Thế là cậu ta lại cào lại gãi tiếp, cả bộ cánh này cũng dễ dàng lột ra, cậu để nó lại cạnh đống trước và đi soi mình xuống giếng.
Một điều tương tự lại xảy ra và Eustace nghĩ: “Chúa ơi, mình có bao nhiêu lớp da đây?”
Đến đây sư tử nói:
“Con hãy vui lòng để ta cởi quần áo cho con chứ?”
Eustace thấy sư tử đưa ra đôi móng vuốt của mình… nhưng cậu ta quả thực muốn thoát khỏi xác rồng, là tình thế bắt buộc, Eustace lẳng lặng vươn dài người chìa lưng ra cho sư tử.
Cái cào sâu đến nỗi cậu nghĩ nó chạm cả vào tim của mình ấy chứ, khi sư tử bắt đầu lột da, nỗi đau thật khôn cùng, chưa bao giờ Eustace đau đớn đến thế.
Chỉ có một điều khiến cậu có thể chịu đựng được là niềm vui cảm thấy mình đang trút bỏ một cái gì xấu xa.
Sư tử bóc cái lớp da xấu xí kinh tởm đó, cũng là cái việc cậu nghĩ là mình đã làm hai lần trước nhưng những lần ấy không đau tí nào, da chỉ bở ra như vỏ khoai.
Đó chỉ là lớp ngoài, còn lớp da này nằm ở bên trong: dày hơn, đen hơn, trong còn đáng sợ kinh tởm hơn những lớp da trước.
Bây giờ thì Eustace thấy người mình trơn trơn, mềm mại hơn như một cành cây non mới nhú và nhỏ hơn trước nhiều.
Sau đó, sư tử đặt Eustace xuống dưới cái giếng nước. Eustace cảm thấy mình vô cùng thỏa máy, người cậu nhẹ bẫng, tâm hồn cũng thanh thoát hơn… bất giác, Eustace lại ngủ mất trong làn nước.
Thấy thế, sư tử đạt một thanh kiếm bên cạnh rồi ông ta cũng tan biến theo làn gió…
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Helios nhẹ nhàng đi vòng ra phía bên trái, cách xa vị trí của vua của ông hơn hai cây số, tới lúc này, ông nới hiên ngang đứng thẳng.
Ông điều động ma lực trong cơ thể mình lên bàn tay, sau đó ông lôi ra một cái hộp nhỏ, không rõ để làm gì, ông chuyền ma lực vào trong đó.
Đây là một loại bộc phá mạnh nhất trong kho vũ khí của Thất đại đảo quốc, trái Blazze.
Muốn khởi động được loại vũ khí siêu nguy hiểm này cần có lượng ma lực của ma pháp sư cấp 4 hậu kì trở lên.
“Lần này, ta sẽ cho lũ quái vật các ngươi một món quà lớn…”
Nói rồi, Helios vận dụng phép thuật điều khiển cho quả bom lơ lửng bay tới dưới chân cái tổ khổng lồ.
“Tốt lắm, bây giờ.”
BÙMMMMM
…
Một tiếng nổ phải nói là to nhất từ trước tới giờ Ambrose từng nghe thấy, cả một vùng trời rực lửa, mặt đất run lên cầm cập, Ambrose nghĩ là cả hòn đảo này lung lay sắp đổ tới nơi rồi.
Trước mặt cậu, khói bụi từ vụ nổ tạo thành từng dòng lũ lan tỏa ra khắp nơi, chờ đến khi nó đi mất, Ambrose mới thấy rõ sức công phá của Helios.
Cả một mảng tường vỡ vụn, đổ lát, phải nói là tới một phần ba tổ quái vật bị phá hủy hoàn toàn… không những thế, sức nóng của vụ nổ còn khiến mấy hòn đá từ thể rắn biến thành thể lỏng, tạo thành từng dòng dung nham chảy xuống.
Từ chỗ lấp của mình, Ambrose cũng có thể cảm nhận được cái nóng ập vào mặt, nhưng ngay sau đó, hàng loạt tiếng rít chói tai phát ra.
Quá đông, phải tới hàng ngàn, hàng chục ngàn con quái vật, chúng ào ào lao ra từ mấy chục cái lỗ thông gió, hoặc cửa hang.
Tới lúc này, Helios Đại hiền giả mới xuất hiện, bao phủ trên người ông ta là một lớp màng ánh sáng trắng dịu mát. Trông ông không khác gì một ngôi sao đang lơ lửng trên đầu Ambrose.
“Ha ha… lũ quái vật, chúng bay phải trả giá vì dám tấn công Thất đại đảo quốc… chết đi…”
“Light Sagitta…”
Hàng ngàn mũi tên lần lượt xuất hiện xung quanh Helios… đây phải là một pháp thuật cấp năm, uy lực đủ để một đấu mười ngàn.
“Vèo vèo…”
Nó mạnh tới nỗi mặt đất cũng phải rung lên vì từng đợt tên, đá tảng còn phải vỡ vụn, huống chi là bon quái vật bằng da bằng thịt.
Sau một phút liên tục tấn công, cuối cùng tất cả tên đã hết… bọn quái vật trước mặt đa bị tiêu diệt tám phần mười. Nhưng đó chưa phải đã xong, rất nhiều con khác đang tiếp tục bay ra.
Đến giờ này, Helios còn cách chạy thôi, vừa rồi ông tiêu hao hết một nửa lượng ma lực để phát đại chiêu, ông hét lên:
“Bọn khốn nạn, có giỏi chúng mày đuổi theo tao.”
Để đảm bảo bọn quái vật mình người đầu con trùng này không ngu tới mức không tìm thấy ông, Helios quyết tiếp tục duy trì lớp ma lực phát sáng trên người.
Ông ta giờ quả thực giống một cái đèn thu hút côn trùng.
…
Chờ cho khi Helios Đại hiền giả bay ra xa, Ambrose mới bắt đầu di chuyển, cậu chỉ biết trong lòng chúc cho ông ta may mắn thôi… Phía trước càng có thứ nguy hiểm hơn chờ cậu, nhất là khi bây giờ Ambrose chỉ còn một mình.
Ẩn dấu trong bóng tối, Ambrose từ từ trèo lên vách đá, đây là nơi thấp nhất và nghiêng nhất dễ trèo qua nhất mà vừa rồi Ambrose và Helios hai người khảo sát được.
Nơi này cũng khá cách xa khu vực vừa bị Đại hiền giả phá hoại, cho nên nó là con đường khá an toàn cho cậu hiện tại.
Sau mười năm phút leo trèo, cuối cùng Ambrose cũng tìm thấy một cái hang nhỏ, đây chính là một lỗ thông khí…
Thông thường, các loại tổ côn trùng khổng lồ như thế này sẽ có rất nhiều lỗ thông khí như vậy, điểm chung của các cái lỗ này là hướng theo chiều gió thổi.
Mà tại vùng biển này, gió thổi theo hướng từ Nam lên phía Bắc, hiển nhiên đây là cửa phía Nam của lỗ thông khí và còn một cái của nữa ở phía Bắc.
Đó chính là chỗ Ambrose muốn tiến tới.
Theo trí nhớ của cậu, hai lỗ thông khí Bắc Nam này sẽ được nối với nhau theo hình chữ U. Nếu vậy, tiếp theo đâu cậu phải trèo xuống một đoạn rồi lại trèo lên.
Còn vì sao không trèo qua đỉnh của cái tổ, đơn giản vì trên đó bây giờ đầy bọn con trùng quái vật. Với lại, ở trong đường hầm nhỏ hẹp, Ambrose tin mình có thể tự tin xử lý một nghìn con quái vật và không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Đã quyết định xong, Ambrose nhẹ nhàng chuồn người chui vào bên trong lỗ thông khí, bên trong đường hầm không lớn lắm, chỉ cao khoảng hai mét và rộng một mét, nó bốc lên một cái mùi dịu nhẹ, như gỗ mun.
So sánh với kích cỡ bọn quái vật cậu gặp ngoài kia thì thấy cái đường hầm này nhỏ hơn khá nhiều, một con quái vật cao hai mét rưỡi không thể đứng thẳng trong này được.
Xem ra quyết định chui qua lỗ thông khí để vượt qua cái tổ quái vật của Ambrose là hoàn toàn chính xác.
Thêm mười năm phút chui rúc nữa, cái lỗ thông khí thông tới một đường hầm rất lớn, Ambrose có thể nghe thấy hàng chục tiếng bước chân ở khắp trong hầm.
Đây là một con đường, một hành lang ở trong tổ, nới mà bọn quái vật vận chuyển đồ ăn và nguyên vật liệu gì đó.
Cậu hơi hé mắt ra nhìn, cậu thấy mấy khoảng năm mươi con quái vật đang vác một bọc hình nhộng màu trắng xám chạy qua.
“Không lẽ đó là trứng của bọn chúng?” Nghĩ vậy, Ambrose càng thận trọng hơn.
Khu vực ấp trứng là chỗ được canh gác cẩn thận nhất trong tổ, nhưng thường thì trứng được đặt ở nơi sâu nhất trong tổ… có chuyện gì đó đã xảy ra.
Một điều tương tự lại xảy ra và Eustace nghĩ: “Chúa ơi, mình có bao nhiêu lớp da đây?”
Đến đây sư tử nói:
“Con hãy vui lòng để ta cởi quần áo cho con chứ?”
Eustace thấy sư tử đưa ra đôi móng vuốt của mình… nhưng cậu ta quả thực muốn thoát khỏi xác rồng, là tình thế bắt buộc, Eustace lẳng lặng vươn dài người chìa lưng ra cho sư tử.
Cái cào sâu đến nỗi cậu nghĩ nó chạm cả vào tim của mình ấy chứ, khi sư tử bắt đầu lột da, nỗi đau thật khôn cùng, chưa bao giờ Eustace đau đớn đến thế.
Chỉ có một điều khiến cậu có thể chịu đựng được là niềm vui cảm thấy mình đang trút bỏ một cái gì xấu xa.
Sư tử bóc cái lớp da xấu xí kinh tởm đó, cũng là cái việc cậu nghĩ là mình đã làm hai lần trước nhưng những lần ấy không đau tí nào, da chỉ bở ra như vỏ khoai.
Đó chỉ là lớp ngoài, còn lớp da này nằm ở bên trong: dày hơn, đen hơn, trong còn đáng sợ kinh tởm hơn những lớp da trước.
Bây giờ thì Eustace thấy người mình trơn trơn, mềm mại hơn như một cành cây non mới nhú và nhỏ hơn trước nhiều.
Sau đó, sư tử đặt Eustace xuống dưới cái giếng nước. Eustace cảm thấy mình vô cùng thỏa máy, người cậu nhẹ bẫng, tâm hồn cũng thanh thoát hơn… bất giác, Eustace lại ngủ mất trong làn nước.
Thấy thế, sư tử đạt một thanh kiếm bên cạnh rồi ông ta cũng tan biến theo làn gió…
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Helios nhẹ nhàng đi vòng ra phía bên trái, cách xa vị trí của vua của ông hơn hai cây số, tới lúc này, ông nới hiên ngang đứng thẳng.
Ông điều động ma lực trong cơ thể mình lên bàn tay, sau đó ông lôi ra một cái hộp nhỏ, không rõ để làm gì, ông chuyền ma lực vào trong đó.
Đây là một loại bộc phá mạnh nhất trong kho vũ khí của Thất đại đảo quốc, trái Blazze.
Muốn khởi động được loại vũ khí siêu nguy hiểm này cần có lượng ma lực của ma pháp sư cấp 4 hậu kì trở lên.
“Lần này, ta sẽ cho lũ quái vật các ngươi một món quà lớn…”
Nói rồi, Helios vận dụng phép thuật điều khiển cho quả bom lơ lửng bay tới dưới chân cái tổ khổng lồ.
“Tốt lắm, bây giờ.”
BÙMMMMM
…
Một tiếng nổ phải nói là to nhất từ trước tới giờ Ambrose từng nghe thấy, cả một vùng trời rực lửa, mặt đất run lên cầm cập, Ambrose nghĩ là cả hòn đảo này lung lay sắp đổ tới nơi rồi.
Trước mặt cậu, khói bụi từ vụ nổ tạo thành từng dòng lũ lan tỏa ra khắp nơi, chờ đến khi nó đi mất, Ambrose mới thấy rõ sức công phá của Helios.
Cả một mảng tường vỡ vụn, đổ lát, phải nói là tới một phần ba tổ quái vật bị phá hủy hoàn toàn… không những thế, sức nóng của vụ nổ còn khiến mấy hòn đá từ thể rắn biến thành thể lỏng, tạo thành từng dòng dung nham chảy xuống.
Từ chỗ lấp của mình, Ambrose cũng có thể cảm nhận được cái nóng ập vào mặt, nhưng ngay sau đó, hàng loạt tiếng rít chói tai phát ra.
Quá đông, phải tới hàng ngàn, hàng chục ngàn con quái vật, chúng ào ào lao ra từ mấy chục cái lỗ thông gió, hoặc cửa hang.
Tới lúc này, Helios Đại hiền giả mới xuất hiện, bao phủ trên người ông ta là một lớp màng ánh sáng trắng dịu mát. Trông ông không khác gì một ngôi sao đang lơ lửng trên đầu Ambrose.
“Ha ha… lũ quái vật, chúng bay phải trả giá vì dám tấn công Thất đại đảo quốc… chết đi…”
“Light Sagitta…”
Hàng ngàn mũi tên lần lượt xuất hiện xung quanh Helios… đây phải là một pháp thuật cấp năm, uy lực đủ để một đấu mười ngàn.
“Vèo vèo…”
Nó mạnh tới nỗi mặt đất cũng phải rung lên vì từng đợt tên, đá tảng còn phải vỡ vụn, huống chi là bon quái vật bằng da bằng thịt.
Sau một phút liên tục tấn công, cuối cùng tất cả tên đã hết… bọn quái vật trước mặt đa bị tiêu diệt tám phần mười. Nhưng đó chưa phải đã xong, rất nhiều con khác đang tiếp tục bay ra.
Đến giờ này, Helios còn cách chạy thôi, vừa rồi ông tiêu hao hết một nửa lượng ma lực để phát đại chiêu, ông hét lên:
“Bọn khốn nạn, có giỏi chúng mày đuổi theo tao.”
Để đảm bảo bọn quái vật mình người đầu con trùng này không ngu tới mức không tìm thấy ông, Helios quyết tiếp tục duy trì lớp ma lực phát sáng trên người.
Ông ta giờ quả thực giống một cái đèn thu hút côn trùng.
…
Chờ cho khi Helios Đại hiền giả bay ra xa, Ambrose mới bắt đầu di chuyển, cậu chỉ biết trong lòng chúc cho ông ta may mắn thôi… Phía trước càng có thứ nguy hiểm hơn chờ cậu, nhất là khi bây giờ Ambrose chỉ còn một mình.
Ẩn dấu trong bóng tối, Ambrose từ từ trèo lên vách đá, đây là nơi thấp nhất và nghiêng nhất dễ trèo qua nhất mà vừa rồi Ambrose và Helios hai người khảo sát được.
Nơi này cũng khá cách xa khu vực vừa bị Đại hiền giả phá hoại, cho nên nó là con đường khá an toàn cho cậu hiện tại.
Sau mười năm phút leo trèo, cuối cùng Ambrose cũng tìm thấy một cái hang nhỏ, đây chính là một lỗ thông khí…
Thông thường, các loại tổ côn trùng khổng lồ như thế này sẽ có rất nhiều lỗ thông khí như vậy, điểm chung của các cái lỗ này là hướng theo chiều gió thổi.
Mà tại vùng biển này, gió thổi theo hướng từ Nam lên phía Bắc, hiển nhiên đây là cửa phía Nam của lỗ thông khí và còn một cái của nữa ở phía Bắc.
Đó chính là chỗ Ambrose muốn tiến tới.
Theo trí nhớ của cậu, hai lỗ thông khí Bắc Nam này sẽ được nối với nhau theo hình chữ U. Nếu vậy, tiếp theo đâu cậu phải trèo xuống một đoạn rồi lại trèo lên.
Còn vì sao không trèo qua đỉnh của cái tổ, đơn giản vì trên đó bây giờ đầy bọn con trùng quái vật. Với lại, ở trong đường hầm nhỏ hẹp, Ambrose tin mình có thể tự tin xử lý một nghìn con quái vật và không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Đã quyết định xong, Ambrose nhẹ nhàng chuồn người chui vào bên trong lỗ thông khí, bên trong đường hầm không lớn lắm, chỉ cao khoảng hai mét và rộng một mét, nó bốc lên một cái mùi dịu nhẹ, như gỗ mun.
So sánh với kích cỡ bọn quái vật cậu gặp ngoài kia thì thấy cái đường hầm này nhỏ hơn khá nhiều, một con quái vật cao hai mét rưỡi không thể đứng thẳng trong này được.
Xem ra quyết định chui qua lỗ thông khí để vượt qua cái tổ quái vật của Ambrose là hoàn toàn chính xác.
Thêm mười năm phút chui rúc nữa, cái lỗ thông khí thông tới một đường hầm rất lớn, Ambrose có thể nghe thấy hàng chục tiếng bước chân ở khắp trong hầm.
Đây là một con đường, một hành lang ở trong tổ, nới mà bọn quái vật vận chuyển đồ ăn và nguyên vật liệu gì đó.
Cậu hơi hé mắt ra nhìn, cậu thấy mấy khoảng năm mươi con quái vật đang vác một bọc hình nhộng màu trắng xám chạy qua.
“Không lẽ đó là trứng của bọn chúng?” Nghĩ vậy, Ambrose càng thận trọng hơn.
Khu vực ấp trứng là chỗ được canh gác cẩn thận nhất trong tổ, nhưng thường thì trứng được đặt ở nơi sâu nhất trong tổ… có chuyện gì đó đã xảy ra.
/565
|