Đám người rung động nhìn Khí Tôn Tuân Vinh, họ bắt đầu ý thức được, hiện tại Khí Tôn Tuân Vinh đã không còn là Khí Tôn chỉ độc bộ thiên hạ trên phương diện luyện khí.
Bởi vì hẳn sắp leo lên vị trí đệ tứ đại lục tôn bảng, thành người trong nhóm Tôn Giả phong hoa tuyệt đại nhất trên đại lục. Bọn họ đều là Thánh Nhân tương lai, ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt.
Thánh Nhân trên đại lục, chí ít có một nửa đều từng có tên trên đại lục tôn bảng, phần lớn bọn họ khi còn là Tôn Giả thì đều là nhân vật vô cùng phong hoa tuyệt đại.
Thế gian, kẻ thắng làm vua, chẳng ai quan tâm đến kẻ thất bại.
Dù Trương Thanh Vinh từng là đại lục tôn bảng đệ nhất. Nhưng đây chỉ là quá khứ, nhân vật đời trước mà không cách nào thành thánh thì cuối cùng sẽ vĩnh viễn mất đi. Phần lớn mọi người đều nhìn về phía Khí Tôn Tuân Vinh, ánh mắt sùng kính kính sợ, tất cả đều biết, một ngôi sao sáng đang từ từ xuất hiện trên đại lục.
Chỉ có ít tu sĩ cũng đồng dạng đang dần dần già đi, sinh mệnh bước vào tuổi xế chiều, nhìn bóng lưng cô độc của Trương Thanh Vinh mà thở dài.
"Hoa Nhất Nhiên, bằng hữu của ngươi bởi vì tính cách quá mức cố chấp, dẫn đến không hiểu biến báo, chỉ đi trên một con đường đến bế tắc, cho nên hắn vĩnh viễn không cách nào thành Thánh."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hoa Nhất Nhiên hơi sững sờ, chủ nhân nói vậy là Ý gì? Hắn nhìn về phía Trương Thanh Vinh, trong mắt như nghĩ tới cái gì đó.
Vừa rồi hẳn quan sát Trương Thanh Vinh chiến đấu, lực lượng và năng lực chiến đấu của Trương Thanh Vinh mạnh tới cực điểm, có thể xưng là cực hạn trong hàng ngũ Tôn Giả. Nhưng cẩn thận nhớ lại, sẽ thấy quá đơn điệu, chỉ cần ngăn trở một phiên công kích của hắn là đứng ở thế bất bại.
Tựa như một người, sẽ chỉ ba rìu, bổ xong ba rìu, liền không còn biện pháp khác để giành chiến thắng.
Trương Thanh Vinh dừng bước, đứng thẳng bất động tại chỗ rất lâu, mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Tịch Thiên Dạ nói:
"Ta không tin đường ta đi là sai lầm, dù ngươi có là tuyệt thế Thánh Nhân đi nữa thì ta cũng sẽ không tán đồng ý kiến của ngươi.”
Con đường thành Thánh mà hẳn tìm kiếm cả đời làm sao có thể sai lãm, dù cho kết quả cuối cùng là thất bại thì hẳn vẫn tin tưởng vững chắc con đường mình chọn không sai.
"Thế gian vạn đạo thông vạn pháp, không có sai lầm đạo, chỉ có người sai lầm."
Tịch Thiên Dạ dậm chân tiến lên, đạm mạc nói:
"Ngươi đi đường tìm kiếm lực lượng cực hạn, hoàn mỹ cùng không thiếu sót, đáng tiếc thiên phú của ngươi không đủ, năng lực có hạn, cho nên ngươi không có khả năng đi thông được”
Trương Thanh Vinh nghe vậy thì con ngươi co rụt lại, thân thể khẽ run.
Hắn đã từng chiếm được một bộ phận truyền thừa của thượng cổ Đại Thánh, cho nên đường hẳn đi cũng là con đường mà tên Đại Thánh kia đã đi.
Có điều, Đại Thánh chỉ lộ, sao mà quá khó đi, hắn cũng đã từng hoài nghị, từng chần chờ.
Rồi bởi vì nội tâm kiêu ngạo cùng quật cường không cho phép hẳn từ bỏ, hẳn chính là đại lục tôn bảng đệ nhất, đường hắn đi nhất định không giống.
bình thường, nhất định phải có tiềm năng trở thành Đại Thánh.
Nhưng mà, chính bởi vì dã tâm của bản thân khiến cho hắn tu luyện nhiều năm như vậy vẫn không cách nào thành Thánh.
Rất người xếp phía sau hẳn trên đại lục tôn bảng, những kẻ không bằng hắn, đã có không ít kẻ tiến nhập Thánh cảnh.
"Thánh đạo chỉ lộ, bốn phương thông suốt, tuyệt không phải duy nhất, ngươi không ngại dừng lại quay đầu nhìn một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Không kịp, quay lại cũng không kịp, đã muộn...”
Trương Thanh Vinh ảm đạm lắc đầu, người có tâm chết về sau mới giật mình giác ngộ, đáng tiếc hối hận đã muộn.
"Thôi, nể tình Hoa Nhất Nhiên, ta liền điểm hóa ngươi một lần.”
"Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hẳn từ dưới đất nhặt lên một nhánh cây, hơi hơi vung lên giữa hư không.
Nhánh cây kia chỉ dài một thước, so sánh với côn sắt trong tay Trương Thanh Vinh, đơn giản chính là tiểu vu gặp đại vu.
Nhưng mà, nhánh cây kia vung lên trong hư không, lại làm cho người ta có cảm giác như thấy một cây Định Hải thần châm tung hoành trong đất trời, mỗi một lần vung lên đều có thể phá núi, dời sông lấp biển, dường như có thể đảo loạn toàn bộ thiên địa.
Trương Thanh Vinh cứng ngắc tại chỗ, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, ánh mắt doạ người, giống như một con sói hung dữ trông thấy tuyệt thế mỹ vị, hận không thể chui vào trong thế giới nhánh cây.
Không chỉ mình Trương Thanh Vinh, toàn bộ mọi người trên quảng trường đều nhìn về phía nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, ai ai cũng sắc mặt trịnh trọng, thần tình nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều ý thức được chủ nhân Thiên Bảo cung đang độ hóa Trương Thanh Vinh, truyền thụ Thánh đạo, giúp hẳn thành Thánh.
Bọn hắn có thể đứng bên quan sát, cơ hội như vậy gần như không tồn tại trên đời, duyên phận này cầu còn không được, khó mà có lần thứ hai.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, dù là những người có tu vi thấp, không hiểu gì về pháp tắc, cũng ghi nhớ thật kỹ một màn trước mắt.
Trong mắt Hoa Nhất Nhiên tràn đầy cảm kích, chỉ có hắn mới hiểu được, cơ duyên được chủ nhân truyền đạo trân quý bực nào, đừng nói là những tu sĩ phổ thông kia, cho dù là Thánh Nhân tới đây cũng đều sẽ coi như nhặt được chí bảo.
Khí Tôn Tuân Vinh sớm đã ngõi xếp bằng, tâm thần đều vùi đầu vào trong thế giới nhánh cây, đạo của hẳn và Trương Thanh Vinh mặc dù khác biệt, nhưng cũng tương tự, hai người đều theo đuổi con đường lực lượng.
Nhánh cây kia chỉ là một nhánh cây bình thường, lại tựa như có thể hủy diệt thế giới, nhưng mà lực lượng đáng sợ như vậy, lại phiêu dật vô cùng, tựa như gió xuân thổi qua, không lưu lại dấu vết.
Cái ý vị cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh, đã phát huy lực lượng chân lý đến cực hạn.
Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, Tịch Thiên Dạ liền dừng lại.
Rất nhiều người vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng vừa đủ, lại nhiều hơn nữa bọn hẳn cũng không nhớ được, ngược lại dẫn đến loạn tư duy.
Trương Thanh Vinh cứng tại chỗ, giống như một cái tượng đá vĩnh viễn bất động, thậm chí đám người không cảm giác được sinh mệnh khí tức ở trên người hắn, tất cả gợn sóng đều yên tĩnh lại, phảng phất như hắn đã chết.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, Trương Thanh Vinh chưa chết, mà là lâm vào một loại trạng thái ngộ đạo. Bên trong tròng mắt của hắn, đan xen hàng loạt ánh sáng pháp tắc, không ngừng va chạm, không ngừng hiển hiện, giản thẳng làm người ta kinh. ngạc.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn hét dài một tiếng vang vọng đất trời, Trương Thanh Vinh đạp trên mặt đất một cước, thân thể bay thẳng trên chín tầng trời, ngửa mặt lên rít gào, cười to như sấm, dường như hắn đang phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng mình.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lôi vân giăng đầy chín tầng trời, toàn bộ Chiến Mâu thành đều bị lô bao phủ.
"Thánh kiếp, đó là Thánh kiếp!”
"*, thế mà lại xuất hiện Thánh kiếp, chẳng lẽ Trương Thanh Vinh đã thành Thánh.”
“Trời ạ! Một ngày xuất hiện hai Thánh kiếp, trước nay chưa từng xảy ra a."
" Rốt cục Trương Thanh Vinh cũng đi đến một bước cuối cùng, thật là khiến người ta cảm thán."
"Đại lục tôn bảng đệ nhất Trương Thanh Vinh thành Thánh, sợ là toàn bộ đại lục đều sẽ khiếp sợ, tuyệt đại thiên kiêu như thế thành Thánh, chắc chẩn sẽ không phải phổ thông Thánh Nhân”
Trên quảng trường, đám người tràn đầy rung động, trong vòng một ngày thấy hai Thánh Nhân sinh ra, đơn giản liền là truyền thuyết thần thoại.
Mà chuyện làm cho đám người khiếp sợ nhất cũng không phải việc Trương Thanh Vinh thành Thánh, mà là vị cung chủ Thiên Bảo cung huyền bí kia.
Hãn đi ra tùy tiện điểm hóa Trương Thanh Vinh một thoáng, liền có thể khiến cho Trương Thanh Vinh vốn khốn đốn mấy trăm năm trực tiếp đột phá thành thánh, như vậy tu vi cảnh giới của chủ nhân Thiên Bảo cung, cùng với trình độ lĩnh ngộ pháp tắc, đến cùng đã cao thâm đến như thế nào?
Cung chủ Thiên Bảo cung lật tay đõ Thánh, giết Thánh Nhân như giết gà trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền!
Bởi vì hẳn sắp leo lên vị trí đệ tứ đại lục tôn bảng, thành người trong nhóm Tôn Giả phong hoa tuyệt đại nhất trên đại lục. Bọn họ đều là Thánh Nhân tương lai, ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt.
Thánh Nhân trên đại lục, chí ít có một nửa đều từng có tên trên đại lục tôn bảng, phần lớn bọn họ khi còn là Tôn Giả thì đều là nhân vật vô cùng phong hoa tuyệt đại.
Thế gian, kẻ thắng làm vua, chẳng ai quan tâm đến kẻ thất bại.
Dù Trương Thanh Vinh từng là đại lục tôn bảng đệ nhất. Nhưng đây chỉ là quá khứ, nhân vật đời trước mà không cách nào thành thánh thì cuối cùng sẽ vĩnh viễn mất đi. Phần lớn mọi người đều nhìn về phía Khí Tôn Tuân Vinh, ánh mắt sùng kính kính sợ, tất cả đều biết, một ngôi sao sáng đang từ từ xuất hiện trên đại lục.
Chỉ có ít tu sĩ cũng đồng dạng đang dần dần già đi, sinh mệnh bước vào tuổi xế chiều, nhìn bóng lưng cô độc của Trương Thanh Vinh mà thở dài.
"Hoa Nhất Nhiên, bằng hữu của ngươi bởi vì tính cách quá mức cố chấp, dẫn đến không hiểu biến báo, chỉ đi trên một con đường đến bế tắc, cho nên hắn vĩnh viễn không cách nào thành Thánh."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hoa Nhất Nhiên hơi sững sờ, chủ nhân nói vậy là Ý gì? Hắn nhìn về phía Trương Thanh Vinh, trong mắt như nghĩ tới cái gì đó.
Vừa rồi hẳn quan sát Trương Thanh Vinh chiến đấu, lực lượng và năng lực chiến đấu của Trương Thanh Vinh mạnh tới cực điểm, có thể xưng là cực hạn trong hàng ngũ Tôn Giả. Nhưng cẩn thận nhớ lại, sẽ thấy quá đơn điệu, chỉ cần ngăn trở một phiên công kích của hắn là đứng ở thế bất bại.
Tựa như một người, sẽ chỉ ba rìu, bổ xong ba rìu, liền không còn biện pháp khác để giành chiến thắng.
Trương Thanh Vinh dừng bước, đứng thẳng bất động tại chỗ rất lâu, mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Tịch Thiên Dạ nói:
"Ta không tin đường ta đi là sai lầm, dù ngươi có là tuyệt thế Thánh Nhân đi nữa thì ta cũng sẽ không tán đồng ý kiến của ngươi.”
Con đường thành Thánh mà hẳn tìm kiếm cả đời làm sao có thể sai lãm, dù cho kết quả cuối cùng là thất bại thì hẳn vẫn tin tưởng vững chắc con đường mình chọn không sai.
"Thế gian vạn đạo thông vạn pháp, không có sai lầm đạo, chỉ có người sai lầm."
Tịch Thiên Dạ dậm chân tiến lên, đạm mạc nói:
"Ngươi đi đường tìm kiếm lực lượng cực hạn, hoàn mỹ cùng không thiếu sót, đáng tiếc thiên phú của ngươi không đủ, năng lực có hạn, cho nên ngươi không có khả năng đi thông được”
Trương Thanh Vinh nghe vậy thì con ngươi co rụt lại, thân thể khẽ run.
Hắn đã từng chiếm được một bộ phận truyền thừa của thượng cổ Đại Thánh, cho nên đường hẳn đi cũng là con đường mà tên Đại Thánh kia đã đi.
Có điều, Đại Thánh chỉ lộ, sao mà quá khó đi, hắn cũng đã từng hoài nghị, từng chần chờ.
Rồi bởi vì nội tâm kiêu ngạo cùng quật cường không cho phép hẳn từ bỏ, hẳn chính là đại lục tôn bảng đệ nhất, đường hắn đi nhất định không giống.
bình thường, nhất định phải có tiềm năng trở thành Đại Thánh.
Nhưng mà, chính bởi vì dã tâm của bản thân khiến cho hắn tu luyện nhiều năm như vậy vẫn không cách nào thành Thánh.
Rất người xếp phía sau hẳn trên đại lục tôn bảng, những kẻ không bằng hắn, đã có không ít kẻ tiến nhập Thánh cảnh.
"Thánh đạo chỉ lộ, bốn phương thông suốt, tuyệt không phải duy nhất, ngươi không ngại dừng lại quay đầu nhìn một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Không kịp, quay lại cũng không kịp, đã muộn...”
Trương Thanh Vinh ảm đạm lắc đầu, người có tâm chết về sau mới giật mình giác ngộ, đáng tiếc hối hận đã muộn.
"Thôi, nể tình Hoa Nhất Nhiên, ta liền điểm hóa ngươi một lần.”
"Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hẳn từ dưới đất nhặt lên một nhánh cây, hơi hơi vung lên giữa hư không.
Nhánh cây kia chỉ dài một thước, so sánh với côn sắt trong tay Trương Thanh Vinh, đơn giản chính là tiểu vu gặp đại vu.
Nhưng mà, nhánh cây kia vung lên trong hư không, lại làm cho người ta có cảm giác như thấy một cây Định Hải thần châm tung hoành trong đất trời, mỗi một lần vung lên đều có thể phá núi, dời sông lấp biển, dường như có thể đảo loạn toàn bộ thiên địa.
Trương Thanh Vinh cứng ngắc tại chỗ, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, ánh mắt doạ người, giống như một con sói hung dữ trông thấy tuyệt thế mỹ vị, hận không thể chui vào trong thế giới nhánh cây.
Không chỉ mình Trương Thanh Vinh, toàn bộ mọi người trên quảng trường đều nhìn về phía nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, ai ai cũng sắc mặt trịnh trọng, thần tình nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều ý thức được chủ nhân Thiên Bảo cung đang độ hóa Trương Thanh Vinh, truyền thụ Thánh đạo, giúp hẳn thành Thánh.
Bọn hắn có thể đứng bên quan sát, cơ hội như vậy gần như không tồn tại trên đời, duyên phận này cầu còn không được, khó mà có lần thứ hai.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn nhánh cây trong tay Tịch Thiên Dạ, dù là những người có tu vi thấp, không hiểu gì về pháp tắc, cũng ghi nhớ thật kỹ một màn trước mắt.
Trong mắt Hoa Nhất Nhiên tràn đầy cảm kích, chỉ có hắn mới hiểu được, cơ duyên được chủ nhân truyền đạo trân quý bực nào, đừng nói là những tu sĩ phổ thông kia, cho dù là Thánh Nhân tới đây cũng đều sẽ coi như nhặt được chí bảo.
Khí Tôn Tuân Vinh sớm đã ngõi xếp bằng, tâm thần đều vùi đầu vào trong thế giới nhánh cây, đạo của hẳn và Trương Thanh Vinh mặc dù khác biệt, nhưng cũng tương tự, hai người đều theo đuổi con đường lực lượng.
Nhánh cây kia chỉ là một nhánh cây bình thường, lại tựa như có thể hủy diệt thế giới, nhưng mà lực lượng đáng sợ như vậy, lại phiêu dật vô cùng, tựa như gió xuân thổi qua, không lưu lại dấu vết.
Cái ý vị cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh, đã phát huy lực lượng chân lý đến cực hạn.
Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, Tịch Thiên Dạ liền dừng lại.
Rất nhiều người vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng vừa đủ, lại nhiều hơn nữa bọn hẳn cũng không nhớ được, ngược lại dẫn đến loạn tư duy.
Trương Thanh Vinh cứng tại chỗ, giống như một cái tượng đá vĩnh viễn bất động, thậm chí đám người không cảm giác được sinh mệnh khí tức ở trên người hắn, tất cả gợn sóng đều yên tĩnh lại, phảng phất như hắn đã chết.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, Trương Thanh Vinh chưa chết, mà là lâm vào một loại trạng thái ngộ đạo. Bên trong tròng mắt của hắn, đan xen hàng loạt ánh sáng pháp tắc, không ngừng va chạm, không ngừng hiển hiện, giản thẳng làm người ta kinh. ngạc.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn hét dài một tiếng vang vọng đất trời, Trương Thanh Vinh đạp trên mặt đất một cước, thân thể bay thẳng trên chín tầng trời, ngửa mặt lên rít gào, cười to như sấm, dường như hắn đang phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng mình.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lôi vân giăng đầy chín tầng trời, toàn bộ Chiến Mâu thành đều bị lô bao phủ.
"Thánh kiếp, đó là Thánh kiếp!”
"*, thế mà lại xuất hiện Thánh kiếp, chẳng lẽ Trương Thanh Vinh đã thành Thánh.”
“Trời ạ! Một ngày xuất hiện hai Thánh kiếp, trước nay chưa từng xảy ra a."
" Rốt cục Trương Thanh Vinh cũng đi đến một bước cuối cùng, thật là khiến người ta cảm thán."
"Đại lục tôn bảng đệ nhất Trương Thanh Vinh thành Thánh, sợ là toàn bộ đại lục đều sẽ khiếp sợ, tuyệt đại thiên kiêu như thế thành Thánh, chắc chẩn sẽ không phải phổ thông Thánh Nhân”
Trên quảng trường, đám người tràn đầy rung động, trong vòng một ngày thấy hai Thánh Nhân sinh ra, đơn giản liền là truyền thuyết thần thoại.
Mà chuyện làm cho đám người khiếp sợ nhất cũng không phải việc Trương Thanh Vinh thành Thánh, mà là vị cung chủ Thiên Bảo cung huyền bí kia.
Hãn đi ra tùy tiện điểm hóa Trương Thanh Vinh một thoáng, liền có thể khiến cho Trương Thanh Vinh vốn khốn đốn mấy trăm năm trực tiếp đột phá thành thánh, như vậy tu vi cảnh giới của chủ nhân Thiên Bảo cung, cùng với trình độ lĩnh ngộ pháp tắc, đến cùng đã cao thâm đến như thế nào?
Cung chủ Thiên Bảo cung lật tay đõ Thánh, giết Thánh Nhân như giết gà trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền!
/316
|