Ông hiệu trưởng Dumbledore khá là hào phóng trong việc cộng điểm, chuyện này không phải bí mật gì. Nhất là khi ông ta còn giữ chức giáo sư môn Biến hình trước khi lên làm hiệu trưởng.
Nhưng việc cộng một hơi 380 điểm vào cùng một nhà lại là chuyện khác, tặng cho một học sinh hơn một trăm điểm trong khi nó không làm gì có thể gọi là rõ ràng.
… vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây…
… vì khả năng suy đoán và vận dụng tuyệt vời…
… bởi tâm hồn trong trẻo và lòng dũng cảm đặc biệt…
Ba cái lý do như vậy làm sao khiến Ambrose bọn người phục được, ông hiệu trưởng cho điểm đây không phải vì thưởng cho ba đứa kia.
Mà ông ta đang biểu thị với Ambrose và Fayola hai người rằng:
Ông ta vẫn là Hiệu trưởng của Hogwarts, mọi việc trong trường đều do ông quyết định...
Mặt khác ông hiệu trưởng đang cảnh cáo Ambrose và Fayola hai người, không nên có những hành động mà học sinh không nên có.
Ambrose hai mắt trầm ngâm nhớ lại, qua thực trong ba năm học trong trường, Ambrose và Fayola đều xem nhẹ ông hiệu trưởng Dumbledore.
Năm nhất, thì bác quản gia Baemyn vào tận trường đe dọa ông ta, trong khi Fayola suýt nữa thì biến bà hiệu phó - cấp dưới trung thành của ông hiệu trưởng - thành một pho tượng băng.
Năm hai thì Ambrose và Fayola quan hệ thân thiết với giáo sư Dippet, nên có chuyện gì hai người chỉ cần nhờ ông ta, không cần thông qua với ông hiệu trưởng.
Mới vừa rồi, Ambrose và Fayola còn định đánh bất tỉnh ông ta. Tuy không thực hiện, nhưng Ambrose khẳng định giáo sư Dumbledore đã cảm nhận được ác ý từ hai người.
Tổng hợp tất cả lại, ông giáo sư không tức giận mới là lạ. Nhưng dù có cũng chỉ dám nuốt trở lại trong bụng.
Nhưng hôm nay giáo sư Dumbledore lại thể hiện công khai quyền uy của mình, không lẽ ông ta có người nào sau lưng đủ mạnh để chống lại Ambrose và Fayola.
Hoặc ông ta đã đột phá lên cấp năm… nghĩ tới đây, Ambrose lập tức lắc đầu phủ nhận. Chỉ có khả năng sau lưng ông ta có người.
Dù thế nào, ông hiệu trưởng vẫn có giới hạn, ông ta không cộng điểm đủ để Gryffindor đoạt được Cúp nhà. Đó là để mặt mũi lại cho Fayola và Ambrose hai người.
Xem ra hai bên không phải ở thế thù địch, nhưng cũng chưa phải là bạn.
Lại nghĩ thêm một lúc, Ambrose lấy lại vẻ bình thản như trước, cậu biết, dù người đứng sau lưng giáo sư Dumbledore là ai, thì hắn ta kiểu gì sẽ lộ diện với Ambrose và Fayola hai người.
Lúc đó thì mọi thứ sẽ rõ.
====
Sáng hôm sau, tất cả học sinh chuẩn bị lên tàu trở lại Luân Đôn, ngay khi bước ra khỏi cổng Hogwarts, Ambrose có thể cảm nhận được xung quanh có hơn hai mươi ma pháp sư cấp 3 ẩn núp.
Đây là biện pháp phòng ngừa vụ việc giống như năm ngoái xảy ra. Trên tàu cũng vậy, có rất nhiều thần sáng đi lại.
Đặc biệt, Ambrose còn gặp được ông Giám đốc Sở Thần sáng Rufus Scrimgeour trên đó, hai người đã có một cuộc trao đổi nhỏ về tương lai của cả hai, về Bộ pháp thuật, về giới phù thủy Anh.
Chuyến tàu đến sân nga Ngã Tư Vua một cách an toàn, lũ học sinh nô nức chạy ra sân ga gặp mặt người thân sau ít nhất nửa năm không thấy mặt.
Ambrose và Fayola đã thấy ông quản gia Baemyn và ông bác Sirius của Fayola đứng chờ, hai người kèm theo Hermione đi tới chào hỏi.
Ba mẹ của cô bé không vào trong sân ga chín ba phần tư được, bọn họ phải chờ ở phía bên ngoài ga, nên cô bé dứt khoát đi cùng Ambrose luôn.
“Một năm thế nào, thư cậu chủ?” Baemyn cung kính hỏi:
“Vẫn vậy… bác Baemyn. Nhưng có khá nhiều chuyện thứ vị, để buổi tối cháu kể cho bác biết. Còn về chú Sirius, chú ấy…”
Ambrose đang định hỏi thăm công việc của ông bác Black thế nào, thì thấy ông ta ánh mắt nhìn chằm chằm sang hướng khác, trông Sirius Black có vẻ xúc động lắm.
Ambrose tò mò ngó theo thì thấy ông ta đang nhìn thằng nhóc Harry Potter. Lúc này, nhóc Potter đang đứng cùng một đoàn người tóc đỏ, không cần đoán cũng biết đó là gia đình Weasley.
Cha của cặp sinh đôi, Arthur Weasley cũng nhìn sang bên này, ông cười với Ambrose mọi người rồi một mình đi tới trước mặt Ambrose bốn người.
Ông ta gật đầu với Ambrose rồi nhìn ông bác của Fayola cười nói:
“Là anh, Sirius. Trông anh vẫn khỏe chứ?”
“Vâng.. tôi rất ổn.”
Sirius Black đáp lại nhưng ông ta vẫn nhìn nhóc Chúa cứu thế, điều này khiến thằng nhóc không được tự nhiên cho lắm.
Lúc này, Arthur Weasley mới nhìn sang Ambrose nói:
“Chào cậu, cậu Karling… cho tôi mượn anh Sirius Black một chút được chứ.”
“Vâng, ngài cứ tự nhiên, ngài Weasley.”
Ambrose nói xong, ông bố tóc đỏ vội vàng kéo Sirius Black tới giới thiệu với mấy người nhà mình, trong đó có cả Harry Potter.
Bọn nhóc mới nghe cái tên Sirius Black là toáng lên, rồi cặp sinh đôi bắt đầu xăm xe hỏi chuyện cảm giác khi ngôi tù Azkaban như thế nào… khiến bà Weasley không ngừng liếc xéo.
Ambrose thấy vậy hỏi ông quản gia:
“Bác Baemyn, chú Sirius có quan hệ gì với Harry Potter hả?”
Fayola cũng ngẩng đầu nhìn cha mình, chờ đợi câu trả lời.
“Ừm, đứng vậy. Sirius Black có thể nói là cha đỡ đầu của Harry Potter.”
“Vậy… sao bọn họ không nhận nhau.”
Ambrose hiếu kì hỏi, theo cậu thấy thì nhóc nhà Potter không biết gì về chuyện này và ông bác Sirius Black cũng không muốn nói.
“Theo biết thì giáo sư Dumbledore không muốn hai người họ nhận nhau, còn nguyên nhân gì thì chắc chỉ có Sirius biết được.” Bác quản gia Baemyn nói.
Ồ… lại là ông hiệu trưởng. Không lẽ ông ta không muốn Harry Potter đi lại quá gần cậu và Fayola đám người… Ambrose không để ý chuyện này nữa. Cậu hỏi:
“Về linh hồn Voldemort thế nào rồi?”
“Vâng, công việc của Ngài Helios vẫn tiến triển tốt đẹp, không có sai lầm nào xảy ra.”
===== Âm mưu đường phân cách ====
Dưới một tán cây cổ thụ rộng lớn, một chàng trai thanh niên đang ngồi ngắm nghía thứ gì đó trước mặt.
Đó là một nam sinh độ mười sáu tuổi, bên cạnh cậu ta là một chiếc nón phù thủy chóp nhọn, hiển nhiên đây là một phù thủy rồi, trên ngực áo cậu là phù hiệu Huynh trưởng lấp lánh.
Đây là một học sinh Hogwarts…
Chàng trai này tay đang cầm một cuốn sách chỉ to hơn hai bàn tay gộp lại một chút, cậu ta đang không ngừng đưa bút giống như đang viết hoặc viết một thứ gì đó trên đó.
Gió thổi nhẹ nhàng qua trang sách, mọi cảnh vật xung quanh đều rất nên thơ, nhưng nếu quan sát kĩ thì ta sẽ thấy một thứ thiếu sót thật lớn trong đó.
Là sự sống… mọi thứ đều mang một vẻ lạnh nhạt không màu…
Người thanh niên đang vẽ, đột ngột dừng bút nói:
“Ông lại tới hả… có chuyện gì vậy?”
Không một ai xuất hiện, nhưng lại có một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Phải, học trò của… tới lúc ta cần con giúp ta một việc rồi…”
“Ông để tôi rời khỏi đây… thật là kỳ lạ… tôi nhờ là ông đã xóa mọi trí nhớ của tôi về ông rồi còn gì.”
“Kha kha… học trò ta… con đâu phải là hắn… ha ha… con hoàn mỹ hơn nhiều. Bây giờ, ta có một nhiệm vụ giao cho con đây…”
Nói tới đây, giọng nói trở lên hung ác cùng cực.
“Con phải nhớ là mọi thứ của con đều là ta giao cho… nếu không…”
Người thanh niên không để ý thái độ chuyển biến của giọng nói, dường như cậu đã rất quen với việc này.
Cậu ta nở một nụ cười tỏa nắng, nhưng lại mang theo cái lạnh giá mùa đông nói:
“Tôi biết rồi… thầy không phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy. Thầy muốn tôi làm gì…”
“Tốt. Hiện tại ta đang không rảnh, cần mi tới… làm cái này … tìm hiểu cái kia… cho ta….” Giọng nói vang lên sắc lạnh, đầy vẻ tức giận.
Người thanh niên thấy thế cười thầm, cậu ta nói:
“Việc này để tôi, nhưng bọn chúng ngoài kia sẽ nghe lời chứ…”
“Đương nhiên rồi… bọn gan thỏ để còn sợ mi hơn cả cái chết nữa kì… học trò của ta.”
“Không, tôi không phải hắn... “
“Hừ. tuy ngươi nghĩ thế nào… bây giờ ta đi trước.”
Nói xong, theo một cơn gió thổi qua… giọng nói biến mất, để lại người thanh niên một mình. Cậu ta giờ ánh mắt thay đổi, trở lên ác liệt hơn, trong mồm lẩm bẩm:
“Cuối cùng, sau từng đấy năm… ta cũng thoát ra được.”
Cảm nhận trong cơ thể sự thư thái thỏa mái, nó gọi là cảm giác tự do. Người thanh niên nói tiếp:
“Nếu lần này thành công thì… ha ha… thầy của tôi, ông sẽ phải trả giá.”
Người thanh niên vung tay một cái, khung cảnh xung cảnh cậu ta lập tức thay đổi, bầu trời, cái cây, ngon cỏ, gió… điều biến mất.
Chỉ còn lại một hàng động tối om, lấp lóe mất ngọn đuốc nhập nhòe.
Kẹt kẹt…
Tiếng mở cửa nặng nề vang lên.
Người thanh niên bước về phía cánh cửa, ra khỏi hang động.
Nhưng việc cộng một hơi 380 điểm vào cùng một nhà lại là chuyện khác, tặng cho một học sinh hơn một trăm điểm trong khi nó không làm gì có thể gọi là rõ ràng.
… vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây…
… vì khả năng suy đoán và vận dụng tuyệt vời…
… bởi tâm hồn trong trẻo và lòng dũng cảm đặc biệt…
Ba cái lý do như vậy làm sao khiến Ambrose bọn người phục được, ông hiệu trưởng cho điểm đây không phải vì thưởng cho ba đứa kia.
Mà ông ta đang biểu thị với Ambrose và Fayola hai người rằng:
Ông ta vẫn là Hiệu trưởng của Hogwarts, mọi việc trong trường đều do ông quyết định...
Mặt khác ông hiệu trưởng đang cảnh cáo Ambrose và Fayola hai người, không nên có những hành động mà học sinh không nên có.
Ambrose hai mắt trầm ngâm nhớ lại, qua thực trong ba năm học trong trường, Ambrose và Fayola đều xem nhẹ ông hiệu trưởng Dumbledore.
Năm nhất, thì bác quản gia Baemyn vào tận trường đe dọa ông ta, trong khi Fayola suýt nữa thì biến bà hiệu phó - cấp dưới trung thành của ông hiệu trưởng - thành một pho tượng băng.
Năm hai thì Ambrose và Fayola quan hệ thân thiết với giáo sư Dippet, nên có chuyện gì hai người chỉ cần nhờ ông ta, không cần thông qua với ông hiệu trưởng.
Mới vừa rồi, Ambrose và Fayola còn định đánh bất tỉnh ông ta. Tuy không thực hiện, nhưng Ambrose khẳng định giáo sư Dumbledore đã cảm nhận được ác ý từ hai người.
Tổng hợp tất cả lại, ông giáo sư không tức giận mới là lạ. Nhưng dù có cũng chỉ dám nuốt trở lại trong bụng.
Nhưng hôm nay giáo sư Dumbledore lại thể hiện công khai quyền uy của mình, không lẽ ông ta có người nào sau lưng đủ mạnh để chống lại Ambrose và Fayola.
Hoặc ông ta đã đột phá lên cấp năm… nghĩ tới đây, Ambrose lập tức lắc đầu phủ nhận. Chỉ có khả năng sau lưng ông ta có người.
Dù thế nào, ông hiệu trưởng vẫn có giới hạn, ông ta không cộng điểm đủ để Gryffindor đoạt được Cúp nhà. Đó là để mặt mũi lại cho Fayola và Ambrose hai người.
Xem ra hai bên không phải ở thế thù địch, nhưng cũng chưa phải là bạn.
Lại nghĩ thêm một lúc, Ambrose lấy lại vẻ bình thản như trước, cậu biết, dù người đứng sau lưng giáo sư Dumbledore là ai, thì hắn ta kiểu gì sẽ lộ diện với Ambrose và Fayola hai người.
Lúc đó thì mọi thứ sẽ rõ.
====
Sáng hôm sau, tất cả học sinh chuẩn bị lên tàu trở lại Luân Đôn, ngay khi bước ra khỏi cổng Hogwarts, Ambrose có thể cảm nhận được xung quanh có hơn hai mươi ma pháp sư cấp 3 ẩn núp.
Đây là biện pháp phòng ngừa vụ việc giống như năm ngoái xảy ra. Trên tàu cũng vậy, có rất nhiều thần sáng đi lại.
Đặc biệt, Ambrose còn gặp được ông Giám đốc Sở Thần sáng Rufus Scrimgeour trên đó, hai người đã có một cuộc trao đổi nhỏ về tương lai của cả hai, về Bộ pháp thuật, về giới phù thủy Anh.
Chuyến tàu đến sân nga Ngã Tư Vua một cách an toàn, lũ học sinh nô nức chạy ra sân ga gặp mặt người thân sau ít nhất nửa năm không thấy mặt.
Ambrose và Fayola đã thấy ông quản gia Baemyn và ông bác Sirius của Fayola đứng chờ, hai người kèm theo Hermione đi tới chào hỏi.
Ba mẹ của cô bé không vào trong sân ga chín ba phần tư được, bọn họ phải chờ ở phía bên ngoài ga, nên cô bé dứt khoát đi cùng Ambrose luôn.
“Một năm thế nào, thư cậu chủ?” Baemyn cung kính hỏi:
“Vẫn vậy… bác Baemyn. Nhưng có khá nhiều chuyện thứ vị, để buổi tối cháu kể cho bác biết. Còn về chú Sirius, chú ấy…”
Ambrose đang định hỏi thăm công việc của ông bác Black thế nào, thì thấy ông ta ánh mắt nhìn chằm chằm sang hướng khác, trông Sirius Black có vẻ xúc động lắm.
Ambrose tò mò ngó theo thì thấy ông ta đang nhìn thằng nhóc Harry Potter. Lúc này, nhóc Potter đang đứng cùng một đoàn người tóc đỏ, không cần đoán cũng biết đó là gia đình Weasley.
Cha của cặp sinh đôi, Arthur Weasley cũng nhìn sang bên này, ông cười với Ambrose mọi người rồi một mình đi tới trước mặt Ambrose bốn người.
Ông ta gật đầu với Ambrose rồi nhìn ông bác của Fayola cười nói:
“Là anh, Sirius. Trông anh vẫn khỏe chứ?”
“Vâng.. tôi rất ổn.”
Sirius Black đáp lại nhưng ông ta vẫn nhìn nhóc Chúa cứu thế, điều này khiến thằng nhóc không được tự nhiên cho lắm.
Lúc này, Arthur Weasley mới nhìn sang Ambrose nói:
“Chào cậu, cậu Karling… cho tôi mượn anh Sirius Black một chút được chứ.”
“Vâng, ngài cứ tự nhiên, ngài Weasley.”
Ambrose nói xong, ông bố tóc đỏ vội vàng kéo Sirius Black tới giới thiệu với mấy người nhà mình, trong đó có cả Harry Potter.
Bọn nhóc mới nghe cái tên Sirius Black là toáng lên, rồi cặp sinh đôi bắt đầu xăm xe hỏi chuyện cảm giác khi ngôi tù Azkaban như thế nào… khiến bà Weasley không ngừng liếc xéo.
Ambrose thấy vậy hỏi ông quản gia:
“Bác Baemyn, chú Sirius có quan hệ gì với Harry Potter hả?”
Fayola cũng ngẩng đầu nhìn cha mình, chờ đợi câu trả lời.
“Ừm, đứng vậy. Sirius Black có thể nói là cha đỡ đầu của Harry Potter.”
“Vậy… sao bọn họ không nhận nhau.”
Ambrose hiếu kì hỏi, theo cậu thấy thì nhóc nhà Potter không biết gì về chuyện này và ông bác Sirius Black cũng không muốn nói.
“Theo biết thì giáo sư Dumbledore không muốn hai người họ nhận nhau, còn nguyên nhân gì thì chắc chỉ có Sirius biết được.” Bác quản gia Baemyn nói.
Ồ… lại là ông hiệu trưởng. Không lẽ ông ta không muốn Harry Potter đi lại quá gần cậu và Fayola đám người… Ambrose không để ý chuyện này nữa. Cậu hỏi:
“Về linh hồn Voldemort thế nào rồi?”
“Vâng, công việc của Ngài Helios vẫn tiến triển tốt đẹp, không có sai lầm nào xảy ra.”
===== Âm mưu đường phân cách ====
Dưới một tán cây cổ thụ rộng lớn, một chàng trai thanh niên đang ngồi ngắm nghía thứ gì đó trước mặt.
Đó là một nam sinh độ mười sáu tuổi, bên cạnh cậu ta là một chiếc nón phù thủy chóp nhọn, hiển nhiên đây là một phù thủy rồi, trên ngực áo cậu là phù hiệu Huynh trưởng lấp lánh.
Đây là một học sinh Hogwarts…
Chàng trai này tay đang cầm một cuốn sách chỉ to hơn hai bàn tay gộp lại một chút, cậu ta đang không ngừng đưa bút giống như đang viết hoặc viết một thứ gì đó trên đó.
Gió thổi nhẹ nhàng qua trang sách, mọi cảnh vật xung quanh đều rất nên thơ, nhưng nếu quan sát kĩ thì ta sẽ thấy một thứ thiếu sót thật lớn trong đó.
Là sự sống… mọi thứ đều mang một vẻ lạnh nhạt không màu…
Người thanh niên đang vẽ, đột ngột dừng bút nói:
“Ông lại tới hả… có chuyện gì vậy?”
Không một ai xuất hiện, nhưng lại có một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Phải, học trò của… tới lúc ta cần con giúp ta một việc rồi…”
“Ông để tôi rời khỏi đây… thật là kỳ lạ… tôi nhờ là ông đã xóa mọi trí nhớ của tôi về ông rồi còn gì.”
“Kha kha… học trò ta… con đâu phải là hắn… ha ha… con hoàn mỹ hơn nhiều. Bây giờ, ta có một nhiệm vụ giao cho con đây…”
Nói tới đây, giọng nói trở lên hung ác cùng cực.
“Con phải nhớ là mọi thứ của con đều là ta giao cho… nếu không…”
Người thanh niên không để ý thái độ chuyển biến của giọng nói, dường như cậu đã rất quen với việc này.
Cậu ta nở một nụ cười tỏa nắng, nhưng lại mang theo cái lạnh giá mùa đông nói:
“Tôi biết rồi… thầy không phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy. Thầy muốn tôi làm gì…”
“Tốt. Hiện tại ta đang không rảnh, cần mi tới… làm cái này … tìm hiểu cái kia… cho ta….” Giọng nói vang lên sắc lạnh, đầy vẻ tức giận.
Người thanh niên thấy thế cười thầm, cậu ta nói:
“Việc này để tôi, nhưng bọn chúng ngoài kia sẽ nghe lời chứ…”
“Đương nhiên rồi… bọn gan thỏ để còn sợ mi hơn cả cái chết nữa kì… học trò của ta.”
“Không, tôi không phải hắn... “
“Hừ. tuy ngươi nghĩ thế nào… bây giờ ta đi trước.”
Nói xong, theo một cơn gió thổi qua… giọng nói biến mất, để lại người thanh niên một mình. Cậu ta giờ ánh mắt thay đổi, trở lên ác liệt hơn, trong mồm lẩm bẩm:
“Cuối cùng, sau từng đấy năm… ta cũng thoát ra được.”
Cảm nhận trong cơ thể sự thư thái thỏa mái, nó gọi là cảm giác tự do. Người thanh niên nói tiếp:
“Nếu lần này thành công thì… ha ha… thầy của tôi, ông sẽ phải trả giá.”
Người thanh niên vung tay một cái, khung cảnh xung cảnh cậu ta lập tức thay đổi, bầu trời, cái cây, ngon cỏ, gió… điều biến mất.
Chỉ còn lại một hàng động tối om, lấp lóe mất ngọn đuốc nhập nhòe.
Kẹt kẹt…
Tiếng mở cửa nặng nề vang lên.
Người thanh niên bước về phía cánh cửa, ra khỏi hang động.
/565
|