Biệt thự của Dương Khang nằm im lìm vùng ngoại ô thành phố, trong phòng khách, Angel chăm chú cắm những nhánh cẩm tú cầu vô lọ hoa, Dương Khang phía đối diện im lặng nhìn theo động tác của cô, lòng rối như tơ vò. Cuối cùng, cậu khẽ lên tiếng gọi
- Angel
- Vâng
Cô đáp lời, nhưng không nhìn cậu mà chỉ tập trung vào công việc đang làm. Nghe giọng cậu trầm ấm cất lên
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Angel dừng động tác, ngước nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt, mi tâm hơi nhíu lại
- Nói gì là nói gì?
- Ý anh là Mộc Anh Tử, chị hai em, cô ta...
- Đó là chị gái sinh đôi của em, có gì lạ sao?
Cô ấy nói Chị hai là chị gái sinh đôi của mình, tim không đập, chân không run, mặt không biến sắc. Cứ như thể nó là điều hiển nhiên phải thế. Còn cậu thì sao? Chung sống với nhau lâu như vậy, cậu vì cô mà làm nhiều điều như vậy, nhưng Angel, người con gái này vẫn là luôn tồn tại một loại xa cách, thứ khoảng cách khiến cậu mơ hồ mù mịt, không sao chạm tới. Cô ấy nói đó là chị gái sinh đôi của mình, đơn giản quá mà. Tại sao? Một lời giải thích khó khăn tới vậy? Một câu xin lỗi khó nói như vậy? Sao cô ấy không nói gì với cậu, rằng sự thật cô ấy đang che dấu? Angel, em là thiên thần của tôi, thiên thần tàn nhẫn nhất trên thế gian này.
- Khang, anh đi đâu vậy?
Angel nhìn Dương Khang cầm áo khoác dợm bước về phía của, cậu im lặng một lúc mới lên tiếng đáp
- Công ty có việc, anh phải tới xem thử. Tối nay sẽ không về ăn cơm.
Nói rồi, Dương Khang dứt khoát bỏ đi, Angel nhìn theo bóng cậu cho tới khi khuất hẳn, ánh mắt le lói tia đau đớn "Khang, em xin lỗi"
Trời hửng sáng, Anh Tử khoanh tay đứng ở ban công phòng ngủ, bộ đồ tơ tằm mỏng manh thi thoảng lại lay động trong gió sớm. Có chút lạnh!
Bên tai vang lên tiếng tút tút đều đặn, cô đưa tay chạm nhẹ vào viên đá ở tai trái, giọng Kevil vang tới
- Chị hai, A Phụng đã trở về an toàn. Chị đang ở đâu?
- Trở về là tốt. Bảo A Phụng cố gắng nghỉ ngơi.
- Còn chị?
- Tôi sẽ sớm trở về.
- Vâng.
Ngắt kết nối, lại một làn gió thổi qua. Rất lâu rất lâu về trước, lâu đến nỗi cô không thể nhớ chính xác là lúc nào, cô cũng ứng tại nơi này, chờ Dương Phong. Đêm đó hắn không về, cô chờ từ đêm cho tới tận sáng cũng không thấy hắn về. Cô đã khóc, à không. Mà là Lưu Thanh Lam đã khóc. Chỉ tiếc ở hiện tại, Lưu Thanh Lam vốn không còn tồn tại nữa, chỉ có cô- Mộc Anh Tử là đang ở đây.
Đáng lẽ bây giờ cô đang lập tức rời khỏi, nhưng sao suy đi tính lại vẫn là một mực quyến luyến?
Vòng eo nhỏ nhắn bất chợt bị ôm lấy, Dương Phong gục đầu lên vai cô, trầm giọng
- Tại sao đứng đây?
- Thỏa thuận kết thúc rồi.
Anh Tử hơi nghiêng đầu tránh đi hơi thở ấm nóng của người đàn ông đang phả lên cổ cô. Dương Phong ngẩng đầu, xoay người cô lại đối diện với hắn. Hắn nhìn cô rất lâu, ánh mắt có gì phức tạp không rõ.
- Hãy ở lại, được không?
Anh Tử im lặng không đáp, nhưng rõ ràng trong sâu đôi mắt nóng bóng kia đã tan đi phần nào u lãnh thường trực. Và cuối cùng, cô đã làm một hành động mà Dương Phong không thể nào ngờ tới. CÔ đưa tay tháo chiếc bông tai có chức năng liên lạc với tổ chức, ném xuống bên dưới. Quay qua hắn, Anh Tử đưa tay níu cổ Dương Phong, giọng nói chưa bao giờ nhu hòa đến vậy
- Phong, bỏ mặc tất cả, đến một nơi chỉ có hai chúng ta được không?
Chính giây phút đó, Dương Phong hắn biết được, đối với cô không phải là hứng thú nhất thời hay sự chiếm đoạt nông cạn.
Đối với người phụ nữ này, 4 năm trước hắn không quên được cô. 4 năm sau, hắn càng không bỏ qua được. Hắn...yêu cô....?
- Được, anh đồng ý.
Anh TỬ chỉ khẽ nhếch một nụ cười thông lệ, nhưng đôi mắt cô rõ ràng đang ánh lên vui vẻ. Dương Phong cúi người bế bổng người phụ nữ của mình, bước chân hắn vững vàng tiến về phía giường lớn. Sau lưng họ, nắng ban mai hé lộ lung linh.
***
- Khốn kiếp! Mau cho người đi tìm Dương Phong về, bằng mọi giá.
Dương lão gia đập mạnh cây long trượng xuống đất, những nếp nhăn trên mặt căng cứng, đôi mắt ông sắc bén từng đường phẫn nộ. Bản báo cáo của thuộc hạ vừa đưa bị vò nhàu nát và vứt xuống dưới chân. Khi Thập Quỷ trở về, tự mình chặt đứt một bên cánh tay đã làm ông có dự cảm không lành về khả năng của người phụ nữ đáng sợ kia. Quả nhiên, cô ta còn có thể dùng tới mĩ nhân kế. Mộc Anh Tử, cô ta không phải con người. Là Quỷ. Là ác quỷ!
- Tìm nhị thiếu gia trở về, càng sớm càng tốt, tính mạng của nó đang gặp nguy hiểm. Tất cả chỉ là một cái bẫy
Dương lão gia gầm lên giận dữ, chúng thuộc hạ cuống cuồng ngược xuôi. Bao nhiêu nguồn nhân lực đều được huy động cả. Dương Khang nghe tin cũng cho người của mình phụ giúp một bên.
Riêng chỉ có Dương Lâm là an nhàn ở nhà ôm bà xã đi ngủ. Anh nhìn chiếc đèn trùm lơ lửng trên trần nhà, hơi nhếch môi
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha. Có trách, hãy trách tại sao chú lại yêu người phụ nữ nguy hiểm như vậy.
Lại quay qua nhìn con mèo lười đang rúc trong lòng anh, ngủ ngon lành, anh tiếp lời
- Không hề dễ thương như người phụ nữ của anh.
Nói đoạn liền nhắm mắt. ôm bà xã chìm vào giấc ngủ.
- Angel
- Vâng
Cô đáp lời, nhưng không nhìn cậu mà chỉ tập trung vào công việc đang làm. Nghe giọng cậu trầm ấm cất lên
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Angel dừng động tác, ngước nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt, mi tâm hơi nhíu lại
- Nói gì là nói gì?
- Ý anh là Mộc Anh Tử, chị hai em, cô ta...
- Đó là chị gái sinh đôi của em, có gì lạ sao?
Cô ấy nói Chị hai là chị gái sinh đôi của mình, tim không đập, chân không run, mặt không biến sắc. Cứ như thể nó là điều hiển nhiên phải thế. Còn cậu thì sao? Chung sống với nhau lâu như vậy, cậu vì cô mà làm nhiều điều như vậy, nhưng Angel, người con gái này vẫn là luôn tồn tại một loại xa cách, thứ khoảng cách khiến cậu mơ hồ mù mịt, không sao chạm tới. Cô ấy nói đó là chị gái sinh đôi của mình, đơn giản quá mà. Tại sao? Một lời giải thích khó khăn tới vậy? Một câu xin lỗi khó nói như vậy? Sao cô ấy không nói gì với cậu, rằng sự thật cô ấy đang che dấu? Angel, em là thiên thần của tôi, thiên thần tàn nhẫn nhất trên thế gian này.
- Khang, anh đi đâu vậy?
Angel nhìn Dương Khang cầm áo khoác dợm bước về phía của, cậu im lặng một lúc mới lên tiếng đáp
- Công ty có việc, anh phải tới xem thử. Tối nay sẽ không về ăn cơm.
Nói rồi, Dương Khang dứt khoát bỏ đi, Angel nhìn theo bóng cậu cho tới khi khuất hẳn, ánh mắt le lói tia đau đớn "Khang, em xin lỗi"
Trời hửng sáng, Anh Tử khoanh tay đứng ở ban công phòng ngủ, bộ đồ tơ tằm mỏng manh thi thoảng lại lay động trong gió sớm. Có chút lạnh!
Bên tai vang lên tiếng tút tút đều đặn, cô đưa tay chạm nhẹ vào viên đá ở tai trái, giọng Kevil vang tới
- Chị hai, A Phụng đã trở về an toàn. Chị đang ở đâu?
- Trở về là tốt. Bảo A Phụng cố gắng nghỉ ngơi.
- Còn chị?
- Tôi sẽ sớm trở về.
- Vâng.
Ngắt kết nối, lại một làn gió thổi qua. Rất lâu rất lâu về trước, lâu đến nỗi cô không thể nhớ chính xác là lúc nào, cô cũng ứng tại nơi này, chờ Dương Phong. Đêm đó hắn không về, cô chờ từ đêm cho tới tận sáng cũng không thấy hắn về. Cô đã khóc, à không. Mà là Lưu Thanh Lam đã khóc. Chỉ tiếc ở hiện tại, Lưu Thanh Lam vốn không còn tồn tại nữa, chỉ có cô- Mộc Anh Tử là đang ở đây.
Đáng lẽ bây giờ cô đang lập tức rời khỏi, nhưng sao suy đi tính lại vẫn là một mực quyến luyến?
Vòng eo nhỏ nhắn bất chợt bị ôm lấy, Dương Phong gục đầu lên vai cô, trầm giọng
- Tại sao đứng đây?
- Thỏa thuận kết thúc rồi.
Anh Tử hơi nghiêng đầu tránh đi hơi thở ấm nóng của người đàn ông đang phả lên cổ cô. Dương Phong ngẩng đầu, xoay người cô lại đối diện với hắn. Hắn nhìn cô rất lâu, ánh mắt có gì phức tạp không rõ.
- Hãy ở lại, được không?
Anh Tử im lặng không đáp, nhưng rõ ràng trong sâu đôi mắt nóng bóng kia đã tan đi phần nào u lãnh thường trực. Và cuối cùng, cô đã làm một hành động mà Dương Phong không thể nào ngờ tới. CÔ đưa tay tháo chiếc bông tai có chức năng liên lạc với tổ chức, ném xuống bên dưới. Quay qua hắn, Anh Tử đưa tay níu cổ Dương Phong, giọng nói chưa bao giờ nhu hòa đến vậy
- Phong, bỏ mặc tất cả, đến một nơi chỉ có hai chúng ta được không?
Chính giây phút đó, Dương Phong hắn biết được, đối với cô không phải là hứng thú nhất thời hay sự chiếm đoạt nông cạn.
Đối với người phụ nữ này, 4 năm trước hắn không quên được cô. 4 năm sau, hắn càng không bỏ qua được. Hắn...yêu cô....?
- Được, anh đồng ý.
Anh TỬ chỉ khẽ nhếch một nụ cười thông lệ, nhưng đôi mắt cô rõ ràng đang ánh lên vui vẻ. Dương Phong cúi người bế bổng người phụ nữ của mình, bước chân hắn vững vàng tiến về phía giường lớn. Sau lưng họ, nắng ban mai hé lộ lung linh.
***
- Khốn kiếp! Mau cho người đi tìm Dương Phong về, bằng mọi giá.
Dương lão gia đập mạnh cây long trượng xuống đất, những nếp nhăn trên mặt căng cứng, đôi mắt ông sắc bén từng đường phẫn nộ. Bản báo cáo của thuộc hạ vừa đưa bị vò nhàu nát và vứt xuống dưới chân. Khi Thập Quỷ trở về, tự mình chặt đứt một bên cánh tay đã làm ông có dự cảm không lành về khả năng của người phụ nữ đáng sợ kia. Quả nhiên, cô ta còn có thể dùng tới mĩ nhân kế. Mộc Anh Tử, cô ta không phải con người. Là Quỷ. Là ác quỷ!
- Tìm nhị thiếu gia trở về, càng sớm càng tốt, tính mạng của nó đang gặp nguy hiểm. Tất cả chỉ là một cái bẫy
Dương lão gia gầm lên giận dữ, chúng thuộc hạ cuống cuồng ngược xuôi. Bao nhiêu nguồn nhân lực đều được huy động cả. Dương Khang nghe tin cũng cho người của mình phụ giúp một bên.
Riêng chỉ có Dương Lâm là an nhàn ở nhà ôm bà xã đi ngủ. Anh nhìn chiếc đèn trùm lơ lửng trên trần nhà, hơi nhếch môi
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha. Có trách, hãy trách tại sao chú lại yêu người phụ nữ nguy hiểm như vậy.
Lại quay qua nhìn con mèo lười đang rúc trong lòng anh, ngủ ngon lành, anh tiếp lời
- Không hề dễ thương như người phụ nữ của anh.
Nói đoạn liền nhắm mắt. ôm bà xã chìm vào giấc ngủ.
/42
|