Ngược lại, lũ nhà sư tử thì không phát hiện ra gì cả, bọn chúng vừa mới ầm ĩ cười đùa inh ỏi xong, nhưng khi nghe tiếng chuông báo giờ học, chúng biết vị giáo sư mới chuẩn bị lên lớp.
Bọn này không cần thông minh lắm cũng hiểu được không nên quá ồn ào vào ngay buổi học đầu tiên, với một vị giáo sư chưa biết rõ tính nếp ra sao.
Rồi, kèm thao một tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ông giáo sư gián điệp khép nép bước vào, ông nở một nụ cười méo mó với cả lớp, rồi lại thỏ thẻ đóng cánh cửa lại.
Chỉ là, khi cánh của vừa nhập với khuôn cửa thì …
“Uỳnh uỳnh uỳnh” ba cái.
Gần một tá cây chổi cũ rích đầy bụi và mạng nhện đổ ập xuống người hắn từ phía sau, cú va chạm khiến ông giáo sư chao đảo, ngã vồ ếch lên phía trước.
“Aaaa.”
Thật kì lạ, ở đó lại có một chậu nước lau nhà… thế là, vừa mới vào lớp chưa được mười giây, ông giáo sư tội nghiệp đã phải gội đầu bằng nước lau bảng rồi.
“Giáo sư, ngài không sao chứ…” Fred và George hai người kinh hô, rồi chạy tới, tay bọn chúng thủ sẵn hai cái khăn nhìn rất bình thường, nhưng đó là hàng do Ambrose đứa cho đấy…
Giáo sư Quirinus Quirrell tới giờ vẫn cười được, hắn ta quả là không biết giận. Hắn lại nở một nụ cười đơ đơ với hai anh em rồi nhận cái khăn nói:
“Cảm ơn hai em… Không biết tại sao người ta lại để mấy thứ nguy hiểm như vậy trong phòng học, nếu không phải thầy mà là các học sinh bị như vậy thì hậu quả không thể lường trước được.”
“Vâng… chúng em cũng không rõ ràng lắm, may là có thầy...” Fred nở to một nụ cười giả tạo, một bên khác George đang cố nén cười, che miệng lại.
Không chỉ chúng, mà bọn học sinh phía dưới cũng vậy, mấy học sinh nhà đại bàng lịch sự hơn, bọn chúng dùng quyển sách che miệng lại, trong khi hai mắt hoàn toàn biến thành hình lưỡi liềm.
Còn lũ sư tử nhỏ thì hai tay bụm miệng, như thể ngửi được mùi gì đó kinh tởm từ trong bãi rác ra vậy, có đứa trắng trợn úp mặt xuống bàn, cả vai run rẩy nhấp nhô, không đoán cũng biết nó đang cười rất khoái.
Tên giáo sư lắp bắp hơi mất tự nhiên, ông ta ho khan mấy tiếng để hút sự chú ý của bọn nhóc:
“Khụ khụ… Chào… chào các em… Thầ... y là Quiri… nus Quirrell, giáo viên môn Phòng chố… ống Nghệ thuật Hắc ám ở Hog… Hogwarts năm nay.”
Đám học sinh phía dưới vỗ tay nhiệt liệt chào đón ông thầy mới. Thấy vậy, ông giáo sư tự tin lên chút, hắn nói:
“Giờ… chúng ta bắt đầu vào điểm danh…”
Giáo sư Quirinus Quirrell bước vàng ra cái bàn của hắn, nơi đã để sẵn danh sách lớp… chỉ có điều, khi tên này vừa đặt mông ngồi xuống..
“Bùm…”
Bốn tiếng nổ nhỏ phát ra, cả bốn chân ghế đồng thời bị gãy tung, lão giáo sư ngồi trên đấy ngã úp mặt xuống đất, không chỉ vậy, cái lọ mực trên bàn - dùng để chấm bút lông rơi xuống, đổ thẳng vào mặt Quirrell tội nghiệp.
“Tách… tách… tách.”
Tên này bây giờ có thể nói là anh em của chó mực và mèo mun.
Lúc này thì còn đứa nào nhịn được nữa, cả lớp cười ồ lên… đứa nào cũng ôm bụng sặc sụa cười, có đứa còn ngã xuống đất vì cười…
“Ha ha hah ah ah ah a.”Trong khi đó, nhân vật chính của vở hài kịch đang chết chân tại chỗ, hắn ta ánh mắt lạnh xuống, hắn nhìn quanh như thế đang tìm hung thủ cho việc này.
Ambrose dám khẳng định Quirrell nếu biết cậu là chủ mưu thì không ngần ngại rút đũa cho một câu thần chú chết chóc…
Nhưng chỉ trong một giây tiếp theo, ánh mắt tên giáo sư trở lại vẻ ngu ngơ nhát cáy như trước, hắn hét lên một tiếng đau điếng rồi đứng dậy anh mắt đảo qua rồi tự úm ba la cho mình một cái bùa tẩy sạch và lắp bắp nói:
“Mọi người trật tự… sự cố vừa rồi chỉ… chỉ là ngoài ý muốn, cái ghế… ghế này hẳn bị làm sao… sao đó rồi. Các em trật… trật... trật tự để thầy điểm danh.”
Thế rồi ông thầy gián điệp ngồi sang cái ghế bên cạnh, hắn hơi thụt thè khi ngồi xuống tên này hẳn sợ bình lại bị nổ bay mông như trước.
Đám học sinh cũng nhao nhao chăm chú hẳn lên, bọn này đang chờ đợi, xem ông giáo sư mới có bị ‘chỉnh’ lần nữa không.
Đáng tiếc là bọn này thất vọng rồi, Quirrell hoàn toàn hạ cánh an toàn lên trên cái mặt ghế, Ambrose có thể thấy hắn thở phào một hơi nho nhỏ.
“Tốt rồi…. thầy bắt đầu điểm danh nhé… Diana Bott…”
Giáo sư Quirrell giọng yếu ớt gọi từng tên lũ học trò trong lớp, nhưng lại có một biến cố xảy ra… không hiểu sao trong phòng lại có mùi tỏi rất nặng… cái mùi này hung hăng xông vào mũi khiến bọn nhóc cay hết cả mắt cả mũi.
Trên bục, tên giáo sư gián điệp khịt khịt mũi và thầm cảm thấy không ổn… hắn nghe rõ ràng thấy tiếng xì xào bàn tán của bọn học sinh…
Phòng học vì vậy rơi vào một sự im lặng khó hiểu, rồi bỗng nhiên một tiếng động kì quái vang lên. Nó rất nhỏ nhưng cũng đủ để bọn học trò chú ý. Tất cả căng hết ngũ giác ra cảm giác xung quanh.
“Bủm.” Một tiếng… cái tiếng động này mới bất nhã làm sao.
Cả bọn nghe ra ngay nó phát ra từ đâu, bọn chúng đồng thời đưa ánh mắt nhìn ông giáo sư đang đứng trên kia, mắt không dấu vẻ kinh ngạc và một chút khinh bỉ.
Lúc này, Fred và George cặp sinh đôi đang cúi gầm mặt xuống bàn, bọn chúng lại đang cố nín cười.
Phía trên, ông giáo sư đã nhận ra tiếng động phát ra từ đâu rồi, dù mặt có dày bằng cái tường thành cũng không thể không phản ứng đỏ mặt được.
Lão đứng đờ ra trên đó, rồi lại một tiếng bủm’ khác bằng lên.
Lần này không thể chối cãi nữa rồi, chính ông ta là người bất lịch sự đó.
Một cái mùi tỏi hôi thối bốc lên mạnh mẽ. Hàng loạt tiếng nôn ói vang lên, lũ học sinh đứa thì bịt mũi, đứa ho khan, ác liệt hơn là có đứa ngất xỉu và sủi bọt mép vì cá mùi … cái lớp học giờ nào giống lớp học.
Quirinus Quirrell khuôn mặt đặc biệt đen, hắn không biết làm sao bèn lại ho khan một cái nói:
“Các trò, hôm nay được nghỉ. Bài tập về nhà là đọc kỹ chương giới thiệu và viết một bài luận dài ba ince về chương này. Giờ, tất cả ra ngoài cho tôi.”
Ông giáo sư lắp bắp nói sõi nhất một câu nói từ đầu năm tới giờ, bọn học sinh nào quan tâm đến việc này, chúng chỉ muốn thoát khỏi chỗ kinh tởm này. Cả đám chạy ào ra khỏi căn phòng bốc mùi.
Ambrose và Takagi hai người cười thầm đi theo, bọn chúng tin nếu ở lại một chút nữa là có thể nghe thấy tiếng Quirinus Quirrell là hét phát tiết.
“Aaaaaa… khốn nạn.”
===== Tua lại một chút ====
Bọn này không cần thông minh lắm cũng hiểu được không nên quá ồn ào vào ngay buổi học đầu tiên, với một vị giáo sư chưa biết rõ tính nếp ra sao.
Rồi, kèm thao một tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ông giáo sư gián điệp khép nép bước vào, ông nở một nụ cười méo mó với cả lớp, rồi lại thỏ thẻ đóng cánh cửa lại.
Chỉ là, khi cánh của vừa nhập với khuôn cửa thì …
“Uỳnh uỳnh uỳnh” ba cái.
Gần một tá cây chổi cũ rích đầy bụi và mạng nhện đổ ập xuống người hắn từ phía sau, cú va chạm khiến ông giáo sư chao đảo, ngã vồ ếch lên phía trước.
“Aaaa.”
Thật kì lạ, ở đó lại có một chậu nước lau nhà… thế là, vừa mới vào lớp chưa được mười giây, ông giáo sư tội nghiệp đã phải gội đầu bằng nước lau bảng rồi.
“Giáo sư, ngài không sao chứ…” Fred và George hai người kinh hô, rồi chạy tới, tay bọn chúng thủ sẵn hai cái khăn nhìn rất bình thường, nhưng đó là hàng do Ambrose đứa cho đấy…
Giáo sư Quirinus Quirrell tới giờ vẫn cười được, hắn ta quả là không biết giận. Hắn lại nở một nụ cười đơ đơ với hai anh em rồi nhận cái khăn nói:
“Cảm ơn hai em… Không biết tại sao người ta lại để mấy thứ nguy hiểm như vậy trong phòng học, nếu không phải thầy mà là các học sinh bị như vậy thì hậu quả không thể lường trước được.”
“Vâng… chúng em cũng không rõ ràng lắm, may là có thầy...” Fred nở to một nụ cười giả tạo, một bên khác George đang cố nén cười, che miệng lại.
Không chỉ chúng, mà bọn học sinh phía dưới cũng vậy, mấy học sinh nhà đại bàng lịch sự hơn, bọn chúng dùng quyển sách che miệng lại, trong khi hai mắt hoàn toàn biến thành hình lưỡi liềm.
Còn lũ sư tử nhỏ thì hai tay bụm miệng, như thể ngửi được mùi gì đó kinh tởm từ trong bãi rác ra vậy, có đứa trắng trợn úp mặt xuống bàn, cả vai run rẩy nhấp nhô, không đoán cũng biết nó đang cười rất khoái.
Tên giáo sư lắp bắp hơi mất tự nhiên, ông ta ho khan mấy tiếng để hút sự chú ý của bọn nhóc:
“Khụ khụ… Chào… chào các em… Thầ... y là Quiri… nus Quirrell, giáo viên môn Phòng chố… ống Nghệ thuật Hắc ám ở Hog… Hogwarts năm nay.”
Đám học sinh phía dưới vỗ tay nhiệt liệt chào đón ông thầy mới. Thấy vậy, ông giáo sư tự tin lên chút, hắn nói:
“Giờ… chúng ta bắt đầu vào điểm danh…”
Giáo sư Quirinus Quirrell bước vàng ra cái bàn của hắn, nơi đã để sẵn danh sách lớp… chỉ có điều, khi tên này vừa đặt mông ngồi xuống..
“Bùm…”
Bốn tiếng nổ nhỏ phát ra, cả bốn chân ghế đồng thời bị gãy tung, lão giáo sư ngồi trên đấy ngã úp mặt xuống đất, không chỉ vậy, cái lọ mực trên bàn - dùng để chấm bút lông rơi xuống, đổ thẳng vào mặt Quirrell tội nghiệp.
“Tách… tách… tách.”
Tên này bây giờ có thể nói là anh em của chó mực và mèo mun.
Lúc này thì còn đứa nào nhịn được nữa, cả lớp cười ồ lên… đứa nào cũng ôm bụng sặc sụa cười, có đứa còn ngã xuống đất vì cười…
“Ha ha hah ah ah ah a.”Trong khi đó, nhân vật chính của vở hài kịch đang chết chân tại chỗ, hắn ta ánh mắt lạnh xuống, hắn nhìn quanh như thế đang tìm hung thủ cho việc này.
Ambrose dám khẳng định Quirrell nếu biết cậu là chủ mưu thì không ngần ngại rút đũa cho một câu thần chú chết chóc…
Nhưng chỉ trong một giây tiếp theo, ánh mắt tên giáo sư trở lại vẻ ngu ngơ nhát cáy như trước, hắn hét lên một tiếng đau điếng rồi đứng dậy anh mắt đảo qua rồi tự úm ba la cho mình một cái bùa tẩy sạch và lắp bắp nói:
“Mọi người trật tự… sự cố vừa rồi chỉ… chỉ là ngoài ý muốn, cái ghế… ghế này hẳn bị làm sao… sao đó rồi. Các em trật… trật... trật tự để thầy điểm danh.”
Thế rồi ông thầy gián điệp ngồi sang cái ghế bên cạnh, hắn hơi thụt thè khi ngồi xuống tên này hẳn sợ bình lại bị nổ bay mông như trước.
Đám học sinh cũng nhao nhao chăm chú hẳn lên, bọn này đang chờ đợi, xem ông giáo sư mới có bị ‘chỉnh’ lần nữa không.
Đáng tiếc là bọn này thất vọng rồi, Quirrell hoàn toàn hạ cánh an toàn lên trên cái mặt ghế, Ambrose có thể thấy hắn thở phào một hơi nho nhỏ.
“Tốt rồi…. thầy bắt đầu điểm danh nhé… Diana Bott…”
Giáo sư Quirrell giọng yếu ớt gọi từng tên lũ học trò trong lớp, nhưng lại có một biến cố xảy ra… không hiểu sao trong phòng lại có mùi tỏi rất nặng… cái mùi này hung hăng xông vào mũi khiến bọn nhóc cay hết cả mắt cả mũi.
Trên bục, tên giáo sư gián điệp khịt khịt mũi và thầm cảm thấy không ổn… hắn nghe rõ ràng thấy tiếng xì xào bàn tán của bọn học sinh…
Phòng học vì vậy rơi vào một sự im lặng khó hiểu, rồi bỗng nhiên một tiếng động kì quái vang lên. Nó rất nhỏ nhưng cũng đủ để bọn học trò chú ý. Tất cả căng hết ngũ giác ra cảm giác xung quanh.
“Bủm.” Một tiếng… cái tiếng động này mới bất nhã làm sao.
Cả bọn nghe ra ngay nó phát ra từ đâu, bọn chúng đồng thời đưa ánh mắt nhìn ông giáo sư đang đứng trên kia, mắt không dấu vẻ kinh ngạc và một chút khinh bỉ.
Lúc này, Fred và George cặp sinh đôi đang cúi gầm mặt xuống bàn, bọn chúng lại đang cố nín cười.
Phía trên, ông giáo sư đã nhận ra tiếng động phát ra từ đâu rồi, dù mặt có dày bằng cái tường thành cũng không thể không phản ứng đỏ mặt được.
Lão đứng đờ ra trên đó, rồi lại một tiếng bủm’ khác bằng lên.
Lần này không thể chối cãi nữa rồi, chính ông ta là người bất lịch sự đó.
Một cái mùi tỏi hôi thối bốc lên mạnh mẽ. Hàng loạt tiếng nôn ói vang lên, lũ học sinh đứa thì bịt mũi, đứa ho khan, ác liệt hơn là có đứa ngất xỉu và sủi bọt mép vì cá mùi … cái lớp học giờ nào giống lớp học.
Quirinus Quirrell khuôn mặt đặc biệt đen, hắn không biết làm sao bèn lại ho khan một cái nói:
“Các trò, hôm nay được nghỉ. Bài tập về nhà là đọc kỹ chương giới thiệu và viết một bài luận dài ba ince về chương này. Giờ, tất cả ra ngoài cho tôi.”
Ông giáo sư lắp bắp nói sõi nhất một câu nói từ đầu năm tới giờ, bọn học sinh nào quan tâm đến việc này, chúng chỉ muốn thoát khỏi chỗ kinh tởm này. Cả đám chạy ào ra khỏi căn phòng bốc mùi.
Ambrose và Takagi hai người cười thầm đi theo, bọn chúng tin nếu ở lại một chút nữa là có thể nghe thấy tiếng Quirinus Quirrell là hét phát tiết.
“Aaaaaa… khốn nạn.”
===== Tua lại một chút ====
/565
|