Ambrose nghe vậy hai mắt ánh lên vẻ mưu mô, có kinh nghiệm trong trận đàm phán với ông Giám đốc Sở thần sáng trong lễ tang giáo sư Dippet, Ambrose cùng với tên này đặt được một thỏa thuận khiến cả hai đều hài lòng.
Lần này, Ambrose mạnh tay trao cho Mitterrand toàn bộ quần phân phối, bán, hay làm bất cứ thứ gì đối với thuốc Wolfheal của cậu. Tất nhiên, chỉ trên lãnh thổ Pháp mà thôi.
Và cậu sẽ ủng hộ ông ta bằng một cách công khai chuyện này trên báo chí.
Đổi lại, mấy sản phẩm sau của Ambrose sẽ được ông bộ trưởng tương lai bảo hộ, cả chính ông ta cũng không được xía mũi vào phần lợi nhuận tương lai này.
Còn việc gì đảm bảo lão Mitterrand sẽ giữ lời, hừ, chỉ cần hắn lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật là Ambrose có rất nhiều cách để trị hắn, thậm chí khử hắn nếu tên này dám bật lại.
François Mitterrand trở lại bữa tiệc trong lòng vui như hội, hắn nào nghĩ mình đã vào tròng của Ambrose. Tuy thuốc chữa trị người sói có vai trò rất quan trọng, nhưng chỉ khi có người sói mà thôi. Và đám người sói mạnh nhất ở nước Pháp này đã bị Ambrose diệt từ hôm trước rồi.
Chờ đến khi François Mitterrand hoàn toàn không thấy, thì ở phía hành lang đối diện một bóng người khác lại đi ra.
Tên này giọng nói không được tự tin cho lắm:
“Cậu Karling… không biết cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì…”
“Chú là Laurent Fabius phải không?”
“Vâng. Tôi đang là trợ lý cho ngày Bộ trưởng.” Người đàn ông này không hiểu nói.
“Vậy tốt, chú có muốn làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật Pháp không? Cháu biết chú từng là bạn học của bác Apolline Delacour, nên không cần phải ngại.”
“…”
====
Thời gian còn lại của kì nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng, Ambrose và Fayola hôm nay trở lại Anh để bắt đầu học kì mới.
Cuộc chia tay tuy không nói đầy nước mắt, nhưng cô bé Gabrielle hai mắt long lanh ướt áp nói:
“Anh Ambrose… không ở lại chơi một hôm nữa sao?”
Ambrose xoa đầu cô bé, cưng chìu nói:
“Nín đi. Anh phải trở về, có gì hè năm sau sang Anh chơi?”
Ambrose rất săn sóc con bé này, nên nó cũng rất bám cậu. Trong nhà chỉ có chị gái, nên Gabrielle rất thích cảm giác khi có anh trai nuông chiều.
“Ừm… anh nhớ đấy.”
“OK.”
Ambrose nói rồi nhìn bà bác của mình nói:
“Con về.”
Bác Apolline tiến tới cho Ambrose một cái ôm vĩ đại, nói:
“Giữ sức khỏe, đừng quá bận rộn vào ba cái chuyện nghiên cứu.”
“Vâng, con biết.”
Nói rồi, Ambrose vẫy tay chào gia đình bốn người nhà Delacour, sau đó cậu lên xe chạy tới sân bay.
Chuyến đi tới Pháp lần này của cậu thu hoạch được khá nhiều, kể cả về cuốn sách da dê với sự đầu tư vào chính trường Pháp. Ambrose càng tới cái kế hoạch của mình gần hơn.
Ở Hogwarts còn có lão Quirrell và tên Voldermort chưa xuất hiện, Ambrose trong lòng thầm nghĩ, lần này cậu phải chơi chết hai đứa này mới được.
==== Chuyển cảnh ====
Đám học sinh Hogwarts trở về trường trong cơn háo hức, bởi vì chúng biết sau giáng sinh sẽ là cuộc thi đấu giữa các câu lạc bộ trong trường nhằm tìm ra câu lạc bộ số Một.
Thể lệ cuộc thi cũng đã được công bố trước ngày bắt đầu kì nghỉ đầu năm.
Nói chung sẽ được chia làm hai phần thi lý thuyết và thực hành.
Phần lý thuyết sẽ thi theo nhóm, mỗi câu lạc bộ của ra một nhóm đại diện gồm có ba người để tham gia. Trong phần này sẽ là cuộc giao phong của tri thức và sự nhanh tay.
Còn thi thực hành không khác nào giải đấu tay đôi năm ngoái, chỉ có điều nó không phải học sinh toàn trường đấu với nhau mà là phân ra từng hạng mục.
Có tất cả ba hạng mục:
Thứ nhất: Hạng tân sinh (Học sinh năm nhất)
Thứ hai: Hạng Thường đẳng (Ordinary Wizarding Level) gồm các học sinh năm thứ hai, ba, bốn và năm.
Thứ ba: Hạng Tận sức (Nastily Exhausting Wizarding) gồm hai khối năm sáu và bảy.
Đặc biệt, phần thi thực hành này không giới hạn học sinh tham gia, chỉ cần là học sinh Hogwarts, không cần thuộc bất cứ câu lạc bộ nào cả đều được đăng kí.
…
Ngay khi thời gian đăng kí bắt đầu vào ngày cuối cùng của kì nghỉ, một trận ồn ào vang lên, các học sinh tranh nhau đi đăng kí thi đấu phần thực hành.
Qua thống kê, hầu như tám mươi phần trăm học sinh đều có mặt, nhất là bọn tân sinh năm nhất, tỉ lệ tham gia của bọn chúng phải tới chín mươi chín phần trăm.
Chuyện này dẫn tới phải tổ chức vòng loại chọn ra bốn học sinh xuất sắc nhất mỗi hạng mục. Và cái vòng loại này diễn ra trong vòng một tháng tiếp theo vào thứ bảy hàng tuần.
Cũng tại khoảng thời gian này, một cuộc đấu rất được chú ý là giữa Chúa cứu thế Harry Potter và một học sinh nhà Slytherin - Draco Malfoy.
Hai tên này không vừa mặt nhau thì cả trường đã biết, bọn chúng còn đã thách đấu nhau từ trước khi giải thi đấu diễn ra, nên không có lý do gì ban tổ chức không cho hai tên này gặp nhau.
Tất nhiên không thể quá sớm, và cũng không thể quá muộn, vì vậy hai tên này gặp nhau ở vòng tám tuyển thủ xuất sắc nhất của Hạng tân sinh.
Chỉ một trận sau là vào vòng chung kết rồi, hơn nữa nhà Gryffindor chỉ có Harry và một học sinh khác là tới vòng này, nên trận đấu của cậu bé được được bọn nhà sư tử quan tâm đặc biệt.
Một đống cờ hiệu, khẩu ngữ cổ vũ Harry Potter (được tận dụng lại sau các trận Quidditch) đang phe phẩy ở góc cổ vũ nhà sư tử.
“Harry cố lên. Harry tất thắng.”
“Harry cố lên. Harry tất thắng.”
“…”
Phía đối diện, bọn học sinh nhà rắn có vẻ rất tự tin, chúng dường như biết trước được kết quả trận đấu rồi vậy, nên chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn thô lỗ kia.
Tới khi nhóc nhà Malfoy lên sàn, thì bọn chúng mới đứng lên hét:
“Slytherin muôn năm.”
“Dueling Club chiến thắng…”
“...”
Trên sân thi đấu, Malfoy ánh mắt khiêu khích nói:
“Potter, mày chịu thua đi, mày hẳn phải biết chênh lệch giữa tao và mày rồi. Một đứa sống trong đống bùn lầy bẩn thỉu còn dám đấu với tao.”
“Câm miệng.”
Tuy Harry không thích gia đình nhà Dursley lắm nhưng dù sao cũng là chị của mẹ cậu, Harry nào không biết tên này đang chửi họ.
Malfoy bên kia không để ý thằng đối thủ tức giận nói thêm:
“Không phải vậy sao, lần trước mày còn dùng cái cách của bọn Muggle đánh với tao, thật là đồ phù thủy vô dụng.”
Nhắc lại chuyện này, Harry cảm thấy vừa thẹn vừa giận, cậu bé quát lại:
“Mày có im không, đồ nói nhiều. Để tí nữa chúng ta giải quyết…”
“Ha ha… mày sẽ thu cuộc thôi..”
…
Ngồi trong một vị trí có tầm nhìn đẹp nhất Đại sảnh đường, Ambrose và Fayola đang ngồi vừa uống trà vừa xem hai thằng nhóc cãi nhau. Trong lòng Ambrose vừa lóe lên một ý nghĩ nói:
“Fayola này, cậu có nghĩ hai tên này rất hợp nhau không…”
“Hợp nhau?” Fayola không hiểu hỏi lại. Theo cô hai tên kia đối đầu như nước với lửa vậy, ở chỗ nào thấy hợp nhau.
“Không… không phải nghĩa đấy… trông bọn chúng giống đôi oan gia phải không… khà khà..>” Ambrose híp mắt lại, giọng nguy hiểm nói.
Fayola trong lòng nghĩ tới lời đồn trước đó về nhóc Potter và Weasley, ánh mắt nguy hiểm nhìn Ambrose nói:
“Ambrose, bạn thật là xấu. Lại nghĩ lung tung, chuyện này làm sao có thể?”
Lần này, Ambrose mạnh tay trao cho Mitterrand toàn bộ quần phân phối, bán, hay làm bất cứ thứ gì đối với thuốc Wolfheal của cậu. Tất nhiên, chỉ trên lãnh thổ Pháp mà thôi.
Và cậu sẽ ủng hộ ông ta bằng một cách công khai chuyện này trên báo chí.
Đổi lại, mấy sản phẩm sau của Ambrose sẽ được ông bộ trưởng tương lai bảo hộ, cả chính ông ta cũng không được xía mũi vào phần lợi nhuận tương lai này.
Còn việc gì đảm bảo lão Mitterrand sẽ giữ lời, hừ, chỉ cần hắn lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật là Ambrose có rất nhiều cách để trị hắn, thậm chí khử hắn nếu tên này dám bật lại.
François Mitterrand trở lại bữa tiệc trong lòng vui như hội, hắn nào nghĩ mình đã vào tròng của Ambrose. Tuy thuốc chữa trị người sói có vai trò rất quan trọng, nhưng chỉ khi có người sói mà thôi. Và đám người sói mạnh nhất ở nước Pháp này đã bị Ambrose diệt từ hôm trước rồi.
Chờ đến khi François Mitterrand hoàn toàn không thấy, thì ở phía hành lang đối diện một bóng người khác lại đi ra.
Tên này giọng nói không được tự tin cho lắm:
“Cậu Karling… không biết cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì…”
“Chú là Laurent Fabius phải không?”
“Vâng. Tôi đang là trợ lý cho ngày Bộ trưởng.” Người đàn ông này không hiểu nói.
“Vậy tốt, chú có muốn làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật Pháp không? Cháu biết chú từng là bạn học của bác Apolline Delacour, nên không cần phải ngại.”
“…”
====
Thời gian còn lại của kì nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng, Ambrose và Fayola hôm nay trở lại Anh để bắt đầu học kì mới.
Cuộc chia tay tuy không nói đầy nước mắt, nhưng cô bé Gabrielle hai mắt long lanh ướt áp nói:
“Anh Ambrose… không ở lại chơi một hôm nữa sao?”
Ambrose xoa đầu cô bé, cưng chìu nói:
“Nín đi. Anh phải trở về, có gì hè năm sau sang Anh chơi?”
Ambrose rất săn sóc con bé này, nên nó cũng rất bám cậu. Trong nhà chỉ có chị gái, nên Gabrielle rất thích cảm giác khi có anh trai nuông chiều.
“Ừm… anh nhớ đấy.”
“OK.”
Ambrose nói rồi nhìn bà bác của mình nói:
“Con về.”
Bác Apolline tiến tới cho Ambrose một cái ôm vĩ đại, nói:
“Giữ sức khỏe, đừng quá bận rộn vào ba cái chuyện nghiên cứu.”
“Vâng, con biết.”
Nói rồi, Ambrose vẫy tay chào gia đình bốn người nhà Delacour, sau đó cậu lên xe chạy tới sân bay.
Chuyến đi tới Pháp lần này của cậu thu hoạch được khá nhiều, kể cả về cuốn sách da dê với sự đầu tư vào chính trường Pháp. Ambrose càng tới cái kế hoạch của mình gần hơn.
Ở Hogwarts còn có lão Quirrell và tên Voldermort chưa xuất hiện, Ambrose trong lòng thầm nghĩ, lần này cậu phải chơi chết hai đứa này mới được.
==== Chuyển cảnh ====
Đám học sinh Hogwarts trở về trường trong cơn háo hức, bởi vì chúng biết sau giáng sinh sẽ là cuộc thi đấu giữa các câu lạc bộ trong trường nhằm tìm ra câu lạc bộ số Một.
Thể lệ cuộc thi cũng đã được công bố trước ngày bắt đầu kì nghỉ đầu năm.
Nói chung sẽ được chia làm hai phần thi lý thuyết và thực hành.
Phần lý thuyết sẽ thi theo nhóm, mỗi câu lạc bộ của ra một nhóm đại diện gồm có ba người để tham gia. Trong phần này sẽ là cuộc giao phong của tri thức và sự nhanh tay.
Còn thi thực hành không khác nào giải đấu tay đôi năm ngoái, chỉ có điều nó không phải học sinh toàn trường đấu với nhau mà là phân ra từng hạng mục.
Có tất cả ba hạng mục:
Thứ nhất: Hạng tân sinh (Học sinh năm nhất)
Thứ hai: Hạng Thường đẳng (Ordinary Wizarding Level) gồm các học sinh năm thứ hai, ba, bốn và năm.
Thứ ba: Hạng Tận sức (Nastily Exhausting Wizarding) gồm hai khối năm sáu và bảy.
Đặc biệt, phần thi thực hành này không giới hạn học sinh tham gia, chỉ cần là học sinh Hogwarts, không cần thuộc bất cứ câu lạc bộ nào cả đều được đăng kí.
…
Ngay khi thời gian đăng kí bắt đầu vào ngày cuối cùng của kì nghỉ, một trận ồn ào vang lên, các học sinh tranh nhau đi đăng kí thi đấu phần thực hành.
Qua thống kê, hầu như tám mươi phần trăm học sinh đều có mặt, nhất là bọn tân sinh năm nhất, tỉ lệ tham gia của bọn chúng phải tới chín mươi chín phần trăm.
Chuyện này dẫn tới phải tổ chức vòng loại chọn ra bốn học sinh xuất sắc nhất mỗi hạng mục. Và cái vòng loại này diễn ra trong vòng một tháng tiếp theo vào thứ bảy hàng tuần.
Cũng tại khoảng thời gian này, một cuộc đấu rất được chú ý là giữa Chúa cứu thế Harry Potter và một học sinh nhà Slytherin - Draco Malfoy.
Hai tên này không vừa mặt nhau thì cả trường đã biết, bọn chúng còn đã thách đấu nhau từ trước khi giải thi đấu diễn ra, nên không có lý do gì ban tổ chức không cho hai tên này gặp nhau.
Tất nhiên không thể quá sớm, và cũng không thể quá muộn, vì vậy hai tên này gặp nhau ở vòng tám tuyển thủ xuất sắc nhất của Hạng tân sinh.
Chỉ một trận sau là vào vòng chung kết rồi, hơn nữa nhà Gryffindor chỉ có Harry và một học sinh khác là tới vòng này, nên trận đấu của cậu bé được được bọn nhà sư tử quan tâm đặc biệt.
Một đống cờ hiệu, khẩu ngữ cổ vũ Harry Potter (được tận dụng lại sau các trận Quidditch) đang phe phẩy ở góc cổ vũ nhà sư tử.
“Harry cố lên. Harry tất thắng.”
“Harry cố lên. Harry tất thắng.”
“…”
Phía đối diện, bọn học sinh nhà rắn có vẻ rất tự tin, chúng dường như biết trước được kết quả trận đấu rồi vậy, nên chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn thô lỗ kia.
Tới khi nhóc nhà Malfoy lên sàn, thì bọn chúng mới đứng lên hét:
“Slytherin muôn năm.”
“Dueling Club chiến thắng…”
“...”
Trên sân thi đấu, Malfoy ánh mắt khiêu khích nói:
“Potter, mày chịu thua đi, mày hẳn phải biết chênh lệch giữa tao và mày rồi. Một đứa sống trong đống bùn lầy bẩn thỉu còn dám đấu với tao.”
“Câm miệng.”
Tuy Harry không thích gia đình nhà Dursley lắm nhưng dù sao cũng là chị của mẹ cậu, Harry nào không biết tên này đang chửi họ.
Malfoy bên kia không để ý thằng đối thủ tức giận nói thêm:
“Không phải vậy sao, lần trước mày còn dùng cái cách của bọn Muggle đánh với tao, thật là đồ phù thủy vô dụng.”
Nhắc lại chuyện này, Harry cảm thấy vừa thẹn vừa giận, cậu bé quát lại:
“Mày có im không, đồ nói nhiều. Để tí nữa chúng ta giải quyết…”
“Ha ha… mày sẽ thu cuộc thôi..”
…
Ngồi trong một vị trí có tầm nhìn đẹp nhất Đại sảnh đường, Ambrose và Fayola đang ngồi vừa uống trà vừa xem hai thằng nhóc cãi nhau. Trong lòng Ambrose vừa lóe lên một ý nghĩ nói:
“Fayola này, cậu có nghĩ hai tên này rất hợp nhau không…”
“Hợp nhau?” Fayola không hiểu hỏi lại. Theo cô hai tên kia đối đầu như nước với lửa vậy, ở chỗ nào thấy hợp nhau.
“Không… không phải nghĩa đấy… trông bọn chúng giống đôi oan gia phải không… khà khà..>” Ambrose híp mắt lại, giọng nguy hiểm nói.
Fayola trong lòng nghĩ tới lời đồn trước đó về nhóc Potter và Weasley, ánh mắt nguy hiểm nhìn Ambrose nói:
“Ambrose, bạn thật là xấu. Lại nghĩ lung tung, chuyện này làm sao có thể?”
/565
|