ai bị mụ hóa đá. Bây giờ chúng ta đi tới lâu đài Phù thủy trắng..”
Nghe vậy Fayola nhẹ người, trông Alan lúc này tràn đầy sức mạnh, ông nói ông có thể đánh rớt mặt trăng thì bọn trẻ cũng tin.
Alan vươn mình nói với ba cô bé:
“Các cháu trèo lên lưng ta, chúng ta sẽ chạy tóc độ cao, nhớ bám chắc.”
Fayola ba người trèo lên lưng ông, lông Alan thật mềm mại, và nó như thay đổi hình dạng giống một cái yên ngựa để mấy cô bé ngồi vững.
Alan gầm lên:
“Hướng Bắc, lâu đài nhỏ của phù thủy trắng….”
Đây là một chuyến đi Fayola không thể quên được, ngang qua xứ sở Narnia diệu kỳ, một xứ sở đang độ xuân về, băng qua những bãi biển, những vạt rừng sừng sững, những cây sồi ngập mình trong nắng sớm, qua những vườn cây hoang dã mọc lên những cây anh đào nở hoa trắng muốt, băng qua những thác nước gầm rú, những tảng đá rêu phong, những cái hang cộng hưởng âm thanh, vút lên những đỉnh dốc đầy gió, sáng bừng lên với những bụi kim trước, hay qua những vách núi mọc đầy thạch nam, nhảy xuống những cái vực; lao xuống nữa, xuống nữa, xuống những thung lũng lòng chảo hoang sơ trải ra ngút tầm mắt màu xanh mát của một cánh đồng hoa.
/565
|