Vật này hóa ra là một mảnh còn lại của một cái áo giáp. Và lúc ấy ai nấy đều bò lổm ngổm trong bụi thạch nam, tìm kiếm, moi móc tất cả các gốc cây.
Từng tí từng tí một họ tìm được một cái mũ trụ, một con dao găm, vài đồng bạc cắc không phải tiền Calormen mà là tiền xưa của người Narnia in hình sư tử và thảm thực vật.
“Rất có thể đây là tất cả những gì còn lại của một trong bảy vị tướng công quý tộc.”
main nói và cầm trong tay một đồng tiền của Thất đại đảo quốc, trên nó có khác một mã tiền cho thấy nó được phát hành tại Quần đảo đơn côi vào khoảng hai mươi năm trước đây.
“Tôi cũng nghĩ vậy… nhưng nếu tất cả đồ đạc đều để ở đây thì người đâu rồi… có khả năng ông ta đã chết...” Caspian nói, trong lòng cậu không mong muốn tìm thấy xác một vị tướng công nào cả.
“Chúng ta nên đi sâu theo xuống phía dưới hồ nước kia… có thể tìm thấy manh mối gì đó?” main đề nghị.
Không ai phản đối, cả bọn đi xuống và rẽ vào một hẻm núi nhỏ dẫn đến một hồ nước. Họ đứng lại nhìn xuống hồ nước sâu nằm lọt giữa những vách đá.
Hôm ấy là một ngày hè oi ả, không ai trong bọn không muốn nhảy xuống dòng nước mát tắm cho thỏa thích và ai cũng muốn uống cho đã cái nàn nước trong xanh thăm thẳm ấy.
Edmund vốn chuẩn bị cởi áo để nhảy xuống thì đột nhiên Lucy hét lên:
“Coi kìa!”
Thế là cậu ta quên mất chuyện nhảy xuống nước tắm, bất giác nhìn xuống giữa hồ.
Đáy hồ được lót bằng những phiến đá màu xanh xám, dòng nước trong như thủy tinh soi rõ xuống tận đáy…
Và kia, ở giữa đáy hồ là một bức tượng to bằng người thật, rõ ràng là được đúc bằng vàng.
Tượng ở tư thế nằm ngửa, hai tay giơ cao lên trên đầu. Đúng lúc cả bọn ngây người ngắm nghía bức tượng thì đám mây trên đầu tách ra, mặt trời hiện lên rọi ánh nắng chói chang xuống trần.
Pho tượng vàng được mặt trời làm sáng rực lên từ đầu đến chân. Có điều đây là một pho tượng gần như khỏa thân, ông ta chỉ mặc một cái quần cộc với một tư thế hơi kì lạ.
“Trời đất!” Caspian thì thầm ngoài cổ họng. “Là một bức tượng bằng vàng. Tôi tự hỏi chúng ta có thể vớt lên được không?”
“Chúng ta có thể lặn xuống lấy.” Edmund tự tin nói, cậu ta lại nhún nhảy người khởi động cơ thể để chuẩn bị nhảy xuống tắm.
Một bên khác, main ngăn tên này lại nói:
“Làm thế không được hay cho lắm. Ít nhất nếu nó bằng vàng thì sẽ quá nặng để đưa lên. Và cái hồ này sâu ít nhất cũng từ bốn đến năm mét.”
Nhưng cái hồ nước này lại cho main một cái cảm giác rất lạ, bên trong nó nhất định ẩn chứ một nguồn năng lượng rất mạnh nào đó. Nghĩ vậy, cậu ra hiệu với Helios đi kiểm tra hồ nước này xem.
Edmund nghĩ cũng phải, nhưng cậu không nghĩ cái hồ lại sâu như vậy, chỉ là do nước quá trong thôi, cậu lấy ra một cái que bằng gỗ khá dài và nói:
“Để coi xem cái hồ này sâu bao nhiêu. Nắm chặt tay tôi, Caspian, trong lúc tôi cúi xuống đo mực nước.”
Caspian nắm lấy tay Edmund và cậu cúi người xuống chọc cái que xuống hồ.
Cái que mới đi được nửa chừng thì Lucy đã kêu lên:
“Em không tin là tượng làm bằng vàng đâu. Chỉ vì ánh sáng thôi. Coi kìa, cái que của anh cũng có cái màu ấy.”
Ngay khi cô bé nói xong, thì thình lình Edmund tuột tay thả rơi cái que xuống đất, xong rồi cậu ta nói bằng cái giọng không thể tin nổi:
“Tôi không thể giữ nổi. Nó quá nặng… và nó cũng chuyển màu vàng kìa… có thể Lucy nói là đúng thứ nước này khiến mọi thứ trông như là vàng khi nhìn qua nó.”
Main bên cạnh thấy vậy đột nhiên quát lên, giọng của cậu vô cùng gấp gáp:
“Tất cả mọi người lùi lại. Lùi lại! Lùi ngay khỏi bờ! Tất cả. Ngay bây giờ! Và Edmund, cậu cởi nhay chiếc giày bên trái ra nếu không có chuyện lớn.”
Mấy người tuy không rõ vì sao, nhưng theo bản năng tin tưởng main lập tức bước lùi về phía sau… Còn Edmund bị chỉ thẳng tên, hắn cúi đầu xuống xem chiếc giày của mình.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy lạnh cứng cả người, trong hai giây cậu lột bỏ được chiếc giày trước khi nó hoàn toàn biến thành màu vàng. Nó rơi xuống mặt đã tạo thành tiếng kim loại va chạm:
“Kooongggg”
“Nhìn đây, nhìn mũi giày tôi mà xem.” Edmund bình tĩnh lại nói. “Nó là vàng, vàng thật đấy.”
“Nhân danh Aslan! Cậu không muốn nói…” Caspian kêu lên.
“Phải, chính là thế đấy.” main nói đáp giọng chắc nịch. “Nước đã biến mọi thứ thành vàng, đó là lý do tại sao cái que vừa nãy trở nên nặng đến thế.”
Mian đưa ánh mắt về phía bức tượng nói tiếp:
“Và cái con người đáng thương nằm dưới kia - phải mọi người thấy đấy.”
“Như vậy đó hoàn toàn không phải là tượng….” Lucy hạ giọng, ngỡ ngàng.
“Đúng thế. Bây giờ mọi việc trở nên đơn giản hơn. Người này đến đây vào một ngày nóng nực. Ông ta cởi quần áo để trên vách núi bên kia - nơi chúng ta vừa ngồi. Quần áo thì đã mục nát cả hoặc là bị chìm tha đi làm tổ, chỉ còn vũ khí để lại đây. Rồi ông ta lặn xuống…”
“Thôi đừng nói nữa. Mọi việc nghe kinh khủng quá.” Lucy kinh hãi nói.
“Như vậy chúng ta thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Edmund cả người đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi cậu còn định nhảy xuống tắm. Bây giờ nhìn kĩ lại, cái tư thế của bức tượng quả là giống một người đang định cắm đầu xuống dòng nước thanh mát.
Nhưng mà lỗi sợ nhanh chóng được thay bằng một thứ cảm xúc khác, Edmund khóe miệng nhếch lên, cậu ta nhặt một cái vò sò bên cạnh rồi nhúm nhẹ nó vào mặt hồ... rồi ngay lập tức nhắc nó ra thả xuống mặt đất.
Chờ đến khi cái vỏ sò hoàn toàn hóa thành vàng, Edmund mới cầm nó lên ngắm nghía, ánh mắt cậu ta toát lên vẻ tham làm nói:
“Lucy, chúng ta sẽ giàu sụ với cái hồ này … không ai có thể ép buộc ta làm gì, chỉ cần có tiền...”
“Cậu không thứ lấy đi những thứ gì thuộc về Narnia, Edmund…” Caspian ánh mắt cũng thay đổi, trở lên nguy hiểm và sắc bén nói…
“Ai dám nói vậy...” Edmund hét lên.
“Là ta…” Caspian giọng to không kém.
Sau đó tên này nói với cái giọng chậm rãi, khuôn mặt đỏ bừng lên:
“Ông vua nào sở hữu hòn đảo này, sẽ mau chóng trở thành ông vua giàu có nhất trong tất cả các ông vua trên đời. Tôi tuyên bố mảnh đất này mãi mãi là tài sản của người Narnia. Nó sẽ có tên là Đảo nước - Vàng. Và tôi đề nghị tất cả mọi người giữ bí mật chuyện này. Không ai được biết về điều này. Không một ai kể cả Drinian thuyền trưởng - nếu không sẽ bị tội chết, mọi người nghe rõ chưa?”
“Mày đang nói với ai đấy?” Edmund hỏi. Rồi nó đứng lên hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Caspian:
“Ta đâu phải là thần dân của mi Caspian. Nếu có bất cứ chuyện gì thì nó phải xảy ra theo một cách khác. Ta là một trong bốn hoàng đế cổ của Narnia và mi phải có bổn phận trung thành với đức vua tối cao Peter anh trai ta và cả ta nữa.”
“Thế là mọi chuyện xoay ra thế này phải không vua Edmund?” Caspian hỏi, đặt tay lên chuôi kiếm.
….
Trong khi hai kẻ bình thường (chứ không nói khó nghe là kẻ phàm nhân) như Edmund và Caspian đang tranh cãi nhau, thì đứng một bên, Main và Helios đang từ từ nghiên cứu cái hồ nước.
“Bên trong nó phải có một nguồn ma lực vô cùng khổng lồ duy trì, đủ để thay đổi cấu tạo nguyên tử mọi vật… nó khiến ta nhớ tới một thứ…”
“Là hòn đá phù thủy phải không, thưa đức vua.” Helios tiếp lời nói.
“Đúng vậy, nếu ta có thể tìm hiểu được nguyên lý vận hành của cái hồ nước này, sẽ là một bước tiến lớn trong phép thuật nói chung và luyện kim học nói riêng.”
“Vâng, thần cũng nghĩ vậy. Thần có cảm giác hồ nước này bị yếm một lời nguyền vô cùng mạnh mẽ, đủ để khiến những thứ bình thường trở thành vàng… ta cần mấy một ít mấu nước… của nó.” Helios nói.
“Không, còn nữa, khanh lấy thêm cả mẫu đá dưới đáy hồ nữa, chẳng phải tự nhiên mà nó tiếp xúc với nguồn nước mà không bị hóa thành vàng…”
“Vâng… là thần sơ xuất…”
Trong lúc Helios đang làm việc của mình, main đột nhiên cảm thấy bầu không khí thay đồ… cái cảm giác này, cái mùi vị này… Là Cái ác.
Nó ở khắp nơi.
Đặc biệt là ở dưới cái hồ… Thật nồng nặc mùi...
Từng tí từng tí một họ tìm được một cái mũ trụ, một con dao găm, vài đồng bạc cắc không phải tiền Calormen mà là tiền xưa của người Narnia in hình sư tử và thảm thực vật.
“Rất có thể đây là tất cả những gì còn lại của một trong bảy vị tướng công quý tộc.”
main nói và cầm trong tay một đồng tiền của Thất đại đảo quốc, trên nó có khác một mã tiền cho thấy nó được phát hành tại Quần đảo đơn côi vào khoảng hai mươi năm trước đây.
“Tôi cũng nghĩ vậy… nhưng nếu tất cả đồ đạc đều để ở đây thì người đâu rồi… có khả năng ông ta đã chết...” Caspian nói, trong lòng cậu không mong muốn tìm thấy xác một vị tướng công nào cả.
“Chúng ta nên đi sâu theo xuống phía dưới hồ nước kia… có thể tìm thấy manh mối gì đó?” main đề nghị.
Không ai phản đối, cả bọn đi xuống và rẽ vào một hẻm núi nhỏ dẫn đến một hồ nước. Họ đứng lại nhìn xuống hồ nước sâu nằm lọt giữa những vách đá.
Hôm ấy là một ngày hè oi ả, không ai trong bọn không muốn nhảy xuống dòng nước mát tắm cho thỏa thích và ai cũng muốn uống cho đã cái nàn nước trong xanh thăm thẳm ấy.
Edmund vốn chuẩn bị cởi áo để nhảy xuống thì đột nhiên Lucy hét lên:
“Coi kìa!”
Thế là cậu ta quên mất chuyện nhảy xuống nước tắm, bất giác nhìn xuống giữa hồ.
Đáy hồ được lót bằng những phiến đá màu xanh xám, dòng nước trong như thủy tinh soi rõ xuống tận đáy…
Và kia, ở giữa đáy hồ là một bức tượng to bằng người thật, rõ ràng là được đúc bằng vàng.
Tượng ở tư thế nằm ngửa, hai tay giơ cao lên trên đầu. Đúng lúc cả bọn ngây người ngắm nghía bức tượng thì đám mây trên đầu tách ra, mặt trời hiện lên rọi ánh nắng chói chang xuống trần.
Pho tượng vàng được mặt trời làm sáng rực lên từ đầu đến chân. Có điều đây là một pho tượng gần như khỏa thân, ông ta chỉ mặc một cái quần cộc với một tư thế hơi kì lạ.
“Trời đất!” Caspian thì thầm ngoài cổ họng. “Là một bức tượng bằng vàng. Tôi tự hỏi chúng ta có thể vớt lên được không?”
“Chúng ta có thể lặn xuống lấy.” Edmund tự tin nói, cậu ta lại nhún nhảy người khởi động cơ thể để chuẩn bị nhảy xuống tắm.
Một bên khác, main ngăn tên này lại nói:
“Làm thế không được hay cho lắm. Ít nhất nếu nó bằng vàng thì sẽ quá nặng để đưa lên. Và cái hồ này sâu ít nhất cũng từ bốn đến năm mét.”
Nhưng cái hồ nước này lại cho main một cái cảm giác rất lạ, bên trong nó nhất định ẩn chứ một nguồn năng lượng rất mạnh nào đó. Nghĩ vậy, cậu ra hiệu với Helios đi kiểm tra hồ nước này xem.
Edmund nghĩ cũng phải, nhưng cậu không nghĩ cái hồ lại sâu như vậy, chỉ là do nước quá trong thôi, cậu lấy ra một cái que bằng gỗ khá dài và nói:
“Để coi xem cái hồ này sâu bao nhiêu. Nắm chặt tay tôi, Caspian, trong lúc tôi cúi xuống đo mực nước.”
Caspian nắm lấy tay Edmund và cậu cúi người xuống chọc cái que xuống hồ.
Cái que mới đi được nửa chừng thì Lucy đã kêu lên:
“Em không tin là tượng làm bằng vàng đâu. Chỉ vì ánh sáng thôi. Coi kìa, cái que của anh cũng có cái màu ấy.”
Ngay khi cô bé nói xong, thì thình lình Edmund tuột tay thả rơi cái que xuống đất, xong rồi cậu ta nói bằng cái giọng không thể tin nổi:
“Tôi không thể giữ nổi. Nó quá nặng… và nó cũng chuyển màu vàng kìa… có thể Lucy nói là đúng thứ nước này khiến mọi thứ trông như là vàng khi nhìn qua nó.”
Main bên cạnh thấy vậy đột nhiên quát lên, giọng của cậu vô cùng gấp gáp:
“Tất cả mọi người lùi lại. Lùi lại! Lùi ngay khỏi bờ! Tất cả. Ngay bây giờ! Và Edmund, cậu cởi nhay chiếc giày bên trái ra nếu không có chuyện lớn.”
Mấy người tuy không rõ vì sao, nhưng theo bản năng tin tưởng main lập tức bước lùi về phía sau… Còn Edmund bị chỉ thẳng tên, hắn cúi đầu xuống xem chiếc giày của mình.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy lạnh cứng cả người, trong hai giây cậu lột bỏ được chiếc giày trước khi nó hoàn toàn biến thành màu vàng. Nó rơi xuống mặt đã tạo thành tiếng kim loại va chạm:
“Kooongggg”
“Nhìn đây, nhìn mũi giày tôi mà xem.” Edmund bình tĩnh lại nói. “Nó là vàng, vàng thật đấy.”
“Nhân danh Aslan! Cậu không muốn nói…” Caspian kêu lên.
“Phải, chính là thế đấy.” main nói đáp giọng chắc nịch. “Nước đã biến mọi thứ thành vàng, đó là lý do tại sao cái que vừa nãy trở nên nặng đến thế.”
Mian đưa ánh mắt về phía bức tượng nói tiếp:
“Và cái con người đáng thương nằm dưới kia - phải mọi người thấy đấy.”
“Như vậy đó hoàn toàn không phải là tượng….” Lucy hạ giọng, ngỡ ngàng.
“Đúng thế. Bây giờ mọi việc trở nên đơn giản hơn. Người này đến đây vào một ngày nóng nực. Ông ta cởi quần áo để trên vách núi bên kia - nơi chúng ta vừa ngồi. Quần áo thì đã mục nát cả hoặc là bị chìm tha đi làm tổ, chỉ còn vũ khí để lại đây. Rồi ông ta lặn xuống…”
“Thôi đừng nói nữa. Mọi việc nghe kinh khủng quá.” Lucy kinh hãi nói.
“Như vậy chúng ta thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Edmund cả người đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi cậu còn định nhảy xuống tắm. Bây giờ nhìn kĩ lại, cái tư thế của bức tượng quả là giống một người đang định cắm đầu xuống dòng nước thanh mát.
Nhưng mà lỗi sợ nhanh chóng được thay bằng một thứ cảm xúc khác, Edmund khóe miệng nhếch lên, cậu ta nhặt một cái vò sò bên cạnh rồi nhúm nhẹ nó vào mặt hồ... rồi ngay lập tức nhắc nó ra thả xuống mặt đất.
Chờ đến khi cái vỏ sò hoàn toàn hóa thành vàng, Edmund mới cầm nó lên ngắm nghía, ánh mắt cậu ta toát lên vẻ tham làm nói:
“Lucy, chúng ta sẽ giàu sụ với cái hồ này … không ai có thể ép buộc ta làm gì, chỉ cần có tiền...”
“Cậu không thứ lấy đi những thứ gì thuộc về Narnia, Edmund…” Caspian ánh mắt cũng thay đổi, trở lên nguy hiểm và sắc bén nói…
“Ai dám nói vậy...” Edmund hét lên.
“Là ta…” Caspian giọng to không kém.
Sau đó tên này nói với cái giọng chậm rãi, khuôn mặt đỏ bừng lên:
“Ông vua nào sở hữu hòn đảo này, sẽ mau chóng trở thành ông vua giàu có nhất trong tất cả các ông vua trên đời. Tôi tuyên bố mảnh đất này mãi mãi là tài sản của người Narnia. Nó sẽ có tên là Đảo nước - Vàng. Và tôi đề nghị tất cả mọi người giữ bí mật chuyện này. Không ai được biết về điều này. Không một ai kể cả Drinian thuyền trưởng - nếu không sẽ bị tội chết, mọi người nghe rõ chưa?”
“Mày đang nói với ai đấy?” Edmund hỏi. Rồi nó đứng lên hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Caspian:
“Ta đâu phải là thần dân của mi Caspian. Nếu có bất cứ chuyện gì thì nó phải xảy ra theo một cách khác. Ta là một trong bốn hoàng đế cổ của Narnia và mi phải có bổn phận trung thành với đức vua tối cao Peter anh trai ta và cả ta nữa.”
“Thế là mọi chuyện xoay ra thế này phải không vua Edmund?” Caspian hỏi, đặt tay lên chuôi kiếm.
….
Trong khi hai kẻ bình thường (chứ không nói khó nghe là kẻ phàm nhân) như Edmund và Caspian đang tranh cãi nhau, thì đứng một bên, Main và Helios đang từ từ nghiên cứu cái hồ nước.
“Bên trong nó phải có một nguồn ma lực vô cùng khổng lồ duy trì, đủ để thay đổi cấu tạo nguyên tử mọi vật… nó khiến ta nhớ tới một thứ…”
“Là hòn đá phù thủy phải không, thưa đức vua.” Helios tiếp lời nói.
“Đúng vậy, nếu ta có thể tìm hiểu được nguyên lý vận hành của cái hồ nước này, sẽ là một bước tiến lớn trong phép thuật nói chung và luyện kim học nói riêng.”
“Vâng, thần cũng nghĩ vậy. Thần có cảm giác hồ nước này bị yếm một lời nguyền vô cùng mạnh mẽ, đủ để khiến những thứ bình thường trở thành vàng… ta cần mấy một ít mấu nước… của nó.” Helios nói.
“Không, còn nữa, khanh lấy thêm cả mẫu đá dưới đáy hồ nữa, chẳng phải tự nhiên mà nó tiếp xúc với nguồn nước mà không bị hóa thành vàng…”
“Vâng… là thần sơ xuất…”
Trong lúc Helios đang làm việc của mình, main đột nhiên cảm thấy bầu không khí thay đồ… cái cảm giác này, cái mùi vị này… Là Cái ác.
Nó ở khắp nơi.
Đặc biệt là ở dưới cái hồ… Thật nồng nặc mùi...
/565
|