Sáng hôm sau, Trì Uyên bất ngờ được hoàng thượng triệu riêng vào cung đến tối mịt với về. Lúc trở về, khuôn mặt đã trở nên khá nặng nề, đến buổi tối cũng không ăn, chỉ yêu cầu không ai làm phiền rồi chong đèn bên thư án cả đêm. Vân Dung lo đến không ngủ được, nàng vẫn bị ám ảnh bởi khuôn mặt mệt nhọc của cha sau mỗi lần từ cung vua trở về trong những ngày có biến.
Từ sáng sớm Vân Dung đã thức dậy để hầm cháo cho Trì Uyên. Đặt cháo trên bàn, Vân Dung hoảng sợ khi nhận ra Trì Uyên vẫn còn thức. Rõ ràng là chàng đã thức suốt đêm! Có chuyện gì để chàng phải lo lắng đến thế.
“ Trì đại nhân, trời đã sáng rồi, người ăn chút cháo rồi đi nghỉ được không?” Vân Dung đem cháo đưa trước mặt Trì Uyên, lúc hắn ngước lên mới thấy rõ hai mắt hắn đã vằn tia máu rồi, đôi chân mày cau có tụ lại với nhau. Nàng bất giác đưa tay xoa xoa hàng chân mày ấy.
Trì Uyên ngẩng lên lại cúi xuống, đáp: “ Em cứ về nghỉ trước đi, lát ta sẽ ăn”. Vân Dung cắn răng, không thể để hắn cứ lao vào công việc thế này được, chắc là từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn được một bữa tử tế.
“Chàng ăn với em được không? Thật ra chàng đi đến Bảo Long điện từ hôm qua tới bây giờ em vẫn chưa ăn gì, hay là chàng ăn chung với em đi”.
Dĩ nhiên, Trì Uyên biết nàng chỉ đang kiếm cớ nhưng cũng không nỡ vạch trần, đành thở dài, gạt công việc sang một bên để đến bàn dùng cơm. Nhìn thấy món cháo còn bốc hương nghi ngút, hắn bỗng thấy thật mãn nguyện.
Từ sáng sớm Vân Dung đã thức dậy để hầm cháo cho Trì Uyên. Đặt cháo trên bàn, Vân Dung hoảng sợ khi nhận ra Trì Uyên vẫn còn thức. Rõ ràng là chàng đã thức suốt đêm! Có chuyện gì để chàng phải lo lắng đến thế.
“ Trì đại nhân, trời đã sáng rồi, người ăn chút cháo rồi đi nghỉ được không?” Vân Dung đem cháo đưa trước mặt Trì Uyên, lúc hắn ngước lên mới thấy rõ hai mắt hắn đã vằn tia máu rồi, đôi chân mày cau có tụ lại với nhau. Nàng bất giác đưa tay xoa xoa hàng chân mày ấy.
Trì Uyên ngẩng lên lại cúi xuống, đáp: “ Em cứ về nghỉ trước đi, lát ta sẽ ăn”. Vân Dung cắn răng, không thể để hắn cứ lao vào công việc thế này được, chắc là từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn được một bữa tử tế.
“Chàng ăn với em được không? Thật ra chàng đi đến Bảo Long điện từ hôm qua tới bây giờ em vẫn chưa ăn gì, hay là chàng ăn chung với em đi”.
Dĩ nhiên, Trì Uyên biết nàng chỉ đang kiếm cớ nhưng cũng không nỡ vạch trần, đành thở dài, gạt công việc sang một bên để đến bàn dùng cơm. Nhìn thấy món cháo còn bốc hương nghi ngút, hắn bỗng thấy thật mãn nguyện.
/7
|