Đúng lúc này, Baemyn trở lại, ông mang theo bốn tấm thẻ gì đó, ông nói:
“Đã xong, chúng ta rời khỏi đây thôi… Đây là Thẻ xanh, không được làm mất, hiểu không?”
Baemyn vừa đi làm thủ tục nhập cảnh cho ba đứa, ông đưa cho mỗi đứa một tấm thẻ màu xanh, đó là vé vào cửa trận chung kết kiêm luôn giấy kiểm soát khi ở Mĩ.
Ambrose liếc nhìn tầm Thẻ xanh này, bên trên ghi lại thông tin cá nhân cơ bản cùng ảnh.
Lần nhập cảnh này, chính quyền phù thủy Mỹ bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ, tất cả phù thủy đều bị cấm nhập cảnh, trừ khi anh có vé xem Quidditch World Cup, hơn nữa, tất cả phù thủy chỉ được phép có mặt trên đất Mỹ trong vòng hai mươi tư giờ trước và sau trận đấu.
Sau đó, bốn người đi qua một cánh cửa đặc biệt dẫn tới khu vực Khóa cảng, từ chỗ này, bốn người sẽ di chuyển tới khu cắm trại tập chung của các cổ động viên.
Ambrose phải ở đây trong ít nhất hai ngày rưỡi sau đó.
Khu Khóa cảng cũng đông người không kém, Ambrose bốn người phải xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt. Baemyn nhìn đồng hồ rồi chỉ vào một cái vỏ lon bia nói:
“Tất cả nắm chặt… một phút nữa đến lượt chúng ta…”
Ba đứa đã được dặn dò nhiều lần, chúng đồng loạt chạm tay vào cái vỏ lon bia.
“3… 2… 1…”
Kèm theo một tiếng phốc trầm bổng, bốn bóng người biến mất trong phòng. Ambrose cảm thấy những cơn gió đang vuốt ve khuôn mặt, trong tíc tắc cậu xuất hiện ở một ngọn đồi lộng gió.
Một giọng nói vang lên:
“Chuyến ba giờ bảy phút đến từ sân bay Hilland.”
Rồi một phù thủy Mỹ tiến tới nói:
“Chào mừng tới Marin Headlands, tôi là quản lý ở đây, các vị có thể cho tôi xem Thẻ Xanh cảu các vjij được không?”
Sau đó, người này thực hiện một loạt thủ tục khác, rồi sau đó anh ta mới đưa cho Ambrose bốn người bản đồ khu vực cắm trại…
Trại của nhà Kaling đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vị trí của họ rất đẹp, hướng ra biển, từ cổng lều có thể nhìn thấy cây cầu Cổng Vàng hùng vĩ, cùng thành phố San Francisco từ xa.
Nhắc tới thành phố này, cậu còn nhớ như in lần đầu tiên xuất ngoại và tới đây để thanh trừ kẻ phản bội - tên đã bán đứng bố mẹ cậu. Lúc đó, cậu bị Baemyn gửi nhờ tại một tiệm sách, đó là tiệm sách Flemmingtun.
Chủ nhân của nó là một ông lão trông cực kì già, nhưng ông ta lại có một bà vợ trẻ hơn rất nhiều, Ambrose thầm đoán bọn họ phải chênh nhau tới hai mươi tuổi chứ không ít.
(Xem lại chương 62)
Nghĩ tới chỗ này, Ambrose đề nghị với bác quản gia Baemyn:
“Chúng ta có thể rời khỏi đây không, cháu muốn tới tiệm sách Flemmingtun.”
Baemyn liếc đồng hồ nói:
“Bây giờ mới bốn giờ chiều, tôi sẽ chở cậu tới đó.”
“Cảm ơn bác…” Ambrose cười nói, rồi cậu quay sang hai đứa đồng đội nói:
“Hai bạn đi không?”
“Ha ha… xin lỗi cậu chủ, mình vừa hẹn với bọn bạn Hogwarts rồi…” Max xấu hổ xoa đầu nói, cậu ta trong lúc đi từ cổng trại tới lều của mình đã liên hệ với mấy tên học sinh nhà Hufflepuff khác, phải nói là thật nhanh…
Fayola thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Mình đi, dù sao bên ngoài cũng không an toàn…”
Đúng vậy, an toàn của Ambrose, sau khi kết thúc năm học, lâu đài Karling rơi vào tình trạng giới nghiêm, kể cả ngôi làng Rhossili cũng vậy.
Baemyn sắp xếp gần mười phù thủy tuần tra xung quanh nơi Ambrose ở, Ambrose cảm thấy chuyện này không cần thiết lắm, vì cậu tin rằng mấy tên tiền bối của giáo sư Paines đều mạnh hơn rất nhiều đội hộ vệ kia.
Fayola cô bé cũng nghiêm túc hẳn lên, cô bé lúc nào cũng kề kề bên cạnh cậu - như một bảo an chuyên nghiệp vậy. Hơn nữa, cô cùng Baemyn hợp sức tạo một lớp ma pháp bảo vệ xung quanh lâu đài Karling, mạnh hơn lớp ma pháp cũ rất nhiều.
Nếu không phải cả ba đứa đều không muốn rời Anh, thì Baemyn đã lôi chúng tới lâu đài Rosous el Soleillé, nó có thể gọi là nhà tổ của gia tộc Karling.
Lâu đài này có hơn một nghìn năm lịch sử, trải qua ba lần cải tạo nhưng nó vẫn giữ được những pháp thuật bảo vệ cổ xưa nhất, cộng thêm phép thuật tân tiến hiện đại.
Nó được xưng là lâu đài bất khả xâm phạm duy nhất trên toàn cõi Francia…
Nhắc tới phép thuật, thì tới tận khi Ambrose nghiên cứu ‘Kho báu Ravenclaw’ cậu mới biết cách đây một nghìn năm, phù thủy sử dụng phép thuật khác hoàn hoàn bây giờ. Chúng được gọi là Phép thuật cổ.
Trong đống sách của bà ghi lại rất nhiều phép thuật loại này… chúng có một điểm chúng là rất tốt thời gian niệm chú, tốn ma lực để thi triển, nhưng sức công phá lớn hơn rất nhiều.
Ngược lại phép thuật hiện đại lại tinh gọn hơn, thay vì đọc mấy chục câu dài dòng thì bạn chỉ phải hô lên một từ, hoặc hai từ là cùng…
Lại là cái khoảng thời gian một nghìn năm trước… rất nhiều chuyện liên quan tới đó, kể cả về gia tộc Karling lẫn lịch sử thế giới.
Quay lại với chuyện thăm tiệm sách của Ambrose, cậu bên người có hai đại ma pháp sư cấp bốn làm bảo vệ (Fayola và Baemyn chứ còn ai), cộng thêm xung quanh thành phố San Francisco luôn có mấy đội phù thủy đi tuần.
Chỉ có đứa nào ngu mới chọn tập kích cậu lúc này.
Cho đến khi ba người rời khỏi khu cắm trại, bọn họ không biết mọi hành động của mình bị một tên áo đen theo dõi, tên này sau khi thấy ba người đi mất, hắn mới cầm điện thoại ra nói:
“Ông chủ, đối tượng đã rời khỏi. Tôi có nên bám theo không…”
Phía bên kia đầu dây, một giọng nói đầy vẻ khó chịu vang nên khó:
“Bám theo, mi bị ngu hả, nhanh lên…”
=====
Từ khu đồi cắm trại Marin Headlands tới tiệm sách Flemmingtun cũng không xa lắm, ba người mất mười phút lái xe là tới.
Hôm nay, khu phố đặc biệt đông đúc, nhưng tiệm sách vẫn vắng khách như thường ngày. Đây là lần thứ mười cậu tới đây. Và lần nào cũng chỉ có một mục đích… đó là mua cuốn sách bí ẩn nhất trong tiệm.
Cánh cửa tiệm mở ra kèm theo tiếng ‘đinh đinh’ báo hiệu có khách hàng bước vào, ông lão chủ tiệm Nick Fleming vẫn nằm lim dim phía sau quầy thanh toán.
Ambrose lên tiếng trước nói:
“Xin chào ông, ông Fleming.”
Ông lão nghe vậy mở hai con mắt màu nâu ra nói:
“Lại là nhóc hả? Ta nói rồi ta sẽ không bán cuốn sách đó đâu…”
“Cháu cũng biết vậy, nên hôm nay cháu tới thử thêm một lần nữa…”
Ông lão không thay đổi sắc mặt, xua xua tay như đuổi tà, bình thản nói:
“Biết nó ở đâu rồi, đi đi…”
Nhận được sự cho phép, Ambrose cảm ơn ông lão một cái rồi kéo tay Fayola đi tới một góc phía trong bên trái của cửa hàng.
Để lại Baemyn một mình đứng đó với ông lão Fleming. Baemyn nhìn hai đứa trẻ biến mắt và chân thành nói:
“Xin lỗi vì lại làm phiền, ngài Fleming.”
“Không sao, ta cũng đã thỏa thuận với thằng nhóc này rồi, cậu có thể ngồi ở bên kia.” Fleming chỉ vào khu vực tiếp khách của tiệm nói.
“Tôi cảm ơn.”
Ambrose và ông lão chủ tiệm Nick Fleming có một cuộc thỏa thuận, nếu cậu có thể đọc được toàn bộ hai mươi mốt trang của Cuốn sách bí ẩn thì ông ta sẽ tặng không cậu cuốn sách đấy.
Không để ý tới Baemyn và Fleming, Ambrose tay sờ thật nhanh lần tới vị trí đặt Cuốn sách bí ẩn, nó vẫn ở chỗ đó cách đây bốn năm cậu thấy.
Cuốn sách bí ẩn viết bằng một ngôn ngữ kỳ lạ, lần đầu tiên cậu đọc nó thì nó viết bằng chữ Akenserts (theo Deus giải thích). Cậu phải mất hai trăm điểm thông tin và ba tháng học tập mới nắm giữ được thứ ngôn ngữ này.
Nhưng tới khi lần thứ hai đọc thì nó lại viết bằng một thứ ngôn ngữ khác… Ambrose lại phải chi tiền cho Dues để học thứ ngôn ngữ mới này.
Không chỉ khác laoij ngôn ngữ mà nội dung cả trang sách cũng thay đổi liên tục mỗi khi bạn lật sang một trang khác rồi lật trở lại.
Không những thế, không phải ai cũng có thể đọc được cuốn sách này, Ambrose đã thử cho một vị khách mua sách đọc, ông ta phản ứng làm cậu bất ngờ.
Ông này khuôn mặt đờ đi, nước dãi chảy xuống, miệng thở hồng hộc như vừa chạy bộ về. Bị mê hoặc - đó là lời kết luận của Deus khi cậu hỏi.
Không từ bỏ Ambrose thử cho một anh chàng thanh niên đang phát tờ rơi đọc thử Cuốn sách bí ẩn, anh ta cười lớn và nói:
“Nhóc đùa anh hả, trong này làm gì có chữ gì… thôi đi chỗ khác chơi để anh làm việc.”
“Đã xong, chúng ta rời khỏi đây thôi… Đây là Thẻ xanh, không được làm mất, hiểu không?”
Baemyn vừa đi làm thủ tục nhập cảnh cho ba đứa, ông đưa cho mỗi đứa một tấm thẻ màu xanh, đó là vé vào cửa trận chung kết kiêm luôn giấy kiểm soát khi ở Mĩ.
Ambrose liếc nhìn tầm Thẻ xanh này, bên trên ghi lại thông tin cá nhân cơ bản cùng ảnh.
Lần nhập cảnh này, chính quyền phù thủy Mỹ bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ, tất cả phù thủy đều bị cấm nhập cảnh, trừ khi anh có vé xem Quidditch World Cup, hơn nữa, tất cả phù thủy chỉ được phép có mặt trên đất Mỹ trong vòng hai mươi tư giờ trước và sau trận đấu.
Sau đó, bốn người đi qua một cánh cửa đặc biệt dẫn tới khu vực Khóa cảng, từ chỗ này, bốn người sẽ di chuyển tới khu cắm trại tập chung của các cổ động viên.
Ambrose phải ở đây trong ít nhất hai ngày rưỡi sau đó.
Khu Khóa cảng cũng đông người không kém, Ambrose bốn người phải xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt. Baemyn nhìn đồng hồ rồi chỉ vào một cái vỏ lon bia nói:
“Tất cả nắm chặt… một phút nữa đến lượt chúng ta…”
Ba đứa đã được dặn dò nhiều lần, chúng đồng loạt chạm tay vào cái vỏ lon bia.
“3… 2… 1…”
Kèm theo một tiếng phốc trầm bổng, bốn bóng người biến mất trong phòng. Ambrose cảm thấy những cơn gió đang vuốt ve khuôn mặt, trong tíc tắc cậu xuất hiện ở một ngọn đồi lộng gió.
Một giọng nói vang lên:
“Chuyến ba giờ bảy phút đến từ sân bay Hilland.”
Rồi một phù thủy Mỹ tiến tới nói:
“Chào mừng tới Marin Headlands, tôi là quản lý ở đây, các vị có thể cho tôi xem Thẻ Xanh cảu các vjij được không?”
Sau đó, người này thực hiện một loạt thủ tục khác, rồi sau đó anh ta mới đưa cho Ambrose bốn người bản đồ khu vực cắm trại…
Trại của nhà Kaling đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vị trí của họ rất đẹp, hướng ra biển, từ cổng lều có thể nhìn thấy cây cầu Cổng Vàng hùng vĩ, cùng thành phố San Francisco từ xa.
Nhắc tới thành phố này, cậu còn nhớ như in lần đầu tiên xuất ngoại và tới đây để thanh trừ kẻ phản bội - tên đã bán đứng bố mẹ cậu. Lúc đó, cậu bị Baemyn gửi nhờ tại một tiệm sách, đó là tiệm sách Flemmingtun.
Chủ nhân của nó là một ông lão trông cực kì già, nhưng ông ta lại có một bà vợ trẻ hơn rất nhiều, Ambrose thầm đoán bọn họ phải chênh nhau tới hai mươi tuổi chứ không ít.
(Xem lại chương 62)
Nghĩ tới chỗ này, Ambrose đề nghị với bác quản gia Baemyn:
“Chúng ta có thể rời khỏi đây không, cháu muốn tới tiệm sách Flemmingtun.”
Baemyn liếc đồng hồ nói:
“Bây giờ mới bốn giờ chiều, tôi sẽ chở cậu tới đó.”
“Cảm ơn bác…” Ambrose cười nói, rồi cậu quay sang hai đứa đồng đội nói:
“Hai bạn đi không?”
“Ha ha… xin lỗi cậu chủ, mình vừa hẹn với bọn bạn Hogwarts rồi…” Max xấu hổ xoa đầu nói, cậu ta trong lúc đi từ cổng trại tới lều của mình đã liên hệ với mấy tên học sinh nhà Hufflepuff khác, phải nói là thật nhanh…
Fayola thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Mình đi, dù sao bên ngoài cũng không an toàn…”
Đúng vậy, an toàn của Ambrose, sau khi kết thúc năm học, lâu đài Karling rơi vào tình trạng giới nghiêm, kể cả ngôi làng Rhossili cũng vậy.
Baemyn sắp xếp gần mười phù thủy tuần tra xung quanh nơi Ambrose ở, Ambrose cảm thấy chuyện này không cần thiết lắm, vì cậu tin rằng mấy tên tiền bối của giáo sư Paines đều mạnh hơn rất nhiều đội hộ vệ kia.
Fayola cô bé cũng nghiêm túc hẳn lên, cô bé lúc nào cũng kề kề bên cạnh cậu - như một bảo an chuyên nghiệp vậy. Hơn nữa, cô cùng Baemyn hợp sức tạo một lớp ma pháp bảo vệ xung quanh lâu đài Karling, mạnh hơn lớp ma pháp cũ rất nhiều.
Nếu không phải cả ba đứa đều không muốn rời Anh, thì Baemyn đã lôi chúng tới lâu đài Rosous el Soleillé, nó có thể gọi là nhà tổ của gia tộc Karling.
Lâu đài này có hơn một nghìn năm lịch sử, trải qua ba lần cải tạo nhưng nó vẫn giữ được những pháp thuật bảo vệ cổ xưa nhất, cộng thêm phép thuật tân tiến hiện đại.
Nó được xưng là lâu đài bất khả xâm phạm duy nhất trên toàn cõi Francia…
Nhắc tới phép thuật, thì tới tận khi Ambrose nghiên cứu ‘Kho báu Ravenclaw’ cậu mới biết cách đây một nghìn năm, phù thủy sử dụng phép thuật khác hoàn hoàn bây giờ. Chúng được gọi là Phép thuật cổ.
Trong đống sách của bà ghi lại rất nhiều phép thuật loại này… chúng có một điểm chúng là rất tốt thời gian niệm chú, tốn ma lực để thi triển, nhưng sức công phá lớn hơn rất nhiều.
Ngược lại phép thuật hiện đại lại tinh gọn hơn, thay vì đọc mấy chục câu dài dòng thì bạn chỉ phải hô lên một từ, hoặc hai từ là cùng…
Lại là cái khoảng thời gian một nghìn năm trước… rất nhiều chuyện liên quan tới đó, kể cả về gia tộc Karling lẫn lịch sử thế giới.
Quay lại với chuyện thăm tiệm sách của Ambrose, cậu bên người có hai đại ma pháp sư cấp bốn làm bảo vệ (Fayola và Baemyn chứ còn ai), cộng thêm xung quanh thành phố San Francisco luôn có mấy đội phù thủy đi tuần.
Chỉ có đứa nào ngu mới chọn tập kích cậu lúc này.
Cho đến khi ba người rời khỏi khu cắm trại, bọn họ không biết mọi hành động của mình bị một tên áo đen theo dõi, tên này sau khi thấy ba người đi mất, hắn mới cầm điện thoại ra nói:
“Ông chủ, đối tượng đã rời khỏi. Tôi có nên bám theo không…”
Phía bên kia đầu dây, một giọng nói đầy vẻ khó chịu vang nên khó:
“Bám theo, mi bị ngu hả, nhanh lên…”
=====
Từ khu đồi cắm trại Marin Headlands tới tiệm sách Flemmingtun cũng không xa lắm, ba người mất mười phút lái xe là tới.
Hôm nay, khu phố đặc biệt đông đúc, nhưng tiệm sách vẫn vắng khách như thường ngày. Đây là lần thứ mười cậu tới đây. Và lần nào cũng chỉ có một mục đích… đó là mua cuốn sách bí ẩn nhất trong tiệm.
Cánh cửa tiệm mở ra kèm theo tiếng ‘đinh đinh’ báo hiệu có khách hàng bước vào, ông lão chủ tiệm Nick Fleming vẫn nằm lim dim phía sau quầy thanh toán.
Ambrose lên tiếng trước nói:
“Xin chào ông, ông Fleming.”
Ông lão nghe vậy mở hai con mắt màu nâu ra nói:
“Lại là nhóc hả? Ta nói rồi ta sẽ không bán cuốn sách đó đâu…”
“Cháu cũng biết vậy, nên hôm nay cháu tới thử thêm một lần nữa…”
Ông lão không thay đổi sắc mặt, xua xua tay như đuổi tà, bình thản nói:
“Biết nó ở đâu rồi, đi đi…”
Nhận được sự cho phép, Ambrose cảm ơn ông lão một cái rồi kéo tay Fayola đi tới một góc phía trong bên trái của cửa hàng.
Để lại Baemyn một mình đứng đó với ông lão Fleming. Baemyn nhìn hai đứa trẻ biến mắt và chân thành nói:
“Xin lỗi vì lại làm phiền, ngài Fleming.”
“Không sao, ta cũng đã thỏa thuận với thằng nhóc này rồi, cậu có thể ngồi ở bên kia.” Fleming chỉ vào khu vực tiếp khách của tiệm nói.
“Tôi cảm ơn.”
Ambrose và ông lão chủ tiệm Nick Fleming có một cuộc thỏa thuận, nếu cậu có thể đọc được toàn bộ hai mươi mốt trang của Cuốn sách bí ẩn thì ông ta sẽ tặng không cậu cuốn sách đấy.
Không để ý tới Baemyn và Fleming, Ambrose tay sờ thật nhanh lần tới vị trí đặt Cuốn sách bí ẩn, nó vẫn ở chỗ đó cách đây bốn năm cậu thấy.
Cuốn sách bí ẩn viết bằng một ngôn ngữ kỳ lạ, lần đầu tiên cậu đọc nó thì nó viết bằng chữ Akenserts (theo Deus giải thích). Cậu phải mất hai trăm điểm thông tin và ba tháng học tập mới nắm giữ được thứ ngôn ngữ này.
Nhưng tới khi lần thứ hai đọc thì nó lại viết bằng một thứ ngôn ngữ khác… Ambrose lại phải chi tiền cho Dues để học thứ ngôn ngữ mới này.
Không chỉ khác laoij ngôn ngữ mà nội dung cả trang sách cũng thay đổi liên tục mỗi khi bạn lật sang một trang khác rồi lật trở lại.
Không những thế, không phải ai cũng có thể đọc được cuốn sách này, Ambrose đã thử cho một vị khách mua sách đọc, ông ta phản ứng làm cậu bất ngờ.
Ông này khuôn mặt đờ đi, nước dãi chảy xuống, miệng thở hồng hộc như vừa chạy bộ về. Bị mê hoặc - đó là lời kết luận của Deus khi cậu hỏi.
Không từ bỏ Ambrose thử cho một anh chàng thanh niên đang phát tờ rơi đọc thử Cuốn sách bí ẩn, anh ta cười lớn và nói:
“Nhóc đùa anh hả, trong này làm gì có chữ gì… thôi đi chỗ khác chơi để anh làm việc.”
/565
|