Tiểu Hinh nắm chặt vạt áo Tịch Thiên Dạ, bàn tay nhỏ vì nằm quá chặt mà trắng bệch, nàng trầm mặc một hồi, nửa ngày sau mới lắc đầu nói Thiếu gia, người không thể trở về, phu nhân muốn ngươi an tâm tu luyện ở Trường Thương Học Viện."
Tịch Thiên Dạ chậm rãi thu hồi kích động trong lòng, có chút tỉnh táo lại, ý thức được thời kỳ thiếu niên của Tịch Thiên Dạ ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Những ký ức cùng kinh lịch kia đã sớm in dấu trong lòng hẳn.
Dù sao quá khứ này mới là nhân sinh của hắn.
“Ở nhà phát sinh chuyện gì, ngươi còn muốn giấu ta sao?" Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nói.
Tình trạng ở nhà hắn rất rõ ràng, không thể một lăn xuất ra ba năm học phí cùng với tiền sinh hoạt cho hắn được, khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Hinh không phải một người giỏi che giấu, Tịch Thiên Dạ không phải thiếu niên ngây thơ như trước tự nhiên nhìn qua là nhìn ra điểm không thích hợp.
Tiểu Hinh nghe thấy vậy cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cũng không nói lời nào.
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, ôm tiểu cô nương vào ngực, ôn nhu nói: "Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ ở bên cạnh các ngươi, chúng ta về nhà đi.”
"Thiếu gia, phu nhân không hi vọng ngươi trở về, nếu như nàng biết ta mang ngươi trở về sẽ không vui." Tiểu Hinh ngẩng đầu, nước mắt lượn lờ nói.
"Tiểu Hinh, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, ngươi cảm thấy ta có nên trở về không?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tiểu Hinh trầm mặc một lúc, hồi lâu mới nói: “Thiếu gia, phu nhân rất yêu ngươi."
Tịch Thiên Dạ ôn nhu nói: "Tiểu Hinh cũng rất yêu ta, đi thôi, chúng ta cùng về nhà."
Trời xế chiều, Tịch Thiên Dạ kéo tay Tịch Tiểu Hinh, lôi nàng đi trên đường phố Trường Thương Thành.
Chỗ rẽ ở đầu đường, Chu Khánh Diêm mặc một độ đồ đen, mang trên mặt nạ màu trắng, tóc dài khẽ tung bay, tẳn ra khí chất băng lãnh cao quý.
"Chủ nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Chu Khánh Diêm cung kính hành lễ nói.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, lần này trở về Lô Hề Quận hắn chỉ đem theo Chu Diêm Khánh, những người khác lưu lại tu luyện ở Thiên Bảo Cung.
Nếu không phải trên đường đi cần một tùy tùng để làm tạp vụ thì đoán chừng hẳn còn chả muốn mang theo.
“Tiểu thư mời lên xe”
Chu Khánh Diêm mỉm cười nói với Tịch Tiểu Hinh, rất lịch sự mà quỳ một chân xuống, ra hiệu cho Tiểu Hinh giẫm lên đùi của hắn để lên xe.
Xe ngựa rất cao, được trang trí tráng lệ, đẹp nhưng một lầu nhỏ di động, trên có tám con Long Huyết Bảo Mã để kéo xe, bất kỳ con nào đều có tu vi Thiên Cảnh.
Tịch Tiểu Hinh chỉ là một tiểu cô nương bình thường, dưới uy áp của Long Huyết Bảo Mã, hơi đến gần một chút cũng không chịu được, nếu không phải Chu Khánh Diêm ngăn chặn khí tức của Long Huyết Bảo Mã lại thì nàng căn bản không đến gần được xe ngựa.
"Ta... Ta... Không phải tiểu thư..." Tịch Tiểu Hinh vội vàng khoát tay, lắc đầu lui lại.
Xe ngựa tráng lệ như vậy nàng chỉ thấy những lão quý tộc kia ngồi, bản thân nàng chưa từng được tiếp xúc qua, trong lúc nhất thời không dám đi lên.
“Tiểu thư đừng sợ, nếu ngươi không thích ta có thể đối một chiếc xe ngựa mới cho người."
Chu Khánh Diêm tự nhiên cảm nhận được chủ nhân rất coi trong Tịch Tiểu Hinh nên cử chỉ cung kính, không dám máy may lãnh đạm.
Tiểu Hinh, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang Tịch Thiên Dạ, nàng đã bao giờ gặp phải tràng diện như thế nên tiến không được, lui cũng không xong.
"Đừng sợ, xe ngựa là của ca ca."
Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nói, sau đó ôm Tịch Tiểu Hinh bay thẳng lên.
Tiểu Hinh từ nhỏ đã sống ở hoàn cảnh khổ cực, nội tâm cự kỳ tự tỉ cùng nhát gan, làm cái gì đều chú ý cẩn thận.
Tịch Tiểu Hinh nhẹ vuốt góc áo, cúi đầu nhìn quần áo bẩn thiu của mình, sợ hãi không dám ngồi xuống, sợ mình làm bẩn xe ngựa...
"Tiểu thư, trong xe có phòng tâm, có quăn áo đẹp. cho ngươi.”
Chu Khánh Diêm mở cửa giữa xe ngựa ra, chỉ thấy bên trong có hơi nước cuồn cuộn lượn lờ, một thùng tẩm to bày ở chính giữa, trong đó còn có thùng nước nóng lớn cùng với mấy bộ quần áo thích hợp với tiểu cô nương được treo trên kệ.
Tịch Thiên Dạ có chút hài lòng, Chu Khánh Diêm làm việc rất cẩn thận. Dưới nhiều lần Tịch Thiên Dạ ra hiệu, Tiểu Hinh mới thẹn thùng mà đi vào phòng tắm.
Ngay khi nàng mở của phòng tắm ra, cả người như trở nên rực rỡ hơn, mặc dù bởi vì thường xuyên trèo đèo lội suối khiến làn da nàng có chút thô ráp nhưng mặt mũi rất tỉnh xảo, hình dạng như một nụ hoa mới chớm nở, như một búp bê sứ tinh xảo, nếu như chăm sóc tốt, về sau sợ sẽ thành một đại mỹ nhân.
"Tiểu Hinh nhà ta thật xinh đẹp.” Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Tịch Tiểu Hinh thẹn thùng cúi đầu xuống, có chút câu nệ mà ngồi bên cạnh Tịch Thiên Dạ, thân thể bé nhỏ quay sang quan sát Tịch Thiên Dạ, một tay nằm lấy vạt áo hắn. Rất nhanh, nàng liền ngã vào ngực Tịch Thiên Dạ mà ngủ thiếp đi. Trèo đèo lội suối trên đường đi làm nàng quá mệt mỏi, bây giờ nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, tỉnh thần đã buông lỏng, rất nhanh đã ngủ say sưa.
Trong lúc mơ, Tiểu Hinh khi thì cười, khi thì khóc, khi thì tự lắm bẩm một mình, kể một số sự tình mà Tịch Thiên Dạ căn bản không biết.
"Bọn hắn thường xuyên đến quán rượu khi dễ chúng ta, chúng ta không có sinh ý, không kiếm được tiền...”
"Bạn hắn muốn cướp đoạt quán rượu của phu nhân, không cho phu nhân kinh doanh... Phu nhân bán rạch viện đi mới góp đủ học phí cho thiếu gia.”
"Có một ngày, bọn hắn đánh phu nhân, phu nhân khóc, Tiểu Hinh cũng bị bọn hẳn đánh... Bọn hẳn uy hiếp phu nhân, nói nếu không giao ra quán rượu sẽ đánh chết chung ta."
"Thân thể phu nhân càng ngày càng yếu, Tiểu Hinh biết phu nhân không kiên trì được bao lâu... Nàng không cho thiếu gia trở về, sợ thiếu gia lo lắng”
Về sau Tiểu Hinh sẽ cố gắng làm việc, góp đủ học phí cho thiếu gia, không để cho phu nhân khổ cực như vậy nữa."
Tịch Thiên Dạ ôm tiểu nữ hài trong ngực, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tịch mịch tới cực điểm.
Chu Khánh Diêm từ đầu đến cuối không dám nói chuyện, cúi đầu, căn bản không tưởng tượng được phía sau chủ nhân lại là gia đình khó khăn như vậy.
Long Huyết Bảo Mã đạp không mà đi, một ngày đổi mười vạn dặm. Lúc Tịch Tiểu Hinh tỉnh dậy, xe ngựa đã đi tới vùng ngoại ô của Lô Hề Quận Thành.
"Thiếu gia, chúng ta về rồi sao?"
Tịch Tiểu Hinh nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài cửa số, ánh mắt tràn đầy mờ mịt, nàng mất ba tháng mởi đi đến Trường Thương Học Viện, vì sao lại chỉ ngủ một giấc đã vẽ đến Lô Hề Quận Thành, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?
"Đúng vậy, chúng ta đã về nhà."
Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Hinh, kéo tay nàng đi xuống xe ngựa, thình lình xuất hiện trên đường phố Lô Hề Quận Thành.
Lan Đình Lâu, một trong những quán rượu xa hoa nhất Lô Hề Quận Thành, thường là nơi những người quyền quý tụ hội.
Lúc này, thế hệ trẻ tuổi của Lô Hề Quận Thành đều tụ tập ở Lan Đình Lâu, vì người bày tiệc chính là Trần Bân Nhiên mới trở.
Là dòng chính của Lô Hề Quận Trưởng, địa vị của Trần Bân Nhiên ở đây giống như thái tử, lần này hắn trở về gây nên chấn động to lớn.
"Là hẳn, hẳn trở về sao!”
Trần Bân Nhiên đứng trước cửa sổ của Lan Đình Lâu, ánh mắt đột nhiên chết lặng nhìn chòng chọc vào một bóng lưng dưới đường phố, chén rượu trong tay rơi vỡ vun vẫn chưa phát giác ra.
Tịch Thiên Dạ chậm rãi thu hồi kích động trong lòng, có chút tỉnh táo lại, ý thức được thời kỳ thiếu niên của Tịch Thiên Dạ ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Những ký ức cùng kinh lịch kia đã sớm in dấu trong lòng hẳn.
Dù sao quá khứ này mới là nhân sinh của hắn.
“Ở nhà phát sinh chuyện gì, ngươi còn muốn giấu ta sao?" Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nói.
Tình trạng ở nhà hắn rất rõ ràng, không thể một lăn xuất ra ba năm học phí cùng với tiền sinh hoạt cho hắn được, khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Hinh không phải một người giỏi che giấu, Tịch Thiên Dạ không phải thiếu niên ngây thơ như trước tự nhiên nhìn qua là nhìn ra điểm không thích hợp.
Tiểu Hinh nghe thấy vậy cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cũng không nói lời nào.
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, ôm tiểu cô nương vào ngực, ôn nhu nói: "Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ ở bên cạnh các ngươi, chúng ta về nhà đi.”
"Thiếu gia, phu nhân không hi vọng ngươi trở về, nếu như nàng biết ta mang ngươi trở về sẽ không vui." Tiểu Hinh ngẩng đầu, nước mắt lượn lờ nói.
"Tiểu Hinh, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, ngươi cảm thấy ta có nên trở về không?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tiểu Hinh trầm mặc một lúc, hồi lâu mới nói: “Thiếu gia, phu nhân rất yêu ngươi."
Tịch Thiên Dạ ôn nhu nói: "Tiểu Hinh cũng rất yêu ta, đi thôi, chúng ta cùng về nhà."
Trời xế chiều, Tịch Thiên Dạ kéo tay Tịch Tiểu Hinh, lôi nàng đi trên đường phố Trường Thương Thành.
Chỗ rẽ ở đầu đường, Chu Khánh Diêm mặc một độ đồ đen, mang trên mặt nạ màu trắng, tóc dài khẽ tung bay, tẳn ra khí chất băng lãnh cao quý.
"Chủ nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Chu Khánh Diêm cung kính hành lễ nói.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, lần này trở về Lô Hề Quận hắn chỉ đem theo Chu Diêm Khánh, những người khác lưu lại tu luyện ở Thiên Bảo Cung.
Nếu không phải trên đường đi cần một tùy tùng để làm tạp vụ thì đoán chừng hẳn còn chả muốn mang theo.
“Tiểu thư mời lên xe”
Chu Khánh Diêm mỉm cười nói với Tịch Tiểu Hinh, rất lịch sự mà quỳ một chân xuống, ra hiệu cho Tiểu Hinh giẫm lên đùi của hắn để lên xe.
Xe ngựa rất cao, được trang trí tráng lệ, đẹp nhưng một lầu nhỏ di động, trên có tám con Long Huyết Bảo Mã để kéo xe, bất kỳ con nào đều có tu vi Thiên Cảnh.
Tịch Tiểu Hinh chỉ là một tiểu cô nương bình thường, dưới uy áp của Long Huyết Bảo Mã, hơi đến gần một chút cũng không chịu được, nếu không phải Chu Khánh Diêm ngăn chặn khí tức của Long Huyết Bảo Mã lại thì nàng căn bản không đến gần được xe ngựa.
"Ta... Ta... Không phải tiểu thư..." Tịch Tiểu Hinh vội vàng khoát tay, lắc đầu lui lại.
Xe ngựa tráng lệ như vậy nàng chỉ thấy những lão quý tộc kia ngồi, bản thân nàng chưa từng được tiếp xúc qua, trong lúc nhất thời không dám đi lên.
“Tiểu thư đừng sợ, nếu ngươi không thích ta có thể đối một chiếc xe ngựa mới cho người."
Chu Khánh Diêm tự nhiên cảm nhận được chủ nhân rất coi trong Tịch Tiểu Hinh nên cử chỉ cung kính, không dám máy may lãnh đạm.
Tiểu Hinh, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang Tịch Thiên Dạ, nàng đã bao giờ gặp phải tràng diện như thế nên tiến không được, lui cũng không xong.
"Đừng sợ, xe ngựa là của ca ca."
Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nói, sau đó ôm Tịch Tiểu Hinh bay thẳng lên.
Tiểu Hinh từ nhỏ đã sống ở hoàn cảnh khổ cực, nội tâm cự kỳ tự tỉ cùng nhát gan, làm cái gì đều chú ý cẩn thận.
Tịch Tiểu Hinh nhẹ vuốt góc áo, cúi đầu nhìn quần áo bẩn thiu của mình, sợ hãi không dám ngồi xuống, sợ mình làm bẩn xe ngựa...
"Tiểu thư, trong xe có phòng tâm, có quăn áo đẹp. cho ngươi.”
Chu Khánh Diêm mở cửa giữa xe ngựa ra, chỉ thấy bên trong có hơi nước cuồn cuộn lượn lờ, một thùng tẩm to bày ở chính giữa, trong đó còn có thùng nước nóng lớn cùng với mấy bộ quần áo thích hợp với tiểu cô nương được treo trên kệ.
Tịch Thiên Dạ có chút hài lòng, Chu Khánh Diêm làm việc rất cẩn thận. Dưới nhiều lần Tịch Thiên Dạ ra hiệu, Tiểu Hinh mới thẹn thùng mà đi vào phòng tắm.
Ngay khi nàng mở của phòng tắm ra, cả người như trở nên rực rỡ hơn, mặc dù bởi vì thường xuyên trèo đèo lội suối khiến làn da nàng có chút thô ráp nhưng mặt mũi rất tỉnh xảo, hình dạng như một nụ hoa mới chớm nở, như một búp bê sứ tinh xảo, nếu như chăm sóc tốt, về sau sợ sẽ thành một đại mỹ nhân.
"Tiểu Hinh nhà ta thật xinh đẹp.” Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Tịch Tiểu Hinh thẹn thùng cúi đầu xuống, có chút câu nệ mà ngồi bên cạnh Tịch Thiên Dạ, thân thể bé nhỏ quay sang quan sát Tịch Thiên Dạ, một tay nằm lấy vạt áo hắn. Rất nhanh, nàng liền ngã vào ngực Tịch Thiên Dạ mà ngủ thiếp đi. Trèo đèo lội suối trên đường đi làm nàng quá mệt mỏi, bây giờ nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, tỉnh thần đã buông lỏng, rất nhanh đã ngủ say sưa.
Trong lúc mơ, Tiểu Hinh khi thì cười, khi thì khóc, khi thì tự lắm bẩm một mình, kể một số sự tình mà Tịch Thiên Dạ căn bản không biết.
"Bọn hắn thường xuyên đến quán rượu khi dễ chúng ta, chúng ta không có sinh ý, không kiếm được tiền...”
"Bạn hắn muốn cướp đoạt quán rượu của phu nhân, không cho phu nhân kinh doanh... Phu nhân bán rạch viện đi mới góp đủ học phí cho thiếu gia.”
"Có một ngày, bọn hắn đánh phu nhân, phu nhân khóc, Tiểu Hinh cũng bị bọn hẳn đánh... Bọn hẳn uy hiếp phu nhân, nói nếu không giao ra quán rượu sẽ đánh chết chung ta."
"Thân thể phu nhân càng ngày càng yếu, Tiểu Hinh biết phu nhân không kiên trì được bao lâu... Nàng không cho thiếu gia trở về, sợ thiếu gia lo lắng”
Về sau Tiểu Hinh sẽ cố gắng làm việc, góp đủ học phí cho thiếu gia, không để cho phu nhân khổ cực như vậy nữa."
Tịch Thiên Dạ ôm tiểu nữ hài trong ngực, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tịch mịch tới cực điểm.
Chu Khánh Diêm từ đầu đến cuối không dám nói chuyện, cúi đầu, căn bản không tưởng tượng được phía sau chủ nhân lại là gia đình khó khăn như vậy.
Long Huyết Bảo Mã đạp không mà đi, một ngày đổi mười vạn dặm. Lúc Tịch Tiểu Hinh tỉnh dậy, xe ngựa đã đi tới vùng ngoại ô của Lô Hề Quận Thành.
"Thiếu gia, chúng ta về rồi sao?"
Tịch Tiểu Hinh nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài cửa số, ánh mắt tràn đầy mờ mịt, nàng mất ba tháng mởi đi đến Trường Thương Học Viện, vì sao lại chỉ ngủ một giấc đã vẽ đến Lô Hề Quận Thành, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?
"Đúng vậy, chúng ta đã về nhà."
Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Hinh, kéo tay nàng đi xuống xe ngựa, thình lình xuất hiện trên đường phố Lô Hề Quận Thành.
Lan Đình Lâu, một trong những quán rượu xa hoa nhất Lô Hề Quận Thành, thường là nơi những người quyền quý tụ hội.
Lúc này, thế hệ trẻ tuổi của Lô Hề Quận Thành đều tụ tập ở Lan Đình Lâu, vì người bày tiệc chính là Trần Bân Nhiên mới trở.
Là dòng chính của Lô Hề Quận Trưởng, địa vị của Trần Bân Nhiên ở đây giống như thái tử, lần này hắn trở về gây nên chấn động to lớn.
"Là hẳn, hẳn trở về sao!”
Trần Bân Nhiên đứng trước cửa sổ của Lan Đình Lâu, ánh mắt đột nhiên chết lặng nhìn chòng chọc vào một bóng lưng dưới đường phố, chén rượu trong tay rơi vỡ vun vẫn chưa phát giác ra.
/316
|