Sẹt... sẹt...
Một con dơi to lớn từ trên trần hang động buông mình xuống, quạt cánh bay đi làm Vương Hán Sơn giật mình tỉnh giấc.
Bình minh đã ló dạng, ánh sáng lọt vào hang động lờ mờ.
Vương Hán Sơn trỗi dậy đưa mắt nhìn qua phía Thượng Quan Linh Phụng nằm ngủ.
Thượng Quan Linh Phụng đã biết mất, luôn cả gói hành trang nàng thường đeo trong người.
Trong lòng kinh hãi, Vương Hán Sơn phóng vụt ra ngoài hang động, gọi to :
- Linh muội! Linh muội!
Không có tiếng đáp, cũng không có bóng người.
Vèo!
Vương Hán Sơn thi triển khinh công vòng quanh đỉnh núi vừa vận lực gọi vang ngoài mấy dặm :
- Linh muội! Linh muội...
Trước sau vẫn im bặt ngoài từng cơn gió sớm khua động cành lá rì rào.
Vương Hán Sơn đáp xuống đứng trên phiến đá nhìn xuống chân núi lẩm bẩm :
- Ai đã bắt cóc Linh muội!
Chàng tự đáp :
- Không thể có chuyện như thế được. Võ công Linh muội cao siêu lại vừa luyện được tuyệt chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí, không có một lão đại ma đầu nào hại nổi nàng.
- Vậy làm sao?
Chợt động linh cơ, Vương Hán Sơn nhanh nhẹn bắn vụt trở vào hang động, chàng quắc mắt tìm dấu vết trên mặt đất.
Bỗng chàng nhận ra bên cạnh gói hành trang của mình có một món vật.
Vương Hán Sơn đến gần trông thấy đó là một cái gói nhỏ trên có mảnh giấy xếp lại.
Hiểu ngay là đã có chuyện bất thường, trái tim Vương Hán Sơn đập mạnh, chụp mảnh giấy mở ra xem.
Thì ra đấy là thư của Thượng Quan Linh Phụng gửi cho chàng.
Tay mở rộng lá thư, Vương Hán Sơn đọc :
“Vương ca!
Khi Vương ca tỉnh giấc thì muội đã đi xa rồi. Muội ra đi với cả tấm lòng tan nát...”
- Trời!
Ngưng lại giây phút trấn áp cơn xúc động. Vương Hán Sơn xem tiếp lá huyết tâm thư :
“Vương ca muốn biết rõ câu chuyện xấu xa giữa tên dâm tặc Tống Phi Bằng và muội ư? Mấy hôm đi bên cạnh Vương ca muội vô cùng lo sợ ca ca nhắc tới chuyện này. Muội không trả lời ca ca vì muội hiểu rằng khi đáp ứng là phút giây đôi ta vĩnh viễn xa nhau...”
Vương Hán Sơn la lớn :
- Linh Phụng! Muội đã lầm rồi.
Toàn thân Vương Hán Sơn run rẩy, mãi một lúc thật lâu mới đọc tiếp :
“Vương ca! Giờ thì đã đến lúc muội thành thật nói cho ca ca hay nhé. Muội đã thất thân nơi bàn tay dâm ác của gã Tống Phi Bằng từ lâu. Trong lúc muội bị bọn Vạn Độc Quỷ môn đánh độc mê man, gã đã cưỡng bức muội trong tòa mật thất của bọn này. Muội căm thù gã tận tủy xương, định giết gã trong Hổ Huyệt nhưng Thượng Quan sư bá đã ngăn cả.
Vương ca! Hiện nay tấm thân của muội đã nhơ nhớp, muội mất đi cái gì cao quý nhất để dâng hiến cho ca ca nên muội không muốn gặp mặt ca ca nữa. Vì vậy lúc gặp lại ca ca bên ngoài muội đã tỏ vẻ lạnh lùng nhưng ca ca có biết đâu tâm trạng muội khổ đau cùng cực chỉ mong chết cho rồi”.
- Trời! Tội nghiệp Linh muội...
Cố hết sức lấy sự bình tâm, Vương Hán Sơn lại đọc :
“Tất cả trên đây là sự thật, giờ thì muội phải ra đi, Vương ca hãy gửi lời muội xán ba lạy bái biệt Thượng Quan sư bá. Phần mối huyết thù muội xin Vương ca chu toàn. Trong cái gói dưới lá huyết tâm thư này có pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục và hai chiếc nấm Thiên Niên Nhũ Mộc, muội để lại cho Vương ca. Ca ca hãy ăn hai chiếc nấm đó để tăng cường nội lực mới có thể luyện chiêu khỏi bị tẩu hỏa nhập ma.
Vương ca đừng tìm muội, nên ở lại đây luyện võ công. Theo muội biết hiện nay công lực ca ca còn kém cỏi, không thể đương đầu nổi với lão đại ác ma Vạn Độc Thần Ma. Vương ca không nên xuống núi sớm lỡ gặp lão sẽ phải ân hận ngàn đời. Ca ca hãy luyện xong chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí rồi sẽ rời khỏi chốn này, mọi chuyện muội đã dặn dò ca ca trước phút biệt ly, xin ca ca ghi nhớ lấy.
Vương Hán Sơn! Vương Hán Sơn! Hãy gọi tên nhau rồi vĩnh biệt vạn trùng.
Muội Thượng Quan Linh Phụng”.
Ngồi phịch xuống đất, nước mắt trào ra đầm đìa xuống má, Vương Hán Sơn chết lặng cả tâm hồn.
Thượng Quan Linh Phụng đã hiểu lầm chàng tủi nhục bỏ ra đi. Cứ như trong lá huyết tâm thư nàng sẽ tìm một thâm cốc cô độc sống suốt đời, hoặc nương thân vào ngôi thiền tự nào đó sớm kệ, chiều kinh cho trọn kiếp.
Còn gì đau đớn cho bằng một cuộc vĩnh viễn biệt ly! Một cuộc biệt ly xé nát cả trái tim một trang thiếu hiệp giang hồ.
Nắng lên cao, trong động đá sáng lòa. Từng cơn gió mát lồng lộng thổi vào làm sảng khoái cả lòng người.
Vương Hán Sơn lấy lại sự bình tĩnh, đưa tay lau sạch nước mắt lẩm bẩm :
- Nàng đã cẩn thận dặn dò ta hãy nhớ ghi, không nên rời khỏi hang động này trước khi tựu thành chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí.
Thò tay mở cái gói, Vương Hán Sơn trông thấy pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục và hai chiếc nấm to tướng bay mùi thơm phức, dưới đó còn có một số lương khô đủ dùng ba hôm nữa.
Trước khi đi Thượng Quan Linh Phụng đã chu toàn cho chàng từ võ công đến lương thực, tình nghĩa này trọn đời chàng làm sao quên được.
Bất giác Vương Hán Sơn lại rơi nước mắt. Chàng bật kêu lên :
- Linh muội! Huynh sẽ đi tìm muội khắp cả bốn phương trời...
Một con dơi to lớn từ trên trần hang động buông mình xuống, quạt cánh bay đi làm Vương Hán Sơn giật mình tỉnh giấc.
Bình minh đã ló dạng, ánh sáng lọt vào hang động lờ mờ.
Vương Hán Sơn trỗi dậy đưa mắt nhìn qua phía Thượng Quan Linh Phụng nằm ngủ.
Thượng Quan Linh Phụng đã biết mất, luôn cả gói hành trang nàng thường đeo trong người.
Trong lòng kinh hãi, Vương Hán Sơn phóng vụt ra ngoài hang động, gọi to :
- Linh muội! Linh muội!
Không có tiếng đáp, cũng không có bóng người.
Vèo!
Vương Hán Sơn thi triển khinh công vòng quanh đỉnh núi vừa vận lực gọi vang ngoài mấy dặm :
- Linh muội! Linh muội...
Trước sau vẫn im bặt ngoài từng cơn gió sớm khua động cành lá rì rào.
Vương Hán Sơn đáp xuống đứng trên phiến đá nhìn xuống chân núi lẩm bẩm :
- Ai đã bắt cóc Linh muội!
Chàng tự đáp :
- Không thể có chuyện như thế được. Võ công Linh muội cao siêu lại vừa luyện được tuyệt chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí, không có một lão đại ma đầu nào hại nổi nàng.
- Vậy làm sao?
Chợt động linh cơ, Vương Hán Sơn nhanh nhẹn bắn vụt trở vào hang động, chàng quắc mắt tìm dấu vết trên mặt đất.
Bỗng chàng nhận ra bên cạnh gói hành trang của mình có một món vật.
Vương Hán Sơn đến gần trông thấy đó là một cái gói nhỏ trên có mảnh giấy xếp lại.
Hiểu ngay là đã có chuyện bất thường, trái tim Vương Hán Sơn đập mạnh, chụp mảnh giấy mở ra xem.
Thì ra đấy là thư của Thượng Quan Linh Phụng gửi cho chàng.
Tay mở rộng lá thư, Vương Hán Sơn đọc :
“Vương ca!
Khi Vương ca tỉnh giấc thì muội đã đi xa rồi. Muội ra đi với cả tấm lòng tan nát...”
- Trời!
Ngưng lại giây phút trấn áp cơn xúc động. Vương Hán Sơn xem tiếp lá huyết tâm thư :
“Vương ca muốn biết rõ câu chuyện xấu xa giữa tên dâm tặc Tống Phi Bằng và muội ư? Mấy hôm đi bên cạnh Vương ca muội vô cùng lo sợ ca ca nhắc tới chuyện này. Muội không trả lời ca ca vì muội hiểu rằng khi đáp ứng là phút giây đôi ta vĩnh viễn xa nhau...”
Vương Hán Sơn la lớn :
- Linh Phụng! Muội đã lầm rồi.
Toàn thân Vương Hán Sơn run rẩy, mãi một lúc thật lâu mới đọc tiếp :
“Vương ca! Giờ thì đã đến lúc muội thành thật nói cho ca ca hay nhé. Muội đã thất thân nơi bàn tay dâm ác của gã Tống Phi Bằng từ lâu. Trong lúc muội bị bọn Vạn Độc Quỷ môn đánh độc mê man, gã đã cưỡng bức muội trong tòa mật thất của bọn này. Muội căm thù gã tận tủy xương, định giết gã trong Hổ Huyệt nhưng Thượng Quan sư bá đã ngăn cả.
Vương ca! Hiện nay tấm thân của muội đã nhơ nhớp, muội mất đi cái gì cao quý nhất để dâng hiến cho ca ca nên muội không muốn gặp mặt ca ca nữa. Vì vậy lúc gặp lại ca ca bên ngoài muội đã tỏ vẻ lạnh lùng nhưng ca ca có biết đâu tâm trạng muội khổ đau cùng cực chỉ mong chết cho rồi”.
- Trời! Tội nghiệp Linh muội...
Cố hết sức lấy sự bình tâm, Vương Hán Sơn lại đọc :
“Tất cả trên đây là sự thật, giờ thì muội phải ra đi, Vương ca hãy gửi lời muội xán ba lạy bái biệt Thượng Quan sư bá. Phần mối huyết thù muội xin Vương ca chu toàn. Trong cái gói dưới lá huyết tâm thư này có pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục và hai chiếc nấm Thiên Niên Nhũ Mộc, muội để lại cho Vương ca. Ca ca hãy ăn hai chiếc nấm đó để tăng cường nội lực mới có thể luyện chiêu khỏi bị tẩu hỏa nhập ma.
Vương ca đừng tìm muội, nên ở lại đây luyện võ công. Theo muội biết hiện nay công lực ca ca còn kém cỏi, không thể đương đầu nổi với lão đại ác ma Vạn Độc Thần Ma. Vương ca không nên xuống núi sớm lỡ gặp lão sẽ phải ân hận ngàn đời. Ca ca hãy luyện xong chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí rồi sẽ rời khỏi chốn này, mọi chuyện muội đã dặn dò ca ca trước phút biệt ly, xin ca ca ghi nhớ lấy.
Vương Hán Sơn! Vương Hán Sơn! Hãy gọi tên nhau rồi vĩnh biệt vạn trùng.
Muội Thượng Quan Linh Phụng”.
Ngồi phịch xuống đất, nước mắt trào ra đầm đìa xuống má, Vương Hán Sơn chết lặng cả tâm hồn.
Thượng Quan Linh Phụng đã hiểu lầm chàng tủi nhục bỏ ra đi. Cứ như trong lá huyết tâm thư nàng sẽ tìm một thâm cốc cô độc sống suốt đời, hoặc nương thân vào ngôi thiền tự nào đó sớm kệ, chiều kinh cho trọn kiếp.
Còn gì đau đớn cho bằng một cuộc vĩnh viễn biệt ly! Một cuộc biệt ly xé nát cả trái tim một trang thiếu hiệp giang hồ.
Nắng lên cao, trong động đá sáng lòa. Từng cơn gió mát lồng lộng thổi vào làm sảng khoái cả lòng người.
Vương Hán Sơn lấy lại sự bình tĩnh, đưa tay lau sạch nước mắt lẩm bẩm :
- Nàng đã cẩn thận dặn dò ta hãy nhớ ghi, không nên rời khỏi hang động này trước khi tựu thành chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí.
Thò tay mở cái gói, Vương Hán Sơn trông thấy pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục và hai chiếc nấm to tướng bay mùi thơm phức, dưới đó còn có một số lương khô đủ dùng ba hôm nữa.
Trước khi đi Thượng Quan Linh Phụng đã chu toàn cho chàng từ võ công đến lương thực, tình nghĩa này trọn đời chàng làm sao quên được.
Bất giác Vương Hán Sơn lại rơi nước mắt. Chàng bật kêu lên :
- Linh muội! Huynh sẽ đi tìm muội khắp cả bốn phương trời...
/188
|