Nguyễn Quân Trác chuẩn bị đi nên sẽ không trở về, bởi vì thế giới của nàng không ở Trường Thương
Học Viện, sân khấu cũng không ở Lan Lăng Quốc.
"Chúc Đại sư tỷ thuận buồn xuôi gió." Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, nhìn nàng thật sâu, trước đây thật lâu hắn đã biết một ngày nào đó nàng sẽ rời đi.
Nguyễn Quân Trác khẽ gật đầu, im lặng không nói, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:"Ta đi đây, tự chiếu cố cho tốt, giữ gìn sức khỏe."
Nối xong, nàng quay người đi ra cửa lớn, khi sắp sửa bước ra khỏi cung điện, nàng dừng lại, đưa lưng về phía Tịch Thiên Dạ nói:
"Tịch Thiên Da, với thiên phú của người không nên trưởng thành tại Lan Lăng Quốc, ngươi có đồng ý đi cùng ta đến Đan Minh ở Trung Vực không, ta cam đoan nếu ở đó ngươi sẽ được chăm sóc tốt nhất.”
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng Nguyễn Quân Trác lại mời hẳn cùng rời đi, nhưng hẳn lại lắc đầu nói:
"Lan Lăng Quốc tuy nhỏ nhưng là nhà của ta, ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên không thể rời đi cùng ngươi.”
Hắn chuẩn bị về nhà một chuyến, đã sáu năm không trở về nên bây giờ có chút tưởng niệm.
"Vậy thì ta cũng không khuyên người nữa. Nhưng. tạ biết, sân khấu của ngươi không ở Lan Lăng Quốc, một ngày nào đó ngươi sẽ đến Trung Vực, ta sẽ che chở cho ngươi."
"Còn nữa, sau khi ngươi rời khỏi Trường Thương Thành thì đừng tùy ý trở vẽ, nơi đây đã là hiểm địa trên đại lục, tùy thời đều có thể lật úp”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thanh âm của Nguyễn Quân Trác vang lên từ bên ngoài cửa cung.
Bóng dáng đã biến mất, chỉ để lại mùi hương thơm nhàn nhạt.
"Địa phương nguy hiểm?" Mí mắt Tịch Thiên Dạ hơi khép như có điều suy nghĩ, lập tức lại cười một tiếng, không để ý.
Kỳ thật không chỉ có mỗi Nguyễn Quân Trác, rất nhiều thế lực trên đại lục đều biết Trường Thương Thành đã không còn yên ổn, lúc nào cũng có thể bị náo động.
Sau Hắc Ám Náo Loạn, ba vị Thiên Tôn xuất thế.
đã gây sự chú ý của cả đại lục.
Nếu ba vị Thiên tôn thánh thánh thì sẽ kinh thiên động địa, tuyệt không phải thánh nhân bình thường.
Cho nên thế giới hắc ám sẽ không để Trường Thương Thành lớn mạnh một cách bình yên, dựa theo phong cách của thế giới hắc ám, đã kết tử thù không thể văn hồi thì tuyệt đối không cho đối thú có cơ hội thở dốc.
Nuôi hổ gây họa, đó là đạo lý ai cũng biết.
Trên thực tế, Bạch Cốt Giáo bị tổn thất hai vị Thánh nhân tại Trường Thương Thành, nhất là Bạch Cốt Tế Đàn cùng Huyết Vân Kỳ đều bị Thiên Bảo Cung đoạt đi đã khiến họ tức giận, tuyên bố tất diệt Trường Thương Thành.
Nhưng mọi người cũng biết Chiến Tranh Công Hội sẽ không kiềm chế thế giới hắc ám quá lâu, dù sao Chiến Tranh Công Hội chỉ là một tổ chức liên hợp, kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp, tựa như Liên Hiệp Quốc trên Địa Cầu, mệnh lệnh phát tới một quốc gia sẽ khiến họ cố ky chứ chưa chắc đã tuân theo.
Chiến Tranh Công Hội là tổ chức cộng đồng thuộc về nhân loại, bất kỳ người nào được các thế lực tần thành đều được gia nhập, tồn tại với ý nghĩa ngăn cản ngoại địch, nếu có chủng tộc khác xâm nhập vào lãnh địa của nhân loại thì Chiến Tranh Công Hội sẽ lập tức phát động lực lượng của cả đại lục tới đối kháng,
Trong Chiến Tranh Công Hội cũng không phân chia chính tà, chỉ cần Bạch Cốt Giáo có thể ổn định trước áp lực của dư luận sẽ có thế lôi kéo các hội viên của công hội về phe mình, như vậy Bạch Cốt Giáo dù sớm hay muộn sẽ phát động chiến tranh với Trường Thương Thành.
Nguyễn Quân Trác sinh hoạt từ nhỏ ở Trung Vực nên biết rõ những đại giáo cổ xưa kia có bao nhiêu đáng sợ, nội tình của bọn họ cường đại, loại tiểu quốc vùng biên thủy như Lan Lăng Quốc này căn bản không thể tưởng tượng được. Dù Thiên Bảo Cung cường đại tới đâu cũng không thể chống lại với Bạch Cốt Giáo.
Nàng khuyên Tịch Thiên Dạ rời đi mặc dù có chút không tốt nhưng cũng là bất đác dĩ thôi.
Tịch Thiên Dạ không có suy nghĩ đại thế của thiên hạ, hẳn không có nhàn hạ thoải mái như vậy, với hẳn đấy không phải đại sự gì
Hắn đi vào một biệt viện tỉnh xảo trên một đảo nhỏ của U Tâm Hồ.
Nơi đây là nhà ở của U Lan Tư.
U Lan Tư có thân phận rất đặc thủ trong Trường Thương Học Viện, có người nói rằng nàng là thân thích của viện trưởng nên dù là một lão sư bình thường cũng có thể sở hữu một tòa biện viện trong U Tâm Hồ.
Tịch Thiên Dạ tự nhiên không tin những tin đồn kia, mà hẳn cũng không có hứng thú biết ẩn tình trong đó làm gì, hắn đi đến đây chỉ vì tạm biệt U Lan Tư.
Trong mười năm ở Trường Thương Học Viện, chỉ có ba người đáng để hẳn tự mình tạm biệt, một là Nguyễn Quân Trác, một là U Lan Tư, còn người cuối cùng chính là Mã Vinh Phát
Chỉ là Mã Vinh Phát sau Hắc Ám Náo Loạn kết thúc đã bị người trong gia tộc vội vàng mang đi, đã rời khỏi Trường Thương Học Viện.
Đi vào biệt viện, nhìn một màn quen thuộc trước mắt làm tâm tình Tịch Thiên Dạ có chút phức tạp.
Qua nhiều năm như vậy, người đối xử tốt với hẳn nhất là U Lan Tư, quan tâm hẳn tới từng li từng tí.
Ở thời thiếu niên, người Tịch Thiên Dạ cảm kích nhất chính là nàng. Thậm chí bởi vì tuổi nhỏ ngây thơ, thanh xuân phấn chấn bừng bừng, đã sinh ra một cỗ tình cảm đặc thù với nàng, Nhưng hẳn không dám nói, không dám thể hiện ra bên ngoài, không dám có bất kỳ vọng tưởng nào, chỉ chôn tình cảm sâu trong lòng.
Bởi vì hắn tự tỉ, khiếp nhược, lời nói đến miệng là ngừng lại. Là người sinh hoạt tại tăng đáy của xã hội nên hẳn luôn có mộng tưởng to lớn, mong đợi trong tương lai nhưng cũng chỉ có thể. Bởi vì ngươi không dám làm, không dám cải biến, bất luận hậu quả nhưng nào ngươi cũng không thể gánh chịu, có đôi khi duy trì được như cũ lại là một điều tốt đẹp.
“Thời gian như thoi đưa, ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh điều gì."
Tịch Thiên Dạ đứng trước biệt viện thật lâu, biểu lộ phức tạp, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Đây từng là nơi để hắn tránh tránh gió của hắn, mỗi lần tới đây đều khiến hân vô cùng an tâm, mỗi lần tới hân đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà thời gian sẽ mang đi tất cả mọi thứ, những khoái hoạt đơn thuần kia cuối cùng sẽ tan biến.
"Đã tới, vì sao lại đứng đó không vào. Nhà của ta chẳng lẽ ngươi lại không biết đi vào."
Thanh âm của U Lan Tư nhàn nhạt vang lên.
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, bước chân vào con đường quen thuộc, trực tiếp đi vào bên trong.
U Lan Tư đang ngồi đu dây trên cây đẳng mộc trong sân, kết hợp với gió thổi nhẹ nhàng khiến nàng như một tỉnh linh, đẹp đến cực điểm.
“U lão sư, ta hôm nay đến đây..." Tịch Thiên Dạ khẽ cười nói.
"Ta biết ý đồ hôm nay ngươi đến đây, tiểu tử ngươi biết trước khi đi đến đây tạm biệt coi như không có uổng phí tình thương của ta.”
U Lan Tư nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng mang theo một trận gió đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, sau đó vươn tay ra, hung hăng xoa đầu hắn hai lần, khiến mái tóc dài phiêu dật du dương của hắn thành như một ổ gà.
Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ run rẩy, mí mắt run run, cưỡng ép đứng yên, không có né tránh.
Học Viện, sân khấu cũng không ở Lan Lăng Quốc.
"Chúc Đại sư tỷ thuận buồn xuôi gió." Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, nhìn nàng thật sâu, trước đây thật lâu hắn đã biết một ngày nào đó nàng sẽ rời đi.
Nguyễn Quân Trác khẽ gật đầu, im lặng không nói, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:"Ta đi đây, tự chiếu cố cho tốt, giữ gìn sức khỏe."
Nối xong, nàng quay người đi ra cửa lớn, khi sắp sửa bước ra khỏi cung điện, nàng dừng lại, đưa lưng về phía Tịch Thiên Dạ nói:
"Tịch Thiên Da, với thiên phú của người không nên trưởng thành tại Lan Lăng Quốc, ngươi có đồng ý đi cùng ta đến Đan Minh ở Trung Vực không, ta cam đoan nếu ở đó ngươi sẽ được chăm sóc tốt nhất.”
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng Nguyễn Quân Trác lại mời hẳn cùng rời đi, nhưng hẳn lại lắc đầu nói:
"Lan Lăng Quốc tuy nhỏ nhưng là nhà của ta, ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên không thể rời đi cùng ngươi.”
Hắn chuẩn bị về nhà một chuyến, đã sáu năm không trở về nên bây giờ có chút tưởng niệm.
"Vậy thì ta cũng không khuyên người nữa. Nhưng. tạ biết, sân khấu của ngươi không ở Lan Lăng Quốc, một ngày nào đó ngươi sẽ đến Trung Vực, ta sẽ che chở cho ngươi."
"Còn nữa, sau khi ngươi rời khỏi Trường Thương Thành thì đừng tùy ý trở vẽ, nơi đây đã là hiểm địa trên đại lục, tùy thời đều có thể lật úp”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thanh âm của Nguyễn Quân Trác vang lên từ bên ngoài cửa cung.
Bóng dáng đã biến mất, chỉ để lại mùi hương thơm nhàn nhạt.
"Địa phương nguy hiểm?" Mí mắt Tịch Thiên Dạ hơi khép như có điều suy nghĩ, lập tức lại cười một tiếng, không để ý.
Kỳ thật không chỉ có mỗi Nguyễn Quân Trác, rất nhiều thế lực trên đại lục đều biết Trường Thương Thành đã không còn yên ổn, lúc nào cũng có thể bị náo động.
Sau Hắc Ám Náo Loạn, ba vị Thiên Tôn xuất thế.
đã gây sự chú ý của cả đại lục.
Nếu ba vị Thiên tôn thánh thánh thì sẽ kinh thiên động địa, tuyệt không phải thánh nhân bình thường.
Cho nên thế giới hắc ám sẽ không để Trường Thương Thành lớn mạnh một cách bình yên, dựa theo phong cách của thế giới hắc ám, đã kết tử thù không thể văn hồi thì tuyệt đối không cho đối thú có cơ hội thở dốc.
Nuôi hổ gây họa, đó là đạo lý ai cũng biết.
Trên thực tế, Bạch Cốt Giáo bị tổn thất hai vị Thánh nhân tại Trường Thương Thành, nhất là Bạch Cốt Tế Đàn cùng Huyết Vân Kỳ đều bị Thiên Bảo Cung đoạt đi đã khiến họ tức giận, tuyên bố tất diệt Trường Thương Thành.
Nhưng mọi người cũng biết Chiến Tranh Công Hội sẽ không kiềm chế thế giới hắc ám quá lâu, dù sao Chiến Tranh Công Hội chỉ là một tổ chức liên hợp, kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp, tựa như Liên Hiệp Quốc trên Địa Cầu, mệnh lệnh phát tới một quốc gia sẽ khiến họ cố ky chứ chưa chắc đã tuân theo.
Chiến Tranh Công Hội là tổ chức cộng đồng thuộc về nhân loại, bất kỳ người nào được các thế lực tần thành đều được gia nhập, tồn tại với ý nghĩa ngăn cản ngoại địch, nếu có chủng tộc khác xâm nhập vào lãnh địa của nhân loại thì Chiến Tranh Công Hội sẽ lập tức phát động lực lượng của cả đại lục tới đối kháng,
Trong Chiến Tranh Công Hội cũng không phân chia chính tà, chỉ cần Bạch Cốt Giáo có thể ổn định trước áp lực của dư luận sẽ có thế lôi kéo các hội viên của công hội về phe mình, như vậy Bạch Cốt Giáo dù sớm hay muộn sẽ phát động chiến tranh với Trường Thương Thành.
Nguyễn Quân Trác sinh hoạt từ nhỏ ở Trung Vực nên biết rõ những đại giáo cổ xưa kia có bao nhiêu đáng sợ, nội tình của bọn họ cường đại, loại tiểu quốc vùng biên thủy như Lan Lăng Quốc này căn bản không thể tưởng tượng được. Dù Thiên Bảo Cung cường đại tới đâu cũng không thể chống lại với Bạch Cốt Giáo.
Nàng khuyên Tịch Thiên Dạ rời đi mặc dù có chút không tốt nhưng cũng là bất đác dĩ thôi.
Tịch Thiên Dạ không có suy nghĩ đại thế của thiên hạ, hẳn không có nhàn hạ thoải mái như vậy, với hẳn đấy không phải đại sự gì
Hắn đi vào một biệt viện tỉnh xảo trên một đảo nhỏ của U Tâm Hồ.
Nơi đây là nhà ở của U Lan Tư.
U Lan Tư có thân phận rất đặc thủ trong Trường Thương Học Viện, có người nói rằng nàng là thân thích của viện trưởng nên dù là một lão sư bình thường cũng có thể sở hữu một tòa biện viện trong U Tâm Hồ.
Tịch Thiên Dạ tự nhiên không tin những tin đồn kia, mà hẳn cũng không có hứng thú biết ẩn tình trong đó làm gì, hắn đi đến đây chỉ vì tạm biệt U Lan Tư.
Trong mười năm ở Trường Thương Học Viện, chỉ có ba người đáng để hẳn tự mình tạm biệt, một là Nguyễn Quân Trác, một là U Lan Tư, còn người cuối cùng chính là Mã Vinh Phát
Chỉ là Mã Vinh Phát sau Hắc Ám Náo Loạn kết thúc đã bị người trong gia tộc vội vàng mang đi, đã rời khỏi Trường Thương Học Viện.
Đi vào biệt viện, nhìn một màn quen thuộc trước mắt làm tâm tình Tịch Thiên Dạ có chút phức tạp.
Qua nhiều năm như vậy, người đối xử tốt với hẳn nhất là U Lan Tư, quan tâm hẳn tới từng li từng tí.
Ở thời thiếu niên, người Tịch Thiên Dạ cảm kích nhất chính là nàng. Thậm chí bởi vì tuổi nhỏ ngây thơ, thanh xuân phấn chấn bừng bừng, đã sinh ra một cỗ tình cảm đặc thù với nàng, Nhưng hẳn không dám nói, không dám thể hiện ra bên ngoài, không dám có bất kỳ vọng tưởng nào, chỉ chôn tình cảm sâu trong lòng.
Bởi vì hắn tự tỉ, khiếp nhược, lời nói đến miệng là ngừng lại. Là người sinh hoạt tại tăng đáy của xã hội nên hẳn luôn có mộng tưởng to lớn, mong đợi trong tương lai nhưng cũng chỉ có thể. Bởi vì ngươi không dám làm, không dám cải biến, bất luận hậu quả nhưng nào ngươi cũng không thể gánh chịu, có đôi khi duy trì được như cũ lại là một điều tốt đẹp.
“Thời gian như thoi đưa, ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh điều gì."
Tịch Thiên Dạ đứng trước biệt viện thật lâu, biểu lộ phức tạp, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Đây từng là nơi để hắn tránh tránh gió của hắn, mỗi lần tới đây đều khiến hân vô cùng an tâm, mỗi lần tới hân đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà thời gian sẽ mang đi tất cả mọi thứ, những khoái hoạt đơn thuần kia cuối cùng sẽ tan biến.
"Đã tới, vì sao lại đứng đó không vào. Nhà của ta chẳng lẽ ngươi lại không biết đi vào."
Thanh âm của U Lan Tư nhàn nhạt vang lên.
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, bước chân vào con đường quen thuộc, trực tiếp đi vào bên trong.
U Lan Tư đang ngồi đu dây trên cây đẳng mộc trong sân, kết hợp với gió thổi nhẹ nhàng khiến nàng như một tỉnh linh, đẹp đến cực điểm.
“U lão sư, ta hôm nay đến đây..." Tịch Thiên Dạ khẽ cười nói.
"Ta biết ý đồ hôm nay ngươi đến đây, tiểu tử ngươi biết trước khi đi đến đây tạm biệt coi như không có uổng phí tình thương của ta.”
U Lan Tư nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng mang theo một trận gió đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, sau đó vươn tay ra, hung hăng xoa đầu hắn hai lần, khiến mái tóc dài phiêu dật du dương của hắn thành như một ổ gà.
Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ run rẩy, mí mắt run run, cưỡng ép đứng yên, không có né tránh.
/316
|