“Lũ buôn người lại phát hiện, thần đã nguyện ở lại để các người anh em tiếp tục cuộc hành trình… Đáng lẽ ra thần đã bị xử tử từ lâu, nhưng không biết tại sao tên chủ buôn lại biết thân phận của thần, hắn nhốt thần lại ép thần khai ra kho báu mà cha của ngài để lại, thưa bệ hạ.”
“Nhưng hắn làm sao biết được, kho báu đấy là giả, đó chỉ là một cái tin đồn hãm hại chúng thần mà Miraz cố ý thả ra, đề bọn thần không thể trở lại Narnia được… nhưng thần cũng phải cảm ơn hắn đã làm như vậy, nếu không thần không thể gặp được người, vua của tôi. ”
“Thế mà em cứ tưởng có kho báu thật cơ… nếu chuyến hành trình của ta thành một chuyến đi tìm kho báu thì hay biết bao?” Lucy nói.
“Nhưng mà cha ngài quả thực cũng để lại một thứ…” Bern hai mắt sáng lên nói.
“Là thứ gì?” Caspian vội hỏi.
“Đó là một thanh kiếm… đức vua đã trao tặng nó cho thần, trong lúc trốn chạy, thần đã ném và dấu nó trong một hang động… xin người đi theo thần…”
Bern nói xong vội vàng kéo tay Caspian đi, như thể đó là một vật rất quan trọng lắm…
Ambrose gật đầu ra hiệu cho quân lính không cản trở hai người, để mặc cho họ tự do đi lại trên hòn đảo. Nửa tiếng sau, Caspian trở lại với một thanh kiếm bám đầy rêu, phần chuôi kiếm đã bị đóng đá… có điều phần lưỡi vẫn sáng loáng do đặt trong vở kiếm.
Vị Tướng công Bern này lại nói:
“Đây là một trong bảy thanh kiếm lưu truyền trên khắp Narnia, chúng phải có niên đại từ hơn một nghìn năm trước… có người nói, bảy thanh kiếm là từ Thời đại Hoàng kim xa xưa…”
Ambrose cũng nhìn thanh kiếm, đột nhiên cậu thấy nó có cái gì đó quen quen… Ambrose nghĩ một lúc rồi rút ra từ trong không khí thanh Lleaud, cậu nói với Caspian:
“Caspian, cậu có thể cho tôi xem thanh kiếm này được không?”
Caspian đang vui sướng mân mê thanh kiếm nghe vậy, tuy không muốn nhưng vẫn phải nể mặt Ambrose, anh ta đưa nó cho cậu.
Ambrose lập tức tóm lấy thanh kiếm, cậu đem lưỡi kiếm này so sánh với thanh Lleaud của cậu… thật bất ngờ, hai bọn chúng đều có một số điểm giống nhau nhất định, về mấy đường hoa văn… không phải nói là đường ma pháp văn.
Nếu Ambrose đoán không lầm thì thanh kiếm của Bern này là do Ẩn sĩ rèn ra… thủ pháp rèn rất giống.
Bên cạnh cậu, Helios dường như cũng nhìn ra điều gì, ông giọng nói mang một chút gì đó nói:
“Tâu bệ hạ, thần có thể xem thanh kiếm này được không ạ?”
Ambrose ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Helios Đại hiền giả, chưa bao giờ cậu thấy ông ta kích động như vậy, Ambrose nhẹ nhàng đưa thanh kiếm sang.
Helios cung kính nhận lấy, rồi ông ta vuốt ve thanh kiếm… đồng thời trong miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ nào đó…
Rồi cả lưỡi kiếm tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lam huyền bí của bầu trời và của biển cả…
Nhìn thấy cảnh này, Tướng công Bern vui sướng đến khóc la lên:
“Không ngờ lời đồn là thật… ôi thật vinh hạnh cho tôi vì được cầm thanh kiếm bao nhiêu năm qua… hu hu..”
“Lời đồn gì vậy, ngài Bern?” Caspian rời mắt khỏi thanh kiếm, khuôn mắt cậu đầy vẻ kinh ngạc nói.
“Vâng, người ta nói bảy thanh kiếm này là bảy thanh kiếm thần thánh, nó sẽ bảo vệ thế giới này khỏi mọi sự xấu xa tàn ác nhất trần đời… Bệ hạ, người xem, đây không phải phép thuật còn gì…” Bern kích động nói.
Mấy người còn lại đều ánh mắt to tròn nhìn thanh kiếm như để xem có gì đặc biệt trong nó mà nó có thể cứu với được cả thế giới này.
“Có chuyện gì vậy. Helios?”
“Thần… Xin lỗi thưa bệ hạ, thần hơi xúc động, nhưng thanh kiếm này nó chắc chắn liên quan tới sư đệ của thần, Coriakin, người mà thần đã nói hôm qua.”
“Vì sao khanh lại nói vậy?”
“Thần đã nói là Coriakin có được tìm thấy khi người ta đang tìm kiếm một vì sao rơi, lúc đó, bên cạnh của Coriakin còn có một thứ giống như hòn đá đang phát sáng… mà sau này hòn đá này không phát sáng nữa… Coriakin rất trân trọng hòn đá và cậu ta luôn mang nó theo người, kể cả khi rời khỏi Thất đại đảo quốc.”
“Khi còn là học viên ở Học viện ma thuật Duvanhkate, Coriakin luôn muốn tìm cách khiến hòn đá đó phát sáng lại, thần cũng biết và giúp cậu ta, chúng thần đã tìm ra một câu thần chú. Vừa rồi chính thần đã thử câu thần chú vừa rồi… không ngờ nó lại thành công.”
“Thanh kiếm này được rèn ra từ hòn đá của Coriakin. Và lúc cậu ta còn ở Thất đại đảo quốc, thần nhớ là không thấy cậu ta rèn thanh kiếm nào cả… cậu ta có thể vẫn còn sống sót sau khi bị tấn công bởi bọn quái vật.”
Ngược lại, Ambrose suy đoán, Ẩn sĩ và Coriakin có một mối liên hệ với nhau nào đó, Thanh kiếm này là do Ẩn sĩ rèn ra… còn vật liệu lại là do Coriakin cung cấp.
Nếu vậy thì rất có thể Ẩn sĩ sau khi biến mất đã tìm đến Coriakin, rồi ông ta ở đó rèn bảy thanh kiếm này rồi lại đi đâu đó… (???)
Như vậy, cậu phải tìm ra Coriakin. Alan đã nói rồi, nếu Ẩn sĩ muốn cậu biết về ‘Cái ác’ thì ông ta sẽ để lại manh mối. Theo Ambrose, Coriakin chính là manh mối mà Ẩn sĩ để lại.
…..
Chiều hôm đó, Ambrose bàn bạc với Helios và Datus, cậu quyết định mình sẽ lên thuyền đi cùng Lucy bọn người về phía đông… chỉ có như vậy cậu mới tìm được Coriakin cùng với manh mối Ẩn sĩ để lại.
Còn vì sao lại chọn đi cùng thì đơn giản cậu tin Alan gọi Lucy hai người, không, phải là ba người trở lại Narnia là có dụng ý riêng của ông ta. Nếu cậu đi cùng bọn họ thì có khả năng tìm thấy Coriakin nhiều hơn so với việc mò mẫm trên biển Đông rộng lớn như vậy.
Helios sẽ đi cùng Ambrose như một người bảo vệ riêng cho cậu. Mặt khác, ông ta cũng vừa nhận được tin nhắn từ các Đại hiền giả khác về hướng đi của Coriakin hơn một nghìn năm trước. Ambrose sẽ nhờ sức ảnh hưởng của cậu để chỉnh hướng đi của Lucy bọn người.
Nhưng trước đó, Ambrose phải cải tạo con thuyền Dawn Treater của Caspian một chút, cậu không muốn đày ải mình phải chen chúc với các thủy thủ trong khoang thuyền chật hẹp, ẩm ướt.
Thế là cả thời gian cả buổi chiều còn lại và buổi tối, các pháp sư của Ambrose nhao nhao lên tàu, bọn họ xẻ một cái tủ âm tường ra, rồi dùng chú mở rộng không gian biến nó thành một căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông với ba phòng ngủ, một phòng ăn + bếp và một phòng khách.
Đã như vậy còn có một ban công rộng lớn hướng ra biển. Tại chỗ này, Ambrose có thể thỏa thích câu cá, ngắm mặt trời lặn, vân vân…
Tóm lại, Ambrose giống như đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là đi thám hiểm vậy, sau này Edmund bọn người biết chuyện ghen tị không thôi.
===== Chuyển cảnh =====
“Nhưng hắn làm sao biết được, kho báu đấy là giả, đó chỉ là một cái tin đồn hãm hại chúng thần mà Miraz cố ý thả ra, đề bọn thần không thể trở lại Narnia được… nhưng thần cũng phải cảm ơn hắn đã làm như vậy, nếu không thần không thể gặp được người, vua của tôi. ”
“Thế mà em cứ tưởng có kho báu thật cơ… nếu chuyến hành trình của ta thành một chuyến đi tìm kho báu thì hay biết bao?” Lucy nói.
“Nhưng mà cha ngài quả thực cũng để lại một thứ…” Bern hai mắt sáng lên nói.
“Là thứ gì?” Caspian vội hỏi.
“Đó là một thanh kiếm… đức vua đã trao tặng nó cho thần, trong lúc trốn chạy, thần đã ném và dấu nó trong một hang động… xin người đi theo thần…”
Bern nói xong vội vàng kéo tay Caspian đi, như thể đó là một vật rất quan trọng lắm…
Ambrose gật đầu ra hiệu cho quân lính không cản trở hai người, để mặc cho họ tự do đi lại trên hòn đảo. Nửa tiếng sau, Caspian trở lại với một thanh kiếm bám đầy rêu, phần chuôi kiếm đã bị đóng đá… có điều phần lưỡi vẫn sáng loáng do đặt trong vở kiếm.
Vị Tướng công Bern này lại nói:
“Đây là một trong bảy thanh kiếm lưu truyền trên khắp Narnia, chúng phải có niên đại từ hơn một nghìn năm trước… có người nói, bảy thanh kiếm là từ Thời đại Hoàng kim xa xưa…”
Ambrose cũng nhìn thanh kiếm, đột nhiên cậu thấy nó có cái gì đó quen quen… Ambrose nghĩ một lúc rồi rút ra từ trong không khí thanh Lleaud, cậu nói với Caspian:
“Caspian, cậu có thể cho tôi xem thanh kiếm này được không?”
Caspian đang vui sướng mân mê thanh kiếm nghe vậy, tuy không muốn nhưng vẫn phải nể mặt Ambrose, anh ta đưa nó cho cậu.
Ambrose lập tức tóm lấy thanh kiếm, cậu đem lưỡi kiếm này so sánh với thanh Lleaud của cậu… thật bất ngờ, hai bọn chúng đều có một số điểm giống nhau nhất định, về mấy đường hoa văn… không phải nói là đường ma pháp văn.
Nếu Ambrose đoán không lầm thì thanh kiếm của Bern này là do Ẩn sĩ rèn ra… thủ pháp rèn rất giống.
Bên cạnh cậu, Helios dường như cũng nhìn ra điều gì, ông giọng nói mang một chút gì đó nói:
“Tâu bệ hạ, thần có thể xem thanh kiếm này được không ạ?”
Ambrose ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Helios Đại hiền giả, chưa bao giờ cậu thấy ông ta kích động như vậy, Ambrose nhẹ nhàng đưa thanh kiếm sang.
Helios cung kính nhận lấy, rồi ông ta vuốt ve thanh kiếm… đồng thời trong miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ nào đó…
Rồi cả lưỡi kiếm tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lam huyền bí của bầu trời và của biển cả…
Nhìn thấy cảnh này, Tướng công Bern vui sướng đến khóc la lên:
“Không ngờ lời đồn là thật… ôi thật vinh hạnh cho tôi vì được cầm thanh kiếm bao nhiêu năm qua… hu hu..”
“Lời đồn gì vậy, ngài Bern?” Caspian rời mắt khỏi thanh kiếm, khuôn mắt cậu đầy vẻ kinh ngạc nói.
“Vâng, người ta nói bảy thanh kiếm này là bảy thanh kiếm thần thánh, nó sẽ bảo vệ thế giới này khỏi mọi sự xấu xa tàn ác nhất trần đời… Bệ hạ, người xem, đây không phải phép thuật còn gì…” Bern kích động nói.
Mấy người còn lại đều ánh mắt to tròn nhìn thanh kiếm như để xem có gì đặc biệt trong nó mà nó có thể cứu với được cả thế giới này.
“Có chuyện gì vậy. Helios?”
“Thần… Xin lỗi thưa bệ hạ, thần hơi xúc động, nhưng thanh kiếm này nó chắc chắn liên quan tới sư đệ của thần, Coriakin, người mà thần đã nói hôm qua.”
“Vì sao khanh lại nói vậy?”
“Thần đã nói là Coriakin có được tìm thấy khi người ta đang tìm kiếm một vì sao rơi, lúc đó, bên cạnh của Coriakin còn có một thứ giống như hòn đá đang phát sáng… mà sau này hòn đá này không phát sáng nữa… Coriakin rất trân trọng hòn đá và cậu ta luôn mang nó theo người, kể cả khi rời khỏi Thất đại đảo quốc.”
“Khi còn là học viên ở Học viện ma thuật Duvanhkate, Coriakin luôn muốn tìm cách khiến hòn đá đó phát sáng lại, thần cũng biết và giúp cậu ta, chúng thần đã tìm ra một câu thần chú. Vừa rồi chính thần đã thử câu thần chú vừa rồi… không ngờ nó lại thành công.”
“Thanh kiếm này được rèn ra từ hòn đá của Coriakin. Và lúc cậu ta còn ở Thất đại đảo quốc, thần nhớ là không thấy cậu ta rèn thanh kiếm nào cả… cậu ta có thể vẫn còn sống sót sau khi bị tấn công bởi bọn quái vật.”
Ngược lại, Ambrose suy đoán, Ẩn sĩ và Coriakin có một mối liên hệ với nhau nào đó, Thanh kiếm này là do Ẩn sĩ rèn ra… còn vật liệu lại là do Coriakin cung cấp.
Nếu vậy thì rất có thể Ẩn sĩ sau khi biến mất đã tìm đến Coriakin, rồi ông ta ở đó rèn bảy thanh kiếm này rồi lại đi đâu đó… (???)
Như vậy, cậu phải tìm ra Coriakin. Alan đã nói rồi, nếu Ẩn sĩ muốn cậu biết về ‘Cái ác’ thì ông ta sẽ để lại manh mối. Theo Ambrose, Coriakin chính là manh mối mà Ẩn sĩ để lại.
…..
Chiều hôm đó, Ambrose bàn bạc với Helios và Datus, cậu quyết định mình sẽ lên thuyền đi cùng Lucy bọn người về phía đông… chỉ có như vậy cậu mới tìm được Coriakin cùng với manh mối Ẩn sĩ để lại.
Còn vì sao lại chọn đi cùng thì đơn giản cậu tin Alan gọi Lucy hai người, không, phải là ba người trở lại Narnia là có dụng ý riêng của ông ta. Nếu cậu đi cùng bọn họ thì có khả năng tìm thấy Coriakin nhiều hơn so với việc mò mẫm trên biển Đông rộng lớn như vậy.
Helios sẽ đi cùng Ambrose như một người bảo vệ riêng cho cậu. Mặt khác, ông ta cũng vừa nhận được tin nhắn từ các Đại hiền giả khác về hướng đi của Coriakin hơn một nghìn năm trước. Ambrose sẽ nhờ sức ảnh hưởng của cậu để chỉnh hướng đi của Lucy bọn người.
Nhưng trước đó, Ambrose phải cải tạo con thuyền Dawn Treater của Caspian một chút, cậu không muốn đày ải mình phải chen chúc với các thủy thủ trong khoang thuyền chật hẹp, ẩm ướt.
Thế là cả thời gian cả buổi chiều còn lại và buổi tối, các pháp sư của Ambrose nhao nhao lên tàu, bọn họ xẻ một cái tủ âm tường ra, rồi dùng chú mở rộng không gian biến nó thành một căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông với ba phòng ngủ, một phòng ăn + bếp và một phòng khách.
Đã như vậy còn có một ban công rộng lớn hướng ra biển. Tại chỗ này, Ambrose có thể thỏa thích câu cá, ngắm mặt trời lặn, vân vân…
Tóm lại, Ambrose giống như đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là đi thám hiểm vậy, sau này Edmund bọn người biết chuyện ghen tị không thôi.
===== Chuyển cảnh =====
/565
|