- Có chuyện gì vậy?
-....
- Được rồi.
Sau khi nhận cuộc điện thoại, Dương Phong cho người đặt vé máy bay sớm nhất trở về Anh quốc. Chuyện lần này có lẽ rất nghiêm trọng, nếu không gia gia cũng sẽ không cho gọi tất cả người của Dương gia trở về như vậy.
Biệt thự Dương gia- ngôi biệt thự nằm ngay tại trung tâm của London, khác với vẻ bề ngoài an tĩnh của nó, nội thất sa hoa lộng lẫy bên trong rất dễ dàng làm người ta choáng ngợp.
Ở chính giữa đại sảnh, ngồi trên vị trí cao nhất là ông cụ râu tóc đã bạc hết, nét mặt cương nghị, đôi mắt nâu toát lên tia sắc bén của một con người từng trải, giọng ông đều đều:
- Dương Khải và vợ con của nó đã bị sát hại, thi thể được tìm thấy ở một căn nhà hoang ngoại thành Paris.
Ngoại thành Paris? Dương Phong khẽ nhíu mày, vừa mới mấy tiếng trước hắn vẫn còn ở tại Paris vậy mà còn không hề hay biết chuyện gì, sao gia gia có thể ở Anh quốc xa xôi này mà nắm bắt tình hình rõ như vậy?
- Điều đặc biệt là, bên cạnh thi thể của Dương Khải còn có hai chữ được viết bằng máu.
- Chữ viết bằng máu.
Cả căn phòng bắt đầu xôn xao, ông đưa tay làm dấu để họ im lặng trở lại rồi nói tiếp
- Dương gia chúng ta đắc tội với không ít người, nhưng ta dám khẳng định kẻ thù thực sự bây giờ mới xuất hiện. Tuy không biết nguyên do là gì nhưng ta muốn tất cả mọi người đều phải cảnh giác.
- Gia gia, vậy hai chữ đó là gì?
Dương Phong im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Dương gia tay cầm long trượng, lời nói bỗng chốc đanh lại:
- Start game.
Mọi người có mặt vì hai chữ này mà sửng sốt.Sart game? Trò chơi bắt đầu? Không biết vì lí do gì mà chỉ với hai chữ này đã khiến họ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Vậy chủ nhân của nó thì sao?
Dương Phong là người duy nhất không thay đổi thái độ, tuy nhiên ánh mắt hắn khẽ dao động. Có lẽ hắn đã biết quy luật của trò chơi này là gì rồi. Chiến thắng hoặc là chết. Một quy luật tàn nhẫn sẽ chỉ được đặt ra bởi một con người tàn nhẫn.Môi mỏng khẽ nhếch vẽ ra một đường cong ấn tượng, hắn thực sự mong muốn được gặp người này. Chắc là...sẽ sớm gặp thôi. Hoặc có thể...vốn đã gặp rồi...
***
- Cút hết ra ngoài.
Dương Phong gầm lên giận dữ, ánh mắt tóe lửa, đống hồ sơ trên bàn cũng bị hắn mạnh mẽ gạt văng xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp nơi. Đã ba tháng kể từ khi bắt đầu cuộc tìm kiếm, vậy mà ngay cả một cái móng tay của cô cũng không thấy, còn nói gì việc tìm ra người. Nặng nề ngồi xuống ghế, hắn xoay lưng lại với cửa ra vào, ánh mắt hướng ra ngoài trời.
Tiếng đóng cửa vang lên thật khẽ, nhưng chỉ chưa đầy ba giây sau đã bị ai đó mạnh mẽ đạp bung ra một cách đáng thương.
- Tôi nói cút...
Nửa câu sau hắn đành nuốt ngược trở lại. Tạ Duy Tôn ánh mắt hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Dương Phong lão đại, cậu mà cũng có ngày này.
- Cậu sợ rảnh rỗi quá thì đi kiếm người cho vào bộ sưu tập phụ nữ của mình đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?
- Tới xem kịch hay.
Tạ Duy Tôn tiến thêm mấy bước, tự nhiên cầm ly cà phê còn ấm nóng trên bàn làm việc, khoan khoái thưởng thức. Dương Phong hừ lạnh một tiếng, nếu người trước mặt không phải là tên ngốc tử đã vào sinh ra tử cùng hắn bao nhiêu năm qua, thật muốn đem tên này nổ cho banh xác.
- Thôi nào thôi nào,không phải chỉ là một người phụ nữ, tôi giúp cậu tìm người mới thú vị hơn nhiều
- Cô ta không giống.
- Là sao?
Tạ Duy Tôn khó hiểu nhìn hắn,hắn không mở lời,chỉ lặng lẽ châm thuốc, làn khói trắng mờ ảo tản ra, nửa gương mặt hắn chìm vào trong đó, ánh mắt hơi tối lại:
- Tôi nhất định phải tìm được cô ta.
***
- Ông xã, tại sao chúng ta phải trở về Anh quốc, ở đây không tốt sao?
Cô gái cất giọng ngọt ngào, hai tay đồng thời lau khô mái tóc ướt sũng của người đàn ông ngồi ở đầu giường. Anh thuận tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hít một hơi thật sâu, hương hoa cẩm chướng nhàn nhạt xông vào cánh mũi
- Có chút việc quan trọng, nhân tiện đưa em ra mắt Dương gia.
Cô buông khăn lông xuống, dùng cả hai tay nâng khuôn mặt của anh, ngũ quan cân đối, đường nét đẹp tực chạm khắc, đây là người đàn ông mà cô yêu sao?
- Ông xã, anh không sợ trở về Anh quốc em sẽ bỏ trốn cùng người khác sao? Nghe nói đàn ông ở đó đều rất soái nha.
Cô cười rạng rỡ, còn hảo hảo hôn lên má anh một cái. Đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, anh nở ra nụ cười tà mị
- Nếu em còn đủ sức lực
Nói xong đã nhanh chóng đè cô dưới thân mình.
- Aaaa! Ông xã...sắc lang!
"Xoẹt" một tiếng...
- Em còn dám nói ông xã mình là sắc lang.
- Ông xã, anh là đồ lưu manh.
Lại "xoẹt" một tiếng...
- Cảm ơn bà xã quá khen, anh sẽ cho em biết thế nào là lưu manh thực sự.
Dứt lời không để cho cô có cơ hội trả lời đã đặt xuống đôi môi mềm mại một nụ hôn sâu.
- Anh yêu em. Evil
Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc, khóe mắt có phần ẩm ướt. Tại sao vậy ông xã? Tại sao lại yêu em? Tại sao?
***
- Anh về muộn.
Hắn vừa mở lời vừa tiến lại gần Dương Lâm, anh bỏ xuống kính mắt màu trà, giọng lộ rõ vui vẻ
- Chú rất đúng hẹn.
- Tất nhiên.
- Ông xã, ai vậy?
Chất giọng mềm mại xen ngang cuộc nói chuyện của hai vị thiếu gia, Dương Phong liếc mắt về phía người con gái vẫn đang được anh trai mình ôm trong lòng, có chút sửng sốt:
- Thanh Ly.
Cô xoay người nhìn lại phía sau mình, lại xoay ra nhìn hắn chăm chú
- Anh gọi tôi sao?
Dương Phong khẽ nhếch miệng, đi mòn gót chân tìm không thấy, vậy mà quay đầu nhìn lại cô đã ở ngay trước mặt. Cô lại còn dám giả ngu với hắn, đem hắn hoàn toàn gạt sang một bên. Cô muốn chơi thì hắn sẽ chơi cùng cô.
- Xin lỗi, chắc tôi nhầm người, không biết vị tiểu thư này là...
- Tôi...
- Chị dâu
Dương Lâm cắt lời cô, mà phía đối diện, hắn rõ ràng không che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt. Chị dâu? Vậy chuyện đêm đó thì...
- Tên tôi là Evil, rất vui được làm quen với cậu
Evil tiến lên phía trước, khoảng cách của hắn và cô lúc này rất gần, Dương Phong đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang đưa ra của cô, hơi dùng sức, hắn thì thầm bên tai cô rất khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy:
- Chị dâu, vậy mà dám bỏ chồng đi ngủ với em chồng. Nếu chồng chị biết được điều này...
- Vậy sao? Cậu có dám cược với tôi không?
Cô cất cao giọng, chủ động buông tay hắn ra, tiến lại ôm lấy Dương Lâm, hôn má anh một cái
- Ông xã, anh còn nhớ lần em bỏ đi cùng một người đàn ông chứ?
- Là lần nào vậy?
- Chính là lần ông xã đi công tác ở Macau
- Ừ
- Lần đó em đã rời Los Angeles để sang Paris.
- Rồi sao nữa?
- Rồi phát sinh quan hệ với em trai anh.
Cô cười rạng rỡ, câu vừa rồi nói ra dễ dàng như câu "chúng ta đi ăn bò bít tết đi" ấy. Dương Phong hứng thú nhìn cô, người con gái này làm thế nào mà có thể trắng trợn như vậy. Dương Lâm nhìn cô rồi lại nhìn qua phía hắn, lại đưa tay ôm lấy cô
- Bà xã, em đùa kiểu này anh sẽ đau lòng thật đấy.
- Em nói thật mà,
- Thật?
Evil hai mắt long lanh, ở phía xa Dương Phong sắc mặt biến chuyển rõ rệt. Dương Lâm buông cô ra, tiến lại phía hắn, ánh mắt có chút phức tạp, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười tràn ngập nguy hiểm.
-....
- Được rồi.
Sau khi nhận cuộc điện thoại, Dương Phong cho người đặt vé máy bay sớm nhất trở về Anh quốc. Chuyện lần này có lẽ rất nghiêm trọng, nếu không gia gia cũng sẽ không cho gọi tất cả người của Dương gia trở về như vậy.
Biệt thự Dương gia- ngôi biệt thự nằm ngay tại trung tâm của London, khác với vẻ bề ngoài an tĩnh của nó, nội thất sa hoa lộng lẫy bên trong rất dễ dàng làm người ta choáng ngợp.
Ở chính giữa đại sảnh, ngồi trên vị trí cao nhất là ông cụ râu tóc đã bạc hết, nét mặt cương nghị, đôi mắt nâu toát lên tia sắc bén của một con người từng trải, giọng ông đều đều:
- Dương Khải và vợ con của nó đã bị sát hại, thi thể được tìm thấy ở một căn nhà hoang ngoại thành Paris.
Ngoại thành Paris? Dương Phong khẽ nhíu mày, vừa mới mấy tiếng trước hắn vẫn còn ở tại Paris vậy mà còn không hề hay biết chuyện gì, sao gia gia có thể ở Anh quốc xa xôi này mà nắm bắt tình hình rõ như vậy?
- Điều đặc biệt là, bên cạnh thi thể của Dương Khải còn có hai chữ được viết bằng máu.
- Chữ viết bằng máu.
Cả căn phòng bắt đầu xôn xao, ông đưa tay làm dấu để họ im lặng trở lại rồi nói tiếp
- Dương gia chúng ta đắc tội với không ít người, nhưng ta dám khẳng định kẻ thù thực sự bây giờ mới xuất hiện. Tuy không biết nguyên do là gì nhưng ta muốn tất cả mọi người đều phải cảnh giác.
- Gia gia, vậy hai chữ đó là gì?
Dương Phong im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Dương gia tay cầm long trượng, lời nói bỗng chốc đanh lại:
- Start game.
Mọi người có mặt vì hai chữ này mà sửng sốt.Sart game? Trò chơi bắt đầu? Không biết vì lí do gì mà chỉ với hai chữ này đã khiến họ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Vậy chủ nhân của nó thì sao?
Dương Phong là người duy nhất không thay đổi thái độ, tuy nhiên ánh mắt hắn khẽ dao động. Có lẽ hắn đã biết quy luật của trò chơi này là gì rồi. Chiến thắng hoặc là chết. Một quy luật tàn nhẫn sẽ chỉ được đặt ra bởi một con người tàn nhẫn.Môi mỏng khẽ nhếch vẽ ra một đường cong ấn tượng, hắn thực sự mong muốn được gặp người này. Chắc là...sẽ sớm gặp thôi. Hoặc có thể...vốn đã gặp rồi...
***
- Cút hết ra ngoài.
Dương Phong gầm lên giận dữ, ánh mắt tóe lửa, đống hồ sơ trên bàn cũng bị hắn mạnh mẽ gạt văng xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp nơi. Đã ba tháng kể từ khi bắt đầu cuộc tìm kiếm, vậy mà ngay cả một cái móng tay của cô cũng không thấy, còn nói gì việc tìm ra người. Nặng nề ngồi xuống ghế, hắn xoay lưng lại với cửa ra vào, ánh mắt hướng ra ngoài trời.
Tiếng đóng cửa vang lên thật khẽ, nhưng chỉ chưa đầy ba giây sau đã bị ai đó mạnh mẽ đạp bung ra một cách đáng thương.
- Tôi nói cút...
Nửa câu sau hắn đành nuốt ngược trở lại. Tạ Duy Tôn ánh mắt hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Dương Phong lão đại, cậu mà cũng có ngày này.
- Cậu sợ rảnh rỗi quá thì đi kiếm người cho vào bộ sưu tập phụ nữ của mình đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?
- Tới xem kịch hay.
Tạ Duy Tôn tiến thêm mấy bước, tự nhiên cầm ly cà phê còn ấm nóng trên bàn làm việc, khoan khoái thưởng thức. Dương Phong hừ lạnh một tiếng, nếu người trước mặt không phải là tên ngốc tử đã vào sinh ra tử cùng hắn bao nhiêu năm qua, thật muốn đem tên này nổ cho banh xác.
- Thôi nào thôi nào,không phải chỉ là một người phụ nữ, tôi giúp cậu tìm người mới thú vị hơn nhiều
- Cô ta không giống.
- Là sao?
Tạ Duy Tôn khó hiểu nhìn hắn,hắn không mở lời,chỉ lặng lẽ châm thuốc, làn khói trắng mờ ảo tản ra, nửa gương mặt hắn chìm vào trong đó, ánh mắt hơi tối lại:
- Tôi nhất định phải tìm được cô ta.
***
- Ông xã, tại sao chúng ta phải trở về Anh quốc, ở đây không tốt sao?
Cô gái cất giọng ngọt ngào, hai tay đồng thời lau khô mái tóc ướt sũng của người đàn ông ngồi ở đầu giường. Anh thuận tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hít một hơi thật sâu, hương hoa cẩm chướng nhàn nhạt xông vào cánh mũi
- Có chút việc quan trọng, nhân tiện đưa em ra mắt Dương gia.
Cô buông khăn lông xuống, dùng cả hai tay nâng khuôn mặt của anh, ngũ quan cân đối, đường nét đẹp tực chạm khắc, đây là người đàn ông mà cô yêu sao?
- Ông xã, anh không sợ trở về Anh quốc em sẽ bỏ trốn cùng người khác sao? Nghe nói đàn ông ở đó đều rất soái nha.
Cô cười rạng rỡ, còn hảo hảo hôn lên má anh một cái. Đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, anh nở ra nụ cười tà mị
- Nếu em còn đủ sức lực
Nói xong đã nhanh chóng đè cô dưới thân mình.
- Aaaa! Ông xã...sắc lang!
"Xoẹt" một tiếng...
- Em còn dám nói ông xã mình là sắc lang.
- Ông xã, anh là đồ lưu manh.
Lại "xoẹt" một tiếng...
- Cảm ơn bà xã quá khen, anh sẽ cho em biết thế nào là lưu manh thực sự.
Dứt lời không để cho cô có cơ hội trả lời đã đặt xuống đôi môi mềm mại một nụ hôn sâu.
- Anh yêu em. Evil
Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc, khóe mắt có phần ẩm ướt. Tại sao vậy ông xã? Tại sao lại yêu em? Tại sao?
***
- Anh về muộn.
Hắn vừa mở lời vừa tiến lại gần Dương Lâm, anh bỏ xuống kính mắt màu trà, giọng lộ rõ vui vẻ
- Chú rất đúng hẹn.
- Tất nhiên.
- Ông xã, ai vậy?
Chất giọng mềm mại xen ngang cuộc nói chuyện của hai vị thiếu gia, Dương Phong liếc mắt về phía người con gái vẫn đang được anh trai mình ôm trong lòng, có chút sửng sốt:
- Thanh Ly.
Cô xoay người nhìn lại phía sau mình, lại xoay ra nhìn hắn chăm chú
- Anh gọi tôi sao?
Dương Phong khẽ nhếch miệng, đi mòn gót chân tìm không thấy, vậy mà quay đầu nhìn lại cô đã ở ngay trước mặt. Cô lại còn dám giả ngu với hắn, đem hắn hoàn toàn gạt sang một bên. Cô muốn chơi thì hắn sẽ chơi cùng cô.
- Xin lỗi, chắc tôi nhầm người, không biết vị tiểu thư này là...
- Tôi...
- Chị dâu
Dương Lâm cắt lời cô, mà phía đối diện, hắn rõ ràng không che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt. Chị dâu? Vậy chuyện đêm đó thì...
- Tên tôi là Evil, rất vui được làm quen với cậu
Evil tiến lên phía trước, khoảng cách của hắn và cô lúc này rất gần, Dương Phong đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang đưa ra của cô, hơi dùng sức, hắn thì thầm bên tai cô rất khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy:
- Chị dâu, vậy mà dám bỏ chồng đi ngủ với em chồng. Nếu chồng chị biết được điều này...
- Vậy sao? Cậu có dám cược với tôi không?
Cô cất cao giọng, chủ động buông tay hắn ra, tiến lại ôm lấy Dương Lâm, hôn má anh một cái
- Ông xã, anh còn nhớ lần em bỏ đi cùng một người đàn ông chứ?
- Là lần nào vậy?
- Chính là lần ông xã đi công tác ở Macau
- Ừ
- Lần đó em đã rời Los Angeles để sang Paris.
- Rồi sao nữa?
- Rồi phát sinh quan hệ với em trai anh.
Cô cười rạng rỡ, câu vừa rồi nói ra dễ dàng như câu "chúng ta đi ăn bò bít tết đi" ấy. Dương Phong hứng thú nhìn cô, người con gái này làm thế nào mà có thể trắng trợn như vậy. Dương Lâm nhìn cô rồi lại nhìn qua phía hắn, lại đưa tay ôm lấy cô
- Bà xã, em đùa kiểu này anh sẽ đau lòng thật đấy.
- Em nói thật mà,
- Thật?
Evil hai mắt long lanh, ở phía xa Dương Phong sắc mặt biến chuyển rõ rệt. Dương Lâm buông cô ra, tiến lại phía hắn, ánh mắt có chút phức tạp, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười tràn ngập nguy hiểm.
/42
|