“Một ngôi sao băng xuất hiện.”
“Nó khiến mình cảm thấy thật thỏa mái.”
Bỏ qua nỗi đau sự mệt mỏi, cậu bé đắm chìm trong cảm giác thư thái đó.
Cậu nhắm mắt lại, nhịp thở cậu chậm dần.
Ít nhất cậu bé ra đi không đau đớn.
Ngôi sao băng tiếp tục rơi xuống, nó rơi đúng nơi mà cậu bé vừa ra đi.
===========================
“Lạnh quá…”
“Ta là ai? Ta đang ở đâu?”
“Thật là mệt mỏi, mọi thứ tối om.”
“Kia là gì?”
“Một điểm sáng.” Chủ nhân giọng nói đưa tay về phía ánh sáng.
===========================
Bên cạnh phế tích một căn nhà cháy. Một đống tuyết đang nhúc nhích, nếu có người chú ý sẽ thấy một cảnh tưởng kinh dị.
Một bàn tay chậm rãi thò lên, rồi một bàn tay khác xuất hiện, cả hai mò mẫm xung quanh rồi tìm một vị trí chắc chắn, một thân hình nhỏ bé chui ra từ đống tuyết. Đó là một cậu bé. Da cậu xanh ngắt, trắng bệch không một giọt máu.
Cậu cảm thấy quá mệt mỏi, trước khi cậu ngất đi, cậu nghe thấy một và giọng nói:
“Đứa bé ở đây, nó vẫn sống.”
“Ôi Merlin ơi, làm sao nó có thể sống được, mau cho nó uống thứ gì ấm áp….”
===========================
Ba hôm sau, cậu bé tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong một chiếc gường ấm áp. Cậu nhìn quanh phòng, đây là căn phòng màu trắng, xung quanh đặt những chiếc rèm màu sữa, trên thêu họa tiết hình o van, chúng bị kéo gọn gàng sát tường. Không khí đậm mùi thuốc khử trùng.
Cậu nhìn xung quanh, không tìm thấy bất kì ai trong phòng. Đôi mắt cậu trong suốt, đen nhánh. Nó trong veo, không tạp chất nào cả. Con mắt ấy trở nên hoang mang.
Cậu không nhớ mình là ai, tại sao mình lại nằm ở đây. Trong đầu cậu bây giờ là một mớ hỗn loạn. Bỗng nhiên một ánh sáng trong đầu cậu lóe nên.
Một cơn đau như nứt sọ xảy ra, từng hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu cậu trôi qua như một đoạn phim ngắn.
“Ánh sáng xanh lè….
Tiếng người đàn ông và phụ nữ la hét …
Ngọn lửa thiêu rụi tất cả ….”
Cậu lẩm bẩm. Cơn đau ngày càng khủng khiếp, không kìm được, cậu rên rỉ kêu to.
“Người đàn ông và phụ nữ kia là ai? Tại sao ta cảm thấy khó chịu.”
Cậu cảm thấy lòng quặn lại, nhịp tim cậu liên hồi, khuôn mặt trở lên méo mó, từng giọt nước mắt chảy xuống. Cảm giác như một thứ quan trọng vĩnh viễn mất đi vậy.
Hình ảnh khác lại xuất hiện.
“Bọn người áo đen…”
“Chúng là ai, chúng làm gì mới hai người kia…”
Khi nghĩ vể bọn người áo đen, tim cậu càng đập nhanh, một cỗ lửa giận dâng nên trong lòng cậu. Cậu chỉ muốn xóa bỏ chúng, làm bọn chúng biến mất vĩnh viễn.
Đây là những cảm giác gì, chúng thật khó chịu.
Ánh sáng xanh lè, người đàn ông và phụ nữ, bọn người áo đen. Chúng lặp đi lặp lại, thay nhau chi phối cảm xúc cậu bé. Không, cậu hết chịu nổi, cậu bé la hét.
“AAA… A… A… A… “
Một luồng sức mạnh bùng nổ từ người cậu lan ra xung quanh.
Không khí trở nên đặc quánh, bốn bức tường như bị nứt ra, mặt sàn run rẩy, đồ đạc trong phòng bị hất văng tứ tung. Tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, cánh cửa sổ vỡ tan, mảnh kính rơi khắp nơi.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng bật ra, ba người mặc áo trắng blouse trắng xông vào, nhưng họ lại bị nguồn năng lượng này đánh bay trở lại đập trúng bức tường đối diện.
Người đàn ông đứng tuổi đeo kính kinh dị thốt lên:
“Bạo động ma lực.”
Nói xong ông ta đảo mắt nhìn xung quanh phòng, cảm nhận trên người từng sợi lông đang hò hét, đồng tử co lại, ông thất thanh nói:
“Ma lực cỡ nào khổng lồ… Thật kinh khủng….”
“Chúng ta phả ngăn thằng bé lại.” Người đàn ông nhanh chóng quay đầu nói với hai người bên cạnh.
Ông ta gắng đứng dậy, lục trong túi áo lấy ra một cây đũa phép, tay vung lên, miệng ông hét lớn:
“PROTEGO”
Một lớp màng trong suốt xuất hiện bao bọc lấy ba người họ, lớp màng này ngăn lại từng đợt sóng ma lực xuất hiện từ cậu bé. Lớp màng này run dữ dội như sắp vỡ.
“Nhanh giúp ta…”
Hai người bên cạnh cũng lấy chiếc đũa phép của minh, đồng loạt hô:
“PROTEGO”
“PROTEGO”
“PROTEGO HORRIBILIS”
Cuối cùng lớp màng ổn định lại. Ba người quần áo xốc xếc, tóc tai rối bù này, có người còn đang chảy máu.
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông trung niên giọng nghiêm trọng nói:
“Bây giờ, tôi duy trì lá chắn, hai cô cậu theo sát.”
Ông giơ chiếc đũa lên, mồm lẩm bẩm, ông từng bước tới gần chiếc gường. Tấm màng lá chắn cũng di chuyển theo ông.
Họ rất khó khăn để đi tới cái giường, sau tầm 1 phút, họ mới tiếp cận được cậu bé. Người đàn ông trung niên quan sát cậu bé một lúc rồi nói:
“Taylor, cho cậu bé uống Dizepam.”
Người phụ nữ trẻ bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn về cảnh tượng vừa nãy, nghe thấy gọi tên, cô ta giật mình, suýt làm rơi cái túi đang ôm trên tay.
Cô ta lục lọi trong cái túi của mình, một lúc sau đó tìm được một cái lọ thuốc bên trong chứa 1 dung dịch màu xanh lơ đang sủi bọt.
Trong lúc đó, người đàn ông trung niên nói với người còn lại:
“Anh biết chúng ta phải làm gì trong trường hợp này rồi đó.”
Người kia gật đầu, trong tay cây đũa phép sẵn sàng, anh thận trọng nhìn về phía cậu bé.
Người đàn ông trung niên thấy vậy quay đầu lại nói với người phụ nữ trẻ:
“Taylor, lát nữa chúng tôi sẽ làm phép kiềm chế lại cậu bé, cô phải thật nhanh tay cho cậu ta uống thuốc. Cô hiểu chưa?”
“OK. Tôi biết.” Taylor tay nắm chặt lọ thuốc, ánh mắt chăm chú lên.
Thấy mọi thứ đã sắp xếp ổn, người đàn ông trung niên nói tiếp:
“Bây giờ, tôi đếm từ 1 đến 3, mọi người sẵn sàng.”
“Một... Hai... Ba aaaa….”
Dứt lời, người đàn ông trung niên và người còn lại hét to:
“STOPIO HUDOL”
Hai cây đũa phép chỉ về phía cái giường, một làn khói trắng từ hai cây đũa phóng ra bao bọc lấy cả cái giường lẫn cậu bé.
Sóng ma lực yếu lại.
Taylor thấy vậy nhanh chóng đi đến và đổ lọ thuốc vào miệng cậu bé.
Áp lực giảm đi, sóng ma lực cũng dừng lại. Ba người trao đổi ánh mắt, họ vừa định dừng câu thần chú lại, thì một đợt sóng trùng kích bất ngờ xuất hiện hất văng ba người ra ngoài.
Từng sóng, từng sóng ma lực ào ào từ người cậu bé tuôn ra, thậm chí còn mạnh hơn trước.
Thân hình nhỏ bé cậu bé run lên, co giật, rồi cậu ngất đi. Ba người sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ: xong rồi không hiệu quả.
Nhưng may thay, những bóng ma được đó ngày càng yếu dần, một lúc sau thì dừng hẳn lại. Lúc này ba người mới nhìn nhau thở phào, rồi nhanh chóng bước tới cái giường kiểm tra cậu bé.
“Thật tồi tệ, cơ thể cậu bé như bị vỡ nát, ma lực phá hủy hầu hết nội tạng, xương, cơ, mô. Nói chung là không còn thứ gì nguyên vẹn.”
“Chúng ta không có giải pháp nào sao?” Taylor lo lắng hỏi.
“Tôi không chắc, bây giờ tôi đi gặp viện trưởng, hai người tại đây coi cậu bé. Taylor, cô cho cậu bé uống một ít thuốc nhẹ nhàng ôn dưỡng cơ thể.”
Người đàn ông trung niên nói xong, ông thở dài đi ra khỏi phòng.
Căn phòng trở lại yên lặng như trước.
=========
Thần chú.
Protego: Tạo ra một lớp lá chắn trong suốt ngăn cản bùa chú của đối phương, bùa chú đối phương tạo từ ma lực nên dùng ngăn cản sóng ma lực cũng được.
Protego Horribilis: Phiên bản cao cấp hơn bùa lá chắn.
Stopio Hudol: Tác dụng hấp thu, cách ly ma lực (cái này tác tự chế).
Dizepam: Một loại thuốc an thần.
“Nó khiến mình cảm thấy thật thỏa mái.”
Bỏ qua nỗi đau sự mệt mỏi, cậu bé đắm chìm trong cảm giác thư thái đó.
Cậu nhắm mắt lại, nhịp thở cậu chậm dần.
Ít nhất cậu bé ra đi không đau đớn.
Ngôi sao băng tiếp tục rơi xuống, nó rơi đúng nơi mà cậu bé vừa ra đi.
===========================
“Lạnh quá…”
“Ta là ai? Ta đang ở đâu?”
“Thật là mệt mỏi, mọi thứ tối om.”
“Kia là gì?”
“Một điểm sáng.” Chủ nhân giọng nói đưa tay về phía ánh sáng.
===========================
Bên cạnh phế tích một căn nhà cháy. Một đống tuyết đang nhúc nhích, nếu có người chú ý sẽ thấy một cảnh tưởng kinh dị.
Một bàn tay chậm rãi thò lên, rồi một bàn tay khác xuất hiện, cả hai mò mẫm xung quanh rồi tìm một vị trí chắc chắn, một thân hình nhỏ bé chui ra từ đống tuyết. Đó là một cậu bé. Da cậu xanh ngắt, trắng bệch không một giọt máu.
Cậu cảm thấy quá mệt mỏi, trước khi cậu ngất đi, cậu nghe thấy một và giọng nói:
“Đứa bé ở đây, nó vẫn sống.”
“Ôi Merlin ơi, làm sao nó có thể sống được, mau cho nó uống thứ gì ấm áp….”
===========================
Ba hôm sau, cậu bé tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong một chiếc gường ấm áp. Cậu nhìn quanh phòng, đây là căn phòng màu trắng, xung quanh đặt những chiếc rèm màu sữa, trên thêu họa tiết hình o van, chúng bị kéo gọn gàng sát tường. Không khí đậm mùi thuốc khử trùng.
Cậu nhìn xung quanh, không tìm thấy bất kì ai trong phòng. Đôi mắt cậu trong suốt, đen nhánh. Nó trong veo, không tạp chất nào cả. Con mắt ấy trở nên hoang mang.
Cậu không nhớ mình là ai, tại sao mình lại nằm ở đây. Trong đầu cậu bây giờ là một mớ hỗn loạn. Bỗng nhiên một ánh sáng trong đầu cậu lóe nên.
Một cơn đau như nứt sọ xảy ra, từng hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu cậu trôi qua như một đoạn phim ngắn.
“Ánh sáng xanh lè….
Tiếng người đàn ông và phụ nữ la hét …
Ngọn lửa thiêu rụi tất cả ….”
Cậu lẩm bẩm. Cơn đau ngày càng khủng khiếp, không kìm được, cậu rên rỉ kêu to.
“Người đàn ông và phụ nữ kia là ai? Tại sao ta cảm thấy khó chịu.”
Cậu cảm thấy lòng quặn lại, nhịp tim cậu liên hồi, khuôn mặt trở lên méo mó, từng giọt nước mắt chảy xuống. Cảm giác như một thứ quan trọng vĩnh viễn mất đi vậy.
Hình ảnh khác lại xuất hiện.
“Bọn người áo đen…”
“Chúng là ai, chúng làm gì mới hai người kia…”
Khi nghĩ vể bọn người áo đen, tim cậu càng đập nhanh, một cỗ lửa giận dâng nên trong lòng cậu. Cậu chỉ muốn xóa bỏ chúng, làm bọn chúng biến mất vĩnh viễn.
Đây là những cảm giác gì, chúng thật khó chịu.
Ánh sáng xanh lè, người đàn ông và phụ nữ, bọn người áo đen. Chúng lặp đi lặp lại, thay nhau chi phối cảm xúc cậu bé. Không, cậu hết chịu nổi, cậu bé la hét.
“AAA… A… A… A… “
Một luồng sức mạnh bùng nổ từ người cậu lan ra xung quanh.
Không khí trở nên đặc quánh, bốn bức tường như bị nứt ra, mặt sàn run rẩy, đồ đạc trong phòng bị hất văng tứ tung. Tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, cánh cửa sổ vỡ tan, mảnh kính rơi khắp nơi.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng bật ra, ba người mặc áo trắng blouse trắng xông vào, nhưng họ lại bị nguồn năng lượng này đánh bay trở lại đập trúng bức tường đối diện.
Người đàn ông đứng tuổi đeo kính kinh dị thốt lên:
“Bạo động ma lực.”
Nói xong ông ta đảo mắt nhìn xung quanh phòng, cảm nhận trên người từng sợi lông đang hò hét, đồng tử co lại, ông thất thanh nói:
“Ma lực cỡ nào khổng lồ… Thật kinh khủng….”
“Chúng ta phả ngăn thằng bé lại.” Người đàn ông nhanh chóng quay đầu nói với hai người bên cạnh.
Ông ta gắng đứng dậy, lục trong túi áo lấy ra một cây đũa phép, tay vung lên, miệng ông hét lớn:
“PROTEGO”
Một lớp màng trong suốt xuất hiện bao bọc lấy ba người họ, lớp màng này ngăn lại từng đợt sóng ma lực xuất hiện từ cậu bé. Lớp màng này run dữ dội như sắp vỡ.
“Nhanh giúp ta…”
Hai người bên cạnh cũng lấy chiếc đũa phép của minh, đồng loạt hô:
“PROTEGO”
“PROTEGO”
“PROTEGO HORRIBILIS”
Cuối cùng lớp màng ổn định lại. Ba người quần áo xốc xếc, tóc tai rối bù này, có người còn đang chảy máu.
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông trung niên giọng nghiêm trọng nói:
“Bây giờ, tôi duy trì lá chắn, hai cô cậu theo sát.”
Ông giơ chiếc đũa lên, mồm lẩm bẩm, ông từng bước tới gần chiếc gường. Tấm màng lá chắn cũng di chuyển theo ông.
Họ rất khó khăn để đi tới cái giường, sau tầm 1 phút, họ mới tiếp cận được cậu bé. Người đàn ông trung niên quan sát cậu bé một lúc rồi nói:
“Taylor, cho cậu bé uống Dizepam.”
Người phụ nữ trẻ bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn về cảnh tượng vừa nãy, nghe thấy gọi tên, cô ta giật mình, suýt làm rơi cái túi đang ôm trên tay.
Cô ta lục lọi trong cái túi của mình, một lúc sau đó tìm được một cái lọ thuốc bên trong chứa 1 dung dịch màu xanh lơ đang sủi bọt.
Trong lúc đó, người đàn ông trung niên nói với người còn lại:
“Anh biết chúng ta phải làm gì trong trường hợp này rồi đó.”
Người kia gật đầu, trong tay cây đũa phép sẵn sàng, anh thận trọng nhìn về phía cậu bé.
Người đàn ông trung niên thấy vậy quay đầu lại nói với người phụ nữ trẻ:
“Taylor, lát nữa chúng tôi sẽ làm phép kiềm chế lại cậu bé, cô phải thật nhanh tay cho cậu ta uống thuốc. Cô hiểu chưa?”
“OK. Tôi biết.” Taylor tay nắm chặt lọ thuốc, ánh mắt chăm chú lên.
Thấy mọi thứ đã sắp xếp ổn, người đàn ông trung niên nói tiếp:
“Bây giờ, tôi đếm từ 1 đến 3, mọi người sẵn sàng.”
“Một... Hai... Ba aaaa….”
Dứt lời, người đàn ông trung niên và người còn lại hét to:
“STOPIO HUDOL”
Hai cây đũa phép chỉ về phía cái giường, một làn khói trắng từ hai cây đũa phóng ra bao bọc lấy cả cái giường lẫn cậu bé.
Sóng ma lực yếu lại.
Taylor thấy vậy nhanh chóng đi đến và đổ lọ thuốc vào miệng cậu bé.
Áp lực giảm đi, sóng ma lực cũng dừng lại. Ba người trao đổi ánh mắt, họ vừa định dừng câu thần chú lại, thì một đợt sóng trùng kích bất ngờ xuất hiện hất văng ba người ra ngoài.
Từng sóng, từng sóng ma lực ào ào từ người cậu bé tuôn ra, thậm chí còn mạnh hơn trước.
Thân hình nhỏ bé cậu bé run lên, co giật, rồi cậu ngất đi. Ba người sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ: xong rồi không hiệu quả.
Nhưng may thay, những bóng ma được đó ngày càng yếu dần, một lúc sau thì dừng hẳn lại. Lúc này ba người mới nhìn nhau thở phào, rồi nhanh chóng bước tới cái giường kiểm tra cậu bé.
“Thật tồi tệ, cơ thể cậu bé như bị vỡ nát, ma lực phá hủy hầu hết nội tạng, xương, cơ, mô. Nói chung là không còn thứ gì nguyên vẹn.”
“Chúng ta không có giải pháp nào sao?” Taylor lo lắng hỏi.
“Tôi không chắc, bây giờ tôi đi gặp viện trưởng, hai người tại đây coi cậu bé. Taylor, cô cho cậu bé uống một ít thuốc nhẹ nhàng ôn dưỡng cơ thể.”
Người đàn ông trung niên nói xong, ông thở dài đi ra khỏi phòng.
Căn phòng trở lại yên lặng như trước.
=========
Thần chú.
Protego: Tạo ra một lớp lá chắn trong suốt ngăn cản bùa chú của đối phương, bùa chú đối phương tạo từ ma lực nên dùng ngăn cản sóng ma lực cũng được.
Protego Horribilis: Phiên bản cao cấp hơn bùa lá chắn.
Stopio Hudol: Tác dụng hấp thu, cách ly ma lực (cái này tác tự chế).
Dizepam: Một loại thuốc an thần.
/565
|