- Hừ!
Vô Song Cự Đầu lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đáng sợ quét đến đạo đài phía trước, lập tức vạn đạo bị chém đứt, không gian không ngừng sụp đổ, một cỗ khủng bố uy áp tản ra, ba ngàn thế giới như mơ hồ bị trảm rụng.
“Oanh! —“ một tiếng vang vọng trời đất, khinh khủng lực lượng điên cuồng phóng ra, Nhật Nguyệt treo trên cao cũng bị đánh rụng xuống, một luồng khí thế sắc bén quét ngang Thiên Địa hướng bên trên đạo đài chém đến.
Một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên, trong nhất thời toàn bộ ánh sáng biến mất, chỉ thấy từ trên bầu trời hạ xuống một đạo kiếm mang, thế giới tịch diệt, vạn pháp đứt đoạn, Thần Kiếm như xuyên qua trăm vạn thời gian, ức vạn khoảng cách mà rơi xuống.
“Oanh!! —“ Khi Thần Kiếm chém lên đạo đâì, lập tức vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, đạo đài trong nháy mắt bị kiếm mang bao phủ, như bị trăm vạn Thần Kiếm sắc bén chém lên, khó mà tưởng tượng được sẽ bị chém ra bao nhiêu mảnh.
Vô Song Cự Đầu một kiếm chém ra tựa hồ có thể đem toàn bộ đại lục chém thành vạn mảnh, lực lượng kinh khủng này làm cho thế giới phải chấn động, xung quanh đạo đài toàn bộ mảnh vỡ đại địa trước của Thanh Vân Tông đã bị chém đến không còn một mảnh sót lại.
Một tiếng vang lớn, chợt thấy toàn bộ ánh sáng lại rực lên, kiếm mang hoàn toàn biến mất. Mà tại kiếm mang biến mất, dưới ánh mắt chăm chú của thanh niên Cự Đầu cùng Vô Song Cự Đầu, không ngờ đạo đài vẫn chậm rãi lơ lững ở hư không, không một chút hư hao nào.
Cảnh này để bọn hắn phải kinh ngạc, không ngờ được dưới kiếm mang kinh khủng kia chém xuống, vậy mà đạo đài này không một chút hư tổn. Từng mảnh đại địa rơi rụng hóa thành bụi phấn, chỉ duy nhất đại đào là vẫn không chút rung động, như một tôn cự nhân bất động, dù trời sập xuống vẫn có thể chống đỡ.
- Tiên vật quả nhiên là tiên vật, quá cứng rắn.
Thanh niên cảm thán một câu, ánh mắt lại nóng rực lên, đạo đài này càng cứng rắn, chứng tỏ nó càng là Tiên vật bên trên, mặc dù hắn không rõ những đẳng cấp phân chia của Tiên vật này như thế nào, nhưng hẳn không khác gì với phân chia Thiên Địa Huyền Hoàng của Vũ Huyền Đại Lục bao nhiêu, nếu là thế thì càng cao cấp càng tốt.
Theo như bọn hắn, đạo đài này chẳng qua chỉ là một lớp bên ngoài bảo vệ đồ vật bên trong mà thôi, nếu như bên ngoài đã cứng như vậy, thì bên trong có đồ vật cỡ nào? Có khi là Tiên Vật Chí Bảo a.
- Để ta thử xem!
“Ầm! —“ Một cỗ thần thánh quang mang điên cuồng trút ra ngoài, ba ngàn đại đạo trong nháy mắt trôi nổi đi ra, thiên địa chấn động nổ ầm ầm, thần thánh quang mang như hoàng hà vỡ đê càn quét cả vạn giới, bỗng ngay lúc này bầu trời nứt vỡ, một thanh tuyệt thế thần kiếm như đâm qua thời không hiện ra.
- Thiên Thần – Diệt Thế!
“Tranh —“ Thần kiếm khảm lấy bảo ngọc, từng cỗ khí tức cỗ lão từ bảo ngọc tản ra như muốn làm thiên địa già nua theo, liền trong nháy mắt lực lượng kinh khủng bạo phát mà ra, vô tận kiếm khí sắc bén chém xuống đạo đài, thần thánh quang mang lóe lên, lực lượng vô địch chém xuống.
“Ông, ông, ông...” Thiên địa nổ vang không dừng, cuồn cuộn kiếm khí điên cuồng trút xuống, cùng với kiếm khí đánh lên đạo đài, dư âm quét ngang tứ phía, vô số Sơn Hà phá toái, Nhật Nguyệt ảm đạm, Thương Khung nứt vỡ.
Dưới Vũ Huyền Đại Lục, từng tu sĩ đến lão tổ nhìn thấy bầu trời nứt vỡ, Đại Nhật như bị chém rơi rụng, ảm đạm phai mờ đến cực hạn, lập tức bị dọa sợ. Cách xa hư không bên trên ngàn vạn khoảng cách, lực lượng dư âm vẫn mơ hồ đánh tới, làm cho Đại Lục chấn động, có tu sĩ không chịu được dồn dập té xỉu trên đất. Có cường giả liều mạng ngăn cản, vẫn lộ ra vẻ hơi vô lực.
Trong hư không, khí lưu ngập trời lẫn lộn, phong bạo nổi lên cuốn bay mọi thứ, vạn đạo biến mất, kiếm khí tan biến, chỉ có hư không bị chém một đường dài, không gian nơi đó nứt toạc mảng lớn, hoàn toàn đã bị Cự Đầu kia một kiếm chém đứt.
Nhưng khi bọn hắn định nhãn nhìn tới phía trước đạo đài, liền trợn mắt, đạo đài trước mắt vẫn không một chút tổn hao, ngay cả một vết chém nhỏ cũng không có, như là kiếm khí kinh khủng vừa rồi không chém lên nó vậy.
- Cái này...
Hai người kinh hãi nhìn nhau, cái đạo đài này không khỏi quá cứng rắn đi, với thực lực của bọn hắn, phá diệt một đại lục hay thế giới quả thật không khó. Vừa rồi nếu một kiếm kia chém lên đại lục thì sợ là đem cả đại lục đều chém vụn, trăm vạn ức tu sĩ trên đó cũng chết. Nhưng với lực lượng kinh khủng đó chém lên đạo đài ngược lại không chút nào dịch chuyển một tí, ngay cả một vết chém nhỏ cũng không có.
Đến cả lớp ngoài còn không có phá được, thì làm sao mà lấy đồ vật bên trong? Đem đạo đài này về? Đùa, không thấy đến cả kiếm khi kinh khủng như thế mà còn không chút xê dịch, thì làm sao mà kéo nổi nó về chứ.
Mà cho dù đem về được thì làm sao để lấy đồ vật bên trong? Khó, quá khó! bọn hắn lắc đầu, suy nghĩ qua ngàn vạn cách nhưng không cách nào là có thể được.
Đột nhiên, ngay lúc này một loại sợ hãi kinh khủng từ nội tâm bạo phát ra, một cỗ u lãnh quỷ dị chậm rãi tản ra làm người khác phải run sợ.
- Đã không nghe lời, vậy thì ở lại đi...
Tại thời khắc đó, chợt thấy ma uy kinh khủng trấn áp vạn cổ tản ra, khủng khiếp uy áp chậm rãi tản ra, trời đất dưới ma uy liền thất sắc, quản chi là thần thánh quang mang, dưới ma uy liền như mèo hoang gặp hổ, co rút lại trong nháy mắt.
- Nhất Niệm Hóa Ma Thần - Vạn Cổ Ma Thần!Một tiếng vang lên, hết thảy tĩnh chi.
Đột nhiên Ma Diễm chậm rãi lơ lững xoay lên liền thấy vạn giới bị trấn áp, Tinh Hà bị ma diễm đốt cháy, Thiên Địa ngập trong ma diễm đáng sợ, chợt thấy một bóng người từ trên ma diễm từng bước đạp qua ngàn vạn thời không đi ra, Ma Diễm bị hắn ngự trị bên trên, Thiên Địa sợ hãi không dám rung động đến một, toàn bộ như im lặng đến quỷ dị.
Mà lại, khi bóng người vừa đi ra, quang minh như thần thánh chiếu rọi, giữa vô tận hắc ám ma diễm, từng tia kim sắc điên cuồng hiện lên, theo đó nghe từng tiếng nổ ầm ầm vang vọng, một cỗ kim quang đột ngột trùng kích thiên địa, bao trùm ba ngàn thế giới vào trong.
Bóng người này, đơn giản là Dạ Ảnh, nhưng cũng không phải là Dạ Ảnh. Hắn lúc này, là Ma Thần, chính là Ma, cũng chính là Thần.
Song thủ đánh xuống, chính là khai thông Thiên Địa, cũng là trấn áp Vạn Thế
Ma Thần chậm rãi từng bước đi ra, ánh mắt một màu đen tối, ma diễm nhảy nhót, kim quang chiếu rọi Vạn Cổ, rọi xuyên Hoàng Tuyền, che phủ trời đất vào trong. Ma Thần chi uy trùng thiên mà lên, toàn bộ Vũ Trụ trong nhất thời như nứt ra từng mảnh vụn, giờ phút này một tôn Ma Thần đạp Thương Thiên, Đồ Thiên Địa đang dần tái hiện một lần nữa.
Trước đây Vũ Trụ vì hắn mà run rẩy, Thiên Địa vì hắn mà nhuộm máu, cho dù là Tiên hay là Thần, vẫn là Chúa Tể, nghe danh xưng của hắn đều run sợ.
Ma Thần!
Danh xưng Ma Thần chấn Vạn Cổ.
Chỉ là bởi vì hắn chỉ đem lại nổi tuyệt vọng cực hạn, hoảng sợ vô tận cho toàn bộ vũ trụ, nên toàn bộ Chư Thiên bên trên đều gọi hắn là Ma Đế!
Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh tội nghiệp bên dưới, nở nụ cười khinh miệt, chợt tay phải nhẹ rơi xuống.
Không một chút dư âm, không một tia khí lưu, đơn giản như là phất tay.
Nhưng là khi tay phải rơi nhẹ xuống, thời không bị xuyên thấu, ánh sáng không thể chiếu rọi được tay hắn, Thiên Địa như theo tay hắn rơi xuống cũng lắc lư theo, vạn giới trong nháy mắt tan thành vạn mảnh, trăm ức tỷ không gian bị sụp đổ, hết thảy đại đạo đều tịch diệt.
Hai Cự Đầu trong nháy mắt chưa kịp kêu la thì đã hóa thành bụi phấn, tro cốt không còn.
Hư không đã trở thành một nơi Ma Địa, ma khí đáng sợ cuồng phun, cương phong ẩn ma diễm rít gào, giờ phút này mọi thứ trở nên âm u đến cực điểm, tất cả bị dồn nén đến cực hạn. Một Thánh Hoàng mà ở đây, chỉ sợ không kìm nén nổi vài giây mà bạo thể chết.
Ma Thần đứng đó, cũng không quan tâm hai kẻ vừa chết, chợt nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt hờ hững nhìn đến đạo đài.
Đạo đài vốn đứng trước kiếm khí cũng không chút xê dịch chợt chấn động, càng lúc càng mãnh liệt, giống như hoảng sợ trước tồn tại trước mắt này.
“Ông! —“ Đột nhiên thời không biến đổi, trăm ngàn vạn thời gian trôi qua, tỷ tỷ ức không gian lướt qua nháy mắt, thấy được đạo đài bỗng hóa thành từng sợi bản nguyên tan biến vào trong Thời Không Trường Hà, ngược dòng chạy trốn, mở ra thời đại xa xôi khác biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Ma Thần nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt lúc này cháy lên Vô Thượng Ma Diễm, khi đạo đài trốn ở Thời Không Trường Hà bên trong, hắn vẫn không ra tay động, chỉ là đưa mắt nhìn. Nhưng khi hắn nhìn tới, đó chính là xuyên qua ức vạn thời không, không gì ngăn được, quản chi đạo đài chốn ở Thời Không Trường Hà thời địa xa xôi bên trong, vẫn không thoát được ánh mắt của hắn.
- Ngươi trốn không thoát.
Ma Thần lắc nhẹ đầu, một cỗ Vô Thượng uy áp bắt đầu tản ra, bễ nghễ bát hoang, lúc này chợt thấy hắn động, thời điểm này Ma Thần nhẹ xòe ra ngũ chỉ, chậm rãi đưa tới phía trước.
Lập tức Thời Không Trường Hà bị hắn đưa tay nắm tới, tại trong thời không ức vạn năm mò tới, hết thảy dưới tay hắn đều bị hắn chạm qua, từng thời đại bị hắn xuyên qua, vô cùng vô tận thời không điên cuồng lướt qua.
- Ra!
Đột nhiên thấy Ma Thần gầm nhẹ, ngũ chỉ nắm lại, mạnh mẽ từ Thời Không Trường Hà kéo ra, nghe được từng tiếng nặng nề vang lên, như là toàn bộ Vũ Trụ bị kéo ra, tựa hồ hắn kéo ra không phải là đạo đài, mà là giống như kéo ra Thiên Địa của thời đại nơi đó, kinh khủng vô cùng.
Vô Song Cự Đầu lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đáng sợ quét đến đạo đài phía trước, lập tức vạn đạo bị chém đứt, không gian không ngừng sụp đổ, một cỗ khủng bố uy áp tản ra, ba ngàn thế giới như mơ hồ bị trảm rụng.
“Oanh! —“ một tiếng vang vọng trời đất, khinh khủng lực lượng điên cuồng phóng ra, Nhật Nguyệt treo trên cao cũng bị đánh rụng xuống, một luồng khí thế sắc bén quét ngang Thiên Địa hướng bên trên đạo đài chém đến.
Một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên, trong nhất thời toàn bộ ánh sáng biến mất, chỉ thấy từ trên bầu trời hạ xuống một đạo kiếm mang, thế giới tịch diệt, vạn pháp đứt đoạn, Thần Kiếm như xuyên qua trăm vạn thời gian, ức vạn khoảng cách mà rơi xuống.
“Oanh!! —“ Khi Thần Kiếm chém lên đạo đâì, lập tức vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, đạo đài trong nháy mắt bị kiếm mang bao phủ, như bị trăm vạn Thần Kiếm sắc bén chém lên, khó mà tưởng tượng được sẽ bị chém ra bao nhiêu mảnh.
Vô Song Cự Đầu một kiếm chém ra tựa hồ có thể đem toàn bộ đại lục chém thành vạn mảnh, lực lượng kinh khủng này làm cho thế giới phải chấn động, xung quanh đạo đài toàn bộ mảnh vỡ đại địa trước của Thanh Vân Tông đã bị chém đến không còn một mảnh sót lại.
Một tiếng vang lớn, chợt thấy toàn bộ ánh sáng lại rực lên, kiếm mang hoàn toàn biến mất. Mà tại kiếm mang biến mất, dưới ánh mắt chăm chú của thanh niên Cự Đầu cùng Vô Song Cự Đầu, không ngờ đạo đài vẫn chậm rãi lơ lững ở hư không, không một chút hư hao nào.
Cảnh này để bọn hắn phải kinh ngạc, không ngờ được dưới kiếm mang kinh khủng kia chém xuống, vậy mà đạo đài này không một chút hư tổn. Từng mảnh đại địa rơi rụng hóa thành bụi phấn, chỉ duy nhất đại đào là vẫn không chút rung động, như một tôn cự nhân bất động, dù trời sập xuống vẫn có thể chống đỡ.
- Tiên vật quả nhiên là tiên vật, quá cứng rắn.
Thanh niên cảm thán một câu, ánh mắt lại nóng rực lên, đạo đài này càng cứng rắn, chứng tỏ nó càng là Tiên vật bên trên, mặc dù hắn không rõ những đẳng cấp phân chia của Tiên vật này như thế nào, nhưng hẳn không khác gì với phân chia Thiên Địa Huyền Hoàng của Vũ Huyền Đại Lục bao nhiêu, nếu là thế thì càng cao cấp càng tốt.
Theo như bọn hắn, đạo đài này chẳng qua chỉ là một lớp bên ngoài bảo vệ đồ vật bên trong mà thôi, nếu như bên ngoài đã cứng như vậy, thì bên trong có đồ vật cỡ nào? Có khi là Tiên Vật Chí Bảo a.
- Để ta thử xem!
“Ầm! —“ Một cỗ thần thánh quang mang điên cuồng trút ra ngoài, ba ngàn đại đạo trong nháy mắt trôi nổi đi ra, thiên địa chấn động nổ ầm ầm, thần thánh quang mang như hoàng hà vỡ đê càn quét cả vạn giới, bỗng ngay lúc này bầu trời nứt vỡ, một thanh tuyệt thế thần kiếm như đâm qua thời không hiện ra.
- Thiên Thần – Diệt Thế!
“Tranh —“ Thần kiếm khảm lấy bảo ngọc, từng cỗ khí tức cỗ lão từ bảo ngọc tản ra như muốn làm thiên địa già nua theo, liền trong nháy mắt lực lượng kinh khủng bạo phát mà ra, vô tận kiếm khí sắc bén chém xuống đạo đài, thần thánh quang mang lóe lên, lực lượng vô địch chém xuống.
“Ông, ông, ông...” Thiên địa nổ vang không dừng, cuồn cuộn kiếm khí điên cuồng trút xuống, cùng với kiếm khí đánh lên đạo đài, dư âm quét ngang tứ phía, vô số Sơn Hà phá toái, Nhật Nguyệt ảm đạm, Thương Khung nứt vỡ.
Dưới Vũ Huyền Đại Lục, từng tu sĩ đến lão tổ nhìn thấy bầu trời nứt vỡ, Đại Nhật như bị chém rơi rụng, ảm đạm phai mờ đến cực hạn, lập tức bị dọa sợ. Cách xa hư không bên trên ngàn vạn khoảng cách, lực lượng dư âm vẫn mơ hồ đánh tới, làm cho Đại Lục chấn động, có tu sĩ không chịu được dồn dập té xỉu trên đất. Có cường giả liều mạng ngăn cản, vẫn lộ ra vẻ hơi vô lực.
Trong hư không, khí lưu ngập trời lẫn lộn, phong bạo nổi lên cuốn bay mọi thứ, vạn đạo biến mất, kiếm khí tan biến, chỉ có hư không bị chém một đường dài, không gian nơi đó nứt toạc mảng lớn, hoàn toàn đã bị Cự Đầu kia một kiếm chém đứt.
Nhưng khi bọn hắn định nhãn nhìn tới phía trước đạo đài, liền trợn mắt, đạo đài trước mắt vẫn không một chút tổn hao, ngay cả một vết chém nhỏ cũng không có, như là kiếm khí kinh khủng vừa rồi không chém lên nó vậy.
- Cái này...
Hai người kinh hãi nhìn nhau, cái đạo đài này không khỏi quá cứng rắn đi, với thực lực của bọn hắn, phá diệt một đại lục hay thế giới quả thật không khó. Vừa rồi nếu một kiếm kia chém lên đại lục thì sợ là đem cả đại lục đều chém vụn, trăm vạn ức tu sĩ trên đó cũng chết. Nhưng với lực lượng kinh khủng đó chém lên đạo đài ngược lại không chút nào dịch chuyển một tí, ngay cả một vết chém nhỏ cũng không có.
Đến cả lớp ngoài còn không có phá được, thì làm sao mà lấy đồ vật bên trong? Đem đạo đài này về? Đùa, không thấy đến cả kiếm khi kinh khủng như thế mà còn không chút xê dịch, thì làm sao mà kéo nổi nó về chứ.
Mà cho dù đem về được thì làm sao để lấy đồ vật bên trong? Khó, quá khó! bọn hắn lắc đầu, suy nghĩ qua ngàn vạn cách nhưng không cách nào là có thể được.
Đột nhiên, ngay lúc này một loại sợ hãi kinh khủng từ nội tâm bạo phát ra, một cỗ u lãnh quỷ dị chậm rãi tản ra làm người khác phải run sợ.
- Đã không nghe lời, vậy thì ở lại đi...
Tại thời khắc đó, chợt thấy ma uy kinh khủng trấn áp vạn cổ tản ra, khủng khiếp uy áp chậm rãi tản ra, trời đất dưới ma uy liền thất sắc, quản chi là thần thánh quang mang, dưới ma uy liền như mèo hoang gặp hổ, co rút lại trong nháy mắt.
- Nhất Niệm Hóa Ma Thần - Vạn Cổ Ma Thần!Một tiếng vang lên, hết thảy tĩnh chi.
Đột nhiên Ma Diễm chậm rãi lơ lững xoay lên liền thấy vạn giới bị trấn áp, Tinh Hà bị ma diễm đốt cháy, Thiên Địa ngập trong ma diễm đáng sợ, chợt thấy một bóng người từ trên ma diễm từng bước đạp qua ngàn vạn thời không đi ra, Ma Diễm bị hắn ngự trị bên trên, Thiên Địa sợ hãi không dám rung động đến một, toàn bộ như im lặng đến quỷ dị.
Mà lại, khi bóng người vừa đi ra, quang minh như thần thánh chiếu rọi, giữa vô tận hắc ám ma diễm, từng tia kim sắc điên cuồng hiện lên, theo đó nghe từng tiếng nổ ầm ầm vang vọng, một cỗ kim quang đột ngột trùng kích thiên địa, bao trùm ba ngàn thế giới vào trong.
Bóng người này, đơn giản là Dạ Ảnh, nhưng cũng không phải là Dạ Ảnh. Hắn lúc này, là Ma Thần, chính là Ma, cũng chính là Thần.
Song thủ đánh xuống, chính là khai thông Thiên Địa, cũng là trấn áp Vạn Thế
Ma Thần chậm rãi từng bước đi ra, ánh mắt một màu đen tối, ma diễm nhảy nhót, kim quang chiếu rọi Vạn Cổ, rọi xuyên Hoàng Tuyền, che phủ trời đất vào trong. Ma Thần chi uy trùng thiên mà lên, toàn bộ Vũ Trụ trong nhất thời như nứt ra từng mảnh vụn, giờ phút này một tôn Ma Thần đạp Thương Thiên, Đồ Thiên Địa đang dần tái hiện một lần nữa.
Trước đây Vũ Trụ vì hắn mà run rẩy, Thiên Địa vì hắn mà nhuộm máu, cho dù là Tiên hay là Thần, vẫn là Chúa Tể, nghe danh xưng của hắn đều run sợ.
Ma Thần!
Danh xưng Ma Thần chấn Vạn Cổ.
Chỉ là bởi vì hắn chỉ đem lại nổi tuyệt vọng cực hạn, hoảng sợ vô tận cho toàn bộ vũ trụ, nên toàn bộ Chư Thiên bên trên đều gọi hắn là Ma Đế!
Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh tội nghiệp bên dưới, nở nụ cười khinh miệt, chợt tay phải nhẹ rơi xuống.
Không một chút dư âm, không một tia khí lưu, đơn giản như là phất tay.
Nhưng là khi tay phải rơi nhẹ xuống, thời không bị xuyên thấu, ánh sáng không thể chiếu rọi được tay hắn, Thiên Địa như theo tay hắn rơi xuống cũng lắc lư theo, vạn giới trong nháy mắt tan thành vạn mảnh, trăm ức tỷ không gian bị sụp đổ, hết thảy đại đạo đều tịch diệt.
Hai Cự Đầu trong nháy mắt chưa kịp kêu la thì đã hóa thành bụi phấn, tro cốt không còn.
Hư không đã trở thành một nơi Ma Địa, ma khí đáng sợ cuồng phun, cương phong ẩn ma diễm rít gào, giờ phút này mọi thứ trở nên âm u đến cực điểm, tất cả bị dồn nén đến cực hạn. Một Thánh Hoàng mà ở đây, chỉ sợ không kìm nén nổi vài giây mà bạo thể chết.
Ma Thần đứng đó, cũng không quan tâm hai kẻ vừa chết, chợt nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt hờ hững nhìn đến đạo đài.
Đạo đài vốn đứng trước kiếm khí cũng không chút xê dịch chợt chấn động, càng lúc càng mãnh liệt, giống như hoảng sợ trước tồn tại trước mắt này.
“Ông! —“ Đột nhiên thời không biến đổi, trăm ngàn vạn thời gian trôi qua, tỷ tỷ ức không gian lướt qua nháy mắt, thấy được đạo đài bỗng hóa thành từng sợi bản nguyên tan biến vào trong Thời Không Trường Hà, ngược dòng chạy trốn, mở ra thời đại xa xôi khác biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Ma Thần nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt lúc này cháy lên Vô Thượng Ma Diễm, khi đạo đài trốn ở Thời Không Trường Hà bên trong, hắn vẫn không ra tay động, chỉ là đưa mắt nhìn. Nhưng khi hắn nhìn tới, đó chính là xuyên qua ức vạn thời không, không gì ngăn được, quản chi đạo đài chốn ở Thời Không Trường Hà thời địa xa xôi bên trong, vẫn không thoát được ánh mắt của hắn.
- Ngươi trốn không thoát.
Ma Thần lắc nhẹ đầu, một cỗ Vô Thượng uy áp bắt đầu tản ra, bễ nghễ bát hoang, lúc này chợt thấy hắn động, thời điểm này Ma Thần nhẹ xòe ra ngũ chỉ, chậm rãi đưa tới phía trước.
Lập tức Thời Không Trường Hà bị hắn đưa tay nắm tới, tại trong thời không ức vạn năm mò tới, hết thảy dưới tay hắn đều bị hắn chạm qua, từng thời đại bị hắn xuyên qua, vô cùng vô tận thời không điên cuồng lướt qua.
- Ra!
Đột nhiên thấy Ma Thần gầm nhẹ, ngũ chỉ nắm lại, mạnh mẽ từ Thời Không Trường Hà kéo ra, nghe được từng tiếng nặng nề vang lên, như là toàn bộ Vũ Trụ bị kéo ra, tựa hồ hắn kéo ra không phải là đạo đài, mà là giống như kéo ra Thiên Địa của thời đại nơi đó, kinh khủng vô cùng.
/132
|